Bạn hãy tập chết để biết trân quý sự sống và sống sâu sắc
từng giây phút hàng ngày. Chết như thay chiếc áo nên bạn tập sống yêu
thương mỗi ngày. Sự sống tuyệt vời như vậy đó!
Tác giả là một vị Giáo thọ của Đạo tràng Mai
Thôn, là một trong những đệ tử lớn của Thiền sư Nhất Hạnh,
một trong những vị thầy đầu tiên đặt nền móng (giáo pháp)
cho tu viện Bát Nhã ở Bảo Lộc - Lâm Đồng. Thầy đã trải qua
cơn bịnh nan y mà bất cứ ai nếu mắc qua đều xem như một bản
án tử đã được ban ra. Nhưng Thầy đã vượt qua nhờ vào công phu
thiền quán song hành với y học hiện đại cùng cổ truyền Đông phương.
Đây là bài chia sẻ của Thầy.
Thiên nhiên trị liệu
Mình vẫn khỏe và mập hơn lúc còn ở Việt Nam. Có lẽ, mình lành hẳn cơn
bệnh rồi, bạn ạ! Trước đây, mình luôn luôn suy nghĩ và có
niềm tin rằng mình sẽ lành mạnh, bởi thế mình sống vui trong
suốt thời gian ba tháng điều trị ở Thủ Đức.
Mùa xuân năm nay mình trở về Làng Mai sau khi đi ngang qua một cơn
đại giải phẫu với nhiều đau nhức và điều trị một thời gian
tại Việt Nam. Mình bị ung thư ruột già. Bác sĩ Tôn Thất Cầu,
trưởng khoa ung bứu ở bệnh viện Trung Ương Huế bảo mình phải
điều trị bằng hoá chất, nhưng mình muốn trị bằng thiền định
và các loại thuốc cỏ cây thiên nhiên. Sau hơn hai mươi năm tu
học, mình tin tưởng nơi Bụt và pháp môn của Bụt do Thầy trao
truyền. Mình dùng năng lượng chánh niệm để sống vui trong
lúc điều trị. Mình tin các bác sĩ nhưng mình tin ở giáo lý của
Bụt nhiều hơn, nghĩa là sống chết đều do nghiệp, xin thêm một ngày
cũng không được thì hơi đâu mà lo lắng.
Hơn nữa mình đã quán chiếu về cái chết nhiều năm, và sống chết chỉ là
việc thay áo cũ thành áo mới, đổi xác trà cũ thành trà mới.
Chỉ thế thôi! Sống được ngày nào vui ngày đó, vì thế mình vui
tươi và trở nên yêu đời hơn trước nhiều.
Bây giờ ở Pháp, mình đi bộ mỗi ngày, vừa nhìn cảnh đẹp núi đồi thiên
nhiên, vừa thở không khí trong lành và đợi mặt trời xuống để
thưởng thức cảnh hoàng hôn hồng tím. Vào ngày đẹp trời, mình
đi bộ dài hơn tám cây số theo con đường đến ngã ba Xóm Hạ,
quẹo qua lâu đài, đi đến đường qua Xóm Mới, quay trở lên
đường về lâu đài Thenác. Ngày nào có nhiều mây, mình đi bộ
qua Xóm Đoài, con đường dài khoảng hai cây rưỡi số, đi về
cũng được hơn bốn cây số.
Đi bộ giúp cơ thể của mình tiếp nhận được nhiều sinh tố D từ tia nắng
mặt trời để điều trị ung thư. Mình đang thực tập theo đề
nghị của bác sĩ Lương Vinh Quốc Khanh. Ở Pháp mặt trời thật
quý! Nó thuộc về vùng Bắc Âu cho nên mặt trời có nhiều tia
hồng ngoại gửi theo trong nắng nhiều sinh tố D. Mặt trời ở
đây không có nóng thiêu đốt như mặt trời ở các nước nhiệt
đới, và cái nắng ấm áp chứ không gay gắt như nắng ở quê nhà.
Mình vừa đi vừa mở tung hết cánh cửa tâm hồn và cơ thể cho thiên
nhiên đi vào nuôi dưỡng và trị liệu.
Mình thấy rõ nắng có công năng trị liệu. Gió chiều, không khí, trời
xanh, lá rừng, bông hoa đều có công năng trị liệu... Tóm lại,
tất cả năng lượng trong thiên nhiên đều có công năng trị
liệu. Thiên nhiên là thuốc quý nhất trong các loại thuốc.
Chánh niệm là năng lượng tỉnh táo, ý thức, bén nhạy nên sự cảm nhận
của thân tâm với các loại năng lượng như nắng, gió, không khí,
bình an, tươi mát, tĩnh lặng trở nên rõ rệt. Khi tâm ý không
còn hoạt động lao xao trở về với trạng thái yên tĩnh thì nó
có thể tiếp xúc được với mọi hiện tượng hình sắc, kể cả năng
lượng trong sự sống. Khi tâm thức xao động thì nó mờ ám bởi
sự rung động (vibration), do đó nó không thể bắt được làn
sóng trị liệu của thiên nhiên và sự sống. Mình tập sống với
tâm không suy nghĩ, không lo âu, không tính toán. Luôn luôn nhớ
rằng mình chỉ còn một ngày để sống, vì vậy mình thực tập trân quý sự
sống thật sự.
