Phật Học Online

Lời sám hối của một doanh nhân:Luân lý đạo đức đã cứu cả gia đình tôi

Tôi cảm thấy mình là người không đủ tư cách để ngồi đây báo cáo, vì tôi đã làm quá nhiều việc ác, tội lỗi cũng quá nhiều. Cho nên hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để nói lời sám hối với mọi người. Bởi vì tôi học Đệ Tử Quy, tôi chỉ mới bắt đầu tiếp xúc vào ngày 5 tháng 2 năm nay, tôi học Đệ Tử Quy đến hôm nay là đúng 78 ngày. Cho nên hôm nay tôi đến đây, chính là để nói lời sám hối tự đáy lòng với quí vị, sám hối những lỗi lầm của chính mình. Tôi vô cùng cảm ơn đơn vị tổ chức và cảm ơn tất cả mọi người đã cho tôi cơ hội sám hối như thế này.


Đệ Tử Quy có bốn câu là, như vừa rồi người chủ trì cũng đã nói là: “quá năng cải, quy ư vô. Thảng yểm sức, tăng nhất cô”. Nghĩa là: “Lỗi biết sửa, coi như không. Nếu che giấu, tội thêm nặng”. Tôi thực sự không muốn che giấu nữa, quá khứ tôi là kẻ ngụy quân tử, lừa dối chính mình. Tôi hoàn toàn là một kẻ mang vẻ bề ngoài là người tốt, nhưng nội tâm là một kẻ cực kỳ xấu xa, cho nên nhân cơ hội này, một lần nữa cảm ơn quí vị đã cho tôi cơ hội sám hối này. Tiện đây tôi cũng xin nhắc nhở quí vị, các nhà doanh nghiệp, trong quá trình chia sẻ của tôi, nhớ đừng đi theo con đường của tôi. Mong rằng quí vị đều có một sự khởi đầu của đời sống hạnh phúc.

Tôi làm nghề bán thuốc bảo vệ sức khỏe, cũng đã từng trải qua rất nhiều cái mà mọi người gọi là thành công, cũng đã từng trải qua những ngày tiền vào như nước, là mỗi ngày tiền vào từ 500 ngàn đến bạc triệu, đã từng như vậy. Điều này cũng là điều mà mọi người muốn theo đuổi, có rất nhiều nhà doanh nghiệp nói tôi muốn kiếm tiền, tôi cần tiền, mỗi ngày vào tiền triệu. Bạn luôn có tâm trạng đó, đó là con số chứ không phải tiền. Tôi nói với các nhà doanh nghiệp vừa và nhỏ, tôi lúc đó cũng bị số tiền lớn như vậy thiêu đốt mỗi ngày rồi, bản thân cũng không biết mình là ai nữa, sự thật là như vậy.

Chúng ta điều biết vào thập niên 80, khi chúng tôi lên trung học, mọi người có kiểu giá trị quan tôn sùng lối sống phương tây. Tôi còn nhớ khi tôi mười mấy tuổi, chúng tôi đã nhìn thấy những gì vậy? Là đội cảm tử Gia Lý Sâm, là tóc uốn quăn, nhảy Disco, quần ống loe, đeo kiến mắt ếch, là đời sống mang giá trị quan rác rưởi của phương tây như vậy. Tôi cũng tôn sùng những thứ này. Cho nên tôi theo đuổi kiểu sống xa hoa này, tôi bắt đầu mua sắm điên cuồng, nào là mua biệt thự, mua xe xịn. Biệt thự mà tôi mua là ba tầng, dưới đất một tầng, khoảng gần 1000 mét vuông. Ở Bắc Kinh một mét vuông là gần 50.000. Trong biệt thự tôi tự mình lắp thang máy, lắp bộ thang máy Tam Lăng để hưởng thụ, để bảo cho bạn của tôi biết rằng tôi oai hơn mấy anh, tôi có thể lắp một bộ thang máy loại siêu xa xỉ bên trong biệt thự của mình. Sau đó mua xe Ford, mua xe Lộ Hổ, người ta có xe gì thì tôi sẽ có xe tốt hơn xe của họ, Liên Lao Tư, Lexus, tôi đều muốn đi xem. Giường tôi ngủ là giường nhập khẩu nguyên thùng từ Ý, khoảng gần 300.000. Quần áo cũng thế, ở Bắc Kinh có nhà hàng lớn Trung Quốc, phía dưới đó có nào là túi xách Louis, gồm cả A Mã Nê, tất cả những nhãn hiệu nổi tiếng. Lúc đó tôi muốn dùng, tại sao phải làm như vậy? Mục đích chính là để cho mọi người biết tôi đã thành công, là thời thượng, chính là để chứng tỏ mình, để khoe khoang mình, tôi ngon hơn các bạn, là trải qua đời sống như vậy. Nhưng đời sống như vậy, đã đem đến tai nạn vô cùng vô tận cho tôi. Có tiền rồi thì phải có đời sống hạnh phúc chứ? Không phải. Riêng tôi thì tai nạn vô cùng vô tận. Tại sao sau khi tôi có tiền lại trải qua đời sống như vậy? Trường đại học Thanh Hoa có câu khẩu hiệu, thỉnh thoảng tôi có đến đại học Thanh Hoa, vì tôi làm công tác y dược sinh vật nên có khi tiếp xúc giáo sư. Đại học Thanh Hoa có câu khẩu hiệu là: “Hậu đức tải vật”, mà tôi lại vô đức, thiếu đức, nên gánh không nổi sự giàu có mà trời ban cho. Tôi thuộc vào hạng mà mọi người đều biết, đó là ba chữ “đồ ăn hại”. Đồ ăn hại như tôi quí vị không thể tưởng tượng nổi đâu. Điều này có quan hệ đến điều gì vậy? Là có quan hệ đến vết thương tâm hồn từ nhỏ đến lớn của tôi, vì tôi có một tuổi thơ đầy đau khổ.

Cha mẹ của tôi ly hôn, khi tôi 9 tuổi thì cha mẹ tôi ly hôn. Vết thương tâm hồn từ nhỏ đó đến mức nào vậy? Bạn nghĩ thử năm nay tôi hơn 40 tuổi. Chín tuổi, là hơn 30 năm trước cha mẹ ly hôn. Vào thời đó đời sống rất khổ sở, tôi không có nhà để ở, tôi đã từng ngủ ở ga xe lửa, ở những băng ghế dài trong bệnh viện, trong những đống cỏ, và trong những chiếc lều bạt của công trường chưa hoàn công. Vào lúc đó, điều tôi mong mỏi nhất đó là có một mái nhà. Khi tôi ngủ ở ga xe lửa, tôi dùng ngực của mình để làm ấm chân cho em trai tôi, là em kế tôi, tôi sợ em lạnh. Em tôi nói với tôi, hai anh em mình khi nào có nhà anh nhỉ? Hai anh em tôi nhìn nhau khóc, thật vậy. Chúng tôi lúc đó điều mơ ước nhất là có nhà, mà không có. Sau khi cha mẹ tôi ly hôn, thì mẹ tôi đi lấy chồng, cha đi cưới vợ bé, mẹ kế của tôi thì khỏi phải nói, hơn nữa trình độ văn hóa của bà không cao, những điều bà nghĩ chỉ là ích kỷ nhỏ nhoi, hoàn toàn không thương yêu con của chồng. Cho nên nỗi khổ trong lòng tôi mới phồng lên như vậy.

Gia đình ly hôn đã làm tổn thương đến con cái như thế nào vậy? Không những nỗi đau về thể xác, hơn nữa đã tạo nên nỗi đau trong tâm hồn tôi, khiến tôi thù hận cha mẹ, thù hận suốt đời. Đến khi nào tôi mới tiếp xúc trở lại với cha tôi vậy? Là sau khi học xong Đệ Tử Quy, mồng một tết năm nay, tâm hồn tôi mới chính thức nói với chính mình, là sau khi tôi xem tiết mục “điều hòa để cứu nguy cơ”, nó đã làm cho tôi quá cảm động, cho nên mồng một tết tôi mới đi tìm cha của tôi. Bạn nghĩ xem, hơn 30 năm. Cho nên, ở đây tôi kính khuyên các nhà doanh nghiệp, kể cả bạn bè của các bạn, thật đấy! Chúng ta giống như hôm qua thầy Cận Nhã Giai, hôm qua người vợ đó nói, anh quá vất vả rồi. Người chồng nói, em quá vất vả rồi. Hôm qua tôi lắng nghe, thật đấy! Tôi đã khóc rất nhiều! Cho nên tôi kính khuyên quí vị, quí vị dứt khoát không nên ly hôn, vì cuộc sống hạnh phúc của chính các bạn, vì con cái của chính mình mà không nên ly hôn. Mẹ của tôi đã qua đời rồi, qua đời cách nay hai năm. Tôi muốn hiếu thuận với mẹ, hiếu thuận với cha cũng không có cơ hội nữa, đây cũng là việc mà hôm qua tôi vô cùng hối hận. Ngoài ra, hôm nay tôi thay mặt cha mẹ nói lời sám hối, sám hối thay cha mẹ, đã đem lại sự đau khổ cho trẻ con. Trẻ con không có tội. Cho nên tôi có một tâm hồn từ nhỏ, mẹ kế tôi đã từng nói với cha tôi rằng: “Con của ông sau này dứt khoát là đi tù, không có đứa nào ra gì đâu”. Lúc đó tôi liền phát ra lời thề, tôi nói, đợi tôi lớn lên, đợi khi tôi có tiền rồi, tôi sẽ sống cho bà thấy. Chính là vết thương tâm hồn này cứ mãi bám theo tôi đến ngày hôm nay, cứ mãi đeo bám theo tôi cho tới khi xem được đĩa “Hài hòa để cứu nguy cơ” đó, cứ mãi đeo bám đến ngày 15 tháng 2. Khi tôi xem Đệ Tử Quy, cuốn kinh điển của cổ thánh tiên hiền này, tôi mới bắt đầu xoay chuyển.

Từ lớp một tiểu học cho đến khi thôi học thì thành tích học tập của tôi rất khá. Tôi làm lớp trưởng từ nhỏ đến khi thôi học. Hơn nữa, giải thưởng lớn về toán học của toàn thành phố tôi cũng xếp hạng nhì, giải thưởng lớn về mỹ thuật toàn quốc tôi cũng xếp hạng nhì, đến trung học hội học sinh thì tôi là chủ tịch hội. Sau đó khi tôi 14 tuổi, khi tôi đến 14 tuổi là rời khỏi nhà, đến năm 14 tuổi tôi cố học thế nào cũng học không vào được nữa. Tại sao vậy? Vì bạn học mở hộp cơm ra thì cơm trắng, trứng gà chiên, thấy cái gì cũng ngon, còn tôi thì không có! Tôi lúc đó ở Bắc Kinh, phía bắc gọi là Mằn Thắn áp chảo, một loại bánh bao bắp, tôi phải kẹp với tương khô, cầm cọng hành. Tôi là lớp trưởng, tôi phải chạy ra phía sau cửa nhà bếp để ăn. Cho nên trong đầu không còn nghĩ gì đến chuyện học hành nữa, sau đó thì nghỉ học.

