Tâm thiền là vắng lặng nhưng không phải là sự yên lặng mà
tư tưởng có thể nhận thức được. Thiền không phải là cái vắng lặng của một buổi
tối. Nó thật sự vắng lặng khi tất cả những tư tưởng, lời nói và nhận thức hoàn
toàn ngừng bặt. Tâm thiền này là tâm tôn giáo mà không bị quản thúc bởi một tôn
giáo hay bất cứ một hình thức lễ nghi nào.
Tâm tôn giáo là sự bột phát của tình yêu. Một thứ tình
yêu hoàn toàn không có sự phân biệt. Ðối với nó xa là gần. Nó không phải là một
mà cũng chẳng phải là nhiều, hay nói đúng hơn là một thứ tình yêu mà tất cả sự
phân biệt đã dứt bặt. Giống như cái “đẹp” không thể diễn tả bằng lời nói. Từ sự
yên lặng này tâm Thiền phát khởi.
Thiền là một trong những nghệ thuật tuyệït vời trong cuộc
sống. Có lẽ là tuyệt vời nhất và không ai có thể dạy cho bất cứ ai. Ðó là cái
đẹp của Thiền. Tự nó không có kỹ thuật cho nên không có người thiện xảo. Khi
bạn tìm hiểu về chính mình, nhìn vào chính mình, nhìn vào những bước đi của
bạn, bạn ăn như thế nào, nói cái gì, ghét hay thương... Nếu như bạn biết được
tất cả những cái đó trong bạn mà không có sự phân biệt thì đó chính là một phần
của Thiền.
Do đó Thiền có thể xảy ra trong lúc
bạn đang ngồi trên xe buýt hay đang đi trong cánh rừng rợp bóng mát, hoặc đang lắng
nghe chim hót hay đang nhìn vào gương mặt của vợ con bạn.
Thật
sự bạn muốn biết tại sao Thiền trở nên quan trọng như thế! Nó không có sự khởi
đầu cũng không có sự chấm dứt. Nó giống như giọt mưa, trong nó hàm chứa tất cả
những sông hồ và biển cả. Hạt mưa ấy nuôi dưỡng trái đất và con người. Không có
nó, trái đất sẽ trở nên sa mạc. Không có Thiền thì tâm sẽ trở thành khô cằn,
một vùng đất hoang tàn.
Thiền sẽ tìm thấy trong tâm với tất cả những hoạt động
hay những kinh nghiệm của nó có thể hoàn toàn vắng lặng. Không nỗ lực nhưng
hiện tại bạn nỗ lực, đó là nhị nguyên. Bạn có thể nói rằng: “Tôi thích có một
kinh nghiệm phi phường, cho nên tôi phải bắt tâm tôi vắng lặng. Bạn sẽ chẳng
bao giờ làm được điều đó cả. Nhưng nếu như bạn bắt đầu tìm kiếm quan sát, lắng
nghe tất cả những hoạt động của tư tưởng, tình trạng của nó, mục đích của nó,
những sợ hãi và những cảm giác của nó, hãy theo dõi tâm của bạn hoạt động như
thế nào rồi bạn sẽ thấy tâm của mình trở nên vắng lặng một cách phi thường. Sự
vắng lặng đó không phải là sự ngủ yên mà là một cách hoạt động tích cực và do
đó nó yên lặng. Một máy phát điện lớn chạy tốt hầu như không hề có tiếng động,
chỉ khi nào có sự va chạm thì khi đó có tiếng động.
Sự yên lặng và không gian đi cùng với nhau. Sự bao la của
yên lặng là sự bao la của tâm thức mà trong đó không có điểm trung tâm.
Thiền là việc làm khó khăn. Nó đòi hỏi hình thức cao nhất
của giới luật mà không phải là sự tuân thủ, cũng không phải là sự bắt chước.
