Những
câu hỏi đáp về đậu nành
Những câu hỏi đáp về đậu
nành (của bạn đọc nước ngoài)
Có người nghe một vị Bác sĩ Đông
y nói rằng ăn đậu hũ có chất thạch cao, nên nếu ăn nhiều sẽ bị cứng gan, điều
nhận định này có đúng không?
Chúng tôi có tham khảo với Bác
sĩ Lê Thành, Ph.D.,O.M.D.,CA và được giải đáp như sau:
"Thạch cao, tiếng anh là
gypsom mà trong tự điển Bách Khoa Encarta Encyclopedia định nghĩa là một loại
chất khoáng rất phổ thông mang tên hóa học là calcium sulfat (CaSO4
2H2O). Nó được tìm thấy trong đá vôi (limestone), và hầu như có mặt
ở mọi vùng trên trái đất.
Trong Đông y, người ta dùng
thạch cao để hạ nhiệt khi bị sốt, khát nước, bứt rứt. Trong những chứng sốt
nóng mê sảng, người ta dùng Bạch Hổ thang, gồm có bốn vị thuốc là: thạch cao,
tri mẫu, ngạch mễ, và cam thảo. Trong thang thuốc này, vị thạch cao là chính.
Trong kỹ nghệ làm đậu hũ, thạch
cao được dùng để làm đông tụ chất sữa lấy ra từ hạt đậu nành và cũng để gia
tăng hàm lượng calcium trong đậu hũ, vốn dĩ có rất ít trong sữa đậu nành, không
đủ cung ứng cho cơ thể con người (mỗi ngày cơ thể cần khoảng trung bình 800 mg
calcium).
Calcium là khoáng chất rất cần
thiết cho cơ thể, giúp tạo dựng khung xương cứng cáp, giúp tránh bệnh loãng
xương lúc tuổi già. Khoảng 1% calcium (10 g) tác động dưới dạng ion đóng một
vai trò sinh học rất quan trọng, như thẩm thấu qua màng tế bào, kích thích thần
kinh cơ, tham gia vào việc chế tạo nhiều loại enzym, tiết xuất nhiều loại
hormone, ngăn ngừa mệt mỏi và chứng co giật. Các chức năng ấy hoạt động tốt khi
lượng calcium trong máu được giữ ở mức 95-100 mg/lít.
Cơ thể không tạo lập được
calcium, nên cần phải ăn những thực phẩm giầu calcium. Chất calcium thặng dư
trong cơ thể sẽ được thải hồi ra ngoài bằng đường tiểu qua bộ phận thận. Ở một
số người, vì một lý do nào đó, thận không bài tiết tốt, chất calcium sẽ kết tủa
và đóng sỏi gây ra bệnh sạn thận. (chứ không phải gan cứng)
Gan, một cơ quan tối quan trọng
của bộ máy tiêu hóa, là cơ quan lọc các chất độc và các chất không cần thiết
cho cơ thể. Gan cũng có nhiệm vụ là tiết ra chất mật nhằm tiêu hóa chất béo, nó
không lưu trữ chất calcium.
Cứng gan thường là hậu quả bởi:
(1) uống rượu, (2) có tiền căn viêm gan siêu vi khuẩn A, B, C, (3) ăn uống bởi
những thực phẩm trong đó có nhiều chất hóa học độc mà gan không lọc được. Thí
dụ như các thức ăn bị mốc độc, như mắm, nấm mọc hoang có độc. Các mốc này tiết
ra những hóa chất độc làm hại gan. Ngoài ra một số thuốc trị bệnh cũng có ảnh
hưởng đến gan, khi dùng những loại thuốc này, BS phải theo dõi chức năng của
gan bằng cách thử máu định kỳ.
Theo các nhà khoa học phân tích,
thì trong đậu hũ không có chất nào được liệt kê là chất độc. Chất trypsin
inhibitors có trong đậu nành, không phải là chất độc, mà chỉ là một chất làm
chậm tiêu hóa chất đạm, nhưng qua tiến trình làm thành đậu hũ, do việc xử lý
nhiệt, nên nó đã bị hủy diệt. Còn chất thạch cao, như trên đã nói là chất
khoáng calcium rất cần thiết cho cơ thể.
Nói rằng ăn đậu hũ nhiều? Chúng
ta nên xác định như thế nào là nhiều? Tôi chưa thấy ai ăn đậu hũ trừ cơm, và
hầu hết chúng ta dù ăn chay hay ăn mặn thì đậu hũ vẫn chỉ được dùng như một
trong những thực đơn trong bữa ăn mà cơm là chính mà thôi. Và như vậy thì cơ
thể vẫn đủ thì giờ dung nạp để tiêu hóa.
Trên thực tế ngày nay, từ Nhật
Bản, Đại Hàn, Trung hoa v..v.. và cả Hoa Kỳ nữa, càng ngày người ta càng có
khuynh hướng dùng đậu hũ thay cho thịt cá. Trong các bản báo cáo từ các tạp chí
y học, người ta chưa thấy nói đến bất cứ một tai biến nào do đậu hũ gây ra.
Qua các nhận định căn bản trên
đây. Chúng ta cứ yên tâm dùng đậu hũ như một thành phần dinh dưỡng trong thực
phẩm hàng ngày mà không lo ngại gì. Chẳng những ngăn ngừa bệnh tật mà còn bồi
bổ cho cơ thể qua những tác dụng tốt của đậu nành, như chúng ta đã thấy kết quả
nghiên cứu của các cơ quan y học có thẩm quyền và đáng tin cậy.”
Tôi nghe nói rằng đậu nành có
chất kích thích tố nữ và trong gia đình tôi có người bị ung thư vú. Vậy tôi có
thể dùng thực phẩm đậu nành như đậu hũ và sữa đậu nành được không?
Trước đây người ta cho rằng
estrogen là một loại kích thích tố nữ chỉ có nơi loài động vật có vú. Nhưng
ngày nay, các nhà khoa học đã khám phá ra chất isoflavones trong đậu nành có
những cấu trúc và sự vận hành giống như chất kích thích tố nữ (female hormone
estrogen). Vì vậy họ gọi là estrogen thảo mộc (plant estrogen) hay
phytoestrogen. Sau khi nghiên cứu, các khoa học gia đều cho rằng isoflavones có
khả năng mãnh liệt chống lại các tác dụng gây nên chứng ung thư liên hệ đến
hormone như ung thư vú, tử cung và buồng trứng. Do đó bà nên ăn các thực phẩm
đậu nành như đậu hũ và uống sữa đậu nành thì tốt hơn là ăn thịt và uống sữa bò,
bởi vì chế độ dinh dưỡng nhiều thịt và chất béo, sẽ làm tăng lượng estrogen,
(buồng trứng tự động sản xuất thêm estrogen khi quá chất béo cần thiết). Xin bà
đọc thêm chương nói về isoflavones đậu nành.
