Vai trò của gia đình
Gia đình là những tế bào căn bản để hình thành nên một cơ thể lớn là xã
hội. Khái niệm gia đình trong nền văn hoá dân tộc Việt Nam lại càng được
xem là quan trọng hơn thế nữa. Truyền thống dân tộc từ ngàn xưa đã hun
đúc trong tinh thần người Việt một nếp suy nghĩ khác hẳn phương Tây khi
nhìn nhận về gia đình. Những quan hệ trong gia đình đối với chúng ta
quan trọng hơn nhiều so với trong các xã hội phương Tây. Vì thế, một
người có nếp sống đẹp lẽ tất nhiên phải thể hiện điều đó trước hết là
trong gia đình, sau đó mới nói đến việc có thành công hay không trong
giao tiếp giữa nhân quần xã hội.
Gia đình cũng là một môi trường giáo dục, đào tạo đầu tiên và quan trọng
nhất đối với sự hình thành nhân cách của mỗi con người. Sự giáo dục
trong gia đình có những nét đặc thù mà bất cứ hình thức giáo dục nào
khác trong xã hội đều không có được.
Khi con cái noi theo những tập quán, thói quen nào đó của cha mẹ, điều
đó hoàn toàn tự nhiên và không hề có sự suy nghĩ chọn lọc hoặc đòi hỏi
phải giảng giải dông dài. Ngược lại, khi chúng ta học tập một điều gì đó
từ xã hội, chúng ta bao giờ cũng vận dụng đến khả năng suy nghĩ chọn
lọc của mình để phân biệt và đi đến quyết định chấp nhận hoặc không chấp
nhận. Điều này có nghĩa là, gia đình có thể hình thành nơi mỗi người
một nhân cách tốt hoặc xấu mà khả năng lựa chọn của bản thân người đó là
rất ít. Quả thật vậy, những thói xấu nếu như bị tiêm nhiễm từ nhỏ trong
môi trường gia đình, sẽ là rất khó khăn để nhận ra và từ bỏ. Ngược lại,
những phẩm chất tốt đẹp được rèn luyện ngay từ khi còn sống trong gia
đình là những phẩm chất mà chúng ta không dễ gì có được qua việc tiếp
thu từ xã hội.
Những trạng thái tâm lý tích cực hoặc tiêu cực trong cuộc sống gia đình
vào thời thơ ấu cũng ảnh hưởng lâu dài đến tính nết hoặc quan điểm sống
của mỗi người khi lớn lên.
Vì gia đình giữ một vai trò quan trọng như thế đối với từng cá nhân cũng
như toàn xã hội, nên việc xem xét đến các mối quan hệ trong gia đình là
điều tất yếu khi muốn đề cập đến một nếp sống đẹp trong cuộc đời.
Khái niệm gia đình ngày nay đã thu hẹp rất nhiều so với trước đây. Ngày
xưa, các quan hệ thân tộc được gìn giữ qua nhiều đời, liên hệ huyết
thống được xem trọng dù đã cách xa khá nhiều thế hệ. Ngày nay, với sự
phát triển của nếp sống thành thị, những mối liên hệ thân tộc không còn
giữ được qua nhiều đời như trước kia. Rất nhiều người rời làng quê để
lập nghiệp nơi thành thị, họ không còn có điều kiện để duy trì quan hệ
chặt chẽ trong dòng họ như xưa được nữa.
Mặt khác, điều kiện mưu sinh ngày nay cũng khác hẳn xưa kia, nên để cho
thuận tiện trong công việc, hầu hết các cặp vợ chồng trẻ đều lập thành
một gia đình mới ngay sau khi kết hôn, thay vì sống chung với cha mẹ
trong bầu không khí đại gia đình như trước kia.
Với những thay đổi đó, nên khi đề cập đến cách sống trong gia đình ngày
nay, chúng ta chỉ cần nhấn mạnh đến một số những mối quan hệ thân thiết
nhất mà thôi. Đó là quan hệ giữa cha mẹ đối với con cái và ngược lại,
quan hệ giữa anh chị em đối với nhau. Riêng quan hệ vợ chồng sẽ được đề
cập đến trong một chương khác nữa.
Cha mẹ đối với con cái
1. Bối cảnh gia đình ngày nay
Có một điều đáng buồn là với cơn lốc xoáy của đời sống công nghiệp ngày
nay, rất nhiều truyền thống cũ đang bị xói mòn đi, và thậm chí các bạn
trẻ ngày nay đôi khi không hiểu được hết ý nghĩa và tầm quan trọng của
những cung cách cư xử trong gia đình đối với tiền đồ về sau của họ. Mặt
khác, các bậc cha mẹ đôi khi không thể thích nghi kịp thời với những đổi
thay của thời đại, vì thế không có được sự cảm thông cần thiết với con
cái của mình. Những điều này đều có tác dụng theo hai chiều, bên này
kích thích bên kia. Và cứ như thế những niềm vui đơn giản trong cuộc
sống gia đình vô tình đã phải dần dần bị mất đi.
Một yếu tố khách quan cũng cần phải nhắc đến, đó là sự thay đổi nhận
thức chung của xã hội đối với vai trò của cha, mẹ, con cái trong gia
đình. Chẳng hạn, nếu như trước đây việc cha mẹ nuôi nấng dạy dỗ con cái
được hiểu như xuất phát hoàn toàn từ tấm lòng thương yêu trời biển của
các vị đối với con cái, thì ngày nay xã hội đã nêu lên điều này như một
trách nhiệm, một nghĩa vụ bắt buộc của người làm cha mẹ. Tất nhiên,
chúng ta có thể nghĩ chỉ là hai cách nói, vì đằng nào thì cha mẹ cũng
nuôi dưỡng con cái cả. Tuy nhiên, về mặt tâm lý nhận thức chúng có sự
khác biệt nhau. Sự khác biệt đó sẽ là tích cực nếu chúng ta nhìn nhận
đúng, và sẽ là tiêu cực nếu chúng ta không thấy đúng được bản chất của
vấn đề.
Các gia đình ngày xưa thường khá đông con hơn ngày nay. Các vị chưa biết
đến kế hoạch hoá hay những ý tưởng tương tự... Con cái được nuôi dưỡng
tuỳ theo năng lực kinh tế của gia đình. Nói chung, khôn lớn nên người
theo những chuẩn mực rất đơn giản của thời trước. Không có đại học,
không có xây nhà cho ở riêng... và nhiều thứ khác như bây giờ. Sự thành
đạt của mỗi người khi lớn lên phải dựa nhiều vào năng lực của chính
mình, vì nói chung cha mẹ nuôi “khôn lớn” là đủ rồi. Trừ ra những gia
đình thượng lưu giàu có thì các cô chiêu cậu ấm có thể ngồi không hưởng
lộc, chúng ta không bàn đến.
Trách nhiệm của cha mẹ ngày nay có phần khác hơn. Ngay như việc sinh con
đẻ cái cũng không phải là tuỳ tiện nữa mà phải có kế hoạch hẳn hòi,
thường là chỉ từ một đến hai con, vượt lên đến ba con đã là hơi khác
người rồi. Điều đó nhằm đảm bảo việc nuôi dạy con cái đầy đủ theo những
chuẩn mực, yêu cầu của thời hiện đại.
Vì có ít con cái, cha mẹ thường thương yêu chiều chuộng hơn, và cũng đủ
khả năng để lo lắng chu tất hơn về vật chất. Mặt tích cực của vấn đề
chúng ta ai cũng có thể thấy được. Nhưng ngược lại, đây cũng là điều
kiện vô cùng thuận lợi để trẻ con dễ dàng trở nên hư hỏng, nếu như không
có sự chú ý giáo dục đúng mức của cha mẹ.
Một điều nữa rất thường xảy ra trong những gia đình ngày nay. Cha mẹ
thường đều phải đi làm, không giống như ngày xưa người mẹ thường chỉ đảm
đương công việc nội trợ trong gia đình. Điều này có nghĩa là, con cái
có ít thời gian gần gũi, tiếp xúc với cha mẹ hơn.
Từ những thay đổi khác biệt đó, cha mẹ đối xử với con cái ngày nay cần
phải chú ý nhiều hơn trong việc nuôi dạy, không còn giản đơn như xưa kia
nữa.
2. Thương yêu con cái như thế nào?
Thái độ sáng suốt khi bộc lộ tình thương với con cái là một sự dè chừng,
đúng mực. Nên giữ một khoảng cách nhất định để trẻ không bao giờ vượt
quá giới hạn đến mức chỉ làm theo ý mình mà không còn kiêng sợ cha mẹ.