Sau khi nghỉ học, bạn nghĩ lúc đó tôi 14 tuổi mà rời khỏi nhà, thì có thể đi đâu được đây? Tôi chỉ có thể vào nhà hàng học phụ bếp, để phụ giúp việc cho bếp trưởng, phụ xắt thức ăn, lúc đó là tôi làm việc này. Công việc khởi đầu của tôi là chặt chân gà, chính là chân gà, người miền bắc gọi là chân gà. Vì rất quí công việc này nên tôi làm rất nỗ lực, để bếp trưởng thích và để ông chủ yêu mến. Tôi khó khăn lắm mới có cơm để ăn, tôi chưa từng được ăn ngon như vậy, trước đây chưa được ăn ngon như vậy, cho nên tôi làm việc rất chăm chỉ. Lúc đó, buổi tối cũng không có chỗ nào để đi, nhà hàng cũng có sắp sẵn chỗ ngủ lại, khoảng mấy người một phòng. Buổi tối tôi thường lên phòng xem phim. Có thể quí vị, các nhà doanh nghiệp đang ngồi đây cũng biết, cả những vị lớn tuổi, lúc đó đã có Video rồi, tôi xem rồi ngủ lại luôn. Lúc đó xem phim Hứa Văn Cường, Hứa Văn Cường chẳng phải đã chặt ngón tay đó sao? Vì lên 9 tuổi cha mẹ ly hôn, điều này đã tạo nên áp lực tâm lý nơi tôi, tâm lý lúc nào cũng muốn chứng tỏ mình mạnh, háo thắng, mẫn cảm, và gì nữa nào? Tôi hoàn toàn không biết cười là gì cả. Có một hôm tôi uống rượu nhiều và muốn chứng tỏ mình với bạn bè, tôi bảo với họ rằng tôi cũng giống Hứa Văn Cường, bạn yên tâm, tôi tàn nhẫn hơn các bạn, nếu ai bắt nạt tôi, tôi hứa sẽ chém họ. Bạn bè tôi nói: “Không tin”. Tôi nói, nếu bạn không tin, tôi dám chặt ngón tay, bạn dám không? Họ nói: “Tôi không dám”. Tôi nói: “Tôi dám!”. Kết quả là về đến nhà hàng, chỉ một nhát là tôi chặt mất một ngón tay, hơn nữa sau khi tôi chặt xong, tôi còn làm trò gì nữa vậy? Bèn cầm ngón tay bị chặt vứt vào bếp lò, đứng đó nhìn nó cháy, chỉ để chứng tỏ cho tất cả bạn bè xung quanh tôi thấy rằng, tôi là Hứa Văn Cường hiện nay của các bạn, các bạn phải nghe theo tôi. Cho nên trẻ con thật sự không có tội. Hiện nay chúng ta cũng đã hơn 40 tuổi rồi, hiện nay là trào lưu ly hôn, nhà nào cũng đòi ly hôn, nào là đứa này theo cha, đứa kia theo mẹ, các bạn có bao giờ nghĩ đến trẻ con không? Những cha mẹ ly hôn có nghĩ đến con cái không? Chỉ vì hạnh phúc của cá nhân mình, chỉ vì theo đuổi sự hưởng lạc của bản thân, mà chẳng quan tâm đến con cái. Cho nên tôi xin nhắc lại, thật sự không nên đi con đường này. Đây là việc đầu tiên ở nhà hàng.

Điều thứ hai mà tôi gặp phải là, một cái nồi trong nhà hàng, một nồi dầu khoảng gần hai chục cân. Khi tôi mới vào nhà hàng là coi việc đun nấu, bếp cao khoảng gần một mét. Tôi bưng cái nồi xuống, khi bưng nồi xuống, bưng như vậy nóng quá, không ổn rồi, tôi cũng không biết. Tôi vừa bưng như vậy, kết quả thì cả chảo dầu đổ thẳng lên chân tôi, hiện nay mặt chân của tôi không có da, cả đùi. May mà lúc đó tôi mặc quần áo bố, nếu như mặc vải dệt thường thì chắc phiền phức rồi. Chân không có da, tại sao vậy? Tôi chặt chân gà, thì sau đó chặt ngón tay. Việc thứ hai mà tôi làm là bắt đầu rán cá, rán cá sống. Cá vừa mới mổ bụng xong, nó chưa chết, tôi hận cha mẹ tôi nên trút giận lên cá, nó vùng vẫy tôi cũng rán luôn. Tôi rán cá mỗi ngày, ngày nào cũng rán, cuối cùng chảo dầu nóng này đã rán chân tôi.

Việc thứ ba là nhà hàng chỗ tôi làm là nhà hàng Triều Tiên, ông chủ Triều Tiên bán thịt chó, thử hỏi bạn ngoài tôi ra thì ai giết chó đây? Tôi giết chó. Con chó đó khóc, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, con chó đó nhìn tôi, kỳ thực tôi cũng cảm thấy không nỡ, nó cũng là chó! Nhưng tôi không giết thì ông chủ sẽ chửi, làm sao bây giờ? Đành phải giết. Bèn đâm ngay một nhát, đâm ngay một nhát vào con chó đang khóc, nước mắt nó ràn rụa. Kỳ thực tôi cũng rất run, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nhắm mắt nhắm mũi đâm bừa. Giết gà mổ bụng, giết vịt, giết cá, giết chó, là những việc mà người phụ đầu bếp phải làm, tôi là người phụ đầu bếp mà. Hơn nữa ông chủ còn bảo chúng tôi làm việc gì nữa vậy? Sau khi giết chó xong thì gan chó đó, ăn sống gan chó. Bản thân chúng tôi ăn, không bán. Kết quả là không lâu sau đó, tôi đi ra đường đánh lộn với người ta, tôi mổ bụng gà, mổ bụng vịt, mổ bụng cá, mổ bụng chó hả? Tôi bị mổ bụng! Ra ngoài đánh lộn với người ta, tôi bị đâm hai nhát vào bụng, và một nhát vào ngực. Kết quả là bệnh viện mổ bụng tôi. Sau khi mổ bụng xong lấy ruột ra ngoài vá lại, chỗ này, ngực trái một vết dài cỡ này, trước ngực cũng vậy. Sở dĩ tôi bị mổ bụng, là do trong khoảng thời gian rất ngắn, chúng tôi ăn gan chó. Tôi ăn gan chó, là chó vừa mới giết xong, quả tim nó vẫn còn đang đập, chúng tôi liền lấy gan ra, mỗi người một cục chấm trực tiếp vào muối ăn. Người Triều Châu trước đây là như vậy. Kết quả tôi bị bệnh gan. Loại bệnh gan này đến nay vẫn chưa khỏi, là bệnh viêm gan, đến nay gan nhiễm mỡ rất nặng, hiện nay tôi bị gan nhiễm mỡ rất nặng, mỗi khi giận là gan rất đau. Sau đó bác sĩ bảo tôi rằng, đại hạn của anh đến rồi, vậy là không thể làm việc ở nhà hàng nữa.

Không còn cách nào khác, bèn giúp anh con cô tôi mở nhà hàng, ở khu phục vụ có bán cá. Lúc đó cá Quế, bao tử của cá Quế rất giòn, tôi rất thích ăn bao tử cá Quế. Lúc đó giết cá là giết vô số kể, bạn nghĩ bán cá bên hồ, tôi vừa biết làm bếp, vừa biết xào rau, đó là tôi giết cá, để tôi ăn bao tử. Kết quả là dạ dày của tôi cũng bị bệnh. Dạ dày bị bệnh gì vậy? Là ăn đồ mát không được, đồ nóng không được, đồ cay cũng không được, ăn nhiều cũng đau, sao cũng bị đau cả, uống Penicilline cũng đau, là do tôi thích ăn bao tử cá nên dạ dày tôi bệnh như vậy. Cuối cùng anh con cô tôi là ông chủ, bơi lội rất giỏi, lại bị chết nước. Anh cũng là người ly hôn, con anh đến nay tôi biết là 13 tuổi, ngay cả sổ hộ khẩu cũng không có, tìm mẹ thì mẹ không nhìn, tìm mẹ không được, cha thì chết, thì sổ hộ khẩu làm gì có, đây là anh con cô tôi.

Sau khi tôi không làm việc ở nhà hàng này nữa, anh thì chết rồi, tôi lại làm nghề gì vậy? Nuôi vịt trời. Tôi đến Hàng Châu. Hàng Châu có khu nuôi vịt trời. Tôi thấy vịt trời lần đầu, vì phía Đông Bắc không có vịt trời con, nó biết bay. Tôi mua về 400 con bắt đầu nuôi. Vịt trời con rất dễ thương, bản thân tôi thuê một căn nhà để nuôi vịt con, tôi đi đến đâu thì chúng nó xem tôi như cha, như mẹ nó vậy, giống hệch như vậy, cho nên tôi nuôi dưỡng chúng. Nhưng sau khi nuôi chúng lớn rồi thì có người muốn đầu tư, có người muốn đầu tư tôi bèn phải giết. Khi tôi giết con đầu tiên thì con vịt đó rất sợ hãi, nó dùng ánh mắt đó nhìn tôi, nó rất sợ hãi, thế mà tôi cũng mặc kệ, tôi bèn nhổ sạch lông của nó. Chính tôi còn nói với nó là tao hết cách rồi, tao cần có tiền, tao phải giết mày, nuôi mày lớn rồi thì phải giết thôi. Xoẹt một nhát. Đến lần thứ hai tôi bước vào chuồng vịt thì chúng nằm chồng lên nhau không để tôi bắt, bạn nói đi chúng có khôn không?

