Thơ
Hoa Song Đường
Mặc Giang
07/06/2556 02:20 (GMT+7)
Kích cỡ chữ:  Giảm Tăng

Cha kể con nghe


Cha kể con nghe chuyện nước nhà
Từ thời lập quốc của ông cha
Đến nay dấu ngọc dày trang sử
Rạng rỡ huy hoàng lộng sắc pha
Cha kể con nghe non nước mình
Năm ngàn năm, sáng tỏa trung trinh
Dựng cờ mở nước cùng gìn giữ
Thế thế truyền trao vẹn nghĩa tình
Bao nhiêu tất đất của quê hương
Là bấy nhiêu chồng chất máu xương
Trên khắp mọi miền non nước Việt
Không sao kể hết, khó tư lường
Đất mẹ quê cha được sống còn
Anh linh tử sĩ cao hơn non
Cho nên mới gọi hồn thiêng vậy
Đừng có ơ hờ nghe cháu con
Mỗi một bước đi mỗi dặm đường
Là da là thịt lấp đau thương
Là xương là máu xây tan vỡ
Thành bức dư đồ của núi sông
Cha kể con nghe chuyện nước non
Con nghe rúng động cả tâm hồn
Quê hương nguồn cội ngàn xưa ấy
Là giống là dòng của Tổ Tông
Cha kể con nghe chuyện núi sông
Con nghe từ thuở dựng khơi dòng
Đến nay, tiếp nối ngàn sau nữa
Tuyệt thế hùng ca của Lạc Hồng.
Tháng 10 – 2008

Cha theo Tiếng Gọi Sơn Hà


Cha tôi đội đá vá trời
Dù cho vật đổi sao dời không lay
Cha tôi chỉ có đôi tay
Gian truân gánh vác, đắng cay không màng
Cha tôi lên núi bắt còng
Xuống sông tát biển nước bồng lên non
Cha tôi kéo lại sao hôm
Chờ sao mai mọc, rợn hồn bóng đêm
Cha tôi vỗ sóng đầu ghềnh
Suối reo nước chảy mông mênh sông dài 
Cha tôi sỏi đá khô cày
Đồng xanh gội nắng, lúa cài trĩu bông
Cha tôi nhặt lá diêu bông
Kết đài hoa mộng ước mong cho đời
Cha tôi chuyển thế lay thời
Quê hương quốc thái lên ngôi an bình
Cha tôi cỡi gió ba sinh
Thiều quang chói sáng bình minh hiện về
Cha tôi lên ải sơn khê
Chận đầu ngoại thực, đẽo tề mộng xâm
Mẹ tôi ươm mái tơ tằm
Nhà tranh đón bóng trăng ngàn dặm soi
Em tôi ít tiếng nói cười
Nhớ tình phụ tử thương người trầm kha
Cha theo tiếng gọi sơn hà
Cho em với Mẹ canh gà đẫm sương
Cha theo tiếng gọi quê hương
Cho em với Mẹ hậu phương ngóng chờ
Lên hòn Phụ Tử ươm mơ
Vọng Phu sương lạnh trăng mờ ngàn sao
Niềm riêng gởi giấc mộng đào
Niềm chung sông núi rạt rào mênh mông.
Tháng 10 – 2008

Đổi cả trần gian


Đổi cả đất trời lấy chữ quê
Chữ hương bên cạnh đẹp câu thề
Núi sông ấp ủ tình non nước 
Bến cũ đò ngang sóng vễ về
Đổi cả đường đi lấy lối về
Phong sương tuế nguyệt trải nhiêu khê
Tha phương năm tháng dài ly khách
Xin hỏi thời gian đã đủ chưa
Đổi cả trần gian chọn nghĩa tình
Ngã nhân bào ảnh nổi lênh đênh
Nhục vinh bèo bọt trôi tan tác
Đừng phủ rong rêu non nước mình
Đổi cả phong ba bắc nhịp cầu
Dòng sông hai ngả ngập nương dâu
Đôi bờ xơ xác mờ lau lách
Bãi cát tiêu sơ bạc trắng màu
Đổi cả thác ghềnh mở lối đi
Băng qua thế kỷ vượt kinh kỳ
Sau lưng gác lại thềm hoang lạnh
Dĩ vãng trôi về chốn biệt ly
Đổi cả não phiền giữ mến thương
Trần lao rũ sạch nước cành dương
An bình thiện mỹ thăng hoa sống
Trang trải hương quê vạn nẻo đường
Đổi cả thế trần giữ nước non
Lăn quay con tạo dẫu hao mòn
Lở bồi cát đá phù sa nhuận
Đem lửa thử vàng, sắt mới son.

