Mật tông
Tiểu Phật
A.Ferdinand Herold Lê Trung Hưng
02/03/2553 05:14 (GMT+7)
Kích cỡ chữ:  Giảm Tăng
Tiểu Phật
Mục lục

PHẦN HAI

HAI

Vào buổi sáng của tháng Chín,bức điện đã đến được nơi nó cần đến khi chú tiểu Chompa đang ngồi mơ mộng.Cậu ngồi bên cửa sổ sát mái hiên của tu viện cổ kính và liếc nhìn về hướng bắc phía những dãy núi cao nơi mà hầu như không có ranh giới giữa Bhutan và Tây Tạng.

            Cậu đang nghĩ tới bố mẹ mình và hai chặng đường cam go mà sau năm năm cậu mới vượt qua để mang tro hài cốt của họ đựng trong một cái bình bằng đồng dấu kín dưới tấm y của cậu.Cha mẹ cậu đều chết trong cùng một tuần lễ và cậu phải thực hiện lời hứa đem tro đó về rãi tại quê nhà nơi họ đã sống hai mươi năm trước khi cậu chào đời.Dù muốn Chompa thực hiện ý nguyện cuối cùng của mình,họ vẫn ngại rằng cậu có thể bị bắt vì tội vượt biên trái phép nhưng Chompa đã an toàn trong hai lượt đi và về.Ngay cả đám lính biên phòng người Hoa tuần tra chặc chẻ trên dãy núi tuyết Hy-mã-lạp sơn cũng không phát hiện được cậu.

Trong trí nhớ của Chompa,đất nước Tây Tạng của cậu cũng hao hao giống như xứ Bhutan và cậu mong mõi một ngày nào đó trở lại đất mẹ để nhìn thấy thủ đô Lhasa.

”Nghe đây..."

Tiếng của vị sư già cất lên cắt đứt sự mơ mộng của Chompa,cậu quay lại.

Oâng già đang nói những điều không liên quan gì đến dòng suy tư của cậu.Oâng đang ngồi trên cái ghế gần tượng Phật bằng đá lớn bằng người thật.Ðây không phải là lần đầu tiên - Chompa nghĩ "Họ giống nhau làm sao!",cùng khổ người,cùng chiều cao,cổ và vai nở nang,cùng có vẻ mặt nhân từ.Nếu như đôi mắt của tượng Phật cũng long lanh thì có thể họ là anh em của nhau.

Hai mươi sãi nhỏ ngồi xếp thành nữa vòng tròn phía trước vị đại sư,không cần phải nói chú ý.Ðại sư Norbu nỗi tiếng là người kể chuyện rất hay.Giọng của ông ấm, tia nhìn như thôi miên,và Chompa đảo mắt nhìn tất cả bọn họ xúng xính trong những tấm áo choàng màu nâu,tóc để lỏm chỏm.

Vị sư già bắt đầu câu chuyện của ông với giọng thì thầm khiến chúng phải tập trung lắng nghe.

"Ðó là một ngày xa xưa trước khi nơi này được xây dựng,và ở đó",ông chỉ tay về phía cửa sổ,"một đám đông dân làng đứng trước một bệ thờ bằng đá'.

            Chompa đã nghe câu chuyện này nhiều lần rồi.Ðó là chuyện một con dê bị đem tế thần để cầu mong một mùa bội thu,khi con dao vừa mới được rút ra,con dê đã cười vào mặt vị chủ tế và bảo rằng nó hài lòng vì được chết một lần nữa.

            Vị sư già kể chuyện bằng cách giả giọng của vị chủ tế và nhại lại y hệt tiếng kêu be be của con dê.

            "Sau khi chết đi bốn trăm chín mươi chín lần",con dê nói "lại làm kiếp dê,tôi sẽ tái sinh làm người".

