10 bài – Hoa Đạo Pháp 01-10
Thơ Mặc Giang
macgiang@y7mail.com
thnhattan@yahoo.com.au
01. Chùa tôi
02. Nụ Hồng cho em
03. Sắc – Không, mỉm nụ vô cùng
04. Tôi chỉ là một Ông Thầy Tu
05. Bài ca sỏi đá
06. Xin cho em Một Đóa Nhiệm Mầu
07. Một nụ cười vang
08. Ta đi, một cõi phù sinh hiện về
09. Biết rồi, thì tích tịch tình tang
10. Khôn chết ! dại chết, biết sống
Chùa tôi
Mồng 8 tháng Chạp, Vía Phật Thành Đạo,
Nhớ lại chùa xưa, quê cũ - Ngày 10-01-2003
Chùa tôi nho nhỏ bên làng
Bên dòng sông quyện bên hàng thông xanh
Có tre mấy lũy yên lành
Có chim ca hót trên cành líu lo
Có con đường đất quanh co
Có người đưa đẩy con đò lại qua
Có mưa có nắng chan hòa
Có trăng có gió mặn mà tình quê
Có đầm sen nở sum suê
Dân làng xin hái đem về cúng dâng
Tương chao dưa muối thanh bần
Dân làng san sẻ góp phần chia nhau
Chùa tôi cửa trước cửa sau
Mỗi lần Hội lớn kéo nhau ra vào
Lời kinh tiếng mõ thanh tao
Tiếng chuông ngân vọng rạt rào hồn quê
Có ve réo rắt trưa hè
Có cây phượng vĩ chở che oi nồng
Chùa tôi có kiểng có bông
Xanh vàng đỏ trắng điểm hồng tô son
Có hàng ghế đá rêu phong
Có hòn non bộ nằm trong sân chùa
Chùa tôi quanh quẩn bốn mùa
Cùng dân làng sống hơn thua không màn
Thương yêu thân thiện hòa vang
Có ân có nghĩa chứa chan tình người
Chia nhau câu hát tiếng cười
Chia nhau sướng khổ đẹp tươi dân làng
Chùa tôi còn đó âm vang
Tôi xa lâu lắm còn mang nặng tins
Tôi mang một chút xinh xinh
Tôi thương tôi nhớ một mình tôi thôi
Chùa tôi còn có quê tôi
Quê tôi còn có chùa tôi muôn đời
Đưa hồn về chốn xa xôi
Sờ lên đôi má lệ rơi hai hàng
Cho tôi xin được cưu mang
Dù cho một chút hành trang trong đời
Thuyền ơi ! Sao mãi xa khơi
Xin ngưng mái đẩy cho tôi trở về
Trở về thăm lại chùa quê
Thăm trăng thăm gió thăm quê thăm làng
Hay trăng còn đợi trăng ngàn ?
Ước mong còn đợi miên man chưa tròn
Khó hơn xuống biển lên non
Khi xa mới biết mỏi mòn tháng năm
Gió ơi ! còn nhớ ly tăm
Mây ơi ! còn nhớ dặm băng chưa về
Ra đi một mảnh tình quê
Chỉ xin một chuyến trở về mà thôi
Không ngờ một chuyến chia phôi
Trở thành một chuyến nửa đời phân đôi
Rêu mờ mấy lớp lên ngôi
Trăng mờ mấy lớp dặm soi bên đường
Chùa tôi tôi nhớ tôi thương
Quê tôi tôi nhớ vấn vương đêm dài
Một đi cửa đóng then cài
Một đi lối cũ dấu hài dặm băng
Vi vu thông gọi lời ngàn
Nao nao nước chảy miên man mịt mờ.
Nụ hồng cho em
Tháng 6 -2002
Đừng tìm về quá khứ
Đừng kiếm cái đã qua
Quá khứ không còn nữa
Đã qua biến mất rồi
Muốn làm người hạnh phúc
Phải là người biết sống
Sống làm người tỉnh thức
Cực Lạc vốn là đây
An vui trong hiện tại
Là đã có quá khứ
Là đã biết tương lai
Dòng ý thức không hai
Qua dòng sông ý thức
Qua mấy nẻo luân hồi
Và bốn loài sinh tử
Chung cùng chỉ một thôi
Tung lên khung trời rộng
Thu ngắn nẻo đường về
Không từ trong cái có
Có nào khác với không
Em có biết gì không ?
