Tôi nghe thế nầy: Một thời Phật ở trong thành Vương Xá,
vườn Cấp-Cô-Độc, cây của Kỳ-Đà, cùng các tăng già, có trên hai vạn, linh tám
nghìn người, cùng chư Bồ-Tát.
Bấy giờ Thế-Tôn, cùng với Đại-chúng, nhân buổi
nhàn du, đi về phía nam, thấy đống xương khô, chất cao như núi, Đức Phật
Thế-Tôn, liền xụp lạy ngay, đống xương khô ấy.
Tôi bạch Phật rằng: Lạy Đức Thế-Tôn, ngài ở trên
ngôi, chí Tôn, chí Quý, Thầy cả ba cõi, Cha lành bốn loài, thiên thượng nhân
gian, thẩy đều tôn kính, sao ngài lại lễ, đống xương khô kia.
Nầy A-Nan ơi! Ngươi tuy xuất-gia, theo ta tu
học, trong bấy nhiêu lâu, những sự thấy nghe, đã rộng rãi đâu, đống xương khô
ấy, hoặc là ông bà, hay là cha mẹ, thân trước của ta, ngàn muôn ức kiếp, đời đã
cách xa, bởi thế ta nay, chí thành kính lễ. Ngươi đem xương này, chia làm hai
phần, một là đàn ông, hai là đàn bà, phân biệt cho ta.
Bạch Đức Thế-Tôn, con xem ở đời, phàm là con
trai, mang đai hia mũ, ai cũng nhận ra, đấy là Nam giới, những người con gái,
hương hoa phấn sáp, kiềng xuyến nhẫn hoa, ai cũng nhận ra đó là con gái. Nay
người đã chết, xương trắng một mầu, chúng con biết đâu mà phân biệt được.
Đây là lời Phật: Này A-Nan con, về bên Nam giới,
trong lúc bình sinh, thường thường lui tới, những chốn chùa chiền, nhờ có nhân
duyên, nghe Kinh lễ Phật, kính mến Tăng già, nợ trần đã qua, hồn về cõi Phật,
bao nhiêu xương trắng, nhắc thấy nặng hơn, là xương nam giới, còn như con gái,
trong lúc bình sinh, nhiều lần sinh nở, nuôi nấng con thơ, tổn bao khí huyết,
mỗi một kỳ sinh, máu đặc trong mình, chảy ra sáu đấu, mỗi người con bú, tám
thùng bốn đấu, sữa ở trong mình, giảm mất tinh-anh, cho nên xương nhẹ và có sắc
đen.
Tôi nghe Phật nói, thương xót vô cùng, như dao
cắt ruột; nước mắt chứa chan, hai hàng châu lệ, mà bạch Phật rằng:
Lạy đức Thế-Tôn, công ơn cha mẹ, như Non như Bể,
thăm thẳm nghìn trùng, lấy gì báo đáp, cúi xin Đức Phật, rủ lòng thương sót,
dạy bảo cho hay.
Nầy A-Nan ngươi, về ân đức mẹ, trong vòng mười
tháng, đi lại nặng-nề, cưu mang nhọc mệt, khổ không kể xiết.!
-
Khi vừa một tháng, ở trong thai mẹ, khác gì hạt sương, dính trên ngọn cỏ, sớm
còn tụ đọng, trưa đã tiêu tan, khó lòng giữ được.
-
Khi được hai tháng, ở trong thai mẹ, hình như sữa đặc, đã chắc gì đâu.
-
Khi được ba tháng, ở trong thai mẹ, ví như cục máu, đông đặc đỏ ngầu, vô tri vô
giác.
-
Khi được bốn tháng, ở trong thai mẹ, mới dạng hình người.
-
Khi được năm tháng, ở trong thai mẹ, mới đủ năm hình, chân tay đầu óc.
-
Khi được sáu tháng, ở trong thai mẹ. Sáu căn mới đủ, mắt tai mũi lưỡi, thân
hình và ý.
-
Khi được bảy tháng, ở trong thai mẹ, mới sinh đầy đủ, ba trăm sáu mươi, những
cái đốt xương, cùng là tám vạn, bốn ngàn chân lông.
-
Khi được tám tháng, ở trong thai mẹ; phủ tạng mới sinh, ý chí mới đủ, chín
khiếu mới thông.
