44. CHÚ VƯỢN TINH KHÔN
Vào một trong những tiền kiếp xa xăm, 
Ðức Thế tôn làm một con vượn chúa có sức mạnh phi thường 
và trí khôn vô địch. Vượn sống cạnh bờ sông đối diện 
một hòn đảo. Trên đảo có một rừng cây sai quả ngon 
ngọt. Giữa hòn đảo và bờ sông không một chiếc cầu, nhưng 
có một mỏm đá nhô lên giữa sông. Vượn nhờ hai chân dài 
nhanh nhẹn, nên chỉ cần một phóc nhảy từ bờ sông qua 
mỏm đá, và một nhảy nữa từ mỏm đá lên đảo là đã có 
thể tha hồ tung tăng trong rặng cây. Vượn ngày ngày qua hòn 
đảo ăn trái và dong chơi trong rừng bằng lối ấy, đến 
chiều mới nhảy trở về.
Khúc sông ấy có một đôi vợ 
chồng cá sấu cư ngụ. Cá sấu vợ mang thai gần đến ngày 
sinh nở. Trông thấy vượn chúa ngày ngày qua lại mỏm đá, cá 
sấu bỗng đâm ra thèm thuồng ăn tươi trái tim của vượn. Bà 
bảo chồng:
- Ông đi, tôi thèm ăn cái tim con vượn 
kia. Ông hãy tìm cách giết nó mau moi tim cho tôi ăn.
Cá sấu chồng bảo:
- Bà đã bảo thì tôi sẽ kiếm cách 
làm cho bà toại ý. Nhưng phải kiên nhẫn chờ tôi nghĩ kế 
mới được. Vượn khôn lanh lắm.
Bà vợ giận dỗi nói:
- Nghị, nghĩ cái gì? Ông phải leo lên 
nằm ngay bây giờ trên mỏm đá, đợi nó ở rừng nhảy ra là 
thộp ngay cho tôi ăn tim.
- Bộ bà tưởng công việc dễ dàng 
lắm sao? Trước hết, vượn rất khôn lanh, mà nó những bốn 
tay chân, còn tôi chỉ có một cái đuôi thì làm sao địch nó 
nổi.
Bà sấu quát lên:
- Vậy thì cái bộ răng nhọn hoắc 
của ông để làm gì? Thôi tôi biết rồi, ông không thương tôi, 
ông muốn để cho tôi chết đói cả mẹ lẫn con.
Nói rồi bà khóc rưng rức bằng nước 
mắt của cá sấu. Ông sấu vốn sợ vợ nên chiều lòng bà 
ngay:
- Ðược bà hãy chờ tôi.
Ông sấu leo lên nằm trên mỏm đá 
chờ. Khi ra khỏi rừng, vượn toan nhảy lên mỏm đá trở 
về như mọi khi thì bỗng nó chú ý cái chiều cao khác thường 
của mỏm đá. Nó không biết đó là vật gì, bèn nghĩ ra 
một kế, gọi lớn:
- Ðá đi, đá!
Không nghe trả lời, vượn lại gọi:
- Ðá đi, đá!
Lần thứ ba, vượn giả bộ ngạc 
nhiên hỏi:
- Ô hay, tại sao hôm nay tôi gọi mãi 
anh vẫn làm thinh như vậy, anh Ðá?
Cá sấu giật mình nghĩ: "thì ra 
ngày thường mỏm đá này có nói chuyện với nó. Vậy mình cũng 
phải lên tiếng cho nó khỏi sanh nghi." Bèn nói lớn:
- Này vượn, có tôi đây. Cái gì 
thế?
- Tôi là ai?
- Tôi là cá sấu! (vừa thốt ra, 
sấu biết mình hớ)
- Anh ngồi làm chi đó?
Ðã hớ, sấu nói luôn:
- Ðể thộp ngươi và moi tim ngươi 
cho vợ ta ăn.
Thấy thế nguy, nhưng vượn vẫn điềm 
nhiên bảo sấu:
- Như vậy thì tôi không còn cách nào 
thoát được. Thôi để tôi nhảy đại vào mồm anh cho xong. Nào, 
há mồm cho thật lớn đi.
Cá sấu tưởng thật, bèn há mồm 
tới mức tối đa, làm cho hai mắt nhắm tít lại không trông 
thấy gì nữa. Vượn nhân lúc ấy, nhảy lên đầu sấu, và 
nhảy một phóc khác trở về bờ sông yên ổn.
Sau khi kể lại chuyện tiền thân, 
Phật cho biết con cá sấu đực chính là Ðề Bà Ðạt Ða ngày 
nay, vợ cá sấu là nàng Cinca do ngoại đạo thuê để vu 
khống Phật, còn vượn là tiền thân của Ngài. Và Ngài kết 
luận, không những ở trong thời hiện tại Ðề Bà Ðạt Ða 
mới tìm cách hại Phật, mà từ vô số kiếp ông ấy đã luôn 
luôn âm mưu như vậy, và thường thất bại.
--o0o--