Tôi sẵn có bên người
Em có nghe gì không ?
Em còn mãi trong tôi !
Tôi là em tất cả
Em là tôi nhiệm mầu
Đâu còn tan hợp nữa
Muôn ngàn, hiện hữu thôi
Tôi mãi là nhịp cầu
Bắc đôi bờ sinh tử
Tôi mãi là thuyền từ
Đưa đón mọi người qua
Tôi nguyện cõi ta bà
Là Tây Phương Cực Lạc
Tôi nguyện bãi tha ma
Là dòng sông tươi mát
Chúng sanh hay Hiền Thánh
Địa ngục hay thiên đường
Gian tà hay chân chánh
Quy hướng chỉ một phương
Tam đồ hay sáu nẻo
Ánh sáng hay u minh
Là trò chơi lắt lẻo
Làm khổ mọi sinh linh
Hỡi mười phương ba cõi
Hỡi muôn kiếp u hoài
Bao trầm luân khoắc khoải
Sao cứ mãi lạc loài
Nguyện hay là vô nguyện
Vô nguyện tức nguyện rồi
Cửa tam vô tịch diệt
Chơn thường chơn lạc thôi
Vô ngôn tức không lời
Tôi có nói gì đâu
Núi cao, cao ngất mãi
Biển thẳm, thẳm thật sâu
Tôi sụp lạy cúi đầu
Xin kết một đài sen
Chắp tay dâng khắp cõi
Gởi cho em nụ hồng
Nụ hồng hai cõi sắc không
Sắc không hai cõi nụ hồng cho em.
Sắc Không Mỉm Nụ Vô Cùng
Bài nầy tôi viết vào dịp Tết Tây 2003,
Trong lúc đang thăm viếng một ngôi chùa nhỏ,
nghe tiếng tụng kinh của một vị Thầy, và quý Phật tử
trong buổi lễ hàng tuần của ngôi chùa này.
Tôi nằm nghe từ nơi chùa nhỏ
Pháp âm vi diệu của Phật Đà
Nghe như Hội Linh Sơn còn đó
Bóng thời gian năm tháng không xa
Ngày xưa Đức Phật
Dưới cội Bồ Đề
Lục thông chứng đắc
Chân lý trổ hoa
Hoa chân lý hiện sinh trên lộ trình muôn nẻo
Pháp huyền vi có mặt từ nhịp bước vạn đường
Đức Thích Ca
Đã đón nhận từ hai ngàn năm trăm năm trước
Tôi mỉm cười
dong ruổi mấy chục thế kỷ sau
Giải thoát là gì ?
Sinh tử là gì ?
Nếu không sinh làm sao có tử ?
Không luân hồi nói giải thoát mà chi ?
Có với không, thật ra chỉ một chữ
Không với có, nhận ra chỉ một lời
Chữ với lời tôi nói để mà chơi
Hèn chi Ba trăm hội thuyết kinh
mà chưa từng lên tiếng
Phật với chúng sinh
Phàm với Thánh
Tôi với người
Thật ra như một nụ cười
Nụ cười vụt tắt trên môi điểm hồng
Điểm hồng hai chữ có không
Có không rũ mặt điểm hồng còn nguyên
Sông xưa bến cũ con thuyền
Trời xanh mây trắng chim chuyền xa đưa
Đã không thì mấy cũng vừa
Có thì một điểm cũng thừa mà thôi
Ô kìa mây gió lên ngôi
Cỡi trên sóng bạc rụng rời trăng sao
Vượt từng không, phớt hồng mao
Xa in dấu ngọc cây đào trước sân
Hèn chi Đức Thích Ca bảo
Ta chưa từng sinh ra
Ta chưa nhập niết bàn
Tam vô từ đó tôi mang
Tứ đức rũ sạch trên đàng tôi đi
Tôi đi từ chỗ không đi
Luân hồi không đến ngại gì có không
Tôi đi pháp giới rỗng không
Tôi về vạn hữu hằng còn hiện ra
Tôi đi không cửa không nhà
Tôi về lầu các phong ba rêu mờ
Thì ra Đức Phật
Nói chữ Pháp thân
Ngàn sao vụt tắt
Hiện bóng phù vân
Mười phương thế giới ba ngàn
Chân lông nguyên vẹn chưa tràn phải không
Nhẹ hơn một áng mây hồng
Vô chung vô thỉ cũng đồng thế thôi
Biển sông nào khác núi đồi
Tử sinh còn ngắn hơn hồi chuông ngân
Tay cầm hạt chuỗi chưa lần
Long Hoa đã hiện, Linh Sơn chưa tàn
Ngược dòng thời gian
Đứng trên đồi vô thỉ
Vạn hữu mênh mang
Lưu tận đáy vô chung
Sắc, Không mỉm nụ vô cùng !