Một số gia đình chọn mô hình “cha nghiêm khắc, mẹ ngọt ngào”, cũng có
thể xem là thích hợp nếu vận dụng khéo léo, tránh cho trẻ có những ấn
tượng sai lệch về cha mẹ. Ngoài ra, dù trong trường hợp nào cũng phải
tạo điều kiện để thỉnh thoảng con cái có thể cởi mở những suy nghĩ, tình
cảm của mình với cha mẹ. Nhất là khi chúng đã đến tuổi trưởng thành.
Nhiều bậc cha mẹ chăm lo cho con cái vượt quá những nhu cầu thích hợp.
Ít người biết rằng điều đó thật ra không phải là một sự chọn lựa khôn
ngoan. Con cái lớn lên không chỉ cần thiết việc cung ứng cho chúng những
nhu cầu vật chất, mà cũng quan trọng không kém là một sự đào luyện nhân
cách, tinh thần.
Những bậc cha mẹ khôn ngoan, dù khó khăn cũng cố gắng không để con cái
thiếu thốn những điều kiện vật chất cần thiết, và dù giàu có đến đâu
cũng không cho phép chúng được hưởng sự ưu đãi vật chất vượt quá xa
những bạn bè cùng trang lứa.
Khi bạn chọn mua quần áo, dụng cụ học tập, đồ chơi... cho trẻ, nếu khả
năng tài chánh dư giả hoặc có thể cho phép, hãy tự nhắc nhở mình đừng để
tình thương chi phối quá đáng, có nghĩa là hãy cân nhắc bằng lý trí của
bạn. Nên chọn cho trẻ những món trong phạm vi trung bình là tốt nhất.
Những hàng đắt tiền quá, tất nhiên là phẩm chất tốt hơn, nhưng sẽ không
mang lại phẩm chất tinh thần tương xứng cho con cái của bạn đâu.
Vì sao như vậy? Bởi vì trẻ con học hỏi nhiều hơn từ những gì chúng nhìn
thấy so với những gì chỉ nghe nói. Những đứa trẻ được hưởng sự ưu đãi về
vật chất vượt mức, tự nhiên sẽ phát triển một ý thức coi thường giá trị
lao động trong cuộc sống. Điều này là bởi chúng cảm thấy quá dễ dàng có
được những gì mà người khác cho là khó khăn. Ngoài ra, chúng cũng
thường có một sự hợm hĩnh nhất định với những bạn bè thường xuyên thua
kém mình.
Cho dù bạn có lên lớp chúng với những bài giảng về giá trị lao động, về
tính cần kiệm hoặc sự cần thiết phải cảm thông, chia sẻ với mọi người
chung quanh... Những nỗ lực ấy đều sẽ trở thành vô ích mà thôi. Tệ hơn
nữa, chúng sẽ rất khó phát triển khả năng chia sẻ những khó khăn của gia
đình nếu có. Chúng thường không tin hoàn toàn vào những khó khăn nào đó
của cha mẹ về tài chánh, cho dù chúng đã đến tuổi để được chia sẻ và
hiểu biết.
Tiện nghi tốt hơn mà vật chất mang lại cho chúng hoàn toàn không bù đắp
được những sai lầm về nhận thức như thế. Lớn lên, trẻ rất dễ trở thành
người hoang phí, không biết trân trọng giá trị lao động hoặc khinh
thường người khác.
Ngược lại, trẻ hoàn toàn không có vấn đề gì về phát triển thể chất nếu như ta cho chúng hưởng những nhu cầu theo mức trung bình.
Nhiều bậc cha mẹ mua sắm nữ trang rất đắt tiền cho các bé gái, hoặc đồng
hồ đắt tiền cho các bé trai... Những thứ này không giúp chúng học giỏi
hơn hoặc mau lớn hơn, nhưng lại thực sự tạo ra ngăn cách giữa chúng với
bạn bè cùng lứa tuổi. Chưa nói đến việc đã có nhiều trường hợp cướp giật
xảy ra với các cháu bé này. Quả thật, lo cho con cái theo cách này
không phải là điều khôn ngoan chút nào.
Ngược lại, có những nhu cầu mà dù khó khăn cha mẹ cũng cần phải nỗ lực
hết sức để chu toàn cho trẻ. Đứng đầu trong danh sách những điều này là
những nhu cầu dinh dưỡng theo độ tuổi của trẻ. Tiếp đến là những nhu cầu
ở trường học theo hướng dẫn của thầy cô giáo. Chú ý là theo hướng dẫn
của thầy cô giáo, chứ không phải theo đòi hỏi của trẻ.
Nên cho trẻ ăn mặc theo cách gọn gàng, sạch sẽ là chính, đừng chạy theo
những mốt cầu kỳ hoặc chọn dùng các loại vải quá đắt tiền. Nếu bạn tế
nhị hơn chút nữa, nên quan sát trẻ trong nhóm bạn của chúng, và làm thế
nào để con mình không thua kém lắm nhưng cũng đừng vượt trội quá, có lẽ
đó là một chọn lựa thích hợp nhất.
3. Hãy dành thời gian cho con cái
Thời gian tiếp xúc với con cái là một yếu tố cực kỳ quan trọng. Phần lớn
trong chúng ta ngày nay đều không có đủ thời gian để gần gũi con cái
như lòng mình mong muốn. Công việc mưu sinh không cho phép chúng ta dành
nhiều thời gian cho trẻ. Vì thế, vấn đề không phải là đòi hỏi thời gian
dành cho con cái theo như bạn muốn – điều đó không thiết thực cho cuộc
sống của gia đình bạn – mà vấn đề là ở chỗ phải dành thời gian tối thiểu
cho con cái ở mức nào, và sử dụng khoản thời gian ấy như thế nào?
Tôi nói tối thiểu, là vì dù muốn dù không, dù có khó khăn đến đâu, bạn
cũng không thể loại bỏ hẳn nhu cầu này. Điều đó chẳng những là cần cho
con cái, mà cũng là cần thiết cho chính bản thân bạn, nếu như bạn không
muốn có một lúc nào đó sẽ rơi vào chỗ suy sụp tinh thần vì sự xuống dốc
tồi tệ của các quan hệ trong gia đình.
Con cái là sự nối kết đảm bảo tính vững chãi dài lâu của một gia đình.
Quan hệ gia đình ngày nay không còn là một quan hệ bất di bất dịch như
xưa kia nữa. Tỷ lệ các gia đình tan vỡ trong xã hội ngày nay đang gia
tăng một cách đáng sợ. Vì thế bạn cần biết cách giữ gìn sự gắn bó của
gia đình mình. Việc đó không phải tự nhiên mà có được. Dành thời gian
cho con cái là một trong các biện pháp hữu hiệu để giúp bạn làm tốt việc
này.
Khi cha và mẹ có một khoảng thời gian nào đó cùng ở bên con cái, niềm
hạnh phúc thực sự của một gia đình mới được cảm nhận trọn vẹn, và điều
đó giúp cho quan hệ hôn nhân được củng cố bền vững hơn.
Thời gian dành cho con cái cũng chính là khoản thời gian mà bạn phải
tranh thủ tối đa để tác động tích cực vào nhận thức, vào tình cảm của
trẻ. Con cái đôi khi có cách suy nghĩ rất trẻ thơ, chúng không nghĩ rằng
bạn yêu thương chúng chỉ vì bạn luôn nói như vậy. Chúng cần những sự
bộc lộ, bày tỏ thích hợp, tất nhiên là ở mức độ mà bạn cảm thấy là vừa
phải. Khi thực sự cảm nhận – chứ không phải nghe nói – được tình yêu
thương của cha mẹ, trẻ sẽ tự tin hơn trong cuộc sống và phát triển tâm
lý một cách tốt đẹp hơn.
4. Giáo dục và nêu gương sáng
Nên tránh những bài thuyết giảng dài dòng về một phẩm chất nào đó mà bạn
muốn con cái mình phát triển. Tốt nhất là những mẩu chuyện kể lôi cuốn
và có nội dung giáo dục. Chỉ một vài nhận xét kết luận sau câu chuyện,
khen hoặc chê các nhân vật... sẽ được trẻ ghi nhớ và có tác động tích
cực hơn nhiều so với những bài giảng luân lý mà trẻ rất “sợ” phải ngồi
nghe.
Nhiều người không tin rằng cha mẹ cần phải quan tâm đến việc đào luyện
những phẩm chất tốt đẹp cho con cái. Họ tin vào nhà trẻ, nhà trường, các
đoàn thể mà trẻ tham gia sinh hoạt... Vai trò của những tổ chức này là
không thể phủ nhận, nhưng cha mẹ vẫn là những người giữ vai trò quan
trọng nhất, tích cực nhất trong sự phát triển các phẩm chất tốt đẹp của
trẻ.
