Một gia đình luôn luôn hòa thuận vui vầy, một thôn xóm quanh năm an
cư lạc nghiệp, một quốc gia đồng tâm nhất trí, một thế giới hòa bình
thạnh trị, đó là hoài bảo tha thiết của con người từ khi biết đau khổ và
ước mơ. Nhưng khổ thay! Hoài bảo ấy đã mấy lần được thực hiện? Chưa nói
đến một phạm vi rộng lớn như quốc gia, thế giới, chỉ nói trong phạm vi
nho nhỏ như gia đình chẳng hạn, sự hòa thuận, tin yêu, vui vẻ, sự kính
trên nhường dưới, sự đồng tâm đồng chí, cũng là một điều khó khăn, ít
khi được thực hiện.
Và gia đình càng bất hòa, thôn xóm càng rối loạn, quốc gia càng chia năm
xẻ bảy, thế giới càng bất an, giặc giã càng tung hoành, thì lòng người
lại càng khao khát được an hòa.
Chữ "Hòa" là một trong những chữ có sức hấp dẫn mạnh nhất. Trong mọi
thời đại, và nhất là trong thời đại bây giờ, cái hòa thật là quý báu.
Người xưa thường nói: "Dĩ hòa vi quý". Trong mọi điều kiện thuận lợi cho
sự thành công, cái "Hòa" được đặt lên trên tất cả. Chẳng thế mà đức
Khổng Tử đã dạy: "Thiên thời bất như địa lợi, địa lợi bất như nhân hòa".
(thời thế thuận không bằng địa thế lợi, địa thế lợi không bằng nhân tâm
hòa).
Ngày nay, từ cường quốc cho đến nhược tiểu, mọi nước đều lo chuẩn bị
chiến tranh, nhưng mọi lòng người, trừ người chế tạo và buôn vũ khí, tất
cả đều khao khát hòa bình. Hai chữ "Hòa bình" được nêu lên làm một khẩu
hiệu đẹp đẽ nhất, mầu nhiệm nhất, để lôi kéo, kết hợp lòng người.
Nhưng hòa bình đâu đã lại. Sau hai trận thế chiến khủng khiếp, ai cũng
nghĩ rằng loài người sẽ sợ hãi chiến tranh, ít ra trong khoảng một trăm
năm. Nào ngờ, sau hai quả bom nguyên tử vừa nổ ở Hiroshima và Nagasaki
để đánh dấu chấm hết cho những trang sử đẫm máu của trận thế chiến thứ
hai, thì các cường quốc lại nỗ lực hơn bao giờ hết, để thi đua chế tạo
vũ khí nguyên tử cho một trận thế chiến thứ ba! Và ngày nay, trên hoàn
cầu có những nước mặc dù trận chiến thứ hai đã chấm dứt, nhưng con dân
vẫn còn tiếp tục gục ngã trên chiến trường, và vẫn mòn mỏi đời chờ suốt
hai mươi năm nay mà hòa bình chưa thấy trở lại. Như nước Pháp chẳng hạn,
sau trận thế chiến thứ hai chấm dứt, thì đến chiến tranh Đông Dương,
rồi lại đến chiến tranh Algérie! Thế giới ngày nay như đang sống trên
hỏa diệm sơn, mà lửa vẫn cứ âm ỉ cháy, và hết hăm dọa phun lửa ở miệng
núi này lại hăm dọa phun lửa ở miệng núi lửa khác, hết chiến trường
Triều Tiên đến chiến trường Indonesia, hết chiến trường Indonesia đến
chiến trường kinh đào Suez, hết chiến trường kinh đào Suez đến chiến
trường Congo, hết chiến trường Congo đến chiến trường Lào quốc! Và mai
đây sẽ đến chiến trường nào nữa?
Hòa bình! Hòa bình! Đến bao giờ ngươi mới thực hiện sự ngự trị trên thế
giới? Vì sao ngươi chưa chịu trở về ngay bây giờ, ngay trong lúc mọi
người đang tha thiết mong đợi? Ngươi còn đòi hỏi những điều kiện gì mới
chịu trở về? Ngươi còn bắt nhân loại phải trả giá bằng bao nhiêu xương
máu nữa mới chịu xuất hiện?
Vì sao chữ "Hòa" khó thực hiện như thế, mặc dù chỉ trong một phạm vi nhỏ
hẹp như trong một gia đình, trong một tập đoàn nho nhỏ như một học
đường, một thôn xóm, chứ chưa nói đến một phạm vi rộng lớn như quốc gia,
nhân loại. Phải chăng vì người đời chưa đặt nó trên một căn bản vững
chắc toàn diện, chưa tìm cho nó được những nguyên tắc sâu xa hợp lý?
Vậy chúng ta hãy tìm trong giáo lý Phật đà, quan niệm về chữ "Hòa" như
thế nào? Nó được đặt trên những căn bản gì, nguyên lý gì, có những hình
thức như thế nào, để rút ra một bài học quý báu cho thế giới ngày nay.
I.- CĂN BẢN CỦA CHỮ HÒA TRONG ĐẠO PHẬT
Chữ "Hòa" trong đạo Phật không phải là một danh từ suông, cũng không
phải là một lời khuyên có tánh cách luân lý. Trái lại, nó có một nội
dung rất dồi dào, dựa trên một căn bản triết lý rất vững chắc và sâu
rộng.
