Quy luật đầu tiên
Thiền
định (Sati) là kẻ gác cổng đầu tiên và trung thành nhất chống lại cơn
nóng giận và tất cả những trạng thái không lành mạnh của đầu óc. Thế
chính niệm là gì? Nó là sự hiện diện của trí tuệ, sự nhận thức, biết
được rành mạch việc đang diễn ra đúng tại từng thời điểm. Vì thế, khi
cơn giận nổi lên, bạn phải chính niệm, bạn phải nhanh chóng nhận định
trong cơ thể bạn cơn giận đang trổi dậy. Bạn phải chỉ định, nhận biết và
tự nói trong đầu: "A! tôi giận. Tôi đang giận" hoặc bạn có thể chỉ định
ngắn như "Giận, giận". Hay nếu bạn không muốn đặt tên, bạn có thể cảm
nhận đang có sự hiện diện của cơn giận trong cơ thể.
Vì
thế khi chỉ định, cơn giận bị lôi kéo, chỉ trích ra và có sự nhận thức.
Ðây là hành động nhận biết giúp đỡ để kiểm tra cơn nóng giận. Tại sao
chúng ta phải chỉ định nó? Bởi vì khi cơn giận nổi lên, nó thường nhấn
chìm chúng ta, thậm chí trước khi chúng ta nhận biết nó. Nó làm cho đầu
óc của chúng ta bị lu mờ và làm tổn hại nhiều đến sự suy xét của chúng
ta.
Nói
khác đi, giận dữ áp chế đầu óc của chúng ta. Lúc đó thật sự chúng ta
không nhận biết gì cả, suy cho cùng lúc đó tâm thái tâm thần của chúng
ta đang nổi giận. Chúng ta bị cơn giận dữ làm héo mòn, chúng ta phải đối
phó và chống cự lại nó. Nét mặt của chúng ta thay đổi và bắt đầu gắt
gỏng, khoa tay múc chân hay thậm chí chúng ta la hét những người xung
quanh.
Chính
niệm kiểm soát tất cả những hiện tượng trên. Nó ngăn cản không cho cơn
giận dữ nhấn chìm chúng ta. Sự hiện diện của trí tuệ là sự cần thiết
nhất cho đầu óc. Chỉ có hành động hiểu biết giúp làm dịu cảm giác đang
nung nóng. Thay vì đối phó và chống cự lại sự giận dữ, chúng ta sẽ quan
sát chúng. Chúng ta sẽ quan sát cảm giác nóng, xúc động. Và trong khi
quan sát theo dõi đó, cơn giận dữ lắng dịu xuống đầu tiên nó sẽ yếu đi
và dần dần xẹp xuống.
Hơn
nữa, khi chúng ta quan sát cơn nóng giận, chúng ta không để ý đến bất
cứ người nào, vật thể nào hay điều kiện xung quanh ta đang gây cho chúng
ta nóng giận. Thay vào đó, chúng ta theo dõi trạng thái tinh thần diễn
ra trong thâm tâm chúng ta, theo dõi sự hiện diện của cảm giác hay cảm
xúc nóng giận.
Nói
một cách logic, khi sự chú tâm của chúng ta chuyển từ đề mục (Ví dụ:
tác nhân gây nên) giận dữ sang sự nhận thức tốt đẹp của chính sự nóng
giận, chẳng hạn như xúc cảm, cơn giận dữ sẽ yếu đi. Bởi vì nếu chúng ta
tiếp tục tập trung vào một vật thể (chẳng hạn như một người nào đó),
chúng ta sẽ giận dữ, và thật chất sẽ càng nóng giận hơn. Nhưng dưới ánh
sáng chói chang của thiền định, giận dữ không thể phát triển hơn nữa. Nó
bị kiểm soát, và với việc tiếp tục chỉ định, nó ngày một yếu dần và
cuối cùng xẹp xuống.
