BÀI 23
Nếu người
chẳng chịu hàng phục tâm, chỉ y cứ vào văn nghĩa mà cho là chứng ngộ thì không
thể có. Người chấp như thế dối mình, dối người, mình và người đều phải đọa. Phải
cố gắng! Cố gắng! xét nét kỹ càng. Chi cần VIỆC ĐẾN CHẲNG NHẬN, TẤT CẢ CHỖ
KHÔNG TÂM, người được như thế liền vào Niết Bàn, chứng Vô Sanh Pháp Nhẫn, cũng gọi
là pháp môn Bất Nhị, cũng gọi Vô Tránh, cũng gọi Nhất Hạnh Tam Muội. Vì cớ sao?
Vì cứu cánh thanh tịnh, không ngã, không nhơn, chẳng khởi thương ghét, là hai
tánh không, là không có chỗ thấy, tức là hoàn tất cái Chơn Như vô đắc.
Quyển
luận này chẳng truyền cho người không tin, chỉ truyền cho người đồng kiến đồng
hạnh. Phải xem xét người đối trước có tâm thành tín, kham lãnh thọ, không lui
sụt, người như thế mớI nên vì họ mà nói, chỉ dạy khiến cho họ được ngộ. Tôi làm
quyển luận này là vì người hữu duyên, chẳng phải cầu danh lợi.
Chư Phật
nói ra ngàn kinh, muôn luận chỉ vì chúng sanh mê muội, tâm hạnh chẳng đồng, tùy
chỗ tà chấp của họ mà nói pháp đối trị nên có sai biệt. Nếu luận về lý giải
thoát cứu cánh chỉ là “VIỆC ĐẾN CHẲNG NHẬN, TẤT CẢ CHỖ KHÔNG TÂM”. Hằng lặng lẽ
như không, cứu canh thanh tịnh tự nhiên giải thoát.
Ông nếu cầu hư danh miệng nói
chơn như mà tâm tợ khỉ vượn, tức là lời nói, việc làm trái nhau, gọi là dối
mình, sẽ sa vào đường ác. Chớ cầu cái khoái lạc hư danh nhất thời, mà chẳng
biết nhiều kiếp phải chịu họa ương. Cố gắng! Cố gắng! Chúng sanh phải tự độ,
Phật không thể độ được. Nếu Phật hay độ chúng sanh, thì chư Phật đời quá khứ số
nhiều như cát bụi, lẽ ra tất cả chúng sanh đều được độ hết. Vì sao chúng ta đến
ngày nay vẫn còn trôi lăn trong sanh tử, không được thành Phật? Thế nên biết
chúng sanh phải tự độ, Phật không thể độ được. Cố gắng! cố gắng! Tự mình lo tu
hành, chớ ỷ lại vào sức Phật khác. Kinh nói “Phàm người cầu pháp, chẳng đến
Phật cầu”.
BÀI 24
HỎI: Ở
đời sau có những nhóm tạp học làm sao ở chung?
- Chỉ hòa ánh sáng kia,
chẳng đồng nghiệp kia. Đồng chỗ chẳng đồng ở. Kinh nói “Tùy Lưu mà tánh thường
vậy”. Người học đạo cần yếu phải nghĩ “Mình vì đại sự nhơn duyên, việc giải
thoát, thảy đều chẳng dám khinh người chưa học, kính người mình học như Phật,
chẳng đề cao đức mình, chẳng đố kỵ điều hay của người, tự xét nét hạnh của
mình, chẳng dòm dỏ lỗi của người” thì ở tất cả chỗ đều không bị chướng ngại, tự
nhiên được khoái lạc.
KỆ RẰNG
Nhẫn nhục đạo thứ nhất
Trước phải trừ ngã, nhơn
Việc đến không thọ nhận
Là thân chơn Bồ - Đề.
Kinh Kim
Cang nói “Bồ-Tát không ngã pháp, Như Lai gọi là Bồ-Tát chơn thật”. lại nói “Chẳng
thủ lại chẳng xả, hằng đoạn được sinh tử, tất cả chỗ không tâm, gọi là con chư
Phật”. Kinh Niết Bàn nói “Như Lai chứng Niết Bàn hằng đoạn dứt sanh tử“.
KỆ RẰNG
Nay ta ý thật rất tốt
Khi người chê mắng chẳng buồn
Không lời chẳng nói phải quấy
Niết Bàn sanh tử đồng đường
Hiểu thấu bổn tông nhà mình
Vẫn là không có xanh, đen
Tất cả vọng tưởng phân biệt
Vả biết người đời chẳng rõ.