            Một trong những đứa vỗ tay một cách hào hứng.Chompa ra hiệu cho cậu ta giữ im lặng,khuôn mặt của cậu bổng trở nên đỏ au như màu áo.Ông lại tiếp " Con dê nói "Tôi đang nghĩ về ông, đó ông chủ tế tội nghiệp ạ.Năm trăm năm trước đây tôi cũng là một chủ tế,và giống ông,tôi đã tế những con dê cho các vị thần.Khi đó,vị chủ tế hoảng sợ ngã phịch xuống đất lạy lục van xin,"Tha cho tôi,tôi van chú đấy.Từ giờ trở đi tôi hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ cho mọi con dê trên đất này."

            Ðứa nhỏ nhất há mồm,Chompa liếc nó và bảo ngay,"Ngậm lại đi kẻo ruồi bay vào".Nó lập tức làm theo.Vị lão sư tiếp tục kể làm thế nào mà con dê biết được những kiếp quá khứ của nó.Từ đỉnh cao của một đỉnh núi,con dê bị sét đánh rơi xuống vực."Ðầu nó xoay tròn trong không khí",ông nói "và đáp xuống trước gối vị chủ tế .Nó đang mĩm cười.

            Căn phòng trở nên im lặng như tờ."Bây giờ",ông tiếp "Câu chuyện xưa này muốn nhắn nhủ ta điều gì?"

            Họ đồng thanh xướng lên,"Không có cuộc sống nếu không có sự hy sinh".

Norbu đưa ngón trỏ của bàn tay phải lên,"Nó đã làm việc ác ..."

            "Gieo gió thì gặt bão",họ đáp.

            Norbu gật đầu mĩm cười ra dáng hài lòng với câu trả lời của bọn nhóc.

            Chú tiểu nhỏ nhất vẫn tỏ ra suy tư,cậu đưa bàn tay nhỏ nhắn lên,và Norbu gật đầu với cậu.

"Dạ,chuyện gì đã xãy ra với con dê ạ?"

"À,con dê.Con dê đã được tái sinh làm người nhiều lần,cho đến một ngày thay vì tái sinh làm một con người bình thường nó lại tái sinh làm một con người rất khác."Nói đến đây ông ngập ngừng xúc động,rồi đột nhiên chỉ "Nó trở thành Chompa"

Chompa nhận ám hiệu từ ông,cậu nhảy cởn lên chạy quanh phòng kêu be be và lắc lắc cái đầu giống hệt như một con dê.Bọn trẻ hò reo vỗ tay thán phục.Hai người cười rạng rỡ nhìn chúng.Tiếng reo hò im bặt khi cánh cửa mở toang và một ông lão bước vào trên tay có một lá thư.Oâng cúi chào đại sư Norbu và trao nó tận tay ông.

                                                      Norbu có vẻ bối rối.Ðây là lần đầu tiên một bức điện tín được gởi đến tu viện này.Thế giới ở bên ngoài đã không còn cách biệt.Oâng đeo kính lên,đọc đi đọc lại bức điện và rạng rỡ nhìn Chompa.

            "Ta đã chờ đợi tám năm trời để nhận nó",ông lẩm bẩm và hỏi Chompa cùng lũ trẻ chuyện gì đang xãy ra bên ngoài khi tiếng chuông ngân vang,trông vội vả như gà mắc tóc."Ta thấy các con có vẻ đói rồi đấy.Có thực mới vực được đạo,tốt nhất là các con đi ăn đi." Không cần phải nói thêm chỉ trong vài giây trong phòng chỉ còn lại hai người.

            "Ðó có phải là của sư Dorje không ạ?",Chompa hỏi.

            Norbu gật đầu.

            "Họ đã tìm thấy thầy ấy rồi".

            "Có lẽ"

            Thông tin ngắn ngủi đó cũng đủ cho Chompa rồi.Ðối với cậu,"có lẽ" đồng nghĩa với có thể được đi ra thế giới bên ngoài.Nếu "có lẽ" trở thành có thể thì vị sư già kia sẽ bắt đầu một cuộc tìm kiếm.Và Chompa sẽ rời vùng núi non này đi xuống phía dưới kia,lên máy bay vượt qua các đại dương.Ý tưởng đó làm cậu thấy choáng váng.

