Ngày xưa, việc cưới vợ lấy chồng là vấn đề của đại gia
đình. Nhưng bây giờ, người trẻ nghĩ đó là vấn đề của riêng họ. Đứng về
phương diện tâm lý, gia đình nhỏ ngày nay không còn được vững chãi
như ngày xưa nữa; nguy cơ tan vỡ của nó rất lớn. Nếu sống trong mạng
lưới đại gia đình ngày xưa, mình sẽ được bảo vệ nhiều hơn. Bởi nếu mình
có những quyết định bồng bột, sai đường thì sẽ được những thành viên
trong gia đình kể cả những em nhỏ của mình giúp định hướng lại.
Bây giờ thì ngược lại, mình muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì
đi, mình không muốn nghe theo ai hết. Trong thập niên 60 đã xảy ra một
cuộc cách mạng về tình dục với sự xuất hiện của thuốc ngừa thai. Nó
đã làm thay đổi xã hội rất nhiều. Phong trào này bắt đầu từ các trường
đại học tại Mỹ, tại Pháp. Những cô thiếu nữ cũng đòi có tự do về tình
dục. Họ nghĩ rằng, đàn ông có tự do về tình dục, tại sao họ lại không
được? Trước đây, người phụ nữ phải gánh chịu phần lớn hậu quả của
chuyện phóng túng tình dục, còn đàn ông, sau khi xong chuyện thì phủi
tay trốn chạy. Nhưng với sự xuất hiện của thuốc ngừa thai đã làm đảo
lộn quan điểm của rất nhiều người về tình dục. Ban đầu, bác sĩ chỉ áp
dụng thuốc ngừa thai đối với những cặp vợ chống không muốn có con.
Nhưng sau đó thì được sử dụng tràn lan, không còn mục đích rõ ràng.
Cuộc cách mạng tình dục đã tạo phản ứng rất mạnh từ giới bảo thủ.
Nhưng đối với những người phụ nữ trẻ thì họ thấy đây là cơ hội cho họ
được giải phóng. Trong truyền thống, nếu người phụ nữ không có chồng
mà có mang thì chịu sự trừng phạt rất nặng, có thể bị ném đá cho tới
chết, có thể bị bỏ bè trôi sông. Trong khi đó, người đàn ông không bị
truy cứu hoặc có thể trốn chạy. Đây là một sự bất công lớn.
Năm 1962, Mỹ có 1.200.000 người đùng thuốc ngừa thai. Nhà chức
trách ngăn cản phong trào này bằng cách: bác sĩ sẽ không cấp thuốc
ngừa thai cho những phụ nữ không chồng. Nhưng làm vậy cũng không ngăn
cản nổi phong trào này. Nhiều gia đình tan nát, vợ chồng thù hận nhau
vì chuyện ngoại tình không chung thủy. Những đứa con trong những gia
đình ấy rất khổ đau. Trong giới thứ 3 của năm giới giành cho các vị cư
sĩ có nói rất rõ: "Ý thức được những khổ đau do thói tà dâm gây
ra, con xin học theo tinh thần trách nhiệm để giúp bảo vệ tiết hạnh và
sự an toàn của mọi người và mọi gia đình trong xã hội. Con nguyện
không ăn nằm với những người không phải là vợ hay chồng của con"
Theo
tuệ giác của đạo Bụt, thân và tâm không tách biệt. Nếu thân bị ô
nhiễm thì tâm cũng trở nên chán chường, ô nhiễm và thương tích. Nếu
thân được nguyên vẹn thì tâm cũng được nguyên vẹn. Trong giới tiếp
hiện, có đề cập đến thân như đền thờ tâm linh. Thân cũng linh thiêng
như tâm vậy. Nếu thân không còn linh thiêng thì tâm cũng không còn
linh thiêng nữa. Mình cần gìn giữ thân như việc gìn giữ tâm và ngược
lại. Có lẽ trong quá khứ, quan niệm về sự gìn giữ thân và tâm giữa
Tây phương và Đông phương không khác biệt là bao nhiêu. Thông thường,
mình chỉ chia sẻ những gì sâu kín nhất trong tâm mình với người mà
mình tin tưởng, với người tri kỷ. Đối với thân thể của mình cũng vậy.
