9. PHẨM NHÂN
97. KINH ĐẠI NHÂN[1]
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật du hóa tại Câu-lâu-sấu, ở Kiếm-ma-sắt-đàm, một đô ấp của Câu-lâu[02].
Bấy giờ, Tôn giả A-nan, một mình tĩnh tọa tại một nơi vắng vẻ,
tâm nghĩ như vầy, ‘Kỳ diệu thay, pháp duyên khởi này! Thật là vô cùng
sâu sắc và ánh sáng cũng thật là vô cùng sâu sắc[03], nhưng ta quán sát thấy rất nông cạn, rất nông cạn!’[04]
Rồi vào lúc xế, Tôn giả A-nan rời chỗ tĩnh tọa, qua đến chỗ Phật, đảnh lễ chân Ngài, rồi đứng sang một bên, bạch rằng:
“Bạch Thế Tôn, hôm nay con một mình tĩnh tọa tại một nơi thanh
vắng, tâm nghĩ như vầy, ‘Kỳ diệu thay, duyên khởi này! Thật là vô cùïng
sâu sắc, nhưng ta quán sát thấy rất nông cạn, rất nông cạn!”
Đức Thế Tôn bảo:
“A-nan, ngươi chớ nghĩ rằng ‘Duyên khởi này rất nông cạn, rất
nông cạn!’ Vì sao? Vì duyên khởi này thật là vô cùng sâu sắc và ánh sáng
cũng thật là vô cùng sâu sắc.
“Này A-nan, đối với duyên khởi này, vì không biết như thật, thấy
như thật, không giác ngộ, không thấu triệt, nên khiến chúng sanh ấy dính
móc nhau như khung cửi rối ren, như đám uẩn-mạn[05]
mọc chằêng chịt, tấp nập huyên náo, đi từ đời này đến đời kia, từ đời
kia đến đời này, qua rồi lại, lại rồi qua, không thể ra khỏi vòng sanh
tử. A-nan, cho nên phải biết duyên khởi này thật vô cùng sâu sắc và ánh
sáng cũng rất là sâu sắc.
“A-nan, nếu có người hỏi: ‘Già và chết có duyên không?’ Nên đáp
như vầy, ‘Già, chết có duyên’. Nếu có người hỏi: ‘Già, chết có duyên
gì?’ Nên đáp như vầy: ‘Duyên nơi sanh vậy’.
“A-nan, nếu có người hỏi: ‘Sanh có duyên không?’ Thì nên đáp
rằng: ‘Sanh cũng có duyên’. Nếu có người hỏi rằng: ‘Sanh có duyên gì?’
Thì nên đáp rằng: “Duyên nơi hữu vậy”.
“A-nan, nếu có người hỏi: ‘Hữu có duyên không?’, thì nên đáp rằng
‘Hữu cũng có duyên’. Nếu có người hỏi: ‘Hữu có duyên gì?’, thì nên đáp
rằng: ‘Duyên nơi thủ[06] vậy’.
“A-nan, nếu có người hỏi: ‘Thủ có duyên không?’ Thì nên đáp rằng
‘Thủ cũng có duyên’. Nếu có người hỏi: ‘Thủ có duyên gì?’ Thì nên đáp
rằng: ‘Duyên nơi ái vậy’.
“A-nan, đó là duyên ái có thủ; duyên thủ có hữu; duyên hữu có
sanh; duyên sanh có già và chết, duyên già chết có buồn lo, khóc lóc,
buồn khổ, áo não; đều duyên nơi già chết mà có. Như thế là trọn đủ toàn
khối khổ đau to lớn.
“A-nan, duyên sanh có già chết. Đây nói duyên sanh có già chết;
nên biết, điều được nói là duyên sanh có già chết. A-nan, nếu không sự
sanh, như cá và loài cá, chim và loài chim, muỗi và loài muỗi, rồng và
loài rồng, thần và loài thần, quỷ và loài quỷ, trời và loài trời, người
và loài người; A-nan, các loài chúng sanh ấy, chúng sanh ấy, tùy theo
những chỗ ấy, chỗ ấy; nếu không sự sanh, mỗi loài và mỗi loài đều không
sanh, thì giả sử tách rời sự sanh, có già chết không?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng, nhân của già chết, tập của già chết, bản của già chết, duyên của già chết[07], gọi đó là sanh. Vì sao? Vì duyên nơi sanh nên có già chết.
“A-nan, duyên hữu có sanh. Đây nói là duyên hữu có sanh; nên biết, điều được nói là duyên hữu có sanh.
“A-nan, nếu không có hữu, như cá và loài cá, chim và loài chim,
muỗi và loài muỗi, rồng và loài rồng, thần và loài thần, quỷ và loài
quỷ, trời và loài trời, người và loài người. A-nan, các loài chúng sanh
ấy, chúng sanh ấy tùy theo những chỗ ấy, chỗ ấy; nếu không có sự hữu,
mỗi loài và mỗi loài đều không có hữu, thì giả sử tách rời sự hữu, có
sanh chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của sanh, tập khởi của sanh, bản
của sanh, duyên của sanh, gọi đó là hữu. Vì sao? Vì duyên hữu nên có
sanh.
“A-nan, duyên thủ có hữu. Đây nói là duyên thủ có hữu; nên biết,
điều được nói là duyên thủ có hữu. A-nan, nếu không có thủ, mỗi loài và
mỗi loài đều không có thủ, thì giả sử tách rời thủ, sẽ có hữu chăng? Thi
thiết có hữu chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của hữu, tập khởi của hữu, bản của
hữu, duyên của hữu, gọi đó là thủ. Vì sao? Vì duyên thủ nên có hữu.
“A-nan, duyên ái có thủ. Đây nói là duyên ái có thủ; nên biết,
điều được nói là duyên ái có thủ. A-nan, nếu không có ái, mỗi loài và
mỗi loài đều không có ái, thì giả sử tách rời ái, sẽ có thủ chăng? Thiết
lập có thủ chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của thủ, tập khởi của thủ, bản của
thủ, duyên của thủ, gọi đó là ái. Vì sao? Vì duyên ái nên có thủ.
“A-nan, đó là duyên ái có cầu[08],
duyên cầu có lợi, duyên lợi có phân, duyên phân có nhiễm dục, duyên
nhiễm dục có trước, duyên trước có keo kiệt, duyên keo kiệt có bủn xỉn,
duyên bủn xỉn có bảo thủ[09].
“A-nan, vì duyên bảo thủ nên có dao gậy, đấu tranh, dua siểm, lừa
gạt, nói láo, nói hai lưỡi, khởi lên vô lượng pháp ác bất thiện. Như
vậy là trọn đủ toàn khối khổ đau to lớn.
“A-nan, nếu không có bảo thủ, tất cả đều không có bảo thủ, thì
giả sử tách rời bảo thủ sẽ có dao gậy, đấu tranh, dua siểm, lừa gạt, nói
láo, nói hai lưỡi, khởi lên vô lượng pháp ác bất thiện chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng dao gậy, đấu tranh, dua siểm, lừa gạt,
nói láo, nói hai lưỡi, khởi lên vô lượng pháp ác bất thiện thì nhân của
chúng, tập khởi của chúng, bản của chúng và duyên của chúng chính là bảo
thủ vậy. Vì sao? Vì duyên bảo thủ nên có dao gậy, đấu tranh, dua nịnh,
lừa gạt, nói láo, nói hai lưỡi, khởi lên vô lượng pháp ác bất thiện. Như
vậy là trọn đủ toàn khối khổ đau to lớn.
“A-nan, duyên bủn xỉn có bảo thủ. Đây nói là duyên bủn xỉn có bảo
thủ; nên biết, điều được nói là duyên bủn xỉn có bảo thủ. A-nan, nếu
không có bủn xỉn, tất cả đều không có bủn xỉn thì giả sử tách rời bủn
xỉn, có bảo thủ chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của bảo thủ, tập khởi của bảo thủ,
bản của bảo thủ, duyên của bảo thủ, gọi đó là keo kiệt vậy. Vì sao? Vì
duyên keo kiệt nên có bảo thủ.
“A-nan, duyên bỏn sẻn có keo kiệt. Đây nói là duyên bỏn sẻn có
keo kiệt; nên biết, điều được nói là duyên bỏn sẻn có keo kiệt. A-nan,
nếu không có bỏn sẻn, tất cả đều không có bỏn sẻn thì giả sử tách rời
bỏn sẻn, có keo kiệt chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của keo kiệt, tập khởi của keo
kiệt, bản nguyên của keo kiệt, duyên của keo kiệt, gọi đó là bỏn sẻn. Vì
sao? Vì duyên bỏn sẻn nên có keo kiệt.
“A-nan, duyên đắm trước có bỏn sẻn. Đây nói là duyên đắm trước có
bỏn sẻn; nên biết, điều được nói là duyên đắm trước có bỏn sẻn. A-nan,
nếu không có đắm trước, tất cả đều không có đắm trước, thì giả sử tách
rời đắm trước, có bỏn sẻn chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của bỏn sẻn, tập khởi của bỏn sẻn,
bản nguyên của bỏn sẻn, duyên của bỏn sẻn, gọi đó là đắm trước. Vì sao?
Vì duyên đắm trước nên có bỏn sẻn.
“A-nan, duyên dục có đắm trước. Đây nói là duyên dục có đắm
trước; nên biết, điều được nói là duyên dục có đắùm trước. A-nan, nếu
không có dục, tất cả đều không có dục thì giả sử tách rời dục, có đắm
trước chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của đắm trước, tập khởi của đắm
trước, bản của đắm trước, duyên của đắm trước, gọi đó là dục. Vì sao? Vì
duyên dục nên có đắm trước.
“A-nan, duyên phân biệt có nhiễm dục. Đây nói là duyên phân biệt
có nhiễm dục; nên biết, điều được nói là duyên phân biệt có nhiễm dục.
A-nan, nếu không có phân biệt, tất cả đều không có phân biệt thì giả sử
tách rời phân biệt, có nhiễm dục chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của nhiễm dục, tập khởi của nhiễm
dục, bản nguyên của nhiễm dục, gọi đó là phân. Vì sao? Vì duyên phần nên
có nhiễm dục vậy.
“A-nan, duyên lợi có phân biệt. Đây nói là duyên lợi có phân
biệt; nên biết, điều được nói là duyên lợi có phân biệt. A-nan, nếu
không có lợi, tất cả đều không có lợi thì giả sử tách rời lợi, có phân
biệt chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của phân biệt, tập khởi của phân
biệt, bản của phân biệt, duyên của phân biệt gọi đó là lợi. Vì sao? Vì
duyên lợi nên có phân biệt.
“A-nan, duyên cầu có lợi. Đây nói là duyên cầu có lợi; nên biết,
điều được nói là duyên cầu có lợi. A-nan, nếu không có cầu, tất cả đều
không có cầu, thì giả sử tách rời cầu, có lợi chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, nhân của lợi, tập khởi của lợi, bản của lợi, duyên của lợi, gọi đó là cầu. Vì sao? Vì duyên cầu cho nên có lợi.
“A-nan, duyên ái có cầu. Đây nói là duyên ái có cầu; nên biết, điều được nói là duyên ái có cầu.
“A-nan, nếu không có ái, tất cả đều không có ái, thì giả sử tách rời ái, có cầu chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của cầu, tập khởi của cầu, bản của
cầu, duyên của cầu, gọi đó là ái. Vì sao? Vì duyên ái nên có cầu.
“A-nan, dục ái và hữu ái, hai pháp này nhân thọ[10], duyên thọ đưa đến.
“A-nan, nếu có người hỏi ‘Thọ có duyên không?’ thì nên đáp rằng
‘Thọ cũng có duyên’. Nếu có người hỏi ‘Thọ có duyên gì?’ thì nên đáp
rằng ‘Thọ duyên với xúc’[11] nên biết rằng: duyên xúc có thọ.
“A-nan, nếu không có nhãn xúc, tất cả đều không có nhãn xúc thì
giả sử tách rời nhãn xúc sẽ có duyên nhãn xúc mà sanh ra lạc thọ, khổ
thọ, bất khổ bất lạc thọ chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, nếu không có nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý xúc, tất cả đều
không có ý xúc, thì giả sử tách rời ý xúc sẽ có duyên ý xúc mà sanh ra
lạc thọ, khổ thọ, bất khổ bất lạc thọ chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của thọ, tập khởi của thọ, bản của
thọ, duyên của thọ, gọi đó là xúc. Vì sao? Vì duyên xúc nên có thọ vậy.
“A-nan, nếu có người hỏi ‘Xúc có duyên không?’ thì nên đáp rằng
‘Xúc có duyên’. Nếu có người hỏi ‘Xúc có duyên gì?’ thì nên đáp rằng
‘Duyên danh sắc’. Nên biết rằng duyên danh sắc có xúc.
“A-nan, sở hành, sở duyên[12] có
danh thân[13]. Rời hành này, ly duyên này thì có hữu đối xúc[14] chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, sở hành, sở duyên có sắc thân. Rời hành này, ly duyên này thì có tăng ngữ xúc chăng?[15]“
“Bạch Thế Tôn, không”.
“Giả sử rời danh thân và sắc thân thì sẽ có xúc, thi thiết xúc chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của xúc, tập khởi của xúc, bản của
xúc, duyên của xúc, gọi đó là danh sắc. Vì sao? Vì duyên danh sắc nên
có xúc.
“A-nan, nếu có người hỏi ‘Danh sắc có duyên chăng?’ thì nên đáp
rằng ‘Danh sắc có duyên’. Nếu có người hỏi ‘Danh sắc có duyên gì?’ thì
nên đáp rằng ‘Duyên thức’. Nên biết rằng duyên thức có danh sắc.
“A-nan, nếu thức không vào thai mẹ mà chỉ có danh sắc, thì có thành thân này chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, nếu thức mới vào thai, liền ra tức khắc thì danh sắc hợp với tinh chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, nếu thức của trẻ nhỏ, con trai hay con gái, bị đoạn hoại không còn, thì danh sắc tăng trưởng dần được chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của danh sắc, tập khởi của danh
sắc, bản của danh sắc, duyên của danh sắc, gọi đó là thức. Vì sao? Vì
duyên thức nên có danh sắc.
“A-nan, nếu có người hỏi ‘Thức có duyên chăng?’ thì nên đáp rằng
‘Thức có duyên’. Nếu có người hỏi ‘Thức có duyên gì?’ thì nên đáp rằng
‘Duyên danh sắc’. Nên biết rằng duyên danh sắc có thức.
“A-nan, nếu thức không có danh sắc, nếu thức không an lập, không
dựa vào danh sắc thì thức có sanh, có già, có bệnh, có chết chăng? Có
khổ chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên biết rằng nhân của thức, tập khởi của thức, bản
của thức, duyên của thức, gọi đó là danh sắc. Vì sao? Vì duyên danh sắc
nên có thức.
“A-nan, đó là duyên danh sắc có thức; duyên thức cũng có danh
sắc; do đó có tăng ngữ, do tăng ngữ có truyền thuyết, do truyền thuyết
mà có thể thi thiết là có, nghĩa là thức và danh sắc cùng đi đôi vậy[16].
“A-nan, thế nào là có một loại kiến chấp có thần ngã?[17]“
Tôn giả A-nan bạch Đức Thế Tôn:
“Thế Tôn là Pháp bản, Thế Tôn là Pháp chủ, Pháp do Thế Tôn, cúi
xin Thế Tôn nói điều đó. Con nay nghe xong, được biết ý nghĩa một cách
rộng rãi”.
Phật nói:
“A-nan, hãy lắng nghe kỹ. Hãy khéo tư niệm kỹ. Ta sẽ phân biệt cho thầy nghe ý nghĩa một cách rộng rãi”.
Tôn giả A-nan vâng lời dạy, lắng nghe.
Phật nói:
“A-nan, Hoặc có kiến chấp thọ là ngã[18].
Hoặc lại có kiến chấp không cho rằng thọ là ngã, nhưng thần ngã có cảm
thọ, mà tính cách của ngã là khả năng cảm thọ. Hoặc lại có kiến chấp
không cho rằng thọ là ngã và cũng không cho rằng ngã có cảm thọ, vì tính
cách của ngã là khả năng cảm thọ, mà chỉ cho rằng ngã không cảm thọ gì
cả.
“A-nan, Nếu có người cho rằng ‘thọ là thần ngã’, thì nên hỏi
người ấy rằng ‘Ông có ba cảm thọ, lạc thọ, khổ thọ và không khổ không
lạc thọ; trong ba cảm thọ này, ông cho thọ nào là ngã?’ A-nan, nên nói
tiếp với người ấy ‘Nếu lúc có cảm thọ về lạc thọ, thì ngay lúc ấy hai
cảm thọ kia, khổ thọ và không khổ không lạc thọ, diệt mất. Lúc ấy chỉ có
cảm thọ về lạc thọ, nhưng lạc thọ là pháp vô thường, khổ, hoại diệt’.
Nếu khi lạc thọ diệt rồi thì người ấy há không nghĩ rằng ‘Chẳng phải là
ngã diệt chăng?’ A-nan, nếu chỉ có cảm thọ về khổ thọ, thì lúc ấy hai
cảm thọ kia, lạc thọ và không khổ không lạc thọ, diệt mất. Người ấy lúc
đó chỉ có cảm thọï về khổ thọ, nhưng khổ thọ là pháp vô thường, khổ,
hoại diệt. Nếu khổ thọ đã diệt thì người ấy há không nghĩ rằng ‘Chẳng
phải
là ngã diệt chăng?’ A-nan, nếu chỉ có cảm thọ về bất khổ bất lạc thọ
thì lúc ấy cả hai cảm thọ kia, lạc thọ và khổ thọ, diệt mất. Người ấy
lúc đó chỉ có cảm giác về không khổ không lạc thọ, nhưng không khổ không
lạc thọ là pháp vô thường, khổ, hoại diệt. Nếu không khổ không lạc thọ
đã diệt thì người ấy há không nghĩ rằng ‘Chẳng phải là ngã diệt chăng?’
A-nan, thọ là pháp vô thường như vậy, chỉ xen lẫn khổ, lạc thì lại còn
chấp rằng thọ là ngã chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, thọ vô thường như vậy, chỉ xen lẫn khổ, lạc thì không nên chấp rằng thọ là ngã.
“A-nan, nếu lại có một loại kiến chấp không cho rằng thọ là ngã,
nhưng ngã có cảm thọ vì tính cách của ngã là khả năng cảm thọ, thì nên
nói với người ấy ‘Nếu ông không có thọ, thì thọ không thể có, không thể
nói rằng cái này là sở hữu của tôi’. A-nan, người kia còn chấp như vầy
‘Thọ không phải là ngã, nhưng ngã có cảm thọ, vì tính cách của ngã là
khả năng cảm thọ’ nữa chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên người kia không nên chấp như vầy ‘Thọ không phải
là ngã, nhưng ngã có cảm thọ, vì tính cách của ngã là khả năng cảm thọ’.
“A-nan, nếu lại có một loại kiến chấp không cho rằng thọ là ngã,
cũng không cho rằng ngã có cảm thọ, vì tính cách của ngã là khả năng cảm
thọ, mà chỉ chấp rằng ngã không cảm thọ gì cả, thì nên nói với người ấy
‘Nếu ông không có cảm thọ, hoàn toàn không có cảm thọ, nhưng nếu ngã ở
ngoài cảm thọ thì không thể nói ngã thanh tịnh’. A-nan, người kia còn
chấp ‘Thọ không phải là ngã, cũng không chấp ngã có cảm thọ, tính cách
của ngã là khả năng cảm thọ, mà chỉ chấp ngã hoàn toàn không có cảm thọ’
nữa chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, cho nên người kia không nên chấp như vầy ‘Thọ không phải
là ngã, cũng không chấp ngã có cảm thọ, tính cách của ngã là khả năng
cảm thọ, mà chỉ chấp ngã hoàn toàn không có cảm thọ’. Đó gọi là một loại
kiến chấp có ngã.
“A-nan, Thế nào là có loại kiến chấp không cho rằng có ngã?”
Tôn giả A-nan bạch Đức Thế Tôn:
“Thế Tôn là Pháp bản, Thế Tôn là Pháp chủ, Pháp do Thế Tôn. Cúi
xin Thế Tôn nói điều đó. Con nay nghe rồi được biết ý nghĩa rộng rãi”.
Phật bảo:
“A-nan, Hãy lắng nghe kỹ. Hãy khéo tư niệm kỹ. Ta sẽ phân biệt cho thầy nghe ý nghĩa một cách rộng rãi”.
Tôn giả A-nan vâng lời dạy, lắng nghe.
Phật nói:
“A-nan, nếu có người không cho rằng ‘Thọ là ngã, cũng không cho
rằng ngã có cảm thọ, vì tính cách của ngã là khả năng cảm thọ và cũng
không cho rằng ngã hoàn toàn không có cảm thọ’. Người ấy do không chấp
như vậy nên không còn thọ sanh ở thế gian này. Người ấy do không còn thọ
sanh nên không còn phiền lụy. Do không phiền lụy mà Bát-niết-bàn, biết
một cách như thật rằng ‘Sự sanh đã hết, phạm hạnh đã vững, điều cần làm
đã làm xong, không còn tái sanh nữa’.
“A-nan, đó gọi là tăng ngữ, do tăng ngữ có truyền thuyết, do
truyền thuyết mà thi thiết là có. Biết như vậy thì không còn gì để chấp
thủ.
“A-nan, nếu Tỳ-kheo chánh giải thoát như vậy thì không có kiến chấp rằng Như Lai còn hay Như Lai không còn sau khi chết[19]; chấp Như Lai vừa còn, vừa không còn; Như Lai không phải còn hay không còn. Đó gọi là có một loại không thấy có ngã.
“A-nan, Thế nào là có một quan niệm có thần ngã được chủ trương?
Tôn giả A-nan bạch Phật rằng:
“Thế Tôn là Pháp bản, Thế Tôn là Pháp chủ, pháp do Thế Tôn. Cúi
xin Thế Tôn nói điều đó. Con nay nghe rồi biết ý nghĩa rộng rãi”.
Phật bảo:
“A-nan, hãy lắng nghe kỹ. Hãy khéo tư niệm kỹ. Ta sẽ phân biệt cho thầy nghe ý nghĩa một cách rộng rãi”.
Tôn giả A-nan vâng lời, lắng nghe.
Phật nói:
“Hoặc trong một giới hạn sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được chủ
trương; hoặc trong một giới hạn không phải sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã
được chủ trương, nhưng trong một giới hạn sắc vô lượng mà quan niệm ngã
được chủ trương; hoặc trong một giới hạn không phải sắc nhỏ hẹp, cũng
không phải sắc vô lượng mà quan niệm ngã được chủ trương, nhưng với giới
hạn vô sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được chủ trương; hoặc không phải
trong giới hạn sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được chủ trương, cũng không
phải sắc vô lượng mà quan niệm ngã được chủ trương, cũng không phải vô
sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được chủ trương, nhưng trong giới hạn vô
sắc vô lượng mà quan niệm ngã được chủ trương.
“A-nan, nếu có trường hợp căn cứ vào giới hạn sắc nhỏ hẹp mà quan
niệm ngã được chủ trương thì người ấy trong hiện tại với sắc nhỏ hẹp
này mà quan niệm ngã được chủ trương, và đối với khi thân hoại mạng
chung cũng nói nó như vậy, cũng thấy nó như vậy. Nếu khi ngã tách ngoài
sắc nhỏ hẹp này, người ấy cũng suy niệm như vậy, tư duy nó như vậy, như
vậy. A-nan, như thế là có trường hợp căn cứ vào sắc nhỏ hẹp mà quan niệm
ngã được chủ trương. Như vậy, có trường hợp căn cứ vào sắc nhỏ hẹp mà
kiến chấp về ngã bị chấp trước.
“A-nan, nếu có trường hợp không căn cứ vào sắc nhỏ hẹp mà quan
niệm ngã được chủ trương, nhưng căn cứ vào vô lượng sắc mà quan niệm ngã
được chủ trương, thì người ấy trong hiện tại với vô lượng sắc này mà
quan niệm ngã được chủ trương, và đối với khi thân hoại mạng chung cũng
nói nó như vậy, cũng thấy nó như vậy. Nếu khi ngã tách khỏi vô lượng
sắc, người ấy cũng suy niệm như vậy, tư duy nó như vậy, như vậy. A-nan,
như thế, có trường hợp căn cứ vào vô lượng sắc mà quan niệm ngã được chủ
trương. Như vậy, với vô lượng sắc mà kiến chấp về ngã bị chấp trước.
“A-nan, nếu có trường hợp không căn cứ vào sắc nhỏ hẹp, cũng
không căn cứ vào sắc vô lượng, nhưng căn cứ vào vô sắc nhỏ hẹp mà quan
niệm ngã được chủ trương, thì người ấy, trong hiện tại, căn cứ vào vô
sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được chủ trương, khi thân hoại mạng chung
cũng nói nó như vậy, cũng thấy nó như vậy. Nếu khi ngã rời khỏi vô sắc
nhỏ hẹp, người ấy suy niệm như vậy, tư duy nó như vậy, như vậy. A-nan,
như thế có trường hợp căn cứ vào vô sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được
chủ trương. Như vậy với vô sắc nhỏ hẹp mà kiến chấp ngã bị chấp trước.
“A-nan, nếu có trường hợp không căn cứ vào sắc nhỏ hẹp, cũng
không căn cứ sắc vô lượng, cũng không căn cứ vô sắc nhỏ hẹp, nhưng căn
cứ vào vô sắc vô lượng mà quan niệm ngã được chủ trương, thì người ấy
trong hiện tại, với vô lượng vô sắc mà quan niệm ngã được chủ trương,
khi thân hoại mạng chung cũng nói nó như vậy, cũng thấy nó như vậy. Nếu
khi ngã rời khỏi vô lượng vô sắc, người ấy suy niệm như vậy, tư duy nó
như vậy, như vậy. A-nan, như thế có trường hợp căn cứ vào vô lượng vô
sắc mà quan niệm ngã được chủ trương. Như vậy, với vô lượng vô sắc mà
kiến chấp ngã bị chấp trước.
