Lộ Trình Chuyển Tiếp Trọng Yếu
Chẳng còn cấu trúc vật chất nào
kiểm soát chúng ta.
Những thói quen tinh thần tiêu cực
xuất hiện như thế giới của ảo tưởng và sợ hãi.
Những thói quen tích cực của chúng
ta xuất hiện như thế giới của an bình và hoan hỷ.
Thế nên chúng ta phải nhớ phát
triển và duy trì những phẩm tính tâm linh.
Bardo, với người bình thường, lộ
trình chuyển tiếp bắt đầu khi ý thức trở lại. Nó chấm dứt vào lúc thụ thai của
cuộc sống kế tiếp. Với những thiền giả mật tông đã kinh nghiệm, nó khởi đầu hay
kết thúc với cái thấy quang minh hiện diện tự nhiên.
Trong lộ trình cận tử, tâm chúng ta
kết hợp với thân. Giai đoạn kế, lộ trình của bản tánh tối thượng, thường ngắn
khiến người bình thường hiếm người thấy nó. Do vậy, bardo, giai đoạn giữa kinh
nghiệm của bản tánh tối thượng và sự tái sanh kế tiếp của chúng ta, là sự kiện
chủ yếu sau khi chết – sự gặp gỡ trọng yếu nhất của cuộc sống chúng ta – và
khoảng thời gian dài nhất giữa giai đoạn đầu tiên của ba giai đoạn chuyển tiếp.
Nói chung, lộ trình đi qua bardo
kéo dài đến khoảng bảy tuần (bốn mươi chín ngày), nhưng cũng có thể ngắn hơn
nhiều, hay trong một số trường hợp hiếm gặp có thể kéo dài lâu hơn. Trong phân
nửa thời gian đầu tiên của lộ trình chuyển tiếp này, chúng ta có thể cảm thấy
mình có một thân và cảm xúc của kiếp sống trước. Trong phân nửa thời gian còn
lại, chúng ta có thể cảm thấy mình có thân và những kinh nghiệm của lần tái
sanh sắp đến.
NHỮNG KINH NGHIỆM CỦA BARDO
Trong bardo, phần lớn chúng ta cảm
thấy mình đang di chuyển qua một con đường hay đường ống hẹp, đi ngang qua một
sa mạc, qua những cây cầu trên con sông cuồng loạn, bị xét xử bởi Tử Thần, có
thể bị hành hình và đẩy xuống địa ngục, hay những cõi cao hơn, hoặc cõi thiên.
Tất cả những gặp gỡ này đều là phản ứng của tinh thần, văn hóa, vật chất, và
những thói quen cảm xúc mà chúng ta đã nuôi dưỡng trong quá khứ.
Chúng ta có thể cảm thấy như thể bị
chèn ép trong một đường hầm chật hẹp khi ý thức chúng ta còn hiện hữu trong
thân sắp chết. Tại cuối đường hầm, chúng ta có thể thấy một cửa lớn hay cửa sổ
có ánh sáng chiếu qua. Điều này có thể là lỗ mở đỉnh đầu hay bất kỳ lỗ nào
trong chín lỗ mở ra của thân thể. Cho đến khi có thể nhổ bật những gốc rễ thói
quen ăn sâu mà mình nuôi đưỡng và tìm thấy lối ra để hoàn toàn giải thoát, chúng
ta sẽ đi vòng quanh trong một chu trình vô tận, giống như một con ong bị nhốt
trong phòng.
Trong bardo, nhiều người kinh
nghiệm những loại tương tự như hệ thống thế gian, vì họ gặt hái mọi kết quả của
nghiệp mà họ đã làm trong quá khứ. Nhưng trong một số trường hợp, kinh nghiệm
sẽ là một nhận thức thuần chủ thể của người đã chết, không có sự tham gia thực
tế nào của người khác, ngay cả dù người chết có thể cảm thấy nhiều người đang
chia sẻ kinh nghiệm với họ. Chẳng hạn, như chúng ta sẽ thấy trong chương 5, vị
delog Do Khyentse cảm thấy chị của Ngài và những người khác đi cùng Ngài đến
cõi tịnh độ, nhưng trong thực tế bà vẫn còn sống và đang bận học hành tại Tu
viện Yarlung.
Như ghi chú trước đây, nếu chúng ta
là những thiền giả có nhận thức cao đã đạt giác ngộ trong cuộc sống hay trong
lộ trình của bản tánh tối thượng, chúng ta không cần đi qua bardo.
Nếu tích tụ công đức rất lớn và đạt
được một số kinh nghiệm thiền định, chúng ta sẽ đi qua bardo, nhưng chỉ có ít
cảm giác sợ hãi và kinh nghiệm. Do năng lực của công đức và nhận thức của thiền
định, chúng ta sẽ có thể thọ tái sanh vào một cõi tịnh độ xuất hiện tự nhiên,
hoặc tối thiểu vào một trong những cõi hạnh phúc của thế gian.
