Kinh Phổ diệu do S. Lefmann xuất bản, ông là người
đầu tiên đưa ra bản dịch chương đầu kinh này tại Berlin năm 1875. Học
giả vĩ đại người Bengali Bajendralal Mitra đã chuẩn bị một bản dịch
tiếng Anh cho bộ sưu tập Bibliotheca Indica gồm ba quyển đã được ra đời.
(Calcutta, 1881 đến 1886). Ông ta cũng đã đưa ra một bản chưa hoàn
chỉnh. Một bản dịch bằng tiếng Pháp của Foucaux xuất hiện ở Paris trong
Annals du Musee Guimet, vol. VI, XIX, (Paris, 1887-1892). Bản dịch tiếng
Hoa của kinh này mô tả cuộc đời đức Phật tương đồng với sự mô tả của
Nhất thiết hữu bộ. Tác phẩm Romantic Legend của Beal là một bản dịch
rút ngắn từ bản tiếng Hán kinh Abhinish-Kramana Sutra, bản Sanskrit của
kinh này không còn, nhưng nó được dịch sang tiếng Hán rất sớm từ năm 587
stl. Bản kinh này lại mô tả lịch sử đức Phật tương đồng với quan điểm
của Pháp mật bộ/Đàm-vô-đức (Dharmaguptas).
Tuy nhiên, tư tưởng Đại thừa đã thể hiện ngay tiêu đề
“Lalitavistara” (tường thuật về thần thông diệu dụng của đức Phật) của
bản kinh này. Như vậy cuộc đời của đức Phật trên trần gian được mô tả
như là điều vi diệu của một con người siêu xuất thế gian.
Trong
chương mở đầu, đức Phật xuất hiện như là một thiên thần tối thắng, dù
được mở đầu bằng hình thức cổ điển như trong kinh tạng Pāli với dòng chữ
“Như vậy tôi nghe, một thời Phật tại thành Xá-vệ, trong tinh xá Kỳ
Hoàn, vườn ông Cấp Cô Độc.”
Hình tượng quá độ
Nhưng lúc đó, trong tạng Pāli, đức Phật được giới
thiệu với lối mở đầu rập khuôn tương tự với cách diễn đạt và có một số
đệ tử chung quanh, hay ít nhất có đầy đủ đại chúng ‘500 tỷ-khưu’ và tức
thì pháp hội giảng kinh chính thức bắt đầu. Trong kinh Phổ diệu, cũng
như trong kinh Phương đẳng là một quang cảnh long trọng, bao phủ bởi hào
quang thiêng liêng. Ngài được bao quanh bởi đại chúng gồm 12.000 vị
tỷ-khưu và hơn 32.000 Bồ-tát, ‘tất cả đều là nhất sanh sở hệ Bồ-tát, tất
cả đều xuất sinh với sự viên mãn của một Bồ-tát, tất cả đều có được trí
huệ của một Bồ-tát, tất cả đều có được các thứ thần thông vi diệu...’
Trong thiền định lúc nửa đêm, từ nhục kế đức Phật phóng ra luồng hào
quang xuyên suốt các cõi trời và chấn động cả chư thiên. Lát sau, lập
tức phát ra khúc hát tán thán đức Phật tối thắng và ngay sau đó, Iśvara
(Thiên chủ) xuất hiện cùng chư thiên đến trước đức Phật, quỳ dưới chân
Phật và cầu thỉnh Ngài giảng nói kinh Phương quảng thù thắng có tên là
Phổ Diệu để cứu độ và hạnh phúc cho thế gian. Điểm nổi bật của kinh này
là những lời tán thán tối tôn của thiên chủ và chư thiên về thần thông
vi diệu của đức Phật; chư Phật quá khứ cũng tán dương điều này, đức
Thích Tôn tán đồng bằng sự im lặng. Sau những giới thiệu chi tiết nầy,
kinh bắt đầu mô tả cuộc đời đức Phật, đây là nội dung chính và xuyên
suốt của tác phẩm này. Kinh này mô tả cuộc đời của Ngài tương đồng với
nội dung phần II của kinh Nidanakath, thuộc Bản sanh truyện.