Tôi không ăn thịt, cá, trứng,
bơ, và sữa vì nghe nhiều người nói ăn như thế gây bệnh nên chỉ ăn thực phẩm rau
đậu, nhưng không biết ăn như thế có đủ lượng calcium cần thiết cho cơ thể
không? Tôi là phụ nữ trên 50 tuổi và rất lo sợ về bệnh loãng xương.
Nếu bà không biết chắc bà tiêu
thụ đủ calcium hằng ngày, có lẽ bà nên uống thêm supplement mỗi ngày. Thêm vào
đó là nên tập thể dục thường xuyên như đi bộ hay aerobic và ra ngoài trời để có
vitamin D nhờ ánh nắng. Tuy nhiên, một chế độ ăn thực phẩm rau đậu và đậu nành,
đậu hũ với nhiều rau xanh và trái cây tươi cũng đủ cung ứng nhu cầu calcium
hằng ngày.
Thêm nữa là, nếu bà không ăn
thịt, điều này lại rất tốt cho xương. Rất nhiều nghiên cứu khoa học đã cho biết
những khu vực dân số ăn ít thịt và không uống sữa bò lại có tỷ xuất về bệnh
loãng xương thấp hơn là những khu vực ăn thịt và uống sữa bò. Một nghiên cứu
mới đây nhất tại Nhật Bản được đăng tải trên tạp san American Journal of
Clinical Nutrition là họ tìm thấy nơi nhóm 700 người ăn thịt bị thất thoát
calcium nhiều hơn là nhóm không ăn thịt. Xin bà xem thêm bài nói về bệnh xốp
xương trong quyển sách này.
Chúng tôi được đọc tập san Dinh
Dưỡng Trị Liệu số 3, trong đó có một bài viết về đậu nành do một vị nữ y sĩ
chỉnh xương biên soạn. Mặc dầu tác giả, trong phần kết luận, nói là “đưa ra hai
quan điểm đối chọi để người đọc lựa chọn duyệt xét” về sự nguy hại hay không
nguy hại của thực phẩm đậu nành, nhưng trong nội dung, tác giả đã không giữ
được sự vô tư mà khẳng định là thực phẩm đậu nành “không có lợi cho sức khỏe”.
(trang 48, cột thứ hai, dòng 31). Vậy xin ông cho biết quan điểm về lời nói
này?
Trước tiên, chúng tôi xin lỗi là
đã không trả lời bà trong hai quyển sách mà chúng tôi đã xuất bản, vì chúng tôi
đang biên soạn quyển sách riêng về đậu nành, và muốn dành cho câu hỏi của bà
cũng như câu trả lời của chúng tôi có một vị trí đặc biệt trong một quyển sách
có tính cách nghiên cứu khoa học.
Thật ra, khi viết quyển sách
này, một phần cũng là trả lời câu hỏi của bà. Tuy nhiên còn một vài điều đặc
biệt, nên cũng dịp này trình bày thêm để bà và quý độc giả hiểu rõ.
Trước hết phải nói ngay rằng bài
viết của nữ y sĩ chỉnh xương như bà nói, là người phụ trách trông nom và cũng
là biên tập viên tập san Dinh Dưỡng Trị Liệu, có trụ sở chánh tại San Jose,
không phải là một bài biên soạn có tính cách nghiên cứu khoa học mà là một bài
dịch, nhưng lại không được dịch đúng và có thêm ý kiến của người dịch vào, cũng
lại không nói rõ xuất xứ nguồn tài liệu và tên tác giả để người đọc có thể tìm
hiểu thêm.
Nguồn gốc của bài viết có tựa là
“Are Soy Products Dangerous?”
thực ra là của Charlotte Gerson đăng tải trên mạng lưới Internet
http://www.gerson.org/soy.html, viết theo một tài liệu cũ cách nay 32 năm, in
trên tờ nguyệt san Newlife ở
New York, số tháng Năm năm 1966 bởi hai nữ tác giả Sally W. Fallon, và Mary G.
Enig. (có lưu trữ tại thư viện California State University, Fullerton)
Nội dung bài viết của Fallon và
Enig đều chứa đựng những tin tức cũ và sai lạc so với những khám phá khoa học
bây giờ.
Điều thứ nhất, tác
giả cho rằng “Người Trung Hoa đã không ăn
đậu nành như họ đã ăn các thứ đậu khác, như đậu lentil chẳng hạn vì đậu nành
chứa một số lượng lớn những chất độc hại,”[01] mà một trong những
chất ấy tác giả gọi là “một loại điều tố
cực mạnh có khả năng ngăn điều tố trypsin và các điều tố khác cần thiết cho sự
tiêu hóa chất đạm đậu nành. Nấu chín cũng không triệt tiêu được loại điều tố
này và làm cho sự tiêu hóa bị trở ngại.[02]
Điều này hoàn toàn sai lầm, vì
(thứ nhất), cổ thư Trung Hoa còn ghi lại là đậu nành xuất hiện từ trước thời
đại nhà Chu (Chou Dynasty, khoảng thế kỷ thứ 11 trước Tây lịch) là một loại
nông phẩm cổ nhất được dùng làm thực phẩm chánh,[03] qua cả hai dạng lên men
như chao, nước tương, miso, và dạng không lên men như đậu tươi luộc, đậu rang,
bột đậu nành, giá sống, mì căn, tầu hũ ky, sữa và đậu hũ; và (thứ hai), người
Trung Hoa biết trong đậu nành có một chất làm khó tiêu hóa, (mà về sau khoa học
mới gọi là SBTI “soybean trypsin inhibitors” có tác dụng ngăn cản nhiệm vụ của
một chất xúc tác giúp cho sự tiêu hóa protein) nên họ đã hóa giải bằng cách
ngâm đậu nành qua đêm xong xay nhuyễn bằng cối xay đá, vắt bỏ bã rồi nấu sôi
thành chất sữa và từ đây biến ra các thực phẩm khác như đậu hũ, tầu hũ ki, mì
căn...do đó qua tiến trình biến chế này chất SBTI đã bị khử trừ và các thực
phẩm trở nên rất dễ tiêu hóa.[04]
Điều thứ hai, tác
giả cho rằng các thực phẩm đậu nành đã không được dùng cho đến khi kỹ thuật lên
men được phát triển. Nói như vậy là sai vì ngay từ khi khám phá ra đậu nành
người dân Trung Hoa đã ăn đậu nành qua dạng không lên men như đậu tươi luộc,
đậu rang, bột đậu nành làm bánh, giá sống, mì căn, tầu hũ ky, sữa và đậu hũ.