Chính vì thế, cha mẹ cần phải nêu gương sáng. Tôi không đòi hỏi bạn ngay
một lúc trở thành thánh nhân, nhưng tôi khuyên bạn hãy ý thức đúng về
vai trò nêu gương sáng của cha mẹ. Điều đó có nghĩa là, bạn cần nỗ lực
từ bỏ bất cứ thói xấu nào mà bạn có thể nhận ra được và không muốn cho
con cái mình học theo. Đối với những gì bạn chưa từ bỏ được, nên tránh
né, hạn chế tối đa đừng để trẻ thường xuyên nhìn thấy.
Chẳng hạn như, nếu bạn ham thích những cuộc vui chè chén với bạn bè vào
những ngày nghỉ việc, điều đó trong chừng mực có thể là vô hại. Nhưng
nếu bạn có con cái đang tuổi lớn lên thì lại là chuyện khác. Hoặc là bạn
nên hạn chế hay từ bỏ đi, hoặc là bạn nên tránh tổ chức những cuộc vui
như thế ở nhà mình. Nhìn thấy những hình ảnh vào đoạn cuối một tiệc rượu
thường không bao giờ là điều tốt cho trẻ, chưa nói đến loại “ngôn ngữ
trong bàn rượu” lại càng không thích hợp cho mục đích giáo dục.
Nếu bạn nghiện thuốc lá và tự biết được đây là điều không đáng để con
cái học theo, tốt nhất là bạn nên giảm thiểu dần để đi đến chỗ bỏ hẳn
đi, hoặc ít nhất cũng chú ý đừng bao giờ hút thuốc trước mặt trẻ.
Những sinh hoạt thường ngày trong gia đình cũng là yếu tố giáo dục quan
trọng. Một người mẹ vén khéo, gọn gàng trong bếp núc mới có thể hy vọng
con gái mình có được những phẩm chất đó. Một người cha trách nhiệm, chu
toàn mọi việc trong gia đình, mới có thể hy vọng con cái sẽ được như
mình hoặc tốt hơn. Vì thế, nếu bạn là người quen lối sống bừa bãi, thiếu
ngăn nắp, hãy xét lại ngay khi bắt đầu có con cái.
5. Môi trường tốt đẹp cho con cái
Môi trường chung quanh của trẻ cũng vô cùng quan trọng. Ngoài những môi
trường tốt như trường học, nhà văn hoá... mà bạn có thể yên tâm phần nào
về sự tiếp xúc của trẻ, bạn cũng cần phải quan tâm đến bạn bè của chúng
nữa. Khi trẻ mới lớn lên, rõ ràng là chúng chưa thể có đủ khả năng để
“chọn bạn mà chơi”, chúng cần đến sự quan tâm của người lớn. Tuy nhiên,
đừng bao giờ can thiệp một cách cứng rắn, thô bạo vào các quan hệ bạn bè
của trẻ. Điều đó sẽ có tác dụng ngược lại. Tốt nhất, nếu bạn nhận thấy
con mình đang giao du với một đứa trẻ xấu, hãy tìm cách khéo léo nói cho
trẻ biết nỗi lo lắng của mình, cùng với những gợi ý thích hợp, và quan
trọng nhất là để cho trẻ tự quyết định việc thay đổi quan hệ ấy.
Ngày xưa, mẹ của Mạnh Tử phải ba lần dọn nhà chỉ vì không muốn cho con
mình sống trong một môi trường xấu. Nhờ đó mà lớn lên ông trở thành một
bậc thánh nhân hiền đức, học vấn uyên thâm. Nếu bạn sống ở vùng nông
thôn, vấn đề này có phần đơn giản hơn so với trong một thành phố nhộn
nhịp. Tuy nhiên, dù ở đâu thì môi trường ngày nay cũng phức tạp hơn xưa
rất nhiều. Bạn cần biết cách khéo léo để ngăn ngừa hơn là tránh né. Nên
biết là, trẻ con ngày nay tiếp xúc cả với những điều mà bạn không biết
hoặc không muốn cho chúng biết.
Đôi khi, một giải pháp đơn giản cũng có thể mang lại hiệu quả tích cực.
Chẳng hạn, nếu đối diện nhà bạn là một quán nhậu mà các thực khách
thường xuyên văng tục, bạn có thể xây một bức tường ngăn với cổng khép
kín, nếu như điều này có thể làm được... Việc dời nhà trong thành phố
ngày nay tuy không phải là không làm được, nhưng quả là cực kỳ khó khăn
và tốn kém.
Những cuộc cãi vã, đấu võ mồm với các bà hàng xóm cũng là những liều
thuốc độc cho trẻ. Nếu bạn thỉnh thoảng vẫn rơi vào một trong những
trường hợp đó, bạn nên học cách đối xử hoà hoãn hơn, nhẫn nhục hơn và
hãy trực tiếp giải quyết một cách kín đáo giữa những người lớn với nhau.
Quan hệ giữa cha và mẹ cũng tác động rất nhiều đến trẻ. Những cặp vợ
chồng hạnh phúc thường tạo được điều kiện tốt nhất cho con cái lớn lên
trong tình thương yêu và sự chăm sóc đầy đủ, với những điều kiện phát
triển tâm lý theo cách tốt nhất.
Nhưng trong thực tế đời sống vợ chồng không phải lúc nào cũng có thể giữ
cho được “cơm lành, canh ngọt”. Nếu không may có những lúc nào đó mà
xảy ra bất hoà, cha mẹ nên cố gắng hết sức để tránh đừng cho con cái
nhận ra hoặc nhìn thấy một cách trực tiếp những giây phút không hay đó.
Một số người thiếu hiểu biết hoặc quá nóng giận thậm chí đã rơi vào
những hành vi không sao tha thứ được đối với con cái. Chẳng hạn như mẹ
nói xấu về cha, cha nói xấu về mẹ, hoặc ông bà thẳng thừng “choảng” nhau
ngay trước mắt con cái. Họ không biết rằng, con cái không phải là quan
toà để phán xử chuyện của họ, vì thế, để cho chúng biết là điều không
cần thiết, nhưng điều ấy lại gây tác hại khôn lường. Những ấn tượng
không tốt sẽ tồn tại trong đầu óc trẻ con thậm chí cho đến mãi mãi về
sau này.
6. Cởi mở, thân mật và tôn trọng
Khi bạn có được những cơ hội để tiếp xúc thân mật cùng con cái – nên tạo
nhiều cơ hội như thế – bạn cần lưu ý đến thái độ, cách ứng xử của mình.
Nói chung, dù là cha mẹ vẫn không tránh được một khoảng cách nhất định
giữa hai thế hệ. Những điều bạn hiểu biết có thể là không hoàn toàn
giống với những gì con cái bạn học được trong thời đại này. Bạn cần là
người chủ động rút ngắn hoặc xoá bỏ đi khoảng cách. Hãy để cho con cái
được tự do bộc lộ trong giới hạn thích hợp mà bạn cho phép. Hãy mạnh dạn
trao đổi với chúng những vấn đề của bạn với thái độ tôn trọng.
Một số người có thể lấy làm lạ về ý tưởng này. Cha mẹ cũng phải tôn
trọng con cái sao? Vâng, điều đó hoàn toàn chính xác, và đã được chứng
minh qua nhiều công trình nghiên cứu của các nhà tâm lý học. Khi trẻ cảm
thấy được tôn trọng, chúng mạnh dạn hơn, tự tin hơn và do đó sáng tạo
hơn.
Điều này thể hiện cụ thể như thế nào? Chẳng hạn khi bạn đặt một vấn đề
và đứa con bạn đưa ra một giải pháp, một câu trả lời. Đừng bao giờ thẳng
thừng bác bỏ theo cách của một “người lớn” đối với “con nít”, cho dù
những điều trẻ nói ra là ngây ngô đến đâu cũng vậy. Hãy từ chối hoặc bác
bỏ giải pháp của trẻ giống như bạn từ chối một bạn đồng nghiệp, nghĩa
là cần phải cân nhắc thận trọng và chọn lựa ngôn từ thật khéo léo. Có
thể bạn thấy hơi khó chịu khi làm như thế lần đầu tiên, nhưng những lần
sau sẽ dễ dàng hơn. Và chắc chắn bạn sẽ ngạc nhiên rất nhiều về tác động
tích cực của cách ứng xử này đối với con cái mình.
Bạn cần biết lắng nghe những bộc bạch của con cái với một sự cảm thông,
bởi vì không phải mọi suy nghĩ của chúng ngày nay đều giống như mong
muốn của bạn. Thậm chí có một vài quan điểm mới của thời đại có thể là
bạn không sao hiểu nổi. Cảm thông và chia sẻ mọi điều với con cái, bạn
sẽ làm cho chúng tự nguyện lắng nghe và học hỏi những gì bạn muốn.