Và
một điều vô cùng thú vị nữa là sự lắng dịu cơn giận dữ đến mà không cần
sự đè nén hay áp lực nào. Bạn không cần phải nghiến răng, siết chặt nắm
tay hay dựa vào ý chí, tinh thần để chiến thắng cơn giận dữ. Thay vào
đó, khi bạn chỉ định, cơn giận dữ sẽ yếu đi và biến mất. Ðặc biệt điều
này có thể được thấy rõ trong sự tập trung thiền định, khi sự tập trung
của người thiền định ở mức cao độ có thể đánh gục kẻ thù giận dữ hay
trạng thái tinh thần không lành mạnh khác bằng hành động chỉ định.
Một
lợi ích khác mà chính niệm mang đến đó là nó cho phép chúng ta ngưng và
có quyết định hay hành động đúng sự việc. Khi chúng ta chỉ định và nhận
biết đang giận dữ, chúng ta sẽ không bị cảm xúc chi phối. Chúng ta có
thời gian để suy nghĩ và quyết định hành động khôn ngoan.
Trong
khoảng thời gian như thế, chúng ta có cơ hội để luyện tập. Yoniso
manasikàra mà Ðức Phật gọi đó là sự suy ngẫm của trí tuệ hay sự xem xét
thích đáng. Nếu cơn nóng giận hoàn toàn không lắng dịu ngay từ lúc đầu
chỉ định, lúc đó chúng ta có thể luyện tập thiền Yoniso Manasikàra bằng
cách suy ngẫm những bộ mặt tội lỗi và những điều có hại khi giận dữ.
Trong quá trình suy ngẫm, cơn giận dữ của chúng ta hiển nhiên sẽ yếu đi
và khi đó chúng ta càng thuyết phục được dễ dàng cơn giận khó ưa và giận
dữ dần dần sẽ lắng dịu. Một sự khao khát không muốn nóng giận hay không
muốn tiếp tục nóng giận nữa sẽ dâng lên. Và cuối cùng, cơn giận dữ sẽ
biến mất.
Vì
vậy, quy luật đầu tiên là luyện tập chính niệm. Nếu bạn có thói quen
tập trung niệm vào những thay đổi quan trọng trong trạng thái tinh thần,
bạn có thể trở thành người có thể nắm bắt được cơn giận dữ ngay lập tức
khi nó nổi lên. Bạn có thể cảm nhận và biết được rằng cơn giận dữ của
bạn đang phát triển, và dựa vào điều hiểu biết đó, bạn có thể sớm dập
tắt nó từ khi mới chớm nở, hoàn toàn loại bỏ nó ngay trước khi nó có thể
thể hiện trên nét mặt hay trong những hành động của bạn. Ðó là sự thần
kỳ của chính niệm. Nó có thể hạ gục ngay lập tức trạng thái không lành
mạnh của tinh thần.
Vấn
đề kế tiếp là trong những phương cách khác nhau, chúng ta chọn lựa (đối
chiếu) như thế nào để loại bỏ cơn giận dữ. Chúng ta không thể xua đuổi
nó một cách triệt để qua chính niệm. Có rất nhiều phương pháp để chúng
ta có thể lựa chọn, đối chiếu.
Một
điều ghi nhớ là trong lúc chính niệm và suy nghĩ trong trí tuệ, không
có sự đè nén trong quá trình kiểm tra cơn giận. Một điều hiển nhiên, có
khá nhiều cơn giận dữ được dịu xuống trong quá trình chính niệm hay sự
suy ngẫm. Ðối với các nước phương Tây, đôi khi họ nghĩ rằng nếu chúng ta
nén giận, thì điều đó sẽ không tốt cho sức khỏe của chúng ta. Vì thế
theo trường phái này, biểu lộ giận dữ để thư giản sự căng thẳng là điều
tốt.
Tuy
nhiên, cũng có những trường phái khác cho rằng biểu lộ cơn giận quá mức
cũng sẽ có hại. Trong dù trường hợp nào, để cho tự bản thân "bùng nổ"
vì thư giản sự căng thẳng sẽ không phù hợp. Với phương pháp của người
Phật-tử , Ðức Phật không chỉ dẫn hay cho phép làm điều đó. Ngược lại,
Ngài dạy chúng ta hãy hóa giận thành yêu, thả lỏng cơn giận dữ của chúng
ta, chúng ta đang khai mở một đầu óc đầy ô trượt hơn và đang tạo nghiệp
xấu hơn. Trong lúc phải gáng trách nhiệm cho hành động làm hại hay tổn
thương người khác.