Nếu dòng tâm thức đầy dẫy những dấu
vết của hành động bất thiện, chúng ta sẽ không thể thấy bản tánh tối thượng và
sẽ bị kinh hoàng bởi những âm thanh tự nhiên và cái thấy của ánh sáng, tia
sáng, và hình ảnh. Chúng ta có thể thậm chí không dám nhìn vào những cái thấy
đó, cũng như không thể hiểu được chúng là biểu hiện của thật tánh mình. mà sẽ
đấu tranh với chúng như những đối tượng tinh thần trong dạng những thế lực xung
đột. Những nhận thức tiêu cực như vậy của sự xung đột và đấu tranh có thể dẫn
đến kinh nghiệm của một cõi địa ngục đó là cõi tái sanh của chúng ta.
Trong bardo, ý thức hoàn toàn tách
rời thân. Tâm thức ta đã để lại phía sau thân tướng đã yêu quý như một xác chết
lạnh giá, không thở, và bất động. Ý thức chúng ta sẽ trôi nổi vòng quanh mà
không có bất cứ thân thể thô nào để neo lại. Chúng ta có thể thấy ánh sáng mặt
trời hay mặt trăng là vô ích. Chúng ta sẽ khoác vào một thân tâm thức, giống
như phần lớn hình ảnh theo nghiệp thói quen quá khứ. Tuy nhiên, một số bản văn
mô tả nó như một thân vi tế của ánh sáng dịu. Nhưng chúng ta vẫn nghĩ mình có
thân lúc trước và vẫn còn sống.
Chúng ta có thể đi qua những kinh
nghiệm sau: chúng ta sẽ không có cảm giác ổn định, về cảm nhận và môi trường
chung quanh sẽ biến đổi liên tục tùy theo sự thay đổi trong tư duy và ảnh hưởng
nghiệp lực của chúng ta. Chúng ta sẽ thấy chính mình và bất kỳ người nào hay
trong bất cứ nơi nào xảy đến trong tâm thức ta, trừ khi nơi đó vượt khỏi phạm
vi nghiệp. Nếu nghĩ đến Thành phố New York, chúng ta sẽ ở đó ngay lập tức không
tốn bất kỳ thời gian nào hoặc phải cố di chuyển đến đó, vì thân chúng ta là một
thân tâm thức không phải thân vật chất.
Vấn đề không phải ở việc có thể di chuyển hay không mà là việc an định. Chúng
ta khó trụ ở một nơi và không tập trung vào bất kỳ tư duy nào, vì chúng ta luôn
di chuyển, trôi nổi, lung linh, và chạy khắp. Chúng ta luôn luôn chạy, bay, và
di chuyển giống như lông chim trong cơn bão, không có sức chịu đựng.
Tâm chúng ta sẽ sắc bén hơn trong
cuộc sống. Chúng ta sẽ thấy và nghe từ nhiều người khác và họ cũng giống chúng
ta, đang lang thang trong bardo. Chúng ta sẽ có một số tiên tri, biết được tư
tưởng người khác, nhưng chúng ta sẽ ít có năng lực phân tích hay lập luận vì
tinh thần thiếu tập trung. Từ lúc này sang lúc khác, tâm chúng ta đung đưa qua
nhiều thay đổi của hạnh phúc và đau khổ, sợ hãi và hy vọng, an bình và khó
chịu. Thỉnh thoảng cảm thấy bị nguy hiểm vì lực của những nguyên tố, như thể
chúng ta bị chôn vùi dưới những ngôi nhà, hang động hay đất sụp; bị rơi và chìm
trong nước; bị thiêu trong cháy rừng hay trong ngôi nhà đang cháy vì bị thổi
bay trong gió bão mãnh liệt – những kinh nghiệm đó có thể tương tự với sự hòa
tan của lộ trình cận tử, chỉ có ở đây chúng mới trần trụi và trực tiếp hơn.
Nếu thấy xác chết của mình, chúng
ta có thể thấy nó một cách rõ ràng, như nó thực sự là, và muốn bảo vệ nó. Hoặc
có thể ghét và không thèm nhìn nó. Chúng ta có thể không thấy hay hoàn toàn
không nhận ra xác của mình. Nhiều lần, một cách huyền bí, chúng ta có thể thấy
nó trong một thân tướng khác, như thân của một con chó hay con rắn. Thấy được
thân thể mình có thể giúp chúng ta nhận ra trong một khoảnh khắc rằng mình đã
chết, nhưng ngay sau đó chúng ta có thể không nhớ điều đó, vì có rất ít sức
mạnh của sự tập trung để nhớ lại.
