Từ Tam bảo đến Tam quy...
Tam quy, hay Tam quy y, hiểu một cách đơn giản nhất là “quy y Tam bảo”,
trong đó khái niệm quy y được hiểu là “quay về nương theo”. Như vậy, suy
rộng ra chúng ta sẽ hiểu được rằng quy y Phật nghĩa là quay về nương
theo Phật, quy y Pháp là quay về nương theo Pháp, và quy y Tăng là quay
về nương theo Tăng.
Nhưng thế nào gọi là quay về nương theo? Như trên đã nói, thể tánh thanh
tịnh hay khả năng giác ngộ luôn sẵn có trong mỗi chúng ta, chỉ vì mê lầm
không hiểu biết nên mới chạy theo những dục vọng tham lam và tạo nhiều
ác nghiệp, để đến nỗi phải chìm đắm trong vòng sinh tử luân hồi. Đức
Phật là bậc giác ngộ đã nhận rõ và chỉ ra điều đó. Tuy bản thân chúng ta
chưa giác ngộ, nhưng nhờ tin theo Phật, học theo giáo pháp của Phật, noi
theo gương sáng hành trì của chư tăng, nên có thể nhận biết được con
đường đúng đắn để quay về, nhận lấy thể tánh thanh tịnh và tu tập để làm
hiển lộ khả năng giác ngộ vốn có của chính mình. Vì thế mà gọi là quay
về nương theo.
Như vậy, theo từng cách hiểu về Tam bảo, chúng ta cũng có những cách
hiểu tương ứng về quy y Tam bảo.
Theo ý nghĩa Trụ thế Tam bảo, chúng ta quy y Phật tức là quay về nương
theo đức Phật Thích-ca Mâu-ni, thờ kính và lễ lạy hình tượng ngài ở các
chùa tháp và cũng thiết lập bàn thờ Phật ở nhà. Khi chúng ta thờ kính
hình tượng ngài, chúng ta nhớ đến sự đản sanh và giác ngộ của ngài đã
mang lại cho thế gian này một con đường chân chánh để noi theo và đạt
đến sự giải thoát, và cụ thể hơn là sự giảm nhẹ những khổ đau trong cuộc
sống hằng ngày.
Ngoài ra, chúng ta cũng đặt niềm tin và thờ kính những vị Phật mà đức
Phật Thích-ca Mâu-ni đã từng thuyết dạy, chẳng hạn như Phật A-di-đà,
Phật Dược Sư, Phật Di Lặc... Chúng ta tin vào chư Phật trong mười phương
ba đời đều là những bậc giác ngộ, đều truyền dạy giáo pháp giải thoát
không khác với đức Phật Thích-ca Mâu-ni, và như vậy có nghĩa là ta đã
quy y Phật theo nghĩa Xuất thế Tam bảo.
Khi chúng ta thực hành sâu vững giáo pháp của đức Phật, chúng ta sẽ tự
tin vào khả năng giác ngộ của chính mình, nghĩa là tự tin vào Phật tánh
ở trong ta. Do sự quy y này mà chúng ta luôn hướng mọi hành động, lời
nói và việc làm của mình về sự tu tập để đạt đến giải thoát rốt ráo. Như
vậy có nghĩa là quy y với Đồng thể Tam bảo hay Tự tánh Tam bảo.
Khi đã quy y Phật, ta học hiểu và tin nhận những giáo pháp do ngài
truyền dạy, được lưu truyền trong kinh điển và được chư tăng giảng giải.
Trong ý nghĩa đó, ta quy y Pháp. Khi đã quy y Pháp, ta tôn kính và noi
theo gương sáng của chư tăng là những người dành trọn cuộc đời để thực
hành giáo pháp của đức Phật, và luôn sẵn lòng dẫn dắt chúng ta trên con
đường tu tập. Trong ý nghĩa đó, chúng ta quy y Tăng.
Xuất phát từ những ý nghĩa trên, khi đã quy y Phật thì chúng ta không
quy y bất kỳ một đấng linh thiêng hay quyền năng nào khác, trong Phật
giáo gọi chung là “thiên, thần, quỷ, vật”. Bởi vì chúng ta tin chắc rằng
chỉ có Phật là đấng giác ngộ hoàn toàn, đã đạt đến sự giải thoát rốt
ráo, là đấng duy nhất có đủ trí tuệ sáng suốt để chúng ta nương theo và
có thể đạt đến sự giải thoát rốt ráo như ngài. Khi thực sự đặt niềm tin
và quy y Phật, chúng ta hiểu rằng tất cả những đối tượng như trời, thần,
quỷ, vật... cũng chỉ là những dạng khác nhau của chúng sanh trong cõi
luân hồi, cho dù có được quyền lực thần biến hay sức mạnh vạn năng thì
cũng không phải là cứu cánh có thể giúp ta vượt thoát sinh tử, giảm nhẹ
và triệt tiêu những khổ đau trong đời sống.