Ở
mức độ cao nhất, người ta dập tắt cơn giận và những nạn nhân đôi khi là
những thành viên vô tội trong cộng đồng. Phương pháp dành cho những
người Phật tử mà chúng tôi bàn luận ở đây không liên quan đến sự nén
giận. Sự chính niệm mà đã đề cập đến không dính líu đến sự đè nén, đó
chỉ là sự nhận biết trạng thái tinh thần đang diễn ra trong chúng ta.
Nhận biết và quan sát cơn giận nguôi dần theo hướng tự nhiên. Và ứng
dụng sự suy nghĩ trong trí tuệ cũng kiểm soát cơn giận mà không cần áp
lực của sự đè nén.
Kiên định trong lúc hành trì tâm trạng bình lặng
Nghệ
thuật điềm tĩnh và giữ tâm trạng bình yên đã hoàn toàn mai một trong
thế giới hiện đại của chúng ta. Cuộc sống bề bộn, lo toan, chú trọng đến
việc tạo ra vật chất, bừa bãi sản xuất và tiêu dùng, vẻ hấp dẫn hào
nhoáng bên ngoài, quảng cáo trên các phương tiện truyền thông đại chúng,
và nhiều vấn đề khác trong cuộc sống hiện đại đã góp phần vào sự xói
mòn phẩm chất đạo đức và giá trị tinh thần. Chúng ta cũng gây tổn hại
cho tinh thần của chúng ta, chúng ta luôn bị áy náy, lo âu, tâm trạng
bối rối, băn khoăn, sợ hãi và giận dữ.
Ở
mức độ cao, chúng ta thiết lập một mức cân bằng của sự phát triển tinh
thần, sự đơn giản, sự điềm tĩnh và hoàn cảnh yên tĩnh. Ðể phát triển sự
điềm tĩnh này, kỷ luật của thiền định là không có giá trị. Áp dụng thiền
định chính niệm là phương pháp tối ưu. Tuy nhiên, nó không nằm trong
phạm vi vấn đề đi sâu vào chi tiết của thiền định chính niệm. Nó có thể
được góp nhặt từ những quyển sách khác nhau cho cùng một chủ đề, phương
pháp thiền định về lòng yêu thương độ lượng cũng là cách luyện tập tuyệt
vời, mà đặc biệt có hiệu quả chống lại tất cả những hình thức giận dữ,
oán thù và hèn nhát. Nó áp dụng lý tưởng cho những ai có tính khí giận
dữ, oán thù. Cho nên, chúng tôi sẽ bày giảng phương pháp thiền định về
lòng yêu thương-độ lượng ở những chương sau.
Trong
khi đó, điều quan trọng là chúng ta cố gắng trau dồi và duy trì một tâm
trạng bình lặng và giữ được sự thư thái mọi lúc mọi nơi. Nếu chúng ta
nhất quán và quyết tâm nổ lực để làm điều này thì rất ít có khả năng
chúng ta bị mất bình tĩnh hay kích động do những cảm xúc xáo trộn gây
ra, chẳng hạn như cơn giận dữ.
Vì
vậy, từ ngay bây giờ chúng ta nên cố gắng duy trì tính điềm tĩnh và
kiên định trong mọi hành vi cử chỉ của chúng ta. Chúng ta nên cố gắng
nói ôn hòa và có suy xét, không nên ồn ào kích động. Chúng ta nên dùng
chính niệm để kiểm tra tâm trạng bối rối, lo âu và kích động khi chúng
nổi lên. Chúng ta nên giữ cơ thể của chúng ta trong trạng thái bình tĩnh
và ôn hòa.
