Những
chuyến đi xa để ẩn dật hay tìm một chốn tạm mới để an trú hay đáng
thương hơn là để chạy trốn những xô bồ; đứa em tôi gọi đó là “gió đi
hoang” (theo lời một bài hát); còn sư phụ tôi thì hài hước hơn, gọi đó
là “thèm như… thú đi hoang).
Đi xa - Ảnh minh họa
Miền lãng du. Tôi hay gọi những nơi mình đến để trải
mình, trải lòng là nơi lãng du. Để phiêu bồng và tạm gát hết thảy những
lo-âu, sợ sệt và cũng là để cho lòng người thôi giông bão.
Đi xa, nếu đó là chuyến đi cuối cùng trong đời tôi thì
chắc là mẹ tôi sẽ buồn lắm. Nhưng không sao, từ lâu, khi biết được đạo
Phật, tôi và mẹ đã chuẩn bị cho nhau chuyến đi xa ấy rồi. Sẽ có lúc phải
đi xa, bởi nó là quy luật: là người ai cũng phải chết. Và rồi thì nỗi
buồn cũng nguôi ngoai thôi, tôi biết điều đó.
Nếu một mai tôi đi xa, chắc sư phụ tôi sẽ buồn vì thằng
đệ tử hay cãi thầy vắng bóng, mỗi đêm không ai niệm Bụt cùng. Đôi khi
không có ai thỉnh chuông một tiếng “boong” để cùng tĩnh tâm, để ngắm Bụt
cười đầy bao dung. Căn phòng nhỏ nơi con hẻm nằm nếp mình bên dòng kênh
Thị Nghè sẽ vắng một dấu chân đi-về.
Nếu một mai tôi đi xa, chiếc điện thoại trên tay tôi sẽ ngừng rung,
sẽ ngừng những nhịp rung và sự run rẫy của những cay cú và cả những yêu
thương. Trái tim con người thật lạ, bị ghét hoặc được yêu thương đều làm
cho nó bất thường, những nhịp đập loạn đả, không kiểm soát được.
Nếu một mai tôi đi xa, thì trong ký ức của một ai đó,
như những đứa em gọi tôi bằng anh Hai (chẳng hạn) chắc sẽ thấy tôi qua
những tháng ngày ngồi tĩnh tâm và hiến tặng những nụ cười. Có đứa nào
bảo nhớ anh Hai, nhớ cái ông anh khó tính, khó ưa, toàn là bắt bẽ chuyện
này, chuyện kia? Không biết nữa, nhưng anh Hai (khó ưa) là tôi thì vẫn
nhớ mấy đứa, vì đứa nào cũng dễ thương, cũng đầy nghị lực và kiên trung
trên con đường “tồi tà phụ chánh”. Mấy đứa là những người bạn đồng tu
rất dễ thương của anh Hai đó, biết không?
Và rồi, ai đó, ở một phương trời xa lắc, xa lơ nào đó, lâu rồi chưa
gặp tôi nay nghe cái tin tôi đi xa có kịp dừng lại trước lao chen của
cuộc đời để niệm “ Nam mô A Di Đà Phật” tặng cho tôi cùng một chút năng
lượng bằng an? Tôi hỏi thế bởi tôi biết trong miền nhớ mênh mang nào đó,
cuộc sống vẫn trôi như thể cái máy, nó trói buộc và cuốn con người đi
vào đó, để đeo đuổi theo những giá trị nào đó nên có lúc người ta còn
quên cả chính bản thân, huống nữa là một ai khác!
Nếu một mai tôi đi xa, theo đúng quy luật của sanh- trụ- dị- diệt thì
những dự định và cả những lời nguyện vẫn theo tôi, lời nguyện đi mãi
trên con đường có ánh sáng của từ-bi-hỉ-xả, ánh sáng của tình thương và
sự hiểu biết. Và chắc sư phụ tôi, sư anh, sư em, sư chị và những đứa em
sẽ lại tiếp tục hành trình mà tôi đã, đang đi. Hành trình ấy chính là sự
thực tập lắng nghe, để hiểu và thương; kiến tạo những tịnh thất – nơi
dành cho những người thấy biết lý vô thường, nhân quả quay về để được
năm vóc sát đất, để thở thật nhẹ, và mỉm cười!
Nói gỡ về một chuyến đi xa, đi mãi ấy đôi khi là chuyện của mốt chốc
nữa, của ngày mai, ngày mốt hoặc cũng có thể là hàng chục năm nữa. Ai
biết được vô thường sẽ đến lúc nào, nhưng tôi và sư phụ cũng thống nhất
với nhau quan điểm là những người ác như tôi thường sống dai nhách. Sống
để trả nghiệp chứ!
Lưu Đình Long (GNO)