Ý niệm đản sinh của đức Phật
Bồ-tát an trụ trên cung trời Đâu-suất trong một cung
điện nguy nga tráng lệ. Bồ-tát được dâng tặng hơn cả trăm danh hiệu cao
quý, và hàng chục thiên cung để Ngài cư ngụ. Dưới âm thanh của dàn nhạc
trời gồm 8 vạn bốn ngàn chiếc trống cầu thỉnh Ngài thị hiện ở thế gian
để khởi đầu ý nguyện cứu độ chúng sinh. Sau thời gian dài tìm hiểu trong
số đông những gia đình ưu tú, nghèo hèn, vương tộc đều được xem xét cẩn
thận, và sau cùng Bồ-tát quyết định thọ sanh vào gia đình vua Tịnh
Phạn, trong bào thai hoàng hậu Maya. Hoàng hậu là người có đủ phẩm tính
thân mẫu của một đức Phật. Sắc đẹp hoàn hảo của bà được mô tả đến từng
chi tiết, đó là đức hạnh và trinh khiết. Bên cạnh đó, trong tất cả các
phụ nữ Ấn Độ, bà là người duy nhất được chọn để đức Phật tương lai nhập
thai, vì trong bà có sự hoà hợp sức mạnh của cả vạn con voi. Ý niệm nầy
được phát triển với sự hộ trì của chư thiên sau khi Bồ-tát đã quyết định
nhập vào thai mẹ bằng hình tướng của một con voi. Chư thiên chuẩn bị
không những một trụ xứ như thiên đường cho hoàng hậu Maya cư ngụ trong
thời gian mang thai, mà còn kiến trúc một cung điện bằng ngọc quý ngay
trong bụng của bà để Bồ-tát có thể không bị vấy bẩn trong suốt 10 tháng
trụ thai. Trong bảo điện, Bồ-tát ngồi một cách nhu nhuyến dịu dàng.
Nhưng thân Ngài phát ra ánh sáng huy hoàng rực rỡ, và chính luồng ánh
sáng đó lan rộng ra hằng dặm từ bào thai của mẹ ngài. Một cơn đau đến
với hoàng hậu Maya và được điều phục ngay sau khi bà đưa tay lên đầu. Và
bất kỳ khi nào bà nhìn phía bên phải của mình, bà đều thấy Bồ-tát trong
bào thai mình như là một người trông thấy khuôn mặt chính mình trong
gương. Thế rồi Bồ-tát trong thai mẹ làm cho chư thiên vui thích bằng
những bài giảng pháp và Phạm thiên đều tuân theo mọi gợi ý của Ngài.
Ý niệm về việc sinh hạ của Bồ-tát cũng như vậy. Nó
được diễn ra cùng với những điều thần diệu và những điềm lành. Trong
vườn Lâm-tì-ni, Bồ-tát hạ sanh theo cách như chúng ta đã biết qua vô số
mẫu dạng kiến trúc, không giống như một con người bình thường mà một
Đấng Tối Thắng (Exalted Being), một Mahapurusha, “The Great Spirit”. Hoa
sen đỡ dưới mỗi bước chân của hoàng tử sơ sanh báo cho mọi người biết
sự cao quý của Ngài khi bước đi bảy bước về phía sáu hướng chính.
Tội bất tín
Ở đây câu chuyện bị cắt ngang bởi cuộc đối thoại giữa
A-nan và đức Phật, trong đó có đề cập đến những người không tin sự
nhiệm mầu khi Bồ-tát đản sanh (chương vii, p. 87 – 9). Niềm tin vào đức
Phật, được dạy là một thành phần cốt yếu của tín ngưỡng:
“Đối với
tất cả những ai tin vào Như Lai, Như Lai đều đem điều tốt lành đến cho
họ. Như những người bạn, họ đến với Như Lai để tìm sự trú ẩn. Và có
nhiều người bạn mà Như Lai đã làm như vậy. Và đối với những người bạn ấy
Như Lai chỉ nói sự thật, không hư vọng... Để tin, A-nan nên gắng hết
sức của ông, đây là điều Như Lai phó thác cho ông.”