Đó là điều tại sao phải cần một
thời gian dài trước khi chúng ta thật sự hiểu rằng mình đã chết. Chúng ta có ít
năng lực lập luận trong bardo. Thế nên, một lúc nào đó chúng ta nhận ra mình đã
chết, nhưng khoảnh khắc kế tiếp sẽ quên đi và sẽ tiếp tục thói quen cảm thấy
mình còn sống.
Có thể chúng ta tìm kiếm thực phẩm
mọi lúc, nhưng không thể hưởng thụ được bất cứ thực phẩm nào trừ khi có người
cúng cho tâm linh hay hồi hướng cho tên chúng ta. Phần lớn chúng ta sẽ có thể hưởng
được mùi của thực phẩm hơn là tự thân thực phẩm. Đó là điều tại sao nhiều bản
văn nhắc đến những sinh linh trong bardo như “những người (Trong truyền thống
Tây Tạng, điều này chính*ăn – mùi” là lý do tại sao khói của thực phẩm nướng,
hay sur (gSur), được cúng theo nghi lễ cho người chết trong nhiều tuần sau khi
họ chết.)
Chúng ta có thể cảm thấy cô đơn và
bất an, luôn tìm chỗ trú ngụ và ổn định. Mệt mỏi vì bị cuốn theo bởi nghiệp,
những cơn bão tinh thần, và cảm xúc. Chúng ta sẽ quá thất vọng về tính bền vững
của thân đến nỗi có thể không quan tâm đến tình huống tương lai chúng ta bị kẹt
vào.
Một số người hồi tưởng lại những
kinh nghiệm cận tử một cách chính xác khi chúng đi qua họ vào mỗi ngày thứ bảy
lập lại nhiều lần sau khi họ chết, nhất là nếu nó là một cái chết thê thảm. Đó
là điều tại sao cứ sau bảy ngày những người còn sống cử hành lễ hội với cầu
nguyện và hồi hướng.
Chúng ta có thể tiếp cận với bạn bè
mình, nhưng thật ngạc nhiên, họ sẽ phớt lờ chúng ta. Chúng ta có thể ngồi xuống
bàn ăn, nhưng không một ai kéo ghế mời hay phục vụ chúng ta bất cứ bữa ăn nào.
Điều đó làm chúng ta buồn, nghĩ rằng mọi người giận và không ai quan tâm tới
mình. Có thể chúng ta sẽ thấy người khác tiêu xài những gì thuộc cá nhân mình
hay lấy những gì họ muốn, và chúng ta có thể tức giận kết luận rằng họ đang ăn
cắp của chúng ta. Vào lúc như vậy, điều tệ hại nhất mà chúng ta đã làm cho mình
là chịu thua những cảm xúc tiêu cực như sự sân hận. Do vậy, chúng ta nên học
hỏi về những dấu hiệu của cái chết trong lúc mình còn sống và tự nhắc mình, suy
nghĩ nhiều lần, “Vào lúc chết, tôi sẽ không rơi vào những cảm xúc tiêu cực.”
PHIÊN TÒA XÉT XỬ VÀ TUYÊN ÁN
Sau một lúc nào đó, nhiều người
trong chúng ta sẽ chứng kiến Thần Chết (shinje; gShin rJe), đến bắt chúng ta.
Họ là những nhân viên của Pháp Vương Tử Thần (shinje chokyi gyalpo; gShin rJe
Ch’os Kyi rGyal Po) là vị có quyết định cao nhất trong Phiên Tòa Xét xử người
chết. Thần Chết xuất hiện trong nhiều thân tướng và phô diễn những vai trò khác
nhau. Bạn có thể thấy họ đến gọi bạn đến phiên tòa, giám sát sự giải thoát của
việc xét xử bạn, và thi hành những sắc lệnh của Pháp Vương.
Vào lúc này, chúng ta sẽ rời bỏ nơi
cư trú cũ và đi thật xa trên một hành trình cực khổ. Như thể chúng ta đi bộ vất
vả qua những ngọn núi cao và những con đường chật hẹp. Theo sau bởi cảm giác
vượt qua một sa mạc vô tận nóng bỏng. Sau đó chúng ta chuẩn bị đi qua một cây
cầu dài và nguy hiểm bên trên một con sông cuồng loạn. Cuối cùng chúng ta sẽ
đến phiên tòa của Pháp Vương của những Tử Thần. Tất cả những “di chuyển” này là
kết quả của ảnh hưởng tinh thần, cảm xúc và văn hóa ghi dấu trong dòng tâm thức
chúng ta. Giờ đây chúng xuất hiện trong hình dạng của những âm thanh và hình
ảnh bên ngoài, cảm nhận và sợ hãi, cùng với kinh nghiệm pháp luật và mệnh lệnh,
khen thưởng và trừng phạt.
