Hơn thế nữa, ngay cả khi bạn
nghĩ rằng mình đã có được những hiểu biết về Tam bảo, thì sự hiểu biết
đó của bạn đôi khi cũng có thể là chưa được hoàn toàn trọn vẹn, bởi vì
trong Phật giáo có khá nhiều cách giải thích khác nhau – nhưng không hề
mâu thuẫn nhau – về vấn đề này, tùy theo từng đối tượng tu tập.
Trước hết, Tam bảo được hiểu như là
“ba ngôi báu”, và được kể ra bao gồm Phật, Pháp và Tăng. Chúng ta sẽ lần
lượt tìm hiểu về từng khái niệm khác nhau đó.
Trước hết là Phật. Theo cách hiểu
thông thường nhất, đức Phật là một nhân vật lịch sử có thật đã sống cách
đây hơn 25 thế kỷ. Với những cứ liệu và kết quả khảo cổ hiện nay đang
có được, đa số các nhà nghiên cứu đều tin rằng đức Phật đã ra đời vào
năm 624 trước Công nguyên tại khu vườn Lam-tì-ni gần thành Ca-tỳ-la-vệ
(ngày nay thuộc địa phận Nepal), với tên gọi là Thích-ca Mâu-ni, là thái
tử con vua Tịnh-phạn, thuộc dòng họ Thích-ca. Sự ra đời của ngài cũng
chính là sự khai sinh của đạo Phật, bởi vì ngài là người đầu tiên đã
giác ngộ và truyền dạy những giáo pháp mà hiện nay chúng ta gọi là Pháp
hay là Phật pháp.
Hàng ngàn người đã tin theo giáo pháp
do đức Phật Thích-ca Mâu-ni truyền dạy, họ đã rời bỏ cuộc sống gia đình
để theo ngài tu tập trong một tập thể gọi là Tăng-già, hay Tăng đoàn.
Như vậy, chúng ta có Tam bảo với Phật
là “ngôi báu thứ nhất”, hay Phật bảo, là đấng giác ngộ đầu tiên, người
đã tìm ra chân lý và phương pháp tu tập để hướng đến sự giải thoát, làm
giảm nhẹ và xóa bỏ những khổ đau vốn có trong cuộc đời này. Chính từ ý
nghĩa đó mà đức Thích-ca Mâu-ni được tôn xưng là Phật, bởi danh từ này
vốn là do người Trung Hoa phiên âm từ tiếng Phạn là Buddha, có nghĩa là
“bậc giác ngộ”. Khi Phật giáo lần đầu tiên du nhập Việt Nam trực tiếp từ
Ấn Độ vào khoảng đầu Công nguyên, người Việt đã phiên âm danh xưng này
là Bụt. Vì thế, theo cách gọi của người Việt thì Bụt cũng chính là Phật,
cho dù ảnh hưởng lâu đời và rộng khắp của kinh điển chữ Hán đã làm cho
danh xưng Phật ngày nay trở thành phổ biến hơn.
Tiếp đến, chân lý giác ngộ và phương
pháp tu tập do Phật truyền dạy được gọi là Pháp. Trong ý nghĩa đó, Pháp
là phương tiện để chúng ta có thể thực hành theo đúng và đạt đến sự giác
ngộ, đạt đến sự giải thoát giống như Phật. Ngoài giáo pháp của Phật,
không còn có phương pháp nào khác có thể giúp chúng ta đạt đến sự giải
thoát rốt ráo, vì thế mà Pháp được tôn xưng là “ngôi báu thứ hai”, hay
Pháp bảo.
Những người rời bỏ đời sống gia đình
để dành trọn cuộc đời thực hành theo giáo pháp của đức Phật, hướng đến
sự giải thoát, sự giác ngộ, được gọi là chư tăng. Các vị này cùng nhau
tu tập trong một tập thể gọi là Tăng-già (do tiếng Phạn là Sangha) hay
Tăng đoàn. Trong sự tu tập của tự thân mình, chư tăng cũng nêu gương
sáng về việc làm đúng theo lời Phật dạy và truyền dạy những điều đó cho
nhiều người khác nữa. Vì vậy, các ngài được tôn xưng là “ngôi báu thứ
ba”, hay là Tăng bảo.
Như vậy, Tam bảo hiểu theo nghĩa như
trên là rất cụ thể, có thể thấy nghe nhận biết bằng tri giác thông
thường, và trong Phật học gọi khái niệm này là “Trụ thế Tam bảo”. Cũng
hiểu theo nghĩa này, chúng ta thấy là Tam bảo đã bắt đầu hiện diện một
cách cụ thể trên trái đất từ cách đây hơn 25 thế kỷ. Nhưng đức Phật
Thích-ca Mâu-ni sau 49 năm hoằng hóa trên khắp nước Ấn Độ, cuối cùng
cũng đã nhập Niết-bàn, không còn nhìn thấy được trong cõi đời này nữa,
và vì thế mà hình thức nối tiếp của Phật bảo là ngọc xá-lợi Phật để lại
được mọi người thờ kính, là hình tượng, tranh vẽ của Phật được tôn trí
trong các chùa, hoặc được Phật tử thờ tại gia... Bởi vì khi nhìn thấy và
thờ kính những biểu tượng này, chúng ta sẽ nhớ đến đức Phật Thích-ca
Mâu-ni, người đã khai sáng và truyền dạy giáo pháp dẫn đến sự giác ngộ.