Đậu hũ bắt đầu có từ thời đại nhà Hán vào khoảng thế kỷ thứ hai trước Tây lịch.
(Han Dynasty 206 B.C.-220 A.D.)[05]
Điều thứ ba, tác
giả cho hay là thực phẩm đậu nành chứa nhiều chất hóa học không tốt, ví dụ như
hóa chất Phytate, hóa chất Protease Inhibitors,..v..v..Điều này cũng hoàn toàn
sai vì, như chúng tôi đã trình bày rất rõ ràng trong sách. Xin bà xem lại
chương nói về các hóa chất chống lại bệnh ung thư.
Điều thứ tư, tác
giả cũng cho rằng trẻ sơ sinh uống sữa đậu nành bị thiếu chất kẽm (zinc), nhiều
chất phytate, và bị dị ứng..v..v.. Điều này lại sai hơn nữa vì sữa đậu nành cho
trẻ sơ sinh mới là loại sữa tốt, cân bằng đủ thứ vitamin và chất khoáng, nhất
là lại càng không bị dị ứng. Xin bà coi lại chương nói về sữa đậu nành và sữa
đậu nành công thức trẻ sơ sinh trong sách.
Cũng xin kể thêm là cháu ngoại
của người viết, vì uống sữa bò bị dị ứng đầy mặt, đầy người, nên Bác sĩ Hạnh đã
cho thay thế bằng sữa đậu nành hiệu Isomilk mà kết quả là chứng dị ứng biến mất
và rất là khỏe mạnh mập mạp.
Điều thứ năm, tác
giả viết “trong lúc làm sữa đậu nành, các
nhà sản xuất cố gắng loại bỏ tối đa chất trypsin inhibitors bằng cách cho đậu
nành ngâm trong một dung dịch kiềm (alkaline), sau đó đun nóng bằng sức ép ở
nhiệt độ 115 độ, nhưng hại thay là chất đạm bị làm tan dạng thức và số chất đạm
còn lại khó có thể tiêu hóa được và chất phytate trong sữa đậu nành ngăn không
cho các khoáng chất hấp thụ vào máu. Tệ hại hơn nữa chất kiềm dùng để ngâm tạo
ra mầm ung thư lysinealine và giảm chất cystine, một chất rất quan trọng cho sự
biến năng chất đạm. Thiếu chất cystine này các chất đạm trở thành vô dụng ngoại
trừ ăn thêm các thực phẩm có chất thịt, cá và các sản phẩm bằng sữa động vật
như cheese bơ. Rất tiếc người ăn chay không có các chất này.”
Xin trả lời là việc ngâm đậu
nành trong một dung dịch kiềm là phương pháp cổ điển, mà ngày nay, hầu hết các
nhà sản xuất thực phẩm đậu nành không còn áp dụng, mà họ theo kỹ thuật boiling water-grind [06] do Viện Đại
học Cornell University phát triển, vừa có tác dụng không cho chất xúc tác hành
hoạt (inactivate the soy enzyme) mà lại còn làm chất sữa có mùi thơm tự nhiên
hơn. Lẽ dĩ nhiên, theo kỹ thuật này, đậu nành vẫn phải ngâm khoảng 10 tiếng
đồng hồ, nhưng chỉ với nước thường, không pha thêm bất kỳ một hóa chất nào.
Đó là nói về tác giả Fallon,
Enig và Charlotte Gerson, bây giờ chúng tôi xin nói thêm về những điều mà tập
san Dinh Dưỡng Trị Liệu Số 3
đã cho thêm vào hoặc dịch không đúng khi chuyển ngữ:
Thứ nhất, người
biên tập viết rằng: “Những lợi ích của
sữa đậu nành đã bị trầy vết khi các nhà khảo cứu cho rằng đậu nành không những
có lợi ích làm giảm cholesterol mà còn có lợi chống ung thư và các triệu chứng
của thời kỳ sau tắt kinh.” mà nguyên văn tiếng Anh như sau: “The health benefits of soy foods keep piling up as
research unveils new information about the benefits of the components of soy,
not only that is low cholesterol, but that it is also linked to cancer benefits
and may help menopause symptoms.”.
Chữ soy foods không thể dịch là sữa đậu nành, chữ piling up cũng không thể dịch là trầy vết mà nó có nghĩa là chất đống, chất chồng. Ý nghĩa toàn câu
này là “Những lợi ích sức khỏe của thực
phẩm đậu nành được tích lũy thêm bởi các nghiên cứu khám phá những
tin tức mới về lợi ích của các thành phần cấu tạo đậu nành, không những chỉ làm
giảm cholesterol, mà còn có lợi chống lại bệnh ung thư và các triệu chứng sau
khi mãn kinh của phụ nữ”
Thứ hai, trong
khi nói rằng: “Đậu nành có tác dụng hạ
cholesterol ra sao thì chưa được rõ..” (trang 46 cột thứ nhất) thì
ở một đoạn khác cô nói là: “Đậu nành có
khả năng làm giảm cholesterol trong máu, đồng thời còn ngăn ngừa chất LDL
cholesterol xấu bị oxýt hóa. (trang 46 cột nhì). Quả là mâu thuẫn,
đủ chứng tỏ người viết, đã không nắm vững vấn đề, cho nên mới không được nhất
quán như vậy.
Thứ Ba, trong
bản văn tiếng Anh, tác giả Charlotte Gerson viết: “New soy products are being marketed to the growing “health product”
consumers: soy milk, soy baby formula, soy yogurt, soy ice cream, soy cheese,
soy flour for baking, and soy protein as a meat substitute for the
vegetarians.” Thế mà cô lại dịch, có thêm vào (những chữ gạch dưới
hàng) như sau: “Chúng ta nên nhớ, những
người ăn chay, ăn đậu hũ thường bị thiếu khoáng chất rất trầm trọng. Nhiều
những sản phẩm mới làm bằng đậu nành như sữa đậu nành, công thức sữa đậu nành
cho trẻ em, yogurt đậu nành, kem đậu nành, bột đậu nành được tuyên bố là “ lợi
ích cho sức khỏe” nhưng thật ra không có lợi cho sức khỏe”. (trang 48)
Chúng tôi rất tiếc cho người
viết, một Doctor of Chiropractic, có trách vụ nghề nghiệp là chăm sóc sức khỏe
cho đồng bào, lại viết một bài về dinh dưỡng không phù hợp với các khám phá
khoa học mới, vì cô chỉ y cứ vào một bài viết, mà bài viết đó lại căn cứ vào một
bài viết khác quá cũ, đã xuất bản cách nay 32 năm, nhằm gây hoang mang cho
những người ăn chay, một chế độ dinh dưỡng mới, đang đi vào dòng sinh hoạt
chính của người dân Hoa Kỳ và các quốc gia Tây phương.