            Vị sư già đã trãi qua một đêm tồi tệ,cơn ác mộng làm ông toát mồ hôi lạnh.

Khuôn mặt Ma Vương,vua của cõi U-Minh cười nhạo báng ông trong giấc ngũ,ông thật sự sợ hãi nhưng khi tỉnh giấc ông không còn lo sợ cái chết kề cận nữa vì cuộc sống vốn là sinh ra và chết đi.Nhưng trong giấc ngũ Ma Vương đã đến và đánh bật chiếc áo giáp bảo vệ "vô uý" của ông,khủng bố ông và làm ông hoảng sợ như thể ông không có một chút tín tâm nào.

            Oâng từ từ tỉnh dậy,bật người ra khỏi gường.Lưng đau buốt nhưng ông cứ phớt lờ đi.Có hai chiếc đèn trên chiếc bệ thờ gần bên cửa sổ và ông thắp sáng chúng lên.Một màu vàng nhờ nhờ toả khắp phòng.Nó bé như một cái tổ;giường,bệ thờ bề bộn những chén,bát và bức hình một ông già đang liếc nhìn vào máy ảnh với tai trái dỏng lên.

            Sư Norbu ngồi trước bệ thờ,đầu hơi cúi khi ông đi vào cõi thiền .Chỉ vài giây sau ông đã quên bẳng cả thời gian.Một giờ đã trôi qua.Rồi tiếp đó.Trời bắt đầu rạng sáng. Có tiếng gà gáy.Vị sư già mở to mắt và thấy đau ở chân,bước lui lại đàng sau,úp mặt lạy xuống đất trước bệ thờ,chạm trán xuống sàn ba lần và lầm rầm đọc câu thần. chú.Mồ hôi túa ra thành từng dòng trên trán,mi mắt và môi.Hơi thở của ông trở nên gấp gáp.Oâng đứng dậy mở cửa sổ.Hừng đông trên đỉnh Hy-mã-lạp-sơn.Oâng nhìn không biết chán.

            Nhặt khung hình lên,nhà sư lột tấm ảnh ra khỏi nó,chạm nhẹ vào trán và đặt nó vào trong rương,bắt đầu xếp những chiếc áo chùng  nâu,áo lạnh,một cuốn kinh.Ðoạn ông trở lại ngồi ở chiếc giường con và hít vào một hơi thật sâu.Hơi thở chẳng khoẻ khoắn gì,gấp gáp như tiếng gỗ cưa.Oâng với tay lấy chiếc hộp nhỏ trên bệ thờ,mở nó ra,khẻ nhón tay lấy một viên thuốc màu đen đặt vào dưới lưỡi.Nó có thể kéo dài cuộc sống này ít nhất là cho đến khi công việc của ông hoàn thành.Có thể sư sẽ không cúi xin đức Phật ban cho một ân huệ,nhưng ông hy vọng rằng điều ước muốn của ông đức Thế Tôn nghe thấy;đó là được gặp lại nhà sư  Dorje một lần nữa trước khi ông nhắm mắt lìa đời.

            Một giờ sau ông bước ra ngoài,chầm chậm bước xuống bậc thang đi về phía sân.Sau ông,hai chú tiểu khệ nệ mang chiếc rương lớn bên trên có hai cái va-li nhỏ.Chompa bước theo sau,cố làm ra vẻ trang nghiêm vì không muốn lộ vẻ thích thú của mình.

            Họ băng qua sân đi dọc theo một cái cổng có mái che.Cuối cổng hai nhà sư đứng tuổi đứng trên một mạn-đà-la trãi rộng trên bộ ván.Ðó là một vòng tròn,đường kính sáu feet và họ đang thiết kế một biểu đồ rối ren phức tạp.

           


---o0o---