Mật tông
Tiểu Phật
A.Ferdinand Herold Lê Trung Hưng
02/03/2553 05:14 (GMT+7)
Kích cỡ chữ:  Giảm Tăng
Tiểu Phật
Mục lục

PHẦN MỘT

MỘT

 

            Tấm kính ở nhà tắm đã bị mờ đi vì những tia nước bắn ra từ vòi sen và Dean Konrad phải mò mẩm cạo râu.Chính lúc anh vừa cạo xong thì tấm gương lại trở nên sáng như lúc đầu,anh đưa mắt liếc nhìn mình trong gương.Ðôi mắt đã tinh anh trở lại nhưng miệng thì vẫn đắng nghét vì cuộc nhậu rượu whiskey đêm qua.Chồm người lấy chai thuốc tra vài giọt vào mắt,súc miệng và hấp háy đôi mắt với cái bóng trong gương."Ba mươi lăm mà vẫn còn sống",anh làu bàu với chính mình.Ðôi mắt giờ đã sạch trơn và anh nghe phảng phất mùi thuốc.Chà ngón tay cái lên hàm răng.Không có gì dính vào cả.Có một đêm Lisa đã mô tả anh trông giống như một người đàn ông hoàn hão nhưng sau đó nàng lại thay đổi ý kiến khi anh càu nhàu với cô,đó là một lời khen tặng.Cô thường gọi anh là "đồ nhám nhúa".Bây giờ thì đã xong.Một vài ranh giới đã được vạch ra trong vài tháng qua.Anh bắt đầu nhìn lại tuổi của mình,đây là lần đầu tiên.Rượu và lo lắng là một sự kết hợp tồi tệ.Những gì anh cần là phải làm cho đầu óc khoáng đạt hơn.

            Khi đã lau khô đầu tóc anh cố nhớ ai đã đưa ra ý tưởng về giới hạn rằng bạn không nên chết chìm vì buồn bả mà hảy tìm cách vượt qua nó.Và anh chẳng thể nhớ nổi.Những kẻ ngốc nguếch không có lấy một tờ văn tự đem đi cầm cố để tự nó biến thành một loại tài sản  mới.

            Anh đã chuẩn bị mọi thứ để sẳn sàng ra sân bay sau một tách cà phê.Vào phòng ngũ thay đồ anh liếc nhìn đồng hồ.Năm giờ ba mươi,điều đó có nghĩa là anh có dư bốn giờ để ngũ, như vậy cũng là quá xa xỉ,nhưng chẳng có sự chọn lựa nào khác và chẳng có gì ghê gớm.Nhặt lấy túi xách và nhìn xuống Lisa - nàng đang ngũ say,thật dễ thương,mái tóc vàng óng và đôi má đầy đặn.Anh cuối xuống hôn vào cổ nàng.Cô chụp lấy ngón tay cái của anh và mở mắt toan chồm dậy nhưng anh đã vỗ về cô và khẻ nói rằng hảy còn quá sớm,và khi đã ra bên ngoài anh vẫn còn nghe cô chào tạm biệt với giọng ngái ngũ và dặn anh đừng quên goi điện cho cô khi ở sân bay.

            Anh đi dọc hành lang và vào phòng của Jesse.Một tia sáng trắng rọi lên người thằng bé.Nó nằm ngữa,tay đặt theo hông,ngũ say nhưng miệng vẫn mĩm cười một cách nghịch ngợm.Dean cũng mĩm cười.Người ta cho rằng trẻ con giống như những thiền thần khi chúng ngủ,tất cả đều ngây thơ và đáng yêu làm sao.Nhưng Jesse thì không.Nó trông giống như là đang tính chuyện phá phách một cái gì đó.

            Trời bắt đầu sáng khi Dean bước ra ngoài và đây là lần đầu tiền kể từ mùa xuân anh có thể nghe rõ nhịp thở của mình.Tiến về chiếc xe trên ngọn đồi,anh nhìn thấy khung cảnh đáng giá bạc tỷ của thành phố,của vùng Vịnh và của những dảy núi.Bức tranh thật là lộng lẩy.Ít ra anh vẫn còn nhớ tới nó.Anh không thể trở nên chán nản hờ hững được.Giác quan của anh vẫn còn nhạy cảm.

            Xa hơn...

            Với Lisa thì hôm nay vẫn như mọi ngày,bắt đầu bằng việc bị Dean đánh thức trước khi anh lên máy bay,sự dò xét về bửa ăn sáng của Jesse,tất cả những thứ mà hầu Lisa không thể nhớ;và sau đó là đưa Jesse đến trường.Thằng bé đang học lớp Ba.Các lớp học thật huyên náo.Mấy đứa lớn tuổi hơn thì nghịch ngầm.Lớp Toán năm thì lại có vẻ ủ rủ và thiếu sự hăng hái.Khi Lisa nhìn vào những khuôn mặt đờ đẫn ấy tự dưng nàng ước gì có thể phụ trách môn sử để cô có thể kể chuyện cho chúng nghe hơn là nhồi nhét vào đầu chúng con số Pi khô khan lạnh lùng.Nhưng dù sao cô cũng có được  phần thưởng : một bé gái tóc xoăn,một bé trai lên mười cực thông minh,cả hai đứa chắc chắn sẽ học lên cao.