Có thể ăn đậu hũ sống được
không?
Chúng tôi có thư hỏi công ty sản
xuất thực phẩm đậu nành House Foods
America Corporation 7351 Orangewood Ave., Garden Grove, CA 92841
thì được họ trả lời là tất cả đậu hũ do họ sản xuất mang nhãn hiệu Hinoichi đều
đã được khử trùng bằng phương pháp Pasteur vào giai đoạn cuối của tiến trình
sản xuất, vì thế rất là an toàn cho sức khỏe khi ăn ngay từ trong hộp, không
cần thiết phải nấu lại. Riêng về các loại đậu hũ khác, cũng như đậu hũ do người
Việt Nam làm, chúng tôi không được rõ họ có khử trùng bằng phương pháp Pasteur
không, nên không dám trả lời. Thiết nghĩ, muốn cho yên tâm, chúng ta cứ luộc
lại thật sôi trước khi ăn, càng thêm an toàn.
Đọc xong hai quyển sách của ông
“Thực Phẩm Rau Đậu Qua Lăng Kính Khoa Học” và “Quan Điểm Về Ăn Chay Của Đạo
Phật, tôi thắc mắc không hiểu tại sao mà ông lại có vẻ tích cực khuyến khích
mọi người theo chủ nghĩa ăn thực phẩm rau đậu. Theo ý tôi thì ăn uống cũng là
một trong những quyền tự do của con người, như tự do tôn giáo vậy. Nếu như vận
động người khác bỏ đạo của họ để theo đạo mình là một điều thiếu tế nhị, một sự
cuồng tín, thì ông nghĩ sao nếu cứ rủ người ta bỏ ăn thịt mà ăn rau đậu. Bà bạn
tôi nói rằng có lẽ hãng đậu nành bỏ tiền ra để cổ động cho sản phẩm của họ bán
chạy nên ông mới có khả năng để đi làm chuyện thiên hạ như vậy. Nếu như lời nói
của tôi có lỗ mãng, xin ông tha lỗi, vì lời thật hay mất lòng.
Trước hết, xin cảm ơn bà đã nói
thật, nói thẳng những điều bà nghĩ. Chính sự thành ý này của bà đã giúp tôi cái
chìa khóa để mở cánh cửa mời bà bước vào một thế giới đẹp, một thế giới hoàn
toàn khác hẳn với cái thế giới ích kỷ hẹp hòi, được xây dựng nên bởi những con
người được mệnh danh là, lương tâm chỉ đủ để khỏi bị treo cổ, có nghĩa là dù
việc gì tàn ác đến đâu, mà không bị pháp luật trừng trị, thì họ cũng cứ làm.
Thí dụ như trói con thỏ lại vạch
mắt nó ra, nhét bột xà bông vào rồi tính giờ xem bao lâu thì mắt nó xưng lên và
mù đi để lấy kết quả xem bàn tay ngà ngọc của con người cầm vào xà bông thì bao
lâu sau da bị ngứa, mặc kệ tiếng rú đau đớn của con vật khốn khổ.
Hoặc như một vụ gần đây có nêu
ra trường hợp một thanh niên tên là Jeremy Strohmeyer cưỡng hiếp và bóp cổ đến
chết một bé gái bảy tuổi tại phòng vệ sinh casino ở Las Vegas, trong khi bạn hắn tên là David
Cash chứng kiến mà không hề can ngăn. Sau đó, cả hai thản nhiên lên xe tiếp tục
cuộc du hành. Đến khi việc đổ bể ra, tên chính phạm bị bắt, nhà báo hỏi tên bạn
đã chứng kiến rằng:
- Anh có thấy xúc động, thương
xót cho cô bé gái nạn nhân không?
Thì hắn thản nhiên trả lời:
- Không!
Nó chẳng liên hệ gì với tôi cả.
Tôi không quen biết nó.
Cái thế giới những con người
nhẫn tâm, ích kỷ như vậy đối với ngay chính đồng loại, mà kêu gọi họ ngưng chém
giết súc vật thì có khác gì tiếng gào trong sa mạc! Những từ ngữ thiện tâm, từ
bi, nhân đạo chắc hẳn là không bao giờ xuất hiện trong ngôn ngữ và tư tưởng của
họ.
Cho nên tôi muốn giới thiệu với
bà một thế giới khác. Ở đó, có những con người hành xử khác hẳn với lối suy
nghĩ của những con người ở thế giới kia. Thí dụ như Bác sĩ Albert Schweitzer,
người đã từ bỏ cuộc sống đầy đủ tiện nghi, văn minh cơ khí, len lỏi vào tận nơi
rừng sâu nước độc Phi châu để cứu giúp người da đen và loài vật. Ông kể lại: “Ngay từ thưở chưa bước chân đến trường, tôi đã thắc
mắc, không thể hiểu nổi tại sao những lời cầu nguyện mỗi tối của tôi lại chỉ
dành riêng cho loài người mà thôi. Vì vậy, sau khi cùng mẹ tôi cầu nguyện và
được bà hôn, chúc ngủ ngon, tôi thường âm thầm cầu thêm cho tất cả mọi loài,
mọi sinh vật, như sau: Xin Chúa che chở và ban phước lành cho tất cả mọi sinh
vật. Xin giúp cho họ tránh khỏi tai họa và được ngủ trong an bình”.
Ông cầu cho tất cả sinh vật chứ
không chỉ riêng cho loài người. Ông cứu giúp cả người lẫn vật một cách bình
đẳng. Ông nói: "Bất cứ một tôn giáo
hay triết thuyết nào mà không đặt nền tảng trên sự tôn trọng sinh mạng thì đều
không phải là tôn giáo hoặc triết thuyết chân chính". Sinh
mạng là cả mạng người và mạng vật, chứ không chỉ riêng mạng người, hoặc chỉ có
mạng con vật lớn mới đáng kể.
Lại thí dụ như ông John Robbins,
tác giả cuốn Diet For A New America.
Ông này là con trai nhà tỷ phú kem Baskin Robbins, chủ nhân hệ thống Baskin 31
Robbins Ice Cream trên thế giới. Nhưng ông đã không kế nghiệp cha, khai thác
ngành kem, vì ông cho rằng chính cái nghề này của gia đình ông đã đẩy biết bao
thế hệ bò cái, bò con vào cuộc đời khốn khổ để cung cấp sữa làm kem.