Không biết thiên đàng của Chúa Trời có đẹp hay không? Nhưng cảnh
tượng ở nơi đây sao đẹp đến lạ lùng! Nó đẹp đến huy hoàng,
mây trời màu sắc rực rỡ, thiên nhiên xanh mướt mát mẻ, đồi
núi chập chùng yên tĩnh! Xóm Thượng là thiên đường tuổi thơ
của mình. Về đây, mình tiếp xúc lại nhiều kỷ niệm của thời
còn là một sư chú. Sư Ông đặt tên cho mình là sư chú Pháp
Đăng, và mình tự đặt cho mình nhiều tên khác nữa trong ấy có
sư chú Thạch Lang, sư chú Châu Linh, Suối, Lang, Tình Lang, Chàng
Đá, Tuyết Sơn... Ngồi đâu, mình cũng bắt gặp bóng hình của sư chú
Thạch Lang. Sư chú đã từng ngồi ngắm mặt trời lặn, đã từng đi
chơi khắp nơi, đã từng ngồi thiền nơi đồng cỏ, bên hồ sen,
dưới cây tùng... Sư chú đã từng ngồi hàng giờ vẽ cái hồ số
tám dưới thung lũng của nhà thờ Thenác bằng sơn màu…
Tuy nhiên, mình không đánh mất mình trong quá khứ đâu mà an trú thật
bền trong hiện pháp cho nên mình cảm thấy vui và thấy rõ thân
tâm càng ngày càng khỏe mạnh.
Suy nghĩ lành mạnh
Mình đang dùng phương pháp tư duy tích cực, lành mạnh, trong sáng để
điều trị ung thư. Suy tư là một loại hoạt động của tâm, có
thể gọi là năng lượng. Suy tư là tiếng nói âm thầm trong tâm
ý, có ảnh hưởng tới đời sống nội tâm, thân thể và tác động
lên mọi người, mọi loài chung quanh.
Sau nhiều năm tu luyện, mình thấy mỗi tư duy đều có ảnh hưởng rõ rệt
tới hoạt động của thân thể. Suy nghĩ dễ thương thì cơ thể nhẹ
nhàng, bình an. Suy nghĩ dữ dằn, lo sợ, thù ghét thì cơ thể
bứt rứt, tạo năng lượng sôi sục trong máu huyết, tim đập
nhanh và thường đưa tới mệt mỏi, đau nhức. Suy nghĩ xót
thương thì cái nhìn dịu hiền làm cho cơ thể buông thư, ấm áp.
Suy nghĩ bậy bạ, trần lụy, dâm dục thì cơ thể lên cơn sốt
dục vọng, bất an, căng thẳng. Suy nghĩ trong sáng thì cơ thể
thảnh thơi, nhẹ nhàng. Vậy, lấy cái tư duy trong sáng, dễ thương,
lành mạnh, mình giúp cho cơ thể mạnh khỏe, bình an, tạo ra năng
lượng đề kháng để trị bệnh. Mình rất tin vào phương pháp suy
tư lành mạnh này.
Giáo sư Emoto Masaru là người Nhật Bản để ra mấy mươi năm nghiên cứu
về nước. Giáo sư nói: “Nước là nền tảng, bản chất của sự
sống.” Đời sống con người có liên hệ mật thiết tới phẩm chất
của nước. Con người mạnh khỏe hay bệnh tật đều do nước trong
hay nước đục. Điều công bố này ai cũng tin, bởi vì con người
tiêu thụ nước nhiều nhất trong đời sống hàng ngày, và giáo sư
đã đưa ra các hình ảnh chụp từ các nguyên tử nước càng làm
cho mọi người tin tưởng và kinh ngạc hơn.
Nước bị ô nhiễm có nguyên tử không lành lặn, nó bị méo mó, bị bể ra
từng mảnh nhỏ, nước sạch sẽ, trong lành có nguyên tử nguyên
vẹn, hình đẹp như một bông hoa, một hạt tuyết, một ngôi sao.
Hiện giờ có nhiều dòng sông trên thế giới đang bị ô nhiễm trầm trọng
do con người thải vào sông quá nhiều chất độc , hóa học, dầu
mỡ, rác rến, nhất là các nước chậm tiến với đa số người dân
không có ý thức trách nhiệm và kiến thức về môi trường. Nước
bị ô nhiễm thì các loài thủy tộc sống trong đó cũng bị bệnh,
vì thế khi con người ăn các loài ấy thì con người cũng bệnh.
Lấy nước trong dòng sông ô nhiễm ấy để tưới vườn rau cải thì
rau cải mang theo các chất độc hóa học, vì thế bệnh của con
người một phần là do nguồn nước bị ô nhiễm mang lại.