Những kinh nghiệm bị xét xử bởi một
đấng quyền năng, thông tuệ, bị truy tố bởi đối thủ, và được bảo vệ bởi những
người hỗ trợ là những biểu lộ của thói quen được nuôi dưỡng trong lúc chúng ta
còn sống. Đó chính là lý do tại sao, nếu chúng ta có thể phát triển nhận thức
thanh tịnh về cái thấy tất cả là Phật, tất cả những xuất hiện đến chúng ta là
những biểu hiện của chư Phật, vì trong thật tánh của họ, tất cả trong thực tế
đều là chư Phật.
Với những người sùng mộ, một Bổn
Tôn Bảo Hộ cho người chết cũng sẽ xuất hiện, để hộ tống người chết suốt cuộc
hành trình của họ. Những Bổn Tôn Bảo Hộ là những Bậc giác ngộ, thường trong
thân tướng của một Bổn Tôn nam hay nữ hoặc một vị thầy tâm linh.
Phiên tòa của Pháp Vương là nơi ở
đó sự tái sanh kế tiếp của chúng ta sẽ được quyết định sau khi sổ sách ghi chép
những hành động tích cực và tiêu cực đã được kiểm soát. Chúng ta sẽ được những
vị bảo vệ thẩm vấn, người sẽ biện hộ bằng cách trình bày những chứng cớ về
những hành động tích cực của chúng ta. Người khởi tố tranh luận chống chúng ta
bằng việc đưa ra chứng cớ những hành động tiêu cực. Đối với việc ghi chép hồ
sơ, họ kiểm tra bằng một gương trong đó những hành động của chúng ta được ghi
lại; và những hòn đá sẽ đo lường hành vi của chúng ta trên một bàn cân. Như
trước, đó chỉ là những phản ánh của thói quen văn hóa của xét xử, bào chữa, và
khởi tố đã ăn sâu vào dòng tâm thức của chúng ta.
Phiên tòa của Thần Chết không phải
là nơi để cố cầu xin hay trổ tài khôn ngoan vì nó không phải là một phiên tòa
dựa trên luật pháp chuyên nghiệp, mà là sự diễn tả thực sự chúng ta là gì.
Trong những mô tả của delog thu thập ở chương kế tiếp, chúng ta sẽ đọc về sự
chết du hành đến những cõi địa ngục và hạnh phúc khác nhau. Nhưng những delog
này không phải là những người bình thường; họ có nhiệm vụ thu thập những hướng
dẫn để phục vụ và nói cho người khác biết. Ngược lại, là người bình thường,
chúng ta sẽ không cần phải đi vòng quanh các cõi khác nhau, vì Thần Chết sẽ gửi
chúng ta thẳng tới bất cứ cõi nào theo lệnh của nghiệp thói quen chúng ta.
DẤU VẾT CỦA SỰ TÁI SANH ĐANG CHỜ
ĐỢI CHÚNG TA
Trong những giai đoạn sau của
bardo, chúng ta sẽ bắt đầu thấy ánh sáng nhiều màu sắc khác nhau. Ánh sáng này
tiêu biểu cho nghiệp và cảm xúc, và chỉ ra cõi tái sanh đang chờ đợi chúng ta.
Nếu làm một số hành động thiện chúng ta sẽ thấy ánh sáng trắng mà cảm xúc ưu
thế là kiêu ngạo hay tham dục, điều đó đẩy chúng ta nhận tái sanh vào cõi trời
hay cõi người theo thứ tự định sẵn. Chúng ta sẽ nhận thức một ánh sáng vàng
nhạt nếu cảm xúc ưu thế là ganh tị hay vô minh, gây tái sanh vào cõi bán thiên
hay súc sanh. Đôi khi một số có thể thấy một ánh sáng như màu máu cho cõi súc
sanh và màu sắc của một cơn bão tuyết hay giông bão cho cõi bán thiên. Chúng ta
sẽ chứng kiến một ánh sáng màu khói nếu phạm phải những hành động bất thiện và
cảm xúc chiếm ưu thế là tính tham lam hay keo kiệt, sẽ đẩy chúng ta tái sanh
vào cõi ngạ quỷ. Cuối cùng, ánh sáng màu đen trông giống như một khúc gỗ hay
một mảnh len trôi bồng bềnh nếu cảm xúc chiếm ưu thế là thù hận thì chúng ta bị
đọa vào cõi địa ngục.
Tuy nhiên, những bản văn khác đưa ra những màu ánh sáng khác nhau như dấu hiệu
sinh vào những cõi khác nhau.[1] Ngài Tsele viết rằng những màu ánh sáng của
những cõi không chắc chắn trong mọi trường hợp.