1.- Dựa trên căn bản trí huệ:
Chữ "Trí huệ" chúng tôi muốn nói đây là trí huệ hiểu theo nghĩa đạo
Phật, nghĩa là một sự sáng suốt hoàn toàn, viên mãn, sự sáng suốt mà các
vị đã thực chứng được, chứ không phải trí huệ thông thường của thế
nhân.
Với trí huệ viên mãn này, đức Phật đã khám phá ra rằng: vũ trụ, vạn vật
là một tổng thể, bất khả phân. Không có giới hạn cố định, bất di bất
dịch, giữa người này và người khác, giữa người và vật, giữa vật và cỏ
cây, giữa cỏ cây và đất đá. Nếu có khác nhau chẳng, thì chỉ khác ở hình
thức, ở trạng thái tĩnh hay động. Cái "Ta" riêng biệt chỉ là giả tạo của
si mê, ích lỷ, ngạo mạn, tham lam. Cái Ta đã ngăn cách sự thông cảm
giữa ta và người, giữa người và vạn vật. Cái ta đã đóng từng khung, từng
hộc, chia cách, cắt bản thể, và gây thành mâu thuẫn, đối lập giữa người
và người, người và vạn vật.
Nhìn qua trí huệ của Phật thì thời gian và không gian đều không thể cắt
xén được. Quá khứ, hiện tại và tương lai thừa tiếp, giao hòa không dứt.
Thế giới, vạn hữu do sự đối đãi mà hình như thật có riêng tư; Bắc là do
đối với Nam mà có; Đông là do đối với Tây mà có; có sáng thì có tối, có
sống thì có chết... Tất cả là do đối đãi, chứ không có một vật gì có thể
tồn tại, riêng rẽ ngoài những cái khác.
Tóm lại, bản thể của vũ trụ là một tổng thể, một sự chung cùng, hòa hợp.
Đối lập, xung đột là tự hại, tự sát. Đoàn kết, hòa bình là sống; chia
rẽ, chiến tranh là chết.
Câu chuyện cái đuôi rắn làm reo, quấn vào gốc cây không chịu đi, để phản
đối cái đầu, là mọt thí dụ cụ thể nói lên cái ý nghĩa rằng, sự bất hòa
của mỗi một phần tử đều gây tai họa cho riêng mình và chung cho toàn
thể.
Đấy, chữ "Hòa" phải hiểu được một cách rốt ráo sâu xa như thế, phải được
đặt trên căn bản rộng lớn vững chắc của trí huệ Phật, chứ không thể
hiểu một cách phiến diện, nông cạn mà có thể tồn tại lâu dài được.
2.- Dựa trên căn bản bình đẳng tuyệt đối của Phật tánh:
Muốn có Hòa thì trước tiên, phải có một tinh thần bình đẳng. Sự bất bình
đẳng là nguyên nhân chính của sự xung đột, mâu thuẩn. Một xã hội phân
chia làm nhiều giai cấp bất công, ưu đãi một thành phần này và bóc lột
nhiều thành phần khác, thì không bao giờ có thể an hòa được.
Bởi vậy, muốn có hòa, phải có bình đẳng. Bình đẳng càng triệt để thì hòa
lại càng sâu rộng, vững chắc. Xét trong mọi triết lý, đạo đức, tôn
giáo, thì giáo lý đạo Phật là một giáo lý đề cao tinh thần bình đẳng hơn
cả. Phật đã tuyên bố một câu, mà đến ngày nay vẫn còn là khuôn vàng
thước ngọc, để nhân loại noi theo: "Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh
và có thể thành Phật". Trước sự phân chia bất bình đẳng của giai cấp ở
Ấn Độ, ngài dạy: "Không có giai cấp trong nước mắt cùng mặn, trong dòng
máu cùng đỏ như nhau".
Trước sự sống, mọi sinh vật đều bình đẳng và được tôn trọng như nhau.
Không có giống vật nào được biệt đãi hơn giống nào. Trước tòa án nhân
quả mọi sinh vật đều nhận lãnh đúng cái phần họa hay phước, mà mình đã
tạo ra trong quá khứ. Không có một giống vật nào được ở mãi trong hình
thức, trong từng bực riêng của mình, sau khi hưởng hết phước quả, hay
trả xong ác quả mà mình đã gây ra. Các bực ở cõi Thiên có thể bị đọa làm
người, người có thể bị đọa vào địa ngục, súc sinh, ngạ quỷ, một khi
phước duyên đã hết. Trái lại, các chúng sinh ở địa ngục, súc sinh, ngạ
quỷ có thể luân hồi thành người, và người có thể vãng sinh lên cõi
Thiên, một khi phước duyên đã hội đủ.
Xem thế đủ biết rằng, toàn thể chúng sanh, không có một sinh vật nào
được hưởng đặc ân riêng của một quyền lực, một đấng tối cao nào hết. Và
trong xã hội loài người, cũng không có một sự biệt đãi, một ân sủng
riêng cho một giai cấp hay một từng lớp người nào cả. Ai ở hiền thì gặp
lành, ai ở ác thì gặp dữ; ai trồng phước thì gặt phước, ai gieo họa thì
gặt họa. Đó là môt định luật bất di bất dich của bình đẳng.
Chữ hòa được đặt trên nền móng bình đẳng tuyệt đối ấy, cho nên không ai
có thể viện ra một lý do đúng đắn nào cả, một ý nghĩa xác thực nào để
gây sự bất hòa, sự xung đột, sự tranh chấp.