Người Cha Việt Nam


Người Cha nước Việt thật đường đường
Luyện sử đan thanh vẹn sắt son
Đánh trống khua chiêng khi quốc biến
Kinh bang tế thế lúc bình mông
Người Cha nước Việt thật kiên cường
Vị quốc vị gia nhuộm máu xương
Bao thưở can qua tàn khói lửa
Chiến bào rũ áo tóc pha sương
Người Cha nước Việt thật kiên trinh
Vị nước vị non trọn nghĩa tình
Quan ải biên thùy yên giới tuyến
Hương thơm đồng nội ổn quê mình
Người Cha nước Việt thật tinh kỳ
Phớt gió lông hồng vó ngựa phi
Ngang dọc tung hoành trong bốn biển
Tư nghì tâm lực chẳng hề chi
Người Cha nước Việt của Vua Hùng
Quốc Tổ dựng cờ mở nước chung
Kế thế truyền lưu trang sử ngọc
Muôn đời con cháu chẳng lao lung
Giang sơn gấm vóc nước non nhà
Chữ « S » dư đồ lộng sắc pha
Sông núi hồn thiêng an ngự trị
Ba miền đất nước sử hùng ca
Việt Nam một cõi vững như thần
Sông núi này là của nước Nam
Thuở trước đời sau truyền mãi mãi
Tấm lòng không thẹn với tiền nhân
Ta hát ca vang Cha Việt Nam
Người Cha kỳ vĩ giống da vàng
Sản sinh dân tộc kiên trinh nhất
Tự thuở đất trời đã định ban
Nói thế, cho hay dân tộc này
Trời không thể chuyển, đất không lay
Sao dời vật đổi, ra sao nữa
Vũ trụ càn khôn nể mặt thay
Huống chi nhân loại trên trần gian
Đừng có dễ ngươi lửa thử vàng
Dạ sói lòng lang un tro bụi
Bao thời rồi đó, nhớ thì kham
Trổi khúc nhịp nhàng ca hát vang
Đông Tây Nam Bắc khắp trần gian
Cổ kim xuyên suốt ngàn sau nữa
Con cháu Vua Hùng nước Việt Nam.
Tháng 10 – 2008

Ông Cha của ta


Ông Cha khai quốc dựng gia
Khai sơn phá thạch đắp nhà Việt Nam
Ông Cha miệng nói tay làm
Lòng son dạ sắt tâm đan không sờn
Ông Cha lên núi đỡ non
Xuống sông tát biển xây hòn đảo xa
Ông Cha xuống móng dựng đà
Lên ruôi đỡ nóc lợp nhà quê hương
Ông Cha xẻ núi mở đường
Xây cầu lấp hố thông thương ba miền
Ông Cha gốc cội Rồng Tiên
Kết tinh sông núi hồn thiêng muôn đời
Dù cho vật đổi sao dời
Kinh qua lịch sử giống nòi kiên trinh
Dù cho dâu biển điêu linh
Lạc Hồng muôn thuở tự tình thủy chung
Ông Cha lẫm liệt oai hùng
Chữ hoành hết mức chữ tung tột đường
Ông Cha kiệt xuất phi thường
Giữ yên bờ cõi đuổi phường xâm lăng
Tre già che chở nụ măng
Lúa vàng ươm mộng mạ non xanh đồng
Sông dài biển rộng mênh mông
Muôn người như một chung lòng hòa vang
Kể từ mở nước Văn Lang
Năm ngàn năm đã vững vàng giang sơn
Kể từ một Mẹ trăm con
Gần chín mươi triệu vuông tròn tinh anh
Da vàng máu đỏ thiên thanh
Muôn ngàn năm nữa trong lành Việt Nam.
Tháng 10 – 2008

Có bao giờ em hỏi ?


