MỤC LỤC
Lời Người Dịch
Lời Tựa
XIN CHÀO TỬ THẦN
HAI QUYẾT TÂM
Nói Chuyện Đó Bằng Cả Hoa Lá
ĐỐI PHÓ VỚI BỆNH TẬT
Chúng Ta Có Thể Hành Thiền
NGỢI KHEN KUAI CHAN
CHÚNG TA
PHẢI LÀM TRÒN BỔN PHẬN
Làm Nhẹ Bớt Khổ Đau
THƯƠNG YÊU LÀ HIỂU BIẾT
Con Người Và Con Bọ Cạp
Năm Giới
CHÚNG TA LÀ CỨU TINH CỦA CHÍNH MÌNH
Tái Sinh Ngay Tức Khắc
Chia Sẻ Công Đức Ảnh Hưởng Ra Sao
Tang Lễ Phật Giáo Là Một Tang Lễ Đơn Giản
Chúng Ta Có Thể Học Hỏi Từ Người Khác
Không Triệt Bỏ Phiền Não
Về Phần Tôi
PHẢI
CHẾT THANH THẢN
Những Giọt Nước Mắt Sung Sướng
Làm Cho Bầu Không Khí Thanh Tịnh
Chập Tư Tưởng Cuối Cùng
SUY NGẪM VỀ CÁI CHẾT
Khi Bốn Trái Núi Đổ Xuống
Ý Thức Cấp Bách
Suy Ngẫm Dẫn Đến Hiểu Biết và Chấp Nhận
Than Vãn Khóc Than Không Tác Động Tro Cốt
Cái Chết Không Xa Lạ Gì với Chúng Ta
Cái Chết Nhất Thời
Vấn Đề Đáng Suy Nghĩ
MỘT THẾ GIỚI KHÁC THƯỜNG
MỘT NỤ CƯỜI NGỌT NGÀO NHẤT
CHÀO THẦN CHẾT, TẠM BIỆT CUỘC ĐỜI
LỜI TỰA
Tôi viết
tác phẩm này nhằm chia sẻ một số suy nghĩ về cái chết với bất cứ ai quan tâm
muốn tìm hiểu về cái chết. Suy nghĩ về cách chúng ta có thể trực diện với cái
chết – bằng can đảm và tính thanh thản, có phẩm cách. Và nếu bạn muốn bằng một
nụ cười. Suy nghĩ về cách đương đầu với khổ đau, cách sống bằng trí tuệ và lòng
từ bi, hay bằng nhiều thứ về điều đó mà chúng ta có thể tập trung được cho đến
khi chúng ta chết.
Nhưng thường thường người ta
không thích nói về cái chết. Bất cứ lúc nào vấn đề này được đề cập, người tạ
bắt đầu cảm thấy khó chịu. Ðặc biệt được coi là cấm kỵ không được nói đến vào
những dịp tốt lành như sinh nhật hay Năm Mới. Làm như đề cập đến từ chết vào
những dịp tốt lành có thể gây tai hại và mang lai vận rủi hay chết sớm! Ðương
nhiên, tôi không đồng ý với những ý tưởng như thế. Với tôi, điều đó chỉ là dị
đoan. Tôi có thể hiểu dù cho người ta coi vấn đề về cái chết trong những dịp
tốt lành là không ý nhị. Nhưng tôi cho rằng nghẫm nghĩ về cái chết và cả đến
những dịp như sinh nhật và Năm Mới là tốt và đúng, có lẽ nên suy ngẫm nhiều hơn
nữa vào những dịp như vậy. Tại sao? Bởi vì chúng ta có thể xét thấy chúng ta
không phải ngày một trẻ lại mà ngày một già đi và cứ mỗi năm trôi qua mang
chúng ta đến gần nhà mồ. Trong suy ngẫm như thế, chúng ta có thể đánh giá lại
đời sống mình, thẩm xét lại vị trí của mình và xem xét liệu chúng ta có đi đúng
hướng hay không - hướng của trí tuệ và từ bi.