3.- Dựa trên căn bản Từ bi:
Tình thương có thể giải quyết cả mọi vấn đề, dù khó khăn bao nhiêu.
Người ta thường có câu: "Khi thương trái ấu cũng tròn; khi ghét trái bồ
hòn cũng méo". Tình thương là động lực chính, thúc đẩy người ta hy sinh
tất cả những gì quý báu nhất: tiền tài, danh vọng, sanh mạng. Trái lại,
thiếu tình thương, thì không có một công cuộc gì có thể thực hiện được.
Một gia đình thiếu tình thương là một gia đình buồn thảm, tối tăm; một
đoàn thể thiếu tình thương, thì đoàn thể ấy sẽ tan rã, một xã hội thiếu
tình thương thì xã hội ấy sẽ là một mảnh đất tốt cho những mầm bất hòa,
xung đột, chiến tranh nảy nở.
Cho nên muốn có hòa, trước phải có tình thương. Tình thương càng rộng, càng sâu, thì hòa càng lâu dài, vững chắc.
Kể về tình thương, thì không có tình thương nào rộng rãi, mênh mông,
mạnh mẽ bằng từ bi, trí huệ của Phật, càng sâu rộng, càng soi sáng đến
đâu, thì lòng từ bi của Phật lan tràn đến đó. Khi đã giác ngộ được rằng
mình là toàn thể, toàn thể là mình, thì thương mình tất phải thương đoàn
thể, và thương đoàn thể là thương mình. Khi đã nhìn thấy một cách sâu
xa, qua mọi hình thức sai biệt, rằng tất cả chúng sinh đều cùng chung
một bản thể, thì không thể nuôi dưỡng một thứ tình yêu hẹp hòi, phiến
diện riêng tư được.
Cho nên, đã có trí huệ, tất phải có từ bi, và đã có từ bi, thì hòa tất phải vững chắc rộng lớn.
Khi đã thương nhau, thì ai còn tranh chấp với ai làm gì. Trái lại, càng
hy sinh cho người mình thương yêu chừng nào, càng gây tạo hạnh phúc cho
người thân chừng nào, lại càng thấy sung sướng chừng ấy.
Như thế, chúng ta thấy hòa không thể thành lập riêng một mình, mà có thể
đứng vững được. Nó phải dựa trên căn bản của một triết lý, một đạo giáo
lấy trí huệ, bình đẳng, từ bi làm nồng cốt. Nếu không có nền móng làm
vững chắc, thì cái hòa ấy chẳng khác gì một tòa lâu đài xây trên cát, và
sẽ đổ vỡ ngay khi một trận bão lụt.
Cái hòa của đạo Phật, không phải là một thứ bắt buộc, dựa trên uy quyền,
mãnh lực, hay là một lời khuyên suông. Cái hòa này là một thứ hòa thông
minh, sáng suốt do sự giác ngộ quyền lợi của mình và toàn thể mà có. Nó
là cái hòa phát sinh từ sự bình đẳng tuyệt đối mà có, là hậu quả của
nột sự quân phân đồng đều về mọi phương diện vật chất và tinh thần. Cuối
cùng nó cũng là một kết quả của tình thương rộng lớn, cao đẹp, vô biên
giới.
Có người sẽ nói: "Cái hòa ấy đẹp lắm, quý lắm, nhưng nó chỉ là lý
thuyết, chứ làm thế nào thực hiện được? Đức Phật có chế ra những quy tắc
gì để thực hiện cái hòa ấy trong dời sống tập thể của giới tu sĩ đệ tử
của ngài chăng?"
Xin thưa rằng:
- Có! Quy tắc để thực hiện cái hòa ấy, chính là pháp Lục Hòa mà các vị tu sĩ đang áp dụng trong đời sống tập thể.
II.- LỤC HÒA
Lục hòa là sáu phương pháp cư xử với nhau cho hòa hợp từ vật chất đến
tinh thần, từ lời nói đến việc làm, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào
trong. Hòa ở đây không phải là thứ hòa thụ động, tiêu cực, lép vế, một
chiều của kẻ yếu trước kẻ mạnh! Cũng không phải là cái hòa nhu nhược,
lười biếng, ai nói quấy cũng ừ, nói sai cũng gật để cho qua chuyện.
Cái hòa ở đây cũng không phải là cái hòa chiến lược, hòa vì chưa thể
chiến, hòa vì kém lực lượng, hòa để có thì giờ chuẩn bị đầy đủ cho một
cuộc tái chiến về sau.