Hơn nữa, tôi bổ sung thêm một điều nữa là khi tôi ở nhà hàng, lúc đó lươn là rất quí, chúng tôi đã nấu lươn rồi. Nấu lươn như thế nào vậy? Khi chúng tôi nấu lươn, thì chúng uốn cong cái bụng lên, chúng tôi bỏ nguyên con vào, nó uốn cong cả người lên, thà để cho đầu và đuôi bị nấu rục. Sau khi chúng tôi mở ra xem, thì trong bụng nó có lươn con, là con của nó. Là lươn thà để cho phần đầu và đuôi của mình bị nấu rục, đầu và mình bị nấu rục, nó không để cho con của mình bị chết. Hôm qua chúng ta nghe thầy Chu Vĩnh Sam nói, điều này là tôi phá hoại quy luật, phá hoại quy luật của tự nhiên. Cho nên tôi chặt chân gà thì chặt tay của mình, rán cá thì rán chân của mình, mổ bụng chó, bụng cá, bụng gà thì tôi bị mổ bụng. Cho nên hôm qua khi tôi nghe thầy Chu Vĩnh Sam nói, thì tôi nghĩ đến bản thân mình trước đây thật là khủng khiếp quá. Sở dĩ tôi đã làm biết bao việc ác, thật sự bản thân tôi nghĩ lại cũng cảm thấy hãi hùng, tôi sợ nhũn cả người! Sự thật của tôi là như vậy. Mỗi ngày tôi đều sống trong sự sợ hãi.

Những mạng sống đó, động vật lẽ nào nó không cần, nó không có quyền được sống hay sao? Chúng ta vì sự ham ăn của mình mà giết đi mạng sống của chúng, chúng ta vì để thỏa mãn cái mùi vị chưa đầy một phút cho ba tấc lưỡi của mình, mà cướp đi quyền được sống của chúng. Thử hỏi chúng ta ngạo mạn cỡ nào! Thật đấy! Đến lúc chúng ta nên kiểm điểm lại mình rồi. Gà có dễ không? Như hôm qua chúng ta thấy đấy, gà con nuôi cho đến khi bị giết, cho đến ngày bị giết mới thấy được mặt trời một lần. Thầy Lý Việt nói nhà tù ở Hải Nam, thật đấy. Phạm nhân sao muốn tự sát vậy? Là do bị suy sụp tinh thần. Bạn nghĩ phạm nhân bị tống giam muốn tự sát, còn gà thì không muốn tự sát hay sao? Thế chúng ta thường hay nói, gà, cá, chó, những thứ này đều là thứ để chúng ta ăn, chúng không có suy nghĩ, sao chúng không có suy nghĩ chứ? Khi chúng ta đến bên bờ hồ, khi chúng ta đến bên bờ hồ để tắm, chúng ta thấy cá ở đó, chúng ta vừa đến gần thì chúng liền ẩn nấp. Kể cả khi chúng ta muốn bắt gà, kể cả khi chúng ta muốn bắt bất kỳ động vật nhỏ nào, thì chúng cũng đều chạy trốn. Kể cả con muỗi cũng bay đi trốn, khi chúng ta muốn đánh nó đều trốn. Nó không có trí khôn sao? Con người thì có trí khôn, còn động vật không có trí khôn, động vật thì phải chết, phải bị chúng ta ăn thịt?

Cho nên từ sâu thẳm lòng mình tôi xin được sám hối trước những động vật có linh hồn đã từng bị tôi giết hại, xin quí vị ở đây chứng minh, tôi xin đê đầu sám hối trước những vong linh này.

Quả báo của tôi, tôi lại đeo nó lên con trai tôi. Con trai tôi hiện nay chưa được 8 tuổi. Khi con tôi 2 tuổi, tôi làm sinh nhật cho nó, mỗi một bàn tiệc, tôm hùm xanh, các loại tôm sú, cứ mỗi bàn tiệc phải đến mấy trăm mạng phải chết. Hơn nữa, tôi nghe nói bổ huyết, có dinh dưỡng bổ máu cho trẻ con, tôi giết bồ câu. Hồi đó tôi nhìn thấy rất rõ ràng, tôi muốn đi mua bồ câu, con bồ câu đó nhìn tôi với đôi mắt rất không may, rất bất lực, rất buồn thảm, vậy mà tôi còn nói với nó, tôi nói mày nhìn tao cũng vô ích, con tao cần uống huyết của mày, tao phải giết mày. Sau khi giết bồ câu xong, tôi đẩy nhanh người bán bồ câu ra, đẩy ra xong tôi tức tốc về nhà chưng cho con tôi ăn. Kết quả ngày hôm sau khi chúng tôi không có ở nhà, thì tay của con trai tôi bị bảo mẫu đẩy cánh cửa kẹp toét ra cỡ này, may ba mũi.

Lần thứ hai, cách nay mấy tháng, tôi luôn nhớ nghĩ về việc này. Vì không biết và chưa học Đệ Tử Quy, không hiểu cái đạo lý trời cao có đức hiếu sinh của cổ thánh tiên hiền, cho nên tôi lại làm tiếp việc thứ hai là con ba ba. Tôi đã mua mấy con ba ba cho con tôi, bồi bổ thịt ba ba cho con trai hai tuổi rưỡi của tôi, vậy có ngu muội không? Quá ngu muội, một tâm hồn xấu ác điên cuồng như vậy! Là để bồi bổ cho con của mình mà mua mấy con ba ba nhỏ ấy, mấy con ba ba đó nếu như tính theo tuổi người thì độ chừng ba – bốn tuổi gì đấy, không lớn. Mấy con ba ba này khi tôi đặt lên thớt, khi tôi sắp giết nó, thì nó xoay đầu lại và nhìn tôi. Thật sự bây giờ tôi nghĩ lại, hiện nay dùng tâm hồn đã học xong Đệ Tử Quy của tôi mà nghĩ lại điều ấy, thì đáng thương biết bao, nó nói đừng giết tôi, tôi mới ba – bốn tuổi à! Nó có thể nói, tôi nhớ mẹ tôi quá! Tôi giơ tay chém xuống một nhát, thì đầu lìa khỏi xác, tức tốc đem nó đi nấu. Sau khi nấu xong thì tôi cho con tôi ăn. Ăn xong thì kết quả là con tôi lúc 12 giờ tối hôm đó, tôi còn nhớ rất rõ là chưa đến một giờ sáng, sốt cao không giảm, sốt đến hơn 40 độ. Bác sĩ nói, tôi chưa từng thấy qua đứa trẻ nào bị sốt cao như vậy. Kết quả chích 7 ngày thuốc liên tiếp tại bệnh viện. Khi tối hôm đó vào bệnh viện, tôi còn nhớ rất rõ, tìm tĩnh mạch ở tay và đầu nhưng tìm không được, vậy là phải chích trên đầu con tôi nhưng chích không trúng mạch. Cho nên một lần nữa tôi khuyên quí vị ở đây nên ăn chay, chúng ta hãy cho động vật và tự nhiên một cơ hội sống.

Hạng mục nuôi vịt trời này, rốt cuộc vịt trời bị tôi giết sạch. Tôi xin kể lại chuyện vịt trời. Sau khi vịt trời bị tôi giết sạch và hạng mục này không thành công, sau khi không thành công, thì tôi lại mở sang chuyện làm ăn thứ hai. Là năm 1998, năm 1998 tôi làm chuyện gì vậy? Là bán rượu tráng dương. Rượu tráng dương làm gì vậy? Là dạy cho đàn ông tâm hồn xấu xa, làm tất cả những việc xấu mà người đàn ông tốt không làm, xúi giục tà dâm. Kết quả thế nào vậy? Tiền vào tới tấp. Sau khi tiền vào tới tấp, rốt cuộc cũng đã thỏa mãn cho tâm hồn bị tổn thương từ nhỏ của tôi, tiền này rốt cuộc cũng đã đến. Tôi bắt đầu mua xe hơi, năm 1999 mua xe hơi, thuê vệ sĩ, đời sống xa xỉ. Tôi đã tìm được tất cả những bạn bè mà trước đây từ nhỏ tôi quen biết, chứng tỏ cho họ thấy, tụi bây xem tao kiếm tiền nè. Nhằm khoe khoang hình tượng giàu có bạo phát đó. Vậy là không nói cũng biết, không thể dùng bút pháp nào có thể mô tả được trạng thái tâm lý xấu xa đó. Nhưng cảnh đẹp đó không được bao lâu, không được mấy tháng, vì tôi kinh doanh mặt hàng này mà phải vào tù. Tổng cộng đã ba lần ngồi tù.

Đời sống ở trong tù này. Hiện nay ở nhà tù Hải Nam dùng Đệ Tử Quy để dạy tù nhân, đây là cách giáo dục tâm hồn rất hay. Bạn nghĩ, năm 1999, thời đó vẫn chưa có Đệ Tử Quy, tôi bị vào tù thời đó. Tấm phản nằm dài cỡ nào vậy? Là dài bằng cái bục giảng ở phía trước kia vậy. Hai tấm phản lớn, ở giữa có đường đi, rãnh thoát nước. Ngủ như thế nào vậy? Là đầu của tôi gối lên chân của người khác. Lúc đó tù nhân nhiều, không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác, vì quá đông. Đầu tôi gối chân họ, chân họ gác lên đầu tôi, đó cũng vì sợ tù nhân trốn trại, bạo loạn với nhau. Buổi tối đèn luôn luôn sáng, phải sáu người đứng canh, là phạm nhân trong tù đứng canh lẫn nhau. Chúng tôi đại tiểu tiện ở trong tù là trong nhà tắm, tắm rửa không có ước nóng, chỉ có nước lạnh. Mặc cho họ đại tiểu tiện thối cỡ nào, chúng tôi cũng đều phải ngửi. Ban ngày không cho phép ai được nói chuyện, người nọ nhìn vào sau ót người kia. Lúc đó tôi cũng nghĩ chết quách cho rồi, hãy mau để cho tôi chết đi! Tôi không biết mình sẽ như thế nào. Một hôm cho tù nhân giải lao trong chốc lát. Tôi xin nói với mọi người ở đây rằng, lòng yêu nước được thể hiện ở đâu vậy? Thể hiện trước tiên là không được vi phạm pháp luật. Không phải quốc gia không có chính sách tốt cho bạn, quốc gia đã tạo rất nhiều chính sách tốt, nhưng chúng ta vi phạm chính sách, vi phạm pháp luât của chính phủ, bị vào tù là phải thôi, không vào tù thì không biết sửa đổi. Thầy Trần Nghị Nguyên đã từng nói, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, vì chưa đến lúc. Đến lúc báo rồi, ắt gặp quả báo xấu.

