Phật Học Online

Thần của Nghề Đúc Đồng: Thiền Sư Không Lộ (1016-1094)
Nguyên Giác dịch sang Anh văn

Xưa thật xưa, một nhà sư Việt Nam đã tới gặp vua Trung Quốc, mang tất cả đồng trong kho vị vua này về Việt Nam, và sau đó trở thành vị thần bảo hộ cho thợ nghề đúc đồng.

Ngài có họ là Dương. Pháp danh là Không Lộ, nghĩa là Lối Đi Tánh Không. Khi một số dân làng phát âm khác đi, pháp danh này có nghĩa là “Khổng Lồ.”

Không Lộ (1016-1094) sinh ở huyện Hải Thanh, tỉnh Nam Định. Xuất gia theo học với Thiền sư Lôi Hà Trạch, ngài tu thiền rất chuyên cần. Ngài có nhiều thần thông – như bay trên không, bước trên mặt sông, hay hàng phục cọp.

Ngài có một túi xách, trông bình thường nhưng có thể chứa nhiều vật lớn. Ngài cũng có một cây gậy rất nặng.

Một hôm, nhà vua Việt Nam nói với Không Lộ, “Bạch Thiền Sư, ta muốn trang bị phẩm vật cho tất cả các chùa trong nước; nhưng trong nước không có nguyên liệu đồng đen. Ta nghe rằng vua Trung Quốc là Phật tử nhiệt tâm, và thường cúng dường các sư. Ta muốn thỉnh sư sang gặp vua Trung Quốc và lạc quyên đồng về.”

Sau nhiều ngày đi bộ vượt núi, xuyên rừng và qua sông, Không Lộ tới thủ đô Trung Quốc.

Khi nhà sư khổng lồ xuất hiện ở cung điện, vua Trung Quốc hỏi, “Bạch Hòa thượng, ngài từ đâu tới? Ta có thể cúng dường gì cho ngài?”

Không Lộ trả lời, “Sư muốn có một ít đồng đen đề về đúc làm phẩm vật cho các chùa Việt Nam.”

Nghĩ rằng nhà sư mang theo nhiều người, vua hỏi, “Bạch Hòa Thượng, quý quốc cần bao nhiêu đồng? Thầy mang theo bao nhiêu người?”

Sư Không Lộ nói, “Sư tới đây một mình, và chỉ xin đồng cho đủ túi xách này.”

Vua Trung Quốc nhìn chiếc túi xách nhỏ, và nói, “Thầy có mang cả trăm túi xách, ta cũng sẵn sàng để Thầy lấy đồng đủ cả trăm túi.”

Vua ra lệnh một nội thị dẫn nhà sư tới kho vua với lời hứa rằng Sư Không Lộ có thể lấy bao nhiêu tùy sức mang về.

Trên đường vào nhà kho, có một sân rất rộng trên đó có một tượng trâu vàng, lớn như ngôi nhà và sáng chói như mặt trời.

Quan giữ kho chỉ vào trâu vàng và nói giỡn với nhà sư, “Bạch Thiền Sư, có cần trâu vàng này không?”

Không Lộ nói, “Không. Ta chỉ cần một ít đồng đen thôi.”

Trong khi viên quan kinh ngạc nhìn, Không Lộ đưa tất cả đồng đen trong kho vua rất lớn vào túi xách của sư, móc vào đầu gậy và bước ra.

Quan giữ kho vội vã trình báo lên vua rằng đồng bị lấy cả rồi. Vua Trung Quốc không bao giờ ngờ có chuyện như thế; vua hối tiếc, ra lệnh 500 chiến binh theo chận để bắt nhà sư.

Sau khi vượt 300 dặm với túi nặng trên vai, Không Lộ nghe tiếng lính kỵ binh Trung Quốc hò hét từ phía sau.

Tới một dòng sông lớn, nhà sư nhìn lại, thấy đoàn lính phóng ngựa gần tới giữa đám mây bụi mịt mù.