Hòa ở đây là thứ hòa chân thành, vì lợi ích cho tất cả, vì mục đích cao
đẹp, trong ấy không có bóng dáng tự và tha, không thấy biên giới giữa ta
và người. Cái hòa ấy phải được thực hiện trong sáu điểm sau đây:
1.- Thân thể cùng nhau chung sống hòa hiệp trong một hoàn cảnh giống nhau (Thân hòa đồng trụ):
Các vị tu sĩ dúng theo với danh nghĩa chữ Tăng già (chúng) là phải chung
sống với nhau từ bốn người trở lên; trong các tịnh xá xưa ở các nước
Tiểu thừa, trong các đại tùng lâm ở Trung Hoa hay Nhật Bản, có khi từng
ngàn, từng vạn người tu sĩ cùng ở với nhau. Họ không được phép ở riêng
rẽ, tản mát mỗi người mỗi nơi; và cũng không được quyền ở dinh thự nguy
nga, trong lúc những người bạn đồng tu của mình, lại ở chui rúc trong
những căn nhà tối tăm chật hẹp. Họ không có quyền sống một đời sống
riêng biệt, khác với toàn chúng, mà phải sống hòa mình trong đại chúng,
hôm sớm có nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cùng học, cùng hành. Khi đã sống bên
nhau, thì phải hòa thuận với nhau, không được dùng sức mạnh để lấm
hiếp, ấu đả nhau. Không ỷ thế hiếp cô, ỷ mạnh hiếp yếu, không chia bè
phái, bè đảng; không phân biệt sang hèn, giàu nghèo, trí ngu, màu da,
chủng tộc.
2.- Lời nói hòa thuận, không tranh cãi nhau (Khẩu hòa vô tránh):
Lời nói thường dễ gây xích mích. Trong mười giới (thập thiện) của người
Phật tử thì đã có hết bốn giới là về lời nói rồi. Nhất là khi nhiều
người cùng ở với nhau, chung đụng với nhau hằng ngày, thì cần phải giữ
lời ăn tiếng nói, không dối trá, không đâm thọc, không hai lưỡi, không
lỗ mãng, không thô tục... Tránh được những tật xấu trên của lời nói, là
tránh được rất nhiều chuyện xích mích.
Khi có những sự hiểu lầm, những điều thắc mắc, thì phải ôn tồn hỏi ra
lẽ, và người giải đáp cũng phải nói một cách hòa nhã, lễ độ, chứ không
bao giờ được to tiếng cãi vả nhau.
3.- Ý nghĩ cùng hòa hiệp, vui vẻ với nhau (Ý hòa đồng duyệt):
Lời nói dù cố gắng hòa hảo bao nhiêu, mà ý nghĩ bất chánh, tâm địa xấu xa thì cũng khó mà giữ cho hòa khí được lâu dài.
Lời nói hay ho, đẹp đẽ, mà ý nghĩ xấu xa thì cũng chẳng khác gì một lớp
sơn tô ngoài một khúc gỗ mục, không chóng thì chầy, lớp sơn sẽ tróc ra
và để lộ cái chất gỗ mục bên trong. Cho nên lời nói hòa chưa đủ, phải có
ý hòa nữa mới được. Lời nói hay mà tâm địa dở, thì hóa ra giả dối, mà
đã giả dối thì không thể ở gần nhau lâu dài được.
Muốn ý được hòa, thì không bao giờ nên nghĩ xấu cho những người chung
quanh. Phải biết tha thứ, hoan hỷ xả bỏ những lỗi lầm của họ. Ta nên
nghĩ rằng trong cõi đời này, không ai là hoàn toàn cả, ai cũng có những
tật này hay tật khác. Không thể cầu toàn trách bị. Ta phải biết tha thứ
những lỗi lầm cho kẻ khác, thì khẻ khác cũng sẽ tha thứ những lỗi lầm
của ta. Có như thế, cuộc sống chung mới hòa hảo, vui vẻ, thanh tịnh
được.
4.- Giới luật cùng hòa hiệp chung giữ với nhau (Giới hòa đồng duyệt):
Giới luật là những kỷ luật, những điều cần gìn giữ đối với mình và với
người. Người tu hành phải giữ giới luật mà đức Phật đã chế ra, để làm
mực thước cho sự tu hành của mình. Giới luật ấy, theo thứ tự căn cơ của
tu sĩ, mà có nhiều hay ít, ở tại gia thì thọ ngũ giới, khi xuất gia là
Sa Di thì giữ mười giới, lên Tỳ kheo thì giữ hai trăm năm mươi giới, nếu
Tỳ kheo Ni thì giữ ba trăm bốn mươi tám giới. Tu theo hạnh Bồ tát thì
giữ năm mươi tám giới. Khi các vị Tăng già cùng ở chung với nhau, thì
người ở bực nào giữ đúng giới luật của bực ấy và phải chấp thuận kỷ luật
chung, chứ không phải tự do theo ý riêng của mỗi người, muốn làm gì
cũng được. Nếu sống trong tình trạng hỗn độn, vô kỷ luật như thế, thì
chỉ ba người cũng không thể ở chung với nhau được, chứ chưa nói từng
trăm, từng ngàn người.
Sự gìn giữ kỷ luật chung là một điều kiện tiên quyết để một đoàn thể tồn
tại và tiến triển. Một tổ chức vô kỷ luật, thì dù có tài giỏi thông
minh bao nhiêu, cũng không thể đứng vững được. Trong một tu viện, một
Phật học đường hay một đại Tòng lâm, người ta thường nhận thấy được
không khí thanh tịnh, hòa vui hơn một đoàn thể thế gian nào khác, là vì ở
những nơi ấy, giới luật, trật tự đã được giữ gìn, tôn trọng một cách
hòa hiệp, hoan hỷ.
5.- Kiến thức cùng hòa hiệp chỉ bảocho nhau (Kiến hòa đồng giải):
Sự chênh lệch về kiến thức cũng là mầm gây ra sự bất hòa. Trong một tổ
chức, một đoàn thể cùng sinh hoạt với nhau, mà trình độ kiến thức cách
biệt nhau quá, thì người ta khó hiểu, khó thông cảm nhau.