Tôi Chỉ Là
MỘT ÔNG THẦY TU
Trọng Đông 2003
Tôi chỉ là một ông Thầy tu
Với tiếng chuông tiếng mõ thâm u
Tránh khỏi những mây mù thấp cao danh lợi
Chức vụ, địa vị, quyền uy không màng tới
Bát phong phe phẩy tựa gió thoảng mây bay
Tương chao dưa muối cỡi theo tháng với ngày
Vẫn tự tại đơn sơ như từ ngày tôi có mặt
Tôi chỉ là một ông Thầy tu, quê mùa cạn cợt
Phủ lớp nâu sồng áo vải xa xưa
Tránh những tranh chấp, xảo thuật hơn thua
Thong dong rảo bước giữa bốn mùa
Chân đạp đất, đầu nhìn cao giữa trời xanh mây trắng
Lột xác trinh nguyên, gội mình mưa nắng
Góp nhặt ba rừng giáo lý, trắng tay
Đức Phật ngồi yên, bất động, không lay !
Thánh Tổ bặt hình, không vang, không tiếng !
Vũ trụ càn khôn, không cùng không nguyện
Nghe, biết, thấy, làm, vô tác vô tâm
Bước chân đi giữa gió mát trăng rằm
Đếm lại được mấy đồi xanh ngọn cỏ ?
Tôi chỉ là một ông Thầy tu, nhỏ nhoi kham khổ
Góp nhặt lá vàng trên những con đường sỏi đá quanh co
Đói ăn, khát uống, mệt nghỉ, ngáy kho kho
Kinh luân trống rỗng, lúa thóc thủng bồ
Đưa không nhận, đẩy không cho
Đường không đến, nẻo không đi, không thêm không bớt
Chim hót, bướm bay, ếch nhái ọt ẹt, chật ních đồng gò
Chưa làm loang lổ trên hành tinh xanh rách nát
Tôi chỉ là một ông Thầy tu, lạnh co nóng quạt
Dọ giẫm, lần mò lối cũ tích xưa
Nhìn những thềm hoang rêu phủ dư thừa
Nhòa bóng thời gian trải dài thế kỷ
Đâu là những vàng son ! uy nghi tuyệt mỹ !!!
Đâu là những cơ ngơi ! đồ sộ huy hoàng !!!
Còn không loang lổ còn không ?
Còn không loang lổ chất chồng phong sương ?
Ô kìa ? Phật Giáo - Quê Hương
Biển dâu mấy độ, tang thương mấy lần ?
Đưa tay vá lại phù vân
Đan tâm vá lại phong trần biển dâu
Tôi chỉ là một ông Thầy tu, tóc bạc mái đầu
Những sợi đen nhiều xen kẽ điểm sương, nên trắng
Tôi đi trên những con đường quê trống vắng
Nghe tâm tư trĩu nặng
Giang sơn gấm vóc năm ngàn năm
Gia tài Phật Giáo hai ngàn năm
Bóng tối thủng dần, đôi mắt chăm chăm
Màn đêm chợt tắt, hừng đông ló dạng
Tôi chỉ là một ông Thầy tu, đôi tay chống nạn
Đỡ vòm trời oan nghiệt phủ quê hương
Đẩy vô minh dày xéo làng quê, thành thị, phố phường
Cho Phật Giáo với Quê Hương
Đầy sức sống trong tình thương dịu ngọt
Tôi chỉ là một ông Thầy tu, cà thò cà thọt
Trông thật khù khờ, hiền giả quá ngu
Lặng tìm từ cõi thâm u
Lòa lên ánh chớp mây mù trần gian
Lặng tìm từ cõi mơ màng
Vẽ lên dấu ngọc leo thang trở về
Lặng tìm từ cõi u mê
Rung chuông đánh thức, đã về hay chưa ?
