Lược dịch
từ bài "Basic Buddhism: A Five-Minute Introduction" (Căn bản Phật
giáo: Giới thiệu trong năm phút), trong quyển "Good Question, Good
Answer" (Khéo Vấn, Khéo Đáp) của Bhikkhu Dhammika, ấn bản Internet (http://www.buddhanet.net).
---*---
Hỏi:
Phật Giáo là gì?
Đáp: Phật Giáo là một tôn
giáo có khoảng 300 triệu tín đồ trên khắp thế giới. Danh từ Phật Giáo (Buddhism)
phát nguồn từ chữ "buddhi", có nghĩa "giác ngộ",
"thức tỉnh". Phật Giáo phát nguồn từ hơn 2,500 năm trước, khi Ngài
Siddhattha Gotama (Sĩ-đạt-ta Cồ-đàm), hay Đức Phật, tự mình giác ngộ vào lúc 35
tuổi.
Hỏi:
Có phải Phật Giáo chỉ thuần là một tôn giáo?
Đáp: Đối với nhiều người, Phật
Giáo không phải chỉ là một tôn giáo mà còn có thể xem như là một triết học, hay
đúng hơn, đó là "một lối sống". Gọi Phật Giáo là một triết học, vì
danh từ "triết học - philosophy" có nghĩa là "sự yêu chuộng
trí tuệ", và con đường của đạo Phật có thể tóm tắt như sau:
(1)
sống có đạo đức,
(2) nhận thức rõ ràng về mọi ý nghĩ và hành động, và
(3) phát triển sự hiểu biết và trí tuệ.
Hỏi:
Phật Giáo giúp tôi bằng cách nào?
Đáp: Phật Giáo giải thích mục
đích của đời sống, giải thích hiện tượng bất công và bất bình đẳng trên thế
gian, và cung ứng một phương cách thực hành hay một lối sống để đưa đến hạnh
phúc thật sự.
Hỏi:
Tại sao Phật Giáo trở nên phổ biến?
Đáp: Phật Giáo ngày càng phổ
biến ở các nước Tây phương vì nhiều lý do. Thứ nhất là vì Phật Giáo có những giải
đáp cho nhiều vấn đề trong các xã hội vật chất hiện đại. Tiếp đến, cho những ai
có chú tâm, Phật Giáo cung ứng một sự thông hiểu sâu sắc về tâm trí con người
và các cách trị liệu tự nhiên, mà các nhà tâm lý nổi tiếng trên thế giới đều
công nhận là rất cao cấp và rất hiệu quả.
Hỏi:
Đức Phật là ai?
Đáp: Ngài Siddhattha Gotama
sinh ra vào năm 563 trước Tây Lịch, trong một hoàng tộc tại Lumbini, nay thuộc
xứ Nepal. Vào năm 29 tuổi, Ngài nhận thức rằng tiện nghi vật chất và an ninh
trong thế gian không bảo đảm hạnh phúc; vì thế, Ngài đi tìm học các lời dạy,
tôn giáo và triết học thời đó, để tìm kiếm chìa khóa đưa đến hạnh phúc. Sau sáu
năm học tập và hành thiền, Ngài tìm ra con đường "Trung Đạo" và giác
ngộ. Sau khi chứng đắc, Ngài dùng quảng đời còn lại tại thế gian để truyền giảng
các nguyên lý trong đạo Phật -- gọi là Pháp, hay Chân lý, cho đến khi Ngài nhập
diệt vào năm 80 tuổi.
Hỏi:
Có phải Đức Phật là Thượng Đế?
Đáp: Không, Ngài không là
Thượng Đế, và Ngài cũng không tuyên bố như thế. Ngài là người giảng dạy con đường
đưa đến giác ngộ, từ kinh nghiệm thực chứng của Ngài.
Hỏi:
Phật tử có tôn thờ các thần tượng không?
Đáp: Những người Phật tử tỏ
lòng tôn kính các hình ảnh của Đức Phật, nhưng không tôn thờ, cũng không van
xin những điều lợi lạc. Một pho tượng Phật ngồi trong tư thế với hai tay dịu
dàng đặt trên vế, với nụ cười từ bi, nhắc nhở chúng ta nỗ lực phát triển tình
thương và an định nội tâm. Lễ lạy tượng Phật là để tỏ lòng biết ơn về các lời dạy
của Ngài.
Hỏi:
Tại sao nhiều quốc gia Phật Giáo lại nghèo như vậy?
Đáp: Không hẳn đúng như vậy.