Sau khi tôi ra tù, tôi bắt đầu phấn đấu trở lại. Ở tù ra thì không có tiền, hai vợ chồng lại bắt đầu trải qua đời sống rất thanh bần. Tôi thì đạp xe đạp, đạp xe đạp chở vợ tôi, chúng tôi bắt đầu lại đời sống của người làm thuê lại, bắt đầu làm công và mở đầu sư nghiệp như mọi người. Đến năm 2004 thì vận may của tôi lại đến nữa, là loại người làm ác như tôi lại gặp vận may nữa. Gặp vận may gì vậy? Là như vừa rồi tôi đã nói, chúng tôi bắt đầu hạng mục mới, bán sản phẩm gì vậy? Là bán sản phẩm nâng ngực, là làm đẹp cho phụ nữ, là bán loại sản phẩm đó. Kỳ thực sản phẩm nâng ngực thực sự là vi phạm quy luật tự nhiên. Quả thật mà nói, vì tôi làm ngành y dược sinh vật, quả là đã vi phạm quy luật tự nhiên, con người trời sinh thế nào thì để nguyên thế ấy. Nhưng tôi muốn biến nó theo kiểu của tôi, bạn yên tâm, cơ thể bạn nhất định sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của bạn đâu. Và do tôi bán sản phẩm này, thế là tôi bắt đầu phát tài, tiền vào như nước, một ngày có thể kiếm 500.000, một ngày có thể kiếm 1.000.000, tôi bán loại sản phẩm này. Sau khi đã có tiền, tôi bắt đầu làm ăn với người Hàn Quốc, làm ăn với người Mỹ, tôi lại sửa sang văn phòng làm việc mới. Văn phòng làm việc của tôi như thế nào vậy? Lúc đó sau năm 2005 bắt đầu hưng thịnh kiểu trang trí nội thất bằng gỗ Gụ, nào là Hoàng Hoa Lê, Tử Đàn. Để làm gì vậy? Vì tuổi tác hơi lớn một chút, để biểu hiện mình lần này không phải là người phất to, mà tỏ vẻ cho người ta thấy tôi là người có văn hóa, tôi phải thích trang trí bằng gỗ Gụ, báo cho người ta biết rằng tôi là người giàu có văn hóa. Văn phòng làm việc này, văn phòng làm việc của riêng tôi gần 100 mét vuông, là phòng làm việc của riêng tôi, còn chưa kể những phòng khác nữa, tôi mua đồ trang trí văn phòng toàn là loại cao cấp, tiếp theo đó là mua Bảo Mã, mua Lộ Hổ. Trong nhà thì bắt đầu, như tôi vừa mới nói mua biệt thự, dắt vợ tôi vào tiệm thời trang A Mã Nê, mỗi lần vào là mấy trăm ngàn, xài tiền không cần đếm, nào là ví LV, giày LV, tiêu xài điên cuồng, xa xỉ hết mức. Mua xong rồi thì mong có bạn bè đến thăm, rất mong bạn bè đến thăm tôi, người ta không đến tôi còn phải điện thoại cho họ, cố ý đi tìm bạn để khoe khoang. Đây chính là vết thương tâm hồn, bản thân không được sự giáo dục của thánh hiền, bèn dựa vào những thứ này để khoe khoang mình. Tôi thời thượng, du lịch, khi đi du lịch ra ngoài, tôi đã trải qua đời sống như vậy mà còn cảm thấy mình sạch sẽ nữa chứ. Đi du lịch ra ngoài thì ở khách sạn năm sao, tự mình mang theo áo gối, tự mình mang theo chăn mền, tôi còn tự mình mang theo khăn trải giường, nghiện sạch, quên hết chuyện khi ngủ trong đống cỏ lúc còn nhỏ, tại sao vậy? Khách sạn năm sao khi người khác ngủ qua rồi, tôi không đụng vào. Tại sao vậy? Tôi có tiền mà, thân phận tôi thay đổi rồi, mỗi ngày có thể kiếm bạc triệu mà, những thứ người khác chạm vào, tôi dứt khoát không đụng đến. Bạn nói thử, đây không phải là vết thương tâm hồn là thứ gì? Tôi khác người, người ta thì dơ bẩn chỉ mình tôi là sạch, tại sao vậy? Vì tôi có tiền! Cho nên người ngạo mạn điên cuồng như vậy. Tâm ngạo mạn cuồng vọng như thế thì không thể nào hình dung nổi! Khi tôi nhờ quan chức làm việc, thì tôi nịnh nọt người ta, bợ đỡ người ta, cười nịnh người ta, ngoài ra không biết cười là gì, thấy ai cũng coi khinh. Ý nghĩ đầu tiên trong lòng là mày có tiền bằng tao không? Gặp người chưa quen trong lòng tôi vẫn nghĩ thế, tôi có tiền! Tâm lý của tôi là như vậy.

Tôi mong rất nhiều nhà doanh nghiệp, thật lòng, không nên học theo giống như tôi. Có một bộ phận nhỏ các nhà doanh nghiệp, không phải tôi nói quí vị đang ngồi đây, người giống như tôi ấy, cũng không phải là ít, hơn nữa đời sống như thế nào? Đời sống thối nát. Với khách hàng thì họp đêm KTV, tối không về nghỉ, chỉ toàn là thù tiếp. Mỗi bàn tiệc một vạn trở lên. Mặc quần áo, thì bộ âu phục bản thân tôi mặc là 40 - 50 ngàn, cra-vát thì mấy ngàn, đều là như thế cả, kiểu cực kỳ xa xỉ này. Tôi không hề nghĩ đến việc trợ giúp xã hội, phải đi làm một chút việc từ thiện, phải đi giúp đỡ người khác. Số tiền tôi lãng phí đó, bạn thử nghĩ, nếu như tôi học Đệ Tử Quy sớm, thì tôi xây bao nhiêu cái trường tiểu học? Trải qua đời sống say mê tiền bạc, trải qua đời sống qua đêm không về. Đúng là sách thánh hiền đã dạy tôi. Có một số chuyện tôi thực sự khó nói ra, ngoài chuyện họp đêm không làm tôi thỏa mãn. Vì bạn bè làm ăn, nhà doanh nghiệp gặp mặt nhau, mọi người đều dắt theo người tình, đây là mốt thời thượng, nếu tôi không có người tình thì tôi thấy không bằng người ta. Tôi cũng có tình nhân, hơn nữa mọi người ganh tị lẫn nhau, anh có một, tôi có hai; anh có hai, tôi có ba, mọi người đều như vậy. Kỳ thực chúng tôi làm như vậy, thì nhân viên chúng tôi xem thường chúng tôi. Bạn cho rằng trưởng phòng tài vụ của chúng tôi, kế toán, nhân viên của chúng tôi, cấp dưới của chúng tôi coi trọng chúng tôi sao? Rất xem thường chúng tôi, họ xem thường chúng tôi vô cùng, còn chúng tôi lại cảm thấy rất thích, đua với nhau. Thử nghĩ một chút, những cô gái này, những cô bị chúng tôi đem tiền mua vui, họ có tuổi thanh xuân không? Họ có đời sống không? Thử nghĩ mọi người đều là chị em, nếu như là chị em của người ta, là em gái của một vị nào đó đang ngồi đây, tôi đem tiền để mua vui và hủy cuộc đời cô ta như vậy, bạn sẽ làm gì? Tôi thực sự muốn sám hối! Bản thân tôi rất ăn năn hối lỗi.

Cho nên sau khi đọc sách thánh hiền, việc thứ nhất tôi lập tức làm chính là tức tốc dừng tất cả. Phá tuổi thanh xuân và hạnh phúc cả đời của người ta, còn muốm chiếm đoạt người ta, coi như đồ chơi, chiếm đoạt họ, có cưới họ không? Không, trao đổi. Trải qua ngày tháng như vậy, hãm hại người ta như vậy, bạn yên tâm, hôm kia tổng giám đốc Lưu nói trời cao giáng họa, vì chúng ta mọi người đều đọc sách thánh hiền rồi, ông trời nhất định sẽ trừng phạt. Khi tôi có tiền, như hôm qua thầy Cận Nhã Giai nói, người vợ sẽ khổ. Sau khi tôi có tiền, tôi liền quên mất người vợ đã cùng hoạn nạn với tôi từ lúc ban sơ, quên rồi, hoàn toàn là tìm cầu thứ kích thích này. Cuối cùng vợ tôi đề xuất ly hôn, cho nên tai nạn của tôi cũng bắt đầu từ đây.

Ngoài bán sản phẩm nâng ngực ra, thì liền theo đó tôi làm thêm hạng mục thứ hai, hạng mục thứ hai là gì vậy? Là bán cái này, quí vị đều biết Nghị Lực Thần chứ? Nghị Lực Thần của Thẩm Dương, tôi tiếp thêm hạng mục mới, gọi là phấn Nghị Hoàng Thần, là loại tráng dương. Lại lần thứ hai bán tráng dương, là túi keo của kiến. Bán bao nhiêu vậy? Khoảng một triệu viên. Một viên túi keo có bao nhiêu con? Có 10 con kiến, khoảng 10 con kiến trở lên. Bạn nghĩ kiến có kiến chúa không? Một triệu viên sản phẩm túi keo của tôi, hơn nữa quảng cáo của chúng tôi là gì? Chỉ cần uống hai viên dứt khoát có thể khiến bạn giữ được năng lượng này từ ba đến bảy ngày. Thực tế hôm nay tôi xin sám hối, thứ nhất là giết kiến, hơn một tỉ con kiến đã bị tôi giết sạch, vì chỉ cần tôi đặt hàng với nhà cung cấp, tôi đặt hàng thì họ giết ngay. Vả lại hai viên túi keo, phối hợp đông dược này, bác sĩ Bành có ở đây, bạn nghĩ hai viên túi keo kiến, túi keo của 20 con kiến thì có thể khiến bạn tráng dương nổi không? Hôm nay tôi sẽ đưa ra ánh sáng, thuốc bỏ bên trong là tân dược, thật đấy! Tất cả thuốc tráng dương bán trên thị trường, bất kể là dịch uống hay là viên nang đông y, hoàn toàn là bỏ thuốc tân dược. Tại sao kiểm tra không thấy? Tại sao kiểm tra không thấy? Họ đã đưa phong bì rồi. Là viên nang này đem đến cục kiểm tra thuốc của nhà nước kiểm nghiệm, kiểm nghiệm không ra là họ đem phong bì dàn xếp rồi. Bên chuyên môn có người làm công việc khoa học kỹ thuật, những cái này, những cái nọ, làm kỹ thuật sinh vật, vì sự xấu xa, tà ác này của chúng tôi, mà cung cấp kỹ thuật cho sản phẩm thuốc có hại cho nam giới này. Tất cả sản phẩm tráng dương trên thị trường lãnh thổ Trung Quốc toàn là bỏ tân dược. Loại tân dược này là gì? Như thầy Bành đã nói, là hại mạng sống của bạn, phá thận của bạn, bạn dứt khoát bị suy thận, dứt khoát thận của bạn sẽ bị teo. Hiện nay tôi nói từ lương tâm, trước đây không thể nói điều này, tôi coi kiếm tiền là chủ yếu, cũng chẳng hại gì thận của tôi, do bạn thích uống, đúng không? Trước đây tôi nghĩ như vậy. Cho nên quí vị nên khuyên răn bạn bè mình. Hôm kia tiên sinh Lý Thừa Trăn ở Bắc Kinh đã nói, bên trong cái này là bỏ tân dược, chắc chắn nguy hiểm tính mạng, chúng ta không nên vi phạm quy luật tự nhiên. Thầy Bành nói, bạn bị liệt dương điều đó cảnh cáo bạn không được phóng túng nữa. Rõ ràng đã bị liệt dương lại còn muốn thể hiện mình là nam tử hán, dựa vào cái gì? Dựa vào thuốc tráng dương! Bạn nói đi, bạn không muốn sống nữa phải không? Bạn tiêu rồi thì vợ bạn làm sao đây? Con bạn như thế nào? Cha mẹ như thế nào? Nhà cửa làm sao? Có nghĩ vậy chưa? Chỉ vì cái vui nhất thời, chỉ vì cái dục vọng ngắn ngủi nhất thời mà chẳng quan tâm mạng sống, bạn có muốn cố gắng học một chút kinh điển của thánh hiền không? Cho nên hôm nay tôi ở trong hội trường này, vén bức màn đen của sản phẩm tráng dương, mặc cho bất kỳ ngôi sao nào quảng cáo.

