Phật Học Online

Vãng sanh cần phải có nhân duyên đầy đủ

Hỏi: Ngày hôm qua cháu cùng cô Diệu Thường và ban hộ niệm có hộ niệm cho một bác trai 70 tuổi, bác thường xuyên đưa đón vợ mình đi hộ niệm. Ngay cái hôm hộ niệm cho một bà cụ được vãng sanh vào ngày 12 tháng giêng, thì vợ bác trở về thấy bác đã bị té trong nhà tắm, nhưng miệng thì cứ kêu "Phật ơi cứu con, Phật ơi cứu con và niệm mười niệm", nhưng gia đình vẫn đưa bác vào bệnh viện cấp cứu, nhưng bác sỹ từ chối và mang bác về nhưng vẫn được thở ô xy, nhưng đã mê man bất tỉnh. Cô Diệu Thường đến khai thị và cùng ban hộ niệm, niệm Phật cho bác được 12 tiếng đồng hồ (sau khi tắt thở). Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật Giáo Việt Nam Net)

Nhưng khi khám xác thì xác cứng và ấm ngực, bác đã không được vãng sanh. Ban hộ niệm buồn lắm chú ơi! Tại sao bác thành tâm như vậy mà không được vãng sanh vậy chú? Có phải tại gia đình đưa bác vào cấp cứu trong bệnh viện nên thần thức đã bị tán loạn không chú? Trong vòng 49 ngày mình có thể làm gì cho bác ấy được vãng sanh không chú? Bác rất có tâm đạo, thường xuyên niệm Phật, và thường chở vợ mình đi niệm Phật, đáng lý ra bác có rất nhiều công đức, phải có cơ hội vãng sanh nhiều chứ chú, cháu buồn lắm!!

Kính thư
cháu Huệ Hạnh

Nguyễn Thị Hồng Trả lời:
Người được vãng sanh không phải dễ dàng. Tất cả đếu phải có nhân có duyên đầy đủ mới được. Đừng thấy mình hộ niệm được một số người ra đi với thoại tướng tốt đẹp thì tưỏng rằng với ai cũng được phước phần này.

Người niệm Phật mà sau cùng không được vãng sanh chính vì nhân niệm Phật đời này chưa thành tựu mà nhân trong nhiều đời trong quá khứ đã kết tựu về.

Nhân quả thông ba đời. Cận tử nghiệp rất dễ sợ! Người niệm Phật mà ỷ lại hay sơ ý, thi dù có hộ niệm, người đó cũng khó tránh khỏi ách nạn của cận tử nghiệp.

Hộ niệm là trợ giúp người ra đi thêm Tín Nguyện Hạnh để vãng sanh, chứ Hộ niệm đâu thể quyết định giùm cho người ra đi.

Chính người ra đi phải quyết định. Chính Tín-Nguyện-Hạnh của người ra đi phải đầy đủ. Điều này chính người đi phải lo huân tu, phải ngày đêm tự mình cố gắng mới được, chứ không phải hỗ trợ cho vợ con tu hành là đủ, không phải cúng dường cho chùa chiền là xong, không phải giúp cho người khác tu hành là Phật thương sẽ cứu mình đâu...

Tâm Phật tịch tĩnh, có cầu có ứng, cứu độ tùy duyên, không có phan duyên. Giống như cái chuông, có đánh có tiếng. Liệu người tu hành có cầu đúng không. Nói rõ hơn, tất cả do chính tâm mình quyết định vậy. Cho nên, phải nắm rõ đường thành đạo.

Nghe kể lại sự việc, thì hình như ông bác này nặng về tu phước, chứ không nặng tu vãng sanh. Tu như vậy chẳng qua là kiếm chút phước báu nào đó mà thôi.

Tu phước thì hưởng phước. Nhưng thưa thực rằng, hưởng được phước cũng không phải dễ, vì phải đợi cái duyên phước đến mới hưởng được cái phước này. Giả như có hưởng được phước đi nữa, thì cái phước này liệu có bao phủ được nghiệp chướng trong nhiều đời nhiều kiếp không?