-
Khi được chín tháng, ở trong thai mẹ, mới đủ hình người, ngồi trong bụng mẹ,
khát uống nguyên khí, không ăn hoa quả, cùng là ngũ cốc, sinh tạng rủ xuống,
thục tạng hướng lên, có một giãy núi gồm có ba quả; một là Tu Di, hai là núi
nghiệp, ba là núi máu, núi nầy đồng thời, hóa ra dòng máu, rót vào trong miệng.
— Trong thai mẹ, trong vòng mười tháng, trăm
phần toàn vẹn, mới đến ngày sinh, nếu là con hiếu, chắp tay thu hình thuận lối
mà ra, không đau lòng mẹ, nếu là con bạc, giẫy dụa bãi bơi, khiến đau lòng mẹ;
buốt chói từng hồi, như đâm như xỉa, như cấu như cào, như nghìn mũi dao, đâm
vào gan ruột, đau đớn vô cùng, nói sao cho xiết, sinh được thân nầy, mừng thay
vui thay, yêu thay dấu thay!
Phật bảo A-Nan: Công ơn từ mẫu, gồm có mười
điều, phàm kẻ làm con, phải lo báo hiếu. Những gì là mười?
Nhớ ơn Mẹ ta, chín tháng
mười ngày, cưu mang nặng nhọc.
Nhớ ơn khi Mẹ sinh
nở, đau đớn vô cùng.
Nhớ ơn khi Mẹ sinh
nở, quên cả lo âu.
Nhớ ơn Mẹ ăn miếng
đắng, Mẹ nhả miếng ngọt, dành dụm cho con.
Nhớ ơn chỗ ướt Mẹ
nằm, chỗ ráo sê con.
Nhớ ơn ba năm bú mớm,
nuôi nấng thuốc thang, trong khi sài đẹn.
Nhớ ơn giặt dũ hong
phơi, áo quần dơ-dáy, ô uế tanh hôi, Mẹ đành cam chịu.
Nhớ ơn khi Mẹ đi đâu,
vì thương nhớ con, trong lòng cầy cậy , một chút chẳng ngơi.
Nhớ công ơn Mẹ, vì
sinh nuôi con, mà Mẹ cam lòng, tạo bao ác nghiệp.
Nhớ ơn lòng Mẹ thương
con, trọn đời yêu dấu không chút nào ngơi.
Đệ Nhất Ân
Chín Tháng Mười Ngày
Cưu Mang Nặng Nhọc
Bao kiếp, duyên cùng nợ;
Ngày nay mới vào thai,
Đầy tháng sinh phủ tạng;
Bảy bảy sáu tinh khai,
Thân trọng như, non Thái,
Động tĩnh, sợ phong-tai,
Áo the, đành sốc sếch,
Gương sáng biếng, trang đài.
Đệ Nhị Ân - Khi Gần Sanh Nở
Khi gần ngày sinh nở
Nặng nhọc, khổ vô cùng,
Cưu mang trong mười tháng
Sinh nở, sắp đến ngày,
Đứng ngồi, coi nặng nhọc;
Dáng vẻ, tựa ngô ngây,
Sợ hãi, lo, cùng lắng;
Tử sinh, giờ phút này!
Đệ Tam Ân - Sinh Nở
Mẹ ta, khi sinh nở,
Thân thể, đều mở toang!
Tâm hồn, như mê mẩn,
Máu me, chan hòa đầy,
Chờ nghe, thấy con khóc;
Lòng Mẹ, mừng rỡ thay!
Đương mừng, lo lại đến!
Rầu rĩ, ruột gan này.
Đệ Tứ Ân - Ăn Đắng Nhả Ngọt
Mẹ ta, lòng thành thực,
Thương con, chẳng chút ngơi,
Nhả ngọt, nào có tiếc!
Ăn đắng nói cùng ai?
Yêu dấu như vàng ngọc.
Nâng niu, tay chẳng rời
Những mong, con no ấm;
Mẹ đói, rách cũng vui,
Đệ Ngũ Ân - Chịu Ướt Nhường Khô
Tự mình nằm chỗ ướt,
Chỗ ráo để sê con,
Hai vú, phòng đói khát;
Hai tay, ủ gió sương.