Nếu không có tình yêu sâu sắc với một người thì mình không bao giờ phó
thác cái thân này cho người ấy. Do vậy, tình yêu trở thành rất thiêng
liêng. Nó nuôi dưỡng được cả hai phía yêu nhau. Nếu coi xác thân
người kia là dụng cụ phục vụ cho sự khoái lạc của mình thì tình yêu bị
đánh mất đi yếu tố linh thiêng. Người Đông phương rất coi trọng việc
giữ gìn thân thể của mình. Khi bị lạm dụng trong chuyện tình dục, họ
có cảm tưởng như bị đánh mất đi những gì rất quý giá của đời mình. Đối
với những em bé gái, bé trai khi bị lạm dụng, các em đau khổ rất
nhiều, và niềm đau ấy có thể đeo đuổi suốt cuộc đời của các em. Cơ thể
của mình có những vùng linh thiêng mà không có ai được quyền chạm
tới. Sự toàn vẹn của cơ thể có liên hệ tới sự toàn vẹn của tâm hồn.
Cái thấy thân tâm nhất như rất quan trọng. Thân nằm trong tâm và tâm
nằm trong thân. Nếu không kính trọng thân thể thì không thể nào kính
trọng được tâm hồn. Thân thể không thể là một món đồ chơi của chính
mình và người khác. Điều này có liên hệ đến hạnh phúc của mình và con
cháu của mình. Giữ gìn thân thể không phải chỉ để cho riêng mình mà
còn cho con cháu của mình nữa.
Giới thứ ba có liên hệ đến tình yêu, và sự liên hệ giữa hai người
đứng về phương diện tình dục. Đức Thế Tôn dạy về tình yêu rất sâu sắc
và đầy đủ. Tình yêu chân thật có chứa những yếu tố: từ, bi, hỷ và xả.
Phải thấy mình và người kia là một. Những khổ đau của người kia là
những khổ đau của mình, và khổ đau của mình cũng là khổ đau của người
kia. Mình không loại trừ người kia ra khỏi hạnh phúc và khổ đau của
mình. Muốn xây dựng tình yêu chân thật thì phải thực tập giới thứ ba.
Đi tìm thú vui trong tình dục mà phá đổ những yếu tố của tình thương
đích thực, là phạm giới. Phải thấy rằng, sự an ninh và toàn vẹn của
người kia là sự an ninh và toàn vẹn của chính mình. Phải thấy rằng,
cái thân và cái tâm của người kia là nơi linh thiêng, và cần phải tôn
trọng thì lúc đó tình thương chân thật mới thật sự có mặt. Sự toàn vẹn
của cơ thể liên hệ tới sự toàn vẹn của tâm hồn. Với nền văn hóa xưa
thì mình chỉ giao phó thân tâm cho người kia khi người ấy trở thành
bạn tri kỷ của đời mình.
Tuy hai người đã cưới nhau, nhưng vẫn phải luôn luôn kính trọng lẫn
nhau, không được có những cử chỉ, hành động thô lỗ với người bạn hôn
phối. Phải thấy, thân thể của mình cũng linh thiêng như của người kia,
và mình vẫn tiếp tục khám phá ra những cái hay cái đẹp ở nơi người
kia thì lúc đó tình yêu mới kéo dài được. Tình yêu là một quá trình
của sự khám phá, đi tìm khoái lạc trong tình dục sẽ chỉ làm phá vỡ
hạnh phúc mà thôi. Tuổi trẻ bây giờ không được hướng dẫn về tình yêu,
nhà trường chỉ dạy về sinh học thôi, nên các bạn trẻ biết tình dục mà
chưa kịp biết tình yêu. Các nhà giáo dục cần xét lại điều này. Nếu chỉ
dạy cho học trò về sinh học mà không dạy về tình thương thì e rằng,
cái đẹp, cái linh thiêng nơi họ sẽ bị đánh mất.