Về Pháp bảo, khi đức Phật đã nhập
Niết-bàn thì không ai đảm bảo có thể lưu truyền được tất cả những lời
ngài đã truyền dạy, cho dù mỗi vị đệ tử của ngài có thể nhớ được rất
nhiều. Vì thế, sau đó một thời gian chư tăng đã cùng nhau họp lại để ghi
chép tất cả những gì đức Phật thuyết giảng mà họ còn nhớ được. Sự ghi
chép tập thể này được gọi là “kết tập kinh điển”, và là cơ sở đầu tiên
để hình thành Tam tạng kinh điển của Phật giáo, thường được biết nhiều
hơn với tên gọi là Đại tạng kinh, bao gồm Kinh tạng, Luật tạng và Luận
tạng. Như vậy, sau 25 thế kỷ, cho đến nay Pháp bảo vẫn được lưu truyền
với dạng cụ thể là Đại tạng kinh Phật giáo.
Về Tăng bảo, chúng ta có sự truyền
thừa nối tiếp trong suốt hơn 25 thế kỷ qua giữa các thế hệ chư tăng, và
Tăng đoàn ngày nay là sự nối tiếp của Tăng đoàn từ thời đức Phật còn tại
thế, bao gồm những người xuất gia dành trọn cuộc đời cho mục đích tu
tập và truyền dạy giáo pháp của đức Phật. Đó là ý nghĩa của Trụ thế Tam
bảo.
Nhưng đức Phật còn dạy rằng, ngài
không phải vị Phật duy nhất đạt đến sự giác ngộ. Trong dòng thời gian từ
vô thủy đến nay, con số 25 thế kỷ mà chúng ta được biết chỉ là một hạt
cát trong sa mạc, một giọt nước giữa biển khơi. Và vì thế, đức Phật dạy
rằng trong quá khứ trước ngài đã có vô số chư Phật, những người đạt đến
sự giác ngộ hoàn toàn như ngài. Và trong tương lai lâu xa, chắc chắn sẽ
còn có vô số những người tu tập theo đúng giáo pháp và giác ngộ thành
Phật. Mặt khác, Phật cũng dạy rằng không phải chỉ có riêng một cõi thế
giới Ta-bà này là nơi ta đang sống, mà nếu chúng ta có thể đi thật xa về
phương đông, phương tây... cho đến mười phương trong không gian, chúng
ta sẽ còn gặp vô số các cõi thế giới khác nữa. Những cõi thế giới ấy
cũng có vô số các vị Phật đã và đang thuyết giảng giáo pháp. Như vậy,
Phật bảo không chỉ có đức Phật Thích-ca Mâu-ni mà chúng ta được biết, mà
còn là bao gồm hết thảy chư Phật trong mười phương ba đời, những vị
hoàn toàn giác ngộ và giải thoát khỏi mọi sự ràng buộc của thế gian. Và
tất cả những giáo pháp do chư Phật truyền dạy đều được tôn xưng là Pháp
bảo, tất cả các vị tu tập theo giáo pháp xuất thế của chư Phật và đạt
được sự giải thoát khỏi mọi ràng buộc của đời sống thế tục đều được tôn
xưng là Tăng bảo.
Cách hiểu Tam bảo theo nghĩa rộng hơn này được gọi là Xuất thế Tam bảo.
Cũng theo giáo pháp của Phật, Tam bảo
còn được hiểu theo một nghĩa sâu xa hơn nữa. Theo cách hiểu này, đức
Phật cũng là một con người, nhưng là một con người đã hoàn toàn giác
ngộ. Và do đó, ngài dạy rằng tất cả chúng sanh đều có thể tu tập để đạt
đến sự giác ngộ như ngài. Hay nói khác đi, mỗi chúng sanh đều sẵn có
Phật tánh, chỉ vì không chịu tu tập theo đúng chánh pháp nên không thể
đạt đến giác ngộ. Phật tánh hay khả năng giác ngộ của mỗi chúng sanh và
của chư Phật đều là bình đẳng như nhau không sai khác, nên gọi đây là
Đồng thể Phật bảo. Các pháp cũng có thể tánh bình đẳng như nhau không
sai khác, đều là pháp giải thoát, chỉ do chúng sanh mê muội không nhận
ra thực tánh của muôn pháp nên mới phải dựng bày các phương tiện tu tập
để đối trị, theo ý nghĩa này mà gọi là Đồng thể Pháp bảo. Phật và chúng
sanh vốn đã đồng một thể tánh giác ngộ, nên cũng đều sẵn có bản chất hòa
hợp thanh tịnh như Tăng-già, do đây mà gọi là Đồng thể Tăng bảo.
Như vậy, ý nghĩa Đồng thể Tam bảo là
xét về thể tánh tương đồng mà nói, và sự tương đồng về thể tánh đó chính
là nền tảng căn bản để tất cả chúng sanh đều có thể phát tâm tu tập
theo chánh đạo và đạt đến sự giải thoát rốt ráo. Vì thế, người phát tâm
tu tập trước hết phải tự tin vào thể tánh thanh tịnh sáng suốt vốn có,
hay nói khác đi là khả năng có thể tu chứng thành Phật của chính mình.
Theo ý nghĩa này mà nói thì đây cũng gọi là Tự tánh Phật. Quá trình tu
tập luôn nhận rõ được thực tánh của các pháp, thấy tất cả pháp đều là
pháp giải thoát, nên gọi là Tự tánh Pháp. Bản thân mình dù chưa tu chưa
chứng vẫn biết là sẵn có hạt giống Bồ-đề, sẵn có tự tánh thanh tịnh,
cũng đồng với chư tăng, nên gọi là Tự tánh Tăng.
