Qua nhiều năm, ngôi chùa do sư trụ trì trở thành mái ấm cưu
mang các em nhỏ mồ côi, bệnh tật. Bà là sư cô Thích Nữ Nguyên Thanh, Trụ
trì chùa Tiên Phước 2, tọa lạc tại số 17/66/26 tổ 126, KP9, phường Bình
Hưng Hòa B, quận Bình Tân, TPHCM.
NGÔI CHÙA ĐẶC BIỆT
Nằm khuất sau những con phố ngoằn ngoèo với dòng xe cộ qua lại đông
đúc, chùa Tiên Phước 2 có vẻ ngoài trầm mặc, tĩnh lặng như phần đông các
ngôi chùa mà chúng tôi đã có dịp ghé thăm.
Tuy nhiên, bất cứ ai từng một lần đặt chân đến chùa hẳn không khỏi
ngỡ ngàng, xúc động. Ở đây, tiếng khóc the thé của trẻ sơ sinh, tiếng
cười nói vô tư với ánh nhìn trong veo của những em mới 2,3 tuổi tạo
thành thứ thanh âm đặc biệt như ở một nhà trẻ mà bảo mẫu là vị sư cô đã
ngoài 40 tuổi.
Được thành lập từ năm 1997, chùa Tiên Phước 2 không chỉ là nơi tu học
của người xuất gia mà còn là nơi náu mình của những em bé bị chính bậc
sinh thành bỏ rơi.
Thời gian sau, sư cô Nguyên Thanh còn vận động mở ra các lớp học tình
thương Hoa Sen dành cho trẻ em nghèo không có điều kiện đến trường tại
địa phương với hơn 160 em tham gia.
Đến năm 2007, chùa xuống cấp trầm trọng. Vào mùa mưa, sư cô Nguyên
Thanh và các bé phải chống chọi với tình trạng dột nước khắp nơi trong
chùa và mắc các bệnh ngoài da do điều kiện sống không đảm bảo.
Không có kinh phí trùng tu, sư cô Nguyên Thanh phải gởi thư ngỏ kêu
gọi lòng từ tâm của phật tử, Mạnh Thường Quân trong và ngoài nước giúp
đỡ.
Hiện nay, chùa Tiên Phước 2 đang cưu mang 20 bé từ sơ sinh đến 13 tuổi.
Đã bị ba mẹ ruột bỏ rơi, không ít bé còn mang trong mình nhiều căn bệnh
hiểm nghèo như bại não, hở van tim, động kinh, khoèo chân không tự di
chuyển được...
Hôm chúng tôi đến, sư cô Nguyên Thanh đang cố dỗ dành giấc ngủ cho
Nguyễn Thanh Hoa Quỳnh, bé gái có đôi mắt tròn, sáng ngời nhưng cơ thể
gầy yếu, phần ngực bầm đen và khắp người nổi mụn nước li ti.
Sư cô Nguyên Thanh kể: “Chiều 11-7-2010, khi tôi vừa bước ra cổng
chùa thì có một người phụ nữ ngoài 50 tuổi xuất hiện và dúi vào tay tôi
bé gái nhỏ xíu, đang thoi thóp. Người phụ nữ cho biết, nhặt được bé gái
ở Châu Đốc, An Giang nhưng không có khả năng nuôi nên mang đến nhờ tôi
giúp. Lo ngại cho tính mạng của bé nên tôi không kịp hỏi gì thêm mà vội
vã ôm bé vào chùa và cho bé nhập viện ngay sau đó”.
Bác sĩ tại Viện Tim, TPHCM (520 Nguyễn Tri Phương, quận 10) chẩn đoán
Hoa Quỳnh bị tim bẩm sinh, não úng thủy và viêm phổi nặng. Nếu không
được chăm sóc tốt và ghép tim kịp thời, sự sống của Hoa Quỳnh sẽ không
thể kéo dài quá 3 năm.
Sư cô Nguyên Thanh tâm sự: “Ngày ngày nhìn bé Hoa Quỳnh phải gồng
mình chịu đựng những cơn đau, tôi đau thắt lòng. Lo cái ăn, cái mặc cho
các cháu đã quá khó khăn nên việc chữa trị những căn bệnh hiểm nghèo
thế này vượt quá khả năng của nhà chùa. Tôi phải đưa Hoa Quỳnh đi bệnh
viện thường xuyên nhưng tình trạng của cháu ngày càng xấu đi. Bây giờ,
chỉ còn trông mong vào lòng từ tâm của phật tử, các Mạnh Thường Quân để
duy trì sự sống cho cháu”.
Ngoài ra, còn có bé Nguyễn Thanh Hoa Sen bị bệnh động kinh. Bé Nguyễn
Thanh Tuấn bị não và khoèo hai chân, phải bò trên mặt đất và luôn cười
một cách ngờ nghệch.
Giờ cơm trưa, lũ trẻ vây quanh sư cô trong một căn phòng nhỏ hẹp. Nhìn
sư cẫn mẫn dỗ dành, đút cơm cho từng cháu, chúng tôi cảm nhận được tình
thương của bà dành cho những đứa trẻ bất hạnh này. Khi các bé đã ngon
giấc cũng là lúc hai tay sư mỏi nhừ, chân tê cứng vì ngồi lâu.
Bà vội vã ăn phần cơm đạm bạc của mình rồi lại tất bật cho những công
việc của buổi chiều. Sư cho biết, thời gian gần đây, cứ cách 1-2 tháng
lại có một bé sơ sinh bị bỏ rơi trước cổng chùa vào lúc nửa đêm.