Trong xã hội ngày nay, năng lượng tình dục quá nhiều, những hình
ảnh, âm thanh độc hại trong sách báo, truyện trò tràn lan. Vì vậy
chúng ta phải nguyện học hỏi những phương pháp thích ứng để chăm sóc
năng lượng tình dục của mình. Người nào cũng có năng lượng tình dục,
và chính đức Thế Tôn cũng có năng lượng tình dục. Ngài thành đạo hồi
35 tuổi, và dĩ nhiên ngài vẫn còn những năng lượng tình dục; nhưng
ngài biết cách chăm sóc năng lượng ấy nên nó không gây hại đến ngài.
Ngài đã biết hướng toàn bộ năng lượng của ngài về phía độ đời, thương
người.
Vậy chúng ta cần chăm sóc năng lượng tình dục ấy thế nào? Chuyện ăn
uống cũng có liên quan đến năng lượng tình dục. Người xuất gia không
còn làm chuyện dâm dục, nhưng làm thế nào để quản lý năng lượng ấy?
Bụt có dạy, người xuất gia không ăn mặn, không uống rượu. Đây là một
phương pháp rất hay để hỗ trợ cho việc quản lý năng lượng này. Bên đạo
Bụt nguyên thủy, mỗi ngày các thầy, các sư cô chỉ ăn một bữa vào buổi
trưa, đây cũng là phương pháp hay. Trước khi ăn, mình luôn nhớ, ăn
như thế nào cho có chừng mực và điều độ. Mỗi thầy, mỗi sư cô đều có
chiếc bình bát để làm ứng lượng khí. Khi lấy thức ăn phải chừng mực,
phải nhận diện được tâm hành tham ăn của mình. Chuyện ăn uống có ảnh
hưởng rất quan trọng đến năng lượng tình dục. Trong đạo Bụt còn có
phương pháp đệ nhị thân, tức là không được đi ra ngoài một mình, không
chuyện trò với người khác phái một mình, mà phải luôn có một người
cùng giới bên cạnh để bảo hộ. Đây cũng là một phương pháp hữu hiệu để
quản lý năng lượng tình dục khi đi ra ngoài. Ngoài ra, thực tập sám
pháp và thực tập khí công cũng là những cách chăm sóc những năng lượng
tình dục. Không phải chỉ người xuất gia mới học hỏi phương pháp thích
ứng để chăm sóc năng lượng tình dục của mình mà người tại gia cũng
phải học. Bởi những người tại gia trong cuộc sống hằng ngày tiếp xúc
quá nhiều với những yếu tố kích thích như phim ảnh, sách báo, âm
thanh... Do vậy, người tại gia thực tập vấn đề chăm sóc năng lượng
tình dục khó hơn nhiều so với người xuất gia. Giới tà dâm đôi khi lại
khó thực hiện hơn giới bất dâm. Bất dâm là hoàn toàn không có dâm dục,
còn giới tà dâm là chỉ có liên hệ với vợ hay chồng của mình thôi.
Người cư sĩ cũng phải ăn uống như thế nào để không chế tác quá nhiều
năng lượng tình dục...
Thực tập giới là giúp bảo hộ đem lại cho mình bình an và hạnh phúc.
Trong giới bản năm giới mới chúng ta sẽ bổ xung thêm vào giới thứ ba
như sau: "Con nguyện học hỏi những phương pháp thích ứng để chăm
sóc năng lượng tình dục của con, để thấy được tính bất nhị của thân và
của tâm" - thân và tâm là một. Nếu không kính trọng thân là cũng
không kính trọng tâm. Những điều này phải học hỏi và thực tập mới
thấy được, chứ không phải chỉ đọc là đã hiểu. Sau khi thọ giới, người
hành trì giới phải pháp đàm và học hỏi một tháng hai lần. Tu tập để
chế tác thêm các chất liệu từ bi hỷ xả - bốn yếu tố căn bản của tình
yêu chân thật có công năng làm lớn lên hạnh phúc của mình và của người
khác. Xã hội ngày nay, tình yêu thì ít mà tình dục thì nhiều. Do vậy
mà khổ đau trong gia đình, xã hội rất lớn. Mỗi người cần phải tập chế
tác tình yêu chân thật, để làm giảm thiểu năng lượng tình dục nơi mình
và nơi người kia.
Nguồn: Làng Mai