Thâu đêm, nằm chẳng ngủ;
Nâng niu, tựa ngọc vàng!
Những mong, con vui vẻ:
Lòng Mẹ mới được yên.
Đệ Lục Ân - Bú Mớm Nuôi Nấng
Đức Mẹ dầy như đất:
Công cha thẳm tựa trời,
Chở che coi bình đẳng;
Trời Đất cũng thế thôi!
Chẳng quản câm mù điếc!
Chẳng hiềm quắp, chân tay!
Bởi vì con ruột đẻ;
Trọn đời dạ chẳng khây.
Đệ Thất Ân - Tắm Gội Giặt Giũ
Vốn người có nhan sắc;
Lại thêm phấn sáp xông,
Mày xanh như liễu lục;
Má đỏ tựa sen hồng,
Giặt giũ khăn cùng tã;
Dơ giáy chẳng quản công,
Cốt sao quần áo sạch;
Búi tóc gọn là xong.
Đệ Bát Ân - Đi Xa Lòng Mẹ Thương Nhớ
Từ biệt lòng khôn nhẫn;
Sinh-ly dạ đáng thương,
Con đi đường xa cách;
Mẹ ở chốn tha hương,
Ngày đêm thường tưởng nhớ;
Sớm tối vẫn vấn vương,
Như vượn thương con đỏ,
Khúc khúc đoạn can tràng! ....
Đệ Cửu Ân - Vì Sinh Con Mà Mẹ Cam
Lòng Tạo Bao Ác Nghiệp
Mẹ trải bao gian khổ,
Công lao tựa vực trời,
Bồng bế cùng nuôi nấng;
Mong sao con ăn chơi,
Nhường cơm cùng sẻ áo;
Mẹ đói rách cũng vui!
Khôn lớn tìm đôi lứa;
Gây dựng cho nên người.
Đệ Thập Ân - Mẹ Trọn Đời Thương Yêu Con
Công Cha cùng đức Mẹ;
Cao sâu tực vực trời!
Mẹ già hơn trăm tuổi,
Vẫn thương con tám mươi!
Bao giờ ân oán hết?
Tắt nghỉ cũng chẳng thôi!
Nằm ngồi đi và đứng
Săn sóc lòng không ngơi.
Phật bảo A-Nan: Ta xem chúng sinh dẫu được làm
người, lòng còn ngu muội, chẳng nghĩ Mẹ Cha công đức kể ra như non như bể,
chẳng cung chẳng kính, chẳng hiếu chẳng từ, mẹ mang thai con trong vòng mười
tháng, ngồi đứng không yên như mang gánh nặng, ăn uống chẳng ngon như người
mang bệnh, ngày tháng thoi đưa, đến khi sinh nở chịu khổ mọi đường, phút giây
hay dở kinh sợ vô thường, như giết trâu dê máu me lai láng, còn nhiều khổ nữa
mới được thân này, ăn dắng nuốt cay nhả bùi nhả ngọt, nâng niu dưỡng dục, giặt
dũ dáy dơ không hề gian khổ, bức bối nồng nàn, rét mướt cơ hàn lầm than tân
khổ, mẹ nằm chỗ ướt chỗ ráo sê con, ba năm bú mớm, bồng bế nâng niu, dạy bảo đủ
điều lễ nghi phép tắc, cho ăn đi học tìm đủ mọi nghề, đưa đón đi về cần lao
chăm chút chẳng kể gì công.
Trái nắng dở trời, tuần trăng cuối gió, bệnh nọ
chứng kia, bông hoa sài đẹn, thang thuốc đâu đâu, một mình lo lắng, chạy ngược
chạy xuôi năm canh vò võ, bệnh con có khỏi lòng mẹ mới yên, mong con lớn lên,
con thảo con hiền để mà trông cậy.
Không ngờ ngày nay hóa con bất hiếu, mẹ già cha
yếu con chẳng đỡ đần, cãi trả song thân nói năng cắn cẩu, dương đôi mắt chẫu
khinh rẻ mẹ cha, chú bác ông bà, cô gì chẳng nể, anh em cũng kệ đánh lộn xẩy ra
ô nhục, nước nhà, bất trung bất nghĩa, bất hiếu bất lương, phép nước coi thường
mẹ cha cũng kệ, xóm giềng chẳng nể chửi bới nhau luôn, sớm tối ra vào chẳng
thưa chẳng gửi, nói năng càn dở, tự ý làm bừa, cha mẹ cũng thừa thầy trên cũng
mặc!