Mặc dầu thân phụ ông làm ăn
lương thiện, không lường gạt ai, nhưng ông đã thấy sau lưng cái tài sản đồ sộ
ấy là hình bóng những con bò cái với những bầu vú nứt nẻ, phải đeo yếm lên để
khỏi bị chấm đất, do lòng tham của con người, muốn tăng lượng sữa lên gấp hai,
đã bắt chúng phải uống thuốc kích thích để sản xuất mau, hình bóng những con bò
đực con, mới lọt lòng mẹ đã bị giật ra khỏi vú mẹ, để khỏi bú tranh sữa dành
cho người (mà lẽ ra là sữa của nó). Giật ra khỏi lòng mẹ để đi đâu? Để đến
những cái chuồng đặc biệt, rất chật, sống khoảng 14 tuần, không được chạy nhảy,
không được cọ quậy để thịt được mềm. Những con bê bất hạnh này đau bụng quanh
năm vì chỉ được ăn một loại thực phẩm, do đầu óc quái ác của loài người chế ra,
là lỏng và không có chất sắt để sau này thực khách được ăn loại thịt bê non đặc
biệt, gọi là thịt veal mầu tai tái, lờ lờ và mềm mềm. Để có được miếng ăn khoái
khẩu, có bao giờ người ta nghĩ đến cả cuộc đời khốn khổ của con bê đáng thương
kia không?
Thế còn bò cái con thì sao? Thì
cũng sẽ bị giật ra khỏi bầu vú của mẹ nó, vì sữa phải để dành cho người! Nhưng
nó sẽ được nuôi nấng tử tế hơn các anh em trai của nó, để mau thành máy đẻ và
rồi sẽ đi suốt đoạn đường đời mà mẹ nó đã trải qua.
Nghĩ đến những thảm kịch mà con
người đã tạo ra cho loài vật, ông cùng vợ bỏ nhà, vào rừng, tự trồng trọt để
nuôi thân. Ông viết sách, đi diễn thuyết khắp nơi kêu gọi mọi người dùng thực
vật làm nguồn dinh dưỡng để cải tạo sức khỏe, tăng trưởng lòng nhân đạo, cải tạo
môi trường sống cả vật chất lẫn tinh thần, cứu nước và đất đai trồng trọt khỏi
bị ô nhiễm vì phân súc vật và các chất phế thải, chất hóa học được dùng trong
công cuộc thúc đẩy cho con vật mau nặng cân, các thuốc sát trùng, thuốc tẩy uế
chuồng trại v..v.. Và trên hết tất cả, ông kêu gọi mọi người bỏ thịt để tiết
kiệm thực phẩm ngũ cốc, chuyển qua cho dân đói ở các nước nghèo, vì để có một
ký thịt ăn cho ngon miệng, trẻ đói ở Phi châu sẽ mất cơ hội có 10 ký ngũ cốc
vào bụng, vì đó là con số ngũ cốc dành cho súc vật ăn để tạo thành một ký thịt!
Cái thế giới mà tôi muốn giới
thiệu với bà rất đẹp. Họ cũng rất đông. Gồm có hàng nửa triệu hội viên hội People For The Ethical Treatment of Animals,
vài trăm ngàn hội viên hội The Humane
Society of United States,
The American Society for The Prevention of Cruelty to Animals,
v..v.., nhiều lắm.
Hàng triệu hội viên của các hội
nhân đạo ấy đã làm gì? Họ là những người tình nguyện, hầu hết đều ăn cơm nhà
vác ngà voi, đã không có bất cứ loại thù lao nào, còn phải bỏ tiền túi ra để
hoạt động mỗi khi nghe thấy có chuyện tàn nhẫn xảy ra. Họ liều mạng vào làm ở
các trại chăn nuôi, lò sát sinh để mắt thấy tai nghe những hành động độc ác rồi
tố cáo trước công luận để cải thiện đời sống súc sinh, vô vị lợi.
Có thể là vì không có dịp tiếp
xúc với những con người cao cả này, cho nên bà bạn của bà mới tưởng rằng mỗi
khi có ai làm gì thì chắc chắn là phải thủ lợi. Tuy nhiên, lối suy đoán đó
trong việc này thì hoàn toàn thiếu cơ sở nghiên cứu và lý luận. Bởi vì, nếu như
hãng đậu nành muốn bán chạy thì họ thích dùng đậu nành nuôi súc vật lấy thịt
hơn vì số lượng bán sẽ tăng gấp mười lần. Chứ nếu mọi người ăn rau đậu, thì sẽ
không tốn nhiều đậu nành như dùng đậu nành để nuôi súc vật lấy thịt, số bán
phải sút giảm mới đúng bà ạ.
Thực tế, vì cảm kích việc làm
không vụ lợi của chúng tôi nên nhiều cá nhân giầu từ tâm đã bảo trợ ấn in.
Riêng kỳ ấn in đầu tiên ba ngàn quyển sách này, cũng như kỳ tái bản lần thứ
nhất 3,000 cuốn Quan Điểm Về ăn Chay Của
Đạo Phật, chỉ do một nhà từ tâm bảo trợ mà quý độc giả thấy nơi bìa
sau, hoàn toàn không liên hệ với kỹ nghệ sản xuất thực phẩm đậu nành.
Còn việc bà so sánh sự tự do ăn
uống với tự do tôn giáo thì hai vế không cân đối. Về tôn giáo, ai theo đạo nào
thì chỉ cá nhân người đó liên hệ. Về ăn uống, nếu ăn thịt, ngoài bản thân người
ấy dễ bị bệnh hoạn, còn làm đau đớn, chết chóc biết bao sinh vật, làm biết bao
người thiếu ăn và làm tổn thương biết bao môi trường sống thiên nhiên của nhân
loại.
Tôi vẫn có một thắc mắc là không
biết ăn thực phẩm rau đậu mà thực phẩm đậu nành là chính có đâỳ đủ sức khỏe
không khi mà ông xã tôi là thợ xây cất công trường, phải làm việc chân tay
nhiều?
Thưa bà, có lẽ trước tiên chúng
ta nên bỏ thành kiến sai lầm rằng ăn thịt cá mới có đủ sức mạnh. Thật ra người
ăn thịt cá không có sức mạnh và sức chịu đựng dẻo dai bằng người không ăn thịt
cá. Dr. Russel Chittenden, Physiological Chemist thuộc Viện Đại học Yale University, sau nhiều năm nghiên
cứu chế độ dinh dưỡng dành cho nhóm lực sĩ và quân nhân không ăn thịt cá, đã
hoàn toàn bác bỏ thành kiến sai lầm trên. Ông cho rằng những người không ăn
thịt cá đã chứng tỏ có sức mạnh và có sức chịu đựng dẻo dai hơn những người ăn
thịt cá.