“A-nan, như vậy là có một loại quan niệm ngã được chủ trương.
“A-nan, thế nào là có một loại quan niệm vô ngã được chủ trương?
Tôn giả A-nan bạch Đức Thế Tôn:
“Thế Tôn là Pháp bản, Thế Tôn là Pháp chủ, Pháp do Thế Tôn. Cúi
mong Thế Tôn nói điều đó. Con nay nghe rồi được biết ý nghĩa rộng rãi”.
Phật bảo:
“A-nan, hãy lắng nghe kỹ. Hãy khéo tư niệm kỹ. Ta sẽ phân biệt cho thầy nghe ý nghĩa một cách rộng rãi”.
Tôn giả A-nan vâng lời dạy, lắng nghe.
Phật nói:
“A-nan, hoặc có trường hợp không căn cứ vào sắc nhỏ hẹp mà quan
niệm ngã được chủ trương, cũng không căn cứ vào sắc vô lượng, cũng không
căn cứ vào vô sắc nhỏ hẹp và cũng không căn cứ vào vô sắc vô lượng mà
quan niệm ngã được chủ trương.
“A-nan, nếu có trường hợp không căn cứ vào sắc nhỏ hẹp mà quan
niệm ngã được chủ trương, thì người ấy trong hiện tại không căn cứ vào
sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được chủ trương, khi thân hoại mạng chung
cũng không nói nó như vậy, cũng không thấy nó như vậy. Nếu khi ngã rời
khỏi sắc nhỏ hẹp, người ấy không suy niệm như vậy, cũng không tư duy nó
như vậy, như vậy. A-nan, như thế, có trường hợp không căn cứ vào sắc nhỏ
hẹp mà quan niệm ngã được chủ trương. Như vậy, với không sắc nhỏ hẹp mà
không kiến chấp ngã bị chấp trước.
“A-nan, nếu có trường hợp không căn cứ vào sắc vô lượng mà quan
niệm ngã được chủ trương, thì người ấy, trong hiện tại không căn cứ vào
sắc vô lượng mà quan niệm ngã được chủ trương, khi thân hoại mạng chung
cũng không nói nó như vậy, cũng không thấy nó như vậy. Nếu khi ngã rời
sắc vô lượng, người ấy không suy niệm như vậy, cũng không tư duy nó như
vậy, như vậy. A-nan, như thế có trường hợp không căn cứ vào sắc vô lượng
mà quan niệm ngã được chủ trương. Như vậy, với không sắc vô lượng mà
không kiến chấp ngã bị chấp trước.
“A-nan, nếu có trường hợp không căn cứ vào vô sắc nhỏ hẹp mà quan
niệm ngã được chủ trương, thì người ấy, trong hiện tại không căn cứ vào
vô sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được chủ trương, khi thân hoại mạng
chung cũng không nói nó như vậy, cũng không thấy nó như vậy. Nếu khi ngã
rời khỏi vô sắc nhỏ hẹp, người ấy không suy niệm như vậy, cũng không tư
duy nó như vậy, như vậy. A-nan, như thế có trường hợp không căn cứ vào
vô sắc nhỏ hẹp mà quan niệm ngã được chủ trương. Như vậy, với không vô
sắc nhỏ hẹp mà không kiến chấp ngã bị chấp trước.
“A-nan, nếu có trường hợp không căn cứ vào vô sắc vô lượng mà
quan niệm ngã được chủ trương, thì người ấy, trong hiện tại, không căn
cứ vào vô sắc vô lượng mà quan niệm ngã được chủ trương. Khi thân hoại
mạng chung cũng không nói nó như vậy, cũng không thấy nó như vậy. Nếu
khi ngã rời khỏi vô sắc vô lượng, người ấy không suy niệm như vậy, cũng
không tư duy nó như vậy, như vậy. A-nan, như thế có trường hợp không căn
cứ vào vô sắc vô lượng mà quan niệm ngã được chủ trương. Như vậy, với
vô sắc vô lượng mà không kiến chấp ngã bị chấp trước.
“A-nan, đó gọi là có một loại quan niệm vô ngã được chủ trương.
“Lại nữa, này A-nan, có bảy trú xứ của thức[20] và hai xứ[21]. Thế nào là bảy trú xứ của thức? Chúng sanh hữu sắc[22]
với các chủng loại thân khác nhau, các chủng loại tướng khác nhau, ấy
là loài người và loài trời cõi Dục. Đó là trú xứ thứ nhất của thức.
“Lại nữa, này A-nan, chúng sanh hữu sắc với các chủng loại thân
khác nhau, nhưng chỉ có một loại tưởng, ấy là Phạm thiên sơ sanh không
yểu thọ[23]. Gọi đó là trụ xứ thứ hai của thức.
“Lại nữa, này A-nan, chúng sanh hữu sắc với một loại thân nhưng nhiều chủng loại tưởng, ấy là Hoảng dục thiên[24]. Gọi đó là trụ xứ thứ ba của thức.
“Lại nữa, này A-nan, chúng sanh hữu sắc với một thân, với một
loại tưởng, ấy là Biến tịnh thiên. Gọi đó là trụ xứ thứ tư của thức.
“Lại nữa, này A-nan, chúng sanh vô sắc, vượt qua tất cả sắc
tưởng, diệt trừ hữu đối tưởng, không tư duy các loại tưởng, vào vô lượng
không xứ, thành tựu an trụ vô lượng không xứ, ấy là Vô lượng không xứ
thiên. Gọi đó là trụ xứ thứ năm của thức.
“Lại nữa, này A-nan, chúng sanh vô sắc, vượt qua tất cả vô lượng
không xứ, vào vô lượng thức xứ, thành tựu an trụ vô lượng thức xứ, ấy là
Vô lượng thức xứ thiên. Gọi đó là trụ xứ thứ sáu của thức.
“Lại nữa, này A-nan, chúng sanh vô sắc, vượt qua tất cả vô lượng
thức tưởng, vào Vô sở hữu xứ, thành tựu an trụ Vô sở hữu xứ, ấy là Vô sở
hữu xứ thiên. Gọi đó là trụ xứ thứ bảy của thức.
“Thế nào là có hai xứ? Chúng sanh hữu sắc không có tưởng, không có thọ, ấy là Vô tưởng thiên. Gọi đó là xứ thứ nhất.
“Lại nữa, này A-nan, chúng sanh vô sắc vượt qua tất cả Vô sở hữu
xứ, vào Phi hữu tưởng phi vô tưởng xứ, thành tựu an trụ Phi hữu tưởng
phi vô tưởng xứ, ấy là Phi hữu tưởng phi vô tưởng thiên. Gọi đó là xứ
thứ hai[25].
“A-nan, đối với trụ xứ thứ nhất của thức, chúng sanh hữu sắc với
các chủng loại thân, với các chủng loại tưởng, là loài người và loài
trời cõi Dục; nếu có Tỳ-kheo biết như thật trụ xứ ấy của thức, biết sự
tập khởi của trụ xứ của thức, biết sự diệt tận, vị ngọt, tai hoạn, biết
xuất yếu, thì này A-nan, Tỳ-kheo kia có thể vui thích nơi trụ xứ của
thức ấy, kế trước và trụ nơi trụ xứ ấy của thức chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, đối với trụ xứ thứ hai của thức, chúng sanh hữu sắc với
các chủng loại thân nhưng một chủng loại tưởng, là Phạm thiên sơ sanh
không yểu thọ; nếu có Tỳ-kheo biết như thật trụ xứ ấy của thức, biết sự
tập khởi của trụ xứ ấy của thức, biết sự diệt tận, biết vị ngọt, biết
tai hoạn, biết xuất yếu, thì này A-nan, Tỳ-kheo ấy có thể hoan lạc nơi
trụ xứ kia của thức, kế trước và trụ nơi trụ xứ kia của thức chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, đối với trụ xứ thứ ba của thức, chúng sanh hữu sắc với
một loại thân nhưng nhiều chủng loại tưởng, ấy là Hoảng dục thiên. Nếu
có Tỳ-kheo biết như thật trụ xứ ấy của thức, biết sự diệt tận, biết vị
ngọt, biết tai hoạn, biết xuất yếu, thì này A-nan, Tỳ-kheo ấy có thể
hoan lạc nơi trụ xứ kia của thức, kế trước và trụ nơi trụ xứ kia của
thức chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, đối với trụ xứ thứ tư của thức, chúng sanh hữu sắc với
một loại thân, với một loại tưởng, ấy là Biến tịnh thiên. Nếu có Tỳ-kheo
biết như thật trụ xứ ấy của thức, biết sự diệt tận, biết vị ngọt, biết
tai hoạn, biết xuất yếu, thì này A-nan, Tỳ-kheo ấy có thể hoan lạc nơi
trụ xứ kia của thức, kế trước và trụ nơi trụ xứ kia của thức chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, đối với trụ xứ thứ năm của thức, chúng sanh vô sắc, vượt
qua tất cả sắc tưởng, diệt trừ hữu đối tưởng, không tư duy các loại
tưởng, vào vô lượng không xứ, thành tựu an trụ vô lượng không xứ, ấy là
Vô lượng không xứ thiên. Nếu có Tỳ-kheo biết như thật trụ xứ ấy của
thức, biết sự diệt tận, biết vị ngọt, biết tai hoạn, biết xuất yếu, này
A-nan, vị Tỳ-kheo ấy có thể hoan lạc nơi trụ xứ kia của thức, kế trước
và trụ nơi trụ xứ kia của thức chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, đối với trụ xứ thứ sáu của thức, chúng sanh vô sắc vượt
tất cả vô lượng không xứ, vào vô lượng thức xứ, thành tựu an trụ vô
lượng thức xứ, ấy là Vô lượng thức xứ thiên. Nếu có Tỳ-kheo biết như
thật trụ xứ ấy của thức, biết sự diệt tận, biết vị ngọt, biết tai hoạn,
biết xuất yếu, thì này A-nan, Tỳ-kheo ấy có thể an lạc nơi trụ xứ kia
của thức, kế trước và trụ nơi trụ xứ kia của thức chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, đối với trụ xứ thứ bảy của thức, chúng sanh vô sắc vượt
qua tất cả vô lượng thức tưởng, vào Vô sở hữu xứ, thành tựu an trụ Vô sở
hữu xứ, ấy là Vô sở hữu xứ thiên. Nếu có Tỳ-kheo biết như thật trụ xứ
của thức, biết sự diệt tận, biết vị ngọt, biết tai hoạn, biết xuất yếu,
thì này A-nan, vị Tỳ-kheo ấy có thể hoan lạc nơi trụ xứ kia của thức, kế
trước và trụ nơi trụ xứ kia của thức chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, đối với trụ xứ thứ nhất, chúng sanh hữu sắc không có
tưởng, không có thọ, ấy là Vô tưởng thiên. Nếu có Tỳ-kheo biết như thật
trụ xứ ấy của thức, biết sự diệt tận, biết vị ngọt, biết tai hoạn, biết
xuất yếu, thì này A-nan, Tỳ-kheo ấy có thể hoan lạc nơi trụ xứ kia của
thức, kế trước và trụ nơi trụ xứ kia của thức chăng?”
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, đối với trụ xứ thứ hai của thức, chúng sanh vô sắc, vượt
qua tất cả Vô sở hữu xứ, vào Phi hữu tưởng phi vô tưởng xứ, thành tựu an
trụ Phi hữu tưởng phi vô tưởng xứ, ấy là Phi hữu tưởng phi vô tưởng
thiên. Nếu có Tỳ-kheo biết như thật xứ ấy của thức, biết sự diệt tận,
biết vị ngọt, biết tai hoạn, biết xuất yếu, thì này A-nan, Tỳ-kheo ấy có
thể hoan lạc nơi xứ kia của thức, kế trước và trụ nơi xứ kia của thức
chăng?
“Bạch Thế Tôn, không”.
“A-nan, nếu có Tỳ-kheo biết như thật bảy trụ xứ của thức và hai
xứ kia, tâm không nhiễm trước, được giải thoát thì gọi là Tỳ-kheo
A-la-hán danh tuệ giải thoát.
“Lại nữa, này A-nan, có tám giải thoát.
“Những gì là tám?”
“Sắc quán sắc, đó là giải thoát thứ nhất.
“Lại nữa, bên trong không sắc tưởng, bên ngoài quán sắc, đó là giải thoát thứ hai.
“Lại nữa, với tịnh giải thoát, tự thân chứng ngộ, thành tựu an trụ, đó là giải thoát thứ ba.
“Lại nữa, vượt qua tất cả sắc tưởng, diệt trừ hữu đối tưởng,
không tư duy các loại tưởng, vào vô lượng không xứ, thành tựu an trụ vô
lượng không xứ, đó là giải thoát thứ tư.
“Lại nữa, vượt qua tất cả vô lượng không xứ, vào vô lượng thức xứ, thành tựu an trụ vô lượng thức xứ, đó là giải thoát thứ năm.
“Lại nữa, vượt qua tất cả vô lượng thức xứ, vào Vô sở hữu xứ, thành tựu an trụ Vô sở hữu xứ, đó là giải thoát thứ sáu.
“Lại nữa, vượt qua tất cả Vô sở hữu xứ, vào Phi hữu tưởng phi vô
tưởng xứ, thành tựu an trụ Phi hữu tưởng phi vô tưởng xứ, đó là giải
thoát thứ bảy.
“Lại nữa, vượt qua tất cả Phi hữu tưởng phi vô tưởng xứ, tưởng
thọ diệt giải thoát, tự thân chứng ngộ, thành tựu an trụ, đó là giải
thoát thứ tám.
“A-nan, nếu có Tỳ-kheo biết như thật về bảy trụ xứ của thức và
hai xứ kia, tâm không nhiễm trước, được giải thoát, thành tựu an trụ và
với tám giải thoát này, thuận và nghịch mà tự thân chứng ngộ, thành tựu
an trụ và cũng do tuệ quán mà diệt tận các lậu, thì đó là Tỳ-kheo
A-la-hán, được gọi Câu giải thoát[26].”
Phật thuyết như vậy. Tôn giả A-nan và các Tỳ-kheo sau khi nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Bản Hán, quyển 24. Tương đương Pāli : D.15 Mahā-nidāna-suttaṃ. Hán, biệt dịch, No.1 (13), No.14, DTK.52.
- [02] Xem các kinh số 10, 175, 177.
- [03] Minh
diệc thậm thâm 明 亦 甚 深. Pāli: gambhīrāvabhāso; nhưng, avabhāso lại có
thể hiểu là “dáng vẻ” nên từ Pāli này được hiểu là “vẻ sâu sắc”
(Pāli-Engish Dict. PTS.).
- [04] Chí
thiển chí thiển 至 淺 至 淺. Pāli: (gambhīrāvabhāso ca...) me
uttānauttānako viya khāyati, ta thấy (vẻ sâu xa, xem cht. 3 trên) rất
rõ, rất tỏ rõ. Trong đó, uttānaka có nghĩa “dễ dàng (như nằm ngữa)” và
do đó, có nghĩa “công khai, minh bạch”. Bản Hán hiểu theo nghĩa cụ thể
nên nói là “rất nông cạn”.
- [05]
Uẩn-mạn thảo 蘊 蔓 草; không rõ, Pāli: muñjapabbaja, cỏ muñja (một loại
sậy, tên khoa học Saccharum munja) và cỏ pabbaja, chỉ chung lau sậy.
- [06] Nguyên Hán: thọ 受.
- [07]
Nhân, tập, bản, duyên 因 習 本 緣. Pāli: hetu, samudayo, nidānaṃ, paccayo.
Các bản đều chép là 習 (tập quán), nhưng đối chiếu Pāli, nên hiểu là 集
(tập khởi).
- [08] Duyên ái hữu cầu 緣 愛 有 求. Pāli: taṇhaṃ paṭicca pariyesanā, duyên nới khát ái mà có tầm cầu.
- [09]
Lợi, phân, nhiễm dục, trước, xan, gia, thủ 利 分 染 欲 著 慳 家 守. Pāli: labho
(lợi lộc), vinicchayo (phân biệt), chandarāgo (dục tham), ajjhosānaṃ
(bám chặt), pariggaho (ôm giữ chặt), macchariyaṃ (keo lẩn), ārakkho (bảo
thủ).
- [10] Nguyên Hán: giác 覺.
- [11] Cánh lạc 更 樂.
- [12] Sở hành, sở duyên 所 行 所 緣. Hành tướng hay hình thái hoạt động, và đối tượng hoạt động. Xem cht. dưới.
- [13] Pāli:
ākārehi yehi liṅgehi yehi... Nāmakāyassa paññatti hoti, bởi những hình
thái, những tướng mạo... mà có khái niệm về danh thân.
- [14] Hữu
đối cánh lạc 有 對 更 樂; xúc chạm có đối ngại, sự xúc chạm gây phản ứng
trên các giác quan. Xem Câu-xá 10 (Ch.iii, tụng 30). No.1 (13): tâm xúc.
Pāli: paṭṇgha-samphassa.
- [15] Tăng
ngữ xúc 增 語 觸, tác động của ngôn từ trên nhận thức. Cũng gọi là danh
mục xúc. No.1(13): thân xúc. Pāli: adhivacana-samphassa.
- [16]
Tham chiếu Pāli: ettāvatā...jāyetha vā... cavetha vā upapajjetha vā
ettāvatā adhivacanapatho ettāvatā niruttipatho ettāvatā
paññattipatho...ettāvatā vattaṃ vattati itthattaṃ paññāpanāya yadidam
nāmarūpaṃ saha viññaṇena aññamqaññapaccayatā pavattati; trong giới hạn
có thể sanh, có thể chết, có thể tái sanh; trong giới hạn ấy có con
đường danh ngôn, con đường truyền thuyết, con đường khái niệm; trong
giới hạn ấy là sự lưu chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác, tức
là danh sắc cùng với thức hỗ tương làm duyên cho nhau...
- [17]
Nhất kiến hữu thần 一 見 有 神. Pāli: kittāvatā... attānaṃ samanupassamāno
samanupassati, cho đến mức nào quan niệm về tự ngã được quan niệm?
- [18] Giác thị thần 覺 是 神. Pāli: vedanā me attā, cảm thọ là tự ngã của tôi.
- [19] Như Lai chung bất chung.
- [20] Thất thức trụ 七 識 住. Pāli: satta viññāṇaṭṭhitiya.
- [21] Nhị xứ 二 處. N.1 (13): nhị nhập xứ. Pāli: dve āyatanāni.
- [22] Hữu sắc “vì có sắc uẩn” (Tập dị 17. No.1536, Đại 26, trang 437c).
- [23] Tập Dị 17 (đd): Phạm chúng thiên vào thời sáng thế.
- [24] Hoảng dục thiên, tức Quang âm thiên hay Dục quang thiên. Pāli:Ābhassarā.
- [25] Vô tưởng thiên và Phi hữu tưởng phi vô tưởng xứ thiên, không được gọi là trụ xứ của thức vì hai nơi này thức không hiện khởi.
- [26] Xem cht.11,
Kinh số 195.
-
-ooOoo-
98. KINH NIỆM XỨ[1]
Tôi nghe như vầy.
Một thời Đức Phật du hóa tại Câu-lâu-sấu, ở Kiếm-ma-sắt-đàm, một đô ấp của Câu lâu.
Bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Có một con đường[02] tịnh hóa chúng sanh, vượt qua lo sợ, diệt trừ khổ não, chấm dứt kêu khóc, chứng đắc Chánh pháp. Đó là Bốn niệm xứ.
“Các Như Lai, Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác ở quá khứ đều đoạn trừ
năm triền cái, tâm ô uế, tuệ yếu kém, lập tâm chánh trụ nơi Bốn niệm
xứ, tu Bảy giác chi mà chứng quả giác ngộ Vô thượng chánh tận.
“Các Như Lai, Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác ở vị lai cũng đều đoạn
trừ năm triền cái là thứ làm tâm ô uế, tuệ yếu kém, lập tâm chánh trụ
nơi Bốn niệm xứ, tu Bảy giác chi mà chứng quả giác ngộ.
“Ta nay trong hiện tại, là Như Lai, Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác,
Ta cũng đều đoạn trừ năm triền cái làm tâm ô uế, tuệ yếu kém. Ta cũng
lập tâm chánh trụ nơi Bốn niệm xứ, tu Bảy giác chi mà chứng quả giác ngộ
Vô thượng chánh tận.
“Bốn niệm xứ là những gì? Đó là, quán thân như thân, quán thọ[03] như thọ, quán tâm như tâm và quán pháp như pháp.
“Thế nào gọi là niệm xứ quán thân như thân[04]?