Cõi tái sanh của chúng ta cũng có
thể xuất hiện trong những hình ảnh biểu tượng. Nếu nhận tái sanh vào cõi trời,
chúng ta có thể cảm thấy mình ở trên tầng cao trong một lâu đài. Nếu bị đẩy tới
cõi bán thiên, chúng ta cảm thấy mình trong một bánh xe lửa. Khi vào cõi người,
chúng ta sẽ nhận thức mình được ở giữa nhiều người. Hoặc có thể cảm thấy đang
đến gần một hồ nước với những con thiên nga, ngựa, trâu bò, hay đi vào một căn
nhà, thành phố, hoặc một đám đông. Nếu đi vào cõi súc sanh, chúng ta cảm thấy
mình ở trong một hang động trống rỗng hay căn lều. Nếu đi vào cõi ngạ quỷ,
chúng ta sẽ cảm thấy mình ở trong một hang động khô ráo. Những người xuống cõi
địa ngục lập tức nếu họ phạm tội nghiêm trọng thì có thể họ không thấy hình ảnh
đặc biệt nào trong bardo.
Khi đến thời gian thọ thai vào cõi
người, chúng ta sẽ thấy cha mẹ mình giao hợp. Nếu sắp sinh làm phái nam, chúng
ta cảm thấy ghen tị với người cha tương lai của mình và yêu mến người mẹ. Nếu
sắp sinh làm người nữ chúng ta sẽ yêu mến người cha và ghét mẹ. Trong thực tế
cảm xúc này sẽ là điểm khởi động thụ thai trong tử cung. Sinh ra bởi tử cung là
một trong bốn cách tái sinh. Những cách khác là nỗn sinh (sinh bằng trứng),
thấp sinh (sinh nơi ẩm ướt) và hóa sinh hay sinh ra lập tức.
Nếu là người sùng kính cõi Tịnh Độ
Cực Lạc và có thể chú tâm vào Đức Phật Vô Lượng Quang, chúng ta có thể bay đến
cõi tịnh độ giống như chim đại bàng bay qua bầu trời ngay khi chúng ta ra khỏi
thân. Vào lúc đó, chúng ta có thể nghe hay thấy những người thương mến hoặc kẻ
thù gọi chúng ta trở lại. Họ không thực sự là người thương mình, mà cảm xúc của
chính chúng ta khởi động như sự che ám. Do vậy, chúng ta phải hoàn toàn chú tâm
vào cõi tịnh độ. Ngài Chagme Rinpoche nói:
Trong lúc con trên con đường đến
cõi tịnh độ,
Con có thể nghe cha mẹ, họ hàng,
hay bạn bè gọi,
“Tôi đây. Đừng bỏ tôi. Hãy đến
đây.”
Họ có thể gọi tên con, kêu khóc và
than thở.
Nhưng họ là những thế lực tiêu cực
đang chướng ngại sự giải thoát của con.
Hoàn toàn đừng nhìn lại hay trả lời
họ.
Ngoài việc nhớ nghĩ về Đức Phật Vô
Lượng Quang,
Đừng suy ngẫm bất cứ điều gì
–
Mà chỉ nghĩ về hạnh phúc và hoan hỷ
của cõi Tịnh Độ Cực Lạc.
Đừng bám luyến bất cứ thứ gì. Thì
chắc chắn con sẽ đạt tới cõi Tịnh Độ Cực Lạc.
Chương 7 trình bày một số giải
nghĩa của Đức Phật Vô Lượng Quang và cõi Tịnh Độ Cực Lạc của Ngài, đặt nền tảng
trên những kinh điển, giáo lý của Đức Phật lịch sử, Thích Ca Mâu Ni.
Chúng Ta Nên Làm Gì Trong Bardo?
Chúng ta nên xử lý trong bardo ra
sao? Trước tiên, điều quan trọng là xác định mình đã chết hay chưa, nên chúng
ta phải thấy những dấu hiệu chắc chắn sau:
• Nhìn vào một gương hay mặt nước,
nếu không thấy phản chiếu, bạn đã chết.
• Đi trên cát hay trên tuyết. Nếu
không có dấu chân, bạn đã chết.
• Đi trong ánh nắng mặt trời hay
trong ánh sáng. Nếu không thấy có bóng phía sau, bạn đã chết.
• Nếu người ta không đáp ứng bạn, thậm chí không nhìn bạn, hoặc họ không phục
vụ thức ăn cho bạn, điều đó không phải lỗi của họ cũng không phải họ giận bạn.
Đó là vì bạn đã chết.
Sau khi nhận ra bạn đã chết, hãy cố
đừng cảm thấy buồn hay bị chấn động, vì điều này sẽ không giúp ích mà chỉ gây
hại. Hãy cố gắng phản ứng với cái chết theo ba cách sau:
1. Hãy nhận ra bạn ở tại mối nối
quan trọng nhất của cuộc sống bạn. Vì lợi ích tương lai, bạn không thể lãng phí
một giây phút nào. Đây là cơ hội lớn nhất để nâng cấp.