Vì thế, đã cùng chung sống với nhau, thì người biết nhiều, hiểu nhiều
phải dắt dìu, chỉ bảo cho những người kém hiểu biết. Khi mình có một ý
kiến gì mới lạ, cũng phải giải bày cho những người chung quanh biết; nếu
ý kiến ấy hay, đúng thì người ta sẽ vui vẻ theo mình; nếu ý kiến ấy sai
quấy thì người chung quanh sẽ vạch rõ cho mình thấy. Do sự trao đổi tư
tưởng, ý kiến ấy, mọi người sẽ dễ dàng thông cảm nhau, ít khi xảy ra
những sự hiểu lầm, thắc mắc đáng tiếc.
Nhất là trong kho tàng giáo lý đồ sộ, thâm sâu của Phật giáo, sự hiểu
biết của một người, dù thông minh thâm thúy vao nhiêu, cũng không thể
thấu hiểu một cách đầy đủ, quán xuyến rốt ráo được.. Vì thế, cần phải
trao đổi ý kiến và những sự hiểu biết cho nhau. Nếu không thì mỗi người
sẽ hiểu một cách, rồi sanh ra xung đột tư tưởng, rất tai hại cho sự sống
chung. Nhưng khi trao đổi kiến thức, tư tưởng người Phật tử bao giờ
cũng cố giữ cho không khí chung được vui vẻ, hòa thuận, không được chủ
quan ích kỷ, tứai. Có như thế thì đời sống chung sẽ rất mau phát triển
về phương diện kiến thức.
6.- Quyền lợi cùng hòa hiệp, chia đồng đều cho nhau (Lợi hòa đồng quân):
Quyền lợi chênh lệch cũng là một mầm chính sinh ra sự xung đột bất hòa.
Cho nên đã sống cùng nhau trong một hoàn cảnh chung, thì điều cần nhất
là quyền lợi vật chất phải được chia đồng đều, cùng nhau đồng thọ dụng,
không được người có, kẻ không, người nhiều, kẻ ít, hay chiếm là của
riêng.
Hễ khi nào có người đem cho vật thực, y phục, mền chiếu, thuốc thang,
tài vật... thì phải đem quân phân cho tất cả, không vì tình riêng, kẻ
ít, người nhiều, kẻ tốt người xấu. Nếu vật gì không thể chia được, thì
để làm của chung ch mọi người cùng hưởng dụng. Đối với kẻ tu hành, vấn
đề vật chất, tiền tài, vật thực, không phải là điều quan trọng. Tuy thế,
nếu sử dụng tài lợi một cách bất công, thì sẽ gây ra nhiều sự thắc mắc
không tốt đẹp và nhất là sẽ làm cho những người có tánh tham lam khó tu
hành cho có kết quả. Vả lại, sự quân phân tài lợi đồng đều là một bằng
chứng rằng: mọi người trong đoàn thể đều được bình đẳng, trọng nể, đối
xử như nhau, chứ không có cách biệt người trọng, kẻ khinh, người quý, kẻ
tiện.
III.- NẾU ÁP DỤNG ĐƯỢC PHÁP LỤC HÒA TRONG ĐỜI SỐNG TẬP THỂ CỦA CÁC GIỚI TRONG XÃ HỘI THÌ LỢI ÍCH SẼ VÔ CÙNG LỚN LAO
Pháp Lục Hòa nói trên, từ trước đến nay chỉ áp dụng trong giới Tăng
già mà thôi. Cái lợi ích, kết quả quý báu của nó, chúng ta đã thấy rõ
trong các tu viện Phật giáo, trong các Phật học đường, trong các chùa có
đông tu sĩ.
Nhưng nếu Lục Hòa đã đem lại nhiều kết quả tốt đẹp cho giới tu sĩ Phật
giáo, thì nó cũng sẽ đem lại nhiều lợi ích quý báu cho các đoàn thể khác
trong xã hội, nếu chúng ta biết đem nó ra áp dụng. Theo thiển kiến, thì
ở đâu có nột đoàn thể, một hội, một đời sống chung, quy tụ nhiều người
thì ở đấy đều có thể đem Lục Hòa ra áp dụng được cả. Vấn đề chính là
người ta có thành thật áp dụng, và triệt để tuân theo sáu điều hòa ấy
không mà thôi.
Dưới đây, chúng tôi sẽ lần lượt đưa ra một số đoàn thể mà Lục Hòa có thể được áp dụng và đem lại nhiều kết quả quý báu.
1.- Gia đình:
Gia đình là một tập thể nhỏ nhất và gồm những người thân thuộc, cùng
chung máu thịt, nên Lục Hòa dễ có kết quả nhất. Như chúng tôi đã nói ở
đoạn đầu, ở đâu có tình thương thì ở đấy mọi vấn đề dù khó khăn bao
nhiêu cũng sẽ được giải quyết một cách êm đẹp. Tuy thế, trong gia đình
lắm khi cũng thường xảy ra những sự bất hòa, giữa vợ và chồng, giữa cha
mẹ và con cái, anh em và chị em v.v... Sở dĩ có những sự bất hòa như thế
là vì:
- Hoặc nơi ăn chốn ở không được sắp đặt một cách tương đối đồng đều,
người thì chiếm một chỗ quá tốt đẹp, kẻ thì phải chui rúc trong xó tối,
người thì giường cao chiếu sạch, kẻ thì chiếu chăn rách nát; người thì
chiếm hết miếng ngon, miếng lành, người thì ăn uống kham khổ, thiếu
thốn. Con cái trong nhà, đứa được yêu thương thì quần áo lụa là, đứa bị
ghét bỏ thì thiếu ăn thiếu mặcv.v...