Thiền chỉ là giới luật mà chỉ đến hoàn toàn bằng sự tỉnh thức không những những
vấn đề bên ngoài và còn cả những vấn đề bên trong của bạn. Do đó, Thiền không
phải là hành động xa vời mà ngay chính trong cuộc sống hằng ngày, nó đòi hỏi sự
cộng tác, sự nhạy cảm và sự thông minh. Không có nền tảng của một đời sống chân
chánh thì Thiền sẽ không có giá trị đối bất cứ ai, một đời sống chân chánh là
không tuân theo những đạo đức xã hội mà là thoát khỏi sư ghen tỵ, ham muốn và
tìm kiếm quyền lực. Thoát ly khỏi những thứ này sẽ không phải bằng ý muốn mà là
sự tỉnh thức. Không biết những hoạt động của tự ngã Thiền sẽ trở nên sự ham
thích cảm giác và nó trở nên vô nghĩa.
Luôn luôn tìm kiếm rộng, sâu, những kinh nghiệm hảo huyền
là một lý do cách xa chân lý “cái gì”, mình là gì, và tình trạng của tâm là
sao. Một cái tâm tỉnh thức, thông minh, giải thoát tại sao không nên có?
Tại sao không nên cần? Ánh sáng là ánh sáng. Nó không đòi hỏi gì hơn là
ánh sáng.
Thiền là một trong những điều
phi thường, và nếu bạn không biết nó là gì bạn sẽ giống như một người mù đang
di chuyển trong một thế giới đầy màu sắc và ánh sáng. Nó không phải là một vấn
đề của tri thức, mà là khi tâm hồn thể nhập vào tâm thức thì tâm thức sẽ có một
khả năng khác, nó là chân lý, vô hạn không những trong khả năng tư duy, hành
động một cách hiệu quả mà còn trong ý thức về cuộc sống trong không gian bao la
nơi mà bạn là một phần của nó.
Thiền là một thứ tình yêu. Nó không phải là tình yêu của
một người cũng không phải của nhiều người. Nó giống như nước mà người ta uống
trong bất kỳ loại chai nào cho dù là nó được làm bằng vàng hay bằng đất nung:
Nó là vô tận. Và một điều quan trọng xảy ra là nó không phải là ma túy cũng
không phải là sự thôi miên nhưng nó đã xảy ra và một điều quan trọng xảy ra khi
tâm thể nhập vào chính nó, bắt đầu từ khởi đầu và thể nhập sâu dần cho đến khi
ý niệm về sâu – cao mất đi ý nghĩa của nó và mọi hình thức của sự đo lường hoàn
toàn đoạn diệt. Ðó là trạng thái hoàn toàn an tịnh- không thỏa mãn những gì xãy
ra bằng sự hài lòng, chỉ là sự an tĩnh một cách quy củ, đẹp và mãnh liệt. Tất
cả có thể bị hủy diệt như bạn hủy một bông hoa và chính sự tổn thương này nó
bất diệt. Bạn không thể học phương pháp Thiền này từ người khác. Bạn phải bắt
đầu từ số không và bắt đầu loại bỏ dần dần vô minh.
Mảnh đất mà tâm Thiền có thể phát khởi đó là cuộc sống
hàng ngày, sự xung đột, nỗi đau khổ và mang đến quy củ và cũng từ đó đi đến sự
vĩnh cửu. Nhưng nếu bạn chỉ liên hệ bằng sự thứ tự và chính cái thứ tự ấy sẽ
mang đến sự giới hạn và chính tâm sẽ trở thành tù nhân của nó. Trong tất cả
những hoạt động này bạn không biết phải bắt đầu hay chấm dứt từ đâu. Bờ bên này
chẳng có liên hệ gì với bờ bên kia và không biết làm sao để vượt qua dòng sông.
Bạn lao xuống nước nhưng không biết phải bơi như thế nào. Và cái đẹp của Thiền
là bạn chẳng bao giờ biết bạn đang ở đâu, bạn đang đi đâu, và cuối cùng
là gì.
Thiền không phải là cái gì khác cuộc sống hàng ngày. Ðừng
đi ra khỏi phòng để hành thiền chừng 10 phút rồi dừng thì chỉ là một kẻ đồ tể
của ảo ảnh và thực tiễn.
