Người ta truyền tụng rằng
tại Nam Thiên Đệ Nhất Động có một vị sư tu hành đắc đạo. Có lúc sư ngồi thiền cả
tháng, không ăn không uống, không lay động để thể hiện trí tuệ dũng mãnh của của Phật. Có lúc ngài tụng Kinh Hoa Nghiêm,
Kinh Pháp Hoa, Kinh Viên Giác…tiếng như sư tử hống, vang vọng cả sơn lâm để thể
thế gian có thể nghe rõ lời kinh, để thể hiện lòng từ bi của Phật. Có lúc đi đứng,
nằm ngồi giữ nghiêm giới luật, từng động tác, từng cử chỉ đều giữ gìn chánh niệm
để thể hiện tính trang nghiêm của chư Phật. Có lúc ngài thị hiện thành người
chèo đò đưa khách thập phương hành hương, thỉnh thoảng nói vui một vài câu Phật
pháp làm tỉnh ngộ lòng người. Có lúc ngài biến hóa thành một cậu bé luẩn quẩn ở
bến đò, nhưng nói ra câu nào cũng khiến các cụ tấm tắc khen thầm tại sao có người
uyên thâm Phật pháp đến như vậy. Phải chăng đây là Thiện Tài Đồng Tử tái sinh?
Có lúc ngài thị hiện thành một cô gái xinh đẹp bán đồ kỷ niệm ở Bến Đục. Người
vừa đẹp vừa trang nghiêm, tính tình lại lễ độ, hòa nhã, vui vẻ. Khách hàng nào
có trả giá cô cũng chẳng kèo nài. Thảng hoặc nếu có ai không đủ tiền cô cũng
vui vẻ bán để “ tạo phúc duyên”. Những
ai không có tiền mà ham thích đồ kỷ niệm như tượng Phật, chuỗi Bồ Đề cô cũng biếu
không và mỉm cười nói “Khi nào có tiền
ông/bà trả tôi cũng được” khiến các cụ cứ tấm tắc khen thầm phải chăng đây
là Tiểu Long Nữ hóa hiện? Có lúc ngài thị hiện thành một gã chuyên giết thú rừng
để làm đồ nhậu, món ăn chơi khóai khẩu, bày bán ngay trước bến đò để giáo hóa
những kẻ đang hành nghề sát sinh, tàn phá núi rừng cây cỏ và làm ô uế cửa Thiền.
Một ngày kia khi sư đang tọa thiền
thì một người nhảy vào, túm lấy vai sư nói:
-Thầy xem tôi có xấu
không? Tôi rất khổ vì người đời nói tôi xấu!
Đây là một ông chân tay vặn vọ, khẳng
khiu, da nhăn nheo, tóc thô, mắt to mắt nhỏ, tai nhọn như tai dơi, răng khấp khểnh
chìa ra ngòai, môi thâm và trề ra như cái lưỡi thứ hai trông giống như Quỷ Dạ
Xoa. Nghe hỏi vậy sư hiền từ đáp:
-Có
những người xấu gấp ngàn vạn lần ông. Ông chẳng có chi gọi là xấu cả.
Nghe nói thế ông xấu kia vặn hỏi:
-Thầy
thử nói xem những người kia xấu như thế nào?
Sư chậm rãi đáp:
-Những
kẻ có tiền của nhưng không phụng dưỡng cha mẹ. Những kẻ tham tài phụ ngãi. Những
kẻ giàu nứt đố đổ vách nhưng không hề bỏ một xu cứu giúp người nghèo khó. Những
kẻ khích bác người đạo hạnh, khinh chê Tam Bảo, đố kỵ với người xả thân cứu đời,
vô tài nhưng lại có máu ghen tị. Những kẻ hay đâm thọc, ngồi lê đôi mách, thêu
dệt, bịa đặt tin để gây chia rẽ. Những kẻ chuyên loan truyền tin xấu, chê bai
dè bỉu thành qủa của người khác. Những kẻ ăn chơi đàng điếm, trụy lạc làm băng
họai xã hội, buôn bán, chuyển vận xì ke ma túy làm tiêu ma thế hệ trẻ. Những kẻ
lười biếng ăn bám xã hội, sống trên mồ hôi nuớc mắt của kẻ khác…tất cả những
người này mới xấu…chứ ông có gì gọi là xấu đâu?
Nghe nói vậy ông xấu đó lạy tạ sư rồi
lui ra. Khi bóng ông vừa khuất thì một người khác hung hăng bước vào. Ông này
ai nhìn thấy đều khiếp vía. Ông ta cao lớn dềnh dàng, mặt sơn trắng sơn đen vằn
vện như những tay đấu vật ở Hoa Kỳ. Tóc ông ta dựng đứng và tua tủa như những
chiếc đinh nhọn. Hai tai ông ta đeo lủng lẳng hai chiếc còng sắt số tám. Lỗ mũi
ông ta móc một chiếc nanh heo rừng. Mắt ông ta đeo một miếng da màu đen giống
như những tên cướp biển chột mắt. Cổ ông ta xâm trổ thành hình con cú. Hai vai
ông ta quàng chéo hai vòng đạn đại liên như những tay cướp hung bạo ở vùng biên
giới Hoa Kỳ- Mễ Tây Cơ trong những phim Cao Bồi. Ông ta cửi trần, ngực xâm trổ
thành những con thủy quái gớm ghiếc. Hai cánh tay ông ta xâm hình hai con rắn hổ
mang mà hai bàn tay là hai cái miệng của con rắn, cho nên khi ông ta đưa tay
ra, giống như hai con rắn muốn mổ người ta. Ông ta không mặc quần mà quấn một
chiếc khố bằng da beo. Hai bên đùi xâm hình hai cô gái lõa thể trông giống như
yêu tinh, thần nữ. Tay trái ông ta cầm một chiếc móc sắt, tay phải cầm một quả
lựu đạn đã mở chốt sẵn. Ông ta đi giày bốt cao cổ của Mễ Tây Cơ với hai mũi
giày có gắn hai chiếc đinh ba, đá ai một cái là lòi ruột. Giọng ông ta khàn
khàn giống như giọng của Ngưu Ma Vương khiến đàn bà có thai gặp ông sẩy thai,
con nít gặp ông ngã ra bất tỉnh. Ông ta
bước tới trước mặt sư, chìa cái móc sắt và quả lựu đạn ra, hỏi:
-Thầy
có thấy tôi đáng sợ không?
