Giới luật có công năng dứt trừ nghiệp duyên, nghiệp nhân
trong đường sanh tử. Không chỉ thọ hưởng phước lành ở vị lai mà ngay
trong đời sống hiện tại, nếu chúng ta vâng giữ giới pháp nghiêm cẩn thì
cuộc sống sẽ an vui, thân tâm luôn thanh thản.
Kinh Trường Bô có nêu ra 5 lợi ích của việc giữ gìn giới luật như sau:
1. Người có giới đức sẽ hưởng được gia tài pháp bảo nhờ tinh tấn.
2. Người có giới đức được tiếng tốt đồn xa.
3. Người có giới đức không sợ hãi rụt rè khi đến các hội chúng đông đúc.
4. Người có giới đức khi chết tâm không rối loạn.
5. Người có giới đức sau khi mạng chung được sinh về thiện thú, thiên giới.
Đức Phật thiết lập giới bổn không ngoài mục đích muốn kiện toàn bản thể thanh tịnh Tỷ kheo và trang nghiêm hòa hợp Tăng đoàn.
Luật Ma Ha Tăng Kỳ, tập I, Phật bảo Xá Lợi Phất: “Có 10 việc lợi ích nên chư Phật Như Lai vì đệ tử chế giới…
Mười việc lợi ích đó là:
1. Vì nhiếp phục Tăng chúng.
2. Vì nhằm triệt để nhiếp phục Tăng chúng.
3. Vì muốn cho Tăng chúng an lạc.
4. Vì để nhiếp phục những người không biết hổ thẹn.
5. Vì để cho những người biết hổ thẹn cư trú yên ổn.
6. Vì để cho những người không tin khiến họ tin tưởng.
7. Vì để cho những người đã tin tăng thêm lòng tin.
8. Vì muốn dứt hết pháp lậu hoặc ngay trong hiện tại.
9. Vì để cho những lậu hoặc chưa sinh không thể sinh khởi.
10. Vì muốn cho Chánh pháp được tồn tại lâu dài.
Cho
nên đối với hàng xuất gia, giới luật rất cần thiết để thành tựu một Tỷ
kheo thanh tịnh và phát triển Tăng đoàn. Nói cách khác, Giới luật chính
là nguồn sinh lực của Tăng già, và là kim chỉ nam cho sự sinh hoạt
Tăng đoàn.
Tăng già là một đoàn thể Tỷ kheo thanh tịnh hòa hợp,
là một trong ba ngôi báu biểu hiện sự tồn tại của Phật pháp, là người
trực tiếp thay Phật tuyên dương Chánh pháp để làm lợi lạc quần sanh. Do
đó, khi trong Tăng chúng bắt đầu có sự xen tạp, bản thể thanh tịnh Tăng
không còn được vẹn toàn, thì khi đó Đức Phật mới chế giới hầu ngăn chặn
sự manh nha của các hữu lậu.
Với tinh thần “Tùy phạm tùy chế”,
giới luật Phật giáo chủ yếu dựa vào sự tự nguyện của hành giả mà không
hề có tính cách giáo điều, ép buộc. Các hành giả sẽ tình nguyện vâng giữ
giới pháp một cách nghiêm mật để chu toàn bản thể thanh tịnh Tỷ kheo và
xây dựng Tăng đoàn mẫu mực. Tự thân mỗi hành giả, nương vào giới luật
để gạn lọc thân tâm, tận trừ mọi lậu hoặc, ngăn chặn nghiệp bất thiện.
Nhờ đó mà thân tâm được thúc liễm, đạo hạnh được tăng trưởng, đời sống
không bị nhiễm ô trần tục. Một người vâng giữ, nhiều người vâng giữ, rồi
từng cá nhân đó hợp lại thành một tập thể trang nghiêm thanh tịnh. Đây
chính là điểm khác biệt của Tăng đoàn Phật giáo so với tổ chức của các
hội chúng khác.
Tuy nhiên, yếu tố tạo nên thanh tịnh hòa hợp của
chúng đệ tử Phật căn bản vẫn là sự nghiêm trì giới luật. Vì giới luật
chính là nền tảng căn bản để giữ gìn và bảo hộ giới thể cho một Tỷ kheo
như pháp. Một Tỷ kheo mà không giữ giới chắc chắn không thể tồn tại
trong Tăng đoàn được.
Kinh Tăng Chi III, Đức Phật dạy rằng: “…
Biển cả không bao giờ dung chứa tử thi. Cũng vậy, nếu Tỷ kheo nào không
giữ được hạnh thanh tịnh thì Tăng đoàn sẽ không sống chung với kẻ ấy,
hãy nhanh chóng tụ họp lại loại kẻ ấy ra. Dù kẻ ấy có ngồi giữa Tăng
chúng cũng xa rời Tăng chúng, và Tăng chúng cũng không bảo vệ được kẻ
ấy”.