Khi con cái đến tuổi trưởng thành, cha mẹ nên là những người đầu tiên
thừa nhận sự trưởng thành của chúng. Điều này giúp cho chúng tự tin và
dễ thành đạt hơn khi thực sự vào đời. Bất cứ khi nào có thể, hãy chia sẻ
cho con cái chịu trách nhiệm về một phần nho nhỏ nào đó trong những
công việc của gia đình. Nếu trẻ làm được, hãy khuyến khích, động viên
chúng. Nếu trẻ có sơ sót hoặc thất bại, cũng đừng nặng lời phê phán, chỉ
trích. Hãy an ủi và dành cho chúng một cơ hội khác. Thực tế cho thấy
những bậc cha mẹ biết quan tâm đến con cái vào giai đoạn này thường được
bù đắp xứng đáng bằng niềm vui khi nhìn thấy con cái thành đạt sau này.
7. Đừng cáu gắt
Đừng bao giờ cáu gắt với con cái. Bạn có thể rầy la, uốn nắn chúng khi
cần thiết, nhưng phải thành thật với lòng mình là không bao giờ cáu gắt
với con cái. Điều này không chỉ có hại cho con cái, mà thật ra là vô lý
và ảnh hưởng rất xấu đến tâm lý của chính bạn. Suy cho cùng, con cái là
do chính bạn tạo ra, vì thế không một lý do nào có thể biện minh cho
việc bạn thực sự nổi nóng và cáu gắt với chúng chỉ vì sự nóng giận nào
đó.
Nhưng đây là điều rất thường xảy ra mà thậm chí phải thừa nhận là ít có
ai tránh khỏi. Khi bạn cáu gắt với con cái, bạn chẳng tạo được ảnh hưởng
gì tốt hơn cho chúng cả, chỉ duy nhất là dựng lên bức tường ngăn cách
với chúng mà thôi. Trong những gia đình mà cha mẹ thường xuyên cáu gắt,
con cái sẽ dần dần trở nên lầm lì ít nói như một cách để bảo vệ chính
mình. Điều đó ảnh hưởng rất xấu đến sự phát triển tâm sinh lý của chúng.
Hãy thành thật suy nghĩ lại vấn đề. Vì sao bạn phải cáu gắt với con cái
kia chứ? Vì muốn chúng tốt hơn chăng? Vì như thế có thể giúp bạn thoải
mái hơn chăng? Những điều này đều không thể nào đạt đến. Tôi cho rằng,
vấn đề chỉ xảy ra là vì bạn bị chi phối quá mạnh bởi sự nóng giận mà
không thể tự thắng được mình. Lần sau, nếu bạn chỉ cần nhẫn chịu 30 giây
để suy nghĩ lại, tôi tin là bạn sẽ hành động khác hơn.
Hồi còn nhỏ, tôi có lần đập vỡ một cái bình trà rất quý của cha tôi. Lúc
đó, tôi rất lấy làm sợ hãi, và cha tôi biết được nỗi lo sợ đó của tôi.
Thay vì quát mắng, ông chỉ răn dạy tôi một câu là “Lần sau con hãy cẩn
thận hơn.” Ông nói câu đó với một giọng êm dịu và trấn an đến nỗi sự lo
sợ của tôi ngay lập tức tiêu tan. Nhưng tôi tự trách mình rất lâu về lỗi
lầm đó, và luôn cố giữ cho những hành vi, cử chỉ của mình bao giờ cũng
thận trọng, nhẹ nhàng hơn. Bây giờ nghĩ lại, tôi vô cùng biết ơn cha tôi
về cách giáo dục đúng đắn của người. Có lần, tôi đã nhắc lại chuyện ấy
với cha tôi và hỏi: “Vì sao khi ấy cha không cáu gắt với con?” Ông cười
và đáp: “Con ngốc ạ, cha sinh ra con chứ không sinh ra cái bình trà. Dù
nó quý giá đến đâu, vẫn còn có thể tìm được để thay thế, còn con của cha
thì không.”
Vâng, quả đúng vậy. Bạn có bao giờ suy nghĩ tương tự với các lỗi lầm của
con cái hay chưa? Nhưng phần lớn trong chúng ta quả là ít khi suy nghĩ
được chín chắn như thế. Nếu bạn muốn chọn lựa một cách ứng xử tốt nhất
cho sự phát triển của con cái, thì rõ ràng ở đây đã có câu trả lời.
Thật ra, thời gian gần gũi của con cái với chúng ta chẳng là bao lâu.
Thấm thoát rồi chúng sẽ rời xa ta thôi. Thậm chí, nếu bạn cũng giống như
tôi, bạn sẽ không sao quên được những phút giây tràn đầy hạnh phúc được
bồng bế trên tay đứa trẻ chỉ vừa bập bẹ mấy tiếng đầu đời. Nhưng rồi
thời gian ấy thoắt chốc đã qua đi! Càng lớn lên, trẻ càng xa rời tầm tay
chúng ta, cho đến khi chúng bước hẳn vào đời và chúng ta chỉ còn biết
ngồi ôn lại những hình ảnh đẹp của ngày xưa mà thôi! Vì thế, tại sao
chúng ta lại không biết trân trọng những phút giây được gần gũi, nâng
niu con cái?
Nhiều người cho rằng thiếu sự nghiêm khắc con cái sẽ dễ dàng hư hỏng.
Tôi cũng đồng ý với quan điểm ấy, nhưng tôi hiểu sự nghiêm khắc không
phải là thường xuyên la rầy, cáu gắt. Khi chúng ta thận trọng trong việc
nuôi dạy con cái, chúng ta không quyết định mọi việc theo cảm tính mà
có sự kết hợp cùng lý trí. Đó là một sự nghiêm khắc đúng mực. Không cần
thiết phải tạo cho trẻ có ấn tượng sợ sệt về một người cha hay người mẹ
quá nghiêm khắc. Vào những thời đại trước, cha mẹ hoàn toàn làm chủ được
những thông tin mà trẻ tiếp xúc, nên việc dạy dỗ chỉ đơn giản là vạch
ra những điều nên làm và không nên làm. Quyền lực của cha mẹ đóng vai
trò tuyệt đối trong việc dạy dỗ như thế, và sự nghiêm khắc được cần đến
để duy trì quyền lực đó. Ngày nay, trẻ con thường biết nhiều hơn mức mà
chúng ta tưởng, nên chúng cũng có những cách nghĩ, những phản ứng khác
hơn về cung cách ứng xử của cha mẹ, và việc dạy dỗ phải mang tính thuyết
phục, giải thích nhiều hơn là bắt buộc.
8. Với những trẻ khác thường
Khi con cái bạn không bình thường như những đứa trẻ khác, bạn cũng cần
có những sự quan tâm khác biệt hơn. Cho dù là khác thường theo hướng tốt
hơn hay xấu hơn, trẻ cũng đều có những điều kiện tâm sinh lý khác biệt
cần được hiểu rõ và đối xử một cách thích hợp.
Với những trẻ khuyết tật, ngoài việc dành cho trẻ tình thương yêu chăm
sóc đúng mực, bạn còn cần phải có thêm lời khuyên hoặc chỉ dẫn từ những
người chuyên môn. Nói chung, đây không phải là những trường hợp phổ
thông, nên bạn không thể áp dụng những hiểu biết thông thường trong việc
nuôi dạy trẻ. Mỗi trẻ em khuyết tật có những mức độ phát triển khác
nhau, tâm lý khác nhau, và việc cần đến sự giúp đỡ chuyên môn để có được
sự chăm sóc thích hợp là tất yếu.
Về mặt tâm lý chung, các trẻ khuyết tật luôn tự ý thức được khuyết tật
của mình, và do đó thường nảy sinh những mặc cảm thua kém. Bạn cần giúp
trẻ vượt qua được tâm lý này cho đến khi trẻ thật sự trưởng thành và có
thể tự mình đứng vững được về mặt tâm lý. Một trong những biện pháp hữu
hiệu là cố gắng phát hiện một ưu điểm nổi bật
Quan hệ giữa trẻ khuyết tật với các anh, chị em trong nhà cũng phức tạp
hơn những trường hợp bình thường. Tuy nhiên, nếu bạn có thể tạo ra được
một tình thương yêu chia sẻ thật sự thì vấn đề sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Một dạng trẻ khác thường khó nhận thấy hơn nhưng cũng cần sự quan tâm
đặc biệt là những trẻ có trí óc phát triển quá chậm hoặc quá nhanh.