Nghe ông hỏi vậy, sư điềm nhiên
đáp:
-Ổng
chẳng có chi đáng sợ cả. Có ngàn vạn người khác còn đáng sợ hơn ông.
Ông ta ngạc nhiên, vặn hỏi:
-Những
người đó có gì mà đáng sợ hơn tôi? Thầy nói thử xem.
Sư
đáp:
-Những
kẻ mặt mũi đẹp đẽ, ăn mặc sang trọng, nói năng ngọt ngào nhưng trong lòng chứa
đầy âm mưu thủ đọan luờng gạt hại người, kẻ đó mới đáng sợ. Những kẻ hành tà đạo,
tôn thờ thần linh, ma quỷ nhưng nói ra tòan chuyện đạo đức giả hình, biến người
nghe thành những con cừu non khờ dại, những âm binh để sai khiến kẻ đó mới đáng
sợ. Những kẻ quản trị những công ty lớn, miệng nói trung thành, tín nhiệm nhưng
gian tham, lường gạt khách hàng khiến cả trăm ngàn người tán gia bại sản, kẻ đó
mới đáng sợ. Những kẻ âm mưu thống trị nhân lọai nhưng nói ra tòan chuyện đạo đức,
nhân nghĩa để lừa mị, kẻ đó mới đáng sợ. Những kẻ đứng sau lưng những thế lực
đen tối, buôn bán nô lệ, đàn bà, trẻ em, đứng đầu những tổ chức trùm ma túy, kết
thành bè đảng Mafia, không chuyện hung ác nào mà không dám làm, những kẻ đó mới
đáng sợ. Những kẻ dùng ngòi bút, diễn đàn như gươm súng để đàn áp người cô thế,
đầu độc dư luận, bóp méo sự thật, phỉ báng, vu oan giá họa người lương thiện
như thế mới đáng sợ. Còn như ông thì chẳng có gì đáng sợ cả.
Nghe nói thế ông đáng sợ nọ chán nản lui
ra. Khi ông vừa bước xuống thềm đá thì một cô gái bước vào, tới trước mặt sư,
kiêu hãnh hỏi:
-Tôi
là Hoa Hậu Hòan Vũ. Thầy có thấy tôi đẹp không?
Sư
nhẹ nhàng đáp:
-Cô
chẳng có chi đẹp cả. Có cả ngàn vạn người còn đẹp hơn cô rất nhiều.
Nghe nói thế cô gái mở tròn đôi mắt,
bực bội nói:
-Hoa
hậu hòan vũ là người đẹp nhất trong những người đẹp của thế giới. Thầy nói thử
xem những người đẹp hơn tôi như thế nào?
Sư
đáp:
-Giữ
gìn trang nghiêm giới hạnh là thân đẹp. Ăn ở hiền hòa, thủy chung
là nết
đẹp. Thấy người ta ngã mà nâng lên, đó là cử chỉ đẹp. Thấy người ta
đói cho ăn, rách cho mặc, nghèo túng mà giúp đỡ, đó là tấm lòng đẹp. Phụng dưỡng
cha mẹ già, chu cấp người cô quả cô độc, tôn quý các bậc hiền thánh, cúng dường
chư tăng ni đó là tâm hồn đẹp. Thấy người ta lâm nguy, sợ hãi mà nói lời an ủi
giúp đỡ, đó là ngôn ngữ đẹp. Không một tà niệm nảy sinh, đó là ý đẹp.
Thấy người ta u tối, không hiểu biết mà khai mở trí tuệ, cho học hành chữ
nghĩa, đó là trí tuệ đẹp. Phá vỡ màn vô minh, hướng dẫn chúng sinh vào con
đường an vui, giải thóat, đó là cái đẹp tối thắng mà Trời Đế Thích
phải trải hoa tán thán. Tất cả những cái đẹp này cần phải được phát bằng tuyên
dương, ghi vào sử sách, lập bia ghi công, dựng tượng để chiêm ngưỡng. Còn cái đẹp
của cô là cái đẹp của sự ham muốn, chiếm đọat, xoay vần trong vòng sinh tử luân
hồi, ngầm chứa khổ đau, sớm nở tối tàn không có chi đáng tán dương cả.
Khi sư nói hết lời, cô Hoa Hậu
Hòan Vũ rầu rĩ lui ra. Nghe nói sau cuộc
gặp gỡ này, sư chống gậy trúc, cứ theo đường lên trời ở trong Động Hương Tích
mà đi rồi biến mất, người đời mong muốn gặp lại sư cũng chẳng được.
Người kể lại: Đào Văn Bình
Năm
2554 (Phật Lịch) tức năm 2010 (Tây Lịch)
(*)
Mô phỏng truyện Thần Bể Với Người Đi Buôn trong Kinh Hiền Ngu. Bộ kinh này do Sa Môn Tuệ Giác dịch ra tiếng Trung Hoa,
Hòa Thượng Thích Trung Quán dịch ra Việt Ngữ tái bản ở Hoa Kỳ năm 2525 (Phật Lịch)
tức năm 2001 (Tây Lịch)