Mỗi người, đối với những vui,
buồn, thương ghét, những được mất,
thành bại của bản thân nên “tự mình định liệu”; Đời người đi đến đâu, từ đâu
đến, cũng phải biết làm chủ; thành vua thành giặc, thành Hiền Thánh, càng
nên làm chủ bản thân mình.
Tục ngữ có câu: “Không có Thích
Ca trời sinh, không có Di lặc tự nhiên”, tất cả đều phải dựa vào nỗ lực
không
ngừng của bản thân; chỉ cần bạn phấn đấu, có trí tiến thủ, tự nhiên sẽ trả lại
cho bạn
một kết quả xứng đáng.
Trên thế gian, có người vì một
câu nói vu vơ của người khác, mà buồn sầu, nhớ mãi, ba bữa cơm đều
không sao nuốt
nổi; có người vì những chuyện lặt vặt không được như ý, mà khiến tâm tình phiền
não, trằn
trọc suốt đêm. Cũng như vậy cuộc đời này, vui buồn đều bị người khác
điều khiển;
muốn bạn thích, khen ngợi bạn hai câu tốt đẹp, muốn bạn phiền não, phê
bình chỉ trích bạn
vài lời không hay. Như vậy đời người lúc nào cũng sống trong sự nắm giữ , khống chế của
người
khác, thế không buồn sao được!
Tương truyền, Triệu Phán Quan dưới
địa ngục, phụng mệnh Diêm Vương, lên trần gian để tìm hiểu xem tuổi thọ của
người đời
còn lại bao nhiêu.
Triệu Phán Quan ngồi bên lề đường,
tay rung chuông, nói với ông A đã cáo lão hoàn hương: “Thọ mệnh của ông
chỉ còn
lại ba tháng; sau ba tháng nữa, tôi sẽ vào nhà ông rung chuông, ngay khi
tiếng
chuông vang lên, ông sẽ theo tôi biến mất.”
Triệu Phán Quan lại rung thêm một
tiếng chuông, nói với thương gia B đang qua đường: “Thọ mệnh của ông
cũng chỉ
còn ba tháng, ba tháng nữa, tôi đến phủ của ông lắc chuông, trong tiếng
chuông,
ông sẽ theo tôi mà chết”.
Hai ông A, B nghe vậy, trong lòng
sợ hãi, bồn chồn không yên. Từ lúc đó, A ngày nào cũng âu sầu buồn bã,
nghĩ tới
ba tháng còn lại của mình, cơm ăn không xuôi, giấc ngủ không yên. Ngày
nào cũng
chỉ nhìn đống tiền mình đã kiếm được mà đau khổ, tay không ngừng đếm
những của
cải mà cả đời mình đã vất vả tích cóp, chẳng biết nên làm thế nào!
Mặt khác, ông B nghĩ đến đời mình
chỉ còn được ba tháng nữa, mới thấy cuộc đời ngắn ngủi và cay đắng biết
bao,
gia tài vạn quan, giúp gì mình được nữa? Thế là, ông bố thí cho mọi
người, xây
cầu làm đường khắp nơi, tùy duyên giúp nghèo cứu khổ, cứ bận rộn như
thế, quên
cả chính mình.
Đến kỳ hạn ba tháng, Triệu Phán
Quan y hẹn đến phủ ông A, do ưu sầu phiền não, tâm thần không yên, ông A
ngày
nào đã trở thành một ông A thân thể suy nhược, mới nhìn thấy Triệu Phán
Quan,
thì dù chuông chưa kêu, ông đã ngã mà chết. Song ông B thì, do hành
thiện bố
thí, làm phúc cho quê nhà, người dân nhớ ơn ông, để tỏ lòng, họ liên tục
đem
hoành phi đến tặng. Lập tức chiêng trống vang trời, náo nhiệt không
ngớt, vì thế,
mặc cho tiếng chuông của Triệu Phán Quan rung mãi, ông B vẫn không hề
nghe thấy,
ông tiếp tục sống một cuộc sống tự tại, lấy việc thiện làm niềm vui.
Vì vậy, trên đường đời của con
người, vui buồn được mất, tất cả đều do bản thân mình, không hề chịu sự khống chế bởi người khác!
Tác
Giả: Tinh Vân Đại Sư
Việt dịch : Thích Quảng Lâm