- Hoặc lời ăn tiếng nói không được giữ gìn, suông sẻ với nhau. Kẻ trên
lấn áp người dưới, người dưới thiếu lễ độ cộc cằn với người trên. Lời
qua, tiếng lại, không ai chịu thua ai.
Hoặc tình ý xung đột, vì tham lam, giận dữ, kiêu mạn, nghi ngờ, ý kiến
không cởi mở, chấp chặt thành kiến của mình, bao giờ cũng cho mình là
phải và kẻ chung quanh là trái. Thiếu tinh thần tự phê, thiếu tinh thần
phục thiện. Do đó, mặc dù ở với người thân, mà thiếu hẳn sự thông cảm.
- Hoặc không tuân theo kỷ luật, nề nếp trong gia đình, sống một đời sống
bừa bãi, ăn chơi, lười biếng, ai muốn làm gì thì làm, hay người làm xẻ
mũi không hết việc, kẻ thì thong thả hoang chơi v.v...
- Hoặc kiến thức quá chênh lệch. Chồng học hành thông thái, vợ đần độn u
mê, hay trái lại; anh em có người thì học rộng biết nhiều, có người thì
ù ù cạc cạc. Sở dĩ có tình trạng chênh lệch về kiến thức như thế là vì
người biết nhiều nhưng ich kỷ, không chỉ bảo, vẽ vời cho người ở sau,
tiến chậm. Và đó là mầm móng của sự xung đột khinh ghét nhau.
Nếu gia đình nào cũng áp dụng cho được pháp Lục Hòa của nhà phật thì hạnh phúc gia đình sẽ thực hiện được ngay.
2.- Học đường, Ký túc xá:
Học đường hay ký túc xá là nơi tập hợp nhiều nam nữ thanh thiếu niên
nhất. Ở những nơi đó, người ta thường ca tụng là tinh thần bình đẳng
được phổ biến một cách rộng rãi nhất. Con ông quan lớn và con người dân
cày đều được đối đãi ngang nhau; con nhà đại phú và con người làm công
đều có thể kề vai sát cánh trong mọi sinh họat hàng ngày. Tuy thế, ở
những nơi ấy, sự xung đột, sự xích mích, cãi lẫy cũng thường xảy ra ngày
một, vì những lý do sau đây:
- Hoặc vì sinh lực dồi dào, nên thích đấm đá, hoặc ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ
thế hiếp cô, đôi khi lại kết đoàn, kết lũ, chia phe chia cánh để thanh
toán nhau.
Nếu ở những nơi ấy, người ta triệt để tôn trọng điều thứ nhất của Lục
Hòa là "thân hòa đồng trụ", nhất thiết không bao giờ dùng vũ lực đối với
nhau, thì sẽ tránh được không biết bao nhiêu cái u đầu, vỡ trán, gãy
tay, gãy chân, rách áo, rách quần...
- Hoặc vì lời nói cộc cằn, dối trá, đâm thọc, hai lưỡi mà thường xảy ra
lắm điều xích mích, bất hòa. Nếu điều thứ hai của Lục Hòa là "khẩu hòa
vô tránh" được áp dụng triệt để ở các nơi này, thì không khí hòa vui
được thực hiện một phần lớn.
- Hoặc vì ý, tình thiếu đẹp đẽ, người ta để cho tham giạn, kiêu căng,
nghi ngờ được tự do phát triển, người ta không kềm hãm những ý nghĩ đen
tối, xấu xa của mình, nên đã làm cho không khí chung bị ung độc, hòa khí
bị tan vỡ. Nếu người ta triệt để tuân theo điều thứ ba của Lục Hòa là
"ý hòa đồng duyệt", thì quá nửa những sự xung đột sẽ bị dập tắt, vì
nhiều khi những lời lẽ bất hòa, những cuộc đấm đá đã xảy ra, nguyên nhân
chính cũng tại ý không hòa trước.
- Hoặc vì kỷ luật chung không được tôn trọng, người tuân theo người
không, ai muốn làm gì cứ làm, trong giờ học người học, người chơi, kẻ
vào kẻ ra, mạnh ai nấy nói v.v... Kỷ luật là một điều vô cùng quan
trọng, nhất là ở học đường. Nếu ở nơi này mà vô kỷ luật, thì sự học hành
sẽ không đi đến đâu cả. Cho nên điều thứ tư của Lục Hòa là "giới hòa
đồng tu" nhất thiết phải được thi hành trước nhất ở học đường và ký túc
xá.
