«Bất kể rằng ta giàu có đến đâu,
Khi ta bước sang kiếp khác
Ta cũng chỉ có một mình, không vợ,
không con,
Không quần áo mặc, không bạn bè,
Giống như một người đem hiến dâng
cho kẻ thù trong sa mạc,
Nếu như ta không còn giữ được chính
cái tên của ta,
Thì xá gì đâu những thứ khác? »
Phật
Tiết 17
Chúng tôi xin được tái sinh trong
một thân xác cao đẹp của một người tu tập Tan-tra biết sử dụng không
gian, trong thân xác của một nhà sư, hoặc của một người thế tục nhưng thấu
triệt được ba cách tu tập. Chúng tôi cũng xin đạt cho được con đường Đạo hạnh
đưa đến hai giai đoạn là sự sáng tạo và thực hiện
Để nhanh chóng đạt được các Hiện
Thân của Phật: Thân chính Giác, Thân Đại Hạnh, và Thân Biến Hóa
Từ trạng thái chuyển tiếp bước vào
kiếp sống sau là một quá trình gồm có nhiều sự thu hút và ghét bỏ xảy ra. Sinh
vật nở ra từ trứng bên ngoài cơ thể cho đến con người sinh ra từ bụng mẹ đều
trông thấy cha mẹ mình trong quá trình làm tình, hoặc là hình bóng của họ, và
phát sinh sự thèm khát đối với cha hay mẹ khác phái với mình và xô bỏ người
mang cùng một phái tính. Khi một trong hai người sắp ôm chặt lấy người kia, tức
người mà họ thèm khát, và bất thần họ nhìn thấy cơ quan sinh dục của người này,
họ vụt nổi giận. Sự thu hút và xô bỏ xảy ra là như thế, và thời điểm đó đánh
dấu sự chấm dứt của giai đoạn trung gian.
Cũng cần phải nói rõ đây là trường
hợp thông thường xảy ra khi giai đoạn trung gian chấm dứt, vì ngày nay có những
trường hợp thụ tinh trong ống nghiệm, ngược lại với một số kinh điển ghi chép –
chẳng hạn như trường hợp cha mẹ phải ăn ngủ với nhau trong trạng thái kích
thích tình dục cao độ. Ngày nay tinh trùng của cha có thể tồn trữ trong phòng
thí nghiệm và sau đó đưa vào tử cung của người mẹ không cần có sự kích thích
tính dục. Quá trình như thế trái ngược với một số kinh điển nhưng lại là sự
thực, chúng ta phải chấp nhận[49]. Tuy là những người tin tưởng vào truyền
thống của Tu viện Đại học Nalanda từ những thời kỳ cổ xưa trên đất Ấn, nhưng
chúng ta phải chấp nhận và không chối cải được sự kiện thụ thai như thế. Điều
này cho thấy những giải thích trước đây của chúng ta không đầy đủ. Ngay trong
kinh sách Phật giáo, ta cũng thấy có một câu chuyện như sau: có một cặp vợ
chồng nhưng về sau trở thành độc thân – một người đi tu và trở thành một nhà
sư, người kia cũng đi tu và trở thành ni cô. Một hôm, người đàn ông vì ảnh
hưởng của kỷ niệm xưa, đi tìm người vợ ngày trước của mình. Khi chạm vào người
của bà vợ cũ, tinh trùng liền phóng ra dính vào quần áo của người vợ. Sau đó,
chịu ảnh hưởng những kỷ niệm cũ, bà này cho vài giọt tinh trùng vào âm đạo.
Đúng ngày đúng tháng, thì sinh ra một đứa bé. Như thế, ngay cả kinh sách Phật
giáo xưa cũng đã nói ngược lại giáo điều cho rằng sự thụ thai chỉ có thể xảy ra
khi hai người ôm nhau làm tình.
Giống như thế, có chuyện kể rằng
trong dòng họ của Phật Thích ca có một người đàn ông tên là Bạn-Mặt-Trời, vì
tinh trùng của cha người này rơi trên một chiếc lá, hơi nóng của mặt trời làm
biến đổi rồi tạo ra hai đứa bé. Hai câu chuyện trên đây, ngày xưa chỉ là chuyện
thần thoại, ngày nay khoa học cho thấy là sự thực[50]. Mặc dù thông thường sự
thụ tinh đòi hỏi một số điều kiện nào đó, nhưng không bắt buộc phải xảy ra đúng
như thế. Giai đoạn chuyển tiếp cũng vậy, không bắt buộc phải có sự thu hút bởi
người cha hay người mẹ thuộc phái tính khác như một sự thèm khát thiếu thỏa
mãn, mà sau cùng chỉ cần nhìn thấy cơ quan sinh dục là đủ.