“Tỳ-kheo khi đi thì biết mình đi, đứng thì biết mình đứng, ngồi
thì biết mình ngồi, nằm thì biết mình nằm, ngủ thì biết mình ngủ, thức
thì biết mình thức, ngủ say thì biết mình ngủ say. Tỳ-kheo như vậy, quán
nội thân như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có tri,
có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo biết rõ chính xác
khi vào lúc ra, khi co lúc duỗi, khi cúi lúc ngẩng, nghi dung chững
chạc, khéo khoác tăng-già-lê và cầm bát; đi, đứng, ngồi, nằm, ngủ, thức,
nói năng, im lặng đều biết rõ chính xác. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân
như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến,
có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo khi sanh niệm ác
bất thiện, liền niệm điều thiện để đối trị, đoạn trừ, tiêu diệt, tĩnh
chỉ. Như người thợ mộc hoặc học trò thợ mộc, kéo thẳng dây mực, búng lên
thân cây rồi dùng búa bén mà đẽo cho thẳng. Cũng vậy, Tỳ-kheo khi sanh
niệm ác bất thiện liền niệm điều thiện để đối trị, đoạn trừ. Tỳ-kheo như
vậy, quán nội thân như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại
thân, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân
như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo răng ngậm khít lại,
lưỡi ấn lên khẩu cái, dùng tâm trị tâm, đối trị, đoạn trừ, tiêu diệt,
tĩnh chỉ. Như hai lực sĩ bắt một người yếu mang đi khắp nơi, tự do đánh
đập. Cũng vậy, Tỳ-kheo răng ngậm khít lại, lưỡi ấn lên khẩu cái, dùng
tâm trị tâm, đối trị, đoạn trừ, tiêu diệt, tĩnh chỉ.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo-niệm hơi thở vào
thì biết niệm hơi thở vào, niệm hơi thở ra thì biết niệm hơi thở ra. Thở
vào dài thì biết thở vào dài, thở ra dài thì biết thở ra dài. Thở vào
ngắn thì biết thở vào ngắn, thở ra ngắn thì biết thở ra ngắn. Học toàn
thân thở vào, học toàn thân thở ra. Học thân hành tĩnh chỉ thở vào, học
khẩu hành tĩnh chỉ thở ra. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân như thân; quán
ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến, có minh, có
đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo có hỷ lạc do ly
dục, nhuần thấm thân, phổ biến sung mãn; khắp trong thân thể hỷ lạc sanh
do ly dục, không đâu không có. Như người hầu tắm, bỏ bột tắm đầy chậu,
nước hòa thành bọt, nước thấm vào thân, phổ biến sung mãn, không đâu
không có. Cũng vậy, Tỳ-kheo có hỷ lạc do ly dục nhuần thấm thân, phổ
biến sung mãn; khắp trong thân thể, hỷ lạc sanh do ly dục không đâu
không có. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân như thân; quán ngoại thân như
thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi
là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo có hỷ lạc do định
sanh, nhuần thấm thân, phổ biến sung mãn; khắp trong thân thể, hỷ lạc do
định sanh không đâu không có. Cũng như suối trên núi, trong sạch không
dơ, nước từ bốn phương chảy đến đổ vào một cách tự nhiên, tức thì từ đáy
suối, nước tự vọt lên, chảy tràn ra ngoài, thấm ướt cả núi, phổ biến
sung mãn, không đâu không có. Cũng vậy, Tỳ-kheo có hỷ lạc do định sanh
thấm nhuần thân, phổ biến sung mãn; khắp trong thân thể, hỷ lạc do định
không đâu không có. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân như thân; quán ngoại
thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như
vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo có lạc do ly hỷ
nhuần thấm vào thân, phổ biến sung mãn; khắp trong thân thể, lạc sanh do
ly hỷ không đâu không có. Như các thứ sen xanh, hồng, đỏ, trắng sanh ra
từ nước, lớn lên trong nước, ở dưới đáy nước, rễ, hoa, lá, cọng thảy
đều thấm nhuần, phổ biến sung mãn, không đâu không có; cũng vậy, Tỳ-kheo
có lạc do ly hỷ nhuần thấm vào thân, phổ biến sung mãn, khắp trong thân
thể lạc do ly hỷ không đâu không có. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân như
thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến, có
minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo nào quán thân như thân; Tỳ-kheo ở trong thân
này được biến mãn với tâm thanh tịnh, ý giải, thành tựu an trụ; ở trong
thân này tâm thanh tịnh không đâu không biến mãn. Như có một người trùm
một cái áo rộng bảy hoặc tám khuỷu tay, từ đầu đến chân, thì khắp cả
thân đều được phủ kín. Cũng vậy, Tỳ-kheo ở trong thân này với tâm thanh
tịnh, không đâu biến mãn. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân như thân; quán
ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến, có minh, có
đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; là Tỳ-kheo niệm quang minh
tưởng, khéo thọ khéo trì, nhớ rõ điều niệm; như phía trước, phía sau
cũng vậy; ngày cũng như đêm, đêm cũng như ngày; dưới cũng như trên, trên
cũng như dưới. Như vậy tâm không điên đảo, tâm không bị ràng buộc, tâm
tự quang minh, không khi nào còn bị bóng đen che lấp. Tỳ-kheo như vậy,
quán nội thân như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có
tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như
thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo khéo giữ tướng trạng tu quán[05],
khéo nhớ điều niệm, như người ngồi quán sát kẻ nằm, rồi nằm quán sát kẻ
ngồi. Tỳ-kheo khéo giữ tướng trạng tu quán, khéo nhớ điều niệm, cũng
giống như vậy. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân như thân; quán ngoại thân
như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy
gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo tùy theo những chỗ
trong thân, tùy theo tính chất tốt xấu từ đầu đến chân quán thấy thảy
đều đầy dẫy bất tịnh, ‘trong thân này của ta có tóc, lông, móng, răng,
da dày, da non, thịt, gân, xương, tim, thận, gan, phổi, ruột già, ruột
non, lá lách, dạ dày, phân, não và não căn, nước mắt, mồ hôi, nước mũi,
nước miếng, mủ, máu, mỡ, tủy, đờm dãi, nước tiểu’. Như một cái bồn chứa
đủ hạt giống, ai có mắt sáng thì thấy rõ ràng, ‘đây là hạt lúa, hạt gạo,
kia là hạt cải, cỏ, rau’; cũng vậy, Tỳ-kheo tùy theo những chỗ trong
thân, tùy theo tính chất tốt xấu, từ đầu đến chân, quán thấy thảy đều
đầy dẫy bất tịnh: ‘Trong thân này của ta có tóc, lông, móng, răng, da
dày, da non, thịt, gân, xương, tim, thận, gan, phổi, ruột già ruột
non, lá lách, dạ dày, phân, não và não căn, nước mắt, mồ hôi, nước
mũi, nước miếng, mủ, máu, mỡ, tủy, đờm dãi, nước tiểu’. Tỳ-kheo khéo giữ
tướng trạng tu quán, khéo nhớ điều niệm, cũng giống như vậy. Tỳ-kheo
như vậy, quán nội thân như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại
thân, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân
như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo quán sát giới trong
thân rằng: ‘Trong thân này của ta có địa giới, thủy giới, hỏa giới,
phong giới, không giới, thức giới’. Như gã đồ tể mổ bò, lột hết bộ da,
trải lên mặt đất, phân thành sáu đoạn; cũng vậy, Tỳ-kheo quán các giới
trong thân rằng ‘Trong thân này của ta có địa giới, thủy giới, hỏa giới,
phong giới, không giới, thức giới’. Tỳ-kheo khéo giữ tướng trạng tu
quán, khéo nhớ điều niệm, cũng giống như vậy. Tỳ-kheo như vậy, quán nội
thân như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có
kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo quán xác chết, mới
chết từ một hai ngày đến sáu bảy ngày, đang bị quạ diều bươi mổ, sài
lang cấu xé, hoặc đã được hỏa thiêu, hay đã được chôn lấp, đang bị rửa
nát hư hoại. Quán rồi tự so sánh: ‘Thân ta cũng thế, đều có những trường
hợp này, không sao tránh khỏi’. Tỳ-kheo khéo giữ tướng trạng tu quán,
khéo nhớ điều niệm, cũng giống như vậy. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân
như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến,
có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo như từng thấy trong
nghĩa địa, hài cốt xám xanh, rữa nát gần hết, xương vải khắp đất. Quán
rồi tự so sánh: ‘Thân ta cũng thế, đều có những trường hợp này, không
sao tránh khỏi,’ Tỳ-kheo khéo giữ tướng trạng tu quán, khéo nhớ điều
niệm, cũng giống như vậy. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân như thân; quán
ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến, có minh, có
đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo như từng thấy trong
nghĩa địa, da, thịt, máu, huyết tiêu cả, chỉ còn xương dính gân. Quán
rồi tự so sánh: ‘Thân ta cũng thế, đều có trường hợp này, không sao
tránh khỏi’. Tỳ-kheo khéo giữ tướng trạng tu quán, khéo nhớ điều niệm,
cũng giống như vậy. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thân như thân; quán ngoại
thân như thân; lập niệm tại thân, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như
vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo như từng trong
nghĩa địa thấy xương rời từng đốt, tản mác khắp nơi, xương chân, xương
đùi, xương đầu gối, xương bắp vế, xương sống, xương vai, xương cổ, xương
sọ, mỗi thứ một nơi. Quán rồi tự so sánh: ‘Thân ta cũng thế, đều có
những trường hợp này, không sao tránh khỏi’. Tỳ-kheo khéo giữ tướng
trạng tu quán, khéo nhớ điều niệm, cũng giống như vậy. Tỳ-kheo như vậy,
quán nội thân như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có
tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như
thân. “Lại nữa, Tỳ-kheo quán thân như thân; Tỳ-kheo như từng thấy trong
nghĩa địa, xương trắng như vỏ ốc, xanh như lông chim bồ câu, đỏ như màu
máu, mục nát bể vụn. Quán rồi tự so sánh: ‘Thân ta rồi cũng thế, đều có
những trường hợp này, không sao tránh khỏi’. Tỳ-kheo khéo giữ tướng
trạng tu quán, khéo nhớ điều niệm, cũng giống như vậy. Tỳ-kheo như vậy,
quán nội thân như thân; quán ngoại thân như thân; lập niệm tại thân, có
tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán thân như
thân.
“Nếu Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni từng chi tiết quán thân như thân như vậy, đó gọi là niệm xứ quán thân như thân.
“Thế nào gọi là niệm xứ quán thọ như thọ? Tỳ-kheo khi thọ nhận
cảm giác lạc liền biết đang thọ nhận cảm giác lạc, khi thọ nhận cảm giác
khổ liền biết đang thọ nhận cảm giác khổ, khi thọ nhận cảm giác không
lạc không khổ liền biết đang thọ nhận cảm giác không lạc không khổ. Khi
thân thọ nhận cảm giác lạc, thân thọ nhận cảm giác khổ, thân thọ nhận
cảm giác không lạc không khổ; khi tâm thọ nhận cảm giác lạc, tâm thọ
nhận cảm giác khổ, tâm thọ nhận cảm giác không lạc không khổ; cảm giác
lạc khi ăn, cảm giác khổ khi ăn, cảm giác không lạc không khổ khi ăn;
cảm giác lạc khi không ăn, cảm giác khổ khi không ăn, cảm giác không lạc
không khổ khi không ăn; cảm giác lạc khi có dục, cảm giác khổ khi có
dục, cảm giác không khổ không lạc khi có dục; cảm giác lạc khi không có
dục, cảm giác khổ khi không có dục, cảm giác không lạc không khổ khi
không có dục. Tỳ-kheo như vậy, quán nội thọ như thọ, quán ngoại thọ như
thọ, lập niệm tại thọ, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là
Tỳ-kheo quán thân như thân.
“Nếu Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni từng chi tiết quán thọ như thọ như vậy, gọi là niệm xứ quán thọ như thọ.
“Thế nào gọi là niệm xứ quán tâm như tâm? Tỳ-kheo có tâm tham dục
thì biết đúng như thật có tâm tham dục, có tâm vô dục thì biết đúng như
thật là có tâm vô dục. Khi có sân hay không sân, có si hay không si, có
ô uế hay không ô uế, có hợp hay có tan, có thấp hay có cao, có nhỏ hay
có lớn; tụ hay không tụ, định hay không định, giải thoát hay không giải
thoát. Cũng như vậy, có tâm giải thoát thì biết đúng như thật có tâm
giải thoát; có tâm không giải thoát thì biết đúng như thật là có tâm
không giải thoát. Tỳ-kheo như vậy, quán nội tâm như tâm, lập niệm tại
tâm, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy là Tỳ-kheo quán tâm như
tâm.
“Nếu Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni từng chi tiết quán tâm như tâm như vậy, đó gọi là niệm xứ quán tâm như tâm.
“Thế nào gọi là niệm xứ quán pháp như pháp? Khi con mắt duyên
sắc, sanh nội kết, nếu Tỳ-kheo bên trong thật có kết thì biết đúng như
thật là bên trong có kết; bên trong thật không có kết thì biết đúng như
thật là bên trong không có kết. Nội kết chưa sanh, bây giờ sanh, biết
đúng như thật. Nội kết đã sanh và được đoạn trừ, không sanh lại nữa,
biết đúng như thật. Với tai, mũi, lưỡi, thân và ý cũng giống như vậy.
Khi ý duyên pháp, sanh nội kết, nếu Tỳ-kheo bên trong thật có kết thì
biết đúng như thật là bên trong có kết, bên trong không có kết thì biết
đúng như thật là bên trong không có kết, nội kết chưa sanh bây giờ sanh;
biết đúng như thật nội kết đã sanh và đã được đoạn trừ, không sanh lại
nữa, biết đúng như thật. Tỳ-kheo như vậy quán nội pháp đúng như pháp,
quán ngoại pháp đúng như pháp, lập niệm tại pháp, có tri, có kiến,
có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo quán pháp như pháp, nghĩa là
quán sáu xứ bên trong.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán pháp như pháp; Tỳ-kheo bên trong thật có
ái dục thì biết đúng như thật là đang có ái dục, bên trong thật không có
ái dục thì biết đúng như thật là không có ái dục. Ái dục chưa sanh nay
sanh, biết đúng như thật. Ái dục đã sanh và đã được đoạn trừ, không sanh
lại nữa, biết đúng như thật. Với sân nhuế, thùy miên, điệu hối và nghi
cũng giống như vậy. Bên trong thật có nghi, biết đúng như thật là đang
có nghi; bên trong thật không có nghi, biết đúng như thật là không có
nghi. Nghi chưa sanh, nay đã sanh, biết đúng như thật. Nghi đã sanh và
đã được đoạn trừ, không sanh lại nữa, biết đúng như thật. Tỳ-kheo như
vậy quán nội pháp đúng như pháp, quán ngoại pháp đúng như pháp, lập niệm
tại pháp, có tri, có kiến, có minh, có đạt. Như vậy gọi là Tỳ-kheo
quán pháp như pháp, nghĩa là quán năm triền cái.
“Lại nữa, Tỳ-kheo quán pháp như pháp; Tỳ-kheo bên trong thật có
niệm giác chi thì biết đúng như thật là có niệm giác chi; bên trong thật
không có niệm giác chi thì biết đúng như thật là không có niệm giác
chi. Niệm giác chi chưa sanh nay sanh, biết đúng như thật. Niệm giác chi
đã sanh thì ghi nhớ không quên, không suy thoái, tu tập càng lúc càng
tăng trưởng, biết đúng như thật. Với trạch pháp, tinh tấn, hỷ, khinh an,
định và xả cũng giống như vậy. Bên trong thật có xả giác chi thì biết
đúng như thật là đang có xả giác chi, bên trong thật không có xả giác
chi thì biết đúng như thật là không có xả giác chi. Xả giác chi chưa
sanh nay sanh, biết đúng như thật, xả giác chi đã sanh thì ghi nhớ không
quên, không suy thoái, tu tập càng lúc càng tăng trưởng, biết đúng như
thật. Tỳ-kheo như vậy quán nội pháp đúng như pháp, quán ngoại pháp
đúng như pháp, lập niệm tại pháp, có tri, có kiến, có minh, có đạt như
vậy gọi là Tỳ-kheo quán pháp như pháp, nghĩa là quán Bảy giác chi.
“Nếu Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni từng chi tiết quán pháp như pháp như vậy, đó gọi là niệm xứ quán pháp như pháp.
“Nếu Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni nào trụ Bốn niệm xứ thì trong vòng bảy
năm, nhất định sẽ chứng được một trong hai quả: hoặc chứng Cứu cánh trí
ngay trong hiện tại, hoặc chứng A-na-hàm nếu còn hữu dư.
“Không cần phải đến bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai hay một năm, nếu
Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni nào lập tâm chánh trú nơi Bốn niệm xứ thì trong vòng
bảy tháng cũng sẽ nhất định chứng được một trong hai quả: hoặc chứng
Cứu cánh trí ngay trong hiện tại, hoặc chứng A-na-hàm nếu còn hữu dư.
“Không cần phải đến bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai hay một tháng,
nếu Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni nào lập tâm chánh trú nơi Bốn niệm xứ thì trong
vòng bảy ngày bảy đêm cũng sẽ nhất định chứng được một trong hai quả:
hoặc chứng Cứu cánh trí ngay trong hiện tại, hoặc chứng A-na-hàm nếu còn
hữu dư.
“Không cần phải đến bảy ngày đêm, sáu, năm, bốn, ba, hay hai ngày
hai đêm, mà chỉ cần trong một ngày một đêm, nếu Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni nào
luôn luôn trong từng khoảnh khắc lập tâm chánh trú nơi Bốn niệm xứ thì
nếu buổi sáng thực hành như vậy, nhất định buổi tối liền được thăng tấn.
Nếu buổi tối thực hành như vậy, nhất định sáng hôm sau sẽ được thăng
tấn”.
Phật thuyết giảng như thế, các Tỳ-kheo ấy sau khi nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Tương đương M.10. Satiptthānasuttaṃ. Tham chiếu, D. 22. Mahāsatipatthāna-suttanta. Hán, biệt dịch No.125
- [02] Nhất đạo 一 道; No.125 (12.1): Nhất nhập đạo. Pāli: ekāyano maggo, con đường độc đạo.
- [03]
Giác.
- [04] Quán thân như thân 觀 身 如 身. Pāli: kāye kāyanupassī.
- [05] Thiện thọ quán tướng 善 受 觀 相.
-ooOoo-
99. KINH KHỔ ẤM (I)[1]
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ các Tỳ-kheo sau bữa ăn trưa, chưa có chút công việc nên
tập trung ngồi tại giảng đường. Lúc ấy, một số đông những người Dị học,
sau bữa cơm trưa loanh quanh tìm đến chỗ các Tỳ-kheo, cùng nhau chào hỏi
rồi ngồi một bên, nói với các Tỳ-kheo rằng:
“Này chư Hiền, Sa-môn Cù-đàm chủ trương biến tri dục[02], chủ trương biến tri sắc, chủ trương biến tri thọ[03].
Này chư Hiền, chúng tôi cũng chủ trương biến tri dục, chủ trương biến
tri trừ sắc, chủ trương biến tri thọ. Giữa Sa-môn Cù-đàm và chúng tôi,
giữa hai[04] chủ trương biến tri[05] ấy, có sự thù thắng nào, có những sai biệt nào?”
“Lúc bấy giờ các Tỳ-kheo khi nghe những điều mà số đông những
người Dị học ấy nói, không biết thế nào là phải, thế nào là trái, im
lặng đứng dậy mà đi, đồng thời suy nghĩ rằng: ‘Những điều như vậy, chúng
ta phải do nơi Đức Thế Tôn mới biết’.
Rồi họ đi đến Đức Phật, cúi đầu đảnh lễ, ngồi một bên, đem những
điều đã bàn luận với số đông những người Dị học ấy thuật lại với Đức
Phật. Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo rằng:
“Lúc đó các ông nên hỏi số đông những người Dị học như vầy, ‘Này
chư Hiền, thế nào là vị ngọt của dục, thế nào là tai họa của dục, thế
nào là sự xuất yếu của dục[06]?
Thế nào là vị ngọt của sắc, thế nào là tai họa của sắc, thế nào là sự
xuất yếu của sắc? Thế nào là vị ngọt của thọ, thế nào là tai họa của
thọ, thế nào là sự xuất yếu của thọ?
“Này các Tỳ-kheo, nếu các ông hỏi như vậy, sau khi nghe, họ sẽ
cật vấn lẫn nhau, nói quanh nói quẩn, nổi sân và cãi cọ rồi từ chỗ ngồi
đứng dậy, im lặng và rút lui. Vì sao vậy? Vì Ta không thấy có những chư
thiên, Ma, Phạm, Sa-môn, Phạm chí hay bất cứ ai khác ở trên đời này có
thể biết được nghĩa ấy để tuyên bố lên. Chỉ có Như Lai và đệ tử của Như
Lai, hoặc đệ tử nào đượïc nghe từ hai vị này”.
Đức Phật lại hỏi:
“Thế nào là vị ngọt của dục? Đó là, nhân bởi năm công đức của dục[07] mà phát sanh lạc và hỷ. Vị ngọt của dục chỉ tột cùng đến đó chứ không thể hơn nữa, nhưng tai họa của nó thì rất nhiều.
“Thế nào là tai họa của dục? Một thiện gia nam tử, tùy kỹ thuật[08]
riêng mà tự mưu sinh; hoặc làm ruộng, hoặc buôn bán, hoặc học sách,
hoặc giỏi toán thuật, biết công số, khéo in khắc, làm văn chương, tạo
thủ bút, hoặc hiểu kinh thơ, hoặc làm võ tướng, hoặc phụng sự vua[09].
Người ấy khi gặp lạnh phải chịu lạnh, gặp nóng phải chịu nóng, bị đói
khát nhọc mệt, bị muỗi mòng châm chích; nó phải làm nghề nghiệp như thế
để mong kiếm được tiền của. Thiện nam tử bằng những phương tiện như thế,
làm các công việc như vậy để mong cầu như vậy, nếu không kiếm được tiền
của thì sinh khổ sở, lo buồn rầu rĩ, tâm thành si dại, nói rằng ‘Luống
công làm lụng khổ nhọc vô ích mà những điều mong cầu
không có kết quả’. Trái lại, thiện nam tử ấy bằng những phương tiện
như vậy để mong cầu như vậy, nếu kiếm được tiền của nó sanh yêu quý, giữ
gìn, chôn giấu. Vì sao vậy? Nó nghĩ: ‘Tài vật này của ta, đừng để cho
vua đoạt, giặc cướp, lửa thiêu, hư hại, mất mát, hoặc xuất tài mà vô
lợi, hoặc làm việc mà không thành tựu’. Kẻ đó giữ gìn, chôn giấu như vậy
nhưng nếu rủi bị vua đoạt, hoặc giặc cướp, lửa thiêu hư hại mất thì
sinh khổ sở, lo buồn rầu rĩ, tâm thành si ám, nói rằng: ‘Vật ta yêu quý,
nhớ nghĩ suốt đêm ngày, nay đã không còn’. Đó là những nỗi thống khổ ở
đời này[10], nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc nên mẹ tranh cãi với con, con tranh cãi với mẹ, cha con, anh em, chị
em, bà con dòng họ tranh cãi lẫn nhau. Vì tranh cãi lẫn nhau như vậy
nên mẹ nói xấu con, con nói xấu mẹ. Cha con, anh em, chị em, bà con dòng
họ nói xấu lẫn nhau. Thân thích còn vậy, huống nữa là người dưng. Đó là
những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc.
“Lại nữa, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc nên vua tranh giành với vua, Phạm chí tranh giành với Phạm chí, Cư
sĩ tranh giành với Cư sĩ, dân tranh giành với dân, nước này tranh giành
với nước nọ. Bởi tranh giành nên thù nghịch nhau, rồi dùng đủ loại binh
khí để giết hại lẫn nhau, hoặc nắm tay thoi, ném đá, hoặc dùng gậy đánh,
dao chặt. Trong khi giao đấu, hoặc chết, hoặc sợ hãi, thọ cực trọng
khổ. Đó là những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc nên mang khôi giáp, khoác trường bào, cầm giáo mác, cung tên, hoặc
cầm dao thuẫn, đi vào quân trận. Hoặc đánh nhau bằng voi, hoặc ngựa,
hoặc xe, hoặc dùng bộ binh đánh nhau, hoặc cho trai gái đánh nhau. Trong
khi giao đấu, hoặc chết, hoặc sợ hãi, thọ cực trong khổ. Đó là những
nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc nên mang áo giáp, mặc trường bào, cầm giáo mác, cung tên, hoặc cầm
dao thuẫn, đi tranh đoạt nước người, công thành phá lũy, chống cự lẫn
nhau, thúc trống thổi kèn, lớn tiếng reo hò, hoặc dùng chày đập, hoặc
dùng mâu kích, hoặc dùng bánh xe bén, hoặc dùng tên bắn, hoặc lăn đá kè,
hoặc dùng nỏ lớn, hoặc rót nước đồng sôi vào mắt. Trong khi giao đấu,
hoặc chết, hoặc sợ hãi, thọ cực trọng khổ. Đó là những nỗi thống khổ ở
đời này nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc nên mang áo giáp, mặc trường bào, cầm giáo mác, cung tên, hoặc cầm
dao thuẫn vào xóm, vào ấp, vào quốc gia, vào thành thị, đục vách phá
kho, cướp đoạt tài vật, chận đường giao thông, hoặc đến ngõ khác phá xóm
phá làng, phá thành diệt nước. Trong đó, hoặc người của vua bắt được,
đem khảo đủ cách; chặt tay, chặt chân, hoặc chặt hết cả tay chân; cắt
tai, cắt mũi, hoặc cắt cả tai mũi; hoặc lóc từng miếng thịt; bứt râu bứt
tóc, hoặc bứt cả râu tóc; hoặc nhốt vào trong cũi, quấn vải hỏa thiêu,
hoặc lấp trong cát, lấy cỏ quấn lại rồi đốt; hoặc bỏ vô bụng lừa sắt,
hoặc bỏ vô miệng heo sắt, hoặc đặt vào miệng cọp sắt rồi đốt, hoặc bỏ vô
vạc đồng, hoặc bỏ vô vạc sắt rồi nấu; hoặc chặt ra từng khúc, hoặc
dùng xoa bén đâm, hoặc lấy móc sắt móc, hoặc bắt nằm trên giường sắt
rồi lấy dầu sôi rót, hoặc bắt ngồi trong cối sắt rồi lấy chày sắt giã,
hoặc cho rắn rít mổ cắn, hoặc dùng roi quất, hoặc dùng gậy thọt, hoặc
dùng dùi đánh, hoặc buộc sống treo trên nêu cao, hoặc chém đầu rồi bêu.
Trong các trường hợp đó, kẻ ấy hoặc chết, hoặc sợ hãi, thọ cực trọng
khổ. Đó là những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc nên thân làm ác, khẩu làm ác, ý làm ác. Kẻ đó về sau bệnh tật liệt
giường, hoặc ngồi hoặc nằm trên đất, vì khổ bức thân, toàn thân cảm giác
khổ sở vô cùng, không còn đáng yêu thích. Kẻ đó vì lúc trước thân làm
ác, khẩu làm ác, ý làm ác nên khi sắp chết chúng che ngay trước mắt
giống như mặt trời lặn bóng sườn núi lớn, che lấp mặt đất[11].
Cũng vậy, kẻ ấy bị những ác hành của thân, ác hành của khẩu và của ý
che lấp trước mắt, kẻ đó nghĩ rằng: ‘Ác hành ta làm trước kia, bây giờ
chúng che trước mắt ta. Trước ta không tạo phước nghiệp mà tạo nhiều ác
nghiệp. Giả tỷ có ai chỉ làm ác, hung bạo, chỉ làm tội chứ không làm
phước, không hành thiện, khi sống
không biết lo sợ, gần chết không chỗ nương cậy, không chỗ quay về.
Người ấy thân sanh về cõi nào, ta cũng thác sinh về chỗ đó’. Do đó, sanh
hối hận, rồi do hối hận mà chết không an, chết không được phước. Đó là
những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc.
“Lại nữa, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc nên thân làm ác, khẩu và ý làm ác. Kẻ đó vì thân làm ác, khẩu và ý
làm ác nên nhân nơi đó, duyên nơi đó mà khi thân hoại mạng chung phải
đến chỗ ác, sanh vào địa ngục. Đó là những nỗi khổ ở đời sau nhân nơi
dục, duyên nơi dục, lấy dục làm gốc. Như vậy là tai họa của dục.
“Thế nào là sự xuất yếu của dục? Nếu đoạn trừ dục, xả ly dục,
diệt tận dục, vượt qua khỏi dục mà thoát ly. Như vậy gọi là sự xuất yếu
của dục.
“Nếu Sa-môn, Phạm chí nào mà không biết đúng như thật vị ngọt của
dục, tai họa của dục, sự xuất yếu của dục, thì không bao giờ có thể tự
mình đoạn dục, huống nữa là đoạn dục cho kẻ khác.
“Nếu Sa-môn, Phạm chí nào biết đúng như thật vị ngọt của dục, tai
họa của dục, sự xuất yếu của dục, thì không những có thể tự mình đoạn
dục mà có thể đoạn dục cho kẻ khác.
“Thế nào là vị ngọt của sắc? Giả sử có các thiếu nữ Sát-lợi, Phạm
chí, Cư sĩ hay Công sư đến tuổi mười bốn, mười lăm, là lúc có sắc đẹp
mỹ miều. Nhân nơi sắc đẹp đó, duyên nơi sắc đẹp đó mà sanh lạc, sanh hỷ;
vị ngọt của sắc chỉ tột cùng đến đó chứ không hơn nữa. Nhưng tai hại
của sắc thì rất nhiều.
“Thế nào là tai hại của sắc? Nếu thấy nàng ấy về sau trở nên hết
sức già yếu, đầu bạc, răng rụng, lưng còng, gối rũ, chống gậy mà đi,
tuổi trẻ đã tàn, mạng sống sắp hết, thân thể run rẩy, các căn hư mòn. Ý
các ngươi nghĩ sao? Có phải sắc đẹp trước kia đã biến mất và sanh ra tai
họa chăng?
“Bạch Thế Tôn, đúng vậy”.
“Lại nữa, nếu thấy nàng ấy bệnh tật liệt giường, ngồi nằm trên
đất, vì khổ bức thân, chịu khổ cùng cực, ý các ngươi nghĩ sao, có phải
sắc đẹp trước kia biến mất, sanh ra tai họa chăng?”
“Bạch Thế Tôn, đúng vậy”.