Chúng
ta nên tiếp tục những hoạt động hàng ngày theo tính ôn hòa, suy xét và
quyết tâm rồi ta sẽ tiến đến chứng nghiệm được một thế giới bình an, yên
tĩnh tràn đầy thú vị. Trong lúc trạng thái ôn hòa và tĩnh lặng, bạn sẽ
tìm thấy được quyền lực và khả năng đạt được công việc và mục tiêu của
bạn.
Vì
thế liều thuốc "giải độc" thứ hai là trau dồi và duy trì trạng thái
điềm tĩnh và ổn định. Thánh Abba-Dorotheus, người đã trải qua nhiều năm
nghiên cứu đã nói: Những việc gì vượt ra ngoài tầm tay của bạn, thậm chí
nếu vấn đề đó lại rất cấp bách và đòi hỏi hết sức thận trọng, tôi sẽ
không tranh luận hay không để tâm trạng bị lo âu, bối rối. Có một điều
chắc chắn rằng mọi thứ bạn làm dù lớn hay nhỏ chỉ giải quyết được 1/8
của vấn đề, trong khi đó giữ tâm trạng không bị quấy rối, thậm chí ở tâm
trạng đó ta cũng nên chấp nhận chịu thua để đạt được mục đích thì lúc
này cơ hội còn lại là 7/8.
Vì
vậy, nếu bạn bận rộn vì vài công việc nào đó và muốn làm nó một cách
hoàn hảo, cố gắng đạt được nó. Như tôi đã nói ở trên bạn chỉ giải quyết
được 1/8 của vấn đề mà thôi, và cũng lúc đó nếu bạn giữ tâm trạng của
bạn không bị tổn hại thì sẽ có cơ hội thành công 7/8. Tuy nhiên, nếu để
đạt được mục đích của công việc chắc chắn bạn sẽ làm chính bản thân bạn
bị mất bình tĩnh và tổn hại hay gây ra nhiều phiền toái khác nửa do việc
tranh luận với kẻ khác, lúc này bạn sẽ làm mất 7/8 cơ hội chỉ vì bảo vệ
1/8 lợi ích?
Hãy xem xét ví dụ điển hình của Ðức Phật
Là
một người Phật-tử, chúng ta nên xem xét những lời khuyên và ví dụ của
Ðức Phật, Ðức Phật đã biểu lộ sự kiên nhẫn để đối phó với muôn ngàn sự
khiêu khích, trêu chọc. Ngài không bao giờ nổi giận thay vào đó Ngài
luôn ban phát lòng yêu thương đến chúng sinh, ngay cả đó là những kẻ làm
hại Ngài. Ngài không hề nổi giận khi Devadatta cố tìm mọi cách giết hại
Ngài, khi Cinca cố tình buộc tội giả Ngài đã gây ra cho nàng có thai,
hoặc khi các giáo phái khác cố tình buộc tội giả Ngài giết chết một
người nữ qua đường.
Không
chỉ ở kiếp cuối cùng mà ở những tiền kiếp khi là Bồ-tát (tức là vị Phật
tương lai), Ðức Phật đã biểu lộ sự kiên nhẫn và sức chịu đựng vĩ đại.
Câu chuyện Khantivàdijàtaka (câu chuyện về nguồn gốc của những người
hành nghề kiên nhẫn) đã chứng minh tính kiên nhẫn phi thường của Bồ-tát.
Trong câu chuyện đó kể về một ông vua Kalabu độc ác đe dọa Bồ-tát mà sau này trở thành một người tu khổ hạnh. Vua Kalabu hỏi "Này kẻ sống ẩn dật, Ngươi dạy cái gì?" Bồ-tát trả lời "Thưa Ngài, tôi dạy cho người ta tính chịu đựng, kiên nhẫn".
"Thế tính chịu đựng, kiên nhẫn là gì?"
"Ðó là trạng thái không nóng giận khi người khác quyền rủa hay đánh đập hoặc sỉ vả mình".
Ðức vua nói tiếp: "Thế bây giờ tôi muốn nhìn thấy tính chịu đựng, kiên nhẫn thật sự của ông"
và ra lệnh cho người hành hình quất vào người Bồ-tát. Người hành hình
quất Bồ-tát cho đến khi da của Ngài nứt và máu tuôn chảy. Vua Kalabu lại
hỏi Bồ-tát: "Ông Tăng sĩ kia, Ngươi dạy cái gì?"