Tương tự, khi chúng ta đã quy y Pháp thì không quy y theo bất cứ một
giáo pháp nào khác ngoài chánh pháp do Phật truyền dạy. Trong Phật giáo
gọi chung là “tà ma, ngoại đạo”. Bởi vì, qua học hiểu và thực hành chánh
pháp do Phật truyền dạy, chúng ta biết chắc rằng chỉ có giáo pháp do
Phật truyền dạy là giáo pháp duy nhất có thể giúp chúng ta nương theo,
thực hành theo để đạt đến sự giải thoát mọi ràng buộc, làm giảm nhẹ và
triệt tiêu được những khổ đau trong đời sống.
Khi đã quy y Tăng, chúng ta không quy y với bất cứ tập thể, phe nhóm xấu
ác nào. Trong Phật giáo gọi chung là “tổn hữu, ác đảng”. Bởi vì chúng ta
thấy rõ được rằng, chỉ có Tăng-già, những người trọn đời thực hành theo
lời Phật dạy, mới xứng đáng là chỗ để chúng ta nương dựa, noi theo.
Khi đã thực sự quy y Tam bảo theo đúng nghĩa như trên, chúng ta sẽ cảm
thấy rất vững chãi, tự tin trong cuộc sống, bởi vì nhờ có Phật pháp, ta
hiểu được nguyên nhân và kết quả của những việc làm thiện hoặc ác trong
đời sống. Khi đối mặt với những khó khăn tất yếu trong đời sống, chúng
ta có đủ sức mạnh tinh thần và nhận thức đúng đắn để tiếp nhận và vượt
qua.
Nhưng vì sao phải xác định một cách chắc chắn rằng “quy y Phật trọn đời
không quy y thiên thần quỷ vật, quy y Pháp trọn đời không quy y tà ma
ngoại đạo, quy y Tăng trọn đời không quy y tổn hữu ác đảng”? Nhiều người
trong chúng ta có thể sẽ nảy sinh sự thắc mắc này, bởi chúng ta nhận
thấy không chỉ có đạo Phật là tôn giáo, tín ngưỡng duy nhất; không chỉ
có giáo pháp của Phật là duy nhất hướng đến sự tốt đẹp trong đời sống;
và cũng không phải duy nhất chỉ có Tăng đoàn Phật giáo là những vị có
đạo đức đáng kính trọng, noi theo.
Trong thực tế, ta thấy có hàng triệu người trên thế giới này tin theo
các tôn giáo, tín ngưỡng khác, và họ luôn đặt niềm tin vào vị giáo chủ
của mình, rồi từ đó tìm được những chỗ dựa tinh thần vững chắc trong đời
sống. Cũng trong thực tế, giáo lý do các tôn giáo khác truyền dạy cũng
hướng đến một đời sống đạo đức, tốt đẹp hơn, giúp con người biết yêu
thương và sống hòa hợp với nhau hơn... Và trong thực tế có rất nhiều tu
sĩ của các tôn giáo khác cũng thực hành đời sống tâm linh tốt đẹp, luôn
nêu gương sáng về đạo đức trong xã hội...
Khi chúng ta hướng đến một cuộc sống đạo đức, tốt đẹp hơn trong thế giới
này, chúng ta có thể tìm thấy những lời khuyên như vậy trong giáo lý của
hầu hết các tôn giáo. Và đó chính là lý do vì sao nhân loại từ xưa đến
nay vẫn chấp nhận sự tồn tại đồng thời của rất nhiều tôn giáo, tín
ngưỡng khác nhau. Mỗi một tôn giáo, tín ngưỡng đều có sự đáp ứng thích
đáng cho nhu cầu tâm linh cũng như giúp cho tín đồ có một đời sống đạo
đức, tốt đẹp hơn.
Có người so sánh ý nghĩa tinh thần của việc tin theo các tôn giáo khác
nhau cũng giống như ý nghĩa vật chất của việc ăn các món ăn khác nhau.
Chẳng hạn như chúng ta có thể ăn cơm Việt, cơm Tàu, cơm Tây, cơm Ý...