Gật gù tôi dạ tôi thưa
Đời tôi ư hữ !!! Thầy Chùa thế thôi !!!
Bài Ca SỎI ĐÁ
* 12-2003 *
Tôi bước đi bốn biển là nhà
Tôi bước đi là lá là hoa
Chân khua nhẹ bài ca sỏi đá
Tôi bước đi mưa nắng chan hòa
Tôi bước đi ngọc nhểu châu sa
Chân lay động sương pha tuyết giá
Lúa chín trĩu trên đầu lá mạ
Bóng chiều ngưng trên nắng mai vàng
Thuyền muộn màng dừng chuyến đò ngang
Đưa khách cuối bên bờ sông vắng
Đêm về, nhẹ rơi giọt nắng
Ngày lên, nhẹ bóng hoàng hôn
Bước về bên nẻo cô thôn
Ửng hồng nhà tranh bếp lửa
Tôi bước đi trời cao điểm tựa
Tôi bước đi đất rộng tương lân
Trời xanh không vướng đầu trần
Đất màu chẳng vướng bước chân dặm dài
Tôi bước đi nhạc trổi thiên thai
Sờ ảnh tượng thần tiên mở cửa
Tôi bước đi lối cũ chưa cài
Đường vô tận thập thò không đóng
Cành lá nhỏ giọt sương còn đọng
Biển trùng khơi đã cạn lâu rồi
Trùng trùng vạn hữu lên ngôi
Chập chùng lân thể leo đồi phiêu du
Tôi bước đi mây mù vén lối
Nhạc đêm khuya bừng trổi vang vang
Muỗi mòng chào đón hai hàng
Đưa tay vốc bóng trăng vàng lung linh
Tôi đi ngóng gió đầu ghềnh
Tôi đi cát bụi mông mênh
Chận sóng từ xa biển động
Tôi đi trời đất chênh vênh
Tôi đi đánh thức bình minh
Sức sống hồi sinh hoa mộng
Cụ già hằn sâu nghe ngóng
Em thơ đưa vói tầm tay
Mẹ quê cằn khô mơ vọng
Hoa cau thức trắng đêm ngày
Tôi bước đi trời đất ngủ say
Tôi bước đi sóng nước chưa lay
Chim ngủ trên cây
Mây ngủ trên ngàn
Tôi bước đi xuân đến đông tàn
Tôi bước đi hạ cuối thu sang
Bốn mùa tương sinh là hoa là lá
Tôi bước đi bài ca sỏi đá
Khua âm vang khúc nhạc lên đường
Ngân tình dài muôn vạn yêu thương
Nắng sớm mai chiều
Ngọn cỏ vương vương.
Xin Cho Em
Một Đóa Nhiệm Mầu
Thơ Nhạc * 03-01-2004 *
Xin cho em một đóa hoa hồng
Xin cho em một đóa hoa tâm
Hoa chân lý nở vạn tình thương
Xin cho em một đóa nhiệm mầu
Xin cho em một đóa minh châu
Rừng giác ngộ, vườn hoa từ bi
Hoa vẫn nở trên đường cứu khổ
Hoa vẫn nở trên đường tự độ
Mà con người hờ hững không hay
Em có biết từ lâu lạc lối
Em có biết từ lâu lạc loài
Sáu nẻo luân hồi mòn mỏi xưa nay
Em có biết đêm dài tăm tối
Em có biết xa hẳn đường về
Sinh tử bốn loài đau khổ đắng cay
Một ngày tu nở đóa hoa hồng
Một ngày tu nở đóa hoa tâm
Đã từ lâu vùi lấp xa xăm
Một ngày tu nở đóa ưu đàm
Một ngày tu rạng ánh đạo vàng
Đạo cứu đời từ đó em mang
Một ngày tu em bước lên thuyền
Thuyền đạo mầu cắt đứt vạn duyên
Thuyền từ bi về bến thanh lương
Một ngày tu em bước lên thuyền
Chuyên chở người từ khắp muôn phương
Đến bờ bến đạo vàng yêu thương
Xin cho em một đóa hoa hồng
Xin cho em một đóa hoa tâm
Hoa từ bi nở khắp muôn phương
Xin cho em một đóa hoa hồng
Xin cho em một đóa hoa tâm
Hoa từ bi thấm nhuận muôn phương.
