Trong những lần trước, chúng ta đã tìm hiểu về đời sống bên kia cửa tử
qua lời kể của những người đã chết rồi hồi sinh (Near death experience).
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)
Trong phần này chúng ta sẽ tìm
hiểu về những áp lực vật chất đối với những người vừa từ trần.
Theo kinh Địa Tạng, những người tạo ác nghiệp khi chết sẽ trở
thành ngạ quỷ hay súc sanh. Ngạ quỷ là quỷ đói, bụng to bằng cấi trống
nhưng cái họng chỉ bé bằng cái kim nên ăn uống mãi mà cũng không no. Có
lẽ điều này ám chỉ những vong linh còn nhiều dục vọng, vẫn thèm khát cái
thú vui vật chất nhưng vì không còn thể xác để thỏa mãn nên bị dục vọng
hành hạ biến thành một loài quỷ đói. Theo các sách vở viết về thế giới
bên kia thì đay là một cõi được cấu tạo bằng những chất liệu rất thanh
và nhẹ so với nguyên tử cõi trần nên muốn sống một cách thảnh thơi, các
vong linh khi qua đay phải biết loại bỏ đi những phần tử nặng trược tích
tụ trong kiếp sống ở cõi trần như dục vọng, sự quyến luyến, lòng ham ăn
uống hay đòi hỏi xác thịt.
Vì trước sau ai cũng phải đến đó nên sự hiểu biết về cõi giới này
là một điều rất cần thiết. Nếu khi du lịch qua xứ lạnh, người ta chuẩn
bị y phục ấm để khỏi bị lạnh thì sự chuẩn bị để qua cõi này cũng đòi hỏi
một sự chuẩn bị cẩn thận. Dĩ nhiên sự giải thoát khỏi các áp lực vật
chất không phải dễ vì trong mấy chục năm sống ở cõi trần, người ta đã
trầm mình trong dục lạc, muốn cở bỏ đâu phải trong một thời gian ngắn
như vài ngày hay vài tháng mà được. Thông thường vào lúc tuổi già bóng
xế, các thú vui vật chất sẽ giảm bớt đi nhiều. Khi răng long, rụot yếu
thì tự nhiên con người không ham thích ăn uống nhiều như khi còn trẻ
nữa. Cũng như thế, khi sức khỏe suy yếu bệnh tật, con người sẽ không còn
thèm muốn các thú vui vật chất như trước và sự suy giảm tự nhiên này sẽ
giúp người ta giải thoát lần lần khỏi các áp lực vật chất. Tuy nhiên
chết là điều không ai có thể biết trước được nên người ta không thể chờ
đợi đến khi già mới bắt đầu lo mà phải biết chuẩn bị ngay từ bây giờ.
Cuốn Tử Thư Tây Tạng đã ghi nhận: "Đời sống ở cõi trần và cảnh giới bên
kia cửa tử có thể so sánh với đời sống của con tằm trong vỏ kén tối tăm
và con bướm trong không gian rộng rãi. Muốn sống thảnh thơi tự do, con
bướm phải biết vất bỏ cái kén để bay lên không trung. Cũng như thế, muốn
được thảnh thơi ở cảnh giới bên kia cửa tử, vong linh phải biết xả bỏ
các dục vọng vật chất, các khoái cảm xác thân. Còn giữ những gánh nặng
này thì có khác gì con bướm khi thoát xác tằm nhưng vẫn mang vỏ kén trên
lưng, làm sao có thể bay bổng cho được". Theo cuốn sách này, những
người chết quá trẻ, nhất là những người chết bất đắc kỳ tử, thường đau
khổ rất nhiều. Sở dĩ họ khổ vì chưa già, chưa bệnh tật, nên các dục vọng
vẫn còn mạnh, tạo áp lực khiến họ không thể siêu thoát. Nói một cách
khác, họ chưa hề chuẩn bị để giải thoát ra khỏi các áp lực vật chất nên
cứ quanh quẩn ở cõi trần, sống trong trạng thái u mê đau khổ. Bị ám ảnh
bởi cái chết và tâm trạng lúc từ trần nên thần trí họ không thể sáng
suốt để vượt ra khỏi các áp lực này. Sự thèm khát mà không được thỏa
mãn, đói mà không thể ăn, khát mà không thể uống, bị dục vọng hành hạ
khổ sở có khác gì một cảnh âm ti địa ngục đâu! Chỉ khi nào các áp lực
vật chất này tiêu tan hết thì vong linh mới có thể siêu thoát được. Tóm
lại hạnh phúc của con người ở thế giới bên kia cửa tử tùy thuộc rất
nhiều về sự giải thoát ra khỏi các áp lực vật chất này. Cuốn Revelations
của nhóm Les Amis de Chamfleury đã ghi nhận rất nhiều trường hợp về
những áp lực vật chất mà danh từ Phật giáo gọi là "Cận tử nghiệp", chúng
tôi xin trích dịch một trường hợp tiêu biểu như sau:
Bác sĩ Otto Kunz Làm việc tại bệnh viện thành phố Annecy, Thụy Sĩ.