“Lại nữa, nếu thấy xác nàng ấy đã chết từ một, hai ngày đến sáu
bảy ngày, đang bị quạ diều bươi mổ, sài lang cấu xé, hoặc đã được hỏa
thiêu hay chôn lấp, đang bị mục nát hư hoại. Ý các ngươi nghĩ sao? Có
phải sắc đẹp trước đã biến mất và tai họa sanh ra chăng?”
“Bạch Thế Tôn, đúng vậy?”
“Lại nữa, nếu thấy xác nàng ấy ở trong nghĩa địa, hài cốt xám
xanh, mục nát quá nữa, xương vải trên đất. Ý các ngươi nghĩ sao? Có phải
sắc đẹp trước kia đã biến mất và tai họa sanh ra chăng?”
“Bạch Thế Tôn, đúng vậy”.
“Lại nữa, nếu thấy xác nàng ấy ở trong nghĩa địa, xương rời từng
đốt, tản mác khắp nơi, xương chân, xương đùi, xương đầu gối, xương bắp
vế, xương sống, xương vai, xương cổ, xương sọ, mỗi thứ một nơi, ý các
thầy nghĩ sao? Có phải sắc đẹp trước kia đã biến mất và tai họa sanh ra
chăng?”
“Bạch Thế Tôn, đúng vậy”.
“Lại nữa, nếu thấy xác nàng ấy ở trong nghĩa địa, xương trắng như
vỏ ốc, xanh như lông chim câu, đỏ như màu máu, hư hoại, mục nát. Ý các
ngươi nghĩ sao? Có phải sắc đẹp trước kia đã biến mất và tai họa sanh ra
chăng?”
“Bạch Thế Tôn, đúng vậy. Như vậy gọi là tai họa của sắc”.
“Thế nào là sự xuất yếu của sắc? Nếu đoạn trừ sắc, xả ly sắc,
diệt tận sắc, vượt qua khỏi sắc mà thoát ly. Như vậy gọi là sự xuất yếu
của sắc.
“Nếu Sa-môn, Phạm chí nào mà không biết đúng như thật vị ngọt của
sắc, tai họa của sắc, sự xuất yếu của sắc, thì không bao giờ có thể tự
mình đoạn sắc, huống nữa là đoạn sắc cho kẻ khác.
“Nếu Sa-môn, Phạm chí nào biết đúng như thật vị ngọt của sắc, tai
họa của sắc, sự xuất yếu của sắc thì không những tự mình đoạn sắc, mà
còn có thể đoạn sắc cho kẻ khác.
“Thế nào là vị ngọt của thọ? Tỳ-kheo ly dục, ly pháp ác bất
thiện, cho đến, thành tựu và an trụ nơi đệ Tứ thiền. Bấy giờ, vị đó
không nghĩ đến việc tự hại, cũng không nghĩ đến sự hại người. Nếu không
nghĩ đến hại, đó là vị ngọt của cảm giác lạc. Vì sao vậy? Vì không nghĩ
đến sự làm hại thì thành tựu được cảm giác lạc ấy. Như vậy gọi là vị
ngọt của thọ.
“Thế nào là tai họa của thọ? Thọ là pháp vô thường, pháp diệt. Như vậy gọi là tai họa của thọ.
“Thế nào là sự xuất yếu của thọ? Nếu đoạn trừ thọ, xả ly thọ,
diệt tận thọ, vượt qua thọ mà thoát ly. Như vậy gọi là sự xuất ly của
thọ.
“Nếu Sa-môn, Phạm chí nào mà không biết đúng như thật vị ngọt của
thọ, tai họa của thọ, xuất yếu của thọ thì không bao giờ có thể tự mình
đoạn thọ, huống nữa là đoạn thọ cho kẻ khác.
“Nếu Sa-môn, Phạm chí nào biết đúng như thật vị ngọt của thọ, tai
họa của thọ, xuất yếu của thọ thì không những tự mình có thể đoạn thọ,
mà còn có thể đoạn thọ cho kẻ khác”.
Phật thuyết giảng như vậy. Các Tỳ-kheo ấy sau khi nghe thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Bản Hán, quyển 25. Tương đương Pāli: M.13, Mahā-dukkhakkhandha. Hán, biệt dịch No.53, No.125 (21.9).
- [02] Nguyên Hán: biến tri dục 遍 知 欲, biết thấu đáo về dục. Pāli: kāmānaṃ pariññaṃ.
- [03]
Giác.
- [04] Bản Cao-li chép nhị 二; các bản khác chép tam 三.
- [05] Các bản chép: nhị (tam) tri nhị (tam) đoạn, dư chữ nhị (tam) thứ hai.
- [06]
Dục vị, dục hoạn, dục xuất yếu 欲 味 欲 患 欲 出 要. Pāli: kāmānaṃ assādo,
kāmānaṃ ādīnavo, kāmānṃ nissaraṇaṃ, vị ngọt, sự tai hại và thoát ly đối
với các dục.
- [07] Ngũ dục công đức 五 欲 功 德. Pāli: pañca kāmaguṇā.
- [08] Hán: kỹ thuật 伎 (技) 述. Pāli: sippaṭṭhanena, bằng công xảo xứ.
- [09]
Các “kỹ thuật” theo bản. Hán: tác điền nghiệp, hành trị sanh, minh toán
thuật, tri công số, xảo khắc ấn, tác văn chương, tạo thủ bút, hiểu kinh
thư, tác dũng tướng, phụng vương sự. Danh sách theo bản Pāli: yadi
muddāya yadi gaṇanāya yadi saṅkhānena yadi kasiyā yadi vaṇijjāya yadi
gorakkhena yadi issatthena yadi rājaporisena, hoặc bằng ấn toán (hay
thuật khắc ấn), bằng ám toán (tính trầm), mục toán (số học), canh nông,
thương mãi, mục súc (chăn bò), làm tên (chế tạo vũ khí), và quan chức
(phục vụ vua).
- [10] Hiện pháp khổ ấm 現 法 苦 陰. Pāli: sandiṭṭhiko dukkhakhando, khổ uẩn được chứng kiến.
- [11] No.53: “Lúc mặt trời sắp lặn, bóng mát đổ ngược xuống giữa hai ngọn núi lớn”.
-ooOoo-
100. KINH KHỔ ẤM (II)[1]
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật đến Thích-ki-sấu, trú tại Ca-duy-la-vệ, vườn Ni-câu-loại.[02]
Bấy giờ Thích Ma-ha-nam[03], sau bữa ăn trưa tìm đếm chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân Ngài rồi ngồi qua một bên mà bạch rằng:
“Bạch Thế Tôn, con biết Thế Tôn dạy pháp như vậy khiến tâm con được diệt ba uế, nhiễm tâm uế, nhuế tâm uế và si tâm uế[04].
Bạch Thế Tôn, con biết pháp ấy như vậy nhưng trong tâm con lại sinh
nhiễm pháp, nhuế pháp và si pháp. Bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như vầy,
‘Ta có pháp gì không bị diệt trừ, khiến tâm ta lại sinh pháp nhiễm, pháp
nhuế, pháp si?”
Thế Tôn bảo:
“Này Ma-ha-nam, ông có một pháp không bị diệt trừ, cho nên ông
sống tại gia, không chí tín, lìa bỏ gia đình, sống không gia đình mà học
đạo này. Ma-ha-nam, nếu ông diệt được pháp đó, ông sẽ không sống tại
gia mà chí tín, lìa bỏ gia đình, sống không gia đình, học đạo. Bởi vì có
một pháp không bị diệt trừ mà ông sống tại gia, không chí tín, lìa bỏ
gia đình, sống không gia đình, học đạo”.
Khi ấy Thích Ma-ha-nam liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trịch áo bày vai hữu, chắp tay hướng về Phật mà bạch rằng:
“Bạch Thế Tôn, mong Thế Tôn nói pháp cho con nghe để tâm con được thanh tịnh, trừ nghi, đắc đạo”.
Thế Tôn nói:
“Ma-ha-nam, có năm công đức của dục, đáng yêu, đáng mơ tưởng,
đáng vui thích, có liên hệ đến dục, khiến cho người khoái lạc. Những gì
là năm? Đó là, sắc được biết bởi mắt, âm thanh được biết bởi tai, hương
được biết bởi mũi, vị được biết bởi lưỡi, xúc được biết bởi thân. Do đây
mà nhà vua và quyến thuộc của nhà vua được an lạc hoan hỷ. Ma-ha-nam,
vị ngọt của dục chỉ cùng cực đến đó chứ không hơn nữa, nhưng tai họa của
nó thì lại rất nhiều.
“Ma-ha-nam, thế nào là tai họa của dục? “Ma-ha-nam, một thiện gia nam tử, tùy kỹ thuật[05]
riêng mà tự mưu sinh; hoặc làm ruộng, hoặc buôn bán, hoặc học sách,
hoặc giỏi toán thuật, biết công số, khéo in khắc, làm văn chương, tạo
thủ bút, hoặc hiểu kinh thơ, hoặc làm võ tướng, hoặc phụng sự vua. Người
ấy khi gặp lạnh phải chịu lạnh, gặp nóng phải chịu nóng, bị đói khát
nhọc mệt, bị muỗi mòng châm chích; nó phải làm nghề nghiệp như thế để
mong kiếm được tiền của. Thiện nam tử bằng những phương tiện như thế,
làm các công việc như vậy để mong cầu như vậy, nếu không kiếm được tiền
của thì sinh khổ sở, lo buồn rầu rĩ, tâm thành si dại, nói rằng ‘Luống
công làm lụng khổ nhọc vô ích mà những điều mong cầu không có kết quả’.
Trái
lại, thiện nam tử ấy bằng những phương tiện như vậy để mong cầu như
vậy, nếu kiếm được tiền của nó sanh yêu quý, giữ gìn, chôn giấu. Vì sao
vậy? Nó nghĩ: ‘Tài vật này của ta, đừng để cho vua đoạt, giặc cướp, lửa
thiêu, hư hại, mất mát, hoặc xuất tài mà vô lợi, hoặc làm việc mà không
thành tựu’. Kẻ đó giữ gìn, chôn giấu như vậy nhưng nếu rủi bị vua đoạt,
hoặc giặc cướp, lửa thiêu hư hại mất thì sinh khổ sở, lo buồn rầu rĩ,
tâm thành si ám, nói rằng: ‘Vật ta yêu quý, nhớ nghĩ suốt đêm ngày, nay
đã không còn’. Ma-ha-nam, đó là những nỗi thống khổ ở đời này[06], nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, Ma-ha-nam, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc nên mẹ tranh cãi với con, con tranh cãi với mẹ, cha con,
anh em, chị em, bà con dòng họ tranh cãi lẫn nhau. Vì tranh cãi lẫn
nhau như vậy nên mẹ nói xấu con, con nói xấu mẹ. Cha con, anh em, chị
em, bà con dòng họ nói xấu lẫn nhau. Thân thích còn vậy, huống nữa là
người dưng. Ma-ha-nam, đó là những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục,
duyên nơi dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, Ma-ha-nam, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc nên vua tranh giành với vua, Phạm chí tranh giành với
Phạm chí, Cư sĩ tranh giành với Cư sĩ, dân tranh giành với dân, nước này
tranh giành với nước nọ. Bởi tranh giành nên thù nghịch nhau, rồi dùng
đủ loại binh khí để giết hại lẫn nhau, hoặc nắm tay thoi, ném đá, hoặc
dùng gậy đánh, dao chặt. Trong khi giao đấu, hoặc chết, hoặc sợ hãi, thọ
cực trọng khổ. Ma-ha-nam, đó là những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi
dục, duyên nơi dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, Ma-ha-nam, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc nên mang khôi giáp, khoác trường bào, cầm giáo mác, cung
tên, hoặc cầm dao thuẫn, đi vào quân trận. Hoặc đánh nhau bằng voi,
hoặc ngựa, hoặc xe, hoặc dùng bộ binh đánh nhau, hoặc cho trai gái đánh
nhau. Trong khi giao đấu, hoặc chết, hoặc sợ hãi, thọ cực trọng khổ.
Ma-ha-nam, đó là những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục, duyên nơi
dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, Ma-ha-nam, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc nên mang áo giáp, mặc trường bào, cầm giáo mác, cung
tên, hoặc cầm dao thuẫn, đi tranh đoạt nước người, công thành phá lũy,
chống cự lẫn nhau, thúc trống thổi kèn, lớn tiếng reo hò, hoặc dùng chày
đập, hoặc dùng mâu kích, hoặc dùng bánh xe bén, hoặc dùng tên bắn, hoặc
lăn đá kè, hoặc dùng nỏ lớn, hoặc rót nước đồng sôi vào mắt. Trong khi
giao đấu, hoặc chết, hoặc sợ hãi, thọ cực trọng khổ. Ma-ha-nam, đó là
những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm
gốc.
“Lại nữa, Ma-ha-nam, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc nên mang áo giáp, mặc trường bào, cầm giáo mác, cung
tên, hoặc cầm dao thuẫn vào xóm, vào ấp, vào quốc gia, vào thành thị,
đục vách phá kho, cướp đoạt tài vật, chận đường giao thông, hoặc đến ngõ
khác phá xóm phá làng, phá thành diệt nước. Trong đó, hoặc người của
vua bắt được, đem khảo đủ cách; chặt tay, chặt chân, hoặc chặt hết cả
tay chân; cắt tai, cắt mũi, hoặc cắt cả tai mũi; hoặc lóc từng miếng
thịt; bứt râu bứt tóc, hoặc bứt cả râu tóc; hoặc nhốt vào trong cũi,
quấn vải hỏa thiêu, hoặc lấp trong cát, lấy cỏ quấn lại rồi đốt; hoặc bỏ
vô bụng lừa sắt, hoặc bỏ vô miệng heo sắt, hoặc đặt vào miệng cọp sắt
rồi đốt, hoặc bỏ vô vạc đồng, hoặc bỏ vô vạc sắt rồi nấu; hoặc chặt ra
từng
khúc, hoặc dùng xoa bén đâm, hoặc lấy móc sắt móc, hoặc bắt nằm trên
giường sắt rồi lấy dầu sôi rót, hoặc bắt ngồi trong cối sắt rồi lấy
chày sắt giã, hoặc cho rắn rít mổ cắn, hoặc dùng roi quất, hoặc dùng gậy
thọt, hoặc dùng dùi đánh, hoặc buộc sống treo trên nêu cao, hoặc chém
đầu rồi bêu. Trong các trường hợp đó, kẻ ấy hoặc chết, hoặc sợ hãi, thọ
cực trọng khổ. Ma-ha-nam, đó là những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi
dục, duyên nơi dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, Ma-ha-nam, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc nên thân làm ác, khẩu làm ác, ý làm ác. Kẻ đó về sau
bệnh tật liệt giường, hoặc ngồi hoặc nằm trên đất, vì khổ bức thân, toàn
thân cảm giác khổ sở vô cùng, không còn đáng yêu thích. Kẻ đó vì lúc
trước thân làm ác, khẩu làm ác, ý làm ác nên khi sắp chết chúng che ngay
trước mắt giống như mặt trời lặn bóng sườn núi lớn, che lấp mặt đất[07].
Cũng vậy, kẻ ấy bị những ác hành của thân, ác hành của khẩu và của ý
che lấp trước mắt, kẻ đó nghĩ rằng: ‘Ác hành ta làm trước kia, bây giờ
chúng che trước mắt ta. Trước ta không tạo phước nghiệp mà tạo nhiều ác
nghiệp. Giả tỷ có ai chỉ làm ác, hung bạo, chỉ làm tội chứ không làm
phước, không hành thiện, khi
sống không biết lo sợ, gần chết không chỗ nương cậy, không chỗ quay
về. Người ấy thân sanh về cõi nào, ta cũng thác sinh về chỗ đó’. Do đó,
sanh hối hận, rồi do hối hận mà chết không an, chết không được phước.
Ma-ha-nam, đó là những nỗi thống khổ ở đời này nhân nơi dục, duyên nơi
dục, lấy dục làm gốc.
“Lại nữa, Ma-ha-nam, vì chúng sanh nhân nơi dục, duyên nơi dục,
lấy dục làm gốc nên thân làm ác, khẩu và ý làm ác. Kẻ đó vì thân làm ác,
khẩu và ý làm ác nên nhân nơi đó, duyên nơi đó mà khi thân hoại mạng
chung phải đến chỗ ác, sanh vào địa ngục. Ma-ha-nam, đó là những nỗi khổ
ở đời sau nhân nơi dục, duyên nơi dục, lấy dục làm gốc.
“Ma-ha-nam, Vì vậy nên biết, dục tuyệt đối không có lạc, chỉ có
vô lượng khổ hoạn. Đa văn Thánh đệ tử nếu không biết đúng như thật, vị
ấy bị dục phủ kín, không đạt được an lạc do xả[08] và vô thượng tịch tĩnh. Ma-ha-nam, Đa văn Thánh đệ tử như vậy sẽ nhân nơi dục mà bị thoái chuyển.
“Ma-ha-nam, Ta biết là dục không có lạc mà chỉ là vô lượng khổ
hoạn. Biết như thật rồi, Ma-ha-nam, Ta không bị dục phủ kín, cũng không
bị pháp ác quấn chặt. Vì vậy đạt được an lạc do xả và vô thượng tịch
tĩnh. Ma-ha-nam, vì vậy Ta không nhân nơi dục mà bị thoái chuyển.
“Ma-ha-nam, một thời, Ta sống tại thành Vương xá, trú trong động Tiên nhân Thất diệp, ở trên núi Bệ-đa-la[09].
“Ma-ha-nam, lúc bấy giờ vào lúc xế trưa, Ta từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến Quảng sơn[10],
Ta thấy ở đó có nhiều người Ni-kiền đang tu hạnh không ngồi, thường
đứng mà không ngồi, chịu khổ cùng cực. Ta bước đến hỏi: ‘Này các
Ni-kiền! Vì sao các ông tu hạnh không ngồi này, thường đứng không ngồi,
chịu khổ như vậy?’ Họ trả lời như vầy, ‘Này Cù-đàm, tôi có tôn sư
Ni-kiền tên là Thân tử. Ngài dạy tôi rằng: ‘Này các Ni-kiền, đời trước
ngươi nếu có nghiệp bất thiện, thì nhờ khổ hạnh này ngươi sẽ được hết.
Nếu nay giữ gìn diệu hạnh của thân, giữ gìn diệu hạnh của khẩu, của ý,
thì sẽ do nhân đó, duyên đó mà không trở lại làm ác, tạo nghiệp bất
thiện’.’ “Ma-ha-nam, Ta hỏi lại rằng: ‘Này các Ni-kiền, các ông tin
tưởng tôn sư, không
hề nghi ngờ gì cả chăng?’ Họ trả lời Ta, “Đúng vậy, Cù-đàm, chúng
tôi tin tưởng các đức tôn sư, không hề nghi ngờ gì cả’. Ma-ha-nam, Ta
lại hỏi: ‘Này Ni-kiền, nếu quả như vậy thì tôn sư Ni-kiền của các ông
trước kia đã tạo các nghiệp ác bất thiện rất nặng, vị ấy vốn trước kia
là Ni-kiền rồi chết đi, nay sanh vào nhân gian, xuất gia làm Ni-kiền, tu
hạnh không ngồi, thường đứng không ngồi, chịu khổ sở như vậy, cũng như
bọn các ông và đệ tử các ông vậy’. Họ lại nói với Ta: ‘Này Cù-đàm, lạc
không nhân nơi lạc, nhưng nhân nơi khổ mới có. Như sự lạc của vua
Tần-bệ-sa-la[11]
thì Sa-môn Cù-đàm không bằng được’. Ta lại nói: ‘Các ông si cuống, nói
điều vô nghĩa. Tại sao? Các ông không khéo léo, không hiểu biết gì cả.
Mà khi không
biết, nên các ông nói, ‘Như sự lạc của vua Tần-bệ-sa-la thì Sa-môn
Cù-đàm không bằng được’. Này Ni-kiền, đáng lẽ các ông phải hỏi như thế
này: ‘Tần-bệ-sa-la và Sa-môn Cù-đàm, ai sung sướng hơn?’ Này Ni-kiền,
nếu như Ta nói rằng: ‘Sự lạc của Ta hơn, vua Tần-bệ-sa-la không bằng,’
thì này Ni-kiền, các ông có thể nói như vầy, ‘ Sự lạc của vua
Tần-bệ-sa-la, Sa-môn Cù-đàm không bằng’. Các Ni-kiền đó liền nói như
vầy, ‘Thưa Cù-đàm, nay chúng tôi muốn hỏi Cù-đàm, giữa vua Tần-bệ-sa-la
và Sa-môn Cù-đàm, ai sung sướng hơn?’ Ta lại nói, ‘Này Ni-kiền, Ta nay
hỏi ông, tùy theo sự hiểu biết mà trả lời. Này Ni-kiền, ý ông nghĩ sao,
vua Tần-bệ-sa-la có đạt được sự tịch mặc vô ngôn như ý, nhân đó mà được
hoan hỷ, khoái lạc trong bảy ngày bảy đêm không?’ Ni-kiền đáp, ‘Không,
thưa
Cù-đàm’. Ta hỏi, ‘Thế có được hoan hỷ, khoái lạc trong vòng sáu,
năm, bốn, ba, hai hay một ngày một đêm không?’ Ni-kiền đáp: ‘Không, thưa
Cù-đàm’. Ta lại hỏi, ‘Này Ni-kiền, Ta có đạt được sự tịch mặc vô ngôn
ý, nhân đó mà được hoan hỷ, khoái lạc trong một ngày một đêm không?’
Ni-kiền đáp, ‘Được, thưa Cù-đàm’. Ta hỏi, ‘Thế Ta có được hoan hỷ trong
vòng hai, ba, bốn, năm, sáu, cho đến bảy ngày bảy đêm không?’. ‘Được,
thưa Cù-đàm’. Ta lại hỏi tiếp, ‘Này Ni-kiền, ý các ông nghĩ sao, ai sung
sướng hơn, vua Tần-bệ-sa-la hay là Ta?’ Ni-kiền đáp, ‘Thưa Cù-đàm, như
chúng tôi hiểu theo sự trình bày của Sa-môn Cù-đàm thì Sa-môn Cù-đàm
sung sướng hơn, vua Tần-bệ-sa-la không bằng’.
“Ma-ha-nam, vì vậy nên biết là nơi dục không có lạc, chỉ toàn là
khổ hoạn. Nếu Đa văn Thánh đệ tử không thấy như thật, như vậy sẽ bị bao
phủ bởi dục, bị quấn chặt bởi pháp ác bất thiện, nên không đạt được an
lạc của xả và vô thượng tịch tĩnh. Ma-ha-nam, như vậy Đa văn Thánh đệ tử
kia nhân nơi dục mà bị thoái chuyển.
“Ma-ha-nam, Ta biết là nơi dục không có lạc, chỉ toàn là vô lượng
khổ hoạn. Ta biết đúng như thật nên không bị dục ngăn che, cũng không
bị quấn chặt bởi pháp ác bất thiện. Vì vậy đạt được an lạc của xả và vô
thượng tịch tĩnh.
“Ma-ha-nam, vì vậy Ta không nhân nơi dục mà bị thoái chuyển.
Phật thuyết như vậy. Thích Ma-ha-nam và các Tỳ-kheo nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Tương đương Pāli M.14 Cūḷa-dukkhakkhandha-suttaṃ. Hán, biệt dịch, No.55.
- [02] Xem các kinh 12, 180, 191. Pāli: sakkesu viharati kapilavatthusmiṃ nigrodhārāme.
- [03]
Thích Ma-ha-nam 釋 摩 訶 男. Pāli: Sakka Mahānāma, con trai của
Amitodana, anh em chú bác với Phật, chứ không phải là một trong năm vị
đệ tử đầu tiên của Phật.
- [04] Nhiễm, nhuế, si tâm uế 染, 恚, 癡 心 穢. Pāli: lobho, doso, moho citassa upakkileso, tham, sân, si là ô nhiễm của tâm.
- [05] Đoạn này như kinh
99 trên, xem các cht. ở đó.
- [06]
Xem
cht.10, Kinh 99.
- [07]
Xem
cht.11, Kinh 99.
- [08] Đắc xả lạc 得 捨 樂.
- [09]
Bệ-đa-la sơn Tiên nhân Thất diệp ốc 鞞 哆 羅 山 仙 人 七 葉 屋. Có lẽ là hang
Sattapaṇṇiguhā, dưới chân núi Vebhāra, địa điểm này khác với bản Pāli là
núi Gijjhakūṭa. cả hai đều ở trong số năm ngọn núi quanh Rājagahā.
No.54: Thiết-đề-ban-lãm-cù-hà, có thể coi như dịch âm tương đương với
Sattapaṇṇiguhā. Bản Pāli: ... viharāmi gijjhakūṭe pabbate... saṃbahulā
nigaṇṭhā isigilipasse kāḷasilāyaṃ, Ta trú trên núi Gijjhakūṭa (Linh
thứu); có nhiều người Nigaṇṭha sống trong hang Hắc thạch, sườn núi Tiên
nhân. Bệ-đa-la sơn, Tiên nhân Thất diệp khốt.
- [10]Quảng
sơn 廣 山, có lẽ là Vepulla, cao nhất trong năm ngọn núi quanh Rājagahā,
địa điểm này cũng khác trong bản Pāli: họ ở trong hang Kaḷasilā trên
sườn Isigili, No.54: Đọa-phu-lu, có thể coi như dịch âm tương đương
Vepulla.
- [11]Tần-bệ-sa-la 頻 鞞 娑 羅. Pāli: Bimbisāra, vua nướùc Magadha (Ma-kiệt-đà).
-ooOoo-
101. KINH TĂNG THƯỢNG TÂM[1]
Tôi nghe như vầy.
Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo rằng:
“Nếu Tỳ-kheo muốn được tăng thượng tâm[02],
cần phải thường xuyên suy niệm năm tướng. Thường xuyên niệm năm tướng
thì niệm bất thiện đã sanh liền được trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm
thường an trú, nội tâm được tĩnh chỉ, chuyên nhất, được định tĩnh[03].
“Năm tướng[04] đó là những gì? Tỳ-kheo suy niệm về một tướng tương ưng thiện[05], nếu sanh niệm bất thiện[06],
vị Tỳ-kheo đó nhân nơi tướng này lại suy niệm về một tướng khác tương
ưng với thiện, khiến niệm ác bất thiện không sanh nữa. Khi vị Tỳ-kheo đó
nhân nơi tướng này, lại suy niệm về một tướng khác tương ưng với thiện
thì niệm bất thiện đã sanh liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm
thường an trú, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, được định tĩnh.
“Cũng như người thợ mộc hay học trò thợ mộc kéo thẳng dây mực,
búng lên thân cây rồi dùng rìu bén mà đẽo cho thẳng; Tỳ-kheo cũng vậy,
nhân nơi tướng này mà suy niệm một tướng khác tương ưng với thiện, khiến
niệm ác bất thiện không sanh nữa. Khi Tỳ-kheo đó nhân nơi tướng này,
lại suy niệm một tướng khác tương ưng với thiện, niệm bất thiện đã sanh
liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm liền được an trú, bên trong tĩnh
chỉ chuyên nhất, đắc định. Nếu Tỳ-kheo muốn được tăng thượng tâm, cần
phải luôn luôn suy niệm tướng thứ nhất này. Do suy niệm tướng này, niệm
bất thiện đã sanh liền được trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm thường an
trú, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, được định tĩnh.
“Lại nữa, Tỳ-kheo khi suy niệm về một tướng, tương ưng với thiện,
nếu sanh niệm bất thiện, Tỳ-kheo đó quán rằng: “Suy niệm ác này có tai
họa[07],
suy niệm này là bất thiện, suy niệm này là ám, suy niệm này bị người
trí ghét, suy niệm này nếu đầy đủ thì không thể chứng đắc trí thông[08],
không chứng đắc giác đạo, không chứng đắc Niết-bàn, vì nó khiến sanh
niệm ác bất thiện’. Vị Tỳ-kheo đó quán sự ác như vậy, niệm bất thiện
sanh khởi liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi liền tâm thường an trú, nội
tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định.
“Như có người thiếu niên đẹp trai, khả ái, tắm gội sạch sẽ, mặc y
phục đẹp đẽ, lấy hương xoa khắp thân, cạo sửa râu tóc khiến rất tinh
khiết. Nếu lấy xác rắn, xác chó, hoặc xác người đã thâm xanh, sình
chướng, thối rữa, chảy nước dơ, đeo tròng vào cổ người ấy, người ấy liền
ghét sự dơ bẩn nên không hỷ, không lạc. Tỳ-kheo cũng vậy, Tỳ-kheo quán
rằng ‘Niệm ác này có tai họa, niệm này không thiện, niệm này là ác, niệm
này người trí ghét. Nếu đầy đủ niệm này thì không thể chứng đắc trí
thông, không chứng đắc giác đạo, không chứng đắc Niết-bàn vì nó khiến
sanh niệm ác bất thiện’. Tỳ-kheo đã quán sự ác như vậy, niệm bất thiện
đã sanh liền trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm thường an trú, nội tâm tĩnh
chỉ, chuyên nhất, đắc định. Nếu Tỳ-kheo muốn được tăng thượng tâm, cần
phải luôn luôn niệm tướng thứ hai này. Khi niệm về tướng này thì
niệm bất thiện đã sanh liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm thường an
trú, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định.
“Lại nữa, Tỳ-kheo khi suy niệm về một tướng tương ưng với thiện
mà sanh niệm bất thiện, và khi quán niệm ác có tai họa mà lại sanh niệm
bất thiện nữa, Tỳ-kheo đó không nên suy niệm về niệm này, vì nó khiến
sanh niệm ác bất thiện. Tỳ-kheo đó không suy niệm về niệm này nữa thì
niệm bất thiện đã sanh liền được trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm thường
an trụ, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định.
“Như người có mắt, cảnh sắc nằm trong ánh sáng nhưng không muốn
nhìn. Người đó hoặc nhắm mắt, hoặc lánh thân đi, ý các ngươi nghĩ sao,
cảnh sắc nằm trong ánh sáng, người đó có thể cảm nhận được tướng dạng
của sắc không?”
Đáp rằng:
“Thưa không.”
“Tỳ-kheo cũng vậy, không nên suy niệm về niệm này, vì nó khiến
sanh niệm ác bất thiện. Khi vị Tỳ-kheo đó không suy niệm về niệm này
nữa, niệm bất thiện đã sanh liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm
thường an trú, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định. Nếu Tỳ-kheo muốn
được tăng thượng tâm, cần phải luôn luôn suy niệm tướng thứ ba này. Suy
niệm về tướng này thì niệm bất thiện đã sanh liền bị trừ diệt. Niệm ác
diệt rồi, tâm thường an trú, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định.
“Lại nữa, Tỳ-kheo khi suy niệm về một tướng tương ưng với thiện
mà sanh niệm bất thiện, khi quán niệm ác có tai họa cũng sanh niệm bất
thiện, và trong khi không suy niệm về niệm đó nữa cũng lại sanh niệm bất
thiện; vị Tỳ-kheo đó vì niệm này, phải dùng hành tướng của tư duy để
giảm dần niệm ấy[09],
khiến không sanh niệm ác bất thiện. Khi đối với niệm này, Tỳ-kheo đó
phải dùng hành tướng tư duy để giảm dần niệm ấy thì niệm bất thiện đã
sanh liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm thường an trú, nội tâm tĩnh
chỉ, chuyên nhất, đắc định.
“Như có người đi đường, bước nhanh trên đường, người đó nghĩ
rằng: ‘Tại sao ta đi nhanh? Giờ ta hãy đi chậm được chăng?’ Người đó
liền đi chậm lại, nhưng rồi lại nghĩ: ‘Tại sao ta đi chậm mà chẳng đứng
lại?’ Người đó liền đứng lại, nhưng rồi lại nghĩ: ‘Tại sao ta lại đứng?
Ta ngồi xuống được chăng?’ Người đó liền ngồi xuống, nhưng rồi lại nghĩ:
‘Tại sao ta lại ngồi? Ta nằm xuống được chăng?’ Người đó liền nằm
xuống. Như vậy là người đó đang thực hành pháp đình chỉ dần dần hành
tướng thô của thân. Nên biết, Tỳ-kheo cũng giống như thế. Đối với niệm
này, Tỳ-kheo đó phải dùng hành tướng của tư duy mà giảm dần niệm ấy để
không sanh niệm ác bất thiện. Khi đối với niệm này, Tỳ-kheo đó phải dùng
hành tướng của tư duy, giảm dần niệm ấy, thì niệm bất thiện đã sanh
liền bị
trừ diệt, niệm ác diệt rồi, tâm liền được an trú, bên trong tĩnh
chỉ, chuyên nhất, đắc định. Nếu Tỳ-kheo muốn được tăng thượng tâm, cần
phải suy niệm luôn luôn tướng thứ tư này. Suy niệm tướng này thì niệm
bất thiện đã sanh liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm liền được an
trú, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định.
“Lại nữa, Tỳ-kheo khi suy niệm về một tướng, tương ưng với thiện
mà sanh niệm bất thiện, khi quán niệm ác có tai họa mà cũng sanh niệm
bất thiện, khi không suy niệm về niệm ác cũng sanh tiếp niệm bất thiện,
và khi phải dùng hành tướng của tư duy để giảm dần niệm ấy, cũng lại
sanh tiếp về niệm bất thiện nữa; Tỳ-kheo đó nên quán như vầy. Tỳ-kheo,
vì nhân niệm này mà sanh niệm bất thiện, Tỳ-kheo đó liền ngậm khít răng
lại, lưỡi ấn lên khẩu cái, dùng tâm để tu tâm, giữ chặt tâm và hàng phục
tâm[10], khiến không niệm ác bất thiện.
“Khi vị Tỳ-kheo đó dùng tâm tu tâm, giữ chặt tâm và hàng phục tâm
thì niệm bất thiện đã sanh liền được trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm
liền được an trú, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định. Như hai lực
sĩ bắt một người yếu, nắm vững và hàng phục nó, Tỳ-kheo cũng vậy, răng
ngậm khít lại, lưỡi ấn lên khẩu cái, dùng tâm tu tâm, giữ chặt tâm và
hàng phục tâm để không sanh niệm ác bất thiện. Khi vị Tỳ-kheo đó dùng
tâm tu tâm, giữ chặt tâm và hàng phục tâm thì niệm bất thiện đã sanh
liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm liền được an trú, bên trong tĩnh
chỉ, chuyên nhất, đắc định. Nếu Tỳ-kheo muốn được tăng tượng tâm, cần
phải luôn luôn suy niệm tướng thứ năm này. Suy niệm tướng này thì niệm
bất thiện đã sanh liền được trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm liền được an
trú, nội tâm tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định.
“Nếu Tỳ-kheo muốn được tăng thượng tâm thì cần phải luôn luôn suy
niệm năm tướng này. Luôn luôn suy niệm năm tướng thì niệm bất thiện đã
sanh liền bị trừ diệt. Niệm ác diệt rồi, tâm liền được an trú, nội tâm
tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định.
“Nếu Tỳ-kheo khi suy niệm về một tướng tương ưng với thiện mà
không sanh niệm ác, khi quán niệm ác có tai họa cũng không sanh niệm ác,
khi không suy niệm về niệm đó cũng không sanh niệm ác, khi dùng hành
tướng của tư duy để giảm dần niệm ấy cũng không sanh niệm ác, và khi
dùng tâm tu tâm, giữ chặt tâm và hàng phục tâm cũng lại không sanh niệm
ác nữa, thì liền được tự tại, muốn suy niệm thì suy niệm, không suy niệm
thì không suy niệm.
Nếu Tỳ-kheo muốn niệm thì niệm, không muốn niệm thì không niệm,
thì đó là Tỳ-kheo đã được tùy ý trong cái suy niệm, tự tại trong các đạo
tích suy niệm[11].
Đức Phật thuyết như vậy, các Tỳ-kheo ấy sau khi nghe Phật dạy xong, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Tương đương Pāli, M. 20. Vitakkasanthānasuttaṃ.
- [02] Tăng thượng tâm 增 上 心. Pāli: adhicittam.
- [03] Pāli: ajjhattam eva cittam santiṭṭhati sannisīdati ekodhi hoti samādhiyati.
- [04] Ngũ tướng 五 相. Pāli: pañca nimittāni.
- [05] Pāli: yaṃ nimittaṃ manasākaroto, khi tác ý nơi một tướng (nào đó).
- [06] Pāli: upapajjanti pāpakā akusalā vitakkā chandūpasamhitāpi..., sanh khởi những ác bất thiện tầm liên hệ đến dục...
- [07] Pāli:
tesaṃ vitakkānaṃ ādīnavo uparikkhitabbo: itipime vitakkā akusalā...
sāvajjā... Dukkhavipākā ti, cần quán sát sự tai hại của các tầm nay: tầm
này là bất thiện, là bị chỉ trích, là có kết quả khổ.
- [08]
Thông 通, chỉ thắng trí, tức lục thông.
- [09] Dĩ
tư hành tiệm giảm kỳ niệm. Pāli: tesam vitakkānaṃ
vitakkasaṅkhāra-saṇṭhānaṃ manāsikaroto, tác ý đến tư thái và tác động
của tầm đối với các tầm ấy.
- [10] Pāli:
cetasā cittaṃ abhiniggaṇhaitabbaṃ abhinippìletabbaṃ abhisantāpe-tabbaṃ,
bằng tâm mà khống chế tâm, trấn áp tâm, khuất phục tâm.
- [11] Tự
tại chư niệm tích 自 在 諸 念 跡. Pāli: bhikkhu vasī vitakkapariyāyapathesu,
Tỳ-kheo ấy là người tự chủ trên những con đường dẫn đến pháp chiêm
nghiệm (tầm pháp môn đạo).
-ooOoo-
102. KINH NIỆM[1]
Tôi nghe như vầy.
Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo rằng:
“Thuở xưa, khi chưa chứng quả giác ngộ Vô thượng chánh tận, Ta nghĩ rằng: ‘Ta hãy chia các suy niệm[02] làm hai phần, niệm dục, niệm nhuế, niệm hại[03] làm một phần. Niệm vô dục, niệm vô nhuế, niệm vô hại, làm một phần khác[04].’
“Sau đó, Ta liền chia các niệm làm hai phần, niệm dục, niệm nhuế,
niệm hại, làm một phần. Niệm vô dục, niệm vô nhuế, niệm vô hại, làm một
phần khác.
“Ta thực hành như vầây. Sống viễn ly, cô độc, tâm không phóng
dật, tu hành tinh tấn. Nếu sanh niệm dục, Ta liền biết là đang sanh niệm
dục, hại mình, hại người, hại cả hai, diệt trí tuệ, nhiều phiền nhọc,
không chứng đắc Niết-bàn. Biết rằng, hại mình, hại người, hại cả hai,
diệt trí tuệ, nhiều phiền nhọc, không chứng đắc Niết-bàn, nó liền tiêu
diệt nhanh chóng.
“Nếu lại sanh niệm nhuế, niệm hại, Ta liền biết là đang sanh niệm
nhuế, niệm hại, hại mình, hại người, hại cả hai, diệt trí tuệ, nhiều
phiền nhọc, không chứng đắc Niết-bàn. Biết rằng, hại mình, hại người,
hại cả hai, diệt trí tuệ, nhiều phiền nhọc, không chứng đắc Niết-bàn, nó
liền được tiêu diệt nhanh chóng.
“Khi sanh niệm dục, Ta không thọ nhận, mà đoạn trừ, loại trừ,
tống khứ; sanh niệm nhuế, niệm hại cũng không thọ nhận, mà đoạn trừ,
loại trừ, tống khứ. Vì sao vậy? Vì Ta thấy rằng, nhân nơi đó mà sanh vô
lượng pháp ác bất thiện. Ví như vào tháng cuối xuân, vì đã trồng lúa nên
đất thả bò không được rộng. Người chăn bò thả bò nơi đầm ruộng, bò vào
đất người, nó liền cầm roi đến ngăn lại. Vì sao vậy? Vì người chăn bò
biết rằng nhân nơi đó mà có lỗi lầm là sẽ bị chửi, bị đánh, bị trói. Do
đó, chăn bò cầm roi đến ngăn lại. Ta cũng như vậy, sanh niệm dục, không
thọ nhận, mà đoạn trừ, loại trừ, tống khứ. Sanh niệm nhuế, niệm hại cũng
không thọ nhận, mà đoạn trừ, loại trừ, tống khứ. Vì sao vậy? Vì Ta thấy
nhân nơi đó mà sanh vô lượng pháp ác bất thiện.
“Tỳ-kheo tùy theo sự tư duy, tùy theo sự suy niệm của mình mà tâm sanh ham thích trong đó.[05]
“Nếu Tỳ-kheo tư niệm quá nhiều về dục, tất sẽ bỏ niệm vô dục; vì
tư niệm nhiều về dục cho nên tâm sanh ham thích trong đó. Nếu Tỳ-kheo tư
niệm quá nhiều về niệm nhuế, niệm hại, tất sẽ xả bỏ niệm vô nhuế và
niệm vô hại. Vì tư niệm quá nhiều về niệm nhuế và niệm hại nên tâm sanh
ham thích trong đó. Tỳ-kheo như vậy, nếu không lìa được dục, không lìa
được niệm nhuế và niệm hại, sẽ không thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết,
ưu sầu, khóc lóc, cũng không thể xa lìa khỏi tất cả mọi sự khổ.
“Ta thực hành như vậy. Sống viễn ly, cô độc, tâm không phóng dật,
tu hành tinh tấn. Nếu sanh niệm vô dục, Ta biết liền là đang sanh niệm
vô dục, không hại mình, không hại người, không hại cả hai, tu trí tuệ,
không phiền nhọc mà chứng đắc Niết-bàn. Biết rằng, không hại mình, không
hại người, không hại cả hai, tu trí tuệ không phiền nhọc mà chứng đắc
Niết-bàn, liền được tu tập nhanh chóng và rộng rãi. Nếu lại sanh niệm vô
nhuế, niệm vô hại, Ta liền biết là đang sanh niệm vô nhuế, niệm vô hại,
sẽ không hại mình, không hại người, không hại cả hai, tu trí tuệ không
phiền nhọc mà chứng đắc Niết-bàn. Biết rằng, không hại mình, không hại
người, không hại cả hai, tu trí tuệ không phiền nhọc mà chứng đắc
Niết-bàn, liền được tu tập nhanh chóng và rộng rãi.
“Ta sanh niệm vô dục, và tư niệm nhiều. Sanh niệm vô nhuế, niệm
vô hại, và tư niệm nhiều. Ta lại suy nghĩ như vầy: ‘Nếu tư niệm quá
nhiều thì thân mệt[06],
mất hỷ, tâm liền bị tổn hại. Ta hãy đối trị nội tâm, khiến thường an
trú bên trong, tĩnh chỉ, chuyên nhất, đắc định để tâm không bị tổn hại’.
Sau đó, Ta liền đối trị nội tâm, khiến thường an trú bên trong, tĩnh
chỉ, chuyên nhất, đắc định mà tâm không bị tổn hại.
“Ta đã sanh khởi niệm vô dục, rồi lại sanh khởi suy niệm về hướng pháp, thứ pháp[07],
sanh khởi niệm vô nhuế, niệm vô hại, rồi lại cũng sanh khởi suy niệm về
hướng pháp, thứ pháp. Vì sao vậy? Vì Ta không thấy nhân nơi đó mà sanh
vô lượng pháp ác bất thiện. Ví như vào tháng cuối thu, đã gặt hết lúa,
khi đó đứa chăn bò thả bò nơi đồng ruộng mà nghĩ rằng: ‘Bò ta ở trong
bầy’. Vì sao vậy? Vì đứa chăn bò không thấy rằng nhân nơi đó mà có lỗi
lầm là sẽ bị chửi, bị đánh, bị trói. Do đó đứa chăn bò nghĩ ‘Bò ta ở
trong bầy’ và không thấy rằng nhân nơi đó mà có lỗi lầm là sẽ bị chửi,
bị đánh, bị trói, có mất mát. Ta cũng như vậy, sanh niệm vô dục rồi lại
sanh niệm hướng pháp, thứ pháp, sanh niệm vô nhuế, niệm vô hại, rồi lại
cũng
sanh niệm hướng pháp, thứ pháp. Vì sao vậy? Vì Ta không thấy nhân
nơi đó mà sanh vô lượng pháp ác bất thiện.
“Tỳ-kheo tùy sự tư duy, tùy sự suy niệm mà tâm ham thích trong
đó. Nếu Tỳ-kheo tư niệm nhiều về niệm vô dục thì sẽ xả bỏ niệm dục; vì
tư niệm nhiều về niệm vô dục nên tâm ham thích trong đó. Nếu Tỳ-kheo tư
niệm nhiều về niệm vô nhuế, niệm vô hại thì sẽ xả bỏ niệm nhuế, niệm hại
vì tư niệm nhiều về niệm vô nhuế, niệm vô hại nên ham thích trong đó.
Tỳ-kheo giác quán[08]
đã dứt, nội tĩnh nhất tâm, không giác không quán, định sanh hỷ lạc,
chứng đệ Nhị thiền, thành tựu và an trụ. Tỳ-kheo đó ly hỷ dục, an trú
xả, vô cầu, chánh niệm chánh trí mà thân cảm giác lạc, điều mà bậc Thánh
gọi là Thánh xả, niệm, an trú lạc, chứng đắc đệ Tam thiền, thành tựu an
trụ. Tỳ-kheo diệt lạc, diệt khổ, diệt ưu hỷ vốn đã có, rồi thì không
khổ
không lạc, xả niệm thanh tịnh, chứng đệ Tứ thiền, thành tựu an trụ.
“Như vậy, Tỳ-kheo định tâm, thanh tịnh, không ô uế, không phiền
não, nhu nhuyến, khéo an trụ, chứng đắc tâm bất động, hướng đến quả vị
lậu tận, tự thân chứng ngộ trí thông, liền biết như thật rằng ‘Đây là
Khổ’, ‘Đây là Khổ tập’, ‘Đây là Khổ diệt’, ‘Đây là Khổ diệt đạo’. Cũng
biết như thật đây là lậu diệt và đây là lậu diệt đạo. Tỳ-kheo đã biết
như vậy, thấy như vậy rồi thì tâm giải thoát dục lậu, tâm giải thoát hữu
lậu, vô minh lậu. Giải thoát rồi biết mình đã giải thoát, biết đúng như
thật rằng ‘Sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã vững, điều cần làm đã làm xong,
không còn tái sanh nữa’.
“Khi Tỳ-kheo này đã lìa niệm dục, lìa niệm nhuế, lìa niệm hại thì
được giải thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết, buồn lo, khóc lóc, lìa tất
cả khổ. Ví như ở một khu rừng có suối nước lớn, có bầy nai nọ đến đó
rong chơi. Có một người đến, không muốn vì sự lợi ích phước lành cho bầy
nai đó, vì không muốn sự an ổn khoái lạc cho chúng, liền bít con đường
chánh, mở con đường hiểm, đào hầm hố lớn rồi cho người coi giữ. Như vậy
là tất cả bầy nai đều bị chết hết. Lại có một người khác đến, muốn cho
bầy nai kia được lợi ích phước lành, được an ổn khoái lạc, liền mở con
đường chánh, bít lấp con đường hiểm, đuổi người coi giữ. Như vậy, bầy
nai được cứu thoát an ổn.
“Này các Tỳ-kheo, nên biết Ta nói ví dụ này là muốn để các ngươi
biết rõ ý nghĩa, người trí tuệ nghe ví dụ này sẽ hiểu rõ ý thú. Ví dụ đó
có nghĩa như vầy. Suối nước lớn là năm dục, ái niệm, hoan lạc. Những gì
là năm? Sắc được biết bởi mắt, tiếng được biết bởi tai, hương được biết
bởi mũi, lưỡi vị được biết bởi lưỡi và xúc được biết bởi thân. Suối
nước lớn nên biết đó là năm thứ dục lạc. Bầy nai, nên biết đó là Sa-môn,
Phạm chí. Người đi đến không muốn cho bầy nai kia được lợi ích và phước
lành, được an ổn khoái lạc, nên biết đó là ma Ba-tuần. Bít con đường
chánh, mở một đường hiểm, đó là ba niệm ác bất thiện, niệm dục, niệm
nhuế và niệm hại. Đường hiểm, nên biết đó là niệm ác bất thiện. Lại có
con đường hiểm, đó là tám tà đạo, tà kiến và tà định. Đào hầm lớùn,
nên biết đó là vô minh. Người coi giữ, nên biết đó là quyến thuộc
của ma Ba-tuần. Còn người đi đến, muốn cho bầy nai được lợi ích và phước
lành, được an ổn khoái lạc, nên biết đó chính là Như Lai, Vô Sở Trước,
Đẳng Chánh Giác. Bít lấp con đường hiểm, mở con đường chánh, đó là ba
niệm thiện, niệm vô dục, niệm vô nhuế và niệm vô hại. Đường chánh, nên
biết đó là ba niệm thiện. Lại còn có con đường chánh, đó là bát chánh
đạo, từ chánh kiến cho đến chánh định.
“Này các Tỳ-kheo, Ta đã mở con đường chánh, bít lấp con đường
hiểm, san bằng hầm hố, đuổi người coi giữ cho các ngươi rồi. Ví như đấng
Tôn sư thương yêu đệ tử, phát khởi lòng đại từ đại bi, mong muốn cho
được lợi ích và phước lành, được an ổn khoái lạc. Điều đó Ta đã thực
hiện rồi, các ngươi cũng phải tự mình thực hiện. Hãy đến chỗ vô sự, núi
rừng, gốc cây, hoặc chỗ nào yên tĩnh mà thiền tọa tư duy, chớ nên phóng
dật. Hãy chuyên cần tinh tấn, đừng để về sau phải hối hận. Đó là lời răn
dạy của Ta. Đó là lời khuyên bảo của Ta”.
Phật thuyết như vậy. Các Tỳ-kheo sau khi nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Tương đương Pāli: M.19. Dvedhāvitakka-suttaṃ.
- [02]
Niệm 念, hoặc gọi là tầm, tức là chú tâm tìm bắt đối tượng của tư duy.
Cũng là một thiền chi, thuộc Sơ thiền, mà bản Hán này thường dịch là:
giác 覺. Pāli: vitakka.
- [03]
Dục niệm, nhuế niệm, hại niệm 欲 恚 害 念, ba bất thiện tầm. Pāli: tayo
akusala-vitakkā, kāma-vitakko, vyāpāda-vitakko, vihiṃsa-vitakko.
- [04] Ba thiện tầm. Pāli: tayo kusala-vitakkā.
- [05] Hán:
心 便 樂 中; tâm tiện lạc trung. Yaññadeva... Bahulam anuvitakketi
anuvicāreti tathā tathā nati hoti cetaso, tầm và tứ hướng nhiều về nơi
nào thì tâm cũng thiên hướng về nơi đó.
- [06] Để
bản chép: thân định hỷ vong 身 定 喜 亡; Tống-Nguyên-Minh: thân chi hỷ vong
身 之 喜 亡. Có thể nhầm cả; nên sửa lại: thân phạp, hỷ vong 身 乏 喜 亡. Đối
chiếu Pāli: aticiraṃ anuvitakkayato... kāyo kilameyya; kāye kilante
cittaṃ ūhañuñeyya: suy tầm quá lâu, thân có thể sinh mệt. Khi thân mỏi
mệt, tâm loạn động.