Bé thì ai chấp; người những nâng niu, dần dần
khôn lớn, gai ngạnh mọi điều chẳng hòa chẳng thuận, thường hay sân hận bỏ cả
bạn lành, giao du bạn ác tập thói sa hoa, chơi khắp gần xa thất thường điên dở,
bị kẻ dỗ dành mất cả thanh danh, bỏ làng trốn mất trái ý mẹ cha, ly biệt quê
nhà, chẳng nhìn quê quán, hoặc vì buôn bán hoặc bởi tòng quân, tiêm nhiễm dần
dần trở nên lưu luyến, vợ nọ con kia chẳng thiết đi về quê hương bản quán, ở
đất nước người lại hay dong chơi bị người lừa gạt tai vạ liên miên, Pháp luật
gia đình tù lao cấm cố, cực khổ mọi điều, chẳng may yếu đau chứng kia tật nọ, ở
chốn tha hương, ai kẻ thích thân, ai người thang thuốc, mẹ cha cách biệt, thân
thích biết đâu, cam chịu u-sầu quê người dất khách; khốn khổ gầy còm không
người trông nom, bị người khinh rẻ lang thang đường ngõ, vì thế chết đi, không
người mai táng, trương phềnh thối nát giãi nắng dầu mưa, hài cốt bãi bừa chó
cầy nhai sé !
Mẹ cha thân thuộc khi được tin buồn, luống những
đau thương ruột đau như dao cắt, hai hành nước mắt lã chã chứa chan, hoặc vì
quá thương kết thành bệnh khí, hoặc là đến chết làm quỷ ôm thây, chẳng để cho
ai, khư khư giữ mãi.
Hoặc là vì con chẳng chăm học tập, chỉ mãi rong
chơi nay đây mai đó, cùng bạn vô loài làm điều vô ích, giao du trộm cắp chẳng
sợ lệ làng, chè rượu nghênh ngang đánh cờ đánh bạc, gian tham tội ác lụy đến
tôn thân, nay Sở mai Tần, lên đồn xuống Phủ, mẹ cha ủ rũ khốn khổ vì con.
Nào con có biết cha mẹ khổ đau, trăm não nghìn
sầu mùa Thu mùa Đông rét run bức bối, chẳng nhìn sớm tối ấp lạnh quạt nồng,
chẳng viếng chẳng thăm, chẳng hầu chẳng hạ, mẹ cha già cả hình vóc gầy còm, hổ
mặt người nom, dầy vò mắng nhiếc, mẹ cha hoặc góa trơ trọi một mình, luống
nhũng buồn tênh như người ngủ trọ, chiếc gối một phòng năm canh vò võ, mùa đông
sương gió rét mướt cơ hàn, trai gái các con nào ai hỏi đến, đêm ngày thương
khóc tự thán tự thương !
Khi đem thức ăn dâng lên cha mẹ, thì lại giữ kẽ
rằng ngượng rằng e, sợ kẻ cười chê; ví đem quà bánh cho vợ cho con, mặt dạn mày
dầy không hề xấu hổ, vợ con dặn bảo phải đúng như lời, cha mẹ hết hơi không hề
hối cải.
Đây là con gái khi chưa gả chồng, hãy còn ở
chung tỏ ra hiếu thảo; khi đã gả bán về ở nhà người, một ngày một lười thiết gì
cha mẹ, những ngày dỗ tết có đảo về qua, ví dù mẹ cha có gì sơ ý, liền sinh
giận dữ tỏ vẻ oán hờn, chồng chửi nhơn nhơn đành cam lòng chịu, khác họ khác
hàng tình nghĩa keo sơn hóa ra thâm trọng, mẹ cha máu mủ thì lại sơ tình.
Hoặc đi theo chồng quê người đất khách, quận nọ
tỉnh kia cha mẹ xa lìa làng không tưởng nhớ, chẳng viếng chẳng thăm, thư tín
cũng không, tuyệt không tin tức, cha mẹ thương nhớ rầu rĩ ruột gan luống những
bàng hoàng, sớm chiều mong mỏi, công đức cha mẹ vô lượng vô biên, con chẳng
hiếu hiền ở đời cũng lắm.