Thành tâm niệm Phật, cầu sanh Tây phương, khi bị hoạn nạn thì hãy niệm "A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật, A-Di-Đà Phật,..", phải nhiếp tâm vào câu Phật hiệu để cầu vãng sanh Cực Lạc, chứ sao lại kêu "Phật ơi cứu con, Phật ơi cứu con,... ". Cứu gì đây? Người đó đang xin Phật cứu cái tai nạn của mình hay cứu cho mình khỏi bị chết chăng?

Hãy tha thiết cầu sanh Cực lạc thì mới có cảm ứng, mới hợp với đại nguyện của Phật. Nếu sơ ý cầu lệch ra khỏi quỹ đạo này thì chính mình bị lạc đường. Tất cả đều do tâm mình tạo ra. Phật chính là tâm, tâm chính là Phật. Tâm nguyện cuối cùng là điểm giải quyết tương lai.

Cho nên, chính người trong cuộc đang hướng về đâu trong lúc này. Nếu chuyển đổi tâm ý, thay vì :"mười niệm tất sanh", thì công đức niệm Phật (nếu có) đã biến thành phước báu nhân thiên, hoặc bất thành tựu.

Ông bác thường chở vợ đi hộ niệm, tại sao ông không chịu tham gia hộ niệm với vợ vậy? Có lẽ chính ông bác này cũng ỷ lại vào vợ chăng?

Người nào ăn nấy no, ai tu nấy chứng. Không ai tu giùm cho ai được!

Vậy người niệm Phật hãy nhiếp tâm niệm Phật, đừng quá ỷ lại. Mình ưng thuận cho người niệm Phật, mà chính mình không niệm Phật, thì chủng tử Phật trong tâm của mình yếu, hoặc không có. Vì thế nên lúc hữu sự không cất nổi tiếng Phật hiệu.

Muốn nhân chủng Phật mạnh trong tâm thì làm sao?

Ngày đêm niệm Phật, huân tu câu Phật hiệu, niệm thành thứ phản xạ tự nhiên mới được.

Niệm Phật có Phật, niệm ma có ma. Người không niệm Phật thì ma, niệm cạnh tranh hanh tỵ, niệm lý hay luận giỏi, niệm lục đạo vô thường. Niệm lục đạo thì đành phải chịu sanh tử luân hồi.

Đừng lý luận, triết lý, nói huyền, nói diệu nữa. Đừng nên tham gia vào các cuộc hội đàm, tranh cãi, thị phi, hơn thua nữa. Những thứ này nó làm mình phải mê muội, tâm hồn không thanh tịnh. Tâm loạn thì đường giải thoát bị che kín. Những cái tâm hăng sùng, cạnh tranh, hơn thua, lý lẽ... chính là những chiếc lưỡi hái do chính mình tạo ra, nó sẽ chờ ngày đoạn mất cơ hội thoát nạn của chính mình. Uổng lắm!

Vậy tốt nhất hãy thành tâm niệm Phật, chí thành niệm Phật. Thành tất linh, một ngày nào đó mình được thành đạo. Đừng để quá trễ mà ân hận.

Cho nên, cố công niệm Phật, phải tự mình làm lấy chứ không thể làm một chút ít việc thiện là đủ đâu. Nên nhớ căn nghiệp của mỗi người chúng ta lớn lắm, không thể sơ ý được.

Người khi chết, trong vòng 8 giờ mà bị đụng chạm, bị cắt mổ, bị đưa vào ướp xác, v.v... rất khó thoát nạn. Người biết hộ niệm phải hiểu rõ chuyện này. Nếu khinh thường thì khó có thể tránh khỏi ách nạn.

Trong vòng 49 ngày, thần thức còn có cơ hội siêu sanh. Gia đình nên chí thành cầu siêu, làm thiện làm phước, phóng sanh để hồi hướng. Hằng ngày tụng kinh niệm Phật và khai thị cho hương linh sớm giác ngộ mà phát tâm niệm Phật cầu vãng sanh. Việc hiếu nghĩa thì người sống phải cố gắng làm, thành tâm làm, đây là điều cần thiết, chớ nên sơ suất vậy.
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật Giáo Việt Nam Net)

Diệu Âm


© 2008 -2024  Phật Học Online | Homepage