Giáo sư làm cuộc thí nghiệm về nước với việc cầu nguyện. Lấy một ly
nước ở dòng sông ô nhiễm, giáo sư cho các học sinh cầu nguyện
khoảng 20 phút bằng bất cứ tín ngưỡng nào. Giáo sư bỏ ly nước
ấy ở phòng đông lạnh, rồi lấy vài hạt băng trong ly nước ấy
chụp hình thì nguyên tử nước trở lại nguyên hình, đẹp như một
bông hoa, nghĩa là nước cũng cảm nhận năng lượng an lành của
sự cầu nguyện.
Giáo sư thử nghiệm nước với các loại âm nhạc. Lấy một ly nước “nguyên
chất” gọi là “distilled water” cho nước nghe “nhạc dân ca”
thì nguyên tử nước biến thành hình bông hoa, cho nước nghe
“nhạc rock in roll” thì nguyên tử nước run rẩy bể từng miếng
nhỏ...
Giáo sư lại thí nghiệm nước bằng cách dán lên ly nước các chữ khác
nhau như “cám ơn nước” thì nguyên tử nước hạnh phúc đẹp hẳn ra,
“tao giết mày” thì nước sợ hãi nên nguyên tử nước méo mó....
Do thế, nước thật sự nhạy cảm! Nước có tâm thức vì vậy nước biết được
ngôn ngữ, nghe được lời nói, âm thanh, cảm được năng lượng,
ba động của suy tư, lời nói của con người. Bạn có thể nói
rằng: Sự sống con người ảnh hưởng sâu đậm trên bản chất của
nước và ngược lại. Nếu tâm con người lành mạnh thì nước trong
trẻo hơn. Nếu con người biết cầu nguyêện, khen ngợi, hát dân
ca thì nước trong lắng trở lại. Và nếu con người biết cám
ơn, biết bảo vệ, không xả rác, không thải các chất độc hại
vào nước thì các dòng sông sẽ tự nhiên trong lành trở lại.
Thân thể con người chứa gần 70 phần trăm nước. Nếu nước ở ngoài nhạy
cảm với ngôn ngữ, âm thanh, lời nói, suy tư, tình cảm thì
nước trong thân thể con người cũng như thế. Điều này chứng
minh rõ là môi trường, cách sinh hoạt, suy tư, nói năng của
con người có nhiều nguồn năng lượng không lành mạnh tạo ra
bệnh tật, bởi vì thời nay con người mang bệnh quá nhiều. Càng
ngày bệnh tai biến càng nhiều do căng thẳng. Càng ngày bệnh
ung thư càng nhiều do các chất độc hại. Càng ngày bệnh tâm
thần càng nhiều do trầm cảm, bất an...
Tóm lại, ngoài bảo vệ môi trường sinh sống, bạn nên thực tập tư duy
lành mạnh. Bạn gửi càng nhiều tình thương cho mọi người càng
tốt. Bạn hãy nhớ tới hình ảnh cầu nguyện, lời “cảm ơn” của
giáo sư Masaru mà nguyên tử nước trong lại đẹp hẳn ra, huống
hồ gửi năng lượng an lành, tình thương, biết ơn tới con người
thì chắc chắn con người sẽ mạnh khỏe. Bạn hãy suy tư lành
mạnh như thế cho người thân, bạn bè, mọi người, mọi loài và
thiên nhiên nữa nhé. Năng lượng lành mạnh sẽ làm cho cỏ xanh
hơn, nước trong hơn, hoa thắm hơn, chim hót hay hơn, mẹ vui
hơn, em khỏe hơn...
Quan trọng hơn hết là mỗi ngày bạn hãy nhớ suy tư lành mạnh, dễ
thương, tha thứ, vui tươi đối với chính bạn, bởi vì năng lượng
tình thương, lành mạnh, sự tha thứ, niềm vui tươi sẽ tuôn
chảy khắp châu thân, giúp cho thân thể mạnh khỏe, hệ đề kháng
gia tăng, máu huyết lưu thông thì thế nào bạn cũng sẽ khỏe
mạnh. Bạn hãy thử nghiệm vài suy tư lành mạnh xem thế nào!
Thiền định trị liệu
Thiền định là phương pháp trị liệu tuyệt vời nhất. Thiền định là sức
mạnh tâm linh giúp gạn lọc tâm ý tiêu cực như phiền não, sợ
hãi, lo lắng, đam mê, sầu muộn... Thiền định thắp sáng ý
thức, tập trung tâm ý, dự trữ năng lượng giúp cơ thể phục hồi
sức khỏe. Thiền định là nếp sống chánh niệm trong đời sống
hàng ngày, tức là đi biết đi, ngồi biết ngồi, đau biết đau,
buồn biết buồn... Thiền định có thể thực hiện trong mọi sinh
hoạt của đời sống nhưng quan trọng nhất vẫn là ngồi thiền.
Ngồi thiền là cuộc trở về với bạn, sự sống và hiện tại. Ngồi thiền là
đưa tâm rong ruổi trở về hợp nhất với thân ở trong trạng
thái tĩnh lặng, do thế bạn trở thành sự sống, thâm nhập sự
sống, cảm được chất liệu nuôi dưỡng từ sự sống. Cả con người
bạn tỏa ra một sức sống tràn đầy từ đôi mắt, nụ cười, dáng
ngồi.
