Và nếu chúng ta không tha thiết như
thế, thế thì tốt thôi. Nhưng hãy thừa nhận rằng, “Tôi muốn học hỏi một ít về
Phật giáo, may ra nó có thể giúp tôi một ít trong đời sống của tôi, nhưng tôi
không muốn thay đổi địa chỉ nếu hoàn cảnh không thuận lợi nơi tôi ở. Và nó
không có một ưu tiên hàng đầu trong đời sống tôi: có những thứ khác quan trọng
hơn.” Nếu trường hợp của chúng ta là như thế - tốt thôi. Không có vấn đề gì. Nhưng
hãy chân thật về nó. Điều ấy thật là toàn hảo. Nhưng đừng dự tính để có một
loại kết quả nào đấy mà chúng ta có thể đạt được nếu chúng ta đặt toàn thời
gian và toàn nổ lực vào trong ấy. Các bạn phải thực tế. Đặt vào một ít thời
gian, chúng ta có một ít kết quả. Bạn thực hành trong nhiều thời gian, chúng ta
có thể có một kết quả to rộng hơn. Rõ ràng mỗi chúng ta có những chướng ngại
khác nhau, nhưng đấy là điều khái quát.
Do thế, chúng tôi nghĩ ở phương
Tây, trong những ngày hiện tại, điều gì hơi khác là hầu hết mọi người dường như
liên hệ đến sự thực hành của những cư sĩ, không phải là của một sư thầy hay sư
cô. Điều này là rất khác biệt đối với truyền thống Phật giáo. Do bởi thế, thay
vì có rất nhiều tăng viện và ni viện cho tăng và ni, chúng ta nên có những
trung tâm Phật Pháp. Không có những thứ như trung tâm Phật Pháp trước khi Phật
giáo bắt đầu phát triển ở phương Tây.
Do vậy, sau đó câu hỏi đến với
chúng ta là: Chúng ta dự tính đạt được điều gì từ việc đi đến một trung tâm
Phật Pháp? “Chúng tôi đến một lần mỗi tuần sau khi giờ làm việc. Chúng tôi thật
sự mệt mõi và phân nữa thời gian chúng tôi đã ngủ nếu có một buổi nói chuyện. Có
lẽ chúng tôi chỉ đến và hát một bài bằng tiếng Tây Tạng. Chúng tôi thật sự
không biết điều gì đang xãy ra, nhưng thư giản, và chúng tôi rung một cái linh,
và chúng tôi về nhà.” Thế nên, chúng ta nên dự tính kết quả gì từ điều ấy? Không
quá nhiều, điều gì buồn, chúng tôi thấy, là trung tâm Phật Pháp thậm chí không
thật sự là một câu lạc bộ xã hội, trong một ý nghĩa nào đấy. Giống như đến
Thánh Đường Thiên Chúa giáo, hay một giáo đường Do Thái giáo, hay một đền thờ
Hồi giáo, hay bất cứ gì, và có một cảm giác cộng đồng. Chúng ta không nói ở đây
về một cảm giác bè phái, nhưng trên một cảm giác sâu sắc hơn của sự tương hổ xã
hội. Do thế, điều gì đáng chú ý trong những cộng đồng tôn giáo khác Đạo Phật
này là nếu ai đấy trong cộng đồng bị bệnh, những người khác trong cộng đồng đến
hổ trợ. Họ có thể mang thực phẩm đến; họ hỏi ai đấy đã không đến một hay hai
tuần rồi; họ gọi điện thoại; họ kiểm điểm lại xem điều gì đang xãy ra, v.v…
Điều này dường thiếu vắng trong hầu hết những trung tâm Phật Pháp của chúng ta.
Người ta đến, họ ngồi trong lớp, hay họ thực tập thiền quán, hay họ thực hiện
nghi thức cúng dường [6] với nhau, và, thế thôi. Có thể họ mời nhau một cốc bia
sau khi rời trung tâm, điều ấy hơi kỳ một chút từ một trung tâm Phật Pháp. Nhưng
trong mọi trường hợp, chúng tôi đã nghe rất nhiều phàn nàn từ những người nói
rằng, “Phật giáo có là gì? Tôi bị bệnh và chẳng ai gọi đến tôi. Tôi ở trong nhà
thương, không ai đến thăm, chẳng ai quan tâm đến.”
Nếu sự thực hành hằng ngày như một Phật tử ở
phương Tây chỉ có nghĩa là chúng ta tự mình đến một trung tâm Phật Pháp, thực
hành nghi lễ nho nhỏ của chúng ta, hay nghe một buổi giảng, hay bất cứ điều gì
đấy mà chúng ta làm, và chúng ta về nhà và có thể thực hiện một ít thiền tập
mỗi ngày, nhưng chúng ta không quan tâm ngay cả những người khác, một thành
viên trong trung tâm Phật Pháp của chúng ta, điều này là gì? Chúng ta ngồi đấy
và nói, “tôi đang làm điều này vì tất cả chúng sinh; nguyện cho tất cả chúng
sinh được an lạc hạnh phúc – nhưng ai đấy trong trung tâm Phật Pháp của chúng
ta trong nhà thương và tôi không có thời gian để đi thăm, và, tôi quan tâm điều
gì?” Điều này không thích đáng. Tôi muốn nói là, nếu sự thực tập Phật Pháp hằng
ngày của chúng ta ở phương Tây như thế, có điều gì đấy không đúng. Thế nên,
chúng tôi thường nghĩ chúng ta trở nên hơi quá tập trung … hơi quá hẹp hòi, tôi
có nên nói là…trong sự tập trung của chúng ta đối với việc thực hành những nghi
lễ, thiền tập tự mình, hay trong một nhóm, nhưng không thật sự, trong sự tiếp
nhận trách nhiệm [7] để giúp đở một cách xã hội tính, như chúng tôi nói, ngay
cả những người trong nhóm của chúng ta. Chưa nói đến gia đình chúng ta. Chưa
tính đến xã hội chúng ta. Và ngay cả khi chúng ta mang tính chất tập thể, còn
gọi là “Phật giáo dấn thân” bắt đầu ở phương Tây…Thật sự nó đã bắt đầu ở Thái
Lan. Nhưng trong bất cứ trường hợp nào, chúng ta bắt đầu có nó. Trong một số
trung tâm Phật Pháp, họ có những chương trình cho tù nhân, thí dụ thế. Do vậy,
một số ít người tình nguyện và họ đi vào nhà tù để có những bài học Phật Pháp
cho những tù nhân. Thật tuyệt với. Nhưng họ vẫn không thể sống hòa hiệp với cha
mẹ của họ. Họ vẫn không đi thăm những ai đó bị bệnh. Hay mang thực phẩm cho ai
đó bị bệnh trong trung tâm của họ. Nhưng bởi vì họ đã đi đến nhà tù, rồi họ
nghĩ, “À, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ xã hội của tôi.” Điếu ấy không đủ. Đủ rồi
đấy, họ nghĩ thế.