Bần cùng và giàu có là 2 danh từ nói
về hai thân phận khác nhau. Phần lớn trong nhận thức của con người đều cho rằng:
người nghèo cùng thì không có cái giàu có hiện hữu, và ngược lại, giàu có thì
không có cái nghèo khổ hiện hữu. Kỳ thật không phải như vậy. Trên thế gian, sự
nghèo giàu thật khó phân biệt. Người giàu vẫn có chỗ nghèo thiếu, và người
nghèo khó vẫn có cái phú quý tàng ẩn.
Nhan Hồi ở
nơi đường cùng góc hẻm, nhà nát vách thưa, cơm ngày một chén chan với nước
trong, nhưng trong lòng vẫn hết sức an lạc. Như vậy ai dám kết luận ông ta là
người nghèo đây? Ngài Đại Ca Diếp tôn giả ở nơi đồi trọc suối cạn, ngoài ba tấm
Cà sa, bình bát, cơm ngày 1 bữa ra, một vật lớn nhỏ nào cũng không có. Thế
nhưng , ngài vẫn sống 1 cuộc đời tự tại giải thoát. Chúng ta ai dám nói tôn giả
là người nghèo cùng. Ngược lại mà thấy, người ở nhà cao cửa rộng, có kẻ hầu người
hạ, cơm bưng nước rót, đi thì có kẻ đưa người đón, nhưng ngày ngày bị đồng tiền
chế ngự tất bật, không chút thanh thản. Người đó đáng được gọi là người giàu có
chăng? Người đó mặc dù đời sống vật chất đầy đủ, tiền kho bạc núi, không thiếu
thứ gì, nhưng tâm lượng nhỏ nhoi, keo kiệt; 1 đồng cũng không dám bỏ ra. Lòng
tham vô đáy khiến cho tâm trí người đó chỉ biết nghĩ tới gom góp, mà gom góp
bao nhiêu cũng không thấy đủ. Bạn cho rằng đó là người giàu có chăng? Giữa hai
hạng người trên, ai là thật sự giàu có và ai là người nghèo khổ? Từ đó mà suy
ra, giàu nghèo không thể lấy tiền tài vật chất ra để đo lường.
Trên thế
gian có người vật chất đầy đủ, nhưng họ luôn lấy công việc làm vui, lòng họ
luôn vui vẻ rộng mở tấm lòng để giúp đỡ người khác. Người này về cuộc sống tinh
thần, so cho cùng chẳng phải là bậc “Đại Phú Ông” sao? Ngược lại những người
ngày đêm không ngừng mong cầu cuộc sống vật chất, chà đạp lên lợi ích của người
khác. Phàm có chỗ được nào thì đều muốn tìm cách chiếm hữu làm của riêng mình,
những ngừơi như vậy tâm linh nghèo cùng không bút mực nào tả xiết.
Kỳ thật, dựa
trên quan điểm Phật giáo mà nhìn thì trên thế gian vốn không có người nào là tột
cùng nghèo khó. Nếu chúng ta sống với tâm hồn vô tư, biết vận dụng thời gian
vào những việc làm có ích, quảng kết thiện duyên, tất nhiên thời gian đó là thời
gian hữu ích phú quý. Hoặc bạn biết khéo léo vận dụng ngôn từ chân thật thiện mỹ
tán thán những chỗ tốt của người, cổ vũ khích lệ người khác làm việc tốt; tất
nhiên bạn sẽ là người giàu có ngôn ngữ, phong phú âm thanh. Hoặc bạn biết lấy nụ
cười chân thiện khiêm cung, hoan hỷ đối đãi với người, thì Tâm bạn đã sinh trưởng
của báu vô giá. Hoặc bạn biết vận dụng sức lực mình đi giúp đỡ người, phục vụ
quần chúng.Đó chẳng phải bạn đã có nguồn khí lực sung túc chân thật sao? Thế
nên luận về sự giàu nghèo thì tâm tham không biết đủ, vĩnh viễn sẽ là người
nghèo cùng. Vui làm việc thiện nghĩa là không 1 tơ hào so đo tính toán hơn thiệt,
vĩnh viễn là người giàu có.
Khi nói đến
giàu có, thì không chỉ nhìn những cái giàu có nhất thời, mà phải nhìn cho ra
cái tài phú trong suốt cả cuộc đời. Cũng không nên nhìn cái tài phú của 1 người,
mà phải nhìn cái tài phú trong sự cộng hữu. Và nhất là không nên nhìn cái tài
phú do sự vơ vét của người khác, mà cần phải nhìn xác thật sự vận dụng tài phú
đó. Đồng thời cũng không nên nhìn cái tài phú trên hình tướng, mà cần phải nhìn
cái tài phú vô tướng của nội tâm.
Người chân thật có trí tuệ, có tâm từ bi, có
chính tín, có tâm hoan hỷ, biết sống cuộc đời đạm bạc biết đủ với tâm tàm
quý…Những đức tính ây, chính là nguồn tài phú vô giá của mỗi chúng ta. Trong
kinh Kim Cương Đức Phật dạy rằng:
Mọi hành vô thường
Vạn pháp vô ngã
Sinh diệt diệt rồi
Tịch diệt là vui
Nếu chúng ta biết lấy bốn câu kệ trên mà vận dụng
vào đời sống thường nhật, và đem quảng kết thiện duyên, giảng dạy, hướng dẫn
người khác cùng tu tập chính pháp, thành tựu giác ngộ, giải thoát thì công đức
pháp thí đó rộng lớn muôn vàn so với công đức bố thí tài vật mà thế gian cho là
quý giá như vàng bạc, châu báu. Bởi thế, sự giàu có và nghèo khổ chúng ta nên
quán sát như vậy.
Tác Giả: Tinh Vân Đại Sư
Việt dịch : Thích Quảng Lâm