Tuy nhiên, một số đông các bạn đang gặp nhiều khó khăn về phép ngồi
thiền. Có lẽ, các bạn này chưa nắm rõ tư thế và nghệ thuật của
phép ngồi thiền. Ngồi thiền là ngồi chơi. Ngồi chơi là ngồi
thở. Nếu ngồi mà bạn không theo dõi hơi thở thì tâm ý bạn sẽ
lén lút ra đi. Vì vậy “hơi thở là dây neo” giữ chiếc thuyền
tâm ý ở lại với thân. Ngồi chơi cho vui, tức là ngồi không
gồng gượng, không cố gắng, không gò bó, không căng thẳng,
không mong cầu, do thế bạn sẽ ngồi được lâu, không bị nghẹt
thở, không đau nhức, không mỏi mệt, không buồn ngủ. Phong
cách ngồi chơi làm cho buổi ngồi thiền trở nên thoải mái, nhẹ nhàng và
an lạc.
Thế ngồi vững nhất là ngồi kiết già, hai bàn chân chéo vào nhau, chân
phải đặt trên bắp vế trái và chân trái trên bắp vế phải, gọi
là liên hoa tọa (thế ngồi hoa sen). Bạn ngồi xếp bằng hai
chân trên một cái gối dày vừa đủ để giữ vững toàn thân. Nếu
ngồi kiết già quá khó thì bạn có thể ngồi bán già, chỉ chân
này chéo vào chân kia hay ngược lại. Nếu ngồi bán già vẫn còn
khó thì bạn có thể ngồi khép hai chân đặt về phía trước hoặc
muốn ngồi như thế nào cũng được, miễn là cảm thấy thoải mái.
Bạn cũng có thể ngồi trên ghế, hai bàn chân đặt trên sàn nhà
và hai tay chạm vào nhau bắt ấn thiền định.
Quan trọng là giữ lưng cho thẳng, buông thư mà không gồng cứng ngắt.
Ngồi sao mà phần trên từ bụng trở lên của cơ thể hoàn toàn
thư giãn, thả lỏng, thoải mái. Bạn có cảm giác cơ thể nhẹ như
một sợi tơ. Nếu ngồi mà tư thế nặng nề, mệt nhọc, khó thở
thì bạn phải điều chỉnh lại tư thế. Có thể sống lưng cong
quá, bụng bị ép, cơ thể gồng gượng cho nên máu huyết, tim
mạch, hệ hô hấp không lưu thông. Hai bên sống lưng là hai
luồng năng lượng, có những dây thần kinh và nhiều huyệt mạch
điều khiển tất cả hoạt động trong cơ thể. Bạn phải trả xương sống trở
về trạng thái cong tự nhiên của nó. Hãy để xương sống thả lỏng
như lúc bạn đi hay đứng thì thần kinh, máu huyết, mạch huyệt
mới đả thông. Lúc ấy năng lượng trong cơ thể mới lưu chuyển
giúp cho tâm thức thông suốt và an lạc.
Tại một vài thiền viện, thiền sinh không được động đậy trong khi ngồi
thiền, dù chân bị tê nhức thế nào họ cũng phải cố gắng chịu
đựng, điều này không cần thiết. Ngồi thiền là để có an lạc và
hạnh phúc. Nếu một phần nào của thân thể bị đau nhức, tức là
thân thể bạn muốn báo động điều gì đó. Bạn phải biết lắng
nghe nó, không nên bắt cơ thể chịu đựng quá sức, vì làm thế
có thể bộ phận ấy sẽ bị tổn thương.
Nếu chân bạn bị tê đau trong khi ngồi, bạn có thể tự động sửa lại thế
ngồi cho thoải mái hoặc đổi chân dưới lên trên. Bạn vừa làm
một cách nhẹ nhàng chậm rãi, vừa theo dõi hơi thở và từng cử
động của thân thể thì tâm bạn vẫn an trú trong định. Nếu chân
vẫn không hết đau làm bạn chịu hết nổi thì bạn có thể đứng
dậy, đi thiền hành từng bước chậm rãi, đến lúc bạn thấy có
thể ngồi lại được thì bạn ngồi xuống, miễn sao bạn đừng làm
động niệm đến các bạn khác. Điều này không đến nổi gây trở
ngại gì cho thiền tập mà ngược lại giúp bạn thực hành ngồi
thiền có hiệu quả hơn. Tuy nhiên, bạn được khích lệ ngồi yên cho đến
lúc hết giờ thiền tập.
Đôi khi bạn ngồi thiền là để chạy trốn cuộc đời, chạy trốn chính
mình, giống như con thỏ chui vào hang của nó. Làm như vậy,
bạn có thể tạm yên ổn trong một thời gian ngắn, nhưng khi ló
đầu ra khỏi hang, bạn vẫn phải đối diện với những vấn đề
thường nhật của bạn. Giống như khi bạn tu hành ép xác, bạn
mệt nhoài và có ảo tưởng là bạn chẳng còn vấn đề gì nữa.
Nhưng khi cơ thể bạn phục hồi sinh khí thì những vấn đề kia
cũng kéo về theo. Bạn không cần tu gấp, chỉ cần tu cho thảnh thơi, đều
đặn và hạnh phúc. Tu là một chuyến đi. Chuyến đi vô cùng tận.