Cũng tại Viện Đại học Yale, Giáo sư Irving
Fisher đã thực hiện liên tiếp nhiều cuộc thử nghiệm để so sánh và tìm xem người
ăn protein thịt hay người ăn protein đậu nành, ai nhiều sức khỏe hơn. Ông tuyển
lựa ba nhóm người, nhóm lực sĩ ăn protein thịt, nhóm lực sĩ ăn protein đậu
nành, và nhóm người ở nhà ăn uống bình thường, ít hoạt động. Kết quả của ông đã
được tín nhiệm và ghi nhận nơi Tập san Y
khoa Yale Medical Journal,[07] ông viết như sau: “Sau khi phân tích và so sánh thành quả của cả ba
nhóm thì nhóm lực sĩ ăn protein thịt đã kém khả năng chịu đựng so với nhóm lực
sĩ ăn protein đậu nành và rau đậu, trái
cây. Sự khác biệt này là do nguyên nhân khác biệt về chính sách dinh dưỡng. Đây
là những bằng chứng hùng hồn chứng tỏ ăn rau đậu có đầy đủ sức mạnh và khả năng
chịu đựng dẻo dai “. Ông cho biết số điểm trung bình của nhóm lực
sĩ ăn protein đậu nành nhiều gấp hai lần số điểm trung bình của nhóm lực sĩ ăn
protein thịt.
Một nghiên cứu tương tợ của Bác
sĩ J. Loteyko và V. Kipani thuộc Viện Đại
học Brussel, nước Bỉ cũng cho một kết luận như trên.
Thực tế đã cho biết, đa số những
lực sĩ thắng giải đua xe đạp ở Âu châu đều là những người không ăn thịt cá.
Murray Rose, bắt đầu ăn thực phẩm rau đậu lúc lên hai tuổi, năm lên 17 tuổi cậu
thắng ba huy chương vàng Thế Vận Hội Melbourne, Australia năm 1956. Bốn năm
sau, cậu trở thành người bơi tự do 400 mét và 1.500 mét nhanh nhất thế giới tại
Thế Vận Hội Olympiad 1960. Bill Pickering, lực
sĩ bơi nhanh nhất thế giới qua eo biển English Channel
lúc ông ta 48 tuổi cũng là người ăn thực phẩm rau đậu từ nhỏ.
Thật ra, theo những nhà nghiên
cứu tâm lý thì họ không lấy làm lạ khi có đa số người mang thành kiến về sự ăn
thịt cá mới có sức mạnh, vì niềm tin đó, dù là niềm tin sai, cũng đã in sâu vào
tiềm thức. Thí dụ như nói về sữa thì chúng ta đã được “programmed” liên tục từ lúc lên ba
tuổi, “sữa là một thực phẩm tuyệt hảo
nhất của thiên nhiên” và phải “uống
ba ly sữa một ngày” bởi kỹ nghệ quảng cáo do National Dairy Council trả tiền. Sự
thực đã không như vậy và đã được chứng minh bởi khoa học ngày nay.
Trong lãnh vực y khoa, các y sĩ
đã biết từ nhiều thế kỷ qua về cái mà y khoa gọi là” tác dụng placebo”, là
những dược phẩm không lợi và vô hại, chỉ có tác dụng làm yên lòng người bệnh
nhưng họ vẫn cho bệnh nhân uống vì bệnh nhân tin tưởng uống dược phẩm đó sẽ
được khỏe và sau đó, quả nhiên bệnh nhân báo cáo là khỏe thật. Thành kiến ăn
thịt cá mới có đủ sức khỏe cũng tương tự như vậy, chỉ là một tác dụng tâm lý.
Có nhiều người nói rằng protein
đậu nành không tốt bằng protein thịt động vật. Điều này có đúng không?
Đó là quan niệm sai lầm đã được
tạo dựng bởi kỹ thuật quảng cáo để người dân tin rằng chỉ có thịt động vật mới
tốt và cần thiết cho sức khỏe.
Trước 1959, các khoa học gia đã
sắp loại protein thịt động vật là First class và protein thực vật là Second
class. Tuy nhiên sự phân loại này đã được hủy bỏ trong kỳ hội nghị quốc tế về
dinh dưỡng lần thứ sáu năm 1964. Họ thừa nhận giá trị dinh dưỡng của protein
thực vật bằng với protein thịt động vật.[08]
Ngoài ra, Tập San Y khoa Lancet, một tập san y
khoa nổi tiếng và được kính trọng trên thế giới, đã phủ nhận huyền thoại về
protein thịt tốt hơn protein thực vật qua những chữ như sau: “Qua nhiều công trình nghiên cứu và thử nghiệm,
protein thực vật đã chứng tỏ sự tăng trưởng nơi những trẻ em không khác gì sự
tăng trưởng với sữa bò và protein thịt. Công trình của Widdowson và McCance tại những viện trẻ em mồ côi nước Đức đã
chứng tỏ những trẻ em này lớn mạnh và có sức khỏe tuyệt hảo với dinh dưỡng hỗn
hợp protein thực vật mà không cần sữa bò.”[09]
Thực tế, một vài thực phẩm rau
đậu có chứa chất protein nhiều gấp hai lần số lượng protein tìm thấy trong thịt
động vật như đậu nành chẳng hạn. Một trăm grams bột sữa đậu nành có chứa 41,8
grams protein so với 100 grams thịt bò chỉ có 20,2 grams protein.
Có người cho rằng trong thực
phẩm rau đậu không có 4 trong 8 loại amino acids thiết yếu: Lysine,
tryptophane, threonine, và methionine mà chỉ có trong thịt cá.
Đây cũng là một điều sai lầm
khác vì thiếu cập nhật tin tức khoa học. Trước khi trả lời ông câu hỏi này,
thiết tưởng chúng ta cũng nên biết, protein là chuỗi phân tử dài lập thành bởi những
phân tử nhỏ hơn gọi là amino acids. Những amino acids này là những khối kiến
trúc của các bộ phận sống cần thiết để bảo dưỡng các mô tế bào, xương cốt, răng
tóc, và chiến đấu chống lại sự nhiễm trùng cùng là đảm nhiệm một vài vai trò
quan trọng trong tiến trình chuyển hóa năng lượng.