2. Hãy nhớ và cảm thấy hạnh phúc về
bất cứ con đường tâm linh nào mà bạn đã theo đuổi. Đó sẽ là suối nguồn vĩ đại
của an bình, hoan hỷ, và sức mạnh cho bạn.
3. Hãy nhớ lại một trong bất kỳ ba
thực hành theo khả năng và kinh nghiệm của bạn. Sau đó cố gắng an trụ trong
thực hành đó không sao lãng.
(a) Khi bạn thấy thân tướng của một
người nam hay nữ, như đã nhắc đến trong Sự giải thoát bằng việc nghe, hãy nhận
ra các Ngài như vị Phật nam hay nữ của những gia đình Phật và cõi tịnh độ. Nhận
thức các Ngài là sự phản chiếu của chính Phật tâm bạn. Nếu cố gắng thấy Ngài
bằng nhận thức tích cực, bạn sẽ thấy các Ngài là suối nguồn của ân phước, như tất
cả các Ngài chỉ là dấu ấn của tâm trong bardo.
Hãy nhớ những cảm giác sùng kính
đến chư Phật, đến vị thầy tâm linh của bạn, và sự thiền định của mình. nếu có
bất kỳ kinh nghiệm nào trong thiền định mật truyền, hãy cố gắng nhận ra tính
hợp nhất (nhất như) của mọi sự xuất hiện, vì tất cả những gì xảy ra đều là một
trong thật tánh của chúng, theo con đường của mật tông. Bạn phải cố gắng thấy
và cảm nhận rằng tất cả hình tướng, âm thanh, và cảm nhận hiền minh hay phẫn nộ
mà bạn có thể gặp chỉ là năng lực biểu hiện của nhất như đó. Hãy thấy ánh sáng
như ánh sáng-trí tuệ, hoặc chuyển chúng thành ánh sáng trí tuệ qua những kỹ
thuật thiền quán nào quen thuộc với bạn. Đứng bám chấp hay xoay sở chống lại
các vị, có thái độ của chủ thể chống lại đối tượng; thay vào đó, hãy rộng mở và
trở thành một với các Ngài. Hãy buông xả trong trạng thái nhất như đó. An trụ
trong đó nhiều lần.
(b) Nếu không phải là một thiền giả
đã kinh nghiệm hay giác ngộ, mà là một người tâm linh, trước hết bạn phải cố an
định tâm, sau đó cố gắng nhớ lại sự hỗ trợ tâm linh của bạn, hoặc là một sự
hiện diện linh thiêng, một vị thầy, hoặc một kinh nghiệm tích cực hiện diện với
bạn và trong bạn. Hãy cố gắng giữ tâm thức bạn tập trung vào điều đóù nhiều
lần, thay vì bị sao lãng khắp nơi. Cố gắng có lòng bi với người khác thay vì
chống lại họ. Cố thấy mọi thứ như biểu hiện thiêng liêng thay vì nguồn của sợ
hãi và đau khổ. Cố gắng tụng niệm mantra và nghe mọi âm thanh như những ngôn từ
của sùng kính và lòng bi thay vì than khóc. Chúng ta phải cố gắng trụ trong môi
trường tâm linh như vậy trong suốt hành trình chuyển tiếp của mình, những hồi
ức tích cực, những cầu nguyện sùng mộ, và lòng bi rộng mở sẽ trở thành một suối
nguồn của năng lực bảo vệ, kinh nghiệm êm dịu, và ánh sáng trí tuệ làm cho
chuyến hành trình chuyển tiếp thành cuộc dạo chơi hoan hỷ.
Người có kinh nghiệm tâm linh có
thể thực hiện việc phục vụ người khác. Qua năng lực cầu nguyện, tạo công đức,
sùng kính, hoặc thiền định có thể đem tâm chúng ta đến một hình ảnh (hay một
đối tượng) và làm an định nó. Sau đó các Ngài có thể ban giáo lý cho chúng ta,
cầu khẩn ân phước lòng bi của những Bổn Tôn, và ban quán đảnh để dẫn dắt tâm
chúng ta đến Phật quả hoặc tối thiểu cũng dẫn dắt tới tái sanh tốt. Nếu có một số
thiện nghiệp như nguyên nhân, những phục vụ thiền định này sẽ hoạt động như
hoàn cảnh hiệu quả, và sự phục vụ sẽ lợi ích nhất. Những phục vụ như vậy có thể
trở thành một điểm chuyển thật sự cho chúng ta trong chuyến hành trình chuyển
tiếp.