Tôi từ sau khi bán sản phẩm Nghị Hoàng Thần Phấn này, thì vận may của tôi bắt đầu đi xuống. Tôi còn có mấy hạng mục tới tấp vỡ nợ, năm 2007 lại điên cuồng tham gia nướng vào cổ phiếu. Cuối cùng biệt thự tôi cũng bán, công ty cũng phá sản, văn phòng làm việc cũng không còn, hiện nay gần như là khuynh gia bại sản. Lưu Dư Lợi, giáo sư Lưu nói, tiền của bạn do không trong sạch mà có thì nhất định sẽ đi theo kiểu không trong sạch. Khi tôi bán Nghị Hoàng Thần Phấn tráng dương là phá hoại gia đình người khác. Bạn nghĩ xem, tôi phá hoại gia đình người ta, thì theo quy luật tự nhiên tôi nhất định sẽ bị trừng phạt khiến gia đình tôi tan vỡ. Hơn nữa, tôi vừa đi qua đêm, vừa làm những chuyện tán tận lương tâm, hủy hoại con gái nhà người ta, bồ bịch lăng nhăng.

Bà xã tôi, cô ấy rất dịu hiền mà cũng chịu không nổi. Người nhà cô bảo cô hãy mau ly hôn với thằng ấy đi! Cho nên cô bèn đề nghị ly hôn với tôi. Cô vừa đưa đơn ly hôn, vì lúc đó con tôi tháng 10 năm ngoái, tháng 10 năm ngoái là đưa đơn ly hôn, không thể ở với nhau nữa. Lúc đó tôi liền nghĩ đến tuổi thơ của tôi lúc nhỏ, tuổi thơ của tôi, tôi lúc này bỗng nhiên nhớ đến tuổi thơ của mình. Từ khi tôi 10 tuổi đến khi bỏ nhà ra đi, gặp phải những chuyện thê thảm ấy, những cảnh tượng đó cứ lần lượt hiện về trong đầu tôi, tôi không muốn ly hôn. Nói thật lòng, trái tim của người đàn ông có khi cũng rất mềm yếu. Tôi năn nỉ vợ tôi như thế nào cũng không được, cô nói không ly hôn là không được. Hơn nữa, quan hệ của tôi với người nhà của cô là cực kỳ xấu. Tôi sau khi có tiền, đương nhiên có tiền thì cần nhân viên, tôi bèn mời anh trai và chị vợ đến làm nhân viên cho tôi, bạn nghĩ không ngạo mạn được không? Tôi chửi anh trai cô, chửi luôn chị dâu, trách mắng chị dâu của cô, đó là anh trai và chị dâu của cô ấy, quyền huynh thế phụ! Cái ngạo mạn của tôi đó là chỉ huy anh trai của cô và sai chị dâu của cô làm vệ sinh quét dọn cho nhà tôi. Tôi xem cô ta như nô tỳ, đây là bảo mẫu, là đối xử với người ta như vậy. Tuy tôi cũng tốn rất nhiều tiền cho người nhà của cô ta, nhưng không có người nào cảm ơn tôi, và tôi lại phàn nàn, cuối cùng tôi đã đến mức nào vậy? Là tất cả người thân xa lánh tôi, rốt cuộc chỉ còn lại một mình tôi trong cảnh khốn cùng. Người nhà của cô, tất cả đều khuyên cô nhanh chóng ly hôn với tôi. Tôi xử lý không nổi điều này, xử lý không nổi. Tháng 8 tôi có một người bạn, hôm nay cũng có đến ngồi đây, tháng 8 anh đã tặng tôi một cái đĩa, tựa đề là “Điều hòa để cứu nguy cơ”. Tôi có xem không? Tôi không xem, lúc đó tôi rất ngạo mạn, anh ta đã đưa cho tôi, cái này có gì để xem chứ, tôi liền bỏ qua một bên. Mãi đến tháng 11, giữa tháng 12, vợ tôi bảo với tôi quyết định ly hôn, hoặc là anh đi, hoặc là tôi đi, vào lúc này tôi bỗng nhiên nhớ đến “Điều hòa để cứu nguy cơ”. Nguy cơ trong nhà tôi rồi. Tôi liền nhớ lại và đem nó ra, đem ra bỏ vào đầu máy DVD và tôi bắt đầu xem. Không còn cách nào khác, tôi nhờ ai cũng không được. Tôi nhờ chị cô ấy giúp đỡ, tôi nhờ chị ba của cô ấy, tôi đưa chị một triệu, nhờ chị khuyên em chị dùm. Chị cô ấy nhận tiền rồi quay qua bảo với cô: “Mày mau ly hôn với nó đi”. Tôi đưa cho chị cả của cô cũng vậy, đưa hết năm ngàn. Tôi nói, chị ơi, chị khuyên giúp em một câu đi. Chị nói ới tôi: “Được được được, chị sẽ khuyên cho”. Chị cả cô ta nói với cô ấy: “Em hãy ly hôn nó đi, tiền em giữ đừng nói nó biết”. Đều như vậy cả. Cho nên tôi thực sự bất lực, và tôi đem đĩa “Điều hòa để cứu nguy cơ” ra bắt đầu xem. Khi tôi xem được một nửa tập một thì bỗng nhiên đốn ngộ, cái này có thể cứu mình, cái này có thể cứu gia đình tôi. Và tôi liền tìm vợ tôi lại, tôi nói hai chúng ta không nên ly hôn, tôi nói tôi có cách. Tôi dựa theo những điều mà trong “Điều hòa để cứu nguy cơ” nói, anh sửa đổi, em thấy có được không? Sau đó tôi kéo cô ấy lại, trong thời gian hai ngày xem từ tập một cho đến hết, thậm chí xem đến Lô Giang, “Đệ Tử Quy” giảng ở Lô Giang, thật đấy. Hôm nay tôi thông qua học tập, thông qua học tập hôm nay tôi mới có thể nói được những lời như vậy, cái đĩa “Điều hòa để cứu nguy cơ” này, tiết mục công ích này chính là sách thuyết minh cho Đệ Tử Quy. Tôi liền nói với vợ tôi rằng, em thấy trong đó nói, tất cả những đạo lý này khiến gia đình mọi người điều hòa thân tâm, là nói gia đình hòa thuận, là nói hạnh phúc của đời người, anh cũng có thể làm được, em có tin anh không? Cô ấy nói, nếu như anh thực sự làm theo những điều trong ấy nói thì tôi tin anh, nhưng dứt khoát anh làm không được. Anh đã sống dối trá, buông thả nhiều năm như vậy, tôi đã quá đủ rồi, tôi không tin anh. Chính là cái đĩa “Điều hòa để cứu nguy cơ” này cũng không thể lay động được cô ấy. Tôi thề thốt thế nào cũng không được. Tôi đã tìm ra phương án rồi. Cô ấy cũng thích cái đĩa này, nói rất hay. Tôi giác ngộ rồi, tôi xem đĩa này tôi lập tức giác ngộ. Tôi nói, vậy làm thế nào đây? Tôi nói làm thế này, anh làm cho em xem. Tôi nói, anh sẽ quỳ lạy mẹ kế của anh em có tin không? Tôi không tin [cô ấy nói]. Vì mẹ kế đối với tôi, vì lúc nhỏ, nếu như chúng ta dùng Đệ Tử Quy mà nói, thì lỗi vẫn là tôi, vì Đệ Tử Quy có câu gì vậy? “Thân ái ngã, hiếu hà nan. Thân tắng ngã, hiếu phương hiền”. Lúc tôi còn nhỏ, mẹ kế làm tôi giận, đối với tôi mà nói là tột đỉnh. Lò lửa, khi nhóm bếp, bà đem hai anh em tôi, tôi và em trai tôi, ở chỗ bếp lò đó, lấy tấm ván chặn lại. Hôm nay em trai tôi cũng đang ngồi tại đây, em trai tôi cũng có đến đây. Bà chặn tấm ván lại, tôi ôm em tôi ngủ, chăn màn gì cũng chẳng có, hai anh em tôi ngủ bên bếp lò, lại bị cách một lớp ván. Sau đó bức tường đó, mùa đông, bạn nghĩ 30 năm trước đây, bức tường đó mang theo hơi lạnh, cứ như vậy, hai anh em tôi ôm nhau mà ngủ. Nghĩ đến những điều này tôi thật sự, tôi không thể khóc, thật sự là như vậy. Những điều tôi gặp phải lúc trẻ thơ, tôi đều kể lại cho vợ tôi nghe cả, cho nên vợ tôi nói không tin. Tôi nói, tôi thực sự có thể làm được. Tôi nói, tôi kiểm điểm lại bản thân, thấy mình cũng không có hiếu. Cuối cùng mồng một tết, tôi bèn đến nhà cha tôi và quỳ xuống lạy ông, mồng một tết tôi quỳ lạy mẹ kế tôi. Sau đó tôi nói với cha tô: “Cha ơi, con hơn 20 năm nay, con đã có lỗi với cha, con không đánh giá việc cha và mẹ của con ly hôn, nhưng con có lỗi với cha, con không nên không hiếu kính với cha, từ trong sâu thẳm lòng mình, con sai rồi!” Tôi từ xưa đến giờ thường gọi mẹ kế bằng tên của bà, tôi thường nói trổng, lần này tôi gọi mẹ đàng hoàng, con cũng hiếu với mẹ. Tôi quỳ lạy cha và mẹ kế hẳn hoi. Lần này vợ tôi thấy, anh lạy thật à, tôi lạy thật, tôi hiếu thuận thật. Tôi không làm theo như vậy thì tôi nghĩ mình e sẽ không xong rồi.