Khi nhìn lên đầu Cha
Có bao giờ em hỏi
Sao tóc Cha trắng hếu
Khi nhìn vào mắt Mẹ
Có bao giờ em hỏi
Sao mắt Mẹ quá sâu
Qua bao sông, em biết mấy cây cầu
Qua bao đường, em biết bao ngõ ngách
Khi nhìn vầng trán Cha
Em hình dung đỉnh núi
Khi ôm vòng tay Mẹ
Em mường tượng biển khơi
Cõi trần ai đập giũa cả một đời
Triều sóng bạc và núi rừng sương trắng
Khi sờ đôi chân Cha
Em thấy gì chai cứng
Khi sờ hai má Mẹ
Em thấy gì nhăn nheo
Chốn ba sinh, bao đồi thẳm dốc đèo
Cát đá còn xát xây, huống gì thân thể
Một đời Cha như thế
Một đời Mẹ như thế
Để làm gì, em có biết không em
Công Cha, ngàn đời, không thể quên
Nghĩa Mẹ, ngàn đời, luôn ghi nhớ
Chữ Hiếu kia, em không làm sao trả nổi
Chữ Ân kia, em không làm sao đáp đền
Cân tiểu ly, cũng không thể lượng phân
Xin nhắc em, một đôi lời, em nhé
Ngồi bên Cha, em ân cần khẽ nói
Cha có biết rằng, con thương Cha lắm không
Ngồi bên Mẹ, em mân mê, khẽ hỏi
Mẹ có biết rằng, con thương Mẹ lắm không
Không những nói “Công Cha như núi Thái Sơn”
Mà em nói, công Cha hơn muôn ngàn đỉnh núi
Không những nói “Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Mà em nói, nghĩa Mẹ hơn muôn ngàn sông nước bao la
Bài hát nào, cũng kết thúc câu ca
Bài Cha Mẹ, vẫn còn vang mãi mãi.
Tháng 10 – 2008 

Đừng quên có Mẹ trong đời


Mẹ là tuyệt diệu tay tiên
Nâng niu cho em khôn lớn
Dù cho ngọc ngà châu báu
Đâu giàu hơn mẹ nghe em
Mẹ là một cõi tình thương
Chứa chan cho em sức sống
Dù cho đất trời cao rộng
Đâu bằng tình mẹ nghe em
Mẹ là nếp một mía lau
Ấm nồng nhà tranh bếp lửa
Dù cho ngô đồng hong lúa
Mạ non thoang thoảng hương cau
Mẹ là biển rộng sông sâu
Rạt rào mênh mông nước chảy
Dù cho hư vô không đáy
Lòng Mẹ đầy ắp vô cùng
Mẹ là núi cả non cao
Ngàn mây thênh thang lộng gió
Trăng sao khi mờ khi tỏ
Lòng Mẹ sáng tỏa vô ngần
Hỏi trời, trời cao bao lớn
Hỏi đất, đất rộng tới đâu
Đem chứa, không đầy mắt Mẹ
Đem so, tim Mẹ chưa tràn
Nhớ nghe, em đừng đánh mất
Đừng quên có Mẹ trong đời
Lỡ một ngày kia qua khỏi
Em còn gì nữa em ơi.
Tháng 10 – 2008

Tìm Mẹ, không lời !


