Dường
như, hai câu thơ:
“Nước biển mênh mông không đong đầy
tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công
cha”
đã nói lên trọn nhớ ơn hai đấng sinh thành?
Khi cái nắng
oi ả của mùa hè đang dần nhạt khuất, thay vào đó là những làn gió Thu se lạnh
đầu mùa thoang thoảng thổi về qua làn da thấm vào thớ thịt như gợi lên trong
lòng mỗi người một hoài niệm man mác quạnh vắn đìu hiu. Âm vang trầm hùng ngân
nga của tiếng chuông chùa mùa Vu Lan vang vọng về như thức tỉnh những người con
trở về với thực tại để lắng nghe, để thấu hiểu, để cảm nhận về ngọn nguồn yêu
thương của hai đấng sinh thành. Hai đấng sinh thành ấy là cha mẹ.
Cha mẹ là
suối nguồn yêu thương vô tận, người đã mang cho con hình hài và nhịp sống ; trái tim, mạch máu, hơi thở, nụ
cười. Những lời ru ngọt ngào của mẹ từ thưở còn nằm nôi sẽ là lời thiên thu dọc
theo bước thời gian của con trên vạn nẻo đường đời.
Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối
Lưng đưa nôi và tim hát thành lời
Trong cuộc bể
dâu tìm kế mưu sinh lắm nỗi gian nan, thân hao gầy một nắng hai sương của mẹ,
bao vất vả đắng cay mẹ đều quẳng gánh trên vai, mẹ héo hon thân mòn vì con đó,
những sợi tóc điểm bạc, những nếp nhăn trên gò má, nàn da nâu của mẹ thấm đượm
cái nắng, gió của thời gian.Từ khi con còn nhỏ và đến giờ con đã khôn lớn
trưởng thành, cả những lúc con được ở gần bên mẹ và cả khi con ở phương trời xa
tít thì hình ảnh mẹ luôn hiện hữu bên con, trong đêm giông tố giá rét mẹ là bức
thần đồng mầu nhiệm bao bọc đời con, hơn thế mẹ là ánh sáng soi đường cho con
trong những đêm trường tăm tối, trong đắng cay đau thương, trong tủi hờn cơ cực.
Trong mọi hoàn cảnh mẹ luôn ở bên cạnh
con để an ủi, động viên chấp cánh cho con, đôi cánh của niềm tin và hi vọng để
nâng những ước mơ của chúng con ngày được bay cao và xa hơn. Đúng là:
Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẫu từ
Tâm Hiếu là tâm Phật
Có lẽ tấm
lòng yêu thương vô bờ bến đó của mẹ cha chỉ có những ai đã từng làm mẹ làm cha
thì mới thấu hiểu được một cách trọn vẹn đầy đủ được nỗi đắng cay cơ cực và nỗi
thống khổ trong đoạn đường trường. Nếu như tình thương của mẹ nhẹ nhàng, êm
ái thì tình yêu thương của cha bao giờ
cũng kín đáo cứng rắn và nghiêm khắc:
Thương con cha cực trăm điều
Đầu đêm sương trắng chịu nhiều gian
truân
Chính vì thế
mà tâm hồn cha phải se lại, trái tim cha phải hóa lạnh lùng, rồi cũng vào độ
chớm thu trái tim con như tê tái quặn thắt đau nhức nhối, chân con ngã khuỵu,
những giọt lệ tự tuôn chào vì nghe tin cha tôi mắc bệnh hiểm nghèo khi cha tôi
còn rất trẻ. Một nỗi đau tê tái đang dần cứa vào da vào thịt vào tận trái tim
tôi khiến tâm tôi rối bời, nghẹn ngào thổn thức, thời gian dần trôi cũng là lúc
cha tôi phải gánh chịu những cơn đau nhức, thời gian đang dần cướp đi hơi thở,
nhịp đập của trái tim cha tôi mà không có cách nào cứu được. Cha ơi!...Cha
tiếng cha trầm ấm nhưng giờ đây môi con như quặn thắt lại, bên con bao người
quanh con sung sướng hân hoan vì trên ngực áo họ được cài bông hồng thắm mãi,
riêng con phải ngậm ngùi rơi lệ đón nhận một đóa hồng trắng, mầu của tang
thương, mầu của những người con vô phước không còn cha. Con cảm thấy cô đơn lạc
lõng trong niềm vui của mọi người, nhiều khi con muốn chạy trốn để thoát khỏi
thực tại đau buồn đang cào cấu nghiền nát trái tim con. Chiếc khăn tang ngày
nào con tiễn đưa cha về nơi yên nghỉ nghìn thu cũng là một dấu ấn mà suốt cuộc
đời này con không sao quên được . Ngày nào mà đất trời âm u ảm đạm giông tố bời
bời tắt lịm trong con nguồn mạch sống yêu thương ngày con đau khổ nhất là ngày
con không được ngồi bên cha tâm sự, để gọi hai tiếng Ba ơi! con thương Ba vô
cùng .
…Quanh tôi ai cũng khóc
Thầm lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi
Hoàng hôn phủ bên mộ
Chuông chùa nhẹ nơi nơi
Tôi thấy tôi mất cha
Là mất
cả bầu trời…
Cha ta là Phật Thích Ca, mẹ ta là Phật bà Quán Âm
Cha mẹ, những tháng ngày con ở nơi xứ lạ, những buổi
chiều hoàng hôn tím ngắt nhìn những hàng tre xanh cao tít, những con đò thưa
người qua lại, lòng con lại thấy bất giác và hoài niệm về ân nghĩa sinh thành
của cha của mẹ. Tình
thương của cha mẹ thật vô bờ bến, không một thứ bảo vật nào có thể thay thế
được, không một thứ bút mực nào có thể lột tả hết được, chỉ biết rằng cha mẹ
luôn cho ta cái ngọt ngào, no ấm luôn mang đến những niềm vui để khỏa lấp những
phiền não, lo âu nửa cuộc đời.
Ân cha lành cao như non thái
Nghĩa mẹ hiền sâu tợ biển khơi
Dẫu cho dâng hết một đời
Cũng không tả trọn ơn người sinh ta
Trong ngày
đầu Thu này vạn vật dường như đang ngỡ ngàng thức tỉnh trước hồn thu, sắc thu,
hương thu khiến lòng chúng con như lắng đọng, se sắt để tưởng nhớ và dâng những
bông hoa được ngậm đủ cái lạnh của sương giá, cái hương của đất trời, của cái “tâm
thành kính”[1]
của chúng con để rồi kết thành tràng hoa tâm Bồ Đề, tâm hiếu thảo dâng trọn lên
hai đấng sinh thành hai chữ “mẹ cha”. Được như thế, con nguyện năng làm việc
lành lánh việc giữ. Đồng thời, để nhớ ơn hai đấng sinh thành giữa cha và mẹ,
nghĩa tình cảm nhận chu viên, thì cái tâm bao la của mỗi chúng ta cần cất lên
thầm nguyện:
“Nguyện đem công đức này,
Hướng về khắp tất cả,
Đệ tử và chúng sinh,
Đều trọn thành Phật đạo”[2]
***
Cha mẹ hiện tiền như Phật tại thế!
[1]
Tâm thành kính: là tâm không tướng, tâm
đại bi, tâm bất sinh bất diệt, tâm thanh tịnh nhờ hiếu thảo tột cùng mà có
được.
[2]Thích
Tuệ Hải dịch (2004), Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, Nxb Tôn giáo,