Hỏi: Thưa thầy, nếu mình tin Tịnh độ theo Duy tâm Tịnh độ, nhưng đồng
thời mình vẫn niệm Phật cầu vãng sanh Tây phương Cực lạc sau khi chết.
Xin hỏi như vậy có chống trái nhau không?
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)
Đáp: Xin thưa ngay
là không có gì chống trái nhau
cả. Có chống trái nhau chăng là do mình thiên kiến vọng chấp đó thôi.
Chúng ta nên nhớ, trong giáo lý đạo Phật trước sau nhứt quán, không có
gì là mâu thuẫn. Đạo Phật chủ trương “Sự Lý” phải viên dung. Tánh tướng
không hai. Như nước và sóng không thể ly khai ra được. Trước hết xin
nói về Sự Tịnh độ.
Sự Tịnh độ là sao? Sự là hình tướng là
những hiện tướng bề ngoài mà
chúng ta có thể thấy biết được. Dựa theo trong Kinh A Di Đà mà đức Phật
Thích Ca đã giới thiệu diễn tả về cảnh giới Tây phương Cực lạc. Chúng ta
y cứ vào đó mà hết lòng tin tưởng. Tin có cõi Cực lạc, có đấng giáo
chủ Phật A Di Đà và có các hàng Thánh chúng. Cũng như những vị đã được
vãng sanh về cõi đó. Chúng ta một bề tin chắc y báo và chánh báo như
thế, không một niệm nghi ngờ. Nhờ tin chắc như vậy, nên chúng ta mới cố
gắng nương vào danh hiệu sáu chữ Di Đà mà trì niệm. Sáu chữ Di Đà là
danh tướng. Đây gọi là chấp trì danh hiệu.
Nếu chúng ta chưa hiểu rõ về lý Tịnh độ
mà cứ bền tâm một lòng niệm
Phật, thì cũng sẽ được vãng sanh. Nhờ niệm Phật lâu ngày sẽ được thuần
thục, dần đến được nhứt tâm bất loạn. Nếu chưa được « Lý nhứt tâm bất
loạn », thì cũng được « Sự nhứt tâm bất loạn ». Điều quan trọng là,
trong lúc hành giả niệm Phật thì phải tâm niệm, chớ không nên chỉ có
miệng niệm suông không thôi. Nếu chỉ có miệng niệm mà tâm không niệm,
thì coi chừng chúng ta sẽ trở thành cái máy niệm Phật.
Cho nên, khi niệm Phật, chư Tổ thường
khuyên bảo nhắc nhở chúng ta : «
tâm và tiếng phải hiệp khắn nhau và phải niệm mỗi chữ mỗi câu cho rõ
ràng rành rẽ ». Phải nhiếp tâm mà niệm. Niệm được như thế, thì chắc chắn
khi lâm chung hành giả sẽ được vãng sanh về Cực lạc. Pháp môn Tịnh độ
điều quan yếu hơn cả, là phải có lòng tin sâu và nguyện thiết. Đó là hai
yếu tố tư lương để quyết định được vãng sanh. Xin Phật tử lưu ý ghi nhớ
kỹ điều nầy. Còn sự khác biệt cao thấp của chín phẩm liên hoa ở cõi
Cực lạc, đó là do công phu hành trì của chúng ta ở cõi nầy có sâu cạn
khác nhau đó thôi. Nói về Sự Tịnh độ đại khái là như thế.
Còn lý Tịnh độ là sao ? Lý là bên trong
thuộc về tâm thể, chúng ta
không thể dùng mắt thấy được. Tâm thể nầy mỗi người đều sẵn có. Đây là
một thực thể bất sanh, bất diệt, còn gọi là chơn tâm hay lý tánh v.v…
Khi chúng ta nhiếp tâm niệm hồng danh Phật, mà lúc đó tâm ta an trụ vào
câu hiệu Phật không khởi nghĩ việc gì khác, nghĩa là không khởi nghĩ hai
bên : có không, phải trái v.v… thì khi đó tự tánh Di Đà hay Duy tâm
Tịnh độ hiện tiền. Như vậy Sự và Lý đâu có hai. Tuy không hai, nhưng nói
một cũng không được. Thí như nước trong không ngoài nước đục mà có.
Muốn có nước trong, thì ta phải chịu khó lóng lặng. Khi cặn cáu không
còn, thì chất nước trong hiện ra. Trong nhà Phật thường nói : « nương sự
hiển lý hay tức lý hiển sự là vậy ». Sự và Lý phải viên dung. Nước đục
là dụ cho Sự, nước trong là dụ cho Lý. Thế thì, Lý không ngoài Sự và Sự
không ngoài Lý mà có.
Hiểu thế, thì giữa Sự và Lý làm sao có
sự chống trái nhau? Nhưng khi
tu, hành giả chưa thể nhập được lý tánh, thì cần phải nương vào sự
tướng. Cho nên pháp môn niệm Phật gọi là đi từ hữu tướng để thể nhập vô
tướng, hay thật tướng.
Xin nhắc lại cho Phật tử nhớ rằng, trong
đạo Phật không hề có sự mâu
thuẫn chống trái nhau. Có chống trái chăng, là do vì trình độ nhận thức
của chúng ta chưa được dung thông đó thôi. Bởi do trình độ nhận thức của
chúng ta còn thiển cận nông cạn, nên mới có những cái nhìn sai lệch.
Mới có thấy sự khác biệt chống trái nhau. Nếu hiểu như thế, thì trong
khi ứng dụng tu, ta cần phải dung thông giữa Sự và Lý, không nên cố chấp
một bề, đó là mang cái lỗi biên kiến vậy.
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)