Ông bà Kunz Có một người con trai duy nhất tên là Jo đanh theo học đại
học Geneve năm thứ hai. Vào tháng 4 năm 1952, cô thư ký của bác sĩ Kunz
Nhận được thư của một người tên là Bernard Piquet viết cho bác sĩ nhưng
vì bất cẩn cô xếp lầm bức thư này vào một chồng hồ sơ bệnh lý dày cộm
trên bàn thư bị thất lạc. Hai tuần sau đó, cậu con trai của bác sĩ đi
bơi và chết đuối trong hồ Geneve. Đến cuối tháng sau khi dở hồn sơ bệnh
lý, bác sĩ Kunz Tìm thấy bức thư thất lạc, nội dung báo trước cái chết
của cậu con trai Jo và yêu cầu bác sĩ tiếp xúc với người viết thư. Đại
khái bức thư như sau: "Thưa bác sĩ, tôi được giao phó một công việc rất
khó khăn mà tôi không biết phải xử trí ra sao. Việc này đã gây cho tôi
nhiều bối rối nên tôi mạo muội viết thư này cho bác sĩ mặc dù chúng ta
chưa hề quen biết. Tôi thấy trước tại ngịa địa thành phố Annecy một ngôi
mộ mới của một cậu con trai tên là Jo Kunz, con của bác sĩ. Cậu vừa thi
xong kỳ thi năm thứ hai đại học rồi đi tắm và bị chết đuối. Đây không
phải là lần thứ nhất tôi biết trước được những việc sẽ xảy ra nhưng tôi
không bao giờ can thiệp vào những việc này. Tuy nhiên lần này tôi nhận
được lời yêu cầu phải thông báo tin này cho bác sĩ trước khi sự việc xảy
ra nên tôi rất ngần ngại vì sợ bác sĩ cho rằng tôi đang toan tính việc
gì chăng! Tôi suy nghĩ rất kỹ và sau cùng quyết định viết thư này để xin
bác sĩ liên lạc vói tôi qua địa chỉ và số điện thoại sau....".
Là người hoàn toàn tin tưởng vào khoa học, bác sĩ Kunz Rất ngạc
nhiên vì lá thư đến trước khi chuyện xảy ra nên ông vội điện thoại cho
ông Bernard Piquet. Trong cuộc tiếp xúc, bác sĩ Kunz Được biết ông
Piquet không những là một người có địa vị trong xã hội mà còn là một nhà
thần limh học chuyên nghiên cứu về cõi giới bên kia cửa tử. Oâng Piquet
cho biết có rất nhiều vong linh sống vất vưởng, không nơi nương tựa,
không người giúp đỡ, vì còn quá nhiều quyến luyến với cỗi trần nên không
thể siêu thoát. Nhiệm vụ của ông là liên lạc, giúp đỡ và hướng dẫn
những vong linh này để họ có thể thích hợp với đời sống ở cõi bên kia.
Bác sĩ Kunz Không tin tưởng ở những điều mơ hồ viển vông mà ông Piquet
nói nhưng nể ông này là người có địa vị trong xã hội nên chỉ nói vỏn
vẹn:
- Thưa ông Piquet, những điều ông nói hay lắm, nhưng ông có thể
giúp đỡ tôi điều gì? Ông muốn xin chúng tôi điều gì chăng?