Tại sao cuộc đối thoại nầy xuất hiện ngay đây chắc
hẳn là không do ngẫu nhiên, nhưng nó dựa trên thực tế chính là có liên
quan với truyện kể về ý niệm đản sanh của đức Phật mà kinh Phổ diệu đã
tách ra, rất đáng chú ý từ những trường phái Phật giáo khác trong tính
quá độ như đối với tính chất huyền diệu mà không quá lâu trong chiều
hướng tương lai của câu chuyện. Thực vậy, ở đây thường có sự hài hòa rất
cao đối với những mô tả cổ xưa nhất trong tạng Pāli, có nghĩa là, trong
Mahavagga của Luật tạng (Vinayapiṭaka), dù có lẽ nó được ghi chú một
cách tình cờ rằng các kệ tụng trong kinh Phổ diệu xuất hiện lâu đời hơn
phần kệ có trong tạng Pāli (Đối chiếu kinh Phổ diệu trong truyền thống
Pāli do Oldenberg thực hiện trong OC, V, 1882, vol. 2, p. 117 to 122 và
Windisch trong tác phẩm Mara and Buddha’ and Buddha’s Birth cũng như do
Kern trong SBE, vol. 21, p. xi ff.)
Tạng Pāli và Sanskrit
khi trở lùi lại một
nguồn gốc xưa cũ hơn
Hai bản văn ở hai tạng trong mỗi trường hợp đều không
tùy thuộc lẫn nhau; nhưng cả hai đều trở lùi lại chung một truyền thống
cổ xưa hơn. Mà thậm chí ở đây kinh Phổ diệu có nhiều điều không có
trong bản cổ xưa. Hai tình tiết cá biệt là không đáng để ý. Một tình
tiết trong những chỗ nầy (chương 8) lại kể rất tỉ mỉ khi Bồ-tát còn nhỏ,
Ngài được nuôi dưỡng bởi người mẹ kế, kể về các ngôi đền và các hình
tượng chư thiên sùng bái, đặt Ngài lên trên bệ để đảnh lễ ngay dưới chân
Ngài như thế nào. Chương khác (chương 10) kể lại lần đầu tiên đức Phật
đến trường học.
Đức Phật đến trường học
Với một đoàn tùy tùng gồm 10 ngàn cậu bé với những
phô bày rất thiện hảo, với sự tham dự của chư thiên–8000 thiên nữ cùng
lúc rải hoa trước Ngài–vị Bồ-tát thiếu niên chào mừng lễ được nhận vào
trường học. Thầy hiệu trưởng không chịu đựng nỗi niềm vinh quang của một
thiên thần hoá sanh và ông ta liền bất tỉnh ngã lăn xuống đất. Một
thiên thần đỡ ông ta dậy và hồi tỉnh cho ông với sự giải thích rằng các
vị Bồ-tát đều là những bậc Tối thắng và không cần phải học nữa, nhưng
các Ngài đến trường chỉ vì tuỳ thuận tiến trình thế gian. Rồi Bồ-tát làm
sửng sốt ông hiệu trưởng với câu hỏi về 64 mẫu tự mà ông ta sẽ dạy cho
Ngài. Và Ngài kể tất cả lần lượt 64 mẫu tự, trong đó gồm cả những nét
của tiếng Hán và của Huns–những mẫu tự thậm chí thầy giáo cũng không
biết cả tên gọi. Sau cùng, với một vạn cậu bé, Ngài bắt đầu buổi học với
những mẫu tự. Cùng với mỗi mẫu tự, Ngài đều nói ra mỗi câu châm ngôn
thông tuệ.
Theo Gurupuja Kaumudi (p. 116 f.) của E. Kuhn, hai
truyền thuyết về thời thiếu niên của đức Phật nầy có lẽ phù hợp với kinh
Ngụy tạo (Gospels Apocrypha), kể chuyện tương tự về thời thiếu niên của
chúa Jesus. Chương 12 và 13 còn có những tình tiết không có trong tiểu
sử đức Phật. (Winternitz, WZKM 1912, p. 237 f.)