Là một nhà sư, tôi thường trầm
tư (thiền) về cái chết. Việc này nhắc nhở tôi sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn,
không uổng phí ngày giờ vô ích dù tôi phải thú nhận tôi vẫn còn thỉnh thoảng
lãng phí thì giờ quý báu; vì như quý vị biết cái tâm đôi khi rất bướng bỉnh và
lười biếng. Tuy nhiên bởi suy ngẫm thường xuyên về cái chết, tôi luôn nhớ rằng
tôi phải tìm ra nhiều thì giờ hành thiền tuệ giác hơn nữa để tôi có thể thanh
lọc tâm ra khỏi những ô nhiễm của tham sân và si.
Ðức Phật khuyên chúng ta nên
thường xuyên suy ngẫm về cái chết, hàng ngày hay vào bất cứ lúc nào. Nó sẽ khơi
dậy trong chúng ta sự tỉnh thức – ý thức cấp bách để phấn đấu tích cực hơn nữa
nhằm loại bỏ khổ đau do tâm ô nhiễm và bị lừa dối mang lại. Tôi thích nói về
cái chết. Ðó là đề tài sở thích của tôi. Phải chăng tôi bệnh hoạn? Cũng được đi
- Cứ tiếp tục. Bạn có thể nói tôi bệnh hoạn và gì đi nữa tùy bạn. Không sao cả.
Tôi không bận tâm. Người ta, có nghĩa không chỉ có tôi mà cả bạn nữa, phải thừa
nhận nhân quyền căn bản được bầy tỏ quan điểm và cảm nghĩ miễn là bầy tỏ như
vậy một cách chính đáng, đồng cảm, không bị áp đặt và bất bạo động. Không ai có
thể giận dữ với một người vì việc bầy tỏ bằng cách thức như vậy, dù không may
là đôi khi chúng ta quên và trở nên nóng nảy. Nhưng trở lại với đề tài này, tôi
luôn cân nhắc, tôi luôn băn khoăn và vẫn đang băn khoăn: Tại sao chúng ta
sống? Tại sao chúng ta chết? Tất cả cái đó là gì? Cái đó để làm gì? Cho mục
đích gì? Vì cứu cánh gì?
Chắc chắn nhiều câu trả lời đã
được đề nghị. Tôi chắc chắn có nhiều người rất vui vẻ cho tôi những câu trả lời
về những câu hỏi này từ khi con người biết suy nghĩ và cân nhắc. Nhưng tôi
không thể nói là tôi đã thỏa mãn với tất cả những câu trả lời được đưa ra. Tôi
vẫn còn đang tìm kiếm. Trong những ngày này tôi đã trở thành một nhà sư Phật
Giáo và hành thiền. Tôi nguyện giữ năm giới không giết hay làm hại, không trộm
cắp hay lừa đảo, không phạm tội gian dâm như ngoại tình, không nói dối và không
dùng rượu hay ma túy. Thêm nữa là một nhà sư, tôi phải tuân thủ cuộc sống độc
thân và những giới khác của một nhà sư.
Tôi không thể nói cho đến nay
tôi đã tìm thấy tất cả những câu trả lời đối với những câu hỏi của tôi, nhưng
tôi đã tìm thấy sự an ủi, sự thoải mái nào đó trong giáo hệ của Ðức Phật. Tôi
có thể nói hiểu lời dạy của Ðức Phật về chánh niệm và từ bi. Và tôi vẫn thiền.
Có lẽ tôi có thể tìm thấy tất cả câu trả lời vào một ngày nào đó. Sẽ rất tốt
đẹp nếu tôi có thể. Nhưng nếu tôi không làm được, thì cũng không sao. Những vấn
đề nào mà tôi đã thử thách. Tôi sẽ rất sung sướng dù cho tôi phải thử chết. Vì
dẫu sao thì tôi cũng đã thử. Bằng cách đó đời sống của tôi vẫn còn có ý nghĩa,
ít nhất là ở mức độ nào đó. Và đương nhiên theo đường lối này, tôi sẽ cố gắng
truyền bá càng nhiều càng tốt sự vui vẻ và hạnh phúc theo khuynh hướng và khả
năng của tôi.