Nhật Bản là một quốc gia có truyền thống Phật Giáo sâu đậm và ngày nay cũng là
một quốc gia có kinh tế giàu mạnh. Thái Lan, với Phật giáo là quốc giáo, cũng
có một nền kinh tế tương đối vững mạnh và phát triển. Tuy nhiên, chúng ta cần
biết rằng một trong các điều dạy của Phật Giáo là tài sản của cải không bảo đảm
được hạnh phúc, và tài sản của cải cũng không bao giờ thường còn. Dân chúng
trong bất kỳ quốc gia nào cũng chịu đau khổ, cho dù họ giàu sang hay nghèo nàn.
Chỉ những người nào thông hiểu các lời dạy trong Phật Giáo thì mới có thể tìm
được hạnh phúc thật sự.
Hỏi:
Có phải có nhiều tông phái Phật Giáo không?
Đáp: Có nhiều tông phái
trong Phật Giáo là vì có những khác biệt về văn hóa và truyền thống lịch sử của
mỗi quốc gia. Tuy nhiên, căn bản của Phật Giáo vẫn không thay đổi, đó là Pháp
hay Chân lý.
Hỏi:
Có phải các tôn giáo khác đều sai lầm?
Đáp: Phật Giáo là một hệ thống
tín ngưỡng có tính bao dung đối với các tín ngưỡng hay tôn giáo khác. Phật Giáo
chấp nhận các lời giảng đạo đức của các tôn giáo khác, nhưng Phật Giáo còn tiến
xa hơn, bằng cách cung ứng một mục tiêu dài hạn trong sự hiện hữu của chúng ta,
qua trí tuệ và sự hiểu biết thật sự. Phật Giáo chân chính thì rất bao dung, và
không quan tâm chi đến các nhãn hiệu như là "tín hữu Ky-tô giáo",
"tín hữu Hồi giáo", "tín hữu Ấn-độ giáo", hay "Phật tử".
Vì vậy, trong lịch sử, không bao giờ có các cuộc thánh chiến mang danh Phật
Giáo. Cũng vì thế mà những người Phật tử không đi truyền giảng hay cải đạo người
khác; họ chỉ giảng giải nếu được ai hỏi đến.
Hỏi:
Phật Giáo có tính khoa học không?
Đáp: Khoa học là tri thức được
kết hợp thành hệ thống, qua các dữ kiện được quan sát và thực nghiệm và đề ra
các định luật tổng quát của thiên nhiên. Cốt lõi của Phật Giáo phù hợp với định
nghĩa đó, bởi vì Tứ Diệu Đế hay Bốn Sự Thật Thâm Diệu, có thể được thử nghiệm
và minh chứng bởi bất kỳ người nào, và ngay chính Đức Phật cũng đã từng nói với
các đệ tử rằng họ phải thực chứng các lời dạy của Ngài, mà không nên chỉ tin
suông. Phật Giáo dựa nhiều trên trí tuệ, hơn là lòng tin.
Hỏi:
Đức Phật đã dạy những gì?
Đáp: Đức Phật đã giảng dạy rất
nhiều đề tài, nhưng các điều căn bản trong Phật Giáo có thể tóm tắt trong Tứ Diệu
Đế và Bát Chánh Đạo.
Hỏi:
Diệu đế thứ nhất là gì?
Đáp: Khổ Đế, chân lý thâm diệu
đầu tiên, nói rằng đời sống là đau khổ, nghĩa là phải chịu đau đớn thể xác, già
nua, bệnh hoạn, rồi chết. Ta cũng phải chịu đau khổ về mặt tâm lý như cô đơn,
phiền giận, bực bội, sợ hãi, bối rối, thất vọng, sân hận. Đây là một sự kiện hiển
nhiên, không thể chối cãi. Đây là thực tế khách quan, không phải bi quan; vì bi
quan là mong đợi những điều gì trở nên tệ hại. Mặt khác, Phật Giáo giải thích
cách thức giải quyết các đau khổ đó và cách thức để có hạnh phúc thật sự.
Hỏi:
Diệu đế thứ nhì là gì?
Đáp: Tập Đế, chân lý thâm diệu
thứ nhì, dạy rằng tất cả mọi đau khổ đều do ái dục và tham thủ. Ta sẽ bị phiền
khổ nếu ta mong đợi người khác phải tuân theo ý muốn của mình, phải làm giống
như mình, nếu ta không được những gì mình muốn, v.v. Ngay cả khi ta muốn và được,
điều này cũng không bảo đảm có hạnh phúc. Tâm khát khao ham muốn cướp đoạt của
ta niềm vui được thỏa lòng và hạnh phúc. Thay vì kiên trì chiến đấu để thành đạt
điều mong muốn, hãy cố gắng sửa đổi chính cái lòng ước muốn của mình.
Hỏi:
Diệu đế thứ ba là gì?
