Trước khi bắt đầu bài thuyết pháp của mình tại Tổ Đình Trung
Hậu - Vĩnh Phúc, Thiền sư Nhất Hạnh đã mời các bạn trẻ ngồi lên trên, để
có thể nghe thật rõ. Ông muốn nói về tình yêu, bản chất tình yêu nhìn
từ góc độ Phật giáo.
Miệng mỉm cười, ông đã kể một câu chuyện tình yêu, giản dị thôi nhưng
hàm ý sâu sắc: Có một chàng trai ở vùng California - Mỹ, rất đẹp trai,
học giỏi, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, có nhiều bạn gái xinh
đẹp. Chàng trai sống với mẹ, người mẹ biết trong các cô gái ngưỡng mộ
con mình, có một cô gái không xinh nhất, cô không trắng, không cao lắm
nhưng được chàng trai đặc biệt chú ý. Ngạc nhiên, người mẹ hỏi con trai:
Vì sao con lại thích cô gái ấy, cô ta đâu có gì nổi bật? Cô ấy hiểu con
- chàng trai trả lời đơn giản.
Chàng trai học ngành công nghệ thông tin nhưng rất hay làm thơ. Mỗi
lần chàng đọc thơ, cô gái nọ lắng nghe rất chăm chú và có những nhận xét
sâu sắc, trong khi những cô gái xinh đẹp kia không để ý gì đến. Chàng
trai đã chọn người yêu không vì vẻ đẹp bề ngoài, mà bởi sự lắng nghe và
thấu hiểu.
"Đạo Phật cũng dạy như vậy, có hiểu mới có thương, tình yêu phải làm bằng sự hiểu biết", Thiền sư kết luận.
Muốn thương phải hiểu
Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ.
Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc.
Không hiểu, không thể thương yêu đích thực.
Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu.
Mỗi người có những nỗi niềm, khổ đau, bức xúc riêng. Nếu không hiểu,
sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình
sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình
thương đau khổ suốt đời.
Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thưòng xảy ra.
Được hiểu và được thương vốn là một nhu cầu muôn đời của con người.
Nhiều người thường cảm thấy không ai hiểu mình. Họ "đói" thương, "đói"
hiểu. Họ thơ thẩn, lang thang trong cuộc đời tìm người hiểu mình, thương
mình. Gặp được người hiểu mình, thương mình là may mắn lớn của cuộc
đời. Tình yêu nảy nở, lớn lên từ đó.
Vậy nên, "có hiểu mới có thương" là nguyên tắc chọn người yêu, chọn
chồng/vợ theo quan điểm Phật giáo. Dù người ta có đẹp, có giàu đến đâu
nhưng không hiểu mình sẽ làm mình khổ suốt đời. Hôn nhân có thể mở ra
những con đường hoa hồng, có thể mở ra cánh cửa tù ngục. Chọn vợ, chọn
chồng là một sự mạo hiểm lớn. Hãy cẩn thận, nếu không muốn chọn án tù
chung thân cho cuộc đời mình.
Chọn người hiểu và thương mình - hãy nhớ - đó là nguyên tắc tìm người tri kỷ trong cuộc đời.
Bốn yếu tố của tình yêu: Từ bi hỉ xả
Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.
"Từ" là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương
không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà
không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích
thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau,
ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu
thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.
"Bi" là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ,
người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì
cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người
biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.
Như vậy, "từ bi" theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho
nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là
đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. "Từ
bi" trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải "tu tập".
Cần nhiều thời gian để quan sát, lắng nghe, thấu hiểu những nỗi khổ niềm
đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau,
thêm hạnh phúc.
"Hỉ" là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu
ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui
lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.
"Xả" là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh
phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ
đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/anh,
em/anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng
biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì
mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau,
làm lớn thêm hạnh phúc.
Này người trẻ, bạn nghĩ về tình yêu của mình đi, có "từ bi hỉ xả
không"? Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng: "Người yêu ta có hiểu niềm vui
nỗi khổ của ta không? Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không?
Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?..." Và tự hỏi lại
mình, liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình?! Liệu tình yêu
của bạn đã đủ "từ bi hỉ xả"?
Tình dục và tình yêu
Phật giáo quan niệm như thế nào về tình dục trong tình yêu? Không
phải ngẫu nhiên mà vị thiền sư tôi được hạnh ngộ bắt đầu vấn đề này bằng
cách bàn về "thân tâm" trong truyền thống văn hoá Á Đông.
Trong truyền thống văn hoá ta, thân với tâm là "nhất như", tức là nếu
ta không tôn kính thân thể người yêu thì cũng không tôn kính được tâm
hồn người ấy. Yêu nhau là giữ gìn cho nhau, kính trọng nhau. Khi sự rẻ
rúng xem thường xảy ra thì tình yêu đích thực không còn.
Thân thể ta cũng như tâm hồn ta. Có những nỗi niềm sâu kín trong tâm
hồn, chúng ta chỉ chia sẻ với người tri kỉ. Thân thể ta cũng vậy, có
những vùng thiêng liêng và riêng tư, ta không muốn ai chạm tới, ngoài
người ta yêu, ta tin, ta muốn sống trọn đời, trọn kiếp.
Trong tình yêu lớn và cao quý, bất cứ lời nói và cử chỉ nào cũng phải
biểu lộ sự tương kính. Người con trai phải tôn trọng người con gái mình
yêu, cả thân thể lẫn tâm hồn. Người con gái biết giữ gìn, cũng là biết
làm người yêu thêm tương kính, nuôi dưỡng hạnh phúc lâu dài về sau.
Bạn muốn thương yêu theo phương pháp Phật dạy chăng? Hãy hiểu, thương
và tương kính người yêu của mình, cũng chính là đem hạnh phúc đến cho
người và cho mình vậy!