Mặc dầu có tất cả 22 loại amino
acids, nhưng trong số đó chỉ có 8 chất amino acids (9 cho trẻ em) là không thể
tự tạo bởi cơ thể con người mà cần phải hấp thụ từ nguồn thực phẩm bên ngoài.
Tám chất amino thiết yếu này là: Trytophan, Threonine, Isoleucine, Valine,
Lysine, Methionine, Phenylalanine, và Leucine.
Cơ thể chúng ta cần tất cả 8
loại amino acids này để cho đồng bộ và điều chỉnh tỷ lệ với nhau. Nếu một trong
tám chất amino acids này thiếu, những thứ khác không thể tác hợp và vận hành
được, có nghĩa là tất cả các loại amino acids cần phải được ăn vào và thẩm thấu
cùng lúc để có thể làm việc điều hòa.
Thịt động vật không phải là thứ
thực phẩm duy nhất có đầy đủ chất protein, thực tế có nhiều loại thịt thiếu một
hoặc nhiều loại amino acids cần thiết. Đậu hũ, trứng, lúa mì (wheat), và pinto
bean có đầy đủ chín loại amino acids thiết yếu.
Khái niệm cho rằng đậu nành cũng
như tất cả thực phẩm rau đậu đều thiếu bốn loại amino acids thiết yếu là không
chính xác và thiếu cập nhật các dữ kiện nghiên cứu mới. Một số thực phẩm rau
đậu có chứa đầy đủ tất cả các loại amino acids, bao gồm đủ phẩm và lượng.
Đậu nành là loại protein hoàn
hảo và nếu tập hợp với các thực phẩm rau đậu khác tạo thành một loại thức ăn có
chất lượng và phẩm lượng cao, vượt xa giá trị protein của bất cứ loại thực phẩm
đơn độc nào. Gạo trắng không đầy đủ amino acids vì đã loại bỏ chất cám và mầm
khi giã gạo, nhưng khi ăn hỗn hợp với các thực phẩm rau đậu thì trở nên hoàn
hảo.
Dân nông thôn ở các nơi trên thế
giới đã tự động ăn uống hỗn hợp như vậy qua nhiều thế kỷ, như dân tộc da đỏ
thường ăn bắp ngô và đậu hay gạo và đậu; ở Ấn Độ hỗn hợp beans và peas; ở Trung
Hoa hỗn hợp gạo trắng, đậu nành, và đậu đỗ. Cũng như nhiều dân tộc khác trên
thế giới không hề biết đến protein hay amino acids là gì mà họ chỉ biết ăn thực
phẩm lúa gạo, rau đậu mà sống khỏe và sống lâu hơn chúng ta. Thí dụ như dân tộc
Hunza, một quốc gia nhỏ nằm ở phía tây-bắc Pakistan, đã tồn tại hơn hai ngàn
năm, có đời sống mạnh khỏe nhất, hạnh phúc nhất, và sống lâu nhất thế giới.
(tuổi thọ trung bình là 120 và có một số lên đến 140) Chế độ ăn uống của họ là
ăn thực phẩm rau đậu, mà thực phẩm chính là đậu nành, lúa mì và trái apricots.
Họ ăn những thực phẩm còn nguyên sơ chưa đãi lọc, không dùng những thực phẩm
tinh chế (refined), không dùng bột trắng, đường trắng, gạo trắng, và dấm. [10]
Cũng thế, nhiều dân tộc ở Trung
và Nam Mỹ đã ăn bắp với đậu từ nhiều thế kỷ, tất cả đều hoàn toàn đầy đủ
protein và Nhật Bản, là một quốc gia mà đa số dân chúng ăn thực phẩm rau đậu
với hai thực phẩm chánh là cơm và các sản phẩm biến chế từ đậu nành cho đến
giữa thế kỷ thứ 19 đã cho thấy là họ có sức khỏe tốt, không có nhiều bệnh tật,
cũng như ngày nay họ ít có những triệu chứng rối loạn tiền mãn kinh, như chứng
bốc hỏa, thường có nơi những phụ nữ.
Có nhiều người cho rằng cấu trúc
cơ thể con người là để ăn thịt động vật, không biết điều nhận định này có đúng
không?
Điều này cũng hoàn toàn sai lầm.
Con người, từ cách cấu trúc đến sự vận hành các bộ phận cơ thể đều hoàn toàn
khác biệt với loài thú ăn thịt.
LOÀI THÚ ĂN THỊT, bao
gồm cả sư tử, cọp, chó, mèo, v.v...,có rất nhiều đặc tính đồng nhất, đã xếp
chúng khác biệt với các loại thú vật khác. Chúng đều có hệ thống tiêu hóa đơn
giản, ruột ngắn, với chiều dài chỉ bằng ba lần chiều dài của cơ thể. Ruột ngắn
như thế là để cho các chất thải, sau khi tiêu hóa thịt, được mau lẹ bài tiết ra
ngoài, nếu không chất cặn bã đó sẽ trở thành độc tố tàn phá cơ thể của chúng.
Ngoài ra răng nanh của chúng to dùng để bắt mồi, răng hàm rất nhọn và sắc dùng
để cắt và xẻ thịt, móng chân cũng rất nhọn và bén dùng để chụp mồi.
LOÀI THÚ ĂN RAU CỎ như
voi, bò, trâu, trừu, là loại nhai lại, răng bằng, móng chân và móng tay cũng
bằng không bén nhọn như cọp, mèo, sư tử. Hệ thống tiêu hoá bắt đầu bằng nhai,
hòa trộn với nước miếng xong mới đưa vào dạ dày. Vì thức ăn là rau cỏ không mau
hư thối như thịt nên thực phẩm không cần phải đi nhanh qua hệ thống tiêu hoá
như loài thú ăn thịt, do đó hệ thống ruột của loại thú này dài gấp mười lần
chiều dài của cơ thể.
LOÀI THÚ ĂN TRÁI CÂY như
vượn khỉ cũng tương tự như loài thú ăn rau cỏ, răng bằng, móng chân và tay cũng
bằng, răng dùng để nhai và nghiền, riêng hệ thống ruột có chiều dài bằng 12 lần
chiều dài của cơ thể.
CON NGƯỜI có
những đặc tính giống như loài thú ăn trái cây và có những điểm tương tự như
loài thú ăn rau cỏ, và hoàn toàn không giống như loài thú ăn thịt. Hệ thống
tiêu hoá của con người, răng, hàm, và sự vận hành của chúng hoàn toàn khác biệt
với loài thú vật ăn thịt. Hệ thống ruột của con người dài bằng 12 lần chiều dài
cơ thể con người, vì thực phẩm rau đậu không bị hư thối nhanh nên chúng có thể
đi qua cơ thể chậm hơn.