Vào lúc chấm dứt giai đoạn trung
gian, người tái sinh trải qua một cách nhanh chóng tám trạng thái theo thứ tự
như sau:
1. Ảo ảnh
2. Khói
3. Đom đóm
4. Lửa của một ngọn nến
5. Bầu-trời-tâm-thần màu trắng rực
rỡ
6. Bầu-trời-tâm-thần màu đỏ cam rực
rỡ
7. Bầu-trời-tâm-thần màu đen đậm
8. Ánh sáng trong suốt
Vào lúc thụ thai, sinh linh trong
thể dạng ánh sáng tinh khiết trải qua bảy trạng thái khác theo thứ tự đảo ngược
như sau:
7. Bầu-trời-tâm-thần màu đen đậm
6. Bầu-trời-tâm-thần màu đỏ cam rực
rỡ
5. Bầu-trời-tâm-thần màu trắng rực rỡ
4. Lửa của một ngọn nến
3. Đom đóm
2. Khói
1. Ảo ảnh
Có nhiều cách giải thích về trường
hợp một sinh linh thâm nhập vào tử cung. Vài kinh điển cho rằng sự thâm nhập
bắt đầu từ nơi miệng của nam phái, xuyên qua cơ thể, xuống dương vật, đến tử
cung của người đàn bà. Vài kinh điển khác nói rằng sinh linh đi thẳng vào tử
cung qua đường âm đạo. Một người đạo hạnh sẽ có cảm giác bước vào một căn nhà
trong quang cảnh niềm nở, và nghe những âm thanh êm ái. Ngược lại, một người
kém đạo hạnh có cảm giác đi vào một vùng đầm lầy hay rừng sâu, đồng thời nghe
vang lên những tiếng gào thét rổn rảng.
Khí lực thật tinh tế và tâm thức
của sinh linh nhập vào phần vật chất (trứng và tinh trùng) của cha và mẹ. Trong
bào thai, kích thước lúc đó cỡ như một hạt cải lớn, kinh mạch trung tâm phối
hợp với kinh mạch bên phải và bên trái, mỗi kinh mạch quấn xung quanh bào thai
ba vòng. Đồng thời phần năng lực của khí hướng lên trên và phần năng lực của
khí hướng xuống dưới tuần tự di chuyển theo những hướng đã quy định, và tiếp
theo cả ba đường kinh mạch cũng kéo dài ra. Thân thể của bào thai tuần tự phát
triển và thoát ra khỏi tử cung, tùy theo trường hợp của từng chủng loại.
Đến đây cũng có thể là trường hợp
ta đang được tái sinh trong một thân xác đặc biệt, tạo ra một kiếp sống thuận
lợi cho việc tu học như đã trình bày trong các tiết trước đây trong bài thơ
Ban-thiền Lạt-ma, để đi trọn Con đường Tan-tra dẫn đến sự Giác ngộ tối thượng.
Nhưng ta cũng có thể sinh ra trong những nơi lạ lùng, trong khung cảnh của
những sinh linh gọi là những « kẻ sử dụng bầu trời », họ đều tu tập Tan-tra,
hoặc cũng có thể sinh vào những nơi bình thường hơn, trong những nơi có các vị
thầy hướng dẫn và các điều kiện thích hợp giúp ta trong việc tu tập. Nhờ vào
các cách tái sinh thuận lợi như vừa kể trên, ta nên phát nguyện cố gắng thực
thi những hành vi tinh khiết và noi theo ba cách tu tập – đạo đức, thiền định,
và trí tuệ, vì đó là nguồn gốc của sự thăng tiến tinh thần. Cách tu tập căn bản
ấy sẽ giúp ta hoàn tất hai giai đoạn trong Tối thượng Du-già Tan-tra:
- Thần linh Du-già Tan-tra, kết hợp
sự thiền định về Tánh không và tám dấu hiệu của cái chết.
- Thần linh Du-già Tan-tra và sự
thiền định về Tánh không, sự thu hồi năng lực của khí vào kinh mạch trung tâm,
và sự thâm nhập vào các tầng lớp sâu kín nhất của tâm thức.
Nhờ vào các giai đoạn trên đây, ta
sẽ hoàn tất những bước cuối cùng đưa đến Phật tính, tức trạng thái tâm linh
hoàn toàn hiến dâng cho kẻ khác. Lời nguyện cuối cùng trong bài thơ Ban-thiền
Lạt-ma là ước vọng sẽ đạt được một cuộc sống như thế trong kiếp tái sinh. Ta
nên nhớ rằng mục tiêu tối hậu của việc tu tập Phật giáo là giúp đỡ kẻ khác, và
muốn cho sự giúp đỡ hữu hiệu ta phải đạt được tâm thức và thân xác thật tinh
khiết. Mục đích tạo cho ta khả năng có thể giúp đỡ thật nhiều sinh linh có giác
cảm bằng hàng triệu phương cách khác nhau.
Trong khi tu tập, đừng để con đường
Đạo Pháp tách xa ra bên ngoài, nhưng phải luôn luôn hướng thẳng tâm linh vào
con đường Đạo Pháp. Nếu không, dù ta có cố gắng đến đâu, ta cũng sẽ mệt mỏi và
chán nản sau một thời gian nào đó. Không nên đọc cho lấy có những câu trong bài
thơ Ban-thiền Lạt-ma: Ước nguyện được giải thoát khỏi những hiểm nguy trong
Giai đoạn Trung gian, kẻ Can trường tự giải thoát khỏi sự Sợ hãi, nhưng phải
suy tư về ý nghĩa những câu đó, đem ra thực hành mỗi ngày bằng cách hướng vào
sự thiền định sâu xa về Tánh không. Đó là lời khuyên của tôi.
TÓM LƯỢC NHỮNG LỜI KHUYÊN
1. Trong quá trình tái sinh,
hãy cố gắng đạt được một thân xác tương lai trong một hoàn cảnh thuận lợi để đi
cho trọn con đường tu tập Đạo Pháp.
2. Mục đích là đạt được sự
Giác ngộ tối thượng để có thể phục vụ kẻ khác.