- Hoặc vì trong một lớp học, kiến thức, sức học không đồng đều, kẻ giỏi
quá, người kém quá, nên sinh ra xung đột, người giỏi khinh kẻ dốt, người
kém ganh ghét kẻ giỏi; trong lớp sinh ra có sự chia rẽ, phe cánh: gọc
giỏi chơi với nhau, kẻ kém về hùa với nhau. Để thanh toán vấn đề kiến
thức chênh lệch nói trên, học đường cần phải áp dụng điều thứ năm của
Lục Hòa là "kiến hòa đồng giải". Không những nhà trường có nhiệm vụ chọn
lựa sức học của học sinh đừng quá chênh lệch, mà những học sinh giỏi
trong lớp cũng cần nâng đỡ những bạn kém, bằng cách giảng lại những bài
học khó, hướng dẫn những bài gay go. Người ta thường bảo: "Học thầy
không tày học bạn" là thế. Học sinh với nhau, hiểu biết trình độ, tâm
lý, tánh tình, thắc mắc của nhau hơn, nên dễ thông cảm và dễ đả phá
những chướng ngại trên đường học vấn hơn. Vì những lý do trên, nên ngày
nay có nhiều nơi, người ta áp dụng lối học tập thể: người ta chia ra
từng nhóm bốn năm người, trong ấy có kẻ giỏi kẻ kém học chung với nhau,
và kết quả thu được rất là khả quan.
Hoặc vì tài lợi, vật thực không được phân chia đồng đều, ai có gì thì
giữ lấy một mình mà hưởng thụ, chứ không chia sớt cho những người thiếu
thốn hơn mình. Vẫn biết trong một học đường hay ký túc xá, nếu một người
nào được hưởng thụ một vật thực hay tài lợi gì của gia quyến, thân
thuộc đem đến cho, cũng khó mà phân chia đủ cho mọi người; nhưng trong
một phạm vi tương đối, ai cấm chúng ta phân chia cho những người bạn ở
gần chung quanh ta? Sự phân chia ấy là một cử chỉ tốt đẹp, chứng tỏ lòng
rộng rãi, tính hoan hỷ, lòng quý trọng bạn bè của mình. Những tánh tình
tốt đẹp ấy rất dễ gây thiện cảm với mọi người cùng chung sống với
nhau.
Một học đường hay ký túc xá nào có thể áp dụng được điều thứ sáu của Lục
Hòa là "lợi hòa đồng quân", nghĩa là học sinh không được có của riêng;
mỗi khi có ai đem một vật dụng hay vật thực gì, thì trướng sẽ giữ lấy
làm của chung, hay nếu có thể phân phát được, thì phân phát đồng đều,
nếu không phân chia đủ được thì dùng hình thức xổ số, hay hình thức
khuyến khích tặng cho những người học giỏi hay tính tình kiểu mẫu, hay
cứ tuần tự lần này phát cho một số học sinh này, lần sau phát cho một số
khác.
Nếu tổ chức được tất cả những điều trên thì học đường và ký túc xá sẽ là
những xã hội cỏn con đẹp đẽ nhất, hòa vui nhất trong xã hội loài
người.
3.- Quân đội:
Quân đội là một tập đoàn có tổ chức quy củ nhất, nghiêm minh nhất. Xét
về phương diện bình đẳng thì tương đối ở đây cũng đã thực hiện được
nhiều. Về phương diện kỷ luật, thì chúng ta phải công nhận là không có
một tổ chức, một đoàn thể nào có thể theo kịp. Về phương diện ăn ở, thì
những người đồng đội đều chia xẻ một hoàn cảnh giống nhau: cùng ăn, cùng
ở, cùng làm như nhau. Tuy thế, chúng ta có thể ước mong nhiều điều tốt
đẹp hơn nữa ở trong tập đoàn ấy, nếu Lục Hòa được đem ra áp dụng.
Chẳng hạn, như chúng ta có thể nêu lên điều thứ hai của Lục hòa là "khẩu
hòa vô tránh", nghĩa là anh em đồng đội luôn luôn phải dùng lời nói êm
ái, hòa nhã đối với nhau trong mọi trường hợp, không bao giờ được phép
to tiếng, lỗ mãng, cộc cằn làm mất hòa khí giữa anh em đồng đội. Người
dưới đối với người trên, người nhỏ đối với người lớn, cần phải nói năng
lễ phhép đã đành, mà người trên đối với người dưới, người lớn đối với
người nhỏ cũng phải ôn hòa nhã nhặn, thân mật như anh đối với em. Được
như thế, thì công việc dù khó khăn bao nhiêu, người ta cũng vui lòng cố
gắng làm cho tròn phận sự.
Về phương diện tình ý, chúng ta có thể nêu lên khẩu hiệu: "ý hòa đồng
duyệt". Mỗi khi anh em đồng đội có điều gì thắc mắc, thì phải cảm thông
ngay, đừng để lâu trong lòng lâu ngày mà thành ung độc, rồi đi đến chỗ
ganh ghét, thù hiềm nhau, cuối cùng sanh ra xung đột trầm trọng. Cấp chỉ
huy cũng vậy, nên sáng suốt, cổ mở để cho các cấp dưới trình bày ý
kiến, cảm nghĩ của họ, rồi giải thích một cách chu đáo đầy đủ để không
ai còn thắc mắc, phàn nàn gì nữa. Nếu cấp trên chỉ áp dụng triệt để kỷ
luật một cách máy móc, ra lệnh mà không cần giải thích, thì người dưới
sẽ tuân hành một cách miễm cưỡng, chứ không thật tâm.