Tự tánh Tam bảo là nhận thức thiết yếu
để xác lập niềm tin và ý chí tu tập đạt đến giải thoát, nhưng ý nghĩa
này không hề tương phản hay che mờ các ý nghĩa đã nói trên. Vì vậy,
người đến chùa tìm hiểu về Tam bảo thì trước hết phải hiểu đúng và đầy
đủ về Trụ thế Tam bảo. Sau đó, khi niềm tin đã vững chắc mới có thể hiểu
rõ được ý nghĩa Xuất thế Tam bảo, bởi khái niệm này chỉ có thể lấy đức
tin và trí tuệ mà nhận hiểu, chứ không thể dùng các giác quan thông
thường để thấy nghe nhận biết. Còn khái niệm Đồng thể Tam bảo hay Tự
tánh Tam bảo lại chỉ có thể thực sự nhận hiểu được thông qua sự hành trì
thực tế, sự thực hành, trải nghiệm các giáo pháp do Phật truyền dạy.
Nếu người không có sự hành trì thực tế, khi nghe nói đến khái niệm này
sẽ cảm thấy rất là trừu tượng, khó nắm bắt.
Ngày nay không ít người vì muốn tỏ rõ
sự uyên bác, học nhiều hiểu rộng của mình mà nêu lên tất cả những khái
niệm này, nhưng kèm theo đó lại không hiểu được rằng mỗi một khái niệm
chỉ thích hợp với một mức độ hiểu biết, lòng tin và sự hành trì thực
tiễn. Khi hiểu được điều này, chúng ta sẽ thấy là tuy có những khái niệm
khác nhau nhưng lại hoàn toàn không có gì mâu thuẫn mà chỉ là sự mở
rộng cho phù hợp với từng trình độ tiếp nhận khác nhau mà thôi.
Trong thực tế, mỗi chúng ta đều có thể
tự mình nhận thức được ý nghĩa của Tam bảo qua sự tiếp xúc với đạo
Phật. Khi chúng ta về chùa dâng hương cúng Phật, chúng ta đem hết sự
thành kính trong tâm hồn để lễ lạy trước điện Phật. Sự thành tâm thành ý
đó giúp cho ta cảm nhận được một sự giao cảm thiêng liêng với chư Phật,
làm cho tâm hồn ta trở nên nhẹ nhàng, thư thái, và ngay trong lúc ấy
được thoát khỏi mọi sự hệ lụy, trói buộc của đời sống trần tục. Hình
tượng thiêng liêng của chư Phật có thể giúp chúng ta hướng về để đạt
được sự thanh thản trong tâm hồn, nên chúng ta tôn xưng đó là Phật bảo.
Bên cạnh đó, khi chúng ta được nghe
hiểu giáo pháp của Phật, thông qua kinh điển và sự truyền dạy của chư
tăng, chúng ta có thể có được một nhận thức đúng đắn hơn về đời sống, và
biết được là có những phương thức để đạt đến sự an lạc, hạnh phúc chân
thật trong đời sống. Khi chúng ta thực hành theo đúng những phương thức
đó, chúng ta đạt được những giá trị tinh thần cao quý, làm thay đổi đời
sống của chúng ta theo hướng tốt đẹp hơn, hoàn thiện hơn. Do những kết
quả quý giá này có được từ việc thực hành theo giáo pháp, nên chúng ta
tôn xưng đó là Pháp bảo.
Mặt khác, ý nghĩa của kinh điển và lời
dạy của chư tăng dù sao cũng chỉ mang tính chất lý thuyết, nên sự diễn
giải và thực hành theo đó tất yếu phải có phần khó khăn và đôi khi có
thể bị sai lệch. Vì thế mà chúng ta thường phải nhìn vào đời sống của
chư tăng như một sự minh họa sống động cho những gì học được từ giáo lý.
Nhờ có chư tăng, chúng ta dễ dàng phát khởi niềm tin mạnh mẽ vào giáo
pháp, vì thấy rằng các vị đã thực hành theo đó và đã đạt được sự an lạc,
giải thoát. Hơn thế nữa, bằng vào sự thực hành, chư tăng còn có khả
năng dẫn dắt, giúp ta giải quyết những vướng mắc, những điều khó hiểu
trong giáo lý. Do vai trò dẫn dắt lớn lao và đáng tôn kính như thế,
chúng ta tôn xưng đó là Tăng bảo.
Từ Tam bảo đến Tam quy...
Tam quy, hay Tam quy y, hiểu một cách
đơn giản nhất là “quy y Tam bảo”, trong đó khái niệm quy y được hiểu là
“quay về nương theo”. Như vậy, suy rộng ra chúng ta sẽ hiểu được rằng
quy y Phật nghĩa là quay về nương theo Phật, quy y Pháp là quay về nương
theo Pháp, và quy y Tăng là quay về nương theo Tăng.
Nhưng thế nào gọi là quay về nương
theo? Như trên đã nói, thể tánh thanh tịnh hay khả năng giác ngộ luôn
sẵn có trong mỗi chúng ta, chỉ vì mê lầm không hiểu biết nên mới chạy
theo những dục vọng tham lam và tạo nhiều ác nghiệp, để đến nỗi phải
chìm đắm trong vòng sinh tử luân hồi. Đức Phật là bậc giác ngộ đã nhận
rõ và chỉ ra điều đó. Tuy bản thân chúng ta chưa giác ngộ, nhưng nhờ tin
theo Phật, học theo giáo pháp của Phật, noi theo gương sáng hành trì
của chư tăng, nên có thể nhận biết được con đường đúng đắn để quay về,
nhận lấy thể tánh thanh tịnh và tu tập để làm hiển lộ khả năng giác ngộ
vốn có của chính mình. Vì thế mà gọi là quay về nương theo.
