Phật Học Online

Thư gửi mẹ mùa báo hiếu
Duong Manh Nhung

Mẹ kính yêu của con!

          Vậy là chỉ còn vẻn vẹn có hai tiếng đồng hồ nữa , khi kim giờ , phút , giây cùng hội tụ tại một điểm là con gái của mẹ đã gọi tiếng “Mẹ” này trong hai mươi ba năm. Ngày Mẹ sinh ra con luôn là một kỷ niệm khó quên mà sau này mỗi khi Mẹ kể con nghe làm con phải bật cười  trong hạnh phúc: “Nếu ngày đó Mẹ không đánh cược bản thân với con chắc con cũng không thể có mặt trong cuộc đời này được nhỉ?”Cám ơn Mẹ vì đã đưa con đến với cuộc đời này! Thật lòng muốn nói lời: “Cám ơn Mẹ” nhiều lắm  mà con lại không biết nên bắt đầu từ đâu nữa…

guime_62657.jpg

       Hai mươi ba năm trước ,vào một ngày ngày mưa tháng sáu , cũng là ngày giỗ ông nội con , Mẹ tất bận chuẩn bị đi chợ để làm giỗ nội thì đột nhiên lên cơn đau bụng, có dấu hiệu con sắp ra đời .Chắc hẳn lúc đó Mẹ lo lắng lắm nhỉ ,nhà chỉ có một mình Mẹ ,bố thì đi Hà Nội công tác còn mà mấy anh chị con thì còn quá bé . Con thật cảm phục Mẹ , Mẹ chỉ sinh con một mình đến khi mợ Hai con đến thì con đã ra đời . Con làm sao hiểu hết cảm giác ấy cho đến khi con có chồng và sinh con Mẹ nhỉ!. Cảm giác của một người phụ nữ khi sinh trong đau đớn mà không có người thân bên cạnh.Mẹ của con rất có nghị lực và bản lĩnh.Thật cám ơn ông trời vì hai mẹ con ta được “Mẹ tròn con vuông”. Ngày ấy con đã lọt lòng Mẹ, để được Mẹ nuôi nấng đến hôm nay . Ngày ấy - một ngày trời mưa tầm tả ,và con đã ra đời thế đấy!. Liệu đó  phải là lý do để hiểu tại sao con lại yêu mưa đến vậy,lại còn rất thích đi dưới trời mưa nữa .Rồi con được âu yếm trong vòng tay yêu thương ,ấm áp của Mẹ ,đến khi con cứng cáp hơn một tí Bố mới trở về . Đôi tay Mẹ tần tảo vừa nuôi anh chị , lại phải lo chăm sóc con , lại vừa lo việc nhà chu toàn .Mẹ đúng là hình ảnh con cò mà sau này con đã được biết trong bài tập đọc ở tiểu học . Bây giờ , mỗi lần về nhà con lại làm bảo mẫu của hai đứa con Anh Hai , bởi thế nên con mới hiểu được phần nào nỗi vất vả của Mẹ thế nào để nuôi chúng con . Thoắt cái ,thời gian trôi qua con của Mẹ lớn khôn từng ngày ,từ lúc còn bập bẹ nói tiếng : “Mẹ” đầu tiên , ngày chập chững với những bước đi đầu đời , rồi ngày vào lớp mầm còn thơ dại và nghịch ngợm để lọt hạt cườm vào mũi  làm Mẹ tá hỏa vì lo lắng , rồi ngày con chính thức vào lớp một cứ nắm chặt tay Mẹ mà khóc không chịu vào học . Khi con lớn lên Mẹ phải đi làm xa , không còn những ngày tháng được có Mẹ ở bên nữa . Mẹ chỉ hướng nhìn con ở xa , chỉ có thể quan tâm con thầm lặng . Mà đến tận bây giờ con mới hiểu : “Khi quan tâm thầm lặng lại chính là lúc quan tâm nhiều nhất”. Cô bé 6 tuổi chính thức xa Mẹ . Những ngày Mẹ về thăm con lại thưa dần , con càng lớn khoảng cách  ngày lại càng xa dần .Theo tháng ngày, con của Mẹ lại lớn hơn một chút ,vào Cấp II rồi vào Cấp III và bây giờ là năm cuối của  đại học. Đối với con mà nói , Mẹ là không thể nào thay thế được .Bởi tuổi thơ con đã may mắn có được những kí ức đẹp đều gắn với Mẹ : từ những thanh kẹo xanh đỏ nhiều màu mà tụi trẻ con ngày đó đứa nào cũng ghen tị với con , đến những bộ váy xinh đẹp ngày con diễn văn nghệ tổng kết lớp Mẫu giáo,những phần thưởng khi con được điểm mười . Những điều ấy , những điều nhỏ nhặt mà thân thương ,từng chút từng chút một ấy con không thể nào quên được,nó là cây mát cho con dựa khi con mệt mỏi nhất,thất vọng nhất.