Chuyến đi không có đích. Bạn hãy biết đi chậm rãi trong thanh
thản. Mỗi ngày bạn nhớ quán chiếu nhìn sâu vào lòng mọi sự
mọi việc đang xảy ra. Thực tập như thế bạn mới có thể tiếp
xúc được sâu sắc với cuộc sống muôn hình vạn trạng và biến
đổi vô thường.
Hãy nhớ bí mật của ngồi thiền là ngồi chơi, ngồi thở, vì vậy bạn tập
ngồi thiền khắp mọi nơi. Khi ngồi tại văn phòng hay trong xe
hơi, bạn hãy nhớ ngồi thở. Ngay cả khi đi mua sắm tại một
siêu thị đông người hay đứng chờ hàng dài trước nhà băng, ga
tàu lửa, trạm xe buýt, nếu bạn cảm thấy mệt mỏi, bực dọc, bất
an thì bạn có thể tập thở và mỉm cười để đừng bị chìm trong
hoàn cảnh đó. Bạn hãy giữ sự thăng bằng cho thân tâm. Muốn có
khả năng đối diện với bao phiền toái của cuộc đời, bạn cần
trở về với bạn bằng hơi thở ý thức. Ở đâu, trong tư thế nào,
đi, đứng, nằm, ngồi, bạn cũng nhớ tập thở. Tu là thở. Tu là chơi, tu
như chơi.
Ngồi thiền, bạn không suy nghĩ, không tính toán, không tạo tác gì hết
mà chỉ thở, mở cửa tâm thức cho các hạt giống lưu chuyển.
Bao nhiêu tâm ý đều được bạn nhận diện, bao nhiêu tình cảm
đều cho tuôn chảy thông thương. Tâm thức bạn có nhiều dòng
sông. Ngồi thiền như ngồi chơi bên bờ sông, bạn thấy rõ những
gì đang trôi trên dòng sông ấy như cái thùng, cành cây, con
thiên nga, cánh bèo... Ngồi thiền cũng thế! Bạn ngồi bên bờ
sông tâm linh để nhìn dòng sông tâm ý cho rõ. Bờ sông tâm
linh ấy là ánh sáng chánh niệm, thiền định được dựng lên từ hơi
thở ý thức, bước chân tĩnh lặng, câu niệm Bụt, câu trì chú.
Ngồi thiền đúng cách giúp tâm sáng suốt nên bạn thấy biết rõ mọi hoạt
động trong tâm ý. Bạn không xua đuổi mà không bám víu vào
tâm ý nào dù đó là an lạc hay hạnh phúc, buồn tủi hay khổ
đau. Bạn giữ tâm ý thoáng như hư không, sáng như buổi bình
minh, yên như hồ nước tĩnh lặng. Bạn giữ lấy tâm hồn nhiên,
tâm bản nhiên sáng lạng để nhận diện suy tư, tâm ý, cảm thọ
và chuyển hóa đi những bế tắt, buồn đau, muộn phiền. Càng yên
càng nhẹ, càng sáng càng thông, càng vô tư càng thoải mái.
Có người nói thiền định đâu phải chỉ là ngồi, vì vậy bạn tập làm việc
gì cũng là cơ hội sống thiền. Dù sao thế ngồi vẫn là tư thế
vững chãi dễ đi sâu vào thiền định khai mở suối nguồn an lạc,
thanh tịnh, thảnh thơi làm “thuốc an dưỡng” trị liệu cho
thân thể và tâm hồn.
Niềm tin là thần dược
New biology có thể dịch ra tiếng Việt là ngành sinh học mới. Các nhà
sinh học mới vừa khám phá ra một điều bí mật là di thể không
phải quyết định về tất cả phẩm chất của con người, mà chính
là niềm tin (belief). Đây là cái thấy trái ngược với các nhà
sinh học trong quá khứ, bởi ai ai cũng tin rằng di thể là nền
tảng, bản thể làm ra thực chất của đời sống con người. Vui
buồn, thương ghét, mạnh khỏe, bệnh tật, hạnh phúc, khổ đau,
thông minh, chậm hiểu, cao thấp... đều do di truyền.
Các nhà sinh học mới đại diện là Bruce Lipton, làm các cuộc thí
nghiệm và thấy rằng di thể hay DNA không thể tự nó hoạt hóa
(activate) để tạo ra các sinh hoạt trong đời sống con người
mà chính là niềm tin. Họ nói: “Nếu lấy một cậu bé có di thể
thông minh bỏ vào một môi trường thiếu học thì cậu bé ấy sẽ
lớn lên không có sự thông minh nào. Như vậy, rõ ràng là sự
thông minh của một con người không hoàn toàn do di thể quyết
định mà còn tùy thuộc vào môi trường, đặc biệt là sức mạnh
của niềm tin.” Họ nói tiếp: “Niềm tin phát xuất từ đâu? Niềm tin phát
xuất từ nhận thức (perception) mà nhận thức nghĩa là sự giao
cảm, sự tiếp xúc của tế bào và môi trường. Bruce nói mỗi tế
bào đều có cái ăn - ten (antena) rà được tín hiệu của môi
trường chung quanh.”