- Bác sĩ đừng hiểu lầm. Tôi không muốn xin xỏ một điều gì cả,
nhưng cậu Jo, con của bác sĩ, đang cần sự giúp đỡ của bác sĩ vì cậu đang
vô cùng đau khổ.
Nghĩ ông Piquet có ý xấu, bác sĩ nổi giận:
- Ông muốn gì thì cứ nói thẳng ra, con tôi đã chết rồi, xin đừng
gợio lại những điều đau đớn đó nữa. Làm sao tôi có thể giúp đỡ con tôi
được?
Ông Piquet bình tĩnh trả lời:
- Thưa bác sĩ, tuy đã chết nhưng cậu Jo không siêu thoát vì đang
bị ám ảnh bởi tâm trạng khủng hoảng lúc chết, do đó cậu rất đau khổ. Tôi
cố sức đỡ giúp cậu nhưng vô hiệu. Có lẽ chỉ bác sĩ mới có thể giúp đỡ
được cậu Jo mà thôi vì ngày thường cậu rất phục bác sĩ.
- Tại sao ông biết điều đó?
- Đó là việc của tôi. Tôi vẫn thường liên lạc vớ thế giới bên kia
cửa tử...
- Ông liên lạc bằng cách nào?
- Chúng tôi có nhiều phương tiện không thể kể hết được, nhưng cách
giản dị nhất là qua trung gian của một đồng tử (Medium).
Bác sĩ Kunz Rất khó chịu vì ông không tin những trò cầu hồn, cầu
cơ, hay tiếp xúc qua đồng tử nên ông lạnh lung nói thêm và câu rồi chấm
dứt buổi nói chuyện. Chiều hôm đó ông kể cho vợ nghe. Bà Kunz Vô cùng
xúc động nên thúc dục ông phải tiếp xúc lại với ông Piquet:
- Chuyện này lạ lắm. Làm sao một người như ông Piquet lại biết
trước cái chết của jo được? Nếu cô thư ký Gina không xếp lầm bức thư vào
hồ sơ bệnh lý và nếu anh không mở hồ sơ ra coi lại thì chuyện này sẽ ra
sao? Biết đâu ông Piquet chẳng nói thật, mình cứ tiếp xúc xem ông ta
muốn gì và nếu ông ta bày trò bịp bợm thì ta cứ việc gọi cảnh sát.
Lúc đầu bác sĩ Kunz Không nghe, nhưng vì bà vợ thúc giục mãi nên
ông đ ành nhờ ông Piquet tìm cách cho ông liên lạc với Jo. Ông Piquet đề
nghị một buổi cầu hồn qua trung gian của một đồng tử. Bác sĩ Kunz Chấp
thuận với điều kiện buổi tiếp xúc phải được tổ chức tại trường đại học y
khoa Geneve, dưới sự chứng kiến của một nhóm bác sĩ bạn thân của ông.
Không những thế, buổi tiếp xúc còn được thu vào băng để làm tài liệu
kiểm chứng. Ông Piquet nhận lời và buổi cầu hồn được tổ chức vào cuối
tuần lễ đó. Một người đồng tử (Medium) được đưa đến và ông Piquet hướng
dẫn buổi tiếp xúc dưới sự kiểm soát gắt gao của một hội đồng bác sĩ y
khoa.
Lần thứ nhất cậu Jo nhập vào đồng tử, cô này ú ớ không sao nói
được, cứ khua tay khua chân lia lịa một lúc rồi thôi. Ông Piquet cho
biết cậu Jo không tỉnh táo và đang xúc động mạnh nên không nói được gì.