Một Nụ Cười Vang
Tết Giáp Thân 2004
Ta hỏi ngày mai ta ở đâu
Băng trong vũ trụ vượt tinh cầu
Trăng sao úp mở, thôi chao động
Thương hải tang điền khép biển dâu
Ta hỏi ngày mai có trở về
Đường xưa lối cũ bước lê thê
Bóng em tựa cửa, chờ lâu lắm
Chợt tỉnh hồn ai lỗi ước thề
Ta hỏi ngày mai chớ dại khờ
Trần gian tay trắng nẻo bơ vơ
Lang thang khắp chốn chìm sinh tử
Em đứng buồn trông, khách hừng hờ
Ta hỏi ngày mai mấy nhịp cầu
Sông dài mấy khúc cạn hay sâu
Đôi bờ mấp mé bên dòng nước
Ta dắt tay em bước nhiệm mầu
Ta chẻ thời gian chẳng có gì
Dọc đường trổi nhạc bước chân đi
Ru em giấc ngủ, yên không động
Ta đã là em thật diệu kỳ
Ta cắt không gian thử mấy chiều
Một vòm trống rỗng tợ cô liêu
Đẩy đưa dung chứa cho cùng khắp
Chẳng chút bớt thêm chẳng ít nhiều
Chớ hỏi làm chi bóng nguyệt tàn
Thời gian theo gió gởi mênh mang
Phút giây nắm bắt trùm chung thỉ
Tiếng vỗ bàn tay nhịp khúc vang
Chớ hỏi ngày mai đã đến chưa
Hôm qua còn đó tự bao giờ
Hôm nay gói trọn ba thời nữa
Hiển hiện nguyên hình bóng dáng xưa
Chớ hỏi làm chi khách vắng nhà
Đường đi vạn lý có đâu xa
Bước chân dong ruổi chưa mòn mỏi
Nở nụ cười vang, ta với ta.
Ta Đi, Một Cõi Phù Sinh Hiện Về
* Xuân Giáp Thân 2004 *
Người vào hoa tạng người chơi
Ta vào sinh tử cho đời bớt đau
Người vào một cõi nhiệm mầu
Ta vào ba cõi bắc cầu lại qua
Người thương cây cỏ lá hoa
Ta thương bốn loại trong nhà thê lương
Người thương diệu hữu chơn thường
Ta thương muôn vật trên đường phù sinh
Người hòa âm điệu kệ kinh
Ta hòa âm điệu tang tình chiều đông
Người hòa tịch tịnh mênh mông
Ta hòa tình tự trên dòng nổi trôi
Người vui thanh vắng núi đồi
Ta chia ai oán lở bồi nhân gian
Người vui huyền diệu mây ngàn
Ta chia trầm thống lang thang không đường
Người chơi trong cõi thanh lương
Ta chơi nhân ảnh nghê thường hợp tan
Người chơi dưới ánh trăng vàng
Ta chơi bóng nguyệt mênh mang ao hồ
Người xa phố thị thành đô
Ta vào đồng nội bên bờ ruộng xanh
Người reo châu ngọc long lanh
Ta reo gió gọi bên cành thùy dương
Người reo cam lộ pháp vương
Ta reo tiếng gọi tình thương con người
Người reo một đóa hoa cười
Ta reo muôn đóa thắm tươi nhân tình
Người vào tự thể quang minh
Ta vào thực chất như mình với ta
Người về thăm lại quê nhà
Ta đi rung cõi ta bà ngấn sương
Người về thăm lại cố hương
Ta đi trên khắp nẻo đường tử sinh
Người đi nguyên vẹn bóng hình
Ta đi, một cõi phù sinh hiện về
Hai chiều chạy dọc bờ đê
Dòng sông chuyển hóa chưa hề tồn sinh
Cây đa còn đứng đầu đình
Cành mai trước ngõ nghiêng mình trổ bông.
