Ta làm và nói sai, nhưng ta lại được nhiều người khen ngợi mỗi ngày, như vậy
mỗi ngày đi qua đời ta là mỗi ngày đưa đời sống của ta đi dần vào bóng đêm và
từ bóng đêm này dẫn ta đi tới bóng đêm khác.
Ta làm đúng và nói đúng, nhưng ta lại bị nhiều người chỉ trích mỗi ngày, và
như vậy mỗi ngày đi qua đời ta là mỗi ngày đưa ta từ bóng đêm bước ra ánh
sáng và từ ánh sáng này, ta bước tới ánh sáng khác.
Chân lý không thuộc về sự khen ngợi hay chỉ trích, mà thuộc về ở nơi người
nào thấy và biết đúng, nghe và cảm nhận đúng, sống đúng, nói và làm đúng.
Lằn mức giữa đúng và sai thật vô cùng vi tế và thẳm sâu, nên có những suy
nghĩ, có những việc làm của ta, ở độ tuổi nầy thì đúng, mà bước qua độ tuổi
khác lại là sai; ở buổi sáng thì đúng, mà ở buổi chiều thì sai; ở phút trước
thì đúng, mà ở phút sau thì sai; đối với hoàn cảnh nầy thì đúng, nhưng ở hoàn
cảnh khác thì sai; đối với người nầy thì đúng, mà đối với người khác thì sai,
và cùng một vấn đề, mà ta nhìn nó từ góc độ nầy, thì nó đúng, nhưng ta nhìn
nó với một góc độ khác thì sai.
Nên, đúng và sai là tùy theo mức độ hiểu biết của ta, liên hệ đến ô nhiễm hay
thanh tịnh, sâu hay cạn, rộng hay hẹp của tâm ta.
Hễ tâm ta càng ít ô nhiễm và càng ít bị xáo động, thì cái biết của ta đi dần
tới với cái đúng và ta có thể thường trú ở trong cái đúng. Hễ tâm ta bị ô
nhiễm và xáo động, thì cái biết của ta càng lúc càng đi dần tới với cái sai
lầm và ta có thể cộng trú thường trực với cái sai lầm ấy.
Ta thấy đúng và biết đúng đối với mọi sự hiện hữu, là do tâm ta yên lắng,
không bị xáo động bởi các vọng tưởng, hoàn toàn không bị lay động và thụ động
bởi các ngã tưởng và các dục. Ta sống với tâm như vậy, thì lúc nào và ở đâu,
ta cũng không bị hoàn cảnh sai sử và không bị các hình tướng đánh lừa. Ta
nghe với tâm yên lắng, không bị xáo động bởi các tưởng, thì ở đâu và lúc nào,
ta cũng có sự tự do đối với cái nghe và ta không bị mọi ngôn ngữ và âm thanh
đánh lừa. Ta cảm nhận từ mọi sự xúc chạm với tâm yên lắng và không bị xáo
động đối với các vọng tưởng, thì sự cảm nhận của ta là sự cảm nhận đúng, nên
lúc nào và ở đâu, ta cũng không bị các cảm giác và tri giác đánh lừa.
Ta nuôi dưỡng đời sống bằng tâm
yên lắng và không bị xáo động, thì lúc nào và ở đâu, ta cũng có tự chủ, không
bị các loại ăn mặc và các thực phẩm ăn uống đánh lừa. Ta nuôi dưỡng đời sống
bằng tâm chân thực, bằng sự hiểu biết sáng trong, bằng những hành động và
những lời nói đúng đắn, thì lúc nào và ở đâu, ta cũng có đảm lực để sống, ta
không bị thời gian khuất lấp, không bị những sự sợ hãi chi phối và không bị
những sự hư dối đánh lừa.
Ta làm đúng, thì nhân quả đến với ta đúng như những gì ta đã làm. Ta làm sai,
thì nhân quả cũng đến với ta đúng như những gì ta đã làm sai.
Ta muốn ăn cam, ta trồng cam, hội đủ nhân duyên, cam sẽ cho ta trái ngọt. Ta
muốn ăn cam mà gieo hạt quýt, hội đủ nhân duyên, quýt sẽ ra trái cho ta mà
không phải là cam.
Như vậy, ta thấy đúng, biết đúng và làm đúng, thì nhân quả đúng tự đến với
ta. Ta thấy biết sai và làm sai, thì nhân quả đúng như với cái sai cũng tự
đến với chúng ta.
Ta muốn ăn cam mà lại trồng quýt và chăm sóc quýt, hội đủ nhân duyên, thì ta
chỉ có thành quả của quýt mà không phải là thành quả của cam, như vậy ta bị
rơi vào tình trạng khổ đau là do ta mơ ước mà không thành.
Mơ ước không thành là do tâm ta, mà không phải do nhân quả hay do cuộc đời.