Công hạnh của đức
Phật
Về mặt khác, trong tiến trình xa hơn của chuyện kể
trong kinh Phổ diệu (chương 14-26), lệch hướng không chỉ chút ít từ
truyền thuyết mà chúng ta biết từ các nguồn khác; sự kiện chính trong
cuộc đời đức Phật là bốn sự tiếp xúc, mà qua đó, Bồ-tát học được về
sinh, lão, bệnh, tử; sự vượt thoát ra khỏi hoàng cung, cuộc gặp gỡ với
vua Tần-bà-sa-la. Những năm tháng học hỏi của sa-môn Cồ-đàm (Gautama)
và việc tu tập khổ hạnh vô ích; cuộc chiến đấu với ma vương; và sự giác
ngộ cuối cùng và giảng dạy giáo pháp cho toàn thể chúng sinh ở thế gian
theo lời thỉnh cầu của Phạm thiên (Brahma).
Những thành tố của kinh Phổ diệu
Phần nhiều những đoạn thi kệ nầy là các bài tán ca cổ
điển diễm lệ vốn có cùng nguồn gốc cổ xưa như kệ tụng trong Kinh Tập
(Suttanipata) thuộc tạng Pāli như đã nói ở trên. Những ví dụ như truyền
thuyết về đản sanh và tình tiết về đạo sĩ A-tư-đà (Asita) trong chương
VII, lịch sử vua Tần-bà-sa-la (Bimbisāra) trong chương XVI, cuộc đối
thoại với ma vương trong chương XVIII. Chúng thuộc về thi ca tôn giáo
thế kỷ thứ nhất sau thời đức Phật. Nhưng cũng có vài đoạn văn kinh,
giống như bài giảng ở thành Ba-la-nại (Benares) trong chương thứ XXVI,
có thể gọi là mức độ cổ xưa nhất trong truyền thống đạo Phật. Mặt khác,
những thành phần nội dung mới lại được tìm thấy không những trong văn
xuôi mà còn cả trong phần kệ (gatha), trong đó nhiều đoạn được biên soạn
bằng thể thơ mang tính nghệ thuật rất cao. Đó là Vasantatilaka và
Shardulavikridita vốn thường là khá hay (xem chú dẫn về vần luật trong
ấn bản Lefmann’s VII, p. 227 f, và Dẫn nhập, p. 19 ff).
Dịch sang tiếng Hán và Tây Tạng
Chúng ta không biết được bản được biên soạn sau cùng
của kinh Phổ diệu ra đời là khi nào. Trước đó, một khẳng định sai lầm
cho rằng tác phẩm này được dịch sang tiếng Trung Quốc vào đầu thế kỷ thứ
I TL. Vì vấn đề thực tế là chúng ta không biết gì cả về tiểu sử của đức
Phật có tên là Phuyau-king được ấn hành vào khoảng năm 300 stl., điều
được viện dẫn là ‘bản dịch thứ hai của Kinh Phổ diệu,’ thực ra là bản
dịch kinh văn mà chúng ta đang sử dụng (Winternitz, WZKM 1912, p. 241
f.). Một bản dịch chính xác từ tiếng Sanskrit là thuộc tạng kinh tiếng
Tây Tạng, đến thế kỷ thứ 5 mới được ra đời. Bản nầy đã được biên tập và
do Foucaux dịch sang tiếng Pháp. Điều chắc chắn có thể xảy ra là có một
bản dịch ít nhiều khác với bản kinh Phổ diệu chúng ta đang được biết là
nổi tiếng với chừng 850-900 bức tranh được các nghệ sĩ trang trí ở ngôi
chùa trứ danh Boro-Budur ở Java. Vì những bản kinh tráng lệ nầy trình
bày các quang cảnh trong truyền thuyết về đức Phật theo phong cách như
thể các nghệ sĩ đang sáng tạo với bản kinh Phổ diệu trên tay. Và Pleyte
đơn giản tóm tắt lại toàn bộ nội dung kinh Phổ diệu như là một giải
thích của các bản điêu khắc (The Buddha legend in the sculpture in the
temple of Boro-Budur, Amsterdam, 1901. Xem thêm La Museon 1903, p. 124
ff, của Speyer).