Bất cứ những ký ức hay kinh nghiệm
tích cực nào mà chúng ta có thể tập hợp lại, chúng sẽ phát triển và làm mạnh mẽ
nguồn lực an bình, hoan hỷ, sùng kính, tình thương, nhận thức thanh tịnh và trí
tuệ. Lực đó sẽ dẫn đến việc đạt giác ngộ hay tới một tái sanh tốt hơn – cũng
giống như lực của cảm xúc tiêu cực làm chúng ta tái sanh trong cõi địa ngục,
thậm chí nếu chúng ta đã bị định đoạt bởi chúng. Bất cứ những kinh nghiệm tâm
linh và sức mạnh nào chúng ta đã thu được trong cuộc sống mình sẽ chắc chắn
mang lại kết quả đúng lúc. Tuy nhiên, hãy thận trọng làm cho lực của thiện
nghiệp hoạt động thay vì làm cho nghiệp tiêu cực mà chúng ta cũng có cơ hội có
được thống trị cuộc sống của mình. Ngài Longchen Rabjam khai thị:
Mặc dù sự khởi lên [của bản tánh tối thượng] đã xuất hiện, nếu con không thể
nhận ra chúng, trong cách đó[2]
Bardo của lộ trình chuyển tiếp, sẽ
xuất hiện, giống như một giấc mộng.
Sau đó, nhờ nhớ đến những cõi tịnh
độ của chư Phật, và
Tìm kiếm quy y nơi vị thầy tâm linh
và Bổn Tôn bảo vệ của con,
Con có thể thọ tái sanh vào cõi
tịnh độ và đạt giải thoát.
Thay vào đó, nhiều người có thể
nhận tái sanh làm người có bảy bậc phẩm tính, và
Việc đạt giải thoát sẽ chắc chắn
trong lần tái sanh kế tiếp của họ.
(c) Bạn có thể đi qua các ảo ảnh
dối gạt của bardo mà không có nhiều kinh nghiệm tâm linh và thiền định. Nếu như
vậy, bạn phải cố nhớ đừng giận dữ, rối loạn, hay sợ hãi, mà hãy nỗ lực thấy mọi
hình tướng là không thật, giống như một giấc mộng. Không ai kết hợp một phô bày
của những sắp đặt chuyển tiếp vì lợi ích của bạn, vì chúng chỉ là những hình
ảnh ảo tưởng do những thói quen tinh thần ở quá khứ của bạn, được khích động
bởi cảm xúc phiền não. Cố gắng làm tâm bạn rộng mở, tích cực, ổn định, và an
bình thay cho việc sử dụng bám chấp hay nhận thức tiêu cực với những cảm xúc
của tham, sân, và si. Hãy cố cảm thấy lòng bi với người khác, những người cũng
đang bị vùi dập trong chuyến hành trình kinh hoàng này. Nếu có thể phát triển
và duy trì một trạng thái tâm thức tích cực như vậy, được tịnh hóa bởi ngọn gió
của sùng kính hoặc năng lượng của lòng bi, tâm bạn sẽ ở trong đại an bình,
giống như bầu trời trong sáng không mây. Không có đám mây đen nào của năng
lượng nghiệp tiêu cực xảy đến, bóng dáng của rối loạn hay đau khổ sẽ bị xua
tan. Ánh sáng hoan hỷ, an bình như mặt trời và mặt trăng sẽ thắng thế khắp kinh
nghiệm của bạn về bất kỳ hiện tượng nào khởi lên, bảo đảm một chuyến hành trình
đầy dẫy hạnh phúc.
Ngoài ba thực hành trên, chúng ta
cũng có thể nhớ cách làm sao “đảo ngược” tiến trình nhận tái sanh vào các cõi
thấp, nếu đối mặt với chúng. Nếu bạn thấy những dấu hiệu của một nơi tái sanh
thấp – ánh sáng mờ và những dấu hiệu, nơi sinh hoặc cha mẹ trong tương lai –
điều quan trọng nhất là đừng rơi vào những tư duy hay cảm xúc tiêu cực, như bám
chấp, thèm khát, thù hận, bám luyến, ganh tị, sợ hãi, hay rối loạn. Hãy cố thấy
chúng với một tâm buông xả và an bình bằng cách nhận ra chúng chỉ là sự tạo tác
của tâm chúng ta. Hoặc bạn có thể cố thấy chúng như những nam, nữ Bổn Tôn và
cõi tịnh độ của các Ngài. Hãy cầu nguyện đến những Bổn Tôn và vị thầy tâm linh
xin ban phước và hướng dẫn.
CHUYẾN HÀNH TRÌNH TƯƠNG LAI CỦA
CHÚNG TA
Trong đời này, tâm thức chúng ta
tương đối ổn định vì được neo giữ trong cấu trúc vật chất thô và phàm tục. Điều
này làm dễ dàng đạt được những quan điểm tinh thần và thói quen tư duy qua
thiền định. Nhưng cũng khó tạo được thay đổi hoặc cải thiện lớn vì tâm bị giam
giữ và được lập trình trong hệ thống thân thể trần tục, không linh hoạt của
chúng ta.
