Như vậy, khi con người
không còn biết hổ thẹn thì người ấy có thể làm
bất cứ điều ác nào.
Hình ảnh Đức Phật dạy
Tôn giả La Hầu La, khi Tôn giả vừa 7 tuổi, tại
rừng Am-ba-la (rừng xoài) thật cảm động. Ngài
khuyên La Hầu La khi làm một thân nghiệp, khẩu
nghiệp, ý nghiệp nào, nếu thân, khẩu, ý nghiệp
ấy đưa đến tự hại, hại người, hại cả hai thì
thân nghiệp ấy, khẩu nghiệp ấy, ý nghiệp ấy là
bất thiện. La Hầu La chớ nên Theo Đức Phật,
nguồn gốc sâu xa của mọi tệ nạn xã hội là do con
người đã đánh mất đức tính tàm quý, tức là không
còn biết hổ thẹn đối với hành vi sai lầm của
mình. làm, nếu đã lỡ làm thì phải biết hổ thẹn,
sám hối đối với nghiệp ấy. Ngài còn thận trọng
hơn nữa, khuyên La Hầu La không nên nói láo, dù
nói để mà chơi. Đức Phật quả là nhà giáo dục vĩ
đại, không những Ngài chỉ khuyên dạy những người
ở lứa tuổi trưởng thành có sự hiểu biết, mà Ngài
còn quan tâm chăm sóc đến tuổi trẻ, giáo dục và
xây dựng chúng khi còn tuổi ấu thơ. Ngài quan
niệm rằng, tâm hồn của tuổi ấu thơ giống như tờ
giấy trắng, nếu như tờ giấy ấy dư, được nhà họa
sĩ tài hoa vẽ lên ấy những bông hoa tươi đẹp,
thì nó sẽ tô điểm cho cuộc đời thêm sắc. Ngược
lại, tờ giấy ấy nếu kẻ bất tài vô dụng bôi lên
đó những vết mực đen vô nghĩa thì nó trở thành
cái vô dụng và làm xấu xã hội.
Ở đây tôi muốn nói,
những người cha, người mẹ, người thầy... có
trách nhiệm lớn trong việc giáo dục những người
con cháu của mình. Hầu hết những em bé hư hỏng
đều phát xuất từ sự thiếu giáo dục của cha, mẹ,
hay không có cha mẹ để giáo dục, hoặc phương
pháp giáo dục không có hiệu năng. Chúng ta không
nên trách đứa con hư hỏng mà chúng ta hãy tự
trách mình thiếu tinh thần trách nhiệm giáo dục
đối với chúng. Đức Phật đã làm người thầy đầy đủ
trách nhiệm, đáng kính, tùy theo từng lứa tuổi,
sự hiểu biết từng người mà Ngài có những lời dạy
khác nhau, rất thiết thực và hữu hiệu.
Đức tính hổ thẹn rất cần
thiết cho những ai muốn trở thành con người tốt,
con người có đời sống lành mạnh có đạo đức, nó
là nền móng cơ bản để xây dựng một xã hội lành
mạnh. Thiết nghĩ, những tệ nạn xã hội ngày càng
gia tăng, tuổi trẻ tiến sâu vào con đường sa đọa,
vì con người đã đánh mất đức tính hổ thẹn hay
xem thường đức tính này. Đó là nguồn gốc sâu xa
xuất hiện mọi tệ nạn xã hội.
Là con người không làm
sao tránh khỏi những sai lầm, nhưng cái quan
trọng, khi chúng ta phạm phải sai lầm, chúng ta
có biết phục thiện hay không, chúng ta có biết
hổ thẹn và sửa đổi những sai lầm ấy không. Thái
độ phục thiện hay không phục thiện để phân biệt
giữa người ngu và kẻ trí, giữa người thiện và
người bất thiện, giữa người làm tồi bại xã hội
và người xây dựng xã hội.