Liên hệ với mỹ thuật Phật giáo
Nhưng các nghệ sĩ đã trang hoàng cho các tượng đài
đạo Phật mang phong cách Hy Lạp (Greco-Buddhistic) ở miền Bắc Ấn với
những hoạt cảnh về cuộc đời đức Phật cũng đã quen thuộc với truyền
thuyết đức Phật được kể trong kinh Phổ diệu. Họ đã sáng tạo các tượng đó
chắc chắn là không theo kinh văn, mà phù hợp với lối truyền miệng sinh
động. Tuy nhiên, sự hài hoà giữa điêu khắc và kinh văn tiếng Sanskrit
không hiếm thấy như một đặc điểm mà chúng ta phải giả định là truyền
thống văn học lúc đó bị ảnh hưởng bởi mỹ thuật. Mỹ thuật và văn chương
thường có ảnh hưởng hỗ tương.
(Những thẩm quyền có thể được tham
khảo ở đây là L’art Greco-bouddhique du Gandhara, part I, 324 f. 666 ff ;
Grunwendel Buddhist art in India, p. 94, 04; f-t 134; Senart OC XIV,
1905, p21 ff ; và Bloch ZDMG 62, p. 370 ff.)
Không có hình tượng trong Phật giáo Nguyên
thủy
Trong mỹ thuật Phật giáo cổ đại vào thời đại A-dục
(Aśoka) nghệ thuật chạm nổi của Bharhut, Sanchi, v.v... không chạm khắc
hình tượng đức Phật, mà chỉ có biểu tượng (có nghĩa là bánh xe pháp
luân) cho nhân cách của người sáng lập tôn giáo. Hình tượng đức Phật chỉ
xuất hiện trong nghệ thuật Gandhara. Có thể nào không có mối liên hệ
với điều nầy trong những thế kỷ khi đức Phật trở thành một đối tượng
sùng bái (bhakti) và việc tôn thờ đức Phật đã tạo thành điểm trung tâm
của tín ngưỡng? Thế nên có sự chứng thực hiện thời về kỷ nguyên của nghệ
thuật Gandhara, từ thuở bình sinh (floruit) vốn suy tàn vào thế kỷ thứ
II stl., cũng là thời kỳ của kinh điển Đại thừa đề cập đến truyền thuyết
đức Phật.
“Trên nền tảng phong cách xuất phát từ trường hợp đầu
tiên của nền nghệ thuật Greco-Roman chỉ có thể là thời kỳ từ thế kỷ đầu
cho đến thế kỷ thứ IV.” (Grunwendel Buddhist Art, in India, p. 31). Theo
Foucher trong tác phẩm L’art Greco-bouddhique du Gandhara, part 1. p.
40 ff., thời kỳ hưng thịnh của nghệ thuật Gandhara trùng hợp với hậu bán
thế kỷ thứ hai stl.
Đánh giá chung về kinh Phổ diệu
Do vậy, có thể nói rằng kinh Phổ diệu hàm chứa nội
dung mô tả cuộc đời đức Phật được ghi chép trải qua vài thế kỷ của hai
giai đoạn Phật giáo bộ phái và Phật giáo phát triển. Một nguồn rất quan
trọng về đạo Phật cổ xưa chính là ở đây, nơi có sự trùng hợp với kinh
văn Pāli và các kinh khác bằng tiếng Sanskrit như Đại sự (Mahāvastu).
Nhưng từ quan điểm lịch sử văn học, kinh Phổ diệu là một trong những tác
phẩm quan trọng nhất trong văn học Phật giáo. Quả thực như vậy, không
những cuộc đời đức Phật là thiên anh hùng ca, mà còn tiêu biểu như viên
ngọc quý duy nhất. Chính từ những bài tán ca và những tình tiết đã được
bảo trì trong từng chi tiết cổ xưa nhất của kinh Phổ diệu, không nói có
lẽ chính từ kinh Phổ diệu, mà đại thi hào Phật giáo là ngài Mã Minh
(Aśvaghosa) đã sáng tạo nên thiên sử thi tráng lệ là Phật sở hành tán
(Buddha-caritakāvya), ca ngợi công hạnh đức Phật.■
Thích Nhuận Châu dịch
(Nguồn: TS. Pháp Luân số 62)