- [07] Hướng pháp thứ pháp 向 法 次 法, tức thực hành pháp tùy pháp; xem cht. kinh. Bản Pāli không đề cập.
- [08] Giác quán, tức là tư và niệm đã nói trên.
-ooOoo-
103. KINH SƯ TỬ HỐNG[1]
Tôi nghe như vầy.
Một thời Đức Phật du hóa tại Câu-lâu-sấu, ở Kiếm-ma-sắt-đàm. một đô ấp của Câu-lâu[02].
Bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo rằng:
“Ở đây[03] có Sa-môn thứ nhất, thứ hai, thứ ba, Sa-môn thứ tư. Ngoài đây ra[04] không có Sa-môn, Phạm chí; Dị học hoàn toàn không có[05] Sa-môn, Phạm chí. Trong bất cứ chúng hội, các ngươi hãy chân chánh rống tiếng rống như sư tử vậy.
“Này các Tỳ-kheo, nếu có người Dị học đến hỏi các ngươi, ‘Này chư
Hiền, các ông có hành gì, lực gì, trí gì mà các ông nói như vầy: ‘Ở đây
có Sa-môn thứ nhất, thứ hai, thứ ba, Sa-môn thứ tư. Ngoài đây ra không
có Sa-môn, Phạm chí; Dị học hoàn toàn không có Sa-môn, Phạm chí’. Trong
bất cứ chúng hội các ông đều chân chánh rống tiếng rống sư tử như vậy?”.
“Này các Tỳ-kheo, các ngươi nên trả lời Dị học ấy như vầy: ‘Này
chư Hiền, Đức Thế Tôn của tôi là bậc có trí, có kiến; là Như Lai, Vô Sở
Trước, Đẳng Chánh Giác, thuyết giảng bốn pháp. Nhân nơi bốn pháp này mà
chúng tôi nói như vầy: ‘Ở đây có Sa-môn thứ nhất, thứ hai, thứ ba,
Sa-môn thứ tư. Ngoài đây ra không có Sa-môn, Phạm chí; Dị học hoàn toàn
không có Sa-môn, Phạm chí. Trong bất cứ chúng hội mà chúng tôi đều chân
chánh rống tiếng rống sư tử như vậy.’
“Bốn pháp đó là những gì? Này chư Hiền, chúng tôi tin tưởng Đấng Tôn Sư, tin Pháp, tin sự thành mãn của giới đức[06], đồng đạo có ái kính, có phụng sự chân thành[07].
“Này chư Hiền, Đức Thế Tôn của chúng tôi là bậc có trí, có kiến,
là Như Lai, Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, thuyết giảng bốn pháp này.
Nhân bốn pháp này mà chúng tôi nói như vầy: ‘Ở đây có Sa-môn thứ nhất,
thứ hai, thứ ba, Sa-môn thứ tư. Ngoài ra không có Sa-môn, Phạm chí; Dị
học hoàn toàn không có Sa-môn, Phạm chí. Trong bất cứ chúng hội chúng
tôi đều chân chánh rống tiếng rống sư tử như vậy.’
“Này các Tỳ-kheo, nếu Dị học cũng có thể lại nói: ‘Này chư Hiền,
chúng tôi cũng tin đấng Tôn sư, tức Tôn sư của chúng tôi; tin pháp, tức
pháp của chúng tôi; tin sự thành mãn của giới đức, tức giới của chúng
tôi; cũng ái kính bạn đồng đạo, phụng sự chân thành, là bạn đồng đạo
xuất gia và tại gia của chúng tôi. Này chư Hiền, giữa hai lời nói này,
của Sa-môn Cù-đàm và của chúng tôi, có gì hơn chăng? Có ý gì chăng? Có
sai biệt gì chăng?’ Thì này các Tỳ-kheo, các ngươi nên hỏi Dị học như
vầy: ‘Này chư Hiền, cứu cánh là một hay cứu cánh là nhiều?’ Này các
Tỳ-kheo, nếu Dị học trả lời như vầy: ‘Này chư Hiền, cứu cánh chỉ có một,
cứu cánh không có nhiều’. Thì này các Tỳ-kheo, các ông hỏi tiếp Dị học:
‘Này chư Hiền, người có dục mà được cứu cánh, hay người không có dục
mới
được cứu cánh?’Này các Tỳ-kheo, nếu Dị học trả lời như vầy, ‘Này chư
Hiền, người không có dục mới được cứu cánh, không phải người có dục mà
được cứu cánh’.
Thì này các Tỳ-kheo, các ngươi hãy hỏi tiếp Dị học, ‘Này chư
Hiền, người có nhuế mà được cứu cánh, hay người không có nhuế mà được
cứu cánh?’ Này các Tỳ-kheo, nếu Dị học trả lời như vầy: ‘Này chư Hiền,
người không có nhuế mà được cứu cánh, không phải người có nhuế mà được
cứu cánh’. Này các Tỳ-kheo, các ngươi hãy hỏi tiếp Dị học: ‘Này chư
Hiền, người có si mà được cứu cánh hay người không có si mà được cứu
cánh?’ Này các Tỳ-kheo, nếu Dị học trả lời như vầy: ‘Này chư Hiền, người
không có si mà được cứu cánh, không phải người có si mà được cứu cánh’.
Thì này các Tỳ-kheo, các ngươi hãy hỏi tiếp Dị học: ‘Này chư Hiền,
người có ái, có thủ[08]
mà được cứu cánh, hay người không có ái, không có thủ mà được cứu
cánh?’ Này các
Tỳ-kheo, nếu Dị học trả lời như vầy: ‘Này chư Hiền, người không có
ái, không có thủ mà được cứu cánh, không phải người có ái, có thủ mà
được cứu cánh’. Thì này các Tỳ-kheo, các ngươi hãy hỏi tiếp Dị học: ‘Này
chư Hiền, người không có tuệ[09], không có thuyết tuệ[10]
mà được cứu cánh, hay người có tuệ, có thuyết giảng tuệ mà được cứu
cánh?’ Này các Tỳ-kheo, nếu Dị học trả lời như vầy: ‘Này chư Hiền, người
có tuệ, có thuyết tuệ mà được cứu cánh; không phải người không có tuệ,
không thuyết tuệ mà được cứu cánh’. Thì này các Tỳ-kheo, các ngươi hãy
hỏi tiếp Dị học: ‘Này chư Hiền, người có tắng, có tránh[11]
mà được cứu cánh, hay người không
có tắng có tránh mà được cứu cánh?’ Này các Tỳ-kheo, nếu Dị học trả
lời như vầy: ‘Này chư Hiền, người không có tắng, không có tránh mà được
cứu cánh; không phải người có tắng có tránh mà được cứu cánh’. Thì này
các Tỳ-kheo, các ngươi hãy nói với Dị học như vầy: ‘Này chư Hiền, như
vậy là các ông nói có một cứu cánh, không phải nhiều cứu cánh.
“Người không có dục mà được cứu cánh, không phải người có dục mà
được cứu cánh. Người không có nhuế mà được cứu cánh, không phải người có
nhuế mà được cứu cánh. Người không có si mà được cứu cánh, không phải
người có si mà được cứu cánh. Người không có ái, không có thủ được cứu
cánh, không phải người có ái, có thủ mà được cứu cánh. Người có tuệ, có
thuyết tuệ mà được cứu cánh; không phải người không có tuệ, không có
thuyết tuệ mà được cứu cánh. Người không có tắng, không có tránh mà được
cứu cánh; không phải người có tắng, có tránh mà được cứu cánh.
“Nếu có Sa-môn, Phạm chí nương nơi vô lượng kiến, vị đó nhất định nương nơi hai kiến, hữu kiến và vô kiến[12]. Nếu nương nơi hữu kiến, vị đó liền bám dính hữu kiến, nương cậy nơi hữu kiến, y trụ nơi hữu kiến và tắng, tránh với vô kiến[13]. Nếu nương nơi vô kiến, vị đó liền bám dính vô kiến, nương cậy nơi vô kiến mà tắng tránh với hữu kiến.
“Nếu có Sa-môn, Phạm chí không biết một cách như thật về nhân, về tập, về diệt, về tận, vị ngọt, tai hoạn và sự xuất yếu[14],
vị đó nhất định có dục, có nhuế, có si, có ái, có thủ, không có tuệ,
không có thuyết tuệ, có tắng, có tránh; vị đó không lìa khỏi sanh, già,
bệnh, chết, cũng không thể thoát khỏi sự buồn rầu, kêu khóc, lo khổ, áo
não, không chứng đắc khổ biên.
“Nếu có Sa-môn, Phạm chí đối với những loại kiến này mà biết một
cách như thật về tập, về diệt, về tận, vị ngọt, sự tai hoạn và sự xuất
yếu, vị đó nhất định không có dục, không có nhuế, không có si, không có
ái, không có thủ, có tuệ, có thuyết tuệ, không có tắng, không có tránh,
vị đó lìa khỏi sanh, già, bệnh, chết, cũng có thể thoát khỏi sự buồn
rầu, kêu khóc, lo khổ, áo não, vượt khỏi bờ khổ.
“Hoặc có Sa-môn, Phạm chí chủ trương đoạn trừ thủ, nhưng không
chủ trương đoạn trừ tất cả thủ; chỉ chủ trương đoạn trừ dục thủ mà không
chủ trương đoạn trừ giới thủ, kiến thủ, ngã thủ[15]. Vì sao vậy? Vì Sa-môn, Phạm chí đó không biết đúng như thật về ba xứ[16]. Do đó, vị ấy chủ trương đoạn trừ thủ, nhưng không chủ trương đoạn trừ tất cả thủ.
“Lại có Sa-môn, Phạm chí chủ trương đoạn trừ thủ, nhưng không chủ
trương đoạn trừ tất cả thủ; chỉ chủ trương đoạn trừ dục thủ, giới thủ,
mà không chủ trương đoạn trừ kiến thủ, ngã thủ. Vì sao vậy? Vì Sa-môn,
Phạm chí đó không biết đúng như thật về hai xứ. Do đó, vị ấy tuy đoạn
trừ thủ nhưng không chủ trương đoạn trừ tất cả thủ.
“Lại có Sa-môn, Phạm chí chủ trương đoạn trừ thủ nhưng không chủ
trương đoạn trừ tất cả thủ; chỉ chủ trương đoạn trừ dục thủ, giới thủ,
kiến thủ mà không chủ trương đoạn trừ ngã thủ. Vì sao vậy? Vị Sa-môn,
Phạm chí đó không biết đúng như thật về một xứ. Do đó vị ấy chủ trương
đoạn trừ thủ nhưng không chủ trương đoạn trừ tất cả thủ.
“Đối với pháp luật như vậy, người nào tin đấng Tôn sư, người đó
không phải là chân chánh, không phải là thứ nhất. Nếu tin pháp, cũng
không phải là chân chánh, không phải là hạng thứ nhất. Nếu ái kính bạn
đồng đạo, chân thành phụng sự, cũng không phải chân chánh, không phải
hạng thứ nhất.
“Nếu có Đức Như Lai ra đời, là Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, Minh
Hạnh Thành, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Đạo Pháp Ngự, Thiên
Nhân Sư, gọi là Phật, là Đấng Chúng Hựu, Ngài cũng chủ trương đoạn trừ
thủ. Ngay trong đời này, Ngài chủ trương đoạn trừ tất cả thủ, thi hành
đoạn trừ dục thủ, giới thủ, kiến thủ, ngã thủ. Bốn thủ này nhân nơi đâu?
Tập khởi do đâu? Phát sinh từ đâu? Lấy gì làm gốc? Nếu thọ này nhân nơi
vô minh, phát sanh từ vô minh, lấy vô minh làm gốc, nếu có Tỳ-kheo vô
minh đã diệt tận, minh tuệ đã phát sanh, vị đó từ đây không còn trở lại
chấp thủ dục, chấp thủ giới, chấp thủ kiến và chấp thủ ngã nữa. Vị đó đã
không chấp thủ rồi thì không còn lo sợ. Đã không lo sợ nên đoạn trừ
nhân duyên, chắc chắn chứng đắc Niết-bàn và biết đúng như thật
rằng ‘Sự sanh đã hết, phạm hạnh đã vững, điều cần làm đã làm xong,
không còn tái sanh’.
“Trong Pháp Luật chân chánh như vậy, nếu người nào tin Đấng Tôn
Sư thì đó là người chân chánh, là người bậc nhất; nếu tin Pháp thì đó là
người chân chánh, là người bậc nhất; nếu tin sự thành mãn của giới đức,
đồng đạo có ái kính, thì đó là người chân chánh, là người bậc nhất; nếu
đồng đạo có ái kính, có phụng sự chân thành thì đó là người chân chánh,
là người bậc nhất.
“Này chư Hiền, chúng tôi có hành như vậy, có lực như vậy, có trí
như vậy. Nhân nơi đó mà chúng tôi nói như vầy, ‘Ở đây có Sa-môn thứ
nhất, thứ hai, thứ ba, Sa-môn thứ tư. Ngoài đây ra không có Sa-môn, Phạm
chí; Dị học hoàn toàn không có Sa-môn, Phạm chí. Do đó, bất cứ trong
chúng hội mà chúng tôi chân chánh rống tiếng rống sư tử như vậy’.”
Phật thuyết giảng như vậy, các Tỳ-kheo ấy sau khi Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Tương đương Pāli, M.11 Cūla-Sīhanāda-suttaṃ.
- [02] Xem chú thích kinh 97 trên. Bản Pāli nói Phật ở tại Sāvatthi.
- [03] Thử trung, tức chỉ trong Chánh pháp của Phật. Pāli: idheva, chỉ ở đây.
- [04] Thử ngoại, tức ngoài Phật pháp. Pāli: parappavāda, ngoại đạo.
- [05] Dị học không vô 異 學 空 無. Pāli: suññā parappavādā, các học thuyết khác trống rỗng, không có...
- [06] Tín giới đức cụ túc. Pāli: atthi sīlesu paripūrakāritā, tin có những sự thành mãn trong các giới đức.
- [07] Ái
kính đồng đạo, cung khác phụng sự 愛 敬 同 道 恭 恪 奉 事. Pāli: sahadhammikā
kho pana piyā manāpā, những người cùng theo một giáo pháp thương yêu
nhau, mến mộ nhau.
- [08] Ái và thọ 愛 受, tức ái và thủ trong mười hai chi duyên khởi. Pāli: sa-taṇhā, sa-upādāna.
- [09] Tuệ 慧; Pāli: viddasu, có hiểu biết, hiền minh, thức giả.
- [10] Thuyết tuệ 說 慧, chưa rõ nghĩa.
- [11] Tắng và tránh 憎 諍; ghét và gây gỗ; hay ác cảm và hay gây sự. Pāli: anuruddha-paṭiviruddha (thuận tùng và phản đối)?
- [12] Hữu kiến, vô kiến 有 見 無 見. Pāli: bhava-diṭṭhi, vibhava-diṭṭhi.
- [13] Tắng tránh vô kiến 憎 諍 無 見. Pāli: vibhavadiṭṭhiyā te paṭiviruddhā, chúng phản đối quan điểm phi hữu.
- [14]
Bảy khía cạnh của vấn đề, Hán: nhân, tập, diệt, tận, vị, hoạn, xuất yếu
因 集 滅 盡 味 患 出 要. Pāli, chỉ kể sáu: sanudaya (tập khởi), atthaṅgama
(hoại diệt), assāda (vị ngọt), ādīnava (tai hại), nissaraṇa (sự thoát
ly).
- [15] Bốn
thọ, tức bốn thủ: dục, giới, kiến và ngã. Pāli: cattāri upādāni,
kāmupādānaṃ (dục thủ), diṭṭhupādānaṃ (kiến thủ), sīlabbatupādānaṃ (giới
cấm thủ), attavādupādānaṃ (ngã ngữ thủ).
- [16] Ba xứ, đây chỉ ba trường hợp về giới, kiến và ngã. Tức trừ dục thủ.
-ooOoo-
104. KINH ƯU-ĐÀM-BÀ-LA[1]
Tôi nghe như vầy.
Một thời Đức Phật du hóa tại thành Vương xá, trong rừng Trúc, vườn Ca-lan-đa.
Bấy giờ có một Cư sĩ tên là Thật Ý[02],
vào buổi sáng sớm, ông rời thành Vương xá, muốn đến chỗ Đức Phật để
cúng dường lễ sự. Lúc bấy giờ Cư sĩ Thật Ý nghĩ rằng: “Hãy gác qua
chuyện đi đến chỗ Phật. Thế Tôn và các Tỳ-kheo có thể vẫn còn đang thiền
định. Ta hãy vào rừng Ưu-đàm-bà-la, đến Dị học viên[03]“.
Bấy giờ Cư sĩ Thật Ý liền đi vào rừng Ưu-đàm-bà-la, đến Dị học viên. Tại đây có một Dị học tên là Vô Nhuế[04],
được tôn làm tông chủ của dị học, được mọi người kính trọng, quy phục,
được năm trăm Dị học tôn sùng. Giữa một đám đông ồn ào, ông đang cao
giọng luận bàn đủ mọi vấn đề chào xáo[05],
như bàn chuyện vua chúa, bàn chuyện trộm cướp, bàn chuyện đấu tranh,
bàn chuyện ăn uống, bàn chuyện y phục, bàn chuyện phụ nữ, bàn chuyện
đồng nữ, bàn chuyện dâm nữ, bàn chuyện thế tục, bàn chuyện phi đạo, bàn
chuyện sông biển, bàn chuyện quốc gia, tất cả những vấn đề cũng lại chào
xáo như thế đều tập họp tại chỗ ngồi của ông.
Lúc bấy giờ, Dị học Vô Nhuế thấy Cư sĩ Thật Ý từ xa tiến đến, liền ra lệnh bảo hội chúng của mình hãy im lặng:
“Này chư Hiền, các ông chớ nói nữa, hãy vui vẻ im lặng! Mỗi người
hãy tự mình thu liễm! Vì sao vậy? Vì có Cư sĩ Thật Ý sắp đến đây. Ông
ấy là đệ tử của Sa-môn Cù-đàm. Trong số Cư sĩ tại gia ở trong thành
Vương xá này, nếu có đệ tử của Sa-môn Cù-đàm mà danh đức vang dội, được
mọi người kính trọng thì ông ấy là người thứ nhất. Ông ấy không ưa sự
huyên náo, thích im lặng, tự mình thu liễm. Nếu ông ấy biết hội chúng
đây im lặng có thể sẽ hay đến”.
Bấy giờ Dị học Vô Nhuế bảo hội chúng im lặng, rồi tự mình cũng im
lặng. Lúc bấy giờ Cư sĩ Thật Ý đi đến chỗ Dị học Vô Nhuế, cùng nhau
chào hỏi, rồi ngồi xuống một bên.
Cư sĩ Thật Ý nói:
“Này Vô Nhuế, Đức Phật Thế Tôn của tôi, hoặc ở tại rừng vắng, sơn
lâm, dưới gốc cây hay sống trên sườn núi cao, những nơi vắng vẻ không
có tiếng động, xa vắng, không có sự dữ, không có người đời và tùy thuận
mà thiền tọa. Đó là so sánh chỗ Đức Thế Tôn với ở đây; Ngài sống ở tại
rừng vắng, sơn lâm, dưới gốc cây, hay sống trên sườn núi cao, những nơi
vắng lặng không có tiếng động, xa vắng, không có sự dữ, không có người
đời, tùy thuận mà thiền tọa. Ngài ở nơi xa vắng, thường thích thiền tọa,
an ổn, khoái lạc. Đức Phật Thế Tôn chưa hề một ngày một đêm tụ tập, hội
họp cùng mọi người như ông và quyến thuộc của ông hôm nay”.
Bấy giờ Dị học Vô Nhuế liền nói:
“Thôi, thôi! Cư cĩ, ông do đâu mà biết được? Cái tuệ giải thoát trống rỗng[06]
của Sa-môn Cù-đàm, cái đó không đủ để nói, hoặc tương ưng hay không
tương ưng, hoặc tùy thuận hay không tùy thuận. Sa-môn Cù-đàm đi từ biên
này đến biên kia[07],
ưa thích từ biên này đến biên kia, sốngï từ biên này đến biên kia. Như
con trâu đui ăn cỏ nơi biên địa, nó đi từ biên này đến biên kia, ưa
thích từ biên này đến biên kia, sốngï từ biên này đến biên kia. Sa-môn
Cù-đàm cũng giống như vậy.
“Này Cư sĩ, nếu Sa-môn Cù-đàm đến nơi hội chúng này, chỉ bằng một
vấn đề, tôi cũng đủ hủy diệt ông ấy như lăn cái bình không, và cũng sẽ
nói cái ví dụ con trâu đui cho ông ấy nghe”.
Rồi Dị học Vô Nhuế bảo với đồ chúng của mình:
“Này chư Hiền, giả sử Sa-môn Cù-đàm đến nơi hội chúng này, nếu
như có đến thật, thì các ông chớ có đứng dậy chắp tay nghinh đón, cũng
chớ có mời ngồi. Hãy để riêng một chỗ cho ông ấy ngồi thôi. Khi ông ấy
đến đây rồi thì hãy nói như vầy, ‘Này Cù-đàm! Có chỗ ngồi đây, muốn ngồi
tùy ý’.”
Bấy giờ Đức Thế Tôn đang thiền tọa, bằng thiên nhĩ thanh tịnh,
nghe xa hơn người, nghe rõ cuộc thảo luận như vậy giữa Cư sĩ Thật Ý và
Dị học Vô Nhuế, vào lúc xế, Ngài liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đi vào rừng
Ưu-đàm-bà-la, đến Dị học viên. Thấy Đức Thế Tôn đang từ xa đi đến, Dị
học Vô Nhuế liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trịch áo bày vai phải, chắp tay
hướng Phật mà tán thán rằng:
“Kính chào Cù-đàm, đã lâu ngày không đến đây. Xin mời ngồi chỗ này”.
Khi ấy Đức Thế Tôn thầm nghĩ: “Người ngu si này tự phản lại điều
mình đặt ra”. Biết như vậy, Đức Thế Tôn liền ngồi trên giường đó. Dị học
Vô Nhuế sau khi chào hỏi Đức Thế Tôn, liền ngồi xuống một bên.
Đức Thế Tôn hỏi:
“Này Vô Nhuế! Ông và Cư sĩ Thật Ý vừa bàn luận việc gì thế? Vì lý do gì mà nhóm họp nơi đây?”
Dị học Vô Nhuế trả lời:
“Thưa Cù-đàm, chúng tôi nghĩ như vầy, ‘Sa-môn Cù-đàm có những
pháp gì dạy bảo cho đệ tử, các đệ tử sau khi vâng lãnh sự dạy bảo rồi
liền được an ổn, trọn đời tịnh tu phạm hạnh và đem dạy cho người khác
nữa?’ Thưa Cù-đàm, tôi và Cư sĩ Thật Ý vừa bàn luận việc như vậy. Vì lý
do đó mà chúng tôi nhóm họp nơi đây”.
Cư sĩ Thật Ý nghe ông ta nói vậy liền nghĩ: ‘Lạ thay, Dị học Vô
Nhuế lại nói láo. Vì sao vậy? Vì ở trước Đức Thế Tôn mà dám lừa dối
Ngài’.
Đức Thế Tôn biết vậy, Ngài liền nói:
“Này Vô Nhuế, Pháp của Ta rất sâu sắc, rất kỳ diệu, rất hy hữu,
khó hiểu, khó biết, khó thấy, khó chứng đắc, mà Ta dạy bảo cho đệ tử và
đệ tử sau khi vâng lãnh sự dạy bảo rồi liền được an ổn, trọn đời tịnh tu
phạm hạnh và đem dạy lại cho người khác nữa. Này Vô Nhuế, hãy hỏi Ta về
hạnh bất liễu tắng ố[08] mà Sư tông của ông chấp nhận, Ta cũng sẽ giải đáp cho ông thỏa mãn”.
Lúc đó các chúng Dị học ồn ào đó cùng nhau lớn tiếng nói rằng:
“Sa-môn Cù-đàm thật là kỳ diệu! Thật là hy hữu! Có như ý túc, có
uy đức lớn, có phước hựu lớn, có oai thần lớn. Vì sao vậy? Ngài bỏ qua
tông chỉ của mình mà lại đề nghị thảo luận về tông chỉ của người”.
Lúc bấy giờ Dị học Vô Nhuế ra lệnh bảo hôïi chúng của mình im lặng rồi hỏi:
“Thưa Cù-đàm! Hạnh bất liễu khả tắng, thế nào là được hoàn toàn? Thế nào là không được hoàn toàn?