Các nhà sinh học mới nói rằng tế bào rất thông minh. Tới gần chất độc
thì nó tự rút lui để tránh bị nhiễm độc, gần thức ăn thì nó
tìm tới để được bồi dưỡng.
Nếu bạn căng thẳng thì tế bào co rúm trở lại nên cơ thể bạn không lưu
thông, máu không đến được các bộ phận của cơ thể, vì thế
căng thẳng tạo ra nhiều đau nhức, tật bệnh. Nếu bạn thư giãn
thì tế bào thoải mái, vui chơi nên cơ thể lưu thông, máu
huyết đi khắp mọi nơi giúp nuôi dưỡng, trị liệu làm cho cơ
thể được mạnh khỏe. Sống thư giãn, bình an giúp cho các tế
bào hạnh phúc, vui cười thì tự nhiên bạn được mạnh khỏe.
Giống như thư giãn hay bình an, nếu tin rằng bạn sẽ mạnh khỏe
thì cơ thể mạnh khỏe. Các tế bào, các hệ miễn dịch thông minh,
nhạy cảm có thể tiếp nhận bất cứ tín hiệu gì của bạn gửi đến. Các nhà
sinh học mới nói: “Nếu bạn suy nghĩ là bạn còn trẻ thì tự
động tế bào khỏe mạnh nên bạn trẻ mãi. Ngược lại, nếu bạn suy
nghĩ là bạn già rồi thì tự nhiên tế bào già yếu, teo đi cho
nên bạn mất sức, già đi rất nhanh.”
Theo Duy Biểu học, nhận thức là sự xúc chạm giữa sáu căn và sáu trần
tạo ra cái thấy, cái nghe, cái ngửi, vị nếm, xúc chạm, ý
thức. Con mắt thấy ngọn lá, đó là cái thấy. Lỗ tai nghe cơn
mưa, đó là cái nghe. Lỗ mũi ngửi hương sen, đó là cái ngửi...
Tuy nhiên, công năng của các căn được cấu tạo trong sự giới
hạn nhỏ bé của cơ thể cho nên chúng chỉ tiếp xúc với thế giới
hạn hẹp, chứ sự sống linh động, sâu sắc, bao la có nhiều
hiện tượng như âm thanh, hình sắc, ba động, làn sóng, năng
lượng ngoài khả năng cảm nhận của các căn. Cọng với cái nhận thức luôn
đi ngang qua trung gian suy luận, so đo, phỏng đoán và bị ảnh
hưởng sâu đậm về các loại tình cảm, ký ức, thành kiến trong
tâm thức, bởi vậy cho nên nhận thức cũng bị nhiều hạn chế và
thường sai lầm. Thấy sợi dây mà tưởng con rắn nên sợ quýnh
lên. Nghe tiếng gió rì rào nơi lá rừng mà tưởng âm thanh của
loài ma quỷ nào đó nên sợ đến nổi da gà... Vậy, nhận thức cần
tu tập, xét nghiệm bằng sự quán chiếu của ánh sáng chánh
niệm, thiền định mới có thể gạn lọc được sự hạn hẹp và sai
lầm của nó. Vì thế, phần căn bản của vui buồn, thương ghét, khổ lạc,
sức khỏe, tật bệnh đều phát sinh từ nhận thức. Tu tập để thay
đổi nhận thức làm cho nó lành mạnh, sáng sủa, nhẹ nhàng là
thang thuốc thần diệu nhất trong việc trị liệu.
Trong Duy Biểu học, nhận thức là nền tảng đưa tới trí tuệ, tình
thương, và cố nhiên là đưa tới niềm tin. Niềm tin sâu sắc hay cạn
cợt đều tùy thuộc vào phẩm chất của nhận thức. Khi nhận thức
có trí tuệ hoặc gần với trí tuệ thì niềm tin ấy là sự thật,
là sức mạnh, tạo ra sự cảm thông, tin yêu, bao dung, hạnh
phúc, lành mạnh. Ngược lại, khi nhận thức có nhiều sai lầm, u
mê, kỳ thị thì niềm tin ấy tạo ra chia rẽ, hận thù, đố kỵ,
bệnh hoạn, khổ đau. Vậy, khổ đau hay hạnh phúc, khỏe mạnh hay
tật bệnh đều phát xuất từ nhận thức, nền tảng cho niềm tin.
Bạn có niềm tin nơi Bụt, bởi bạn thấy được tượng Bụt, nghe nói về
Bụt, học về giáo lý của Bụt và thực hành theo lời Bụt dạy.
Bạn đã nếm được phần nào pháp lạc của thiền tập. Bạn có kinh
nghiệm về sự thật khổ đau, thấy được nguyên nhân khổ đau và
có con đường vượt thắng khổ đau nên bạn không sợ khổ đau. Gặp
khổ đau, bạn biết cách thực tập chấp nhận để chuyển hóa mà
không la mắng, không đánh trả, không giận hờn... Trái lại,
bạn có thể phát khởi lòng xót thương đối với người làm khổ
bạn, vì thế bạn khôi phục lại niềm vui, sức khỏe và hạnh phúc. Đó là
sức mạnh tâm linh do niềm tin đem lại. Niềm tin của bạn không ai
có thể lung lạc được. Đó là chánh tín.