Vì trong khoảng thời gian này, tôi làm y dược sinh vật nên quen biết rất nhiều chuyên gia và giáo sư trong giới đông y, kể cả bộ môn y của đại học Bắc Kinh và học viện đông y Trung Quốc. Bắc Kinh có học viện đông y Trung Quốc, thầy Lý họ đều biết. Có một bác sĩ nổi tiếng bảo tôi, mạng sống của anh bội chi nghiêm trọng. Vì quan hệ của hai chúng tôi rất tốt, anh ta nói nếu như anh không tiết chế chuyện phòng sự, thì e rằng trong khoảng một năm anh sẽ tiêu đời, tôi khuyên anh, anh hãy thanh tịnh hoặc lánh vào núi sâu rừng thẳm mà nghỉ ngơi. Tôi nói, tôi chịu không nổi. Anh ta nói, tôi khuyên anh, anh nói đi, mạng sống quan trọng hay phụ nữ quan trọng? Tôi nói, đương nhiên là mạng sống quan trọng rồi, nhưng tôi nhịn không nỗi thì phải làm thế nào đây? Quan hệ của hai chúng tôi rất tốt. Anh nói, tôi khuyên anh vào núi sâu rừng thẳm để nghỉ ngơi, tìm một nơi yên tĩnh không thấy phụ nữ thì anh sẽ nhịn được. Anh ta vừa bắt mạch cho tôi thì đã biết không ổn rồi. Sau đó tôi có may mắn gặp bác sĩ Bành, lần này bác sĩ Bành ở Bắc Kinh bắt mạch cho tôi cũng bảo với tôi rằng, anh có điềm báo. Tôi hỏi điềm báo gì vậy? Bác ấy nói anh trong vòng khoảng một đến hai năm ắt sẽ bị tai biến, nghẽn mạch não, liệt nửa người. Lời này cũng giống như bác sĩ trước đó nói. Tôi lúc đó liền nghĩ, tôi cười đau khổ, tôi nói tôi phải sửa cho tốt chứ mạng này sắp tiêu rồi. Trong lòng tôi lúc này nhìn bác sĩ Bành một cách ngờ nghệch. Tôi hỏi, thật vậy không? Bác ấy nói thật đấy! Bác ấy nói, anh vẫn phải cấm phòng sự! Tôi nói, tôi đã cử rồi, tôi cũng không biết nói sao nữa. Cho nên đây chính là hậu quả của bạt mạng quá độ, lại thêm chuyện làm trái đạo trời, lạm sát sinh mạng quá độ. Hơn nữa tôi rất dễ nóng giận, một chuyện nhỏ xíu tôi đã nổi nóng, tôi nhìn bất kỳ người nào cũng thấy chướng mắt, không có ai vừa mắt tôi cả. Ngạo mạn, có tiền! Khi tôi nhờ quan chức, thì lúc nào cũng cười nịnh nọt với họ, còn lại không coi ai ra gì, chuyện có chút xíu tôi cũng nổi giận.

Người bạn cho tôi xem đĩa điều hòa để cứu nguy cơ này, hôm nay cũng ngồi ở đây, anh ta cũng ưa nóng giận. Anh nóng giận đến mức nào vậy? Hai ngày trước nổi giận, đá một cái là bể tiêu cánh cửa kiếng của nhà anh. Kết quả thứ bảy anh gặp tôi liền nói với tôi là anh đau đầu. Sau đó tôi nói, mày đau đầu vậy là do nóng giận. Kết quả hôm nay, đến nay là ngày thứ ba rồi, hai ngày trước chính anh bị liệt mặt. Anh ta đang ngồi ở đây, nhờ bác sĩ Bành châm cứu giúp, lại nhờ viện trưởng Đàm dán thuốc dán. Trước khi đến thì mắt như thế này, miệng thì như thế này, gọi là gì? Liệt mặt! Chứng liệt mặt này, mọi người chúng ta đều biết, chúng ta đã thấy người liệt mặt rồi, nó rất xấu, nếu như trị không khỏi thì mang theo suốt đời. Kết quả bác sĩ Bành châm cứu cho anh ta rồi, viện trưởng Đàm cũng đã dán thuốc cao cho anh ấy, chỉ ba ngày hồi phục cấp kỳ. Hiện nay hơi còn chút xíu.

Nhưng điều quan trọng nhất là anh đã làm gì khi bị bệnh này vậy? Anh học với tôi, tôi chỉ cho anh ta. Tôi nói, tôi quỳ lạy vợ tôi, anh cũng lạy. Làm thế nào mà cảm hóa được vợ tôi vậy? Cái này rất ngại, nhưng tôi cũng phải nói. Tôi quỳ lạy mẹ kế mình rồi, nhưng vợ tôi vẫn cứ đòi ly hôn như cũ. Cô ấy nói: “Anh quỳ lạy mẹ kế của anh là quan hệ giữa hai người các anh, tôi không thể sống chung với anh”. Tôi nói, vậy làm thế nào? Tôi lại hướng về chiếc ti vi và đầu đĩa DVD bỏ đĩa “Điều hòa”, tôi nói phải tự cứu mình, giáo sư phù hộ con, con xin lạy các ngài, con biết mình sai rồi, con sẽ không làm những điều sai trái này nữa. Những linh hồn trước đây bị tôi giết hại, tôi đã sai rồi, tôi xin quỳ lạy các ngài. Sau cùng tôi quen một người bạn, là thiện tri thức của tôi hỏi tôi, bạn làm thế nào? Tôi nói, tôi phải quỳ lạy. Anh ta nói: “Anh có lỗi với vợ của anh?” Tôi nói, vâng! Tôi hỏi, bạn nghĩ thế nào khi tôi quỳ lạy mẹ kế của tôi? Tôi nói, thế tôi quỳ lạy vợ tôi thì sao? Tôi bỗng nhiên nghĩ đến. Tôi nói, thế tôi quỳ lạy vợ tôi? Anh ta nói: “Vâng, anh phải quỳ lạy vợ anh”. Tôi nói, vâng! Vậy từ đó tôi quỳ lạy vợ tôi, tôi lạy từ giữa tháng 12 mãi đến giữa tháng 3, lạy liên tiếp ba tháng, sáng lạy, tối lạy. Ngày 8 tháng 3 tôi đến Thanh Đảo để báo cáo, tổng giám đốc Lưu biết tôi ở khách sạn, tôi hướng về bức tường khách sạn lạy. Tôi hướng về bức tường khách sạn, tôi vừa lạy vừa nói: “Bà xã, tôi xin lỗi bà, từ nay về sau tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tạo ác nữa, cúi đầu sám hối”. Cho nên tôi đem phương pháp sám hối này của tôi, phương pháp chân thành sám hối, chỉ lại cho người bạn này của tôi. Anh ta đã cúi lạy hai ngày rồi, dự định tối nay chắc cũng vẫn lạy, vì đã lạy hai ngày thì mặt cũng đỡ nhiều rồi, không còn như vầy nữa. Châm cứu chỉ là bên ngoài, dán thuốc dán cũng là bên ngoài, điều quan trọng nhất là trong tâm bạn có sám hối hay không thôi. Trong tâm bạn sám hối, đây gọi là kết hợp ở trong và ngoài, nhất định khỏi bệnh. Hai ngày nay tôi theo thầy Bành ở trong khách sạn, có người hỏi, thầy Bành trả lời. Tôi bị bệnh tiểu đường phải làm thế nào? Bệnh này phải làm sao? Bệnh kia phải làm thế nào? Cuối cùng không tạo bệnh tiểu đường là tốt nhất.

Hãy tha cho con gái nhà người ta, đừng biến người ta thành người tình của bạn, đừng có bà hai bà ba, thì bạn dứt khoát sống lâu trăm tuổi. Hơn nữa, tôi xin kiến nghị nên cúi lạy con gái nhà người ta, cúi lạy vợ của mình, tại sao vậy? Cúi lạy vẫn chưa đủ, chúng ta đã tạo quá nhiều chuyện ác rồi, cúi lạy đâu có đủ? Cúi lạy cũng là hình thức, bạn thật sự quỳ lạy kìa, thực sự quỳ lạy sám hối. Tâm của người phụ nữ rất mềm yếu, thật đấy. Người vợ quá vất vả, họ bất đắt dĩ mới nghĩ đến chuyện rời bỏ gia đình. Một người nữ rời nhà này vào nhà khác có dễ không? Những người đàn ông xấu xa này của chúng ta, tâm hồn xấu xa, chẳng phải vì thỏa mãn cho dục vọng cá nhân của mình mà cưỡng ép chiếm đoạt con gái nhà người ta? Vì mình có năng lực, có thân phận, có địa vị, có vàng bạc, cưỡng ép chiếm đoạt, đây là làm ác. Bạn yên tâm, vi phạm quy luật tự nhiên, vi phạm quy luật yêu thương, vi phạm điều mà giáo sư Giang Bản Thắng người Nhật Bản đã nói là ngay cả nước cũng cần sự yêu thương, chúng ta tướt đoạt tình yêu của người khác, đây là vi phạm quy luật tự nhiên. Sự việc này chỉ cần không tạo nữa, chỉ cần chúng ta hối cải, thì trời cao có mắt sẽ tha thứ cho chúng ta.