Ông đề nghị mọi người hãy cầu nguyện để sự rung động này có thể ảnh
hưởng đến thần trí cậu Jo khiến cậu tỉnh táo hơn. Sau khi chờ cho mọi
người cầu nguyện xong, ông Piquet yêu cầu cậu Jo trở lại. Lần này cô
đồng ú ớ một lúc như người bị sặc nước, cứ lấy tay chỉ vào cổ họng như
muốn nói mà không sao nói được. Tay chân cứ giẫy giụa như người đang bị
chết đuối một lúc rồi thôi. Bác sĩ Kunz Bán tính bán nghi không biết có
nên tin hay không. Xem cử chỉ của cô đồng, ông thấy có cái gì quen thuộc
mà không sao tả được. Ông Piquet giải tán buổi cầu hồn và hẹn sẽ tiếp
tục ở một hôm khác. Trong khi chờ đợi, ông yêu cầu ông Kunz Tổ chức một
buổi lễ cầu nguyện cho cậu Jo tại thánh đường địa phương. Buổi cầu
nguyện diễn ra rất long trọng và trang nghiêm dưới sự chủ lễ của vị giám
mục và có rất đong bạn bè của Jo. Vài hôm sau, một buổi cầu hồn được tổ
chức tại đại học Geneve. Lần này cậu Jo nhập vào đồng tử nhưng cũng như
lần trước, cô này ú ớ không nói được mà cứ chỉ tay vào cổ họng. Ông
Piquet bèn chắp tay nói lớn:
- Xin Thượng Đế toàn năng hãy giúp chúng con nghe được tiếng nói
của Jo. Đó là điều an ủi lớn đối với chúng con. Chúng con yếu đuối thấp
hèn, không thể là gì hơn được mà chỉ biết quỳ mọp dưới chân ngài để cầu
xin. Gia đình bác sĩ đã mất cậu Jo yêu quý, xin ngài cho phép họ tiếp
xúc được với Jo trong chốc lát. Cầu xin ngài làm thế nào cho nỗi đau khổ
của chúng con đưa chúng con đến gần ngài. Chúng con không phiền muộn
hay trách móc vì biết đó là ý ngài. Chúng con chỉ xin ngài hãy chăm lo
cho linh hồn của Jo. Chúng con hy vọng và tin tưởng ở lòng thương yêu
cao cả của ngài. Xin ngài hãy dìu dắt và hướng dẫn chúng con...
Ông quay ra phía những người quan sát gần đó:
- Này các bạn, các bạn phải cầu nguyện một cách chân thành. Cậu Jo
cần nhận được những rung động thanh cao, dồi dào của tình thương phát
xuất từ trái tim của quý vị. Chỉ có tình thương mới có thể đưa linh hồn
cậu thoát khỏi các áp lực vật chất mà thôi.
Những người ngồi quan sát bàn tán không biết có nên tin những lời
ông Piquet hay không. Chỉ riêng bà Kunz Nước mắt đầm đìa khóc lớn:
- Này Jo, nếu quả thật là con thì hãy cho mẹ biết mẹ sẽ giúp con.
Tự nhiên cô đồng ngồi yên một lúc rồi thốt lên một câu ngắn:
- Khổ quá, khổ quá...
Cả hai ông bà Kunz Đều giật mình vì giọng cô đồng nói y hệt như
giọng cậu Jo. Bà Kunz Xúc động khóc ầm lên nhưng ông Piquet cản lại:
- Xin quý vị hãy bình tĩnh, đừng làm cậu Jo thêm đau khổ. Quý vị
hãy cầu nguyện chân thành vì chỉ có sự chân thành mới có thể giúp được
Jo trong lúc này mà thôi. Xin quý hãy tự xét lòng mình xem có thanh
khiết hay không, vì chỉ có sự thanh khiết mới có thể rung động và ảnh
hưởng đến thần trí đang đau khổ của Jo. Chúng ta nên yên lặng và nghĩ
đến Thượng Đế vì chỉ có ngài mới có thể giúp được chúng ta trong lúc
này. Tuy một vài người trong quý vị có lòng thương Jo nhưng vẫn chưa đủ
mà cần có sự hòa hợp của nhiều người để tạo ra được một mãnh lực vươn
lên cõi trên cảnh tỉnh Jo. Quý vị đừng nghĩ rằng Jo đã chết. Cậu không
hề chết như quý vị nghĩ đâu mà chỉ đi qua một cõi giới khác mà thôi. Quý
vị có thể chuyển đến cho Jo những tư tưởng thân ái, những tình cảm chân
thành vì chỉ những thứ này mới làm cho Jo thoát được tình trạng u mê
hiện nay. Càng than khóc quý vị càng làm Jo thêm đau khổ và càng đau
khổ, thần trí Jo càng u mê, quyến luyến, hoảng hốt, không ích lợi gì cả.