Không Lộ bước đi trên mặt sông; tới giữa sông, nhà sư quay lưng lại, nói với các chiến binh vừa dừng ngựa ở bờ sông, “Ta muốn gửi lời cảm ơn tới Vua Trung Quốc, và ta hy vọng đã không làm phiền tới quý vị.”

Trở về thủ đô Việt Nam, Không Lộ kể cho nhà vua về chuyến đi.

Vua Việt Nam yêu cầu sư lấy đồng để làm bốn bảo khí Phật Giáo có thể trường tồn nhiều ngàn năm.

Không Lộ mời các thợ đồng giỏi nhất nước tới làm việc, và chia đồng làm bốn phần.

Trước tiên, Không Lộ xây một tháp chín tầng, đặt tên là tháp Bảo Thiên. Ngôi tháp đứng cao vút giữa thủ đô, dân nơi này từ các hướng đều thấy tháp rõ ràng.

Kế tiếp, sư đắp một pho tượng Phật cao sáu trượng (khoảng 20 mét), và một chiếc đỉnh lớn với chu vi bằng 10 người ôm.

Sau khi dùng số đồng còn lại làm chuông, Không Lộ đánh chuông, nghe tiếng ngân đầu tiên vang xa, tới tận Trung Quốc.

Đánh thức bởi tiếng chuông, tượng trâu vàng trước kho vua đứng chồm dậy và phóng về hướng nam nhiều ngàn dặm.

Thấy chuông mới đúc xong, trâu vàng ngửi ngửi và nằm xuống kế bên chuông.

Không Lộ lo ngại chiến tranh có thể bùng nổ nếu vàng chảy vào Việt Nam. Thiền sư nói với nhà vua, và được phép ném quả chuông khổng lồ để tránh cuộc chiến có thể xảy ra.

Một hôm, Không Lộ xách quả chuông lên núi, ném chuông xuống Hồ Tây. Chuông bay cao lên không, và rơi ùm vào hồ.

Nghe tiếng chuông bay, trâu vàng phóng theo tiếng chuông và nhảy vào Hồ Tây, nơi từ đó còn được gọi là Hồ Trâu Vàng.

Sau khi viên tịch, Thiền Sư Không Lộ được thờ như vị thần bảo hộ cho thợ đúc đồng.

Ngài để lại vài bài thơ, trong đó các câu sau thường được nhắc tới:

Ta đôi khi bước lên đỉnh núi cao

hét to một tiếng dài, làm cả bầu trời lạnh băng.

THAM KHẢO:

Truyện kể trên kết hợp từ nhiều truyện và bài của Thích Thanh Từ, Lệ Như Thích Trung Hậu, Nguyễn Đổng Chi và Huỳnh Kim Quang.

Băng hình có thể xem ở đây:

http://youtu.be/S8aGvgm5xKw



 

The Deity of Bronze Workers:

Zen Monk Khong Lo (1016-1094)

Translated by Nguyen Giac

A long time ago there was a Vietnamese monk who came to see the King of China, brought all the bronze materials from the royal warehouse to Vietnam, and later became the protector deity of bronze workers.

His family name was Duong. His dharma name was Khong Lo, meaning the Path of Emptiness. When pronounced with different accent by some villagers, his dharma name had the meaning of “The Giant.”

Khong Lo (1016-1094) was born in Hai Thanh County, Nam Dinh Province. Becoming a monk under the guidance of Zen master Loi Ha Trach, he practiced meditation very heedfully. He had many supernatural powers – such as flying in the sky, walking across the river, or taming the tigers.

He had a dharma bag that looked normal on the outside but would contain so many large things. He also had a very heavy staff.

One day the King of Vietnam said to Khong Lo, “Dear Zen Master, I want to make the furnishings for all Buddhist temples in the country; however, we do not have raw materials for black bronze. I hear that the King of China is a devout Buddhist and he usually makes offerings to monks. I would like to ask you to come to see him and ask for bronze material.”