Thật ra, nói một cách chính xác thì hầu hết trẻ con xét theo một khía
cạnh nào đó đều cần được quan tâm theo cách này. Trẻ rất hiếm khi phát
triển một cách bình thường về mọi mặt. Mỗi đứa trẻ thường có một năng
khiếu nhất định nào đó phát triển đặc biệt hơn những đứa trẻ khác, đồng
thời cũng có một hoặc nhiều điểm yếu nào đó không phát triển theo kịp
mức độ bình thường. Vấn đề là cha mẹ có quan tâm nhận ra hay không.
Những đứa trẻ có sự khác biệt rất nổi bật là trẻ có vấn đề về phát triển
trí não rất kém, hoặc trẻ rơi vào dạng thần đồng hay thiên tài, luôn
phát triển vượt mức so với bình thường. Dù là trẻ phát triển quá kém hay
quá tốt hơn so với mức bình thường, sự quan tâm của gia đình đều phải
được cần đến.
Xét theo nghĩa rộng hơn, khi con cái bạn thường xuyên dưới điểm trung
bình tại lớp học của chúng về một môn nào đó, chính bạn là người phải
quan tâm giải quyết vấn đề này mà không phải là thầy cô giáo. Điều này
có thể làm cho nhiều người ngỡ ngàng, vì lâu nay họ vẫn cho rằng các
thầy cô giáo phải nhận mọi trách nhiệm trong việc dạy dỗ trẻ em tại
trường học. Nhưng điều đó chỉ đúng với những trẻ bình thường. Mặc dù hầu
hết các thầy cô giáo đều có sự quan tâm giúp đỡ thêm đối với những học
sinh yếu, nhưng điều này thường ít khi mang lại hiệu quả mong muốn nếu
như các bậc cha mẹ có liên quan không chịu tích cực bắt tay vào việc mà
chỉ ỷ lại vào nhà trường. Vì thế, nếu bạn thật sự thương yêu con cái,
bạn phải nhận lấy trách nhiệm này.
Ngược lại, nếu con cái bạn thường xuyên vượt hơn chúng bạn về một môn
nào đó, hoặc tỏ ra đặc biệt yêu thích riêng một môn học, bạn cần có sự
quan tâm đến ngay. Vấn đề cũng tương tự như trên, thầy cô giáo ở trường
thường chỉ giúp các em học tốt ở mức bình thường. Nhưng nếu một học sinh
vượt hơn mức trung bình thường xuyên, chính cha mẹ các em phải có trách
nhiệm giúp các em phát huy được tối đa ưu điểm của mình. Bạn không thể
đòi hỏi nhà trường có sự giảng dạy riêng cho những học sinh giỏi cá
biệt, nhằm giúp các em phát triển đúng theo năng lực của mình. Điều này
vẫn thường xảy ra ở một số trường, nhưng chắc chắn vẫn không đạt đến yêu
cầu đòi hỏi thật sự của trẻ. Nếu bạn muốn cho con mình phát huy hết mức
năng khiếu đặc biệt của chúng, bạn cũng phải nhận lấy trách nhiệm làm
việc này.
Cha mẹ có thể trực tiếp hỗ trợ việc học của con cái trong những trường
hợp này nếu như có đủ kiến thức và khả năng. Nhưng thông thường hơn là
chọn mời thầy cô giáo đến nhà để giúp trẻ. Điều này khác biệt hơn so với
ở trường, vì trẻ được quan tâm chú ý giáo dục riêng biệt, nên dễ phù
hợp với yêu cầu của trẻ hơn. Hầu hết các giáo viên giỏi đều có kinh
nghiệm trong việc giúp đỡ các học sinh đặc biệt này.
Việc giáo dục con cái tại nhà ngày nay không còn xa lạ lắm với nhiều
nước trên thế giới. Nhất là người ta đã chú ý đến tầm quan trọng của
việc giáo dục tại nhà cho những trẻ em đặc biệt. Nhà trường không được
lập ra với mục đích giải quyết được tất cả các nhu cầu “ngoại lệ” này.
Vì thế, người ta biết rằng mỗi bậc cha mẹ đều phải ý thức được trách
nhiệm của mình trong việc giúp trẻ phát triển đúng mức.
Tại Hoa Kỳ, vào năm 1993, việc giáo dục tại tư gia đã được chính thức
công nhận là hợp pháp trên 50 tiểu bang. Điều đó có nghĩa là, phụ huynh
có quyền dạy cho con em học tại nhà mà không cần đến trường cho đến khi
các em thi vào đại học. Sự khác biệt giữa các tiểu bang về luật này là,
có 9 tiểu bang đòi hỏi phụ huynh phải có bằng cấp chuyên môn mới được
giáo dục con em tại nhà, nhưng 41 tiểu bang khác không đòi hỏi điều đó.
Có nghĩa là, kết quả cuối cùng trong việc học của các em sẽ được xác
nhận tại ngưỡng cửa bước vào đại học.
Luật này đáp ứng một thực tế là rất nhiều bậc cha mẹ đã đứng ra nhận
trách nhiệm giáo dục học vấn cho con em mình khi nhận thấy những phát
triển đặc biệt của chúng. Người ta đã thống kê được con số này, và ở 12
tiểu bang có tỷ lệ các em học tập ở nhà cao nhất, tỷ lệ các em chiếm đến
1,5% tổng số. Quả là một con số đáng kinh ngạc, và nó chứng tỏ rằng
việc cha mẹ trực tiếp tham gia giáo dục học vấn cho con cái không phải
là chuyện xa vời hay khó hiểu nữa. Điều quan trọng hơn nữa là hầu hết
các em được học tại nhà, khi dự thi để công nhận trình độ đều vượt xa
những trẻ em được học theo cách thông thường tại nhà trường.
Trở lại điều kiện nước ta, vấn đề chưa đi xa đến mức có những trẻ hoàn
toàn học tập tại nhà. Tuy nhiên, việc phụ huynh phải bắt tay vào giúp đỡ
con em trong học tập – hoặc nhờ các thầy cô giáo đến tại nhà – không
còn là xa lạ nữa. Với những trường hợp đặc biệt khi trẻ quá yếu kém hoặc
quá vượt trội, rõ ràng điều này là cực kỳ cần thiết để đảm bảo cho mức
phát triển bình thường của trẻ.
Con cái đối với cha mẹ
Tính độc lập của con cái trong gia đình ngày nay cao hơn nhiều so với
trước đây, điều đó có lẽ không sao phủ nhận được. Ngay cả khi con cái
còn đang cắp sách đến trường, chúng vẫn có những khía cạnh riêng tư mà
cha mẹ buộc phải tôn trọng. Còn cho đến tuổi trưởng thành thì khỏi cần
phải nói, quyền quyết định cuộc đời mình khi đã trưởng thành có khi còn
được cả pháp luật bảo vệ nữa, nói gì đến chuyện “cha mẹ đặt đâu con ngồi
đó” như ngày xưa!
Trong bối cảnh thay đổi khá nhanh chóng đó, một số người đã không giữ
được các nề nếp truyền thống tốt đẹp của ngày xưa trong việc hiếu kính
cha mẹ. Đối với thế hệ lớn tuổi trước đây, điều này rất hiếm khi xảy ra.
Người ta được dạy dỗ rằng “cha mẹ là trời biển” từ những ngày còn tấm
bé. Ngày nay, tuy quan điểm ấy thật ra chẳng hề thay đổi, nhưng sự lạm
dụng “chủ nghĩa bình đẳng” và “tự do” nhiều khi đã đẩy lùi cả những nếp
nghĩ đã ăn sâu từ nhiều đời trước.
Thật ra, con cái trong thời đại này cũng không cần thiết phải nhất nhất
cúi đầu vâng theo các cụ. Có những điều mà các cụ nếu bảo thủ sẽ không
sao hiểu được, hoặc có hiểu cũng không chấp nhận được, nhưng nó đã trở
thành có thật trong thời đại mới rồi. Tuy nhiên, điều này nhất định
không thể đưa ra làm một lý do chính đáng để con cái có thể coi thường
các đấng sinh thành.
Trong một chừng mực nào đó, sự tôn kính đối với cha mẹ là một yêu cầu
đến nay vẫn không thay đổi trong nền văn hoá dân tộc ta, loại trừ những
kẻ mất gốc. Tuy nhiên, một nhận thức mới về điều này cần được nêu ra.
Đôi khi, việc không nghe theo lời các cụ không có nghĩa là đánh mất đi
sự tôn kính. Vấn đề là ở chỗ, chúng ta phải giải thích như thế nào hoặc
hành xử khéo léo ra sao để cho các cụ có thể cảm thông được với lý do
buộc chúng ta phải quyết định làm như thế.