Mọi người cố gắng cầu nguyện nhưng cô đồng ngồi im mà không trả
lời. Sau cùng ông Piquet giải tán buổi cầu hồn. Ngay sau đó hội đồng bác
sĩ họp nhau bàn tán, đa số cho rằng ông Piquet đã lừa gạt họ vì họ chưa
thấy có một bằng chứng nào là cậu Jo đã trở lại. Bác sĩ Kunz Tỏ ra siêu
lòng trước lập luận của bạn bè nhưng bà Kunz Quả quyết rằng giọng của
cô đồng đúng là giọng nói của Jo và bà muốn tiếp tục thêm một lần nữa.
Bác sĩ Kunz Cho ông Piquet biết ý định. Ông này trả lời:
- Tôi không thể giúp thêm gì vì người duy nhất có thể làm việc này
chính là bác sĩ. Tôi đề nghị bác sĩ hãy chủ tọa buổi hướng dẫn kỳ tới.
Hai tuần lễ sau, buổi cầu hồn lại được tổ chức. Lần này chính bác
sĩ Kunz Hướng dẫn và cậu Jo trở về nhập xác đồng tử. Cô đồng cứ nấc lên
như người bị sặc nước. Bác sĩ Kunz Lên tiếng:
- Hãy cố gắng lên Jo. Ba biết con bị sặc nước nhưng hiện nay con
xác thân của con không còn nữa. Cái xác hiện con đang sử dụng chỉ là xác
của một người khác cho con mượn. Cái xác này không hề hề hấn gì và con
có thể nói năng dễ dàng. Quanh đây đều là những người thân yêu, ai cũng
thương con và ai cũng muốn nghe con nói lên vài lời...
Tự nhiên đồng tử ngưng lại, cố gắng thốt lên một câu:
- Nhưng con không nói được.
Ông Kunz Vội lên tiếng:
- Con hãy can đảm lên, nói cho ba biết có vật gì đang ở trong cổ
họng của con?
Cậu Jo cố gắng cử động cái lưỡi. Từ trước đến giờ cậu cứ ú ớ như
không nói được, nhưng bây giờ thì cậu cố gắng cử động lưỡi liên tiếp như
muốn nhả một vật gì ra.
Ông Kunz Tiếp tục:
- Con thân yêu, hiện nay con không bị ngộp nước nữa đâu. Cái thể
xác trước kia của con đã bị hư hại và được đem đi chôn cất rồi. Con hãy
quan sát kỹ xem, bây giờ con không ở thẻ xác cũ nữa mà ở một thể mới,
tốt đẹp và hoàn hảo hơn. Con hãy thoát ra sự chi phối của thể xác cũ.
Con hãy cầu nguyện, hãy quên đi tai nạn thương tâm vừa qua, cha mẹ và
người quanh đây sẽ giúp con. Con hãy thở đều cho thoải mái. Con đã ra
khỏi hồ nước, con thấy không? Chung quanh con toàn là ánh sáng đẹp đẽ,
con thấy thân thể nhẹ nhàng không? Con hãy can đảm lên...
Cậu Jo vẫn khua tay múa chân như người đang bơi. Ông Kunz Nói
tiếp:
- Con không còn ở dưới nước nữa mà đang ở trong trường đại học.
Con hãy thở một hơi thật dài. Tất cả những thứ trong cổ họng con đã
thoát ra ngoài cả rồi, cứ bình tĩnh thở đều, không có gì ngăn cản con
hết...
Cậu Jo đưa tay sờ ngực và cố gắng nói nhưng vẫn chưa nói được, sau
cùng cậu khóc tấm tức. Ông Kunz Tiếp tục:
- Con cứ khóc đi, không sao hết. Khóc cho trút hết nỗi đau khổ rồi
con sẽ thấy thoải mái hơn.
Cậu Jo khóc một lúc rồi đưa tay ôm cổ. Ông Kunz Vội hướng dẫn:
- Này Jo, hiện nay con không còn ở dưới nước nữa. Con đang ngồi
gần cha mẹ và con hãy bình tĩnh. Con đã được vướt lên khỏi hồ nước
rồi...