Cuộc đời của ta chính là tâm ta và nhân duyên, nhân quả của cuộc đời ta là
tùy thuộc vào tâm ta mà biểu hiện. Không có nhân duyên và nhân quả nào tách
rời khỏi tâm ta mà hình thành và biểu hiện cả. Tâm ta chính là nguồn gốc cho
nhân duyên, nhân quả của cuộc đời ta hình thành và biểu hiện.
Do ta không nhận biết cụ thể và chính xác nhân duyên, nhân quả giữa những hạt
giống cam và quýt; do ta không biết phương pháp để chăm sóc; và do ta không
biết thời vụ và chất đất để gieo trồng, nên ta mong muốn một đường, mà kết quả
đến với ta một nẻo.
Không có nhân duyên, nhân quả nào, khi ta gieo hạt giống cam mà quả lại cho
ta là quýt và cũng không có nhân duyên, nhân quả nào, ta gieo hạt giống quýt
mà quả lại cho ta là cam.
Cũng vậy, không có thành quả của an lạc và hạnh phúc nào đến với người tâm
nghĩ ác, miệng nói ác, thân làm ác. Và cũng không có thành quả khổ đau và
thất vọng nào đến với người tâm nghĩ thiện, miệng nói thiện và thân hành
thiện.
Nếu vì bản thân ta, mà nghĩ đến điều thiện, miệng nói điều thiện và nỗ lực làm
việc thiện, thì thiện ấy chưa phải là thiện của thiện, nên an lạc đến với ta
rất ít, mà khổ đau và thất vọng đến với ta rất nhiều.
Vì vậy, ta không ngạc nhiên gì, ở giữa đời đã có nhiều người tự cho mình là
hành thiện, nhưng trong đời sống của họ chỉ sinh ra những trái đắng và khổ
đau.
Nếu không vì bản thân ta mà tâm nghĩ đến điều thiện, miệng nói điều thiện và
nỗ lực làm thiện mỗi ngày, thì thiện ấy mới đích thực là thiện. Thiện ấy là
điểm để cho niềm tin và an lạc trong tâm ta phát sinh và nhân duyên, nhân quả
tốt đẹp hình thành trong đời sống của ta.
Một người biết sống yêu thương và tử tế với chính mình, người ấy không phải
chỉ biết khắc phục hậu quả khổ đau, mà còn phải biết cách lấy những hạt giống
khổ đau ra khỏi tâm thức của chính họ, khiến cho mọi nhân duyên, nhân quả khổ
đau không còn có điều kiện sinh khởi ở trong đời sống của họ nữa. Và một
người thông minh, giàu lòng nhân ái, người ấy không phải chỉ biết giúp người
khác khắc phục hậu quả khổ đau, mà còn phải biết cách giúp cho người khác, thoát
ra khỏi những hạt giống khổ đau ở nơi tâm thức của chính họ nữa.
Khổ đau hay hạnh phúc đến với chúng ta là từ nơi tâm thức của mỗi chúng ta.
Nên, mỗi khi đối diện với khổ đau hay hạnh phúc là ta có cơ hội để tiếp xúc
với những hạt giống thiện, ác ở nơi tâm ta. Tiếp xúc với những hạt giống bất
thiện ở nơi tâm ta, không phải để đối phó, mà để nhận diện, ôm ấp và chuyển
hóa, khiến chúng đi về theo hướng hiền thiện. Và tiếp xúc với những hạt giống
thiện ở nơi tâm ta không phải để tự mãn, mà để tiếp tục nuôi dưỡng và thăng
hoa chúng đến chỗ thuần thiện.
Tiếp xúc và làm chủ tâm ta mỗi ngày, điều ấy không phải là dễ, tại sao? Vì
tâm ta không có hình tướng. Nó vĩ đại thì trong thế gian nầy không có gì vĩ
đại cho bằng; nó tinh vi, thì ở trong thế gian nầy, không có cái gì tinh vi
cho bằng; nó bén nhạy và linh hoạt, thì ở trong thế gian nầy không có cái gì
bén nhạy và linh hoạt cho bằng; nó độc ác thì ở thế gian nầy không có cái gì
độc ác cho bằng; nó thánh thiện thì ở trong thế gian nầy không có cái gì
thánh thiện cho bằng.
Vì vậy, tiếp xúc và làm chủ tâm là cả một công trình tu luyện liên tục và
miên mật.
Và cũng vì vậy, ai tiếp xúc và làm chủ được tâm, người ấy mới có khả năng làm
chủ được nhân duyên, nhân quả của đời mình, làm chủ được sự sống chết và tự
tại giữa muôn ngàn diệt sinh, ảo hóa của vạn duyên và vạn hữu.