Thế nhưng, trong xã hội ngày nay, do sự chi phối của hoàn
cảnh xung quanh, chúng ta còn thiếu những môi trường tốt để trưởng dưỡng
đời sống phạm hạnh và gìn giữ sơ tâm. Tăng Ni trẻ có quá ít sự bảo hộ
của Tăng đoàn. Nhưng dẫu thế nào đi nữa, tự thân mỗi người vẫn là quyết
định thiết yếu cho sự thành bại trong đời sống tu học của chính mình.
Cho nên, đối với người xuất gia, việc vâng giữ giới luật là rất cần
thiết. Cần thiết cho bản thân và cần thiết cho Tăng đoàn.
Chúng
ta thử nghĩ xem, nếu không có giới luật thì mỗi người sẽ hành động mỗi
cách, nói năng mỗi kiểu thì làm sao xây dựng một Tăng đoàn gương mẫu để
truyền bá giáo pháp và đạt đến địa vị vô thượng giác. Và nếu chúng Tỷ
kheo không nghiêm trì giới luật thì sẽ không bao giờ sống được trong
niệm đoàn kết hòa hợp như nước với sữa được. Một khi không hòa hợp thì
Tăng đoàn sẽ yếu đi, giá trị mô phạm của tập thể cũng không còn, không
sớm thì muộn tổ chức ấy cũng bị tan rã.
Vì thế, giáo pháp của
Phật đòi hỏi sự nỗ lực của từng cá nhân. Sự chu toàn đạo đức của mỗi cá
nhân sẽ trang nghiêm cho đoàn thể. Mỗi Tỷ kheo hay Tỷ kheo ni sống đúng
như Pháp, như Luật sẽ là nguồn năng lực vô biên cho sự lớn mạnh của Tăng
già. Và một khi Tăng đoàn đã thực sự thanh tịnh hòa hợp thì không một
thế lực nào có thể lấn áp hay phá hoại được. Phật pháp nhờ đó mà ngày
càng vững mạnh tỏa sáng. Cuộc sống chung quanh cũng nhờ đó mà được ảnh
hưởng tốt đẹp.
"Giới như đèn sáng lớn
Soi sáng đêm tối tăm
Giới như gương báu sáng
Chiếu rõ tất cả pháp”.
(Kinh Phạm Võng)
Kinh
Di Giáo thuật rằng, trước khi vào Niết Bàn, Đức Phật đã ân cần dạy bảo:
“ Các thầy Tỷ kheo, sau khi Như Lai diệt độ, các thầy phải trân trọng,
tôn kính tịnh giới, như người mù tối mà được mắt sáng, nghèo nàn mà được
vàng ngọc. Phải biết tịnh giới là đức thầy cao cả của các thầy. Nếu Như
Lai có ở đời thì cũng không khác gì tịnh giới ấy” (Trí Quang dịch).
Do
đó, là đệ tử Phật mà coi thường giới luật sẽ mang tội rất lớn đối với
Tam bảo. Chúng ta phải nhớ rằng, vì những lợi ích thiết thực cho sự tu
tập cũng như sự vững mạnh của Tăng đoàn mà Đức Phật đã ân cần bày trao
giới pháp. Những giới pháp ấy, 250 giới cho hàng Tỷ kheo, 348 giới cho
hàng Tỷ kheo ni, trải qua năm tháng, đến nay vẫn còn tồn tại. Nếu chúng
ta không ý thức tôn trọng giữ gìn thì có khác gì chúng ta hủy hoại nếp
nhà Như Lai!
Nếu chúng ta dửng dưng với những lời dạy ân cần của
chư Phật, Tổ, của các bậc trưởng thượng thì coi như đã quay lưng với
hoài bão của mình. Chúng ta không thiết tha trau giồi giới đức là đã góp
phần làm cho mạt pháp. Như trong kinh Di Giáo, Đức Phật có nói: “Tất cả
các ma vương ngoại đạo không ai có thể phá hoại được giáo pháp của ta,
chỉ có đệ tử ta mới làm cho giáo pháp ta bị hủy diệt”. Chỉ có trùng
trong thân sư tử mới ăn được thịt sư tử mà thôi.
Thế nên, là đệ
tử Phật, chúng ta phải luôn tâm niệm giữ gìn giới luật như hơi thở của
chính mình. Phải tôn kính trân quý giới luật vì “Giới luật là mạng mạch
của Phật pháp. Giới luật còn là Phật pháp còn, Giới luật mất là Phật
pháp mất”. Vận mệnh của Phật pháp hoàn toàn tùy thuộc vào sự tồn vong
của giới luật. Mà giới luật có được tồn tại lâu dài để làm hưng thịnh
cho Tăng đoàn, làm xương minh cho Phật pháp và đem lại lợi ích cho thế
gian hay không là do ở nơi chính đệ tử Phật, nhất là những người được
xem là “Thừa Như Lai sứ, hành Như Lai sự” có thiết tha nghiêm trì giới
luật hay không?
Khải Tâm - GNO