Khi ấy Đại chúng nghe Phật nói ra công đức mẹ
cha cao tầy non thái, đều cùng đứng dậy hoặc tự gieo mình đập đầu lăn khóc, máu
me trào rạt lai láng cả nhà, chết ngất cả ra hồi lâu mới tỉnh, mà nói lời này
khổ thay khổ thay! Đau lòng đứt ruột, lũ con ngày nay tội ác ngập đầu, xưa có
biết đâu, mờ như đêm tối, ngày nay biết hốii thì sự đã rồi, đau đớn lòng tôi
chót là bội bạc, cúi xin chư Phật soi xét kẻ phàm, phóng ngọc hào quang ra tay
cứu vớt, làm sao báo được ân đức mẹ cha.
Phật liền nói ra đủ đầy tám giọng bảo đại chúng
rằng:
Một - Ví có kẻ nào, hai vai kiệu cõng, cha mẹ đi
chơi, suốt cả mọi nơi, trên rừng dưới bể, hai vai nặng trễ, mòn cả đến xương,
máu chảy cùng đường, không hề ân hận, cũng chưa báo được công đức mẹ cha, kể
trong muôn một.
Hai - Ví lại có người, gặp khi đói kém, cắt hết
thịt mình, cung nuôi cha mẹ, khỏi lúc nguy nàn, riêng mình cam chịu, thịt nát
xương tan, trăm nghìn muôn kiếp, để báo thâm ân, chẳng được một phần kể trong
muôn một.
Ba - Ví lại có người, trải trăm nghìn kiếp, tự
tay cầm dao, khoét đôi mắt mình, luyện làm thang thuốc, chữa bệnh mẹ cha, như
thế cũng là chưa trả được ân, kể trong muôn một.
Bốn - Ví lại có người, trải trăm nghìn kiếp, đều
tự tay mình cầm dao cắt ruột, móc lấy tim gan, luyện làm thang thuốc, chữa bệnh
mẹ cha, như thế cũng là chưa trả được ân, kể trong muôn một.
Năm - Ví lại có người, trải trăm nghìn kiếp, vì
tội mẹ cha, trăm nghìn vòng dao, băm vằm thân thể, thịt nát xương tan, như thế
cũng là chưa trả được ân, kể trong muôn một.
Sáu - Ví lại có người, trải trăm nghìn kiếp, vì
báo ơn mẹ, lấy mình đốt lên, làm cây đèn thịt, cúng dường chư Phật, như thế
cũng là chưa trả được ân, kể trong muôn một.
Bảy - Ví lại có người, trải trăm nghìn kiếp, vì
bệnh mẹ cha, đập xương lấy tủy để làm thang thuốc, chữa bệnh mẹ cha, như thế
cũng là chưa trả được ân, kể trong muôn một.
Tám - Ví lại có người, vì cứu mẹ cha trải trăm
nghìn kiếp, nuốt viên sắt nóng, cháy xém cả mình, như thế cũng là chưa trả được
ân, kể trong muôn một.
Bảy giờ trong Đại húng nghe Phật nói rồi, trong
dạ bồi hôà ruột đau như cắt, hai hàng nước mắt tầm tã như mưa mà bạch Phật
rằng: Con muốn đền ơn công đức mẹ cha, cúi xin Phật đà, rủ lòng chỉ bảo.
Đức Phật liền bảo cặn kẽ mọi lời:
Này chúng sinh
ơi, muốn đền ơn mẹ,
Nhất là một nhẽ nên chép kinh này, kính biếu gần
xa cho nhiều người tụng.
Hai vì mẹ cha đọc tụng kinh này chuyên cần chớ
đoạn.
Ba vì mẹ cha sám hối làm chay.
Bốn vì mẹ cha cúng dàng Tam-Bảo tùy ý sở dùng.
Năm vì mẹ cha trong sáu ngày trai phải nên nhớ
giữ.
Sáu vì mẹ cha thường hay bố thí làm mọi việc
lành.
