Cứ mỗi năm đến ngày rằm tháng bảy, tất cả người con
Phật đều nhớ đến trách nhiệm báo ân báo hiếu đối với hai đấng sanh
thành. Hàng Phật tử khắp nơi cùng nhau long trọng tổ chức Đại lễ Vu Lan,
nương vào uy đức ngôi Tam bảo, cầu nguyện cho Cha Mẹ còn sống được an
lạc trong chánh pháp, Cha Mẹ đã qua đời siêu sanh về các cõi lành.
Thương cha kính mẹ được coi là truyền thống tốt đẹp lâu đời của mỗi
người dân Việt. Tình thương đối với Cha Mẹ luôn luôn là mối ân tình
thiêng liêng nhất.
Từ thuở xa xưa đến nay, tấm gương hiếu hạnh của Tôn giả Mục
Kiền Liên vẫn mãi mãi soi sáng, làm thắm đượm nhân tình. Sau khi thành
đạt đạo quả A La Hán, ngài Mục Kiền Liên dùng thiên nhãn quan sát khắp,
thấy Mẹ mình bị đọa đày làm loài quỷ đói. Ngài là hàng đệ tử thần thông
đệ nhất, tin rằng sẽ cứu được Mẹ qua cơn đói khát đày đọa tấm thân. Ngài
với hai tay cầm bát cơm xuống cõi âm dâng lên cho Mẹ. Mẹ ngài cầm bát
cơm vừa đưa ngang miệng, thì than ôi! Cơm hóa thành than hồng, không thể
ăn được. Tôn giả chính mắt chứng kiến cảnh tượng này, lòng đau khổ vô
cùng. Tôn giả trở về xin Phật mở lượng từ bi cứu độ Mẹ ngài.
Phật dạy: “Mẹ ông đã nhiều kiếp gieo nhơn xan tham keo kiệt, nên
nay phải chịu quả báo làm loài quỷ đói. Một mình ông không thể cứu
được. Phải nhân ngày rằm tháng bảy, tổ chức cúng dường Phật và chúng
Tăng trong mười phương, nhờ vào uy lực và sức chú nguyện của Phật và
chúng Tăng mười phương thì mẹ ông mới có thể siêu thoát được”.
Sau đó, Tôn giả Mục Kiền Liên vâng theo lời Phật dạy, đến ngày rằm
tháng bảy đem phẩm vật đến cúng dường chúng Tăng mười phương. Mẹ của
Ngài nhờ uy đức phước lực của chúng Tăng và lòng chí thành chí kính của
Ngài, sớm được thoát khỏi nỗi thống khổ của loài quỷ đói, siêu sinh về
cõi lành.
Từ đó, ngày lễ Vu Lan được tổ chức long trọng để hàng Phật tử câu hội
về ngôi Tam bảo, cúng dường Đức Phật và chúng Tăng, cầu cho Cha Mẹ còn
sống được thân tâm an lạc, sau khi mạng chung được sanh về các cõi lành.
Về phương diện giáo dục đạo đức của đạo Phật, một điểm đáng ghi nhận
là giáo dục về hiếu đạo. Hiếu đạo là nền tảng đạo đức của đạo làm người
cho ra người. Chúng ta có thể trang trải tình thương đến tất cả mọi loài
mọi vật, nhưng điểm xuất phát làm nền tảng phải từ sự hiếu kính Cha Mẹ.
Một người có thể thương đủ hạng người, tình thương đó trùm hết muôn
loài vạn vật, nhưng nếu không thương kính Cha Mẹ thì tình thương đó e
thành giả dối, vì không có gốc rễ, không được lập cước từ căn bản. Cho
nên hiếu đạo xưa nay vẫn thường được đề cao trong phạm vi luân lý đạo
đức. Nếu chưa thực hiện hiếu đạo ngay trong đời sống gia đình đối với
Cha và Mẹ thì chưa thể xứng đáng là một con người. Người xưa có câu: “Thiên kinh vạn quyển, hiếu nghĩa vi tiên”.