Cậu Jo bật lên một câu:
- Cha mẹ ơi rong rêu bám đầy vào miệng con ghê gớm quá!
- Con cứ bình tĩnh, mọi việc đã qua rồi. Hiện nay con đang ở bên
cha mẹ, không có gì có thể làm hại con nữa đâu. Nàu Jo, ngày trước con
hát hay lắm, con hãy hát một bài cho cha mẹ nghe đi.
Cậu Jo bật cười thành tiếng, hát một bản nhạc thịnh hành rồi
thăng. Lúc đó ông Piquet mới lên tiếng giải thích:
- Cháu Jo từ trần quá sớm, cháu còn quyến luyến cha mẹ, tiếc cuộc
đời còn đẹp nên không muốn từ bỏ cõi trần. Do đó cháu cứ bám víu vào thể
xác nên thần trí bị u mê. Cái áp lực vật chất này rất kinh khủng cho
những ai muốn bám víu vào cõi trần nên người chết cứ bị ám ảnh bởi hoàn
cảnh khi chết. Dĩ nhiên họ rất đau khổ. Vấn đề là phải biết hướng dẫn
cho cháu biết chấp nhận sự chết để được siêu thoát. Muốn như thế, cháu
cần phải hiểu biết về đời sống ở cõi bên kia, loại bỏ những quyến luyến
thì mới có thể tiêu diêu tự tại được. Các ông bà nên biết có rất nhiều
người chết vẫn ở trong trạng thái lúc chết từ năm này qua năm nọ mà
không siêu thoát. Họ không sống ở cõi trần, không sống ơ cõi chết mà cứ ở
giữa hai cõi. Chính cái hoàn cảnh không sống mà cũng không chết này làm
họ u mê đau khổ. Muốn giúp họ chỉ có một cách duy nhất là cầu nguyện
thật chân thành để sự thương yêu của quý vị tạo ra một mãnh lực soi sáng
tâm tư đang hồ đồ của người vừa mới chết. Các sự than khóc, kêu gọi ồn
ào chỉ làm tâm tư người chết đã bối rối lại còn hoang mang thêm, không
ích lợi gì hết. Do đó một đám tang phải được cử hành trong sự chân thành
cùng cầu nguyện. Quý vị nên biết cõi giới bên kia cửa tử không phải là
một cảnh thiên đ àng hay địa ngục như người ta thường diễn tả, mà là một
cảnh giới rất sáng, một thứ ánh sáng tràn đầy yêu thương của đấng sáng
tạo. Tại đây người ta có dịp hồi quang phản chiếu, ý thức thực của mình
để quyết định cho đời sống ở kiếp sau. Đời sống bên này rất yên lành,
thoải mái vì chỉ có các tư tưởng rung động thanh cao, không hề bị ô
nhiễm bởi các dục vọng vật chất. Muốn thích hợp với đời sống, con người
cần biết loại bỏ các ràng buộc vật chất như lòng tham lam, ích kỷ. Chác
Jo hiện nay vẫn còn bị ám ảnh nhiều bởi tâm trạng lúc chết nhưng tôi tin
cháu sẽ hiểu biết và siêu thoát.
Sau buổi tiếp xúc, các bác sĩ trong hội đồng Y khoa đã họp nhau
bàn thảo về trường hợp này. Đa số tỏ ra nghi ngờ vì họ chưa thấy một
bằng chứng rõ rệt nào rằng người nhập xác đồng chính là cậu Jo. Bác sĩ
Kunz Cũng bối rối không biết có nên tiếp tục nữa không nhưng bà Kunz Thì
hoàn toàn tin tưởng, bà nói:
- Nghe tiếng nói tôi biết đó chính là Jo, không ai có lối nói như
vậy ngoài Jo. Hơn nữa, bài hát đó vẫn là bài Jo thường hát, người ngoài
không thể biết được. Các ông nghi ngờ ông Piquet đã đánh lừa chúng ta,
nhưng ông ta làm thế để làm gì? Cho đến nay, ông Piquet chưa hề đòi hỏi
hay lợi dụng chúng ta một điều gì.
Dịch
giả: Nguyên Phong