Thiền là một trong những điều nghiêm túc nhất. Bạn có thể
thực hành suốt ngày, trong văn phòng, với gia đình, khi bạn nói với ai đó
là “Tôi yêu bạn” khi bạn quan tâm đến con cái. Bạn giáo dục chúng trở nên những
chiến binh, hy sinh để bảo vệ độc lập, tôn trọng màu cờ tổ quốc, giáo dục chúng
hiểu rõ những cạm bẫy của thế giới hiện đại.
Quan sát tất cả những thứ này, thấy rằng bạn là mộ phần
trong đó, tất cả những thứ ấy là một phần của Thiền. Và khi bạn Thiền như vậy
bạn sẽ thấy ở Thiền một cái đẹp phi thường. Bạn thực hành ngay trong trong hiện
tại và nếu bạn không thực hành ngay trong lúc ấy thì cũng chẳng có vấn đề gì
bạn sẽ thực hành trở lại. Bạn sẽ không thấy hối tiếc. Thiền là một phần của
cuộc sống nó không xa rời cuộc sống.
Nếu bạn chuẩn bị thiền, thì đó không phải là thiền. Nếu
như bạn muốn bày tỏ sự lương thiện thì cái thiện đó chẳng bao giờ nở rộ. Nếu
bạn cố tình trau giồi đức tính khiêm cung, thì đức tính ấy sẽ hoại diệt. Thiền
là một cơn gió thoảng đến khi bạn mở cánh cửa sổ ra, nhưng nếu như bạn chủ tâm
mở cửa, chủ ý muốn chờ đợi một cơn gió thì nó chẳng bao giờ xuất hiện.
Thiền
không phải là phương tiện. Nó là cả hai: phương tiện và cứu cánh.
Thiền là một điều phi thường. Nếu có bất cứ một sự bắt
buộc, cố gắng bắt tư tưởng phải tuân thủ, bắt chước, thì Thiền sẽ là một gánh
nặng. Sự yên lặng trong khao khát những chấm dứt đang được làm sáng tỏ. Nếu như
nó sự tìm cầu những ảo ảnh và những kinh nghiệm thì nó sẽ dẫn đến những ham
muốn và ích kỷ. Chỉ trong sự thăng hoa của tư duy và sự chấm dứt tư duy như thế
sẽ làm cho Thiền trở nên nổi bật. Tư duy chỉ có thể nở hoa trong tự do, chẳng
bao giờ ở trong phạm trù của tri thức. Kiến thức có lẽ chẳng bao giờ có những
kinh nghiệm của một cảm giác tuyệt vời chỉ có tâm đang tìm kiếm những kinh
nghiệm những thứ ấy thì thật là non nớt. Sự trưởng thành thoát khỏi những kinh
nghiệm. Nó không chịu ảnh hưởng bởi hiện hữu hay không hiện hữu.
Sự trưởng thành trong Thiền là thoát khỏi tâm của kiến
thức, bởi vì nó hình thành và kiểm soát những kinh nghiệm. Một cái tâm như ánh
sáng thực sự cần thiết chứ không phải là kinh nghiệm. Không trưởng thành là sự
ham muốn những kinh nghiệm tuyệt vời hơn và lớn hơn. Thiền là sự rong ruỗi
trong thế giới của kiến thức và sự tự do bước vào những lãnh vực chưa biết.
Tự mình phải tìm thấy chính mình mà không qua bất kỳ ai
cả. Chúng ta có những bậc thầy, những vị cứu rỗi, và những đạo sư. Nếu thật sự
bạn muốn biết Thiền là gì thì bạn phải gạt bỏ hoàn toàn những thế lực đó.
Hạnh phúc và hỷ lạc bạn có thể mua ở bất cứ đâu nhưng
giải thoát thì bạn không thể mua cho cá nhân bạn hoặc cho bất cứ ai. Hạnh phúc
và hỷ lạc là sự trói buộc của thời gian. Chỉ khi nào một trạng thái hoàn toàn
tự do thì giải thoát mới thật sự xuất hiện. Hỷ lạc cũng như hạnh phúc bạn có
thể tìm kiếm bằng nhiều cách nhưng nó đến rồi đi, giải thoát thì không. Bạn
không thể kiếm tìm nó. Khi nó có mặt, lệ thuộc hoàn toàn vào tâm của bạn, nó nó
tồn tại một cách không điều kiện và vô tận và không thể đo bằng thời gian.