Bồ-tát đáp lại: "Tôi
dạy cho người ta tính chịu đựng, kiên nhẫn, thưa Ngài. Nhưng Ngài lại
nghĩ tính chịu đựng, kiên nhẫn của tôi chỉ ở bên ngoài. Tính chịu đựng,
kiên nhẫn của tôi không ở bên ngoài, Ngài không thể thấy được đâu vì
tính kiên nhẫn, chịu đựng của tôi đã ẩn sâu, bám chặt vào tim tôi".
Vì
tính quá ích kỷ, nhà vua ra lệnh cho người hành hình chặt tay và chân
của Bồ-tát. Người hành hình đã thi hành mệnh lệnh và thế là Bồ-tát chảy
máu đầm đìa.
Nhà vua lại mắng Bồ-tát: "Người dạy cái gì?"
"Thưa
Ngài, tôi giảng dạy tính kiên nhẫn và chịu đựng. Nhưng tôi nghĩ sức
kiên nhẫn và chịu đựng ở trong tay và chân của tôi. Nó không chỉ tồn tại
ở đó mà đã ẩn sâu, bám chặt vào từng thới thịt, quyện vào dòng máu của
tôi."
Nhà vua lại tiếp tục ra lệnh: "cắt tai và mũi của hắn"
và người hành hình đã tuân theo. Toàn thân của Bồ-tát đẫm đầy máu. Nhà
vua cũng hỏi lại câu hỏi đó, Bồ-tát cũng trả lời y như trước "Thưa Ngài,
tôi dạy tính kiên nhẫn và sức chịu đựng. Nhưng Ngài đừng nghĩ rằng sức
chịu đựng và tính kiên nhẫn của tôi nằm ở trong tai và mũi mà nó đã ăn
sâu vào tim tôi".
"Nhà ngươi có thể ngồi xuống và hãy tán dương sức chịu đựng, kiên nhẫn của Ngươi" và sau đó nhà cua đã đá vào Bồ-tát và ra đi trong dáng vẻ chiến thắng.
Người
tổng binh chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối đã lau chùi máu chảy
trên người của Bồ-tát, băng những vết thương ở tay, chân, lổ tai và mũi,
và van xin Bồ-tát hãy tha thứ mọi chuyện. "Hỡi ẩn sĩ, nếu Ngài có nổi giận, hãy nổi giận riêng với Ðức vua và đừng nổi giận Vương quốc này."
Bồ-tát đáp lại rằng "Tôi
không nổi giận với ai cả, cũng không nổi giận Ðức vua vì Người đã làm
tổn thương tôi. Tôi chỉ mong muốn rằng: một ông vua trị vì lâu dài thì
cũng giống như tôi sẽ không bao giờ nổi giận". Và Bồ-tát đã chết trong ngày hôm đó.
Người ta nói rằng vì bản tính độc ác, nhà vua bị sét đánh và tái sinh vào cõi địa ngục.
Vì thế, nói đến sức kiên nhẫn và tính không khơi dậy cơn giận dữ của Bồ-tát là nguồn cảm hứng và bài học cho tất cả chúng ta.
Vì
vậy là những người Phật-tử , nếu chúng ta muốn trở thành môn đồ của Ðức
Phật, chúng ta phải cố gắng chú ý thực hành theo những lời khuyên bảo
của Ngài. Vì ngay ở kiếp cuối cùng, Ngài vẫn mỉm cười trên những lằn
cưa. Ngài nói cho dù tên trộm có cưa hoặc cắt tay chân của chúng ta,
chúng ta cũng không nên nổi giận mà chúng ta hãy ban phát yêu thương độ
lượng đến với họ và hãy cầu mong rằng: "tất cả chúng sinh và những tên trộm này sẽ thỏa mãn và hạnh phúc".
Không nghi ngờ gì cả, đây là lời khuyên khó nhất để thực hiện nhưng nó đã cho chúng ta hiểu rằng: "trong lời dạy của Ðức Phật không có chổ đứng giành cho sự giận dữ".