Như vậy, theo từng cách hiểu về Tam bảo, chúng ta cũng có những cách hiểu tương ứng về quy y Tam bảo.
Theo ý nghĩa Trụ thế Tam bảo, chúng ta
quy y Phật tức là quay về nương theo đức Phật Thích-ca Mâu-ni, thờ kính
và lễ lạy hình tượng ngài ở các chùa tháp và cũng thiết lập bàn thờ
Phật ở nhà. Khi chúng ta thờ kính hình tượng ngài, chúng ta nhớ đến sự
đản sanh và giác ngộ của ngài đã mang lại cho thế gian này một con đường
chân chánh để noi theo và đạt đến sự giải thoát, và cụ thể hơn là sự
giảm nhẹ những khổ đau trong cuộc sống hằng ngày.
Ngoài ra, chúng ta cũng đặt niềm tin
và thờ kính những vị Phật mà đức Phật Thích-ca Mâu-ni đã từng thuyết
dạy, chẳng hạn như Phật A-di-đà, Phật Dược Sư, Phật Di Lặc... Chúng ta
tin vào chư Phật trong mười phương ba đời đều là những bậc giác ngộ, đều
truyền dạy giáo pháp giải thoát không khác với đức Phật Thích-ca
Mâu-ni, và như vậy có nghĩa là ta đã quy y Phật theo nghĩa Xuất thế Tam
bảo.
Khi chúng ta thực hành sâu vững giáo
pháp của đức Phật, chúng ta sẽ tự tin vào khả năng giác ngộ của chính
mình, nghĩa là tự tin vào Phật tánh ở trong ta. Do sự quy y này mà chúng
ta luôn hướng mọi hành động, lời nói và việc làm của mình về sự tu tập
để đạt đến giải thoát rốt ráo. Như vậy có nghĩa là quy y với Đồng thể
Tam bảo hay Tự tánh Tam bảo.
Khi đã quy y Phật, ta học hiểu và tin
nhận những giáo pháp do ngài truyền dạy, được lưu truyền trong kinh điển
và được chư tăng giảng giải. Trong ý nghĩa đó, ta quy y Pháp. Khi đã
quy y Pháp, ta tôn kính và noi theo gương sáng của chư tăng là những
người dành trọn cuộc đời để thực hành giáo pháp của đức Phật, và luôn
sẵn lòng dẫn dắt chúng ta trên con đường tu tập. Trong ý nghĩa đó, chúng
ta quy y Tăng.
Xuất phát từ những ý nghĩa trên, khi
đã quy y Phật thì chúng ta không quy y bất kỳ một đấng linh thiêng hay
quyền năng nào khác, trong Phật giáo gọi chung là “thiên, thần, quỷ,
vật”. Bởi vì chúng ta tin chắc rằng chỉ có Phật là đấng giác ngộ hoàn
toàn, đã đạt đến sự giải thoát rốt ráo, là đấng duy nhất có đủ trí tuệ
sáng suốt để chúng ta nương theo và có thể đạt đến sự giải thoát rốt ráo
như ngài. Khi thực sự đặt niềm tin và quy y Phật, chúng ta hiểu rằng
tất cả những đối tượng như trời, thần, quỷ, vật... cũng chỉ là những
dạng khác nhau của chúng sanh trong cõi luân hồi, cho dù có được quyền
lực thần biến hay sức mạnh vạn năng thì cũng không phải là cứu cánh có
thể giúp ta vượt thoát sinh tử, giảm nhẹ và triệt tiêu những khổ đau
trong đời sống.
Tương tự, khi chúng ta đã quy y Pháp
thì không quy y theo bất cứ một giáo pháp nào khác ngoài chánh pháp do
Phật truyền dạy. Trong Phật giáo gọi chung là “tà ma, ngoại đạo”. Bởi
vì, qua học hiểu và thực hành chánh pháp do Phật truyền dạy, chúng ta
biết chắc rằng chỉ có giáo pháp do Phật truyền dạy là giáo pháp duy nhất
có thể giúp chúng ta nương theo, thực hành theo để đạt đến sự giải
thoát mọi ràng buộc, làm giảm nhẹ và triệt tiêu được những khổ đau trong
đời sống.
Khi đã quy y Tăng, chúng ta không quy y
với bất cứ tập thể, phe nhóm xấu ác nào. Trong Phật giáo gọi chung là
“tổn hữu, ác đảng”. Bởi vì chúng ta thấy rõ được rằng, chỉ có Tăng-già,
những người trọn đời thực hành theo lời Phật dạy, mới xứng đáng là chỗ
để chúng ta nương dựa, noi theo.
Khi đã thực sự quy y Tam bảo theo đúng
nghĩa như trên, chúng ta sẽ cảm thấy rất vững chãi, tự tin trong cuộc
sống, bởi vì nhờ có Phật pháp, ta hiểu được nguyên nhân và kết quả của
những việc làm thiện hoặc ác trong đời sống. Khi đối mặt với những khó
khăn tất yếu trong đời sống, chúng ta có đủ sức mạnh tinh thần và nhận
thức đúng đắn để tiếp nhận và vượt qua.