            Và Jesse.Khi Lisa chầm chậm lái xe rời khỏi con đường cao tốc,cô đã hỏi nó  chọn hướng nào.Ngay bây giờ,Jesse tỏ ra có khả năng theo kịp các môn học nhưng không lộ ra một năng khiếu đặc biệt nào,nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.Những gì nó đang có chỉ là sự kết hợp của tính hiếu kỳ và cơ hội.Cô đã qua một lớp học thánh ca, giống như thần chú vậy,tạ ơn chúa hay ai đó hoặc điều gì đã dành cho Dean và Jese,cùng một ngôi nhà xinh xắn gọn gàng,không có gì độc hại và ở khu vực gần như không có tội phạm.Ra khỏi xe,cô hít một hơi thật sâu không khí mùa thu mát lạnh đến buốt phổi và cô nhủ thầm rằng cô vẫn còn khối thời gian để dạy dỗ một đứa bé lên chín thích nghi với cuộc sống,trở thành một thiếu niên có giáo dục được học tập ở Seattle,Washington,cuối cùng là có lý tưởng chủ nghĩa tự do - khi đó Lisa chấp nhận mọi sự thiếu hụt.

            Cô đi băng qua dọc theo hàng rào trường học và nhìn những đứa trẻ đang nô đùa với hy vọng nhìn thấy Jesse nhờ chiếc áo khoác hiệu Seahawk và mái tóc vàng hoe của nó.Lisa mãi dõi mắt tìm con nên cô không để ý là cô đang bị ai đó nhìn cho tới lúc một giọng nói vang lên bên cô khiến cô giật nẩy người.

            " Một ngày đẹp trời".

            Cô quay lại nhìn một người đàn ông béo tròn,đầu hói trong tấm áo chùng màu hạt dẽ.Tay ông ta chắp lên trong ống tay áo rộng và ông đang mĩm cười với cô.Có lẽ ông ta sáu mươi tuổi,cô thầm nghĩ,và không một nếp nhăn nào giống như một đứa trẻ đã trưởng thành.Cô đồng ý với ông và đi lại phía bờ rào.

            "Tôi là một nhà sư".

            "Ồ,tốt thật",cô đã nghĩ vậy.

            "Từ Tây Tạng đến"

            Giọng nói khó nhận ra,không chuẩn,không chút gì êm tai,không có vẻ đùa cợt hay thành kiến.

            "Tôi tên là Kenpo Tenjin"

            Cô xoay người lại một lần nữa và nhìn xuống ông ta.Ông cúi đầu chào cô.Nụ cười mở lớn còn đôi mắt nhỏ biến mất vì híp lại.

            "Tôi đang dạy học ở đây"

            Cô làm ra vẻ ngu ngơ " Vậy à?"

            Ông lại cúi chào.Cô thầm nảy ra một ý định nài ông ta về nhà,sắm cho ông ta một cái cần câu,xây cho ông ta một cái hồ và một ngôi nhà đầy các vật trang trí bằng thạch anh.Oâng có vẻ như đang chờ đợi một phản ứng từ cô.

            "Tôi cũng là giáo viên",cô nói.

            Oâng hỏi lại,

            "Môn toán à?"

 Tin đó làm ông ta hài lòng."Vậy thì giống tôi",và "Tôi còn dạy cả thuật chiêm tinh.Hầu như là dạy môn ấy".

"Ðiều đó thật phi thường",cô yếu ớt đáp lại và đang chờ điều gì đó chắc chắn sẽ xảy ra.Dấu hiệu bắt đầu của cô là gì vậy?Nhưng nó đã không xảy ra.

"Người Tây Tạng có hệ thống chiêm tinh học tiến bộ lắm",ông nói.

Nhưng cô chẳng còn nghe ông nói gì cả.Cô đang chú ý vào Jesse và vẫy nó tới.Nhà sư lại gần cô và cô ngữi thấy mùi rất lạ,hơi giống mùi bơ pha lẫn mùi trầm hương.Cô nhìn ông một lần nữa.Bây giờ ông không giống như đứa bé nhưng có mùi sửa của em bé và mùi dầu tắm trẻ con -một em bé lập dị,và cô cười mà miệng tê cứng lại.

Nhà sư nhìn qua bên sân khi Jesse chạy về phía họ.Oâng hỏi:' Liệu tôi có thể hỏi về ngày sinh của con trai bà không?"

Phản ứng đầu tiên của cô là gặng hỏi lại rằng điều đó có liên quan gì không? Nhưng mặt ông vẫn ngây ra và giọng nói đầy vẻ hiếu kỳ khiến Lisa buộc miệng thốt lên:" Ngày mùng một,tháng Ba".

"Lúc mấy giờ?"

"Vào sáng sớm,tôi nghĩ là lúc 6 giờ rưỡi".Như một phản ứng lạ thường.Oâng vỗ vỗ tay và nhảy cẩng lên như thể là trúng số độc đắc vậy.

"Tuyệt,tuyệt lắm",ông nói "6 giờ 30.Thật đặc biệt".

Cô muốn hỏi điều gì đặc biệt khi một đứa trẻ chào đời vào lúc rạng đông của một ngày tháng Ba nhưng Jesse đã đứng ở hàng rào và đang làm mặt xấu với cô;và cô chỉ nhớ mang máng là nhà sư đã trao cho cô tấm danh thiếp.Sau khi ông đi rồi,cô bổng nhớ cô đọc ở đâu đó "Bạn chớ quay lưng lại với vương quyền".Nhưng Jesse bắt đầu tò mò hỏi cô cái gì đó và làm cô quên hẳn tất cả về Kenpo Tenjin.

Ông nhìn theo họ - một phụ nữ cao ráo,mảnh mai xinh đẹp trong bộ váy áo hợp thời trang,một chú bé đi bên cạnh mẹ và họ ôm chầm lấy nhau ở cổng trường,Kenpo Tenjin cảm thấy một niềm hạnh phúc lớn lao dâng trào.Cuộc thử nghiệm của ông bước đầu đã thành công.Bây giờ điều ông cần làm là tìm một cái bưu điện và một máy tính để có thể gởi tin vui về quê nhà.