Một người khác cũng có niềm tin nơi Bụt nhưng người này chưa nghe nói
về Bụt, có ít cơ hội học hỏi giáo lý của Bụt và chưa từng
thực tập theo giáo Pháp ngày nào cả. Vì không tu tập nên
người này không nếm một chút gì an lạc của giáo pháp. Người
này chưa biết gì về Tứ Diệu Đế, không biết sự thật khổ đau,
không thấy nguyên nhân khổ đau, không biết con đường chuyển
hóa khổ đau. Gặp khổ đau, người này chỉ biết la mắng, giận
hờn, đánh trả, than trời, trách đất. Gặp bất bình, người này
dễ nổi giận... Nên người này mang trong tâm nhiều nỗi bất an, giận
hờn, phiền não, vì thế đời sống của người này ít có hạnh phúc,
thiếu mất tình thương.
Niềm tin của người này có thể do thấy qua tượng Bụt hoặc tin theo cha
mẹ... Thấy Bụt như là một hình tượng bằng xi măng, đá hoa,
vàng, ngọc thì cái thấy ấy còn cạn, và nếu tin Bụt qua hình
tượng có thể gọi là tà tín. Nó không dính líu gì về giáo lý
và bản chất của Bụt. Niềm tin này dễ bị lung lạc và có thể
đưa tới mê tín, dị đoan.
Cũng đều là niềm tin nhưng hai niềm tin trên hoàn toàn khác nhau. Một
bên biết chấp nhận khổ đau để quán chiếu mà chuyến hóa để
đưa tới hạnh phúc, tha thứ, xót thương. Một bên không biết gì
về Tứ Diệu Đế, không chấp nhận khổ đau, chỉ biết đánh trả,
trách móc, hơn thua, đưa tới thêm nhiều cay đắng. Vậy, niềm
tin có nhiều cấp bậc. Niềm tin làm bằng trí tuệ có thể đưa
tới hạnh phúc, khỏe mạnh, giải thoát. Niềm tin làm bằng mù
quáng, mê tín, cố chấp chắc chắn đem lại đau khổ, não phiền,
buộc ràng.
Gặp lúc khó khăn, bạn suy nghĩ và tin tưởng rằng mình sẽ vượt qua khó
khăn này thì cơ thể bạn sẽ tạo ra kích thích tố, đẩy mạnh hệ
miễn dịch, biến thành năng lượng giúp bạn tiếp tục chiến đấu
để vượt qua khó khăn ấy. Học hành cũng thế! Nếu bạn quyết
tâm thành công ngành y khoa thì bạn có sức mạnh chú tâm học
hết tất cả các môn chuyên ngành dù khó cách mấy để trở thành
một bác sĩ. Ngược lại không có niềm tin, bạn chẳng học hành
hay làm được việc gì cả. Vậy, niềm tin cực kỳ quan trọng.
Niềm tin là sức mạnh. Có niềm tin, bạn có năng lượng có thể làm
tất cả mọi việc khó làm.
Niềm tin là một thần dược giúp mình đang điều trị được ung thư. Lúc
ấy, mình không nghĩ là mình đang mang bệnh nặng, chỉ biết sống
vui, mỉm cười, thảnh thơi, vô tư từng giây từng phút. Mình
thường nghĩ thế nào mình cũng mạnh khỏe. Niềm tin tích cực ấy
là do cái cảm nhận về sự phục hồi trong cơ thể và sự thiền
tập hàng ngày đưa tới. Mình không tin mù quáng đâu, bởi có
một nguồn năng lượng, một sức sống đang tràn dâng trong cơ
thể.
Hơn nữa, bao nhiêu năm quán chiếu về sự mong manh của kiếp người nên
mình có khả năng buông bỏ mọi vương vấn, nhất là bỏ được hạt
giống sợ chết. Mình không suy nghĩ, không lo sợ gì cả và sẵn
sàng chấp nhận cái tình trạng sức khỏe đang có với trái tim
nhẹ nhàng và tâm hồn bình thản. Bụt đã dạy rõ về sinh tử, và
mình đã quán chiếu về giáo lý “một là tất cả”. Mình là nắng
mai, là cây, là lá, là cơn mưa, là đại địa, là dòng sông, là
cha mẹ, ông bà, tổ tiên... bằng hình ảnh thai nhi nối liền
với nhiều bà mẹ qua những cuống nhau vô hình thì có gì phải sợ.
Có lẽ các tế bào trong cơ thể của mình tiếp nhận năng lượng niềm tin
mạnh khỏe và niềm vui sống nên nó hồi phục thật nhanh. Chỉ
trong vòng ba tháng, mình cảm thấy cơ thể trở lại mạnh khỏe
hẳn trở lại như trước. Cố nhiên sự hồi phục này cũng nhờ
thuốc men, thức ăn, sự quan tâm, sự cầu nguyện và tình thương
của nhiều người.