Nhưng vì sao phải xác định một cách
chắc chắn rằng “quy y Phật trọn đời không quy y thiên thần quỷ vật, quy y
Pháp trọn đời không quy y tà ma ngoại đạo, quy y Tăng trọn đời không
quy y tổn hữu ác đảng”? Nhiều người trong chúng ta có thể sẽ nảy sinh sự
thắc mắc này, bởi chúng ta nhận thấy không chỉ có đạo Phật là tôn giáo,
tín ngưỡng duy nhất; không chỉ có giáo pháp của Phật là duy nhất hướng
đến sự tốt đẹp trong đời sống; và cũng không phải duy nhất chỉ có Tăng
đoàn Phật giáo là những vị có đạo đức đáng kính trọng, noi theo.
Trong thực tế, ta thấy có hàng triệu
người trên thế giới này tin theo các tôn giáo, tín ngưỡng khác, và họ
luôn đặt niềm tin vào vị giáo chủ của mình, rồi từ đó tìm được những chỗ
dựa tinh thần vững chắc trong đời sống. Cũng trong thực tế, giáo lý do
các tôn giáo khác truyền dạy cũng hướng đến một đời sống đạo đức, tốt
đẹp hơn, giúp con người biết yêu thương và sống hòa hợp với nhau hơn...
Và trong thực tế có rất nhiều tu sĩ của các tôn giáo khác cũng thực hành
đời sống tâm linh tốt đẹp, luôn nêu gương sáng về đạo đức trong xã
hội...
Khi chúng ta hướng đến một cuộc sống
đạo đức, tốt đẹp hơn trong thế giới này, chúng ta có thể tìm thấy những
lời khuyên như vậy trong giáo lý của hầu hết các tôn giáo. Và đó chính
là lý do vì sao nhân loại từ xưa đến nay vẫn chấp nhận sự tồn tại đồng
thời của rất nhiều tôn giáo, tín ngưỡng khác nhau. Mỗi một tôn giáo, tín
ngưỡng đều có sự đáp ứng thích đáng cho nhu cầu tâm linh cũng như giúp
cho tín đồ có một đời sống đạo đức, tốt đẹp hơn.
Có người so sánh ý nghĩa tinh thần của
việc tin theo các tôn giáo khác nhau cũng giống như ý nghĩa vật chất
của việc ăn các món ăn khác nhau. Chẳng hạn như chúng ta có thể ăn cơm
Việt, cơm Tàu, cơm Tây, cơm Ý... đều có thể no bụng. Vì thế, người thích
cơm Việt không thể nói là cơm Tàu, cơm Tây hay cơm Ý không ngon, vì
trong thực tế vẫn có những người khác thích ăn những loại cơm này hơn
cơm Việt. Sự so sánh này là hoàn toàn chính xác trong ý nghĩa vừa nêu
trên, bởi hầu hết các tôn giáo đều có thể giúp chúng ta có được một cuộc
sống đạo đức, tốt đẹp hơn, yêu thương và chia sẻ nhau để làm cho cuộc
đời này trở nên tươi đẹp hơn.
Nhưng giáo pháp do đức Phật truyền dạy
là giáo pháp duy nhất không dừng lại ở mức độ ấy, mà hướng đến một sự
giải thoát rốt ráo, một sự giác ngộ hoàn toàn để có thể chấm dứt mọi khổ
đau trong đời sống. Vì thế, giáo lý cơ bản của đạo Phật trước hết chỉ
ra tất cả những khổ đau và nguyên nhân của chúng trong cuộc sống này,
sau đó mới bàn đến những phương thức để chấm dứt tận gốc những khổ đau
và đạt đến sự giải thoát rốt ráo. Giáo lý cơ bản này được đức Phật giảng
dạy ngay trong lần thuyết pháp đầu tiên cho 5 anh em ông Kiều-trần-như
(những vị đệ tử đầu tiên, cũng là những người hình thành Tăng đoàn đầu
tiên), được gọi tên là Tứ diệu đế, nghĩa là 4 chân lý mầu nhiệm. Chúng
bao gồm Khổ đế (chân lý về khổ đau), Tập đế (chân lý về những nguyên
nhân, sự phát sinh của khổ đau), Diệt đế (chân lý về sự chấm dứt khổ
đau) và Đạo đế (chân lý về những phương thức, con đường dẫn đến sự chấm
dứt khổ đau). Trong một dịp nào đó, hy vọng chúng ta sẽ có thể bàn sâu
hơn về bốn chân lý này.
Dưới mắt nhìn của người đã thấu rõ 4
chân lý nói trên, thì ngay cả khi bạn có một đời sống vật chất giàu có,
sung túc, hoặc một cuộc sống an nhàn, thảnh thơi không lo nghĩ, bạn vẫn
không thoát ra ngoài vòng khổ đau. Bởi vì có 4 nỗi khổ lớn nhất vẫn luôn
đeo đuổi và bao trùm lên cuộc đời của bạn. Đó là những nỗi khổ khi sinh
ra, già yếu đi, bệnh tật và cuối cùng là cái chết (sinh, lão, bệnh,
tử).
Trong giáo pháp của đức Phật, chúng ta
tìm thấy rất nhiều phương thức tu tập khác nhau (thường gọi là các pháp
môn) thích hợp với nhiều trình độ, nhiều tầng lớp xã hội khác nhau.