Thì thầm hai tiếng Mẹ ơi
Bao nhiêu năm đã mồ côi lạnh lùng
Thái Bình đâu nữa biển đông
Mỗi khi nhớ Mẹ nghẽn lòng xót xa
Kỷ canh đâu nữa trăng ngà
Đêm sâu thấm lạnh sương pha canh trường
Tìm trong hai tiếng Mẹ thương
Bóng hình nhòa nhạt khói hương phai mờ
Muốn nghe hai tiếng ầu ơ
Ươm trang tuổi ngọc ấu thơ đầu đời
Muốn nghe tiếng hát ru hời
Ôm vòng tay Mẹ không lời thở than
Hỏi đâu nhất cõi trần gian
Đáp rằng có Mẹ, Thiên Đàng là đây
Hỏi đâu Cực Lạc phương tây
Đáp rằng có Mẹ, đong đầy thái hư
Ước mong chi nhất bây chừ
Đáp rằng gặp Mẹ là ừ ngay thôi
Thế thì leo vút đỉnh trời
Lao vào tận đáy A Tỳ dõi soi
Mẹ đâu, mẹ hỡi, mẹ ơi
Con đi tìm Mẹ, không lời vọng vang !
Tháng 10 – 2008

Tặng phẩm Mẹ cho đời


Tặng phẩm Mẹ trong cuộc đời lớn nhất
Cõi phiêu bồng ta chẳng ngại gió sương
Ta chỉ cần nghe tiếng nói Mẹ thương
Tiếng của con tim không bao giờ tư lự
Mẹ là bầu trời thanh thiên diệu vợi
Mẹ là trăng sao vằng vặc mây ngàn
Đốt đuốc tìm và đổi cả trần gian
Không có gì sánh được bằng từ mẫu
Mẹ là cung đàn không cần hòa tấu
Mẹ là bản nhạc không hát vẫn hay
Dù vầng dương dập tắt cả ban ngày
Còn có Mẹ thì đêm đen vẫn sáng
Nước có khô, biển trùng dương có cạn
Núi có mòn, đèo gió có tiêu sơ
Dù mênh mông có khép cửa hư vô
Còn có Mẹ, ta vẫn còn tất cả
Không có Mẹ, là bầu trời sụp đổ
Không có Mẹ, là vũ trụ ngửa nghiêng
Nên Mẹ ơi, vô hậu khoáng tiền
Con đổi cả thiên thu xin Mẹ sống
Chỉ cần Mẹ, đời anh không trống rỗng
Chỉ cần Mẹ, đời chị biết tơ vương
Chỉ cần Mẹ, đời em biết yêu thương
Tặng phẩm Mẹ trên trần gian lớn nhất.
Tháng 10 – 2008

Tìm mẹ đêm mơ


Bên cầu Ái Tử từ ly
Kể từ thuở ấy mẹ đi không về
Sông dài nước chảy lê thê
Bước chân lững thững ven đê lạnh lùng
Bao nhiêu năm, mẹ chờ con mòn mỏi
Bấy nhiêu năm, con nhớ mẹ vô vàn
Mỗi chiều tàn, chim về tổ bay ngang
Con nhìn mãi cuối phương trời xa tít
Cánh chim bay, chở tình quê mất hút
Ánh tà dương khuất núi kéo hoàng hôn
Con lặng tìm vào góc nhỏ cô thôn
Hình bóng mẹ có khi mờ khi tỏ
Tóc mẹ trắng nơi quê nghèo khốn khó
Thân già nua còm cõi đội gió sương
Thế mà đầy ắp một biển tình thương
Tình tự rạt rào cao hơn đỉnh núi
Nước trên nguồn, chảy về xuôi cứ chảy
Dù sông sâu cạn kiệt sức con tàu
Mắt mẹ còn cô đọng giọt mưa ngâu
Nhỏ những giọt cuối cùng bờ sinh tử
Con kêu tiếng mẹ, trên đường phiêu lữ
Mẹ đã đi rồi, mất cả đời con
Dù cho núi kéo lên non
Non đi xuống biển, sóng cồn xa đưa
Dù cho nắng đổ thành mưa
Mưa rơi hết nước, nước chưa về nguồn
Dù cho tròn kéo thành vuông
Vuông chín mươi độ, kéo luôn không tròn
Bên cầu Ái Tử héo hon
Nước reo tê tỉ nghe hồn thêm đau
Con đi tìm mẹ ở đâu
Nghĩa trang khói lạnh thiên thu sương mờ
Con đi tìm mẹ đêm mơ
Cầm đôi tay mẹ nắm bờ hư vô.
Tháng 10 – 2008