đều có thể no bụng. Vì thế, người thích cơm Việt không thể nói là cơm
Tàu, cơm Tây hay cơm Ý không ngon, vì trong thực tế vẫn có những người
khác thích ăn những loại cơm này hơn cơm Việt. Sự so sánh này là hoàn
toàn chính xác trong ý nghĩa vừa nêu trên, bởi hầu hết các tôn giáo đều
có thể giúp chúng ta có được một cuộc sống đạo đức, tốt đẹp hơn, yêu
thương và chia sẻ nhau để làm cho cuộc đời này trở nên tươi đẹp hơn.
Nhưng giáo pháp do đức Phật truyền dạy là giáo pháp duy nhất không dừng
lại ở mức độ ấy, mà hướng đến một sự giải thoát rốt ráo, một sự giác ngộ
hoàn toàn để có thể chấm dứt mọi khổ đau trong đời sống. Vì thế, giáo lý
cơ bản của đạo Phật trước hết chỉ ra tất cả những khổ đau và nguyên nhân
của chúng trong cuộc sống này, sau đó mới bàn đến những phương thức để
chấm dứt tận gốc những khổ đau và đạt đến sự giải thoát rốt ráo. Giáo lý
cơ bản này được đức Phật giảng dạy ngay trong lần thuyết pháp đầu tiên
cho 5 anh em ông Kiều-trần-như (những vị đệ tử đầu tiên, cũng là những
người hình thành Tăng đoàn đầu tiên), được gọi tên là Tứ diệu đế, nghĩa
là 4 chân lý mầu nhiệm. Chúng bao gồm Khổ đế (chân lý về khổ đau), Tập
đế (chân lý về những nguyên nhân, sự phát sinh của khổ đau), Diệt đế
(chân lý về sự chấm dứt khổ đau) và Đạo đế (chân lý về những phương
thức, con đường dẫn đến sự chấm dứt khổ đau). Trong một dịp nào đó, hy
vọng chúng ta sẽ có thể bàn sâu hơn về bốn chân lý này.
Dưới mắt nhìn của người đã thấu rõ 4 chân lý nói trên, thì ngay cả khi
bạn có một đời sống vật chất giàu có, sung túc, hoặc một cuộc sống an
nhàn, thảnh thơi không lo nghĩ, bạn vẫn không thoát ra ngoài vòng khổ
đau. Bởi vì có 4 nỗi khổ lớn nhất vẫn luôn đeo đuổi và bao trùm lên cuộc
đời của bạn. Đó là những nỗi khổ khi sinh ra, già yếu đi, bệnh tật và
cuối cùng là cái chết (sinh, lão, bệnh, tử).
Trong giáo pháp của đức Phật, chúng ta tìm thấy rất nhiều phương thức tu
tập khác nhau (thường gọi là các pháp môn) thích hợp với nhiều trình độ,
nhiều tầng lớp xã hội khác nhau. Nhưng nói chung thì tất cả các pháp môn
đều hướng đến sự giải thoát rốt ráo chứ không chỉ dừng lại ở một đời
sống an nhàn thảnh thơi hay tạm thời xoa dịu những khổ đau trong cuộc
sống.
Mặt khác, đức Phật là đấng giác ngộ hoàn toàn và danh xưng Phật (佛)
trước hết chỉ là nói lên một sự thật, bởi đây là phiên âm của từ Buddha
trong Phạn ngữ có nghĩa là “đấng giác ngộ”. Đức Phật truyền dạy chánh
pháp và dẫn dắt những tín đồ tin theo ngài đi đến chỗ giác ngộ mà chưa
từng tự xem mình như một vị giáo chủ. Nhưng nếu chúng ta xem ngài như
một vị giáo chủ trong ý nghĩa là người khai sáng ra đạo Phật, thì ngài
là vị giáo chủ duy nhất đã tuyên bố rằng tất cả tín đồ, hay nói rộng ra
và chính xác hơn là tất cả chúng sanh, đều có khả năng tu tập để đạt đến
giác ngộ hoàn toàn, thành Phật giống như ngài. Tín đồ của các tôn giáo
khác chỉ có thể tin vào sự cứu rỗi của đấng giáo chủ chứ không bao giờ
dám nghĩ đến việc tự mình có thể trở nên ngang hàng với đấng giáo chủ
của họ. Hơn thế nữa, đức Phật xác định rằng sự giác ngộ hoàn toàn để
thành Phật không phải là một kết quả dựa vào bất cứ ai khác, mà chính là
do những nỗ lực tu tập của tự thân theo đúng với chánh pháp đã được Phật
truyền dạy. Và như vậy, đây là một tiến trình hoàn toàn hợp lý và mang
tính khoa học, có thể được chứng nghiệm từng bước trong suốt quá trình
thực hành theo chánh pháp.