Ngay như người xuất gia học đạo vẫn còn phải cưu mang bốn ân nặng là ân
cha mẹ, ân sư trưởng, ân chúng sanh và ân tổ quốc. Trong bốn ân thì ân
Cha Mẹ vẫn còn là mối ân tình sâu đậm với mỗi người xuất gia tu Phật.
Trong “Cư trần lạc đạo” của vua Trần Nhân Tông viết:
“Tụng kinh niệm Bụt
Chúc Thánh khẩn cầu
Tam hữu tứ ân
Ta nguyền được trả”.
Vì công ơn sanh thành dưỡng dục của Cha Mẹ quá là cao dày, nên Kinh Thi có câu: “Phụ hề sanh ngã. Mẫu hề cúc ngã. Ai ai phụ mẫu, Sanh ngã cù lao. Dục báo thâm ân, hiều thiên vãn cực”. (Cha
sanh ra ta. Mẹ nuôi nấng ta. Thương Cha Mẹ lắm, vì sinh ta nhọc nhằn.
Đến khi muốn báo đáp ân sâu, thì than ôi, trời cao không cùng!).
Công ơn sanh thành dưỡng dục của Cha Mẹ quả là lớn lao, như trời cao.
Khi người con muốn đền đáp ân sâu thì lúc đó như trời cao với không
tới, từ khi cưu mang đến mở mắt chào đời, trưởng thành và lớn khôn, Cha
Mẹ phải chịu biết bao là khổ sở, nhọc nhằn. Thế mà khi sức sống đã
truyền hết cho con thì Cha Mẹ hơi tàn sức tận, rồi trở thành “người
thiên cổ”. Ai có lớn lên nếm mùi cay đắng, thấm gót phong trần thì mới
thắm thía cái ơn của Cha Mẹ mình. Một người biết đến điều ân nghĩa, chắc
chắn không dám vội quên cái ơn của Cha Mẹ.
Phật dạy: “Này các Tỳkheo, có hai hạng người, ta nói là không thể
trả ơn được. Thế nào là hai? Đó là Mẹ và Cha. Nếu một bên vai cõng Mẹ,
một bên vai cõng Cha, làm như vậy suốt một trăm năm, cho đến khi Cha Mẹ
trăm tuổi. Như vậy, này các Tỳkheo, cũng chưa làm đủ để trả ơn cho Mẹ và
Cha. Nếu đấm bóp, thoa xức, tắm rửa, xoa gội và dù tại đấy, Mẹ Cha có
vãi đại tiện, tiểu tiện, dù như vậy, này các Tỳkheo, cũng chưa làm đủ để
trả ơn Mẹ và Cha...” (Kinh Tăng Chi I-75)
Ca dao Việt Nam có câu:
“Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.
Ở người Cha, nổi bật là đức nghiêm; có nghiêm mới giáo dục con cái có
đạo đức, có văn hóa, sau trở thành người đủ tài đủ đức, nên tính đức
người Cha sừng sững, vòi vọi như núi Thái Sơn. Còn tính đức của người Mẹ
thì muốn con có cuộc sống no ấm, đủ đầy; người Mẹ lại thường gần gũi,
an ủi, vỗ về con cái hơn, nên tình nghĩa của người Mẹ, nó đậm đà, da
diết như suối nguồn bất tận. Suối nguồn tình thương của người Mẹ, nó dịu
dàng, đầm ấm, âm thầm tuôn chảy không bao giờ dừng nghỉ.
Phật dạy trong Kinh Nhẫn Nhục: “Cùng tột điều thiện không gì hơn hiếu, cùng tột điều ác không gì hơn bất hiếu”.
Một kẻ bất hiếu với Cha Mẹ là kẻ đã vong ân bội nghĩa, kẻ đã vong ân
bội nghĩa thì không còn sự xấu ác nào ở trên thế gian mà họ không dám
làm, kẻ ấy đã quên cội nguồn.
