CỨU NGƯỜI ĐƯỢC TĂNG TUỔI THỌ
Vương Chí Nhân là một thương nhân người An Huy, tuổi đời đã
quá 40, tuy công việc buôn bán được thuận buồm xuôi gió, tiền của tích
chứa ngày một nhiều, song điều đáng tiếc là vẫn chưa có được đứa con
nào, khiến cho cảnh nhà tuy giàu có mà không khỏi phải quạnh hiu, buồn
bã.
Theo quan niệm thời xưa, việc không có con nối dõi tông đường là điều
tối kỵ. Vì thế, Vương Chí Nhân ngày đêm lo lắng, lòng dạ như lửa đốt,
mỗi khi nghe ai nói có nơi nào cầu đảo linh thiêng đều cất công tìm
đến, nhưng nhiều lần như vậy mà không có kết quả gì.
Một hôm, có vị thầy tướng số lỡ đường ghé vào cửa tiệm của Vương Chí
Nhân xin ngủ trọ. Vương Chí Nhân tiếp đãi rất chu đáo. Trước khi chia
tay, thầy tướng nhìn thẳng vào mắt ông rồi nói:
– Lẽ ra tôi không thể nói việc này, nhưng thấy ông là người nhân đức
hiền hậu, chỉ mới gặp tôi lần đầu mà đã hết lòng giúp đỡ. Chút tình tri
ngộ này tôi không thể không báo đáp, vậy có mấy lời mong ông ghi nhớ.
Tướng mạo của ông cho thấy là trong đời này ông không thể có con, vậy
ông nên từ bỏ mọi sự cầu đảo, đừng phí công vô ích. Hơn nữa, trong mắt
ông có nhiều ám khí, chỉ trong vài tháng tới đây nhất định sẽ gặp tai
họa lớn, tính mạng khó bảo toàn. Ông nên cẩn thận giữ gìn.
Vương Chí Nhân nghe qua mấy lời này thì không cầm được nỗi lo sợ, mặt
biến sắc, mồ hôi ướt đẫm cả thân, cảm thấy tất cả những gì mình có trong
đời đều là vô nghĩa, vì đã không còn hy vọng có con nối dõi, mà mạng
sống cũng chẳng còn được bao lâu. Ngay hôm đó liền đóng cửa tiệm, chuẩn
bị hành lý lên đường trở về nhà.
Trên đường về nhà, ông tạm nghỉ nơi một quán trọ nhỏ ven đường. Lúc đó
đang là mùa mưa, suốt từ đầu hôm đến gần giữa khuya trời nổi gió lớn,
mưa đổ xuống như trút nước khiến căn nhà trọ như bị lung lay từng hồi
theo những luồng gió giật.
Khoảng nửa đêm thì mưa gió mới ngừng tạnh. Vương Chí Nhân trằn trọc mãi
vẫn không tài nào chợp mắt được, lòng miên man suy nghĩ về những lời của
thầy tướng số. Hồi lâu liền mở cửa nhìn ra ngoài, thấy trời quang mưa
tạnh, trăng sáng vằng vặc. Mấy chậu hoa trước sân quán trọ đua nhau tỏa
hương khắp nơi, trên cành lá vẫn còn lưu lại những giọt nước mưa long
lanh dưới ánh trăng sáng, trông đẹp lạ kỳ.
Phong cảnh tú lệ sau cơn mưa dưới ánh trăng càng thêm thanh thoát vô
cùng, cảnh đêm tịch mịch càng làm cho lòng người thêm hứng khởi, Vương
Chí Nhân liền mở cửa bước ra ngoài đi dạo một lát. Ông thong thả bước
từng bước nhẹ nhàng ra hướng bờ sông, bỗng nhiên từ xa thoáng thấy một
người thiếu phụ tay ôm đứa bé cùng nhảy xuống sông. Vương Chí Nhân kinh
hãi vô cùng, định nhảy xuống sông cứu người nhưng sực nhớ lại là mình
không biết bơi. Đang lúc hoảng hốt liền ngẩng đầu nhìn quanh, thấy gần
đó có mấy chiếc thuyền của dân chài, Vương Chí Nhân liền cất tiếng la
lớn kêu cứu. Nhưng ông la đã khản cổ mà người trên thuyền chỉ thấy bước
ra mạn thuyền đứng xem, dường như chẳng ai nghĩ đến việc cứu người.
Vương Chí Nhân liền nói lớn: “Nếu ai cứu được người dưới sông sẽ được
trả 20 lượng vàng.”
Vừa nghe ông nói như vậy, rất nhiều người dân chài liền tranh nhau chèo
thuyền đến, cuối cùng cứu sống được người thiếu phụ và em bé.
Vương Chí Nhân giữ lời hứa trao đủ số vàng 20 lượng cho người cứu được
mẹ con thiếu phụ kia. Sau đó ông mới quay sang hỏi người thiếu phụ xem
duyên cớ vì sao lại ôm con nhảy xuống sông như thế. Người thiếu nữ khóc
lóc kể rằng:
– Chồng tôi quanh năm đi làm thuê cho người ta kiếm sống, trong nhà nuôi
được một con heo, định bán để trả tiền thuê nhà. Hôm qua có người mua
heo đi ngang qua nhà, tôi gọi vào bán. Sau khi ông ta đi rồi mới phát
hiện số bạc ông ấy đưa toàn là bạc giả. Tính chồng tôi rất nóng nảy, nếu
chàng biết được sẽ đánh tôi chết mất! Hơn nữa nhà tôi lại quá nghèo,
nay gặp việc này không biết lấy đâu ra tiền trả tiền thuê nhà, cũng
chẳng có tiền nuôi con, tôi chỉ còn cách ôm con nhảy xuống sông chết
quách cho xong!