Trong kinh Giáo giới La
Hầu La, Đức Phật dùng hình ảnh con voi lâm trận
để ví dụ cho hai hạng người trên. Ví dụ một, khi
con voi lâm trận, ra chiến trường, nó dùng hai
chân trước, hai chân sau, phần thân trước, phần
thân sau, dùng đầu, tai, ngà, đuôi... nhưng nó
bảo vệ cái vòi của nó. Ví dụ hai, khi con voi
lâm trận, ra chiến trường, nó dùng hai chân
trước, hai chân sau, phần thân trước, phần thân
sau, dùng đầu, tai, ngà, đuôi... và nó dùng luôn
cả cái vòi của nó. Ở ví dụ một, ta thấy con voi
thứ nhất không quăng bỏ mạng sống của nó, vì nó
biết bảo vệ cái vòi, dụ cho người biết tàm quý.
Ở ví dụ hai, ta thấy con voi thứ hai đã quăng bỏ
mạng sống của nó, vì nó không biết bảo vệ cái
vòi, dụ cho người không biết tàm quý.
Qua ví dụ trên, ta càng
thấy rõ hơn tầm mức quan trọng khi con người đã
đánh mất đức tính tàm quý, nó là nguyên nhân sâu
xa của mọi tội phạm. Vì vậy cho nên Đức Phật đã
đi đến kết luận: "Cũng vậy, này La Hầu La,
đối với những ai biết mà nói láo, không biết tàm
quý, thời ta nói rằng người ấy không có việc ác
gì mà người ấy không làm" (Trung Bộ 1, kinh
Giáo giới La Hầu La).
Thật đúng vậy, thưa các
bạn, các bạn thử dành một vài phút để cho tâm
hồn thật lắng đọng, rồi chiêm nghiệm cuộc sống
chính mình. Các bạn sẽ thấy một hành vi xấu xa
mà các bạn còn mang theo, vì các bạn đã đánh mất
đức tính hổ thẹn đối với tật xấu ấy, và mặc
nhiên thừa nhận chúng như là một sự kiện thường
tình. Kìa bạn hãy nhìn xem: đứa con hay cháu của
bạn có thói xấu hay ăn vụng. Bạn còn nhớ không,
lần đầu tiên chúng ta ăn vụng với đôi mắt láo
liêng, lén lút sợ hãi, nếu bạn không kịp thời
giáo dục chúng, lần thứ hai, ba và nhiều lần sau,
bạn sẽ thấy gì trên đôi mắt của cậu bé ấy? Tất
nhiên là biểu lộ không chút gì sợ hãi hay lén
lút. Chúng ăn vụng một cách tự nhiên và xem như
chuyện ấy được mọi người thừa nhận. Từ chuyện
này, chúng ta có thể suy ra mọi hành vi khác
cũng bắt nguồn tương tự như vậy.
Cuối cùng, tôi xin mượn
lời dạy của Đức Phật từ trong kinh Di giáo để
thay lời kết thúc bài viết này:"Sự hổ thẹn là
phục sức tốt đẹp nhất trong mọi thứ phục sức,
như cái móc sắt, sự hổ thẹn có năng lực chế ngự
mọi thứ phi pháp của con người. Thế nên, các
thầy Tỷ kheo, hãy luôn luôn biết hổ thẹn, sỉ
nhục, đừng bao giờ quên đức tính ấy, dầu chỉ tạm
thời mà thôi. Mất hổ thẹn là mất công đức. Có hổ
thẹn là có thiện pháp, không hổ thẹn thì không
khác chi cầm thú" (Kinh Di giáo).
Qua lời Phật dạy, ta
thấy đức tính hổ thẹn là nền tảng để xây dựng
một nếp sống lành mạnh, có đạo đức. Cho dù là
người tại gia hay người xuất gia cũng cần có đức
tính ấy. Mất đức tính ấy là nguyên nhân sâu xa
của mọi tệ nạn xã hội. Chúng ta là người Phật tử,
là những người muốn xây dựng xã hội lành mạnh,
hãy cố gắng gìn giữ đức tính ấy trong mỗi người,
vì nó là vũ khí sắc bén nhất để ngăn chặn mọi
hành vi sai lầm, đồng thời nó cũng là thứ trang
phục đẹp nhất trong mọi thứ trang phục.
Thích Hạnh Bình