Tuy nhiên, trong hành trình chuyển
tiếp của bardo, tâm thay đổi nhanh chóng không có bất kỳ cấu trúc chướng ngại
nào. Do vậy, tâm dễ dàng thay đổi hay cải thiện chuyến hành trình tương lai của
chúng ta. Nhưng cũng khó tìm được con đường và chú tâm vào nó vì không có khả
năng neo bám vào một thân vật chất. Tâm không thân của chúng ta sống trên những
thói quen quá khứ và trôi nổi mau lẹ không gián đoạn ở một tốc độ cao hướng đến
số phận tương lai của nó.
May mắn thay, ngày nay chúng ta còn
sống và có một thân trần tục vững chắc để có thể chuẩn bị cho bardo và kiếp
sống kế tiếp. Nếu có thể hưởng thụ an bình, hoan hỷ, và trí tuệ trong lúc còn
sống, thì khi cái chết đến, chúng ta sẽ thực sự có thể chào đón nó, nghĩ rằng,
“Tôi thật hạnh phúc, vì đã làm mọi chuẩn bị cho giây phút này. Tôi không để
lãng phí bất cứ cơ hội như vàng nào của mình.”
Trong bardo tâm chúng ta sẽ trong
sáng và hùng mạnh hơn lúc còn sống. Những kinh nghiệm của tâm sẽ nhiều sắc bén
và nhạy cảm hơn. Nếu có được những kinh nghiệm tích cực trong lúc còn sống,
chúng ta sẽ hưởng thụ kết quả của nó trong lộ trình chuyển tiếp này một cách
rất thoải mái, trong sáng, và hiệu quả. Nhưng tâm sẽ rất khó bắt đầu một kinh
nghiệm và tinh thần mới, khi chúng ta cần sự kiên định để trau dồi những thói
quen mới.
Nếu sự tỉnh giác của an bình, hoan
hỷ, và rộng mở đã trở thành một phần trong đức tính của tâm thức trong lúc
chúng ta còn sống, thì trong bardo mọi trạng thái tâm thức và hiện tượng quanh
chúng ta sẽ xuất hiện như những hình tướng và kinh nghiệm tích cực. Thậm chí
năm cảm xúc phiền não của tâm chúng ta cũng sẽ xuất hiện như năm trí tuệ, và
năm nguyên tố vật chất là năm ánh sáng nội tại, đó là năng lượng ánh sáng hiện
diện tự nhiên của trí tuệ.
Tập hội những bậc linh thiêng trong
thân tướng nam và nữ, sẽ dẫn dắt chúng ta trên con đường. Thân tâm thức của
chúng ta như một chim ưng bay xa qua bầu trời xanh trong không mây vô tận với
một đại phô diễn của những cúng dường huyền diệu, âm nhạc du dương, và vũ điệu
hoan hỷ tràn đầy toàn bộ không gian. Chúng ta sẽ được chào đón đến những cõi
tịnh độ hay thiên đường đẹp đẽ, an bình, và hỷ lạc nhất. Chúng ta cũng sẽ có năng
lực dẫn dắt người khác đến những cõi tịnh độ này với sự đại hoan hỷ. Tất cả
những điều này sẽ chỉ xảy ra do sự chuẩn bị tâm linh chúng ta đã làm trong lúc
còn sống.
[*] Tạng, driza, Dri Za; Phạn,
gandhava (càn thát bà): một bộ sinh linh-tâm linh, là những nhạc sĩ của cõi
trời và sống với mùi như hương trầm.
[1] Ngài Karma Lingpa và Tsele cho
ánh sáng trắng là cõi thiên, đỏ cho bán thiên, xanh dương cho cõi người, xanh
lục cho súc sanh, vàng nhạt cho cõi ngạ quỷ, và ánh sáng màu khói cho cõi địa
ngục. (Về cõi địa ngục, một số bản văn nói rằng vì bạn sẽ đi thẳng xuống địa
ngục nên sẽ không có cơ hội thấy bất kỳ ánh sáng nào.) Ngài Dudjom cho ánh sáng
trắng cho cõi thiên, xanh lục cho bán thiên, vàng cho cõi người, vàng nhạt cho
súc sanh, đỏ cho ngạ quỷ, và màu nâu sậm cho địa ngục. Ngài Tshulthrim Zangpo
cho màu trắng cho chư thiên và cõi người, vàng cho bán thiên và súc sanh, và
đen cho ngạ quỷ và địa ngục.
[2] Trong cách đã mô tả trong
chương 3, “Bản Tánh Tối thượng”.