Nhưng nói chung thì tất cả các pháp môn đều hướng đến sự giải thoát rốt
ráo chứ không chỉ dừng lại ở một đời sống an nhàn thảnh thơi hay tạm
thời xoa dịu những khổ đau trong cuộc sống.
Mặt khác, đức Phật là đấng giác ngộ
hoàn toàn và danh xưng Phật (佛) trước hết chỉ là nói lên một sự thật,
bởi đây là phiên âm của từ Buddha trong Phạn ngữ có nghĩa là “đấng giác
ngộ”. Đức Phật truyền dạy chánh pháp và dẫn dắt những tín đồ tin theo
ngài đi đến chỗ giác ngộ mà chưa từng tự xem mình như một vị giáo chủ.
Nhưng nếu chúng ta xem ngài như một vị giáo chủ trong ý nghĩa là người
khai sáng ra đạo Phật, thì ngài là vị giáo chủ duy nhất đã tuyên bố rằng
tất cả tín đồ, hay nói rộng ra và chính xác hơn là tất cả chúng sanh,
đều có khả năng tu tập để đạt đến giác ngộ hoàn toàn, thành Phật giống
như ngài. Tín đồ của các tôn giáo khác chỉ có thể tin vào sự cứu rỗi của
đấng giáo chủ chứ không bao giờ dám nghĩ đến việc tự mình có thể trở
nên ngang hàng với đấng giáo chủ của họ. Hơn thế nữa, đức Phật xác định
rằng sự giác ngộ hoàn toàn để thành Phật không phải là một kết quả dựa
vào bất cứ ai khác, mà chính là do những nỗ lực tu tập của tự thân theo
đúng với chánh pháp đã được Phật truyền dạy. Và như vậy, đây là một tiến
trình hoàn toàn hợp lý và mang tính khoa học, có thể được chứng nghiệm
từng bước trong suốt quá trình thực hành theo chánh pháp.
Do những ý nghĩa trên và còn nhiều ý
nghĩa khác nữa mà chúng ta sẽ có dịp bàn đến sau này, nên một khi chúng
ta đã hiểu đúng chánh pháp và quay về nương theo Phật, Pháp, Tăng, chúng
ta sẽ không còn có thể nương theo bất cứ đấng giáo chủ hay giáo pháp
nào khác. Cũng giống như người đã chọn được con đường lớn và quang đãng
dẫn đến nơi mình mong muốn, người ấy không thể nào từ bỏ để đi theo
những con đường mòn nhỏ hẹp. Bởi người ấy thấy rõ rằng, cho dù những con
đường khác cũng nhắm về một hướng như đường lớn, nhưng nó chỉ dẫn họ
đến một vị trí nhất định nào đó mà không thực sự có thể đưa họ đến đích.
Trong thực tế, có 2 hình thức quy y
Tam bảo khác nhau mà chúng ta cũng nên bàn đến ở đây. Hình thức thứ nhất
được gọi là Tùy tha ý quy y, nghĩa là người quy y không tự mình phát
khởi tâm nguyện quy y, mà do một người khác dẫn dắt, hướng dẫn hoặc thậm
chí là yêu cầu. Tiêu biểu cho hình thức quy y này là việc cha mẹ đưa
con cái đến chùa quy y Tam bảo (thường là từ khi còn rất nhỏ), hay vợ
hoặc chồng khuyên bảo người bạn đời của mình quy y Tam bảo... Trong
trường hợp này, người quy y thường chưa hiểu rõ hoặc chưa đủ khả năng để
hiểu rõ ý nghĩa việc quy y Tam bảo như trên, và do đó có những hạn chế
tất yếu về mặt tinh thần cũng như sự thực hành giáo pháp. Tuy nhiên,
hình thức này có ưu điểm lớn là tạo được một nhân duyên tốt cho người
quy y, ngay cả khi các yếu tố tự thân của họ chưa đủ để dẫn đến việc quy
y. Người dẫn dắt việc quy y thường là người có trách nhiệm và gắn bó
với đời sống vật chất và tinh thần của người quy y, nên sau khi quy y
rồi họ sẽ tiếp tục nâng đỡ, dắt dẫn cho đến khi người quy y có thể tự
mình hiểu rõ được ý nghĩa chân chánh của việc quy y Tam bảo.
Hình thức thứ hai là Tự quy y, nghĩa
là tự mình phát khởi tâm nguyện quy y Tam bảo mà không do bất cứ ai khác
thúc đẩy, yêu cầu hay ép buộc. Vì là tự mình phát khởi tâm nguyện quy y
Tam bảo, nên thường là xuất phát từ sự hiểu rõ được ý nghĩa chân chánh
của việc quy y Tam bảo và quyết định quy y. Tuy nhiên, cũng có không ít
trường hợp người tự nguyện quy y Tam bảo có hiểu được một phần nào đó
nhưng chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa chân chánh của việc quy y, do chưa
được giảng giải và cũng chưa tự mình tìm hiểu thấu đáo. Những người này
cần phải cố gắng tìm hiểu về ý nghĩa chân chánh của việc quy y Tam bảo
thì việc quy y mới có thể thực sự mang lại những lợi ích lớn lao cho đời
sống của họ.
Việc quy y Tam bảo không phải là một
việc làm nhất thời, mà nó có tính cách như một cam kết nền tảng để khởi
đầu cho những chuyển biến trong tự thân chúng ta. Khi đã thực sự quy y
Tam bảo thì mọi hành động, lời nói hay ý nghĩ của chúng ta sẽ không còn
buông thả theo thói quen từ trước đến nay nữa, mà nhất nhất đều phải
hướng theo những lời Phật dạy, nghĩa là noi theo kinh điển và sự dẫn dắt
của chư tăng.
