Lối nghĩ ấy chuyển hóa thành lối sống thì cũng
nhẹ người. Đời sống vì thế cũng thanh thản. Nhưng rồi xem ra mình cũng
chưa phải là người đã giũ được bụi trần. Thành ra lối nghĩ ấy khiến
nhiều phen bỏ qua được điều A thì điều B hệ quả lại phiền lòng, gây tức
bực.
Cách đây khoảng dăm năm, một cô phóng viên đến
phỏng vấn, tôi vốn cẩn thận, chỉ chấp nhận bằng văn bản. Tức là cô email
cho tôi một chùm câu hỏi, tôi viết trả lời rồi email lại cho cô. Tưởng
thế đã là an toàn, nhưng không. Cô đã cắt xén những câu trả lời của tôi
theo hướng ý tứ bị sai lệch. Còn hơn thế, cô dựng hẳn cả một câu hỏi và
đáp, trong đó tôi hùng hồn tuyên ngôn về việc mình được coi là “cấp
tiến” như thế nào. Nói là hùng hồn thế thôi, đấy thực ra là một câu hỏi
(của cô) và câu đáp (cái gọi là của tôi) thực sự ngô nghê, chả ra lý sự
gì. Tôi đã định phản ứng thẳng với tòa soạn, rồi nghĩ cô đang đi làm hợp
đồng cho báo. Mình gây động, chả may cô bị nghỉ việc. Rồi lại tự an ủi,
đằng nào thì bài phỏng vấn cũng đã gây hiểu nhầm, ta làm sao đi gặp cho
hết được mọi người mà thanh minh? Cũng chẳng việc gì phải nói lại, ai
hơn gì ai câu nói.
Bài phỏng vấn sai lệch trên kia tưởng rằng xếp
lại lâu rồi, nhưng gần đây, nhân một bài báo mạng đăng bài mới, thế là
bài cũ thuộc diện “các bài liên quan” xuất hiện trở lại trong một đường
link rất to tát là “những quan niệm về văn chương”. Có nghĩa là cây muốn
lặng mà gió chẳng đừng. Anh tưởng cái sai ấy đã nằm yên dưới ba thước
giấy thì nó vẫn có cơ một ngày được khai quật lại.
Cái không gian văn hóa xung quanh ta giờ đã đến
độ nếu anh bị viết sai trên báo chí, anh không nói lại tức là điều ấy
đúng. Để càng lâu mà không đính chính thì chứng tỏ nó càng đúng. A, cái
lý đã dẫn hẳn đến chuyện đúng – sai, hơn – thua. Ừ thì cho họ đúng, cho
họ hơn – lại là cái tâm niệm nhà Phật.
Từ những thông tin không chính xác, lại sinh ra
một kiểu nhà bình luận, chỉ ngồi đọc tin tức trên báo chí rồi bình luận.
Đủ mọi vấn đê,f chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội… bình luận tất.
Nhiều khi cái thông tin A sai lệch lại làm mồi cho bình luận B sai lệch
theo mà không tự biết. Chuyện ở một hội nghị cây bút trẻ tổ chức ở miền
Trung chẳng hạn. Mấy nhà văn nữ 8x ban đêm rủ nhau đi tắm ở bể bơi khách
sạn, áo tắm một mảnh đàng hoàng nhưng họ tự đùa là tắm nuy. Thế cũng
thành đề tài cho một nhà báo ưu tư một cách rất triết gia rằng các bạn
viết bây giờ thiếu những lý tưởng thời đại mà trở nên dung tục tầm
thường, chỉ biết khoe váy áo và đi tắm nuy. Rồi nhiều thông tin khác từ
hội nghị trở thành miếng ngon cho bao nhiêu bữa tiệc bình luận. Người ở
xa nghe thông tin sai lệch qua báo mà bình luận đã đành. Người trực tiếp
có mặt cũng cố tình hiểu sai và thông tin sai.
Đến đây thì muốn tham khảo đồng nghiệp và độc
giả: bạn sẽ làm gì, bạn có phản ứng bằng cách nói lại cho rõ, hay là
tiếp tục giữ im lặng theo tinh thần không ai hơn gì nhau câu nói? Thậm
chí tình hình đã đến chỗ không chỉ bóp méo mà còn mang tính đặt điều?
Lại cũng im lặng mà rằng đời sống chủ yếu dựa trên nhầm lẫn và ngộ nhận?
Phần
nhiều đồng nghiệp được hỏi đều trả lời: phải nói lại, phải lên báo chí
công khai đính chính lại. Thế là đa số đều lao theo một cuộc ăn miếng
trả miếng bất tận dẫn đến bất ổn cho tâm. Thế là khó mà tìm được sự bình
yên cho chính mình.
Nhà văn viết sách tức là đã lắm lời, chẳng việc
gì mà sách in ra rồi, lại còn xoen xoét trả lời phỏng vấn. Đấy là cái lý
do cá nhân đưa ra để từ chối những cuộc hỏi đáp. Không muốn mỗi lời đều
bị xáo xào khó nghe. Nhưng rồi tự nhiên ở đâu vẫn xuất hiện những bài
phỏng vấn, mình trực tiếp trả lời hẳn hoi. Lạ lùng! Một cuộc giao lưu ra
mắt sách, mình đối thoại với người dẫn chương trình trước hàng trăm
người. Thế rồi có vài ba phóng viên ghi sai cuộc giao lưu ấy, tương hết
cái sai ấy lên mặt báo, làm như họ đã đàng hoàng tay đôi phỏng vấn mình.
Lại nghĩ theo kiểu không việc gì phải nhảy chồm
lên thông báo cho các tòa soạn, còn để đường cho mấy vị phỏng vấn ấy làm
ăn. Bao nhiêu người thấp cổ bé họng bị đơm đặt bằng những bài phỏng vấn
như vậy phải ngậm tăm rồi. Bao nhiêu người không thấp cổ không bé họng,
nhưng không có khả năng diễn đạt bằng chữ cũng đã phải ngậm bồ hòn làm
ngọt rồi. Mình thuộc diện có tí chữ, chẳng việc gì mình phải tận dụng
cái chữ ấy để thanh minh, tỏ ra đặc lợi hơn người.
Theo đúng tinh thần nhà Phật, hòn đất ném đi
không việc gì hòn chì phải ném lại. Kể ra đã nhiều phần theo được tinh
thần này. Chỉ còn một phần nhỏ chưa theo được, muốn ngộ lắm, mà khó lắm
thay.
Theo: Hướng nào Hà
Nội cũng sông