Chẳng hạn, một khi bạn đã suy nghĩ, cân nhắc kỹ lưỡng mọi yếu tố và
quyết định mở một cửa hiệu vào thời điểm thuận lợi. Nếu người mẹ già của
bạn khăng khăng không chịu đồng ý chỉ vì lý do “năm nay không hạp
tuổi”, có lẽ bạn cũng không thể vì thế mà bỏ lỡ thời cơ thực hiện quyết
định của mình. Tuy nhiên, bạn cần tôn trọng sự phản đối đó. Hãy làm hết
sức mình để giải thích những “quan điểm mới” cho bà cụ hiểu. Sự khéo léo
của bạn là làm thế nào đó mà bà cụ không hiểu vấn đề theo cách là “nó
đã lớn nên chẳng cần nghe lời cha mẹ”.
Từ khi bạn bắt đầu bước vào tuổi trưởng thành, tự mình chịu trách nhiệm
về những hành vi của mình, thì việc đối xử với cha mẹ như thế nào là một
trong những vấn đề quan trọng mà bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều về sau
nếu không quan tâm đúng mức. Tôi phải cảnh giác bạn điều này vì về mặt
tâm lý có một sự thật là, tuy sống với cha mẹ từ bé đến lớn, bạn chắc
chắn chưa hoàn toàn hiểu hết các cụ đâu!
Tôi có thể đơn cử một ví dụ mà thật ra cũng chẳng mới mẻ gì. Ca dao ta có câu:
“Lên non mới biết non cao,
Nuôi con mới biết công lao mẫu từ.”
Vâng, nếu bạn lập một gia đình của riêng mình và có con cái. Ngay vào
cái đêm đầu tiên khi mà bạn thức trắng với tiếng khóc của trẻ con, có lẽ
là lúc bạn mới bất ngờ bắt đầu nhận ra mình đã chưa hiểu hết những nỗi
nhọc nhằn của cha mẹ khi xưa. Và đó chỉ là điểm khởi đầu thôi, vì bạn
cũng chỉ mới bắt đầu “lên non” thôi mà. Hãy đợi đấy, khi bạn thực sự đã
“biết non cao” rồi, tôi tin là bạn không còn nghĩ về cha mẹ mình một
cách giản đơn như trước đây.
Vấn đề đặt ra ở chỗ là, đã quá muộn hay chưa? Nếu bạn có đủ may mắn để
nói “chưa”, tôi xin chúc mừng bạn. Bởi vì không ít người đã phải ôm lòng
ray rứt suốt quãng đời còn lại chỉ vì khi “hiểu ra thì sự đã rồi”.
Việc tôn kính cha mẹ là một nguyên tắc sống đẹp chẳng những thể hiện
lòng biết ơn đối với những bậc đã sinh ra và dưỡng dục chúng ta nên
người, mà nó còn là một trong các chìa khoá để thu phục lòng người. Tôi
nói điều này có lẽ một số người sẽ lấy làm lạ. Tuy nhiên, thực tế là như
vậy. Bởi vì chúng ta đang sống trong một xã hội mà những truyền thống
văn hoá dân tộc luôn được tôn trọng, cộng đồng xã hội luôn tán thành với
những nét đẹp trong truyền thống văn hoá của cha ông. Trong một xã hội
như thế, một người có lòng hiếu kính với cha mẹ dễ có được thiện cảm từ
những người khác là điều tất nhiên, không có gì lạ. Thậm chí, đã có
nhiều nhà chính trị xưa kia lợi dụng yếu tố này để thu phục lòng người.
Chúng ta không có những dụng tâm giả tạo như họ, nhưng tác động thực tế
của vấn đề là không thể phủ nhận. Hãy tự trả lời câu hỏi này: Nếu bạn
đến chơi nhà một người bạn và tình cờ chứng kiến sự hiếu kính chân thành
của người ấy đối với cha mẹ, bạn sẽ có ấn tượng như thế nào? Vâng, tôi
tin là nhiều người khác cũng giống như bạn thôi.
Nếu bạn vẫn còn được sống chung với cha mẹ khi đã trưởng thành, đó là
một điều cực kỳ may mắn. Đa số trong chúng ta không có được may mắn đó.
Như đã nói trong một phần trước đây, ngày nay hiếm khi có những đại gia
đình mà ông bà, cha mẹ và con cái cùng chung sống. Hầu hết chúng ta phải
sống riêng một cách độc lập ngay sau khi lập gia đình.
Phần lớn những người được sống chung với cha mẹ sau khi đã lập gia đình
riêng phải là con trưởng hoặc con út. Phải có những lý do đặc biệt nào
đó thì các cụ mới sống chung với một trong những người con khác.
Nếu bạn sống chung với cha mẹ, chỉ cần bạn nhận thức đúng được vấn đề,
bạn sẽ có thể biết được mình phải làm gì. Nhưng nếu bạn không có may mắn
đó – mà đa số chúng ta đều kém may mắn – bạn cần biết cách hiếu kính
cha mẹ cho dù mình không sống chung cùng các vị.
Ca dao ta có câu:
“Cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng,
Con nuôi cha mẹ con tính tháng tính ngày.”
Tuy nghe có vẻ thật chua chát, nhưng thật không may là điều này lại hoàn
toàn đúng với một số khá đông người. Tôi mong là bạn không nằm trong số
đó.
Trong số những người mà tôi quen biết, rất ít người nghĩ đến việc mình
phải làm một cái gì đó để báo đáp, hoặc ít ra cũng là để bày tỏ lòng
biết ơn đối với cha mẹ. Có nhiều lý do dẫn đến điều đó trong thời đại
này.
Trước hết, cuộc sống ngày nay quá bận rộn đến nỗi người ta hầu như không
có thời gian dành cho những việc không cần thiết. Và thật không may là
nhiều người xem việc đi thăm viếng cha mẹ hoặc mua sắm cho các cụ dăm ba
món đồ... là việc không cần thiết! Đôi khi, họ suy nghĩ một cách đơn
giản như: “Anh Hai lo được việc ấy mà.”, hoặc “Nhà chú Út có thiếu thốn
thứ gì đâu...” Và với những cách nghĩ ấy, họ không xem việc dành thời
gian cho cha mẹ là cần thiết. Đáng buồn thay cho những người này đã “lên
non” mà vẫn còn chưa “biết non cao”.
Những cách suy nghĩ này còn xuất phát từ một đặc điểm của xã hội trong
thời đại mới. Chuẩn mực sống ngày nay đã lên khá cao so với trước đây,
đến nỗi cơm gạo để nuôi cha mẹ thật ra chẳng phải là vấn đề đáng kể đối
với nhiều người. Mức chi tiêu thường ngày của nhiều gia đình rơi vào
những khoản tiện nghi khác lớn hơn nhiều so với là “cơm ăn áo mặc” như
ngày xưa. Vì vậy, mỗi người con thường thấy không cần thiết phải đóng
góp năm mười ký gạo hoặc chút phí tổn nào đó vào việc nuôi dưỡng cha mẹ.
Một nguyên nhân khác nữa là khả năng tài chánh của các cụ. Một số cha mẹ
thời nay không cần đến sự nuôi dưỡng về mặt vật chất của con cái. Các
vị đã tính trước mọi điều từ khi còn làm việc được, và ngoài việc lo cho
con cái, các vị còn tích luỹ đủ để an hưởng tuổi già mà không cần con
cái phải quan tâm. Trong trường hợp này, nếu con cái không có một nhận
thức đúng đắn thì rất dễ quên đi trách nhiệm hiếu kính của mình.
Trong mọi trường hợp, vấn đề ở đây không phải là nuôi dưỡng cha mẹ bằng
cơm gạo. Có hai khía cạnh mà chúng ta cần phải nhận thức đúng trong vấn
đề này.
Thứ nhất, trong tuổi già cha mẹ luôn cần đến con cái không phải chỉ là
vấn đề nuôi dưỡng mà còn là yếu tố tình cảm. Dù không cần gì về vật
chất, cha mẹ vẫn rất cần con cái mang lại niềm vui cho mình bằng những
cử chỉ hiếu kính. Nhiều cụ ông hoặc cụ bà còn trở tính hờn dỗi với con
cái khi chúng không quan tâm đúng mức đến mình. Tục ngữ nói lên hiện
tượng tâm lý này bằng câu: “Một già một trẻ bằng nhau.” Ý nói tính khí
của người già thường quay trở lại giống như trẻ con.
Thứ hai, quan tâm đến cha mẹ là một yêu cầu xuất phát từ tự thân chúng
ta. Có thể các cụ cần hay không cần, nhưng bản thân chúng ta nhất định
phải làm điều đó nếu thực sự muốn “nên người”.