Bấy giờ Đức Thế Tôn trả lời:
“Này Vô Nhuế! Hoặc có Sa-môn, Phạm chí lõa hình, không y phục,
hoặc dùng tay làm y phục, hoặc lấy lá làm y phục, hoặc lấy hạt châu làm y
phục; hoặc không múc nước bằng bình, hoặc không múc nước bằng gáo;
không ăn đồ ăn xốc xỉa bằng dao gậy, không ăn đồ ăn lừa dối, không tự
mình đến, không sai người đi, không làm khách được mời[09], không làm khách được chào đón[10], không làm khách được lưu[11], không ăn từ giữa hai người đang ăn, không ăn tại nhà có thai[12],
không ăn từ nhà có nuôi chó, không ăn từ nhà có lằng xanh bay đến;
không ăn cá, không ăn thịt, không uống rượu, không uống nước
dấm[13], hoặc không uống gì cả, học tập hạnh không uống; hoặc ăn một miếng, cho một miếng là đủ[14], hoặc ăn hai, ba, bốn, cho đến bảy miếng, và cho bảy miếng là đủ, hoặc ăn bởi một lần nhận được[15],
và cho đến một lần nhận được là đủ, hoặc ăn bởi hai, ba bốn cho đến bảy
lần nhận được và cho bảy lần nhận được là đủ, hoặc ăn ngày một lần và
cho một lần là đủ, hoặc hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy ngày, nửa tháng, hay
một tháng, ăn một lần và cho một lần là đủ; hoặc ăn cỏ[16], hoặc ăn lúa cỏ[17], hoặc ăn nếp tuế, hoặc ăn cám, hoặc ăn gạo đầu-đầu-la[18],
hoặc ăn đồ ăn thô; hoặc đến chỗ vô sự[19], y nơi vô sự; hoặc ăn rễ, hoặc ăn trái, hoặc ăn quả tự rụng; hoặc mặc áo khâu đủ thứ vải[20], hoặc mặc áo lông, hoặc mặc áo vải đầu-xá[21],
hoặc mặc áo vải đầu-xá bằng lông, hoặc mặc bằng da nguyên, hoặc mặc da
có xoi lỗ, hoặc mặc da toàn xoi lỗ; hoặc để tóc xõa, hoặc để tóc bện,
hoặc để tóc vừa xõa vừa bện, hoặc chỉ cạo tóc, hoặc chỉ cạo râu, hoặc
cạo cả râu tóc, hoặc nhổ tóc, hoặc nhổ râu, hoặc nhổ cả râu tóc, hoặc
chỉ đứng thẳng không hề ngồi, hoặc đi chồm hổm, hoặc nằm gai, lấy gai
làm giường; hoặc nằm cỏ[22],
lấy cỏ làm giường; hoặc thờ nước,
ngày đêm lấy tay vọc; hoặc thờ lửa, ngày đêm đốt lên; hoặc thờ mặt
trời, mặt trăng, thờ đấng Tôn hựu Đại đức, chắp tay hướng về kia. Những
sự như vậy thọ khổ vô lượng, học hạnh nóng bức[23].
“Này Vô Nhuế, ý ông nghĩ sao, hạnh bất liễu khả tắng như vậy là hoàn toàn hay không hoàn toàn?”
Dị học Vô Nhuế đáp:
“Thưa Cù-đàm, như vậy hạnh bất liễu khả tắng là hoàn toàn, không phải là không hoàn toàn”.
Đức Thế Tôn lại nói:
“Này Vô Nhuế, Ta sẽ chỉ cho ông thấy cái hạnh bất liễu khả tắng hoàn toàn đó bị vô lượng cấu uế làm ô nhiễm”.
Dị học Vô Nhuế hỏi:
“Thưa Cù-đàm, câu nói, ‘Ta sẽ chỉ cho ông thấy cái hạnh bất liễu
khả tắng hoàn toàn đó bị vô lượng cấu uế làm ô nhiễm’, nghĩa là thế
nào?”
Đức Thế Tôn đáp:
“Này Vô Nhuế, hoặc có người chuyên hành khổ hạnh một cách tân khổ[24].
Nhân bởi hành khổ hạnh một cách tân khổ mà có ác dục, niệm tưởng dục.
Này Vô Nhuế, nếu ai chuyên hành khổ hạnh một cách tân khổ, rồi nhân hành
khổ hạnh ấy mà có ác dục, niệm tưởng dục. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như
vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh một cách tân khổ này mà chỉ ngước nhìn ánh mặt trời, hấp
thụ khí trời. Này Vô Nhuế, nếu ai hành khổ hạnh, rồi do chuyên hành khổ
hạnh ấy nên chỉ ngước nhìn ánh mặt trời, hấp thụ khí trời. Vô Nhuế, hành
khổ hạnh như vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
chuyên hành khổ hạnh mà tự cống cao cho rằng ta đã tu khổ hạnh, nên tâm
liền bị trói buộc. Này Vô Nhuế, nếu có người chuyên hành khổ hạnh rồi do
chuyên hành khổ hạnh mà tự cống cao cho rằng đã tự tu khổ hạnh, nên tâm
liền bị trói buộc. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ. Do
nhân hành khổ hạnh mà quý mình khinh người. Này Vô Nhuế, nếu có ai
chuyên hành khổ hạnh, rồi do chuyên hành khổ hạnh mà quý mình khinh
người. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh nên đến nhà người mà tự khen rằng: ‘Tôi hành tân khổ; hành
của tôi rất khó’. Này Vô Nhuế, nếu có ai chuyên hành khổ hạnh một cách
tân khổ, rồi do duyên hành khổ hạnh nên đến nhà người mà tự khen rằng:
‘Tôi hành tân khổ; hành của tôi rất khó’. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy
là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
chuyên hành khổ hạnh một cách tân khổ nên nếu thấy Sa-môn, Phạm chí được
người kính trọng, cúng dường, lễ sự liền sanh lòng tật đố, nói rằng
‘Sao lại kính trọng, cúng dường, lễ sự Sa-môn, Phạm chí ấy? Hãy nên kính
trọng, cúng dường, lễ sự tôi đây. Vì sao vậy? Vì tôi hành khổ hạnh.’
Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
chuyên hành khổ hạnh một cách tân khổ nên nếu thấy Sa-môn, Phạm chí được
người kính trọng, cúng dường, lễ sự liền sanh lòng tật đố, nói rằng
‘Sao lại kính trọng, lễ sự, cúng dường Sa-môn, Phạm chí ấy? Hãy nên kính
trọng, cúng dường, lễ sự tôi đây. Vì sao vậy? Vì tôi hành khổ hạnh’. Vô
Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh một cách tân khổ nên nếu thấy Sa-môn, Phạm chí được người
kính trọng, cúng dường, lễ sự liền đến mắng ngay mặt Sa-môn, Phạm chí
đó, nói rằng: ‘Sao ông lại được kính trọng, lễ sự, cúng dường? Ông là
người nhiều ham muốn, nhiều mong cầu, thường ăn năm thứ hạt, hạt sanh từ
gốc cây, hạt sanh từ thân cây, hạt sanh từ trái cây, hạt sanh từ mắt
cây và hạt sanh từ hạt. Ví như một trận mưa lớn làm tổn hại năm thứ hạt
giống, nhiễu loạn súc sanh và nhân dân, Sa-môn, Phạm chí kia mà hay đến
nhà người, cũng giống như vậy’. Này Vô Nhuế, hoặc có ai hành khổ hạnh
một cách tân khổ, do hành khổ hạnh một cách tân khổ nên nếu thấy Sa-môn,
Phạm chí được người kính trọng, cúng dường, lễ sự liền đến mắng ngay
mặt Sa-môn, Phạm chí đó, nói rằng ‘Sao ông lại được kính trọng, lễ
sự, cúng dường? Ông là người nhiều ham muốn, nhiều mong cầu, thường ăn
năm thứ hạt sanh từ gốc cây, hạt sanh từ thân cây, hạt sanh từ trái cây,
hạt sanh từ mắt cây và hạt sanh từ hạt. Ví như một trận mưa lớn làm tổn
hại năm thứ hạt giống, nhiễu loạn súc sanh và nhân dân, Sa-môn, Phạm
chí mà hay đến nhà người, cũng giống như vậy’. Vô Nhuế, hành khổ hạnh
như vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh một cách tân khổ nên có sầu, có si, khủng bố, khủng cụ,
sống lén lút, nghi ngờ, sợ mất tiếng, tham lam, phóng dật. Này Vô Nhuế,
nếu có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do hành khổ hạnh một cách
tân khổ nên có sầu, có si, khủng bố, khủng cụ, sống lén lút, nghi ngờ,
sợ mất tiếng, tham lam, phóng dật. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là cấu
uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc ai chuyên tu khổ hạnh một cách tân khổ, do
chuyên tu khổ hạnh nên sanh thân kiến, biên kiến, tà kiến, kiến thủ, khó
tánh[25],
không biết tiết hạn, những pháp mà Sa-môn, Phạm chí phải thông suốt lại
không thông suốt. Này Vô Nhuế, nếu có người tu khổ hạnh, rồi do tu khổ
hạnh nên sanh thân kiến, biên kiến, tà kiến, kiến thủ, khó tánh, không
biết tiết hạn, những pháp mà Sa-môn, Phạm chí phải thông suốt lại không
thông suốt. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như thế là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có ai hành khổ hạnh một cách tân khổ, do hành
khổ hạnh nên có sân triền, phú kết, bỏn sẻn, ganh tị, dua siểm, dối trá,
vô tàm, vô quý. Này Vô Nhuế, nếu ai hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh nên có sân triền, phú kết, bỏn sẻn, ganh tị, dua siểm, dối
trá, vô tàm, vô quý. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có ai hành khổ hạnh một cách tân khổ, do hành
khổ hạnh nên sanh ra nói dối, nói hai lưỡi, nói thô ác, nói thêu dệt, đủ
cả ác giới. Này Vô Nhuế, nếu có ai hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh nên sanh ra nói dối, nói hai lưỡi, nói thô ác, nói thêu
dệt, đủ cả ác giới. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có ai hành khổ hạnh một cách tân khổ, do hành
khổ hạnh nên không có tín tâm, giải đãi, không chánh niệm, chánh trí, có
đủ ác tuệ. Này Vô Nhuế, nếu có ai hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh nên không có tín tâm, giải đãi, không chánh niệm, chánh
trí, có đủ ác tuệ. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là cấu uế.
“Này Vô Nhuế, Ta đã chỉ cho ông thấy cái hạnh bất liễu khả tắng hoàn toàn đó bị vô lượng cấu uế làm ô nhiễm, có phải vậy chăng?”
Dị học Vô Nhuế đáp:
“Thưa Cù-đàm, đúng vậy, Ngài đã chỉ cho tôi thấy cái hạnh bất liễu khả tắng hoàn toàn đó bị vô lượng cấu uế làm ô nhiễm”.
“Này Vô Nhuế, Ta cũng chỉ cho ông thấy cái hạnh bất liễu khả tắng hoàn toàn đó không bị vô lượng cấu uế làm ô nhiễm”.
Dị học Vô Nhuế lại hỏi:
“Thưa Cù-đàm, Ngài có thể chỉ cho tôi thấy cái hạnh bất liễu khả
tắng hoàn toàn đó không bị vô lượng cấu uế làm ô nhiễm như thế nào
không?”
Đức Thế Tôn đáp:
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh tân khổ mà không có ác dục, không niệm tưởng dục. Này Vô
Nhuế, nếu có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do hành khổ hạnh tân
khổ mà không có ác dục, không niệm tưởng dục. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như
vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh tân khổ mà không nhìn ánh mặt trời, không hấp thụ khí
trời. Này Vô Nhuế, nếu có người chuyên hành khổ hạnh một cách tân khổ,
do chuyên hành khổ hạnh tân khổ nên không nhìn ánh mặt trời, không hấp
thụ khí trời. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh một cách tân khổ mà không tự cống cao cho rằng đã tu khổ
hạnh nên tâm không bị trói buộc. Này Vô Nhuế, nếu có người chuyên hành
khổ hạnh, rồi do chuyên hành khổ hạnh mà không tự cống cao cho rằng đã
tu khổ hạnh nên tâm không bị trói buộc. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy
là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh một cách tân khổ mà không quý mình khinh người. Này Vô
Nhuế, nếu có người hành khổ hạnh rồi do hành khổ hạnh mà không quý mình
khinh người. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh tân khổ mà không đến nhà người mà tự khen rằng ‘Tôi hành
tân khổ, hành của tôi rất khó khăn’. Này Vô Nhuế, nếu có người hành khổ
hạnh một cách tân khổ, do hành khổ hạnh tân khổ mà không đến nhà người
mà tự khen rằng ‘Tôi hành tân khổ; hành của tôi rất khó khăn’. Vô Nhuế,
hành khổ hạnh như vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh tân khổ mà nếu thấy Sa-môn, Phạm chí được người kính
trọng, cúng dường, lễ sự thì không sanh lòng tật đố, nói rằng ‘Sao lại
kính trọng, cúng dường, lễ sự Sa-môn, Phạm chí ấy? Hãy nên kính trọng,
cúng dường, lễ sự ta đây. Vì sao vậy? Vì ta là người tu khổ hạnh’. Này
Vô Nhuế, nếu có ai hành khổ hạnh một cách tân khổ, rồi do hành khổ hạnh
tân khổ mà nếu thấy Sa-môn, Phạm chí được người kính trọng, cúng dường,
lễ sự thì không sanh lòng tật đố, nói rằng ‘Sao lại kính trọng, cúng
dường, lễ sự Sa-môn, Phạm chí ấy? Hãy nên kính trọng, cúng dường, lễ sự
ta đây. Vì sao vậy? Vì ta là người tu khổ hạnh.’ Vô Nhuế, hành khổ hạnh
như vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh tân khổ mà nếu thấy Sa-môn, Phạm chí được người kính
trọng, cúng dường, lễ sự thì không đến mắng ngay mặt Sa-môn, Phạm chí
đó, nói rằng: ‘Sao ông lại được kính trọng, cúng dường, lễ sự? Ông là
người nhiều ham muốn, nhiều mong cầu, thường ăn năm thứ hạt, hạt sanh từ
gốc cây, hạt sanh từ thân cây, hạt sanh từ trái cây, hạt sanh từ mắt
cây và hạt sanh từ hạt. Ví như một trận mưa lớn làm tổn hại năm thứ hạt
giống, nhiễu loạn súc sanh và nhân dân, Sa-môn, Phạm chí mà hay đến nhà
người cũng giống như vậy!’ Này Vô Nhuế, nếu có ai chuyên hành khổ hạnh
một cách tân khổ, rồi do chuyên hành khổ hạnh tân khổ nên nếu thấy
Sa-môn, Phạm chí được người kính trọng, cúng dường, lễ sự mà không đến
mắng
ngay mặt Sa-môn, Phạm chí đó, nói rằng: ‘Sao ông lại được kính
trọng, cúng dường, lễ sự? Ông là người nhiều ham muốn, nhiều mong cầu,
thường ăn năm thứ hạt, hạt sanh từ gốc cây, hạt sanh từ thân cây, hạt
sanh từ trái cây, hạt sanh từ mắt cây và hạt sanh từ hạt. Ví như một
trận mưa lớn làm tổn hại năm thứ hạt giống, nhiễu loạn súc sanh và nhân
dân, Sa-môn, Phạm chí mà hay đến nhà người cũng giống như vậy.’ Vô Nhuế,
hành khổ hạnh như vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh tân khổ mà không sầu, không si, không khủng bố, không
khủng cụ, không sống lén lút, không nghi ngờ, không mất tiếng, không
tham lam, không phóng dật. Này Vô Nhuế, nếu ai chuyên hành khổ hạnh một
cách tân khổ, rồi do hành khổ hạnh tân khổ mà không sầu, không si, không
khủng bố, không khủng cụ, không sống lén lút, không nghi ngờ, sợ mất
tiếng, không tham lam, không phóng dật. Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy
là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh tân khổ mà không sanh thân kiến, biên kiến, tà kiến, kiến
thủ, khó tánh, không biết tiết hạn, những pháp mà Sa-môn, Phạm chí phải
thông suốt thì thông suốt. Này Vô Nhuế, nếu ai chuyên hành khổ hạnh một
cách tân khổ, do chuyên hành khổ hạnh tân khổ mà không sanh thân kiến,
biên kiến, tà kiến, kiến thủ, khó tánh, không biết tiết hạn, những pháp
mà Sa-môn, Phạm chí phải thông suốt thì thông suốt. Vô Nhuế, hành khổ
hạnh như vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
hành khổ hạnh tân khổ mà không có sân triền, phú kết, bỏn sẻn, ganh tị,
dua siểm, dối trá, vô tàm, vô quý. Này Vô Nhuế! Nếu có ai chuyên hành
khổ hạnh một cách tân khổ, do chuyên hành khổ hạnh tân khổ mà không có
sân triền, phú kết, bỏn sẻn, ganh tị, dua nịnh, dối trá, vô tàm, vô quý.
Này Vô Nhuế! Hành khổ hạnh như vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
chuyên hành khổ hạnh tân khổ mà không nói dối, không nói hai lưỡi, không
nói thô ác, không nói thêu dệt, không có ác giới. Này Vô Nhuế, nếu ai
chuyên hành khổ hạnh một cách tân khổ, do chuyên hành khổ hạnh tân khổ
nên không nói dối, không nói hai lưỡi, không nói thô ác, không nói thêu
dệt, không có ác giới. Này Vô Nhuế, hành khổ hạnh như vậy là không cấu
uế.
“Này Vô Nhuế, hoặc có người hành khổ hạnh một cách tân khổ, do
chuyên hành khổ hạnh tân khổ mà có tín tâm, không giải đãi, có chánh
niệm, chánh trí, không có ác tuệ. Này Vô Nhuế, nếu có ai chuyên hành khổ
hạnh một cách tân khổ, do chuyên hành khổ hạnh tân khổ mà có tín tâm,
không giải đãi, có chánh niệm, chánh trí, không có ác tuệ. Vô Nhuế, hành
khổ hạnh như vậy là không cấu uế.
“Này Vô Nhuế, Ta đã chỉ cho ông thấy cái hạnh bất liễu khả tắng
hoàn toàn không bị vô lượng cấu uế làm ô nhiễm; có phải vậy không?”
Dị học Vô Nhuế đáp:
“Thưa Cù-đàm, đúng vậy, Ngài đã chỉ cho tôi thấy cái hạnh bất liễu khả tắng hoàn toàn không bị cấu uế làm ô nhiễm”.
Dị học Vô Nhuế lại hỏi:
“Thưa Cù-đàm, hạnh bất liễu tắng ố này đã đạt đến bậc nhất, đã đạt đến chân thật[26] chưa?”
Đức Thế Tôn đáp:
“Này Vô Nhuế, hạnh bất liễu tắng ố này chưa đạt đến bậc nhất,
chưa đạt đến chân thật, nhưng có hai hạnh đạt đến vỏ và đạt đến đốt”.
Dị học Vô Nhuế lại hỏi:
“Thưa Cù-đàm! Thế nào là hạnh bất liễu khả tắng này chỉ đạt đến vỏ ngoài?”
Đức Thế Tôn đáp:
“Này Vô Nhuế, ở đây hoặc có Sa-môn, Phạm chí tu tập bốn hạnh[27],
không sát sanh, không bảo người sát sanh, không đồng tình với người sát
sanh. Không trộm cắp, không bảo người trộm cắp, không đồng tình với
người trộm cắp. Không phạm con gái của người, không bảo người khác phạm
con gái của người, không đồng tình với người phạm con gái của người.
Không nói dối, không bảo người khác nói dối, không đồng tình với người
nói dối. Vị đó tu tập bốn hạnh này, ưa thích mà không tiến tới, tâm đi
đôi với từ, biến mãn cả một phương, thành tựu và an trụ. Như vậy cho đến
hai, ba, bốn phương, bốn phương phụ, phương trên, phương dưới, phổ biến
tất cả, tâm đi đôi với từ, không kết, không oán, không sân nhuế, không
não hại, rộng lớn, bao
la, vô lượng, khéo tu tập biến mãn khắp cả thế gian, thành tựu và an
trụ. Cũng như vậy, đối với bi, hỷ, tâm đi đôi với xả, không kết, không
oán, không sân nhuế, không não hại, rộng lớn bao la, vô lượng, tu tập
biến mãn khắp cả thế gian, thành tựu và an trụ.
“Này Vô Nhuế, ý ông nghĩ sao, phải chăng hạnh bất liễu khả tắng như vậy đạt đến vỏ ngoài?”
Vô Nhuế đáp:
“Thưa Cù-đàm! Bất liễu khả tắng như vậy đạt đến vỏ ngoài. Thưa Cù-đàm, còn thế nào là hạnh bất liễu khả tắng này đạt đến đốt?”
Đức Thế Tôn dạy:
“Này Vô Nhuế, hoặc có Sa-môn, Phạm chí tu tập bốn hạnh. Không sát
sanh, không bảo người sát sanh, không đồng tình với người sát sanh.
Không trộm cắp, không bảo người trộm cắp, không đồng tình với người trộm
cắp. Không phạm con gái của người, không bảo người khác phạm con gái
của người, không đồng tình với người phạm con gái của người. Không nói
dối, không bảo người khác nói dối, không đồng tình với người nói dối. Vị
đó tu tập bốn hạnh này, ưa thích mà không tiến tới. Sự tu tập ấy có
hành, có tướng mạo, vị ấy nhớ lại vô lượng kiếp đã trải qua, hoặc một
đời, hai đời, trăm ngàn đời, thành kiếp, hoại kiếp, vô lượng thành hoại
kiếp, tại chỗ đó ta là chúng sanh tên đó, ta đã trải qua ở đó, đã từng
sanh ở đó, có họ như vậy, tên như vậy, sinh hoạt như vậy, uống ăn như
vậy, chịu khổ vui như vậy, tuổi thọ như vậy, sống lâu như vậy, dứt
thọ mạng như vậy, rồi chết đây sanh kia, chết kia sanh đây. Ta sanh tại
chỗ này như vậy, có họ như vậy, có tên như vậy, sinh hoạt như vậy, uống
ăn như vậy, chịu khổ vui như vậy, tuổi thọ như vậy, sống lâu như vậy,
dứt thọ mạng như vậy.
“Này Vô Nhuế, ý ông nghĩ sao, hạnh bất liễu khả tắng như vậy có đạt đến đốt cây hay không?”
“Vô Nhuế đáp:
“Thưa Cù-đàm, hạnh bất liễu khả tắng như vậy là đã đạt đến đốt
cây. Thưa Cù-đàm, thế nào là hạnh bất liễu khả tắng đạt đến bậc nhất,
đạt đến chân thật?”
Đức Thế Tôn đáp:
“Này Vô Nhuế, hoặc có Sa-môn, Phạm chí tu tập bốn hạnh. Không sát
sanh, không bảo người sát sanh, không đồng tình với người sát sanh.
Không trộm cắp, không bảo người trộm cắp, không đồng tình với người trộm
cắp. Không phạm con gái của người, không bảo người khác phạm con gái
của người, không đồng tình với người phạm con gái của người. Không nói
dối, không bảo người khác nói dối, không đồng tình với người nói dối. Vị
đó tu tập bốn hạnh này, ưa thích mà không tiến tới. Vị đó bằng thiên
nhãn thanh tịnh, thấy xa hơn người, nhìn thấy chúng sanh lúc sanh lúc
tử, sắc đẹp hoặc xấu, diệu hoặc bất diệu, qua lại chỗ lành hoặc chỗ
không lành, tùy theo nghiệp mà chúng sanh ấy đã tạo. Vị ấy thấy sự kiện
ấy đúng như thật, nếu chúng sanh nào thành tựu ác hạnh về thân, ác hạnh
về
khẩu, ác hạnh về ý, phỉ báng Thánh nhân, tà kiến, thành tựu nghiệp
tà kiến; do nhân duyên đó, khi thân hoại mạng chung, chúng sanh ấy chắc
chắn đi đến chỗ ác, sanh vào địa ngục. Nếu chúng sanh nào thành tựu diệu
hạnh về thân, diệu hạnh về khẩu, diệu hạnh về ý, không phỉ báng Thánh
nhân, chánh kiến, thành tựu nghiệp chánh kiến; do nhân duyên đó, khi
thân hoại mạng chung, chúng sanh ấy chắc chắn đi lên chỗ lành, sanh vào
cõi trời.
“Này Vô Nhuế, ý ông nghĩ sao, hạnh bất liễu khả tắng như vậy có đạt đến bậc nhất, đạt đến chân thật hay không?”
Vô Nhuế đáp:
“Thưa Cù-đàm, hạnh bất liễu khả tắng như vậy là đã đạt đến bậc
nhất, đạt đến chân thật. Thưa Cù-đàm, phải chăng vì để thủ chứng hạnh
bất liễu khả tắng này mà các đệ tử của Sa-môn Cù-đàm nương tựa nơi
Sa-môn Cù-đàm để tu hành phạm hạnh?”
Đức Thế Tôn đáp:
“Này Vô Nhuế, không phải vì để thủ chứng hạnh bất liễu khả tắng này mà đệ tử của Ta nương tựa nơi Ta để tu hành phạm hạnh.
“Này Vô Nhuế, lại còn có pháp khác tối thượng, tối diệu, tối
thắng, chính vì để chứng đắc pháp ấy nên đệ tử của Ta nương tựa nơi Ta
mà tu hành phạm hạnh”.
Lúc đó, những Dị học trong hội chúng ồn ào đó liền lớn tiếng la ó:
“Đúng vậy! Đúng vậy! Vì để chứng đắc pháp ấy nên đệ tử của Sa-môn Cù-đàm nương tựa nơi Sa-môn Cù-đàm để mà tu hành phạm hạnh”.
Bấy giờ, Dị học Vô Nhuế ra lệnh bảo hội chúng của mình im lặng, rồi hỏi:
“Thưa Cù-đàm, Pháp nào được gọi là còn có pháp khác tối thượng
tối diệu, tối thắng; chính vì để chứng đắc pháp ấy nên đệ tử của Sa-môn
Cù-đàm nương tựa nơi Sa-môn Cù-đàm mà tu hành phạm hạnh?”
Bấy giờ Đức Thế Tôn đáp:
“Này Vô Nhuế, nếu Đức Như Lai, Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, Minh
Hạnh Thành Tựu, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Đạo Pháp Ngự,
Thiên Nhân Sư, Phật Chúng Hựu xuất hiện ở thế gian. Vị đó xả bỏ năm
triền cái làm tâm ô uế, tuệ yếu kém, ly dục, ly pháp ác bất thiện, cho
đến chứng các đệ Tứ thiền, thành tựu và an trụ. Vị ấy với định tâm như
vậy, thanh tịnh không ô uế, không phiền não, nhu nhuyến, khéo an trụ,
chứng đắc tâm bất động mà thú hướng sự diệt tận các lậu, tự thân chứng
ngộ trí thông, biết như thật rằng ‘Đây là Khổ, đây là Khổ tập, đây là
Khổ diệt, biết như thật đây là Khổ diệt đạo’. Cũng biết như thật đây là
lậu, biết đây là lậu tận, đây là lậu diệt, biết như thật đây là lậu diệt
đạo. Vị đó biết như vậy, thấy như vậy rồi thì tâm giải thoát dục lậu,
tâm giải thoát hữu lậu, vô minh lậu. Giải thoát rồi liền biết mình
đã giải thoát, biết đúng một cách như thật rằng ‘Sự sanh đã dứt, phạm
hạnh đã vững, việc cần làm đã làm xong, không còn tái sanh nữa’.