Sự chuyển biến hướng thiện đó cần phải
được thể hiện một cách cụ thể qua việc học hiểu và thọ trì Ngũ giới,
tức là 5 giới căn bản do đức Phật truyền dạy, có công năng giúp chúng ta
sống một đời sống đúng theo chánh pháp và tạo được nhiều thiện nghiệp,
là yếu tố quyết định trước nhất để có thể có được sự an lạc và hạnh phúc
chân thật. Trong một phần sau, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về vấn đề này.
Y pháp bất y nhân
Đây là một nguyên tắc đã được nêu ra
khá sớm, ngay từ thời đức Phật còn tại thế. Trong giai đoạn hiện nay,
nguyên tắc này càng có ý nghĩa quan trọng hơn trong việc xác lập niềm
tin vào Tam bảo.
Thế nào là y pháp bất y nhân? Nói một
cách đơn giản, đó là chúng ta đặt niềm tin và làm theo chánh pháp và
không tin theo bất cứ ai nói hoặc làm sai chánh pháp.
Chánh pháp do đức Phật truyền dạy,
trước hết là những chân lý giúp ta nhận thức đúng về mọi sự việc, hiện
tượng trong đời sống, và những nguyên tắc hay phương thức sống thiết
thực, có thể vận dụng vào cuộc sống hằng ngày để đạt được những kết quả
cụ thể trong việc hoàn thiện cuộc sống, làm giảm nhẹ và triệt tiêu những
khổ đau vốn có trong đời sống. Những chân lý và nguyên tắc hay phương
thức ấy được ghi chép trong kinh điển và được chư tăng giảng giải, lưu
truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Nhưng một vấn đề không mong muốn có
thể xảy ra, đó là có những người tự nhận rằng mình truyền dạy chánh pháp
của đức Phật, nhưng bản thân lại không có sự thực hành đúng theo chánh
pháp, và do đó cũng dẫn đến một hệ quả tất yếu là thường giảng giải sai
lệch về chánh pháp.
Trong trường hợp này, nguyên tắc y
pháp bất y nhân có ý nghĩa giúp ta giữ vững được niềm tin vào chánh pháp
mà không để cho sự sai trái của một vài cá nhân nào đó làm ảnh hưởng
đến niềm tin của mình. Bởi vì, những việc làm sai trái hoặc những lời
giảng giải không đúng chánh pháp của một cá nhân xét cho cùng chỉ là sự
sai lầm của riêng cá nhân đó, không liên quan gì đến chánh pháp do Phật
truyền dạy.
Lấy một ví dụ đơn giản, như có người
khuyên ta không nên uống rượu, nhưng bản thân người ấy lại sáng say
chiều xỉn, không có được một cuộc sống nghiêm túc. Trong trường hợp này,
chúng ta cần phân biệt hai khía cạnh tách biệt của vấn đề. Trước hết,
lời khuyên do người ấy đưa ra là một lời khuyên tốt, đáng để chúng ta
nghe theo. Thứ hai, mặc dù tư cách của người ấy không xứng đáng chút nào
với lời khuyên tốt đẹp mà ông ta đưa ra cho người khác, nhưng điều đó
hoàn toàn không làm mất đi tính chất tốt đẹp của lời khuyên. Vì vậy,
trong trường hợp này, nghe theo lời khuyên của ông ta là y pháp, và
không noi theo việc làm của ông ta là bất y nhân. Mặt khác, vì xét thấy
lời khuyên của ông ta là đúng đắn, tốt đẹp nên chúng ta tin theo, như
vậy là y pháp; dù tư cách của ông ta không xứng đáng với lời khuyên,
nhưng chúng ta vẫn không để điều đó làm ảnh hưởng đến niềm tin của ta
vào lời khuyên tốt đẹp ấy, như vậy là bất y nhân.
Trong môi trường sống khá phức tạp
ngày nay, chúng ta không phải lúc nào cũng được tiếp xúc với những con
người tốt đẹp, hướng thượng, mà còn có cả những con người nhỏ nhen, ích
kỷ và nhận thức cũng như hành động đều sai lầm. Một đôi khi, những người
này cũng đứng trong hàng ngũ truyền dạy giáo pháp của đức Phật. Chúng
ta không nên ghét bỏ, mà trái lại cần phải thương xót những con người
tội nghiệp này, vì họ không thực hành theo đúng chánh pháp của đức Phật
nên chắc chắn là họ không thể có được một đời sống an lạc và hạnh phúc
chân thật. Tuy nhiên, chúng ta cần tỉnh táo nhận biết để không đặt niềm
tin và làm theo những người như thế. Mặt khác, ta cũng không thể vì sự
sai trái của những cá nhân ấy mà đánh mất niềm tin vào chánh pháp, hay
nói chung là vào Tam bảo.