Do những ý nghĩa trên và còn nhiều ý nghĩa khác nữa mà chúng ta sẽ có
dịp bàn đến sau này, nên một khi chúng ta đã hiểu đúng chánh pháp và
quay về nương theo Phật, Pháp, Tăng, chúng ta sẽ không còn có thể nương
theo bất cứ đấng giáo chủ hay giáo pháp nào khác. Cũng giống như người
đã chọn được con đường lớn và quang đãng dẫn đến nơi mình mong muốn,
người ấy không thể nào từ bỏ để đi theo những con đường mòn nhỏ hẹp. Bởi
người ấy thấy rõ rằng, cho dù những con đường khác cũng nhắm về một
hướng như đường lớn, nhưng nó chỉ dẫn họ đến một vị trí nhất định nào đó
mà không thực sự có thể đưa họ đến đích.
Trong thực tế, có 2 hình thức quy y Tam bảo khác nhau mà chúng ta cũng
nên bàn đến ở đây. Hình thức thứ nhất được gọi là Tùy tha ý quy y, nghĩa
là người quy y không tự mình phát khởi tâm nguyện quy y, mà do một người
khác dẫn dắt, hướng dẫn hoặc thậm chí là yêu cầu. Tiêu biểu cho hình
thức quy y này là việc cha mẹ đưa con cái đến chùa quy y Tam bảo (thường
là từ khi còn rất nhỏ), hay vợ hoặc chồng khuyên bảo người bạn đời của
mình quy y Tam bảo... Trong trường hợp này, người quy y thường chưa hiểu
rõ hoặc chưa đủ khả năng để hiểu rõ ý nghĩa việc quy y Tam bảo như trên,
và do đó có những hạn chế tất yếu về mặt tinh thần cũng như sự thực hành
giáo pháp. Tuy nhiên, hình thức này có ưu điểm lớn là tạo được một nhân
duyên tốt cho người quy y, ngay cả khi các yếu tố tự thân của họ chưa đủ
để dẫn đến việc quy y. Người dẫn dắt việc quy y thường là người có trách
nhiệm và gắn bó với đời sống vật chất và tinh thần của người quy y, nên
sau khi quy y rồi họ sẽ tiếp tục nâng đỡ, dắt dẫn cho đến khi người quy
y có thể tự mình hiểu rõ được ý nghĩa chân chánh của việc quy y Tam bảo.
Hình thức thứ hai là Tự quy y, nghĩa là tự mình phát khởi tâm nguyện quy
y Tam bảo mà không do bất cứ ai khác thúc đẩy, yêu cầu hay ép buộc. Vì
là tự mình phát khởi tâm nguyện quy y Tam bảo, nên thường là xuất phát
từ sự hiểu rõ được ý nghĩa chân chánh của việc quy y Tam bảo và quyết
định quy y. Tuy nhiên, cũng có không ít trường hợp người tự nguyện quy y
Tam bảo có hiểu được một phần nào đó nhưng chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa
chân chánh của việc quy y, do chưa được giảng giải và cũng chưa tự mình
tìm hiểu thấu đáo. Những người này cần phải cố gắng tìm hiểu về ý nghĩa
chân chánh của việc quy y Tam bảo thì việc quy y mới có thể thực sự mang
lại những lợi ích lớn lao cho đời sống của họ.
Việc quy y Tam bảo không phải là một việc làm nhất thời, mà nó có tính
cách như một cam kết nền tảng để khởi đầu cho những chuyển biến trong tự
thân chúng ta. Khi đã thực sự quy y Tam bảo thì mọi hành động, lời nói
hay ý nghĩ của chúng ta sẽ không còn buông thả theo thói quen từ trước
đến nay nữa, mà nhất nhất đều phải hướng theo những lời Phật dạy, nghĩa
là noi theo kinh điển và sự dẫn dắt của chư tăng.
Sự chuyển biến hướng thiện đó cần phải được thể hiện một cách cụ thể qua
việc học hiểu và thọ trì Ngũ giới, tức là 5 giới căn bản do đức Phật
truyền dạy, có công năng giúp chúng ta sống một đời sống đúng theo chánh
pháp và tạo được nhiều thiện nghiệp, là yếu tố quyết định trước nhất để
có thể có được sự an lạc và hạnh phúc chân thật. Trong một phần sau,
chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về vấn đề này.