Và chúng ta sẽ thực hành tốt để tim ta tràn ngập lòng yêu thương và
tống khứ ra tất cả những cơn sân si. Cho nên hãy nghĩ rằng lần tới chúng
ta sẽ giữ cân bằng trạng thái tốt hơn để kiểm tra tính nóng giận của
chúng ta khi nó nổi lên.
Hãy nghĩ rằng rồi một ngày nào đó tất cả chúng ta phải chết
Cuộc
đời chỉ là cái bóng di động, một diễn viên tồi, vinh váo, cáu kỉnh
những giờ diễn của anh trên sân khấu và rồi không còn ai nhắc đến nữa.
Ðó là câu chuyện do thằng ngu kể, tràn ngập âm thanh, thác loạn, không
có gì đặc sắc cả.- Shakespeare, Macbeth.
Có
những kẻ không biết rằng mọi người sống trong thế giới này rồi cũng
phải chết. Còn những kẻ biết, thay vì họ tranh cải thì giữ điềm tĩnh.-- Phật ngôn.
Ở
những vần thơ trên, Shakespeare gợi cho chúng ta nhớ rằng đôi khi trong
cuộc sống của chúng ta phải sống trong sự tổn thương, tử vong và trong
những hành động ngu xuẩn. Và qua lời nói của Ðức Phật cũng đúng lúc nhắc
nhở rằng sự hiện diện hiển nhiên khắp nơi của thần chết đang bám sát
chúng ta từng bước.
Ðúng
vậy, chúng ta không phủ định đó là sự thật, trong lúc chúng ta giận dữ,
kích động, chúng ta thường quên rằng một ngày nào đó liệu chúng ta có
chết không? Nhưng khi suy nghĩ về cái chết, chúng ta thường nói với
chính bản thân chúng ta rằng: "A! Có đáng giận không? Ðời người quá ngắn
mà, chẳng bao lâu tất cả chúng ta đều phải chết. Nổi giận hay lo âu
cũng chẳng đi đến đâu, chỉ làm cho chúng ta phiền thêm mà thôi. Vì thế
mình hãy làm những việc đừng mang đến phiền muộn cho mình. Mình hãy sống
an phận với chính bản thân mình và thế giới, mọi người xung quanh. Suy
cho cùng mình không động ta thì ta không động mình ...
Với lối suy nghĩ khôn ngoan như thế bạn có thể nguôi dần và đi đến quyết định chiến đấu lại với cơn giận dữ.
Thật
ra, ít nhất mỗi ngày một lần chúng ta ngẫm về cái chết cũng là điều
tốt. Ðức Phật dạy chúng ta maranasati (ngẫm về sự chết) để chúng ta có
thể phát triển cảm giác cấp bách trong thiền định và việc trau dồi trí
tuệ. Suy ngẫm về cái chết cũng sẽ khởi dậy, thúc đẩy chúng ta cố gắng
sống một cuộc sống đầy ý nghĩa và trách nhiệm, không phung phí thời gian
nhầm mưu cầu những việc không mang lại lợi ích. Ðối với Vipassanà,
thiền sư Joseph Goldstein nói: "Nếu chúng ta đón nhận cái chết như
là vị cố vấn của chúng ta, mỗi thời khắc chúng ta sẽ sống với quyền lực
và viên mãn. Chúng ta sẽ đóng góp phần sức lực cuối cùng cho nhân loại".
Vì thế, hãy luôn nhớ rằng: "Cuộc sống là tạm bợ nhưng tử là điều hiển nhiên" hoặc "Than ôi! Cuộc sống của con người thật là ngắn ngủi, luôn bị giới hạn và phù du, tràn đầy thương đau và thống khổ".
Con người phải hiểu một cách khôn ngoan, hãy làm điều tốt và hướng đến
cuộc sống thánh thiện, bởi con người không ai thoát khỏi cái chết?.
Hết phần một, xem tiếp phần hai
Nhung Gia (dịch)
Theo: Sách: Chế ngự cơn giận, trải rộng lòng từ