Tất nhiên, một câu hỏi có thể được nêu
ra ở đây là: làm thế nào để xác định được đâu là chánh pháp do Phật
truyền dạy và đâu là sự giảng giải sai lệch của một cá nhân? Trong vấn
đề này, những sự sai lệch lớn lao về mặt giáo lý thường có thể dễ dàng
nhận ra nhờ vào một phần giáo lý gọi là Tam pháp ấn. Giáo lý này được
Phật thuyết dạy nhằm giúp chúng ta dựa vào đó mà phân biệt được những
kinh điển nào là thực sự do Phật thuyết, và những kinh điển nào có thể
là sai lệch, không phải do Phật thuyết. Tam pháp ấn có thể được hiểu một
cách đơn giản là 3 yếu tố, 3 ý nghĩa xuyên suốt có khả năng giúp ta xác
định, tin chắc được một phần giáo lý nào đó là do chính đức Phật thuyết
dạy. Theo đó thì tất cả kinh điển do Phật thuyết dạy đều phải có sự
hiện diện của 3 ý nghĩa gọi là Tam pháp ấn này, và cũng không thể có
những ý nghĩa đi ngược lại, mâu thuẫn với Tam pháp ấn. Ba ý nghĩa này
được kể ra cụ thể là: chư hành vô thường, chư pháp vô ngã và Niết-bàn
tịch tĩnh. Tuy nhiên, sự phân biệt theo Tam pháp ấn là thuộc về phần
giáo lý bậc cao và có thể là khá phức tạp, khó hiểu đối với nhiều người
trong chúng ta. Mặt khác, những sai lệch thường gặp trong thực tế có thể
dựa vào một số yếu tố để nhận ra mà chưa cần thiết phải dùng đến Tam
pháp ấn.
Trước hết, chúng ta có thể dựa vào một
nguyên tắc chung gọi là “ngôn hành hợp nhất” để đánh giá về sự thuyết
dạy của một người nào đó. Nguyên tắc này nói lên rằng, nếu một người
thuyết giảng chánh pháp, thì lời nói và việc làm của người đó phải đi
đôi với nhau. Chẳng hạn, nếu một người thuyết dạy về những nguyên tắc
sống đơn giản, thì điều tất yếu là bản thân người đó không thể sống một
cuộc sống xa hoa với tất cả những tiện nghi mà nền văn minh hiện đại này
có được. Nguyên tắc này xuất phát từ một phương thức thuyết dạy trong
Phật giáo được gọi là “thân giáo”, nghĩa là dùng đời sống của chính bản
thân mình để nêu gương thuyết dạy người khác. Khi một người luôn nói ra
những điều tốt đẹp nhưng bản thân lại không thực hiện đúng theo những
điều tốt đẹp ấy, xem như nguyên tắc này không được đáp ứng, và chúng ta
có thể bước đầu đặt ra sự hoài nghi, cảnh giác đối với sự thuyết giảng
của người ấy.
Nguyên tắc thứ hai là nguyên tắc “nhất
quán”. Nguyên tắc này nói lên rằng, khi một người thuyết giảng chánh
pháp thì tất cả những gì người ấy đã nói ra trước đây, đang nói ra vào
lúc này và sẽ nói ra trong tương lai, tại nơi này hoặc nơi khác, hết
thảy đều phải luôn luôn phù hợp, nhất quán với nhau, không thể có sự mâu
thuẫn, trái ngược. Chẳng hạn, khi một người thuyết dạy về đời sống chân
thật, khen ngợi sự chân thật trong cuộc sống, thì vào một lúc khác, tại
một nơi khác, người ấy không thể nói ra những điều trái ngược lại với ý
nghĩa đó. Nếu nguyên tắc này không được đáp ứng, chúng ta có thể đặt
vấn đề hoài nghi, cảnh giác đối với sự thuyết giảng của người ấy.
Nguyên tắc thứ ba được gọi là nguyên
tắc “chiêm nghiệm và so sánh”. Nguyên tắc này vận dụng các phần giáo lý
căn bản đã được học hiểu và thực hành ngay trong cuộc sống của chúng ta
để so sánh với những gì được nghe thuyết giảng. Tùy theo trình độ của
mỗi chúng ta, các phần giáo lý căn bản đó có thể là Tư diệu đế, Thập nhị
nhân duyên, Bát chánh đạo, Lục Ba-la-mật... nhưng nói chung, khi chúng
ta đã được học hiểu và có sự thực hành, vận dụng một trong các phần giáo
lý này vào cuộc sống hằng ngày, chúng ta sẽ tự có được sự chiêm nghiệm
của bản thân, sẽ tự rút ra được ý nghĩa đích thực của phần giáo lý đó.
Vì vậy, khi một người thuyết giảng chánh pháp mà nói ra những điều không
phù hợp với những gì chúng ta đã học, đã hiểu, đã hành trì, thì chúng
ta có thể cần phải đặt ra sự hoài nghi cảnh giác đối với sự thuyết giảng
của người ấy.
Trên cương vị của một người học Phật,
chúng ta chỉ nên vận dụng 3 nguyên tắc trên để đặt ra sự hoài nghi và
cảnh giác đối với sự thuyết giảng của một cá nhân, mà không nên tiến đến
chỗ tranh biện đúng sai với cá nhân ấy. Đó là vì những sự tranh biện
như thế không thực sự giúp ích được gì cho đời sống tinh thần của chúng
ta. Chúng ta chỉ cần tuân theo nguyên tắc “y pháp bất y nhân” do Phật
truyền dạy, tự mình tránh xa những gì nghi ngờ là không đúng chánh pháp
mà thôi. Còn việc xác định chắc chắn sự thuyết giảng của một cá nhân có
phải là sai lệch chánh pháp hay không, chúng ta nên dành lại cho các vị
luận sư uyên bác, những người có thể vận dụng phần giáo lý về Tam pháp
ấn như đã nói trên để bảo vệ chánh pháp.