Đệ Tử Quy đã cảm ngộ được tôi, “Điều hòa” đã cảm ngộ được tôi, tôi liền lập tức bắt đầu làm việc thiện. Vì trong đĩa “Điều hòa để cứu nguy cơ” có nói, thiện hữu thiện báo, tổ tiên tích đức, Đệ Tử Quy tốt, nói đến văn hóa truyền thống của cổ thánh tiên hiền. Cho nên sau khi xem xong, việc đầu tiên mà tôi lập tức làm đó chính là, lần đầu tiên tôi đã đặt mua 1.500 bộ “Điều hòa để cứu nguy cơ”. Năm đồng một bộ, tôi đã đặt mua 1.500 bộ. Sau đó bắt đầu phát, tất cả bạn bè mà tôi quen biết tôi đều phát, và bảo với họ, ở trong đây có thể cứu gia đình, có thể gần lành tránh dữ, có thể chuyển hung thành cát, có thể khiến bạn hạnh phúc suốt đời. Tôi vừa phát cho họ vừa nói. Phát cho tất cả bạn bè. Đến nay tôi đã phát được bao nhiêu rồi? Cả đặt và phát hiện nay là 50.000 đĩa rồi. Mỗi ngày tôi đều phát, đi xe lửa cũng phát, ngồi máy bay cũng phát, tôi đi xe đến đâu cũng phát. Tôi lái chiếc xe của mình đến đâu cũng đều mở cửa ra, mở cửa ra ở phía sau cầm cái rương là phát, phát cho cả người đi đường. Tại sao vậy? Đây là làm việc thiện, tôi tìm không ra nhiều việc thiện như thế, tôi liền nghĩ mình phát một bộ “Điều hòa” là tôi đã làm một việc tốt. Liễu Phàm Tứ Huấn nói, nếu người ta làm vạn vạn việc, thì tôi làm năm vạn, vì việc ác tôi đã tạo ác hơn rất nhiều so với ngài Viên Liễu Phàm. Cho nên tôi nghĩ tôi phải làm 500.000 bộ. Thậm chí tôi nói tôi phát đại nguyện, chỉ cần nửa đời còn lại này tôi làm ra tiền tôi sẽ phát. Năm đồng có thể cứu một gia đình. Cái đĩa này chính là đĩa mà bạn tôi cho tôi, là đĩa do anh bạn liệt mặt này cho tôi. Anh nóng giận, tôi cũng nóng giận, anh đã cứu tôi, đã cứu tâm hồn tôi, đã cứu mạng sống của tôi, đã cứu con của chúng tôi. Bạn thử nghĩ, nếu con tôi không có cha, thì nhà đó sẽ thế nào?

Việc thứ hai là tôi làm gì vậy? Bột Nghị Hoàn Thần đó của tôi, phấn kiến còn thừa lại, phấn kiến còn thừa lại tôi sẽ lập tức đi chôn nó, đến phía tây ngoài sân bay. Phía tây ngoài sân bay, tôi đến đó tìm một cái hầm lớn, tôi sẽ đến đó, tôi còn nghĩ giữa tháng 12 đi tìm chỗ nào đào đất. Khi đến đó thì thấy một cái hầm lớn có sẵn, tôi không biết quẹo hướng nào, kỳ lạ, liền tìm được cái hầm lớn có sẵn. Tôi nói, thật là ông trời có mắt, đã chuẩn bị cho mình chỗ này, đây là lương tâm tôi phát hiện, tôi liền đem túi nang này chôn xuống, và tôi còn quỳ xuống cúi lạy chúng, nào là thế này thế nọ, trong miệng thì lẩm bẩm tôi sẽ không dám làm chuyện này nữa, mấy anh tha thứ cho tôi. Đem phấn kiến này chôn cất xong rồi, hơn nữa những lô hàng này trị giá 700.000, kể cả những thứ này, hàng hóa của lô hàng này, trị giá gần hơn năm triệu, tôi đã đem nó đi xử lý sạch sẽ hết.

Vợ tôi muốn ly hôn tôi, tôi vì muốn lấy lòng vợ, nên tôi đã đặt mua xe số tự động cho cô ấy, là chiếc Kiết Phổ, chiếc xe số tự động này là 1,5 triệu, tôi đã đặt cọc trước 200.000. Việc thứ hai của tôi là gấp rút ngưng lại việc mua xe số tự động. Bạn thử nghĩ, bạn đã giao tiền cọc 200.000 rồi thì tiền mua xe này sẽ không trả lại. Tôi thầm nói, tiền mình đặt cọc rồi sẽ không được trả lại, không trả thì không trả, còn 1,3 triệu đó tôi sẽ không đưa nữa. Tôi cầm 1,3 triệu này, tôi có thể làm biết bao nhiêu việc thiện. Xung quanh chỗ tôi ơ, tôi cũng phát đĩa. Xung quanh chỗ tôi ở, thấy ai tôi cũng phát. Bác trưởng khu phố chỗ tôi cũng đi phát, ông và tôi cùng phát, phát cho người già chỗ khu chúng tôi, phát đến mức nào vậy? Họ tổ chức một hội người già đi đến Lô Giang để khảo sát, hơn nữa loại người bị người thân xa lánh như tôi đã đi báo cáo mấy lần, đến cả học viện nông nghiệp Bắc Kinh, đến đâu người ta cũng cứ gọi tôi là thầy. Tôi đây chưa từng được tôn trọng, thật đấy, chưa từng được tôn trọng như vậy bao giờ, cho nên tôi thấy mình thật sự không đủ tư cách. Tôi thấy lạ vì mình được ưu ái nhiều. Người đầy tội ác không thể dung tha như tôi, đã tạo ra nhiều tội ác tày trời như vậy, cuối cùng được người ta gọi là thầy, vậy hỏi bạn sức hấp dẫn của Đệ Tử Quy có lớn không, sức hấp dẫn của văn hóa truyền thống có lớn không? Giáo dục truyền thống của cha ông có sức hấp dẫn vô hạn.

Vì đời sống hoang dâm vô độ, kể cả đời sống xa xỉ của tôi, cũng đã chôn vùi đứa con trai 8 tuổi của tôi vào quả khổ. Đứa con trai này của tôi không biết gì, quá sức nuông chìu. Bạn thử nghĩ là tôi nghĩ gì? Nỗi khổ mà tôi gặp phải khi còn nhỏ, tôi dứt khoát không thể để con tôi gặp phải, mua hàng hiệu cho nó. Mỗi lần vào siêu thị tốn 10.000, mỗi lần vào siêu thị tốn 20.000 đó cũng chưa kể là gì, cho nên đứa bé này quen đến mức nào vậy? Cả nhà quay quanh nó, cả nhà lấy nó làm trung tâm. Vú nuôi chính là nhị Tẩu của tôi, vì vị nể tôi mà chăm nó rất tốt, nó quen nuông chìu nên chửi luôn nhị Tẩu tôi, chửi tôi, đá tôi, muốn gì được nấy, không có thì không được, không cho. Năm ngoái nó cầm nguyên ly nước đổ lên người tôi, đến mức độ đó. Tôi ngay cả đứa con 8 tuổi cơ hồ như đến mức không thể dạy nổi. Cho nên tôi nghĩ các nhà doanh nghiệp đang ngồi đây, quí vị cũng đều có con, chúng ta đều biết, Đệ Tử Quy hoàn toàn không phải để cho trẻ con xem. Nó mang lại sự hòa mục cho gia đình chúng ta, mang lại sự bình an cho con bạn cả đời, là sự yên vui lớn nhất cho những bậc làm cha mẹ, làm người lớn chúng ta, quí vị đồng ý với quan điểm này của tôi chứ? Hôm qua đã nói, dù cho bạn làm quan lớn cỡ nào, bất luận bạn làm việc ở cấp nào trong chính phủ, bạn vẫn là cha, vẫn là mẹ của con bạn. Bất luận bạn có bao nhiêu tiền, dù bạn có tỉ này tỉ nọ, bạn không có con hay sao? Tôi nghĩ đến điều này, tôi đã làm hại con tôi, tôi thực sự đã làm hại nó rồi. Cho nên, tôi lập tức liền nghĩ đến là phải làm thế nào? Bắt đầu từ bản thân mình. Tôi thương lượng với vợ tôi, không được đụng đến những nhãn hiệu nổi tiếng, đem nào là những quần áo mấy chục ngàn trước đây của chúng tôi, quần áo mà tôi mua tặng vợ tôi gần hơn một triệu đồng, những cái túi xách LV, A Mã Nê đó niêm phong lại hết. Chúng tôi mặc những loại quần áo mộc mạc nhất, giày vải tôi mang có 8 đồng, bộ quần áo này tôi vừa mới may là mua vải 60 đồng một mét. Quần áo trước đây của tôi là mấy chục ngàn. Sở dĩ bộ quần áo này gộp chung vào, cũng chưa đến 300 đồng. Chúng tôi mặc đồ mộc mạc nhất, vả lại tôi còn nghĩ, bộ đồ này tôi sẽ mặc nó trong 10 năm. Tại sao tôi nghĩ như vậy? Tôi phải sống đời sống tiết kiệm.

Tôi mở Tứ Thư, Ngũ Kinh ra, tôi đợt này cũng muốn đến nhà sách rồi, đi mua Tứ Thư, Ngũ Kinh. Tứ Thư, Ngũ Kinh có năm từ tôi nhớ rất rõ, con người cần phải ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, khiêm nhường. Tôi cuối cùng cũng học được năm điều này. Tôi nhắn tin cho bạn bè tôi, bạn phải thế này, nhắn cho bạn bè những tin này. Nào là hiếu đễ trung tín, lễ nghĩa liêm sĩ, nhân ái hòa bình, mỗi ngày tôi đều nhắn những tin này cho bạn bè, không đi chơi đêm nữa. Tôi hứa với vợ, tôi nói, anh hứa sẽ không đi chơi qua đêm như trước nữa, cam đoan sẽ không đi chơi qua đêm nữa, đoạn tuyệt giao tiếp với bạn bè muốn đi chơi đêm trước đây. Hằng ngày cùng với vợ, gia đình ba người chúng tôi quây quần bên nhau, mặc quần áo đơn giản nhất, ăn thức ăn đơn giản nhất. Tất cả những đồ đạc kia đều cho vào bao để qua một bên, đợi sau này xử lý.