“Này Vô Nhuế, như vậy gọi là còn có pháp khác tối thượng, tối
diệu, tối thắng. Chính vì để chứng đắc pháp ấy nên đệ tử của Ta nương
nơi Ta mà tu hành phạm hạnh”.
Bấy giờ Cư sĩ Thật Ý nói rằng:
“Này Vô Nhuế, Đức Thế Tôn đang ở đấy. Ông hãy chỉ bằng một vấn đề
đủ để hủy diệt Ngài như lăn cái bình không đi! Ông hãy nói cái ví dụ
con trâu đui ăn cỏ nơi biên địa như khi nãy đi!”
Đức Thế Tôn nghe xong, hỏi Dị học Vô Nhuế:
“Quả thật ông có nói như vậy không?”
Dị học Vô Nhuế đáp:
“Thưa Cù-đàm, quả thật tôi có nói như vậy”.
Đức Thế Tôn hỏi tiếp:
“Đức Như Lai, Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác ở quá khứ, nếu gặp khu
rừng vắng, sơn lâm, dưới gốc cây hay trên sườn núi cao, vắng lặng không
có tiếng động, xa vắng, không có sự dữ, không có người đời, liền tùy
thuận mà thiền tọa. Các Đức Phật Thế Tôn ở nơi rừng vắng, sơn lâm, dưới
gốc cây hay trên sườn cao, vắng lặng không có tiếng động, xa vắng, không
có sự dữ, không có người đời, liền tùy thuận mà thiền tọa. Các Ngài ở
nơi xa vắng, thường thích thiền tọa, an ổn và khoái lạc. Các Ngài chưa
hề một ngày một đêm tụ tập hội họp cùng mọi người như ông và quyến thuộc
của ông hôm nay. Này Vô Nhuế, ông có bao giờ nghe các vị trưởng lão cựu
học nói như vậy không?”
Dị học Vô Nhuế đáp:
“Đức Như Lai, Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác ở quá khứ, nếu gặp khu
rừng vắng, sơn lâm, dưới gốc cây hay trên sườn núi cao, vắng lặng,
không có tiếng động, xa vắng, không có sự dữ, không có người đời, liền
tùy thuận mà thiền tọa. Các Đức Phật Thế Tôn ở nơi rừng vắng, sơn lâm,
dưới gốc cây hay trên sườn núi cao, vắng lặng, không có sự dữ, không có
người đời, liền tùy thuận mà thiền tọa. Các Ngài ở nơi xa vắng, thường
thích thiền tọa, an ổn khoái lạc. Các Ngài chưa hề một ngày một đêm tụ
tập, hội họp cùng mọi người như tôi và quyến thuộc của tôi hôm nay. Thưa
đức Cù-đàm, tôi có nghe các vị trưởng lão cựu học nói như vậy”.
“Này Vô Nhuế, ông há không nghĩ rằng ‘Như các Đức Thế Tôn đó ở
nơi rừng vắng, sơn lâm, dưới gốc cây hay trên sườn núi cao, vắng lặng,
không có tiếng động, xa vắng, không có sự dữ, không có người đời, liền
tùy thuận mà thiền tọa. Các Ngài ở nơi xa vắng thường thích thiền tọa,
an ổn khoái lạc. Vị Sa-môn Cù-đàm này cũng học đạo chánh giác như vậy’.
Có phải vậy không?”
Dị học Vô Nhuế đáp:
“Thưa Cù-đàm, nếu tôi biết như vậy, tôi đã chẳng nói rằng chỉ
bằng một vấn đề cũng đủ hủy diệt Ngài như lăn cái bình không, và cũng đã
chẳng nói đến cái ví dụ con trâu đui ăn cỏ nơi biên địa”.
Đức Thế Tôn nói:
“Này Vô Nhuế, ta có pháp thiện tương ưng với thiện, giải thoát
tương ưng với giải thoát, có thể tự thân chứng ngộ. Do đây mà Như Lai tự
xưng là Bậc Vô Úy. Các Tỳ-kheo đệ tử của Ta, ai đến với tâm không dua
nịnh, không lừa dối, chất trực không hư vọng, Ta giáo huấn cho và theo
giáo huấn ấy, chắc chắn sẽ đạt đến cứu cánh trí.
“Này Vô Nhuế, nếu ông nghĩ rằng ‘Sa-môn Cù-đàm vì muốn làm Thầy
cho nên thuyết pháp’. Ông chớ nghĩ như vậy. Thầy ông Ta trả lại cho ông.
Ta chỉ thuyết pháp cho nghe thôi. Vô Nhuế, nếu ông nghĩ rằng ‘Sa-môn
Cù-đàm vì tham đệ tử cho nên thuyết pháp’. Ông chớ nghĩ như vậy. Đệ tử
của ông trả lại cho ông, Ta chỉ thuyết pháp cho ông nghe thôi. Này Vô
Nhuế, nếu ông nghĩ rằng ‘Sa-môn Cù-đàm vì tham sự cúng dường cho nên
thuyết pháp’ Ông chớ nghĩ như vậy. Đồ cúng dường trả lại cho ông, ta chỉ
thuyết pháp cho ông nghe thôi. Này Vô Nhuế, nếu ông nghĩ rằng ‘Sa-môn
Cù-đàm vì tham được khen ngợi cho nên thuyết pháp’. Ông chớ nghĩ như
vậy. Điều khen ngợi trả lại cho ông, Ta chỉ thuyết pháp cho ông nghe
thôi. Này Vô Nhuế, nếu ông nghĩ rằng ‘Nếu ta có thiện pháp tương ưng
thiện,
giải thoát đưa đến giải thoát, vì Sa-môn Cù-đàm này đoạt của ta, hủy
diệt ta’. Ông chớ nghĩ như vậy. Pháp của ông trả lại cho ông, Ta chỉ
thuyết pháp cho ông nghe thôi”.
Lúc bấy giờ tất cả hội chúng đều im lặng. Vì sao vậy? Vì họ bị Ma vương chế phục.
Khi ấy Đức Thế Tôn bảo Cư sĩ Thật Ý:
“Ông hãy nhìn tất cả hội chúng đang im lặng này. Vì sao vậy? Vì
họ đang bị Ma vương chế phục. Nó khiến cả hội chúng Dị học không có một
Dị học nào có ý niệm ‘Ta hãy thử theo Sa-môn Cù-đàm tu hành phạm hạnh’.”
Đức Thế Tôn biết vậy, Ngài thuyết pháp cho Cư sĩ Thật Ý nghe,
khuyến phát khát ngưỡng, thành tựu hoan hỷ. Sau khi bằng vô lượng phương
tiện thuyết pháp cho ông ấy nghe, khuyến phát khát ngưỡng, thành tựu
hoan hỷ rồi, Ngài liền từ chỗ ngồi đứng dậy, nắm tay Cư sĩ Thật Ý, vận
dụng thần túc, nương hư không mà đi.
Phật thuyết như vậy. Cư sĩ Thật Ý sau khi nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Tương đương Pāli D.25 Udumbarikā-sīhanāda-suttaṃ. Hán, biệt dịch, No.1(8), No.11.
- [02] Cư sĩ Thật Y 居 士 實 意. No.1(8): Tán-đà-na. No.11: Hòa hiệp. Pāli: Sandhāna gahapati.
- [03] Ưu-đàm-bà-la
lâm Dị học viên 優 曇 婆 邏 林 異 學 園. No.1(8): Ô-tạm-bà-lị-nữ phạm chí lâm.
No.11: Ô-đàm-mạt-lê viên: Pāli: udumbarikāya paribbājakārāmo. một bà
hoàng (devī) dựng Paribbajakārāma (Tinh xá dành cho các du sĩ dị học),
gần Rājagaha (Vương xá).
- [04] Vô Nhuế 無 恚. No.1(8), như No.11: Ni-câu-đà. Pāli: Nigrodha.
- [05] Điểu luận 鳥 論. Cũng trong bản Hán này những chỗ khác gọi là Súc sanh luận. Xem cht.4, kinh 207. Pāli: tiracchānakatha.
- [06] Không
tuệ giải thoát 空 慧 解 脫. Pāli nói: suññāgārahātā samaṇassa gotamassa
paññā, “trí tuệ của Sa-môn Cù-đàm bị hủy hoại vì sống nơi hoang vắng”
(hoặc hiểu cụ thể hơn: bị hủy hoại như ngôi nhà trống). Đề tài về tu tập
nơi rừng vắng để chứng đạt vô thượng thanh tịnh không tánh (parisuḍhā
paramānuttarā suññatā) được nói đến trong M.122 và 123 (Xem các kinh số
190 và 191 ở sau). No.11 (...) xử Ứng Chánh đẳng giác không xá, tuệ hà
năng chuyển, “ở trong cái nhà trống của Phật, thì tuệ nào mà có thể
chuyển?”
- [07] Hành
biên chí biên 行 邊 至 邊. Pāli: so antamantān’ eva sevati, đại ý Phật
không đủ trí tuệ đi thẳng vào vấn đề, mà chỉ đi loanh quanh “từ đầu này
đến đầu nọ”.
- [08] Bất liễu tắng ố hành 不 了 憎 惡 行, tức lối tu hành khổ hạnh lấy sự ghê tởm (tăng ố) làm bản chất. Pāli: tapojiguccha.
- [09] Hán: bất lai tôn 不 來 尊. Pāli: na-ehi-bhadantika, “không là Tôn giả được gọi: Mời đến đây!”
- [10] Hán: bất thiện tôn 不 善 尊. Có lẽ: na-sādhu-bhadantika, “không là Tôn giả được chào đón: Lành thay, tôn giả!”
- [11] Hán: bất trụ tôn 不 住 尊. Pāli: na-tiṭṭha-bhadantika, “không là Tôn giả được mời mọc: Hãy ở lại đây, Tôn giả!”
- [12] Hán: bất hoài nhâm gia thực 不 懷 妊 家 食. Pāli: na gabbhiniyā (paṭiganṇhāti), không (nhận thức ăn) từ người đàn bà mang thai.
- [13] Hán: ác thủy 惡 水. Pāli: thusodaka, nước lên men.
- [14] Pāli: ekāgāriko vā hoti ekālopiko, mỗi nhà chỉ nhận một miếng ăn.
- [15] Hán: thực nhất đắc 食 一 得. Pāli: ekissāpi dattiyā yāpeti, chỉ sống bằng một vật được cho.
- [16] Hán: thái như 菜 茹. Pāli: sāka-bhakkho.
- [17] Hán: bại tử 稗 子, loại cỏ giống như lúa. Pāli: sāmāka.
- [18]
Hán: đầu-đầu-la 頭 頭 邏. Pāli: daddula.
- [19] Hán: chí vô sự xứ 至 無 事 處, đến nơi rừng vắng? Không thấy Pāli tương đương. Tham chiếu: vana-mūla-palāhāro yāpeti.
- [20]
Hán: liên hiệp y 連 合 衣. Pāli: masāṇāni, vải gai lẫn các vải khác.
- [21] Hán: đầu- xá y 頭 舍 衣. Pāli dussa, vải thô chưa nhuộm màu.
- [22]
Hán: thảo 草; Tống-Nguyên: quả 菓; Minh: 果. Kinh số 18: ngọa quả 臥 果.
Pāli: phalaka, (nằm trên) tấm ván. Bản Hán hiểu phala(ka) là trái cây.
- [23] Hán: Học phiền nhiệt hạnh 學 煩 熱 行. Pāli: ātāpanaparitāpanānuyogam anuyutto viharati, sống hành theo sự khổ hạnh ép xác.
- [24]
Để bản: thanh khổ 清 苦; Tống-Nguyên-Minh: tinh khổ 精 苦. Pāli: tapassī
tapassaṃ samādiyati, người tu khổ hạnh thọ trì pháp khổ hạnh.
- [25]
Hán: nan vi 難 為; không thấy từ Pāli liên hệ.
- [26] Đắc đệ nhất, đắc chân thật 得 第 一 得 真 實. Pāli: aggappattā, sārappattā, đạt đến đỉnh cao, đạt đến lõi.
- [27] Hành tứ hành 行 四 行. Pāli: cātuyāmasaṃvarasaṃtto, được phòng hộ bằng bốn cấm giới luật nghi.
-ooOoo-
105. KINH NGUYỆN[1]
Tôi nghe như vầy.
Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ có một Tỳ-kheo sống cô độc tại một nơi xa vắng, ẩn dật ở
chỗ yêân tĩnh, thiền tọa tư duy, trong tâm khởi lên ý nghĩ: “Đức Thế Tôn
thăm hỏi ta, nói chuyện với ta, thuyết pháp cho ta nghe để được giới cụ
túc[02] mà không phế bỏ thiền định, thành tựu quán hạnh[03], ở nơi không tịnh.[04]“
Bấy giờ vào lúc xế, sau khi suy nghĩ như vậy rồi, vị Tỳ-kheo ấy
liền từ chỗ thiền tọa đứng dậy, đi đến Đức Phật. Đức Thế Tôn nhìn thấy
vị Tỳ-kheo ấy từ xa đi đến, nhân nơi Tỳ-kheo ấy, Ngài bảo các vị
Tỳ-kheo:
“Các ngươi hãy ước nguyện rằng: ‘Đức Thế Tôn thăm hỏi ta, nói
chuyện với ta, thuyết pháp cho ta nghe’. Vậy hãy thành tựu giới cụ túc
và không phế bỏ thiền định, thành tựu quán hạnh, ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Ta có thân tộc. Mong sao kia
nhờ ta mà khi thân hoại mạng chung chắc chắn họ được lên chỗ lành, sanh
vào cõi trời’. Vậy hãy thành tựu được giới cụ túc và không phế bỏ thiền
định, thành tựu quán hạnh, ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Các thí chủ cung cấp cho ta y
phục, đồ ăn uống, giường chõng, thuốc thang, đủ mọi thứ để nuôi thân.
Mong cho kia nhờ sự bố thí này mà có nhiều công đức, có đại quang minh,
được nhiều phước báo’. Vậy hãy thành tựu được giới cụ túc và không phế
bỏ thiền định, thành tựu quán hạnh, ở nơi không tịnh. “Này Tỳ-kheo, hãy
ước nguyện rằng: ‘Mong ta có thể nhẫn chịu được sự đói, khát, nóng,
lạnh, muỗi mòng châm chích, sự áp bức của gió, của mặt trời; bị tiếng
xấu, bị đánh đập cũng có thể nhẫn chịu; bản thân bị tật bệnh rất là đau
khổ, cho đến mạng sống sắp tuyệt, các sự không được vui, ta cũng đều có
thể kham nhẫn’. Vậy hãy thành tựu được giới cụ túc và không phế bỏ thiền
định, thành tựu quán hạnh, ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Mong ta kham nhẫn được điều
không hoan lạc. Nếu sanh tâm không hoan lạc, không bao giờ để đắm
trước’. Vậy hãy thành tựu được giới cụ túc và không phế bỏ thiền định,
thành tựu quán hạnh, ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Nếu ta sanh khởi ba niệm ác
bất thiện, niệm dục, niệm nhuế, niệm hại; mong ta không bao giờ để đắm
trước với ba niệm ác bất thiện đó’. Vậy hãy thành tựu được giới cụ túc
và không phế bỏ thiền định, thành tựu quán hạnh, ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Mong ta ly dục, ly pháp ác
bất thiện, cho đến chứng đắc đệ Tứ thiền, thành tựu và an trụ’. Vậy hãy
thành tựu giới cụ túc và không phế bỏ thiền định, thành tựu quán hạnh, ở
nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Mong ta dứt hẳn ba kiết,
chứng đắc quả Tu-đà-hoàn, không bị rơi xuống pháp ác, quyết định thú
hướng đến quả vị Chánh giác, tối đa còn bảy lần ở cõi trời. Sau bảy lần
qua lại rồi liền chứng đắc khổ biên’. Vậy hãy thành tựu giới cụ túc và
không phế bỏ thiền định, thành tựu quán hạnh, ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Mong ta đã dứt hết ba kết,
làm mỏng dâm, nộ, si; chỉ còn một lần qua lại ở cõi trời, cõi người. Sau
một lần qua lại rồi liền chứng đắc khổ biên’. Vậy hãy thành tựu giới cụ
túc và không phế bỏ thiền định, thành tựu quán hạnh, ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Mong ta dứt hết năm phần
kiết, sanh vào thế gian kia mà chứng đắc Niết-bàn, được pháp bất thối,
không trở lại thế gian này’. Vậy hãy thành tựu giới cụ túc và không phế
bỏ thiền định, thành tựu quán hạnh ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Mong ta được tịch tịnh giải
thoát, ly sắc, chứng đắc vô sắc với định như vậy, tự thân chứng ngộ,
thành tựu và an trụ, do tuệ quán mà đoạn trừ lậu và biến tri lậu’. Vậy
hãy thành tựu giới cụ túc và không phế bỏ thiền định, thành tựu quán
hạnh ở nơi không tịnh.
“Này Tỳ-kheo, hãy ước nguyện rằng: ‘Mong ta được như ý túc, thiên
nhãn trí, tha tâm trí, túc mạng trí, sanh tử trí, các lậu đã dứt sạch,
chứng đắc vô lậu, tâm giải thoát, tuệ giải thoát, ngay trong đời này tự
tri tự giác, tự thân chứng ngộ, thành tựu và an trụ, biết một cách như
thật rằng ‘Sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã vững, việc cần làm đã làm xong,
không còn tái sanh nữa’.’ Vậy hãy thành tựu giới cụ túc và không phế bỏ
thiền định, thành tựu quán hạnh ở nơi không tịnh”.
Lúc bấy giờ, Tỳ-kheo ấy sau khi nghe Phật thuyết giảng, khéo thọ
lãnh, khéo ghi nhớ, từ chỗ ngồi đứng dậy, cúi đầu đảnh lễ dưới chân
Phật, đi nhiễu quanh ba vòng rồi lui ra. Tỳ-kheo ấy lãnh thọ lời Phật
dạy, ẩn dật nơi yên tĩnh, thiền tọa tư duy, tu hành tinh cần, tâm không
phóng dật. Do ẩn dật những nơi yên tĩnh, thiền tọa tư duy, tu hành tinh
cần, tâm không phóng dật để đạt đến mục đích mà thiện nam tử cạo bỏ râu
tóc, khoác áo ca-sa, chí tín, lìa bỏ gia đình, sống không gia đình, xuất
gia học đạo, là đây chỉ mong thành tựu phạm hạnh vô thượng, ngay trong
đời này mà tự tri tự giác, tự thân chứng ngộ, thành tựu và an trụ, biết
một cách như thật rằng ‘Sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã vững, việc cần làm
đã làm xong, không còn tái sanh nữa’. Tôn giả ấy đã biết pháp rồi,
liền chứng quả A-la-hán.
Phật thuyết như vậy. Các Tỳ-kheo sau khi nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Tương đương Pāli, M. 6 Ākaṅkheyyasuttaṃ. Tham chiếu, A. 10. 71 Ākaṅkha.
- [02] Đắc cụ túc giới 得 具 足 戒. Pāli: sampannasīla, giới được thành tựu.
- [03] Thành tựu quán hạnh. Pāli: vipassanāya samannāgato.
- [04] Không tĩnh xứ 空 靜 處. Pāli: suññāgāra, chỗ trống không, trống trải.
-ooOoo-
106. KINH TƯỞNG[1]
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Nếu có Sa-môn, Phạm chí đối với đất có tư tưởng về đất, cho
rằng: ‘Đất tức là thần ngã, đất là sở hữu của thần ngã, thần ngã là sở
hữu của đất[02]’. Vị ấy đã cho đất tức là ngã, do đó không biết rõ đất. Cũng như vậy, đối với nước, lửa, gió, thần, trời, Sanh chủ[03], Phạm thiên, Vô phiền thiên, Vô nhiệt thiên[04], vị ấy đối với Tịnh thiên[05]
có tư tưởng về Tịnh thiên, ‘Tịnh thiên tức là thần ngã, Tịnh thiên là
sở hữu của thần ngã, thần ngã là sở hữu của Tịnh thiên’. Vị ấy đã cho
Tịnh thiên tức là thần ngã, do đó không biết rõ Tịnh thiên. Đối với Vô
lượng không xứ, Vô lượng thức xứ, Vô sở hữu
xứ, Phi hữu tưởng, Phi vô tưởng xứ, với nhất thể, dị biệt, đa thù,
cái được thấy, cái được nghe, cái được nhận thức, cái được liễu tri, cái
được làm, cái được quán sát; cái được tác ý, cái được ý tư duy, từ đời
này đến đời kia, từ đời kia đến đời này, cho đến, cái tất cả. Vị ấy đối
với cái tất cả có tư tưởng về cái Tất cả, ‘Tất cả là thần ngã, tất cả là
sở hữu của thần ngã, thần ngã là sở hữu của tất cả’. Vị ấy đã cho Tất
cả tức là ngã, do đó không biết rõ cái Tất cả.
“Nếu có Sa-môn, Phạm chí đối với đất thì biết đất, ‘Đất không
phải là thần ngã, đất không phải là sở hữu của thần ngã, thần ngã không
phải là sở hữu của đất’. Vị ấy đã không cho đất tức là thần ngã, vậy vị
ấy biết rõ đất. Cũng như vậy, đối với nước, lửa, gió, thần, trời, Sanh
chủ, Phạm thiên, Vô phiền thiên, Vô nhiệt thiên; vị ấy đối với Tịnh
thiên thì biết Tịnh thiên, ‘Tịnh thiên không phải là thần ngã, Tịnh
thiên không phải là sở hữu của thần ngã, thần ngã không phải là sở hữu
của Tịnh thiên’. Vị ấy đã không cho Tịnh thiên tức là thần ngã, vậy vị
ấy biết rõ Tịnh thiên. Đối với Vô lượng không xứ, Vô lượng thức xứ, Vô
sở hữu xứ, Phi hữu tưởng, Phi vô tưởng xứ, với nhất thể, dị biệt, đa
thù, cái được thấy, cái được nghe, cái được nhận thức, cái được liễu
tri, cái
được làm, cái được quán sát; cái được tác ý, cái được ý tư duy, từ
đời này đến đời kia, từ đời kia đến đời này, cho đến, cái tất cả. Vị ấy
đối với cái Tất cả thì biết là Tất cả, ‘Cái Tất cả không phải là ngã,
cái Tất cả không phải là sở hữu của ngã, ngã không phải là sở hữu của
cái Tất cả’. Vị ấy đã không cho cái Tất cả là thần ngã, vậy vị ấy đã
biết rõ cái Tất cả.
“Ta đối với đất thì biết đất, ‘Đất không phải là thần ngã, đất
không phải là sở hữu của thần ngã, thần ngã không phải là sở hữu của
đất’. Ta đã không cho đất tức là thần ngã, vậy Ta đã biết rõ đất. Cũng
như vậy, đối với nước, lửa, gió, thần, trời, Sanh chủ, Phạm thiên, Vô
phiền thiên, Vô nhiệt thiên; Ta đối với Tịnh thiên thì biết Tịnh thiên,
‘Tịnh thiên không phải là thần ngã, Tịnh thiên không phải là sở hữu của
thần ngã, thần ngã không phải là sở hữu của Tịnh thiên’. Ta đã không cho
Tịnh thiên tức là thần ngã, vậy Ta biết rõ Tịnh thiên. Đối với Vô lượng
không xứ, Vô lượng thức xứ, Vô sở hữu xứ, Phi hữu tưởng, Phi vô tưởng
xứ, với nhất thể, dị biệt, đa thù, cái được thấy, cái được nghe, cái
được nhận thức, cái được liễu tri, cái được làm, cái được quán sát; cái
được tác ý, cái được ý tư duy, từ đời này đến đời kia, từ đời kia
đến đời này, cho đến, cái tất cả. Ta đối với cái Tất cả thì biết là Tất
cả, ‘Cái Tất cả không phải là ngã, cái Tất cả không phải là sở hữu của
ngã, ngã không phải là sở hữu của cái Tất cả’. Ta đã không cho cái Tất
cả là ngã, vậy là Ta đã biết rõ cái Tất cả”.
Phật thuyết như vậy. Các Tỳ-kheo sau khi nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
- [01] Tương đương Pāli, M. 1. Mūlapariyāyasuttaṃ, Hán, biệt dịch. No.56.
- [02]
Địa tức thị thần, địa thị thần sở, thần thị địa sở 地 即 是 神, 地 是 神 所, 神 是
地 所. Đối chiếu Pāli: (...) pathiviṃ pathivito saññatvā pathivṃ maññati
pathivito... pathiviyā... pathivito... maññati... pathiviṃ meti maññati
pathiviṃ abhinandati, sau khi từ đất mà có ấn tượng về đất, người ấy tư
duy đất (đối tượng), tư duy trên đất (sở y), tư duy từ đất (xuất xứ),...
người đó tư duy đất là của tôi, người ấy hoan hỷ đất.
- [03] Sanh chủ 生 主. Pāli: Pajāpati, chúa tể (hay tổ phụ) của muôn loài.
- [04] Vô phiền, Vô nhiệt. Hai trong năm Tịnh cư thiên. Bản Pāli không đề cập.
- [05]
Tịnh 淨. Đây chỉ cho Ngũ tịnh cư thiên, không phải các Tịnh thiên ở Tứ
thiền, vì thấp hơn Vô phiền và Vô nhiệt đã kể ở trước. Bản Pāli không đề
cập.
-ooOoo-