Mình xin hết lòng cám ơn Thầy, các tăng thân, gia đình, bạn bè, các
bác sĩ và bà con làng xóm giúp mình vượt qua cơn bệnh hiểm
nghèo. Có thể, mình sẽ sống lâu lắm. Phải nói “không có lẽ”
gì hết mà chắc chắn là như thế. Mình phải dùng tâm lực và suy
tư lành mạnh để sống mạnh khỏe như sự khám phá về “niềm tin”
của các nhà sinh học mới. Bạn và mình hãy cứ vui tươi, yêu
đời, tha thứ, bình an, thanh thản. Tại sao không? Bởi vì, bạn
và mình đang còn sống mạnh khỏe, còn niềm vui nào bằng.
Sự sống đẹp lạ thường Xin trả về thiên nhiên Những dòng suối yêu thương Đổi trao từ vô thỉ Sự sống đẹp lạ thường Xin trả về quê hương Tấm thân cát bụi này Chết như thay chiếc áo Sống thương yêu mỗi ngày.
Bài thơ này diễn tả về cái mong manh của kiếp người. Đây là một phép
quán quan trọng cho các thầy, các sư cô lúc Bụt còn tại thế.
Bạn không thể nào giữ được tâm bình thản trước cái đau nhức khủng
khiếp lúc xác thân này tan rã, chỉ có những người có chuẩn bị
tinh thần bằng phép thực tập làm quen và nhìn sâu vào cái
chết. Bạn phải tập chết mỗi ngày. Bạn không nên tin rằng
“chết” là điềm chẳng lành, đừng bị người ta lừa rằng nó là
một việc cấm kỵ. Không! Chết là một nghệ thuật tuyệt vời, cao
nhất của một kiếp người. Bạn phải tập chết cho thật đẹp, an,
lành. Người Tây Tạng để hết cả cuộc đời quán chiếu, tu
luyện, học hỏi về bản chất của cái chết, do vậy họ có một nếp sống
rất bình thản.
Sự thật, biết bao nhiêu tế bào trong cơ thể đang chết trong từng giây
từng phút và đồng thời biết bao nhiêu tế bào trong cơ thể
đang sinh sôi nẩy nở mỗi ngày. Từ đó, bạn thấy rõ sống chết
là chuyện bình thường đang xảy ra ngay trong cơ thể bạn. Sống
chết lưu chuyển, trao đổi với nhau làm cho sự sống thêm linh
động như ngày qua đêm, mưa rồi nắng, xuân tới hạ...
Bạn nhớ đừng sống hững hờ với những gì mầu nhiệm đang có mặt trong sự
sống và đừng tự che mắt trước sự thật mong manh của mọi sự,
mọi vật. Có cái thấy này, bao nhiêu việc khác trở nên không
còn quan trọng nữa. Biết đói, bạn mới nếm được cái hạnh phúc
khi được ăn no. Biết đau nhức, bạn mới cảm được cái hạnh phúc
khi không còn đau nhức. Biết chết, bạn mới thấy được cái
hạnh phúc khi được sống thật sự. Hãy sống vui tươi, hạnh phúc
và yêu thương ngay đi bạn! Đừng đợi niềm vui, hạnh phúc ở
ngày mai hoặc nơi nào khác vì nó có thể muộn màng.
Bạn thử tập nhìn sự sống của bạn có ở trong thân tứ đại, đồng thời nó
cũng có mặt ngoài thân tứ đại. Hãy tập làm quen rằng: Thân
này là mảnh vườn, máu này là dòng sông, hơi thở này là không
khí, nhiệt lượng này là ánh nắng buổi sớm, trái tim này là
mặt trời... Mỗi giây mỗi phút, sự sống bạn liên tục gắn liền,
đổi trao mật thiết với nhiều yếu tố khác trong sự sống. Uống
nước, bạn là mạch nước từ lòng đất sâu, bạn là con suối nhỏ,
bạn là đám mây bay... Ăn cơm, bạn là cánh đồng lúa vàng đang
hát vi vu trong cơn gió. Thở không khí, bạn trở thành không
gian bao la... Nghe dòng sông vỗ vào bờ, bạn nghe được tiếng gọi từ
bản thể uyên nguyên của chính mình. Thấy ruộng vườn, núi sông,
bạn thấy được tấm thân mênh mông của bạn... Bạn là tất cả vũ
trụ bao la. Nhìn đâu, bạn cũng thấy được mặt mũi chân hình.
Bạn hãy tập chết để biết trân quý sự sống và sống sâu sắc từng giây
phút hàng ngày. Chết như thay chiếc áo nên bạn tập sống yêu
thương mỗi ngày. Sự sống tuyệt vời như vậy đó! Sao bạn cứ mãi
nhốt tâm hồn trong ngục tù cô đơn, buồn tủi, giận hờn. Hãy
trả về thiên nhiên những dòng suối yêu thương. Hãy trả về quê
hương tấm thân cát bụi này. Quê hương sẽ ôm ấp, chở che cho
bạn. Bạn sẽ ngủ yên trong lòng đất. Tâm hồn bạn sẽ đi về nơi
quê xưa chốn cũ.
Thích Chân Pháp Đăng