Sau đó cho con của tôi, vì nó mới 8 tuổi đã được nuông chìu thành thói quen, ngồi xe xịn không ngồi xe dỏm, không ngồi xe thuê, đến đâu cũng ở khách sạn 5 sao. Tôi vốn dĩ dắt nó đi Hải Nam, chúng tôi đến Tam Á Hải Nam phải ở nhà trọ. Tôi dắt con trai tôi đi du lịch. Nó hỏi, đây là khách sạn năm sao chứ? Không phải khách sạn năm sao con không ở. Nếu như chúng ta dạy con mình như vậy, bạn nói thử nó lớn lên sẽ thế nào? Lớn lên sẽ giống như trên mạng nói vậy, trên mạng quí vị có thể sưu tầm, là trẻ con mười mấy tuổi đòi tiền mẹ, mẹ không cho liền bóp cổ. Vì chúng từ nhỏ không được sự giáo dục của cổ thánh tiên hiền, chúng không biết cảm ơn, không biếu hiếu thảo, chúng ta càng có tiền, rốt cuộc biến nó thành đồ ăn hại, phá sạch số tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt vất vả khó nhọc của chúng ta, đó là nỗi buồn của gia đình chúng ta. Cho nên tôi nghĩ, tôi đã từng thể ngộ được, thể hội được cái hay của giáo dục văn hóa truyền thống Đệ Tử Quy, tôi nói hơi quá một chút, tôi giác ngộ rồi. Hiện nay tôi xin cho con tôi nghỉ phép, tôi nói với thầy của nó cho nó nghỉ học một năm, tại sao vậy? Để nó tiếp nhận giáo dục truyền thống. Tôi đã mời thầy đã từng dạy thí ở Lô Giang, dạy tình nghĩa ở đó. Tôi đã mời hai thầy, chỉ mình tôi thuê phòng, chuyên dạy nó Đệ Tử Quy, dạy Chu Tử Trị Gia Cách Ngôn cho nó, dạy nó Nhị Thập Tứ Hiếu, dạy nó Tứ Thư, Ngũ Kinh, dạy nó Thiên Tự Văn. Chủ yếu là cho nó học Đệ Tử Quy, để nó biết thế nào là hiếu, cảm ơn là gì. Đến nay là đã 16 ngày rồi. Sự thay đổi trong 16 ngày, tôi xin báo cáo với quí vị, rất có lễ phép. Buổi sáng thì cho nó ăn cháo, cho nó ăn một chén cháo, ít rau mặn, bánh bao chưng. Buổi sáng năm giờ thức dậy. Sau khi thức dậy thì ra ngoài tập thể dục, xong rồi thì vào học, vào học tạo nề nếp. Sau khi trở về tự nó xếp mền, 8 tuổi để nó tự mình xếp mền. Sau đó trước tiên cúi cảm ơn dì làm bếp, là dì Ba nó, cảm ơn dì Ba, dì Ba vất vả quá, sau đó cúi cảm ơn. Sau khi cúi cảm ơn xong mới ăn cơm. Người lớn bước vào trước, ăn cơm trước. Sau khi ăn cơm xong để nó rửa chén, để nó đến lau chùi tất cả những chỗ trong nhà, hoàn toàn làm theo Đệ Tử Quy. Trên thực tế, vì sao tôi phải cho nó nghỉ học một năm vậy? Nếu không quan tâm đứa bé này sẽ hư thôi. Ngày thứ ba nó bắt đầu phạm lỗi, mắng dì Ba nó: “Tôi ghét dì”. Kết quả tôi xử lý thế nào? Tôi cầm cây roi tre đánh vào mông nó gần 20 roi, đánh cho khóc, đánh xong rồi còn phải bắt nó quỳ, bắt nó quỳ mà ăn cơm, quỳ làm sao? Quỳ ở đó để ăn cơm 3 ngày, khi ăn cơm mặt nhìn vào chén cơm này nói: “Dì Ba con có lỗi, dì Ba con có lỗi, dì Ba con có lỗi”. Chỉ có như vậy mới có thể dạy được nó. Một lần như vậy nó sẽ không chửi người khác nữa. Trước đây chửi tôi, chửi cậu Hai nó không ra gì cả, chửi người tùy tiện. Chúng ta không nỡ đánh trẻ con, tôi cũng không nỡ, nhưng đừng quên rằng, chúng ta không nỡ đánh trẻ con, nhưng khi con chúng ta ra xã hội chửi người ta, người ta không tha. Người ta đánh nó thế nào? Đánh vào mắt nó, đánh vào đầu nó, nếu như nó giống tôi thì một nhát dao là xong đời nó rồi, chúng ta làm thế nào? Cho nên tôi chăm sóc nó như vậy, là để cho nó biết, con phải theo Đệ Tử Quy mà làm người. Cho nên hiện nay buổi chiều đi nhặt rác, làm việc công ích, vừa phơi nắng vừa nhặt rác, có gì là ghê gớm đâu, chưa từng làm hả? Chưa từng làm cũng phải làm, tôi dắt đi. Có buôn bán thì tôi làm, không có thì tôi dắt đi. Buổi tối thì rửa chân cho dì Ba. Buổi tối, tôi làm thế nào? Không những nó chửi dì Ba nó không thôi, mà còn chửi hai thầy Lô Giang nữa hả? Thì tôi quỳ lạy xin lỗi thầy Lô Giang. Tôi thay mặt con trai tôi quỳ lạy xin lỗi thầy Lô Giang, quỳ lạy xin lỗi chị Ba tôi, thay mặt nó, nói với nó, con sai thì người làm cha có lỗi, ba và con cùng quỳ xuống, cùng quỳ xuống tạ lỗi dì Ba. Đây gọi là thân giáo. Để nó biết rằng, ta không có lòng hiếu thảo, ta không có lòng biết ơn, ta không có nề nếp, ta vi phạm quy luật tự nhiên, ta vi phạm quy luật của cổ thánh tiên hiền, ta đã phạm sai lầm lớn cỡ nào?

Trong thượng thư “Luật Đại Thanh” có, trong “Luật Đại Thanh” chúng ta mở ra, trước đây trong “Luật Đại Thanh” nói thế nào vậy? Nói con cái chửi mắng cha mẹ là tội gì vậy? Đánh 100 gậy, xử giảo. Kết quả mở ra, trong nhà sách Trung Quốc chúng ta có bán, cái gậy đó, 50 gậy là thịt của 2 bên mông đã tiêu rồi, đừng nói sau khi đánh xong 100 gậy lại còn xử giảo. Thời cổ đại có ai dám chửi cha mẹ nữa không? Người đánh chửi cha mẹ thì bị hình phạt thế nào vậy? Xử phạt tội này hả? Cũng bị 100 gậy và xử phanh thây, là từng dao từng dao lóc thịt của bạn xuống. Đây là cổ đại, đây là “Luật Đại Thanh”. Chúng ta đều biết, lúc triều Thanh, Khang Hy và Càn Long hưng thịnh. Đương nhiên hiện nay chúng ta không thể làm như vậy, đây là quy định về đạo hiếu của thời cổ đại. Quy định về đạo hiếu, họ quy định thế nào, đúng chứ? Như những bậc lão tiền bối của chúng ta, họ đúng là có hiếu. Vì sao có hiếu vậy? Đây là sự truyền thừa của người xưa. Cho nên lúc này quí vị hiểu cho tôi, tại sao tôi cầm roi tre đánh nó 20 roi, ít hơn 100 gậy so với lúc đó bao nhiêu lần? Cho nên đứa trẻ này bây giờ thấy người ta là biết nhún nhường, thấy người là biết lễ phép. Hơn nữa, 16 ngày nay, tôi dường như thấy nó không giống đứa 8 tuổi, mà giống đứa 12 tuổi, rất có lễ phép. Về nhà cũng vậy, tôi làm thế nào? Ba không cho con về nhà, mỗi tuần về nhà vào chiều thứ bảy, tối chủ nhật về nhà đoàn tụ với mẹ một lần, sau khi ăn cơm tối chủ nhật xong thì phải đi lại. Bạn không quản lý đứa trẻ này như vậy, xã hội ngày nay không quản như vậy, thì đứa trẻ này sẽ chẳng ra gì. Cho nên tôi quản lý nó như thế, theo sự hiểu biết của tôi về Đệ Tử Quy. Sau khi tôi quản lý nó như thế, thì thứ bày nó về nhà, việc này đã lặp lại hai tuần rồi. Tôi vừa mới điện thoại về nhà, tôi hỏi tình hình thế nào? Vợ tôi nói: “Giỏi lắm, rất có lễ phép”. Nó thấy mẹ và cậu Hai thì biết cúi chào. Hơn nữa, tôi thay mặt nó, tôi lần này, tôi thứ bảy tuần tới về nhà, tôi thay mặt con trai tôi, cúi lạy thân bằng quyến thuộc của cả nhà tôi, nào là cậu Hai, mợ Hai, dì Lớn và chị của dì Lớn của nó, tôi lễ bái họ. Tôi lễ bái kiểu gì vậy? Là đại lễ tam bái cửu khấu. Tôi thay mặt con trai tôi, tại sao phải lễ như vậy? Là tôi sám hối thay con trai tôi. Tôi nói, chị ơi, em đã nói xấu sau lưng chị, tôi nói xấu sau lưng chị, anh hai em chửi sau lưng anh, em trước mặt chửi anh, sau lưng chửi anh, con em chửi anh chị đều do lỗi của em, em sẽ không còn chửi mắng anh chị nữa, em sẽ không bao giờ nói xấu anh chị nữa, em sẽ làm một con người tử tế. Cho nên tôi hành lễ thay mặt con trai tôi.

Hiện nay gia đình chúng tôi rất hạnh phúc, thật đấy. Hiện nay gia đình chúng tôi bắt đầu hưởng hạnh phúc thật sự của đời người, tôi không cảm ơn “Đệ Tử Quy” sao được? Hôm nay Hồ Tiểu Lâm, tổng giám đốc Hồ nói phải thực tiễn, thầy Thái nói phải thực tiễn, ngôn giáo không bằng thân giáo, cho nên hôm nay tôi xin chia xẻ với quí vị là tôi thực hiện như thế nào. Tôi hy vọng quí vị thực sự áp dụng Đệ Tử Quy vào trong cuộc sống gia đình của mình, bắt đầu từ bản thân mình. Con người phải mang tính sứ mệnh, bắt đầu từ bản thân mình. Bạn áp dụng Đệ Tử Quy thì vợ bạn, con bạn, cha mẹ bạn, nhân viên của bạn đều thấy sự thay đổi của bạn. Chúng ta dựa vào sự cảm hóa, lấy hành vi của chúng ta, dùng lời nói của chúng ta cảm động trái tim người khác, nhằm hóa giải những thù hận đã tích lũy lâu ngày trước đây. Oán thù có thể hóa giải, cho nên đây gọi là cảm hóa. Tôi lí giải Đệ Tử Quy một cách sâu sắc là phải áp dụng. Tôi đã học Đệ Tử Quy 78 ngày. Tôi xin đem sự thực tiễn đã trải qua của mình chia xẻ cùng quí vị, hy vọng quí vị bắt đầu từ hôm nay sẽ khởi đầu cho cuộc sống hạnh phúc.

Bài báo cáo của tôi đã hết. Cảm ơn quí vị.

Lý Thừa Trăn
Nguồn:http://tinhkhongphapngu.net/


© 2008 -2024  Phật Học Online | Homepage