Thiền là sự theo đuổi của hỷ lạc hoặc là sự tìm kiếm hạnh phúc. Hay nói một
cách khác Thiền là trạng thái của Tâm mà trong đó không có khái niệm hay một
công thức và do đó nó hoàn toàn tự do. Chỉ có một cái tâm như thế thì giải
thoát đến không phải tìm kiếm, không mời mọc. Khi thiền có mặt dù là bạn đang
sống trong một thế giới đầy náo động thích thú và thù hận, thì những thứ này
cũng không ảnh hưởng đến tâm bạn. Khi thiền có mặt thì những xung đột chấm dứt.
Nhưng sự chấm dứt những xung đột này không hoàn toàn tự do. Thiền là sự vận
động của tâm trong giải thoát. Trong sự giải thoát này cái nhìn được thực hiện
một cách innocent và tình yêu là benediction.
Tôi không biết bạn đã từng để ý hay không là khi bạn hoàn
toàn tập trung có một sự yên lặng hoàn toàn. Và trong sự tập trung đó không có
biên giới không có trung tâm cũng không có cái “tôi” được biết hay chú ý. Sự
tập trung đó là một trạng thái của thiền.
Chúng ta hầu như chưa từng nghe tiếng chó sủa, hay tiếng
của một đứa bé hoặc tiếng cười của một người đàn ông khi ông ta đi ngang qua.
Chúng ta tách rời chúng ta ra khỏi mọi thứ và từ sự tách biệt này nhìn và lắng
nghe tất cả mọi thứ. Chính sự tách biệt này quá tiêu cực, bởi vì trong đó hàm
chứa tất cả những xung đột và nhầm lẫn. Nếu bạn lắng nghe âm thanh của tiếng
chuông một cách im lặng hoàn toàn thì bạn sẽ cỡi trên nó hơn nữa nó sẽ mang bạn
qua những thung lũng và những ngọn đồi. Cái đẹp của nó là chỉ khi nào bạn và âm
thanh là một bạn là một phần của nó. Thiền là sự chấm dứt sự phân biệt không bị
lệ thuộc bởi những hoạt động của ý chí hay ham muốn.
Thiền không phải là một cái gì đó cách biệt khỏi cuộc
sống mà chính ngay trong cuộc sống hằng ngày. Lắng nghe âm thanh của tiếng
chuông, nghe tiếng cười của người nông phu khi ông ấy đi ngang qua cùng với vợ
ông ta, lắng nghe tiếng chuông của chiếc xe đạp cô một bé gái vừa mới ngang
qua. Ðó là toàn bộ cuộc sống và thiền bắt đầu.
Thiền là nhìn thấy nó là gì và đang là gì.
Nhận thức, không có ngôn ngữ, không tư tưởng, là một
trong những hiện tượng lạ nhất. Ðó là sự nhận thức rất tinh xảo, không những
bằng não bộ và còn bằng những ý thức. Sự nhận thức như thế không phải là một
phần của trí tuệ cũng không phải là vấn đề của sự cảm xúc. Nó có thể gọi là một
sự nhận thức hoàn toàn và nó là một phần của Thiền. Trong Thiền nhận thức mà
không có người nhận thức là sự tư duy về cao sâu của không gian. Sự nhận thức
này hoàn toàn khác với cái thấy một đối tượng mà không có chủ thể nhận thức.
Bởi vì trong sự nhận thức của Thiền không có đối tượng và vì vậy cho nên không
có sự cảm nhận. Tuy nhiên thiền thể xảy ra khi mắt đang mở và khi tiếp xúc với
những đối tượng chung quanh. Nhưng những đối tượng này không có quan trọng. Khi
mắt thấy sắc nhưng không có sự nhận thức điền này có nghĩa là không có sự cảm
nhận. Vậy Thiền là gì ? Nó không có nghĩa, không có tiêu chuẩn. Nhưng trong
Thiền có một trạng thái hỷ lạc mà không phải là những cảm giác bình thường. Ðó
là cảm giác từ mắt truyền đến não và đưa đến tâm một cách tự nhiên. Nếu không
thấy được cuộc sống như là một cái gì đó mới mẻ thì cuộc sống sẽ trở nên một
cái vòng lẩn quẩn, buồn tẻ và vô nghĩa. Do đó Thiền là một trong những điều
quan trọng nhất. Nó mở ra cánh cửa của bất khả tư nghì.