Tôi đã cố gắng viết cuốn sách
này để chia sẻ sự hiểu biết giới hạn của tôi về cuộc sống và cái chết. Tôi cảm
thấy chúng ta cần thảo luận vấn đề cái chết một cách thẳng thắn. Chúng ta không
nên sợ đưa đề tài này ra.
Nếu không, làm sao chúng ta có
thảo luận và học hỏi được? Khi chúng ta có thể thảo luận công khai, học hỏi và
hiểu biết, điều đó rất tốt vì chúng ta có thể đi đến chấp nhận cái chết. Chúng
ta có thể biết cách đối phó với nó tốt hơn. Ðiều này rất quan trọng; vì lý do
đơn giản là tất cả chúng ta đều phải chết. Không ai có thể thoát khỏi. Và nếu
chúng ta không thể hiểu cái chết ngay bây giờ, làm sao chúng ta có thể hiểu vấn
đề đó khi chúng ta nằm trên giường lúc lâm chung, vào lúc sắp thở hơi cuối
cùng? Phải chăng chúng ta thể vượt qua được sợ hãi và bối rối? Cho nên tốt hơn
là chúng ta học hỏi tất cả về cái chết ngay từ giờ. Chắc chắn điều đó sẽ rất có
ích cho chúng ta. Vậy chúng ta không cần sợ hãi nữa. Chúng ta sẽ có lòng tin, và
khi cái chết đến chúng ta có thể ra đi với nụ cười. Chúng ta có thể nói:
"Tử Thần, cứ làm điều xấu nhất đi. Ta biết mi rồi và ta có thể mỉm
cười".
Tôi đã viết tác phẩm này một
cách thẳng thắn và hấp dẫn theo khả năng. Tôi đã cố gắng để nó không quá học thuật
hay cứng nhắc. Tôi chỉ muốn quý bạn vui vẻ đọc cuốn sách này, khúc khích cười
những phần có thể đáng cười và có thể học được một hay hai sự việc có thể giúp
ích cho bạn trong cuộc sống, tình thương và chết chóc. Ngoài ra tôi không viết
thiên về tư cách một tu sĩ với một người không chuyên môn mà là cách nói của
con người với con người. Cho nên tôi đã viết hoàn toàn tự do vói mục đích
truyền cảm, đi vào lòng người. Mặc dầu tôi không thể nói tôi đã thành công hay
thất bại đến đâu! Chỉ quý bạn sẽ là sự phán xét tốt nhất về điều đó.
Vì tôi là một nhà tu Phật Giáo,
độc giả sẽ thấy nội dung có nhiều chuẩn tắc đạo đức và khái niệm Phật Giáo.
Ðương nhiên, một số giá trị như tình thương và từ bi là phổ biến. Chúng không
thuộc về một tôn giáo nào cả mà thuộc về tất cả. Tất cả các tôn giáo đều dạy
tình thương và từ bi. Chúng đều là những tôn giáo tốt. Nhưng chính chúng ta
những tín đồ lại không tuân theo. Cho nên chúng ta giết, làm thương tổn, và gây
tác hại dưới danh nghĩa tôn giáo. Ai là người đáng trách ngoài chúng ta ra!
Không phải tôn giáo hay những khai sáng ra tôn giáo bao giờ cũng thuyết giảng
tình thương, trí tuệ, và lòng khoan dung, tha thứ và từ bi sao. Nếu chúng ta có
thể tỉnh thức trước sự ngu si của chúng ta thì chúng ta có thể thương yêu thật
tình. Chúng ta có thể sống như anh chị em với độ lượng, kiên tâm và thông cảm,
với tình thương và từ bi.
Tôi viết tác phẩm này chủ yếu là
cho Phật tử. Nhưng những người không phải là Phật tử có thể đọc và tìm thấy một
số lợi ích, một số lãnh vực đồng thuận, đánh giá đúng và hiểu biết chung. Tối
thiểu, họ cũng biết đến quan điểm của Phật Giáo, cách giải quyết vấn đề và trí
tuệ của Phật Giáo. Ðiều bổ ích là biết quan điểm của nhau, nó dẫn đến độ lượng
hơn, thông cảm hơn và đánh giá đúng cách giải quyết và niềm tin của người khác.