Ngoài ra, một vấn đề thiết thực cũng cần phải đề cập đến nữa. Sự hiếu
kính của bạn đối với cha mẹ chính là tấm gương dạy dỗ con cái của chính
mình. Có câu chuyện xưa nói lên ý nghĩa này như sau:
Có người con nuôi dưỡng ông cha già bệnh tật quá lâu mà không chết. Lâu
ngày chày tháng đâm ra nản lòng không chịu đựng nổi được nữa, anh ta mua
một chiếc xe kéo, đặt người cha lên đó rồi bảo đứa con trai phụ với
mình để kéo cha lên tận trên núi cao mà bỏ. Khi quay về, đi một đoạn anh
không thấy đứa con trai đâu cả, liền dừng lại để chờ. Lát sau, đứa con
lững thững lôi chiếc xe không trở về theo kịp anh ta. Anh quát thằng bé:
“Mày mang chiếc xe ấy về làm gì?” Thằng bé tròn xoe mắt nhìn anh rồi
nói: “Xe mới, còn tốt lắm. Có thể để dành sau này con dùng để kéo cha
được mà!”
Ngày nay, hoặc thậm chí cả ngày xưa, chắc là không có một câu chuyện như
thế thực sự xảy ra. Nhưng ý nghĩa trong câu chuyện thì không ai phủ
nhận được, thậm chí nó vẫn còn rất chính xác khi vận dụng vào ngày nay.
Những gì bạn làm cho cha mẹ, tất yếu sẽ là những gì bạn nhận được từ con
cái.
Có nhiều cách để bạn bày tỏ sự hiếu kính của mình đối với cha mẹ. Điều
quan trọng nhất là bạn phải thực sự muốn làm điều đó vì nhận ra tính
đúng đắn và sự cần thiết của nó.
Bạn có thể bắt đầu bằng cách dành ra một khoảng thời gian tối thiểu nào
đó cho cha mẹ trong thời biểu thường xuyên của mình. Đừng cho rằng chỉ
cần làm điều đó vào lúc rảnh rỗi. Sẽ không có lúc đó đâu. Nếu bạn đã
dành những thời gian nhất định cho con cái, thì bạn cũng cần phải dành
ra những khoản thời gian nhất định cho cha mẹ. Tôi không biết là bạn có
thể dành ra được bao nhiêu thời gian, hoặc sẽ sử dụng thời gian đó như
thế nào. Điều đó tuỳ nơi bạn, nhưng phải xem đây là việc thường xuyên,
quan trọng, không thể tuỳ tiện làm hay không làm.
Ngân sách gia đình cũng cần phải dành ra một khoản thích hợp cho cha mẹ.
Có thể là cha mẹ không hề cần đến, như tôi đã nói ở một đoạn trên,
nhưng niềm vui mà cha mẹ có được khi nhận một món quà nào đó của bạn là
có thật. Hơn thế nữa, việc làm ấy nhằm biểu lộ sự hiếu kính của bạn một
cách cụ thể, hơn là xuất phát từ nhu cầu cần thiết hay không của cha mẹ.
Bạn có thể dùng khoản tiền ấy một cách sáng tạo như thế nào để “mua
vui” cho cha mẹ cũng tốt, nếu như các vị không cần đến nó như một nhu
cầu sống.
Khi cha mẹ có đông con cái, điều quan trọng là không nên nhìn vào cách
ứng xử của những người con khác để quyết định việc làm của mình. Các
anh, chị hoặc em bạn có thể có hoặc không có sự hiếu kính đối với cha
mẹ, nhưng đó là chuyện của họ. Không nên lấy đó làm lý do ảnh hưởng đến
thái độ của bạn.
Một khi cha mẹ có bệnh tật hoặc quá suy yếu, vấn đề này càng dễ bộc lộ
rõ hơn. Hãy đối xử với cha mẹ bằng một tinh thần trách nhiệm cao của
riêng mình, đừng chú ý đến thái độ của các anh chị em khác.
Một điều nữa cần bàn thêm ở đây là cách đối xử với cha mẹ vợ hoặc cha mẹ
chồng. Trong thời đại ngày nay, nhận thức về vấn đề này đã thay đổi rất
xa so với trước đây. Khi quan hệ vợ chồng trở nên bình đẳng hơn trước
và chủ trương nam nữ bình quyền được tôn trọng, thì tất nhiên người con
gái cũng không còn bị xem là “nữ nhân ngoại tộc” như xưa kia nữa. Như
vậy, liệu người con gái đã lập gia đình còn có trách nhiệm với cha mẹ
tương đương như người con trai hay không?
Ở đây chúng ta có thể là đang đề cập đến một vấn đề còn mang tính lý
thuyết, tuy nhiên là một lý thuyết tích cực và hợp lý hơn. Từ góc độ đó,
việc đối xử với cha mẹ vợ hoặc cha mẹ chồng của mình nên được xem giống
như với cha mẹ ruột. Điều này chẳng những thể hiện một nét đẹp trong
cuộc sống mà chắc chắn còn góp phần vào việc củng cố quan hệ hôn nhân
vững chắc hơn, đồng thời cũng giáo dục con cái một cách thiết thực hơn.
Sở dĩ tôi nói đây là vấn đề mang tính lý thuyết, bởi vì trong thực tế
thì sự “bình quyền nam nữ” hoặc quan hệ “bình đẳng” giữa vợ chồng vẫn
còn rất nhiều giới hạn, và quan niệm cũ vẫn còn ăn sâu trong suy nghĩ
của rất nhiều người. Tuy nhiên, theo đà phát triển của xã hội văn minh
ngày nay thì có lẽ không bao lâu rồi lý thuyết cũng sẽ hoàn toàn trở
thành hiện thực.
Quan hệ giữa anh, chị, em với nhau
Với những thế hệ trước đây, hầu hết các gia đình đều đông con, thậm chí
còn có nhiều gia đình một người cha mà có đến hai, ba người mẹ, nên quan
hệ giữa anh, chị, em với nhau phức tạp hơn ngày nay rất nhiều. Ngày
nay, mỗi gia đình chỉ thường có từ một đến hai con, hoặc nhiều lắm là ba
con – tất nhiên vẫn còn một số ngoại lệ – thì quan hệ giữa anh, chị, em
trong gia đình trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Người Việt Nam có truyền thống xem trọng huyết thống kèm theo với việc
phân biệt tôn ti trật tự. Nếu như anh em trai cùng một nhà trong tiếng
Anh chỉ dùng cùng một từ “brother” để chỉ đến, thì người Việt phân biệt
rõ ràng anh hay em. Hơn thế nữa, quan điểm “quyền huynh thế phụ” cho đến
nay vẫn được không ít người tôn trọng.
Đã phân biệt tôn ti trật tự, thì cung cách ứng xử cũng phải có sự khác
biệt nhau. Làm anh, chị thì bao giờ cũng phải biết nhường nhịn các em.
Tuy có “quyền” hơn nhưng đồng thời trách nhiệm cũng lớn hơn, phải biết
lo lắng cho các em và nhiều khi thay thế cha mẹ trong nhiều công việc có
thể được. Ngược lại, làm em thì phải tôn kính anh chị, biết giữ bổn
phận của mình. Những điều đó tạo thành một khuôn mẫu chung hầu như có
thể thấy ở tất cả mọi gia đình Việt Nam.
Quan hệ giữa anh, chị, em với nhau trong thời gian chung sống dưới mái
gia đình nói chung là như vậy. Ở đây không cần thiết phải phân tích
nhiều hơn mới thấy được.
Tuy nhiên, vấn đề quan trọng hơn là khi mỗi người đều đã lập gia đình
riêng của mình, liệu mối quan hệ đó được gìn giữ như thế nào? Rất nhiều
người không xem đây là vấn đề cần thiết, mà chỉ duy trì một mối quan hệ
tuỳ thuộc vào điều kiện sinh sống hoặc làm việc của mình. Người ta ít
nghĩ đến việc phải làm thế nào đó để củng cố những mối quan hệ mà thật
ra là vô cùng quan trọng vì không sao thay thế được.
Tục ngữ có câu “Giọt máu đào hơn ao nước lã.” Ngày nay chúng ta thường
lặn hụp nhiều hơn trong “ao nước lã” mà ít khi chủ động làm điều gì đó
để củng cố quan hệ với những “giọt máu đào” của mình.
° ° °
Trong cuộc sống trôi chảy bình thường, chúng ta rất ít khi nhớ đến anh
hay chị, em của mình. Mỗi người một gia đình, thường là tất bật với vấn
đề sinh kế, cho dù có thong thả đôi chút về vật chất cũng khó lòng mà
rảnh rỗi được trong thời đại này.