Cấu trúc của răng và hàm con
người cũng vậy, là cấu trúc của loài động vật ăn rau quả. Các nhà khoa học, gồm
cả khoa học gia Charles Darwin, người đã đưa ra thuyết tiến hoá, đã hoàn toàn
đồng ý rằng những người thời thượng cổ là loài ăn trái cây và xuyên suốt lịch
sử, cơ thể con người chúng ta vẫn không thay đổi.
Tóm lại qua những nghiên cứu
khoa học, cách cấu trúc cùng sự vận hành của cơ thể con người, chúng ta phải
công nhận loài người là một loài động vật ăn rau, quả, hạt, và đậu.
Chống ung thư vú bằng thực phẩm
rau đậu
Ruth Heidrich, Ph.D.
Năm 1982, Hội Đồng Nghiên Cứu
Quốc Gia Hoa Kỳ (the U.S.
National Research Council) đã công bố dinh dưỡng là yếu tố lớn nhất dẫn đến ung
thư, thế mà Hội Ung Thư Hoa Kỳ (the American Cancer Society) và các hội thiện
nguyện khác đã tiêu rất ít tiền trong công tác giáo dục phòng ngừa. Thay vào
đó, họ đã phung phí hàng triệu dollars vào các cuộc thí nghiệm vô dụng nơi thú
vật. Tiến Sĩ Ruth Heidrich, thể thao gia ba bộ môn, tác giả hai quyển sách,
diễn thuyết viên truyền thanh và là người thoát chết ung thư, sẽ kể cho chúng
ta làm thế nào để chiến đấu chống lại căn bệnh quái ác này.[11] Cũng nên nhớ,
bà vừa ăn thực phẩm rau đậu, vừa là nhà thể thao ba bộ môn: chạy bộ, bơi lội và
đạp xe đạp. Thế thì chúng ta có còn nên tiếp tục bám chặt vào cái thành kiến
“ăn thực phẩm rau đậu không đủ sức khỏe” nữa hay không? (Lời Dịch Giả)
Khi biết bị ung thư vú vào năm
1982, phản ứng dữ dội trong tôi là tại sao lại tôi! Tình trạng sức khỏe của tôi
vẫn tốt cơ mà. Tôi đã thường áp dụng một chính sách dinh dưỡng, gồm có cả thịt
gà và sữa bò loại non-fat mà tôi nghĩ ràng rất bổ ích cho sức khỏe. Nhưng cục
bướu to gần bằng quả côn cầu trong vú tôi đã nói với tôi rằng có một cái gì sai
trái.
Sau khi giải phẫu, các bác sĩ
nói với tôi là cần phải tiếp tục trị liệu bằng phương pháp hóa học
(chemotherapy), nhưng tôi biết hóa pháp trị liệu này sẽ hủy diệt hệ thống miễn
nhiễm trong cơ thể con người. Tôi chuyển qua John McDougall, M.D., vị y sĩ tiền
phong nghiên cứu về sự liên hệ giữa bệnh tật và dinh dưỡng, và hiểu rằng vũ khí
lớn nhất chống lại căn bệnh giết người này không phải là trong bệnh viện ung
thư, mà là trong các tiệm thực phẩm. Vì thế, tôi đã chuyển đổi chế độ dinh
dưỡng từ ăn mặn qua ăn chay thuần túy thật ít chất béo (very low-fat vegan
diet), mà hầu hết là rau, đậu, trái cây và loại bỏ tất cả thức ăn có nguồn gốc
từ thịt động vật, kể cả trứng, cheese, bơ, sữa và tôm cua cá.
Đồng thời tôi tập luyện cho thân
thể được mạnh mẽ hơn. Tôi đã là một thể thao gia chạy đường trường; bây giờ tôi
bắt đầu huấn luyện thêm để trở thành thể thao gia ba bộ môn, bắt đầu với bơi
ngoài biển, tiếp theo đó là đạp xe đạp và sau cùng là chạy đường trường.
Các bạn bè của tôi đều cho rằng
tôi quá già để huấn luyện thành nhà thể thao ba bộ môn. Phu quân tôi rất bất
bình khi tôi vẫn liên tiếp từ chối trị liệu bằng phương pháp quy ước, hóa pháp
trị liệu. Các chuyên gia ung thư đều lắc đầu.
Tôi làm ngạc nhiên mọi người trừ
Bác sĩ McDougall, và tôi đã thành công, sức khỏe trở nên mạnh mẽ và tốt hơn.
Tôi muốn được chia sẻ những cái
mà tôi đã kinh qua, cho nên đã gia nhập chương trình Reach to Recovery của Hội Ung Thư Hoa Kỳ (American Cancer Society),
nơi quy tụ những người thoát chết ung thư, đi thăm viếng những bệnh nhân khác
đang bị ung thư vú để khuyến khích họ đừng lo sợ và bỏ cuộc. Bất hạnh thay, Hội
Ung Thư Hoa Kỳ đã không muốn tôi nói về kinh nghiệm dinh dưỡng ăn chay và tập
thể dục, mà nó đã cứu tôi khỏi chết về căn bệnh quái ác này. Các viên chức của
hội đã khẩn khoản yêu cầu tôi đừng làm mất lòng các bác sĩ, e sợ sẽ mất đi sự
bảo trợ của họ.
Tôi đã cảm thấy bị tổn thương.
Tại sao những người đàn bà đang bị ung thư này lại không được biết đến những
kinh nghiệm quý báu mà nó có thể cứu sống đời họ?
Buồn thay, thái độ của Hội Ung Thư Hoa Kỳ đối với tôi chỉ là
một trong nhiều vấn đề khó khăn của họ. Tôi cũng đã khám phá ra rằng, giống như
nhiều hội ung thư thiện nguyện khác, các quỹ tài chánh thử nghiệm thú vật của
họ đã bị tiêu sài một cách hoang phí đến hàng triệu dollars, mà đã không đem
lại kết quả nào. Tỷ suất chết về ung thư vú vẫn tiếp tục lên cao.
Tôi
tiếp tục nói về những điều thật cần phải nói bằng những phương tiện truyền
thông khác. Tôi đã viết hai quyển sách, Race
for Life và The race for Life Cookbook, và đã bắt đầu đi giảng
thuyết khắp nơi ở Hoa Kỳ. Tôi cũng phụ trách chương trình phát thanh Nutrition
and You để chia sẻ những điều tôi đã học và kinh nghiệm qua. Và giờ đây ở tuổi
63, tôi thật khỏe mạnh. Bệnh ung thư chẳng bao giờ trở lại.