After many days of walking over mountains, through jungles and across rivers, Khong Lo came to the capital city of China.

When the giant monk appeared in the royal courtyard, the King of China asked him, “Dear Reverend, where do you come from? What should I give you as offerings?”

Khong Lo replied, “I would like to have some black bronze to make the furnishings for Buddhist temples in Vietnam.”

Thinking that the monk came with a large entourage, the king asked, “Dear Reverend, how much bronze does your country need? How many people do you bring here?”

Khong Lo said, “I come here alone, and ask for some bronze enough to fit in this bag.”

The King of China looked at the small bag and said, “Even if you have one hundred bags, I am willing to let you put bronze in all of them.”

The King of China ordered a royal attendant to guide the Zen monk to the royal warehouse with the promise that Khong Lo could take as much as he could carry.

On the way to enter the warehouse, there was a very large yard on which there was a gold statue of a buffalo as big as a house and as shiny as a sun.

The Treasury mandarin pointed at the gold buffalo and playfully said to the monk, “Dear Zen Master, do you need this buffalo?”

Khong Lo said, “No, Sir. I just need some black bronze.”

While the mandarin watched in surprise, Khong Lo put all the black bronze materials in the very large warehouse into his bag, hung the bag at the end of his staff and walked away.

The Treasury mandarin hastily reported to the king that all the bronze is gone. The King of China could never imagine that scenario; he felt regret and ordered 500 soldiers to stop and arrest the monk.

After having passed 300 miles with the heavy bag on shoulders, Khong Lo heard the battle cries of the Chinese cavalry soldiers from behind him.

Coming to a large river, he looked back and saw the soldiers galloping toward him among a moving cloud of dust.

Khong Lo started walking onto the surface of the river; at the middle of the river, he turned back and said to the soldiers who just stopped their horses at the riverbank, “I would like to send thankful words to the King of China, and I hope I didn't bother any of you.”

Coming back to the capital of Vietnam, Khong Lo told the king about the journey.

The King of Vietnam asked him to use the bronze to make four Buddhist ritual items that would last for thousands of years.

Khong Lo invited the best bronze workers in the country to come to work, and divided the bronze things into four parts for them.

Firstly, Khong Lo built a nine-level tower and named it as Bao Thien Tower.  The tower stood tall in the capital, whose residents from all directions could see it clearly.

He then built a Buddha statue whose height was six truong high (around 20 meters), and a incense censer whose circumference was ten arm-spans.

After using the remaining bronze to make a huge bell, Khong Lo struck it and heard the sound of the first bell tolling resonate far and wide, even into China.  

Woken up by the bell, the gold buffalo in front of the royal warehouse stood upright and darted southward thousands of miles.

Seeing the newly cast bell, the gold buffalo sniffed around and lay down next to the bell.

Khong Lo worried that a war would erupt if the gold started flowing into Vietnam. He talked to the king and got permission to throw away the giant bell to avoid a possible war.

One day, Khong Lo took the bell up to a mountain, and threw the bell into the West Lake. The bell flew high into the sky, and made a big splash into the lake.

Hearing the sound from the flying bell, the gold buffalo chased after the sound and jumped into the West Lake, which since then has been called with an additional name as the Lake of the Gold Buffalo.

After his death, the Zen Monk Khong Lo has been worshipped as the protector deity of the bronze workers.

He left some poems from which the following lines have been frequently recited:

I sometimes went atop the mountain

and yelled out a long cry, making the sky frozen.

REFERENCE:

The story above was compiled from numerous articles of Thich Thanh Tu, Le Nhu Thich Trung Hau, Nguyen Dong Chi and Huynh Kim Quang.

The video can be watched here:

http://youtu.be/S8aGvgm5xKw


© 2008 -2024  Phật Học Online | Homepage