Làm được như thế thực là con hiếu, cứu được mẹ
cha siêu thăng Cực-Lạc phúc đẳng Hà-sa.
Phật bảo A-Nan: — trên thế gian, những người bất
hiếu sau hết duyên trần, nguyên cái xác thân chôn vùi dưới đất; còn phần
Linh-giác là cái chân thân, phải vào Địa-ngục, chính ngục A-Tỳ vuông rộng tứ vi
tám ngàn cây số, bốn mặt lại có tường sắt tường đồng, lửa cháy tứ tung toàn dây
thép điện, thường có lửa bén cháy đỏ hồng hồng, bốc cháy tứ tung thấy mà kinh
sợ; hơn như thế nữa sấm chớp đùng đùng, chó sắt rắn đồng phun ra khói lửa, đốt
cháy tội nhân, lại còn nước đồng, đun sôi sùng-sục, rót ngay vào miệng những kẻ
tội nhân, vì tội bất hiếu, cãi trả mẹ cha, cam chịu cực hình, ở trong ngục ấy,
gươm dao sào gậy đâm chém suốt ngày, như hạt mưa bay trên không rơi xuống, trải
trăm nghìn kiếp không phút nào nguôi, hết hạn ấy rồi lại vào ngục khác.
Đầu đội chậu máu, xe sắt nghiền thây, mình mẩy
chân tay, đập dừ tan nát, một ngày phải chết, tới nghìn vạn lần, khổ sở gian
truân, vì chứng bất hiếu.
Phật lại dạy rằng: Ví có Thiện-nam hay là
Tín-nữ, thực là hiếu tử trả nghĩa mẹ cha, in kinh này ra biếu cho người tụng,
in được một quyển được một Đức Phật, in được mười quyển được mười Đức Phật, in
được trăm quyển được trăm Đức Phật, in được ngàn quyển được ngàn Đức Phật, in
được muôn quyển được muôn Đức Phật, phù hộ độ trì, lại tiếp hồn đi về phương
Cực-Lạc, đấy là lời Phật chớ có coi thường, Địa-ngục vấn vương khó lòng thoát
khỏi!
Bấy giờ A-Nan cùng chư Đại-chúng, Trời, Rồng,
Quỷ, Dạ-Xoa La-Sát, người cùng phi-nhân, được nghe Phật nói đều phát nguyện
rằng:
Chúng con tận tâm chí thành chí kính dù trăm
nghìn kiếp, thịt nát xương tan nhỏ như vi trần, cũng chẳng dám quên lời chư
Phật dạy. Thà rằng lấy kìm cặp lưỡi rút ra dài trăm do tuần cho trâu sắt cày,
máu chẩy chan hòa thành sông thành suối, con thề chẳng trái lời chư Phật dạy
răn.
Chúng con thề rằng: Thà lấy trăm nghìn vòng dao
giáo mác, đâm chém thân này nhỏ như vi trần, cũng chẳng dám quên lời chư Phật
dạy.
Chúng con thề rằng: Thà lấy lưới sắt quấn chặt
vào thân trăm nghìn muôn kiếp, chẳng tháo được ra, cực khổ vô cùng, cũng chẳng
dám quên lời chư Phật dạy.
Chúng con thề rằng: Thà đâm thà chém, thà mổ thà
sả, thà say thà giã nhỏ như vi trần, đem cái xác thân làm nghìn muôn thứ, nào
da nào thịt, nào gân nào xương, rơi rác ngoài đường, trong nhà ngoài ngõ, trải
trăm nghìn kiếp chịu khổ như thế cũng chẳng dám quên lời chư Phật dạy.
Khi ấy A-Nan liền bạch Phật rằng: Lạy Đức
Thế-Tôn, đây là Kinh gì lũ chúng con đây đều muốn tụng trì có được hay chăng?
Đức Phật dạy rằng: chúng con nên biết Kinh này
là Kinh Đại-Báo Phụ-Mẫu Trọng-Ân, tất cả chúng sinh thẩy đều nên tụng. Khi ấy
Đại chúng nghe Phật nói rồi tin Kính phụng-hành, lễ tạ mà lui ....
Kinh
Báo Hiếu Phụ Mẫu.
Ấn Tống: Tịnh Thất Linh Quang,
USA
Đánh Máy: Minh An