Nếu ta không làm chủ được tâm ta, thì ta sống với ai, ta cũng sẽ buồn chán,
sống với xứ sở nào ta cũng sẽ thất vọng. Và nếu ta làm chủ được tâm ta, thì
ta sẽ làm chủ được vạn duyên trong đời sống của ta, nên sống với ai ta cũng
vui. Ta sống với thiện hữu tri thức ta vui đã đành, mà sống với ác tri thức
cũng không làm cho niềm vui của ta bị suy giảm. Sống với thiện tri thức ta
cũng có điều kiện để học hỏi và thăng hoa, mà sống với ác tri thức ta cũng có
điều kiện để nhìn lại mình, mà phòng hộ và chuyển hóa. Sống trong thuận cảnh,
ta vui đã đành mà sống trong nghịch cảnh, niềm vui của ta cũng không hề bị
tổn giảm. Sống trong thuận cảnh, ta cũng có điều kiện để thăng hoa, mà sống
trong nghịch cảnh, ta cũng có điều kiện để tôi luyện và phát huy nội lực.
Nghiệm cho cùng, sống giữa đời không có ai tồn tại trong thuận cảnh đơn thuần
và cũng không có một ai tồn tại đơn thuần giữa nghịch cảnh. Nghịch và thuận
là hai mặt tương sinh trong đời sống của mỗi chúng ta. Cũng như hai cánh tay
phải và trái là hai khía cạnh của một thân thể lành mạnh, linh hoạt và tháo
vát. Một thân thể lành mạnh, linh hoạt và tháo vát không bao giờ chỉ biết
hoạt động một tay hay một chân.
Trong đời sống hàng ngày của chúng ta,
ta thuận với cái nầy, thì ta nghịch với cái khác và ta nghịch với cái nầy,
thì ta thuận với cái khác.
Ta chỉ có hạnh phúc và có khả năng hướng thượng, khi ta nhận ra được sự thật
của lẽ thuận nghịch ấy trong đời sống của ta và chung quanh ta. Ta phải biết
tác dụng thực tế của hai mặt thuận nghịch, ngay trong đời sống của mỗi chúng
ta. Và ta phải biết làm chủ tâm ta ngay trong cái lẽ thuận nghịch ấy của cuộc
sống.
Ta cần nhìn thật trầm tĩnh và sâu sắc để thấy rằng, ở trong đời có những cái
thuận với ta cũng có khi giúp ta, nhưng cũng có khi hại ta và có những cái
nghịch với ta cũng có khi là hại ta, nhưng cũng có khi giúp ta rất nhiều.
Nên, vấn đề an lạc và hạnh phúc của ta không phải là ở nơi sự từ chối nghịch
chạy theo thuận, mà ta phải biết làm chủ tâm ta giữa hai lẽ thuận và nghịch
ấy của cuộc sống. Ta cần phải nhìn sâu để biết rằng, chân lý của cuộc sống là
bao gồm cả hai lẽ thuận và nghịch, nếu từ chối thuận hay từ chối nghịch, thì
ta không có lý do gì để hiện hữu.
Cũng như ánh sáng là chân lý và tác dụng của ngọn đèn, nếu ngọn đèn chỉ chấp
nhận điện tử dương, mà từ chối điện tử âm hoặc chỉ chấp nhận điện tử âm mà
không chấp nhận điện tử dương, thì ánh sáng và tác dụng của ngọn đèn không
bao giờ phát ra, khiến cho sự có mặt của cây đèn trở thành vô dụng và vô
nghĩa. Ánh sáng của ngọn đèn chỉ phát ra và có tác dụng lợi ích cho cuộc
sống, khi nào bản thân ngọn đèn có khả năng tiếp nhận và làm chủ hai dòng âm
dương, thuận nghịch đến với nó và hoạt động trong nó.
Cũng vậy, mỗi khi ta đã làm chủ được tâm ta, khiến tâm ta hoàn toàn không bị
chi phối bởi các vọng tưởng, thì hai lẽ thuận nghịch trong đời sống của mỗi
chúng ta, giúp cho ta đi tới với đời sống tự do và khiến cho ta thong dong
giữa đôi dòng thuận nghịch.
Thuận và nghịch trong đời sống của mỗi chúng ta, chẳng khác nào đôi cánh phải
và trái của chú chim đại bàng đã giúp cho chú bay liệng giữa bầu trời cao
rộng và tự do.
Thuận và nghịch trong đời sống của mỗi chúng ta, cũng phải thường trực quán
chiếu như vậy, để lúc nào và ở đâu, ta cũng làm chủ được tâm ta, để ta có khả
năng chế tác ra hạnh phúc và an lạc cho ta và cho mọi người, khiến cho ai
cũng có thể thực hiện đời sống thong dong giữa đôi dòng thuận nghịch
Thích
Thái Hòa