Thiền không lệ thuộc thời gian, thời gian không đưa đến
sự thay đổi, nó có thể mang đến những thay đổi cần phải thay đổi như những cải
tổ. Thiền thoát ra khỏi sự ràng buộc của thời gian, nó hoàn toàn tự do và nếu
như không có tự do thì nó chỉ là một sự chọn lựa và sự xung đột.
Chúng ta phải cải tạo xã hội, những bất công, sự suy đồi
về đạo đức và sự chia rẽ. Những điều này đã tạo nên những khoảng cách giữa
người và người, những cuộc chiến tranh và sự hụt hẫng tình thương đã đưa đến sự
hủy diệt thế giới. Nếu bạn thiền vì mục đích cá nhân, chỉ vì niềm vui của cá
nhân thì đó không phải là thiền. Thiền là một sự thay đổi cơ bản của khối óc và
con tim. Ðiều này chỉ có thể có khi ý thức bên trong hoàn toàn vắng lặng và sự
vắng lặng này dẫn đến ý thức tôn giáo. Tâm đó biết được những gì thiêng liêng.
Ðẹp có nghĩa là sự nhạy cảm. Một thân thể đẹp có nghĩa là
có một cuộc sống quân bình và tâm trở nên yên tịnh một cách tự nhiên. Bạn không
thể bắt buộc tâm yên tĩnh bởi vì bạn là một kẻ tinh nghịch, bối rối và lo
âu. Làm thế nào bạn có thể làm cho tâm mình an tịnh? Chỉ có khi nào bạn hiểu
được yên lặng là gì khi nào bạn hiểu được sự bối rối là gì, buồn là gì và có
phải nỗi buồn là vô tận hay không và khi nào bạn thật sự hiểu được hạnh phúc
sau đó ra khỏi những thứ ấy thì một tâm yên tịnh phi thường sẽ đến; bạn không
cần phải tìm kiếm nó. Bạn phải bắt đầu từ đầu và bước đi đầu tiên sẽ là bước đi
cuối cùng và đây chính là Thiền.
Thiền không phải là một sự trốn tránh cuộc đời, nó không
phải là một sự cách biệt mà là những sinh hoạt rất gần gũi với mình đúng hơn là
sự hiểu biết về cuộc đời và những phương diện của nó. Cuộc đời có quá ít cơ hội
để dâng hiến ngoài những thứ như thức ăn, áo quần, nhà cửa và những khoái lạc
với đầy rẫy những khổ đau.
Thiền là đi ra khỏi thế giới khổ đau này để trở thành một
người hoàn toàn tự do. Cuộc đời sẽ có ý nghĩa hơn và vẻ đẹp của thiên đàng và
trái đất là vĩnh hằng. Tình yêu không phải là sự khoái lạc. Từ điều này tất cả
hoạt động bắt đầu, nó không phải là kết quả của sự căng thẳng, của mâu thuẫn,
sự tìm kiếm những khát vọng hay là chán nản quyền lực.
Nếu bạn thận trọng chọn một tư thế, một vị trí để mà hành
thiền thì thiền sẽ trở thành một trò chơi, một thứ đồ chơi của tâm. Nếu bạn
thật sự giải thoát khỏi những lo lắng và những khổ đau của cuộc đời rồi nó sẽ
trở thành một điều mà bạn không thể hình dung được và đây không phải là thiền.
Tâm sáng suốt hay không sáng suốt đều không vai trò gì
trong đó cả, thậm chí cũng không biết được lãnh vực và cái đẹp của thiền. Nếu
như biết được thì bạn chỉ cần đi mua một cuốn tiểu thuyết.
Khi hoàn toàn tập trung vào thiền, bạn sẽ không có cái
biết, không có nhận thức cũng không nhớ một sự việc đã xảy ra. Thời gian và tư
duy sẽ chấm dứt bởi vì chúng bị giới hạn bởi tầm nhìn của chính nó.