   Mười ba năm trước,người chồng bên cạnh Mẹ-Bố của con đã ra đi . Mẹ lại thêm lần nữa một mình gồng mình lên để nuôi chúng con , để bốn anh em chúng con đều được vào đại học .Trong sâu trái tim con luôn xem đó là một kỳ tích . Mẹ  ơi ! Con yêu Mẹ nhiều lắm ! . Bây giờ đây , con rất muốn ôm chầm lấy bờ vai gầy của Mẹ và thì thầm bên tai Mẹ như thế . Mẹ ơi , sao Mẹ  lại kiên cường đến thế ?.  Mẹ đã chứng minh rằng người phụ nữ ngày xưa vĩ đại bao nhiêu thì ngày nay lại càng không thua kém phần nào . Mẹ đã vượt qua bao nhiêu tủi cực , bao nhiêu dư luận thị phi mà vừa làm kinh tế giỏi lại vừa nuôi con khéo mà không cần bất cứ sự hỗ trợ nào từ bên ngoài .Và có một điều đến bây giờ con vẫn luôn tự hỏi “Không biết đến bao giờ hai từ “góa phụ” mới không còn mỗi khi người ta nhắc đến Mẹ nữa . Mẹ cứ lủi thủi một mình chắt chiêu từng đồng , cần mẫn  làm lụng nuôi chúng con chờ ngày chúng con thành tài . Mẹ vẫn giường đơn gối chiếc đã biết bao năm nay . Chắc Mẹ của con phải cô đơn lắm, nhưng mà Mẹ lại cố gắng thật mạnh mẽ trước mặt chúng con , Mẹ vừa mang tấm lòng bao dung của người mẹ mà vẫn chứa đựng sự nghiêm khắc của người cha . Con không còn nhớ giọt nước mắt cuối cùng  lăn trên đôi  gò má của Mẹ là khi nào nữa , có phải là ngày Bố vĩnh biệt gia đinh mình hay không? Chính Mẹ đã làm chúng con cứng rắn hơn ,vượt qua được những dông bão của cuộc đời .Mẹ đã dạy chúng con học làm Người , làm sao để phần Người lớn hơn phần Con . Mẹ đã dạy chúng con vấp ngã thì phải tự biết đứng dậy, nhiều lần thất bại ắt sẽ có thành công , dạy chúng con những đạo lý tốt đẹp nhất phải luôn noi theo mà sống.

    Cuộc đời Mẹ không đếm hết đã gặp bao nhiêu từ “Một mình”nữa : một mình sinh con , một mình nuôi con , một mình chăm chồng khi lâm trọng bệnh , rồi một mình làm kinh tế để nuôi chúng con…Và bây giờ lại ở một mình trong ngôi nhà ấy:ngày ngày làm việc một mình , ăn cơm một mình ,xem ti vi một mình rồi ngủ một mình...Mẹ ơi, Mẹ đừng cô đơn nhé –Người Mẹ vĩ đại của con ! Vì chúng con luôn nghĩ về Mẹ , luôn thấy lòng Mẹ là ấm áp nhất ! Vì chúng con cần Mẹ , luôn cần Mẹ che chở ,dù chúng con có lớn bao nhiêu ,dù có gia đình,dù có bạc đầu thì đối với chúng con Mẹ vẫn là nơi bình yên nhất trên thế giới này .Vì thế,chúng con cầu mong Mẹ hãy yên lòng , Xin đừng lo lắng nhiều cho chúng con mà ảnh hưởng đến sức khỏe . Chúng con cầu mong Mẹ luôn được bình yên và mạnh khỏe , để trái tim Mẹ luôn cứu vớt khi trái tim yếu mềm của chúng con khi chúng con lạc lối . Mong Mẹ sẽ luôn an lành và hạnh phúc ở nơi ấy Mẹ nhé !. Một Mùa Vu Lan nữa sắp đến, cũng lại Mùa Vu lan này con không về được với Mẹ . Con thật hạnh phúc khi sẽ  được cài bông hồng màu đỏ trên ngực áo. Con xin tạ lỗi với Mẹ và mang lòng thành kính này dâng lên Mẹ -Người Mẹ vĩ đại của chúng con . Cám ơn Mẹ vì  chúng con vẫn còn được gọi tiếng  “Mẹ” trong cuộc đời này . Cám ơn Mẹ vì tất cả sự hy sinh to lớn  mà Mẹ luôn dành cho chúng con . Cám ơn Mẹ vì tài sản quý giá nhất mà Mẹ mang đến cho chúng con là :Tình Mẹ . Con nguyện sẽ trân trọng nó suốt đời này .

                                                                                              Con gái của Mẹ


© 2008 -2024  Phật Học Online | Homepage