Vương Chí Nhân nghe cô kể lể sự việc thì động lòng trắc ẩn, thương xót
vô cùng, không hỏi thêm một lời nào, lặng lẽ dốc hết số bạc mang theo
còn lại trong túi đưa cho cô và nói:
– Số bạc này tuy không lớn lắm nhưng chắc cũng đủ để vợ chồng cô làm vốn
buôn bán nhỏ mà sinh sống. Cô nên nghe lời tôi, trở về nói thật với
chồng, đừng nghĩ quẩn nữa.
Thiếu phụ mừng rỡ vô cùng, hết lời cảm tạ ơn cứu mạng của Vương tiên
sinh. Cô lập tức trở về nhà, cũng đúng lúc người chồng đi làm thuê ở xa
vừa về đến. Thiếu phụ kể lại một cách tường tận chuyện bán heo bị lừa
lấy phải bạc giả và cả chuyện mình vì sợ trách mắng nên ôm con nhảy
xuống sông tự vẫn, sau đó gặp vị ân nhân ra tay cứu giúp cho chồng nghe.
Người chồng nghe xong cũng hết sức cảm động, liền bảo vợ lập tức đưa mình đến quán trọ để cảm ơn Vương tiên sinh.
Lúc hai vợ chồng họ đến quán trọ, trời đã quá khuya, không gian tĩnh
mịch như tờ, mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ. Vương Chí Nhân cũng
đã đóng cửa an giấc nồng, người thiếu phụ liền gõ cửa và nhỏ nhẹ gọi
Vương tiên sinh. Vương tiên sinh nhận ra giọng nói của thiếu phụ lúc
nãy, liền ngồi thẳng trên giường trả lời với giọng hết sức nghiêm túc:
– Cô là gái đã có chồng, tôi lại đang ở một mình, làm sao có thể gặp mặt
nhau vào lúc nửa đêm khuya khoắt như thế này? Cô hãy mau trở về nhà đi!
Người chồng đứng bên nghe vậy liền nói lớn:
– Thưa ân nhân, cả hai vợ chồng chúng tôi cùng đến đây để cảm tạ đại ân đại đức của ân nhân.
Vương Chí Nhân nghe có giọng nói của người đàn ông thì không còn hiềm
nghi gì nữa, mới khoác áo bước xuống giường đẩy cửa bước ra ngoài để mời
vào. Ngờ đâu đúng vào lúc đó bỗng nghe trong phòng có tiếng động rất
lớn, khiến cả ba người đều giật mình. Nhìn lại trong phòng thì hóa ra
một cây xà gỗ lớn trên mái nhà đã rơi xuống đè bẹp ngay trên chiếc
giường của Vương tiên sinh vừa nằm lúc nãy. Vương Chí Nhân kinh hãi nói
lớn:
– Ôi chao! Nguy hiểm thật! Nếu không có hai người gõ cửa gọi tôi ra, nhất định tôi đã bị đè chết rồi! Thật cảm ơn hai người!
Hai vợ chồng người thiếu phụ đồng thanh nói:
– Chúng tôi nào có công gì, đây quả là ông trời có mắt, tiên sinh ở hiền gặp lành nên mới thoát được đại nạn đó!
Vương Chí Nhân trở về nhà, bỏ hẳn công việc buôn bán, nghỉ ngơi luôn mấy
tháng, trong lòng vẫn chưa hết lo sợ về lời cảnh báo của thầy tướng số,
song vẫn cứ bình an vô sự không thấy gì xảy ra. Nhưng rồi cứ nằm nhà
mãi không có việc gì làm cũng đâm ra buồn chán nên ông quyết định mở lại
cửa tiệm buôn bán.
Gần một năm sau, một hôm bỗng nhiên gặp lại thầy tướng số cũ. Vương tiên
sinh nhớ đến lời tiên đoán của ông ta liền mời vào cửa tiệm, vừa cười
vừa nói:
– Năm ngoái ông có lời đoán tướng mạo của tôi, tôi vẫn tin ông nên rất
lo sẽ có tai họa xảy tới. Đừng nói là trong vòng vài tháng, tôi chờ đến
nay đã hơn một năm rồi mà có thấy tai họa gì đâu. Ông không nói đùa với
tôi đấy chứ?
Thầy tướng số nghiêm nét mặt, quan sát Vương Chí Nhân hồi lâu rồi mới nói:
– Tôi vốn xem ông là người tốt, làm sao có thể dám nói lời đùa cợt? Sự
thật là khí sắc của ông ngày nay đã hoàn toàn thay đổi, chắc chắn ông đã
làm được một việc gì rất tốt đẹp, như cứu sống mạng người chẳng hạn.
Ông hãy tự soi gương mà xem, ngày trước râu ria của ông chỉ như mấy sợi
lông tơ, nay bỗng nhiên mọc ra rậm rạp, giọng nói trầm hùng, tia mắt lại
chiếu sáng lấp lánh không còn ám khí. Cứ theo tướng mạo lúc này mà nói
thì ông chắc chắn không chỉ có nhiều con mà sẽ còn được tăng thêm tuổi
thọ nữa.
Vương Chí Nhân nghe nói hết sức vui mừng, niềm hy vọng có con nối dõi
lại bắt đầu nhen nhúm. Quả nhiên, chỉ ngay trong năm đó vợ ông đã sinh
được một người con trai, rồi những năm sau đó lại lần lượt sinh thêm 3
người con trai nữa.
Về sau, Vương Chí Nhân sống thọ đến 96 tuổi mới an nhiên lìa trần.
(trích Đức Dục Cổ Giám)