Có gì sung sướng bằng khi chúng ta còn Cha mẹ. Mỗi khi mùa Vu Lan về,
chúng ta được cài lên áo chiếc hoa hồng tươi thắm. Sự hiện hữu của Cha
Mẹ trong gia đình khác nào sự hiện hữu của các thiên thần. Còn Cha còn
Mẹ là còn thiên đường của tuổi thơ. Còn Cha còn Mẹ là còn Phật trong
nhà. Muốn đạt được tâm Phật, không gì hơn giữ gìn tâm hiếu; muốn đạt
được hạnh Phật, không gì hơn giữ gìn hạnh hiếu. Vì mảng lo kính thờ Phật
bên ngoài mà quên kính thờ Phật trong nhà, nên mới có câu: “Phật trong nhà không thờ, thờ Thích Ca ngoài đường”.
Phật dạy: “Những gia đình nào, này các Tỳkheo, trong ấy các con
cái kính lễ Mẹ Cha ở trong nhà, những gia đình ấy được chấp nhận ngang
bằng với Phạm Thiện. Những gia đình nào, này các Tỳkheo, trong ấy các
con cái kính lễ Mẹ Cha ở trong nhà, những gia đình ấy được chấp nhận như
các đạo sư thời xưa. Những gia đình nào, này các Tỳkheo, trong ấy các
con cái kính lễ Mẹ Cha ở trong nhà, những gia đình ấy được chấp nhận là
đáng được cúng dường”.
“Phạm Thiên, này các Tỳkheo, là đồng nghĩa với Mẹ Cha. Các đạo sư
thời xưa, này các Tỳkheo, là đồng nghĩa với Mẹ Cha. Đáng được cúng
dường, này các Tỳkheo, là đồng nghĩa với Mẹ Cha. Vì cớ sao? Giúp đỡ rất
nhiều, này các Tỳkheo, là Mẹ Cha đối với con cái, nuôi chúng lớn, dưỡng
dục chúng, giới thiệu chúng vào đời” (Phật thuyết như vậy, Cat, 7 - 503)
Ân sâu nghĩa nặng của Cha Mẹ có thể kết thành những vần thơ tuyệt tác
nhất. Và tự nhiên hạnh hiếu được coi là đức tính cao đẹp nhất, được đề
cao nhiều nhất trong mọi thời đại, từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây. Dùng
bút mực để diễn tả trọng ân của Cha Mẹ vẫn còn mãi với kiếp sống con
người. Vậy thì, đã là một Phật tử theo chánh đạo, chúng ta phải báo đáp
ân sinh thành dưỡng dục của Cha Mẹ thế nào mới xứng đáng? Muốn báo hiếu
đầy đủ nhất phải gồm hai phần: vật chất và tinh thần.
1. Về đời sống vật chất thì phải lo hầu hạ, phụng dưỡng Cha Mẹ những
nhu cầu cần thiết, để Cha Mẹ được thảnh thơi an dưỡng trong tuổi xế
chiều.
2. Về đời sống tinh thần phải thường xuyên khích lệ trợ duyên cho Cha
Mẹ học hiểu chánh pháp, biết tránh ác làm lành, giữ gìn ba nghiệp lành,
tiến đến giải thoát an vui vĩnh viễn
Có một Thiền sư, tuy bản thân xuất gia, nhưng vẫn giữ tròn hiếu đạo cho đến khi Cha Mẹ khuất bóng :
“Giang sơn còn nặng gánh tình
Trời chưa cho nghỉ thì mình cứ đi
Khi nào trời bảo thôi đi
Giang sơn cất gánh, ta thì nghỉ ngơi”.
Trong mùa Vu Lan năm nay, hàng Phật tử chúng ta nghiêng mình kính cẩn
trước Phật đài, thề nguyền noi gương hiếu hạnh của đức Mục Kiền Liên,
làm tròn trách nhiệm một người con chí hiếu chí kính, biết nhớ ơn và đền
ơn đối với hai đấng sanh thành, càng nghĩ đến tất cả chúng sanh trong
pháp giới đều được thoát khổ, đến bờ an vui giải thoát.
Trích trong tập “Vu Lan và Tuổi trẻ”
Nhà xuất bản Tôn giáo - 2008