Ngày xửa ngày xưa, có một con ngỗng có một bộ lông
bằng vàng tuyệt đẹp. Ngoài việc sở hữu bộ lông quý giá, con ngỗng còn có lòng
từ bi không cùng, luôn thương xót những kẻ phải chịu cảnh nghèo đói, túng bấn.
Sống gần nơi ở của con ngỗng là một phụ nữ
nghèo, rất nghèo. Bà có hai cô con gái. Con ngỗng thấy hoàn cảnh túng quẫn của
gia đình và hiểu rằng họ sẽ chẳng thể nào thoát ra được cảnh khốn cùng nếu
không được trợ giúp, vì vậy, một ngày nọ, con ngỗng tự nhủ :
" Nếu thỉnh thoảng mình cho gia đình
người phụ nữ khốn khổ một cái lông bằng vàng của mình, bà ta có thể đem nó đi
bán và với số tiền kiếm được, cả gia đình của họ có thể sống sung
túc."
Nghĩ xong, con ngỗng bay đến nhà của người
phụ nữ nghèo.
Trông thấy con ngỗng, người phụ nữ hỏi,”
Này ngỗng, tại sao ngươi lại đến đây. Nhà ta nghèo lắm, chẳng có gì để cho
ngươi cả.”
Ngỗng đáp, " Ta không xin gì của
bà cả, nhưng ta có thứ để tặng bà. Ta sẽ cho bà những sợi lông vàng của ta, mỗi
lần một cái. Bà có thể bán chúng để lấy tiền. Chắc chắn rằng số tiền thu được
sẽ giúp cho bà và hai cô con gái sống thoải mái với nhau."
Nói xong, con ngỗng liền trao cho người
một sợi lông vàng óng của nó và vỗ cánh bay đi.
Sau đó, giữ lời hứa của mình, thỉnh thoảng
con ngỗng ghé lại nhà người phụ nữ. Mỗi lần ghé như vậy, nó đều cho bà một sợi
lông của nó.
Người mẹ và hai cô con gái bán những sợi
lông quý giá đó và thu được khá nhiều tiền. Họ không còn phải làm lụng vất vả
và sống trong sự sung túc.
Một ngày nọ, người mẹ nói với hai cô con
gái của mình, “Chúng ta không nên tin con ngỗng. Một ngày nào đó nó có thể sẽ
bay đi luôn và chẳng còn cho chúng ta sợi lông nào, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ
phải sống trong cảnh nghèo khổ trở lại. Lần tới, khi con ngỗng đến đây, chúng
ta sẽ vặt hết lông của nó.
Hai cô con gái ngăn mẹ của mình, “ Ôi,
không được đâu mẹ ơi, làm như vậy con ngỗng sẽ đau lắm và có thể sẽ chết mất,
chúng ta không thể làm một việc độc ác như vậy!
Nhưng bà mẹ là một người vô cùng tham lam,
bà chẳng quan tâm đến lời can ngăn của các cô con gái.
Một ngày nọ, khi con ngỗng vừa bay đến nhà
người phụ nữ, bà vội vàng chụp lấy con ngỗng và vặt hết lông của nó mặc cho hai
cô con gái kêu khóc.
Con ngỗng có một bộ lông hết sức kỳ lạ.
Những sợi lông bị nhổ ra khỏi người ngỗng, nếu trái với ý nguyện của nó, sẽ tự
động biến từ vàng ròng thành lông vũ thường, giống như lông của mọi con ngỗng
bình thường khác. Những sợi lông trắng này chẳng có chút giá trị gì.
Con ngỗng bị vặt trụi lông vô cùng đau
đớn. Nó lết vào một bụi cây nằm tịnh dưỡng. Một thời gian sau, khi lông mọc trở
lại, nó bay đi và không bao giờ quay trở lại.
Người phụ nữ tham lam và gia đình của bà,
sau khi tiêu xài hết số tiền kiếm được từ việc bán những chiếc lông bằng vàng
của con ngỗng, trở lại sống cảnh nghèo túng như xưa.
Bài học rút ra từ câu chuyện này: Lòng tham làm cho con người mờ mắt. Tuy
nhiên, tham thì thâm.
Người dịch: Quảng Hiền
Theo: Buddhist Jataka Tales
Nguồn: The Baldwin Project