Nhưng một khi có điều gì đó bất thường xảy đến. Một tai nạn, một cơn
bệnh nặng, hoặc thậm chí một sự thất bại nặng nề, suy sụp trong công
việc... thì những người đầu tiên mà chúng ta nhớ đến chính là các anh,
chị em của mình. Hơn thế nữa, họ cũng thường chính là những người đầu
tiên quan tâm tìm đến với chúng ta. Đó là những người mà chúng ta có thể
tin cậy, chia sẻ, dựa dẫm trong bất cứ trường hợp nào. Ngoài mối quan
hệ huyết thống bao giờ cũng được xem trọng trong truyền thống dân tộc
ta, thì suốt cả một thời thơ ấu gắn bó bên nhau dưới mái gia đình cũng
là một yếu tố khiến cho chúng ta không thể nào tìm được một quan hệ
tương đương ở bất kỳ ai khác. Lời xưa nói: “Anh em như chân với tay, vợ
chồng áo mặc thay ra thay vào.” Điều đó cũng có những cơ sở vững chắc
của nó. Người ta có thể ly dị với vợ hoặc chồng chứ không thể thay đổi
được quan hệ ruột thịt giữa người trong một nhà.
Tuy nhiên, liên hệ huyết thống cũng chưa phải là yếu tố tuyệt đối để đảm
bảo một quan hệ tốt đẹp. Anh em với nhau là “tình”, còn có gắn bó với
nhau đến mức nào cũng còn tuỳ nơi cái “nghĩa” nữa. Tình nghĩa có quân
bình, đầy đủ thì quan hệ mới có thể tốt đẹp bền vững. Cái “nghĩa” ở đây
chính là cung cách đối xử với nhau qua thời gian.
Nếu bạn nhận thức được tầm quan trọng của mối quan hệ tốt đẹp với anh,
chị em, bạn sẽ biết cách làm thế nào để củng cố tốt mối quan hệ đó.
Nếu bạn có được những người anh, chị em gắn bó tốt, bạn có được những
chỗ dựa tinh thần rất quan trọng, cần thiết trong những lúc sóng gió của
cuộc đời. Một điều nữa cũng quan trọng không kém mà đôi khi bạn có thể
không nghĩ đến. Đó là mối quan hệ tốt cho con cái của mình. Nếu như
“trăm người bạn vẫn chưa phải là thừa”, thì tại sao bạn không cố gắng
gìn giữ cho con cái mình những mối quan hệ đáng tin cậy trong cuộc đời
chúng?
° ° °
Chỉ cần bạn nhận thức đúng được tầm quan trọng của vấn đề, và thật lòng
muốn làm, bạn sẽ làm được. Vì có rất nhiều cách đơn giản mà hiệu quả để
bạn làm điều ấy.
Hãy dành thời gian nghĩ đến các anh, chị, em của mình, cho dù họ đang
sinh sống ở đâu đó, gần hay xa bạn. Nếu bạn có ít thời gian, hãy giữ
liên lạc với họ ít nhất mỗi tháng một lần. Điều quan trọng là hãy làm
điều đó một cách chân thành và đều đặn, chẳng hạn vào đầu tháng hoặc
cuối tháng, hoặc theo một định kỳ thích hợp nào đó. Họ sẽ nhận ra là bạn
đang quan tâm đến họ, không chỉ là việc chợt nhớ đến một cách tình cờ.
Trong thời hiện đại này, bạn đừng bảo là khó làm điều ấy, vì như vậy sẽ
là tự dối mình. Bạn có thể dùng điện thoại, thư tín... cách nào cũng
được. Hơn thế nữa, nếu không nhận được sự hồi âm, phúc đáp, cũng đừng
lấy điều đó làm đáng buồn hay hờn giận. Không phải ai cũng có thể nhạy
cảm đến mức nhận ra ngay mọi việc, nhưng nếu bạn kiên trì, bạn sẽ nhận
được kết quả xứng đáng.
Nếu có dịp nào đó bạn có thể sắp xếp đưa con cái đi chơi, hãy nghĩ đến
việc viếng thăm các anh, chị, em của mình như một trong những nơi ưu
tiên. Thử tưởng tượng, bọn trẻ sẽ được chơi đùa với nhau trong một tình
thân ấm áp khác hẳn với những quan hệ bạn bè thông thường của chúng.
Điều đó đủ để bù đắp cho sự quan tâm của bạn. Về phần bạn, những dịp này
sẽ vô cùng thuận tiện để anh em, chị em ngồi ôn lại những kỷ niệm xưa –
những kỷ niệm mà tôi tin là bao giờ cũng rất đẹp đối với mỗi người, bởi
vì ngay cả một trận đòn dữ dội của thời thơ ấu thì ngày nay cũng sẽ
được nhớ đến một cách thú vị và trân trọng. Đó là những giây phút đẹp mà
bạn không thể tìm thấy ở bất kỳ một nơi nào khác. Điều đó nuôi dưỡng
tinh thần bạn, tiếp thêm sức mạnh cho bạn trong cuộc sống khó khăn, vất
vả.
Nếu như bạn may mắn có cha mẹ vẫn còn sống trên đời này, bạn có thể đề
nghị với các anh, chị, em của mình những dịp cùng đến thăm cha mẹ. Đây
là một ý hay, vì bạn sẽ được sống lại không khí gia đình thân mật của
ngày xưa và đồng thời giáo dục cho con cái mình mối quan hệ tốt trong
dòng tộc.
Ngày xưa các cụ luôn tôn trọng tục lệ “ăn giỗ” ở nhà một vị tộc trưởng
hoặc đích tôn, vì những người này chịu trách nhiệm cúng giỗ ông bà. Đây
là một tục lệ mang nhiều ý nghĩa sâu xa mà rất tiếc là trong thời hiện
đại chúng ta không giữ được nhiều.
° ° °
Ngày tôi còn nhỏ, cứ mỗi dịp được theo cha mẹ đi “ăn giỗ” là trong lòng
vô cùng náo nức, mừng vui. Tôi chưa đủ trí khôn để hiểu được ý nghĩa của
việc thờ cúng ông bà, nhưng tôi cảm nhận được sâu sắc mối quan hệ thân
mật với những người trong dòng họ mỗi lần được về ăn giỗ. Người về ăn
giỗ rất đông, và điều thú vị là bất cứ ai trong số họ cũng đều có quan
hệ huyết thống xa gần với gia đình. Tôi được chỉ cho biết những ông, bà,
cô, chú, bác, anh, chị, cháu ... đủ mọi thứ bậc không sao nhớ hết. Tôi
thích nhất là có những “đứa cháu” gọi tôi đến bằng chú hoặc bác mà chúng
lớn hơn tôi đến mươi, mười lăm tuổi!
Ngày nay những đám giỗ lớn như thế không còn nữa. Nhưng vào ngày giỗ ông
nội hoặc bà nội tôi, các cô, chú vẫn thường quy tụ về nhà tôi, cùng với
con cái của họ, vì cha tôi là con trai lớn nhất. Vào những dịp này,
người lớn trẻ con đều vui vẻ, tràn đầy tình thân mật. Tôi không biết ông
nội hay bà nội có về chứng giám lòng thành của con cháu hay không,
nhưng chắc chắn một điều là nếu còn sinh tiền các vị sẽ lấy làm sung
sướng khi thấy con cháu vẫn giữ được tình thân như thế.
Đó là điều mà ngày nay chúng ta vẫn còn làm được, nếu muốn. Hầu hết
người Việt Nam không ai là không có tục cúng giỗ ông bà hàng năm. Nhưng
việc tổ chức “phần ai nấy cúng” như ngày nay vẫn thường được thực hiện
“cho thuận tiện” là một sai lầm. Trong anh chị em nên thống nhất việc
cúng giỗ phải do một người tổ chức mà thôi. Nếu cha mẹ đã mất, người ấy
thường là con trai lớn nhất. Nếu cha mẹ còn sống, người cúng giỗ sẽ là
người đang sống với cha mẹ, bất kể đó là con trưởng, con thứ hay con út.
Những người khác có trách nhiệm đưa con cái về “ăn giỗ”. Đây là một cơ
hội vô cùng quý giá để anh chị em trong gia đình cùng gặp gỡ nhau và
siết chặt tình thân, gắn bó nhau hơn nữa.
Thật ra, trong thực tế thì quan hệ giữa anh, chị, em một nhà với nhau
không phải bao giờ cũng hoàn toàn êm đẹp. Đôi khi, vì cuộc sống khó
khăn, chúng ta rất dễ có những đụng chạm, xích mích với nhau. Tuy nhiên,
nếu hiểu được tầm quan trọng của một mối quan hệ tốt và lâu dài cho bản
thân cũng như con cái mình về sau, chúng ta có thể cởi mở hơn, dễ cảm
thông hơn và cũng nhẫn nhục hơn. Chỉ cần được như thế, bạn sẽ thấy không
có xích mích nào là không thể hàn gắn, hoà giải được.