Về phần tôi, tôi không có một chút ý thích nào nhằm đổi đạo của người khác.
Việc đó phải thật rõ ràng. Hãy để cho mọi người thực hành tôn giáo của riêng họ
và hãy để cho họ rèn tập tốt tôn giáo của họ, như người trúng giải thưởng Hòa
Binh Nobel, Ngài Ðạt Lai Lạt Ma đã nói từ bi rốt cuộc là cốt lõi của tất cả tôn
giáo.
Tôi đã cố gắng chia sẻ sự hiểu
biết của tôi trong khả năng tốt nhất của tôi. Nhưng tôi chắc chắn sẽ có một số
khuyết điểm ở chỗ này chỗ kia. Hay ở một số lãnh vực có thể có những khác biệt
trong việc giải thích hay hiểu biết. Rất có thể bạn không thích hay không đồng
ý với một số sự việc tôi nói. Hay bạn có thể không thích cách tôi diễn đạt. Bạn
có thể nghĩ điều đó không thích hợp, khiếm nhã, vô tình, ủy mị, khó chịu, méo
mó, vô lý, hay gì đi nữa. Cũng được đi. Ðiều này là tự nhiên. Chỉ cần có hai
người là sẽ có những bất đồng ý kiến. Bạn chỉ cần không chấp thuận những điều
bạn không đồng ý, bác bỏ chúng ấy là nói vậy. Bạn không cần phải chấp nhận mọi
điều tôi nói. Tại sao bạn phải chấp nhận? Ðương nhiên bạn có một tâm tốt của
mình, và bạn có thể nghĩ và quyết định cho chính bạn. Chúng ta có thể đồng ý
hay không đồng ý mà không bối rối hay giận dữ. Chúng ta có thể đồng ý hay không
đồng ý mà vẫn giữ được tình bằng hữu. Phải chăng chúng ta không thểâ? Ðó là
việc tuyệt vời nhất, cái tinh hoa của sự trưởng thành tinh thần. Vì mỗi người
chúng ta quyết định một cách thành thực và ngay thẳng cho chính chúng ta những
điều chúng có thể hiểu và những điều chúng ta không thể hiểu. Chúng ta không
cần phải tin mọi thứ hay bất cứ thứ gì.
Chính Ðức Phật đã nói tốt hơn là
phải xem xét cẩn thận, điều tra nghiên cứu và kiểm tra cho chính chúng ta trước
khi chấp nhận một điều gì. Ngay cả đến những lời của Ðức Phật cũng phải được
kiểm tra kỹ lưỡng. Rốt cuộc, Ðức Phật không ngoại trừ điều nào cả. Ngài không
bao giờ tin trong niềm tin mù quáng. Ngài không bao giờ bảo chúng ta chỉ tin
vào điều Ngài nói hay chỉ bác bỏ điều người khác nói. Mà Ngài bảo chúng ta hãy
điều tra nghiên cứu, thực hành và minh định cho chính chúng ta. Nếu chúng ta
thấy điều gì tốt, điều ấy là điều thiện, lành mạnh dẫn đến loại bỏ tham sân si,
thì chúng ta chấp nhận. Nếu không, chúng ta bác bỏ. Ðó là một lời khuyên tuyệt
hảo. Cho nên lấy ý của Ðức Phật, tôi bao giờ cũng thích nói: Không tin vào điều
gì cả. Nhưng hãy suy nghĩ, thực hành và minh định cho chính mình. Với tôi đó là
cách giải quyết tốt nhất và an toàn nhất. Nhưng về bất cứ lỗi lầm nào trong
phần trước tác cuốn sách này, tôi xin lỗi và xin được tha thứ.
Nguyện cầu tất cả chúng sinh đều
hạnh phúc. Chúc cho chúng ta tìm được trí tuệ và hạnh phúc mà chúng ta đang tìm
kiếm theo con đường riêng của từng người; và vui đọc sách!