Để có được chén cơm, bình sữa cho các bé, bàn chân của sư đã hành
khất qua nhiều địa phương. Dù còn khó khăn nhưng điều đặc biệt là trong
chùa luôn rộn lên tiếng cười vô tư của trẻ nhỏ.
Thương sư vất vả, sau giờ học, các bé lớn tuổi hơn còn biết phụ sư việc vặt trong chùa và chăm sóc các bé sơ sinh.
VÀ TẤM LÒNG THÍCH NỮ
Đối diện với chúng tôi là một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu,
giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu. Quanh bà, hàng chục đứa trẻ mới bi bô tập
nói, tập đi thay nhau sà vào lòng bà như muốn tìm hơi ấm của người mẹ.
Thi thoảng vài giọt nước mắt hiếm hoi rơi trên gò má của bà, một
người xuất gia và là mẹ của những đứa trẻ vô thừa nhận. Chính những
giông gió đã đi qua trong đời mình đã giúp bà có được sự đồng cảm sâu
sắc với nỗi bất hạnh của trẻ mồ côi và dành trọn tình thương yêu của
mình cho chúng.
Thích Nữ Nguyên Thanh tên thật là Nguyễn Thị Vân, SN 1968. Bà không còn
nhớ rõ quê quán của mình bởi đã bị ba mẹ ruột bỏ rơi từ nhỏ và sống
những năm tháng tuổi thơ lưu lạc ở xứ người.
Bà lớn lên trong vòng tay của bà nội, một người mẹ bị các con chối bỏ, già yếu và sống cuộc đời đầy bi kịch. Thích Nữ chia sẻ: “Bà
nội dẫn tôi lưu lạc khắp nơi và làm đủ nghề để kiếm sống. Hai bà cháu
không có nổi một túp lều để ở nên tôi quen với những đêm ngủ đường, ngủ
chợ trong tình trạng vừa đói vừa lạnh. Nội bị ung thư nhưng giấu tôi mãi
đến ngày bà đi”.
Bà nội mất, 14 tuổi, sư Nguyên Thanh bắt đầu đi ở đợ, chăm trẻ, làm
việc đồng áng cho nhiều gia đình ở khu vực miền Trung. 16 tuổi, bà lưu
lạc đến Phan Thiết, Bình Thuận và được một người phụ nữ tốt bụng đưa vào
chùa Tiên Phước (xã Tân Hà, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận) gặp thầy
trụ trì là Thượng tọa Thích Trùng Khiết nhờ giúp đỡ.
Tại đây, bà chính thức xuất gia. Sau đó không lâu, thầy trụ trì gởi
bà lên Đà Lạt tĩnh tâm và học giáo lý Phật giáo. Những ảnh hưởng của
thành phố hoa Đà Lạt còn in dấu trong cuộc đời bà thông qua việc bà đặt
tên cho các bé gái sơ sinh đều là tên các loài hoa như: Hoa Quỳnh, Hoa
Sen, Hoa Huệ...
Năm 1997, sư cô Nguyên Thanh về chùa Tiên Phước 2 nhận chức trụ trì. Từ
đó đến nay, chưa ngày nào sư được ngon giấc. Vừa lo tu học, vừa tận tay
chăm sóc các bé khỏe mạnh, túc trực bên giường bệnh khi có bé ốm đau
khiến bà kiệt sức.
Tuy nhiên, lòng từ bi của người xuất gia, tình yêu thương đã níu giữ
bà với công việc lặng thầm nhưng giàu ý nghĩa này. Trong số 20 đứa trẻ
do sư cưu mang, có một bé đã mất vì bệnh AIDS. Đó là bé trai tên Nguyễn
Thanh Giàu, bị bỏ trước cổng chùa khoảng 1 giờ sáng trong một tháng giữa
năm 2009.
Khi được sư phát hiện thì bé đã bị muỗi đốt khắp người và rất yếu.
Đúng 3 tháng, 2 ngày tiếp sau đó, sư cùng bé lưu lại Bệnh viện Nhi Đồng
1, TPHCM, Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch nhưng vẫn không thể cứu được sự sống
của bé.
Sư Nguyên Thanh cho biết, đó là những ngày khó quên nhất trong đời
bà. Nhưng cũng từ đó, bà càng quyết tâm dù khó khăn, mệt mỏi vẫn dành
trọn tình thương cho những mảnh đời bất hạnh.
Đã nhiều năm qua nhưng chưa có bậc cha, mẹ nào quay lại chùa tìm con.
Điều làm sư trăn trở nhất hiện nay là tương lai và tinh thần của các bé
khi chúng lớn lên, ý thức được về thân phận mồ côi của mình.
Trước khi chia tay chúng tôi, sư cô Nguyên Thanh bộc bạch: “Thuở bé,
tôi luôn tự hỏi vì sao cha mẹ không thừa nhận mình. Cho nên, hơn ai
hết, tôi hiểu các bé sẽ có những khoảng trống nhất định trong tâm hồn mà
tình thương của tôi không lấp đầy được. Dù vậy, tôi vẫn nguyện một lòng
lo cho chúng đến khi nào tôi không còn đủ khả năng nữa. Tôi mong mỏi
những bậc làm cha, làm mẹ nếu đã tạo ra một hài nhi thì đừng nhẫn tâm
vứt bỏ mà hãy cho bé một mái ấm gia đình”.
Theo: CATP.HCM