Về phương diện tài lợi, cũng cần triệt để áp dụng cho được khẩu hiệu
"lợi hòa đồng quân". Các cấp chỉ huy và cấp dưới, không nên có một đời
sống quá chênh lệch: người trên thì ăn ở quá sang trọng, còn người lính
thì ăn ở quá kham khổ, lương bổng quá ít ỏi. Tất nhiên không thể san
bằng quyền lợi được, nhưng chỉ nên làm thế nào chợ chênh lệch đừng quá
cách biệt, lộ liễu quá, để người dưới có thể thấy được rõ ràng sự bất
công, sanh ra buồn phiền mà thiếu hăng hái trong nhiệm vụ.
Tóm lại, nếu một quân đội nào áp dụng được Lục Hòa, thì quân đội ấy sẽ
là một sức mạnh vô song, vì mọi phần tử đều đồng tâm nhất trí, đoàn kết
chặt chẻ, muôn người như một.
4.- Xí nghiệp:
Ngày nay ở các nước tân tiến trên thế giới như Anh, Mỹ, Đức, quyền lợi
của công nhân mỗi ngày mỗi được tôn trọng, bảo đảm; dịa vị của người thợ
được nâng cao. Chẳng hạn, họ được giới chủ nhân xây cất nhà cho ở,
lương bổng cao, đời sống vợ con được sung túc, và được hưởng nhiều bảo
đảm xã hội. Có nhiều xí nghiệp đi xa hơn, để cho công nhân được chia lời
cuối năm, có phần hùn ở trong công ty và cử đạidiện sung vào Ban Giám
Đốc để điều khiển xí nghiệp. Đời sống vật chất và tinh thần của công
nhân như thế, là đã được nâng cao nhiều lắm so với các nước hậu tiến.
Nhưng chúng ta có thể ước âo hơn nữa, nếu Lục Hòa được áp dụng ở những
nơi ấy.
Chẳng hạn, nhà cửa của công nhân có thể cao ráo, rộng rãi hơn nữa, gia
đình công chung sống với nhau trong hòa khí, chủ nhân không khinh rẻ
công nhân, công nhân không thù ghét chủ nhân; hai bên đều tuân theo kỷ
luật đã ấn định, giới chủ nhân không bóc lột công nhân, công nhân không
yêu sách quá đáng; không có những sự sa thải vô lý, hay đình công ngang
ngược. Công nhân được có thì giờ học tập và trau dồi kiến thức, để sự
chênh lệch và hiểu biết giữa chủ và người làm công đừng quá xa vời.
5.- Hãng buôn:
Một truyền thống rất tốt đẹp ở các nhà buôn Trung Hoa, mà nhà buôn Việt
Nam ta cần bắt chước là tinh thần bình đẳng và nếp sống hòa đồng giữa
chủ và người làm công. Chúng ta thường thấy trong các nhà hàng Trung
Hoa, chủ và người làm công đều sống một đời sống chung cùng gần giống
nhau: cùng ăn, cùng ở, cùng làm, cùng hưởng những lợi tức kiếm được. Khi
ăn, thì chủ nhân và người làm công từ lớn đến nhỏ đều ngồi quanh một
bàn; có khi vì bận việc, chủ ăn sau người làm công, và các món ăn đều
giống nhau, ai ăn được bao nhiêu thì cứ lấy. Khi làm, thì mọi người cùng
làm không quản khó nhọc, có khi chủ lại còn đánh trần ra làm việc nặng
nhọc hơn người làm công nữa.
Chủ và người làm công rất tin cậy nhau, nói năng thì rất cởi mở, không kiểu cách, không dối trá, không lỗ mãng.
Về quyền lợi thì người làm công ngoài số lương tháng, cuối năm còn chia một phần lợi tức của nhà hàng.
Nhờ cách đối xử bình đẳng, nếp sống đoàn kết như thế, nên công việc làm
ăn của hãng mỗi ngày mỗi phát đạt, và có thể cạnh tranh một cách thắng
lợi với bất cứ nhà buôn Việt Nam nào.
Nhưng nếu họ áp dụng được pháp Lục Hòa sâu rộng hơn thì kết quả càng khả
quan hơn nữa. Chẳng hạn như lợi tức, cuối năm được chia đừng quá chênh
lệch. Lời lẽ nhã nhặn, vui vẻ hơn nữa, kiến thức của người làm công được
nâng cao lên nữa, chủ nhân cần khuyến khích và dành thì giờ cho công
nhân học tập để đời sống tinh thần của họ được sáng sủa hơn.
Tóm lại, trên đây là một thí dụ, nêu lên để thấy rõ giá trị của pháp Lục
Hòa, khi được áp dụng trong một đời sống tập thể. Chúng ta còn có thể
áp dụng Lục Hòa trong những đoàn thể khác nữa, như ở các nông trại, ở
trong giới văn nghệ sĩ, ở trong các cô nhi, dưỡng lão viện, trong các
trại giáo huấn, hướng nghiệp v.v...
Lục Hòa càng được áp dụng trong nhiều đoàn thể, nhiều ngành hoạt động
của xã hội bao nhiêu, thì sự xung đột, sự hiềm khích lại càng bớt đi
chừng ấy, đời sống lại càng được yên vui đẹp đẽ thêm chừng ấy.
Một xã hội lấy Lục Hòa làm mực thước cho đời sống, thì xã hội ấy sẽ là
xã hội hoàng kim, một xã hội đại đồng, một xã hội lý tưởng mà nhân loại
đang hoài bão, ước mong.
Đấy, ý nghĩa và công năng của chữ Lục Hòa trong đại Phậ