Đáp: Diệt Đế, chân lý thâm
diệu thứ ba, là có thể chấm dứt đau khổ và đạt được trạng thái thỏa lòng và hạnh
phúc. Khi ta dứt bỏ ái dục, vốn là vô ích, và tập sống từng ngày, chúng ta bắt
đầu sống an vui và tự do. Chúng ta sẽ có nhiều thì giờ và năng lực để giúp đỡ
người khác. Trạng thái ấy được gọi là Niết Bàn.
Hỏi:
Diệu đế thứ tư là gì?
Đáp: Đạo Đế, chân lý thâm diệu
thứ tư, là con đường đưa đến chấm dứt đau khổ. Con đường này gọi là Bát Chánh Ðạo.
Hỏi:
Bát Chánh Đạo là gì?
Đáp: Đó là con đường gồm 8 yếu
tố chân chánh: Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng,
Chánh Tinh Tấn, Chánh Niệm, và Chánh Định. Đây là con đường của đạo đức và tỉnh
thức -- qua lời nói, ý nghĩ và hành động, và phát triển trí tuệ bằng sự nhận thức
rõ ràng về Tứ Diệu Đế và bằng sự tăng trưởng lòng từ bi.
Hỏi:
Ngũ giới là gì?
Đáp: Đây là năm điều giới luật
đạo đức của Phật Giáo. Đó là: không sát hại, không lấy của không cho, không tà
dâm, không nói dối, và không dùng các chất say làm lu mờ trí óc.
Hỏi:
Nghiệp là gì?
Đáp: Nghiệp hay "nghiệp-quả"
là một định luật cho biết rằng mỗi một nguyên nhân đều tạo ra một hậu quả, có
nghĩa là các hành động của ta đều có những hậu quả. Định luật đơn giản này đã
giải thích nhiều vấn đề: sự bất công trên thế gian, tại sao có người sinh ra lại
có phế tật, có người lại có nhiều tài năng, có người có đời sống rất ngắn ngủi.
Nghiệp cho thấy tầm quan trọng về việc tất cả chúng ta phải chịu trách nhiệm về
các hành động của chính mình, trong quá khứ và hiện tại. Làm thế nào để thử
nghiệm tác động nghiệp quả của các hành động của ta? Câu trả lời được tóm tắt bằng
cách hãy nhìn xem 3 điểm chính: (1) ý định đằng sau của mỗi hành động, (2) hậu
quả của hành động đó vào chính mình, và (3) hậu quả của hành động đó vào những
người khác.
Hỏi:
Trí tuệ là gì?
Đáp: Trong Phật Giáo, Trí tuệ
phải được phát triển cùng với Từ bi. Trong một cực đoan, bạn có thể là một người
tốt bụng nhưng khờ dại, và trong một cực đoan khác, bạn có thể có nhiều kiến thức
nhưng lại không có tình cảm. Phật Giáo dạy ta nên giữ thật sự cân bằng và trọn
vẹn cả hai, phải trau giồi cả trí tuệ lẫn và từ bi. Trí tuệ cao nhất là thấy rõ
ràng rằng trên thực tế, mọi hiện tượng đều không hoàn toàn, không thường còn,
và không có một thực thể cố định. Trí tuệ thật sự không phải chỉ vì tin vào những
gì được dạy, mà phải chứng nghiệm và thông hiểu chân lý và thực tế. Trí tuệ đòi
hỏi phải có một tâm ý rộng mở, khách quan, không cố chấp. Con đường của Phật
Giáo đòi hỏi phải can đảm, nhẫn nhục, mềm dẻo và thông minh.
Hỏi:
Từ bi là gì?
Đáp: Từ bi bao gồm các phẩm
hạnh của lòng san sẻ, sẵn sàng an ủi người khác, thiện cảm, chăm lo và ưu tư.
Trong Phật Giáo, ta chỉ thật sự cảm thông người khác khi nào ta thật sự cảm
thông chính mình, qua trí tuệ.
Hỏi:
Tôi phải làm thế nào để trở thành một Phật tử?
Đáp: Bất cứ ai cũng có thể
tìm hiểu và thực nghiệm các lời dạy của Đức Phật. Ngài dạy rằng lời giải đáp cho
mọi vấn đề của chúng ta là ở bên trong chúng ta, không phải ở bên ngoài. Ngài
nói với các đệ tử không được tin ngay vào lời dạy của Ngài, mà họ phải tự thử
nghiệm các lời dạy đó. Như thế, mỗi người tự có quyết định và tự chịu trách nhiệm
về các hành động và sự hiểu biết của mình. Điều này cho thấy Phật Giáo không phải
là một tập hợp cố định các tín điều cần phải được chấp nhận trọn vẹn. Đây là những
lời dạy để mỗi người tự tìm hiểu, học tập và áp dụng theo tình huống riêng của
mình.
Bình Anson lược dịch,
Perth, Tây Úc, tháng 8-2004