Biết Rồi Thì Tích Tịch Tình Tang
* Xuân Giáp Thân 2004 *
Này nhé, mùa xuân đang ở đâu ?
Cho hoa ươm nhụy vấn vương sầu
Xuân đến rồi đi hoa rơi rụng
Từng cánh nhạt phai đổi sắc màu
Như thế thì xuân có nghĩa gì
Để hoa tan tác mỗi xuân suy
Đến chưa khoe sắc đà tàn úa
Thà chẳng có xuân, lỡ mộng thì
Còn hạ đeo mang những bức nồng
Cội cằn sỏi đá, lá khô bông
Trưa bừng nóng nực kêu oi ả
Đêm đến ngây ngây bảo quá hầm
Đi vào mùa hạ luống khô khan
Đồng cháy cỏ khô nắng chói chang
Nước cạn sông mòn xoi đất nẻ
Xuân tàn hoa héo hạ không kham
Cất bước vào thu coi thử sao
Cây trơ xác lá gió rì rào
Trăng sao mờ nhạt thu hiu hắt
Ray rứt hồn ai sóng rạt rào
Ngẩn ngơ chiếc lá rụng mùa thu
Chiếc đã sang ngang chiếc gật gù
Gió tấp muôn bề tơi tấp mãi
Buồn không chiếc lá rụng thâm u
Lẻn bước vào đông thăm chút nào
Đêm đông lành lạnh thấy buồn sao
Một mình trơ trọi đêm đông lạnh
Trống vắng còn hơn nỗi vắng teo
Đợi chờ chi nữa những đêm đông
Vốn biết vào đông thật lạnh lùng
Hơi ấm tàn nhanh trong giá buốt
Gởi lòng tê tái những đêm đông
Thời tiết tự nhiên của đất trời
Nắng mưa nóng lạnh đến từng nơi
Nếu không chuyển hóa thì than trách
Chuyển hóa thì than hỡi đất trời
Cứ mỗi một năm có bốn mùa
Bốn mùa tuần tự chẳng hơn thua
Xuân sang hạ đến thu đông lại
Cho trọn một năm với bốn mùa
Mỗi mùa thay đổi mới dễ thương
Ươm mơ sự sống mộng bình thường
Bốn mùa tương tức nhồi sinh lực
Khá biết nhau nghe mới tỏ tường
Bốn mùa cho hết cõi nhân gian
Nặng nhẹ nhau chi lắm bẽ bàng
Há biết bốn mùa thay đổi mãi
Biết rồi thì tích tịch tình tang.
Khôn Chết ! Dại Chết ! Biết Sống !
Tháng 02 - 2004.
Làm trăng sáng tỏa khắp trời
Làm sao lấp lánh tuyệt vời bao la
Không như ánh hỏa châu pha
Thì như đôm đốm gần xa lập lòe
Không như cây lá sum suê
Thì làm hoa dại mân mê lối mòn
Không cao cây cả núi non
Thì làm cây nhỏ bên hòn đá xanh
Không như mấy lũy tre xanh
Thì làm ngọn trúc xinh xinh đầu làng
Không như man mác mây ngàn
Thì làm vành mống vắt ngang chân trời
Không như tàu lớn ra khơi
Thì như thuyền nhỏ đưa người qua sông
Không thanh như tiếng chuông đồng
Thì như chim Lạc chim Hồng kêu chơi
Không vang dậy sóng dậy trời
Thì kêu nho nhỏ cho người đủ nghe
Không mơ thành lũy đắp be
Thì làm hàng dậu chở che hai chiều
Không sang gấm vóc mỹ miều
Thì thanh thì bạch nâng niu nhẹ nhàng
Không như đường rộng thênh thang
Thì làm lối nhỏ dọc ngang đi về
Nhục vinh, thành bại, khen chê
Hư danh, giả tướng, ê chề nhân gian
Việc gì mang lại bình an
Đừng gây ai oán, đừng quàng khổ đau
Đó là mới thật thâm sâu
Tiểu nhân, quân tử, trước sau khác gì
Trăm năm một cuộc cười khì
Cười như tùng bách xanh xì trăm năm.