Gởi lời phàm phu đời sau
Dẹp hết trong tâm rơm cỏ
Nay ta ý rất thênh thang
Chẳng nói, không việc, tâm an
Thong dong tự tại, giải thoát
Đông tây dời đổi dễ dàng
Trọn ngày không nói lặng yên
Niệm niệm hướng lý nghĩ xét.
Tự nhiên tiêu dao thấy đạo
Sanh tử quyết chẳng liên quan
Nay ta ý thật lạ kỳ
Chẳng đến trên đời lắng dối
Vinh hoa thảy là giả tạm
Áo rách cơm hẩm đủ no
Đi đường gặp người biếng nói
Người đời đều gọi ta ngu
Ngoài hiện ngu ngơ ám độn
Trong tâm sáng tợ lưu ly
Thầm hợp La Hầu mật hạnh
Chẳng phải phàm phu kham biết.
BÀI 25
HỎI: Kinh Duy Ma nói “Muốn được
Tịnh Độ phải tịnh tâm ấy ”, thế nào là tịnh tâm?
- Dùng cái tịnh cứu cánh làm tịnh
- Thế nào là dùng cái tịnh cứu cánh làm tịnh?
- Không tịnh cũng không không tịnh là tịnh cứu cánh.
- Thế nào là không tịnh cũng không không tịnh?
- Tất cả chỗ không tâm là tịnh, khi được tịnh mà
chẳng khởi tưởng tịnh gọi là không tịnh. Khi được không tịnh cũng không được khởi
tưởng không tịnh, gọi là không không tịnh.
HỎI: Người tu hành lấy gì làm
chứng?
- Lấy cái chứng cứu cánh làm chứng
- Thế nào là cái chứng cứu cánh?
- Không chứng cũng không không chứng, gọi là chứng
cứu cánh.
- Thế nào là không chứng và không không chứng?
- Ở ngoài không nhiễm sắc thanh v v… bên trong không
nhiễm khởi vọng niệm, được như thế gọi là chứng. Khi chứng mà không khởi tưởng
chứng gọi là không chứng. Khi được không chứng cũng không khởi tưởng không
chứng gọi là không không chứng.
HỎI: Thế nào là giải thoát?
- Không tâm giải thoát cũng không không tâm giải
thoát gọi là chơn giải thoát. Kinh nói “Pháp còn phải xả huống chi phi pháp”
Pháp là có, phi pháp là không, chỉ chẳng chấp có không là chơn giải thoát.
HỎI: Thế nào là đắc đạo?
- Dùng cái đắc cứu cánh làm đắc.
- Thế nào là cái đắc cứu cánh?
- Không đắc cũng không không đắc là đắc cứu cánh.
HỎI: Thế nào là không cứu cánh?
- Chẳng không cũng chẳng chẳng không gọi là không cứu
cánh.
BÀI 26
HỎI: Thế nào là chơn như định
Không định cũng không không
định gọi là chơn như định. Kinh nói “Không có pháp định gọi là vô thượng chính
đẳng chính giác, cũng không có pháp định Như Lai có thể nói”. Kinh nói “Tuy tu
không mà chẳng lấy không làm chứng, cũng chẳng khởi tưởng không. Tuy tu định mà
chẳng lấy định làm chứng, cũng chẳng được khởi tưởng định. Tuy được tịnh mà
chẳng lấy tịnh làm chứng cũng chẳng được khởi tưởng tịnh”.
Nếu sau khi được định, được
tịnh, được tất cả chỗ không tâm, liền khởi tưởng được như thế, đều là vọng
tưởng, liền bị ràng buộc, không thể nói là giải thoát. Nếu khi được như thế, rõ
ràng tự biết, được tự tại mà chẳng được cho là chứng, cũng chẳng được khởi
tưởng được như thế, là được giải thoát. Kinh nói “Nếu khởi tâm tinh tấn là
vọng, không phải tinh tấn. Nếu người trong tâm hay chẳng vọng là tinh tấn không
bờ mé”.
HỎI: Thế nào là trung đạo?
- Không khoảng giữa cũng không hai bên là trung đạo
- Thế nào là hai bên?
- Có tâm kia, có tâm này là hai bên.
- Thế nào là tâm kia, tâm này?
- Bên ngoài dính với sắc thanh gọi là tâm kia. Bên
trong khởi vọng niệm là tâm này. Nếu bên ngoài không nhiễm sắc thanh, gọi là
không tâm kia, bên trong không khởi vọng niệm gọi là không tâm này. Thế nên
không phải hai bên. Tâm đã không hai bên thì giữa cũng đâu có được. Được như
thế gọi là trung đạo. Là Như Lai đạo. Như lai đạo là tất cả người giác được giải
thoát. Kinh nói “Hư không chẳng hai bên, thân chư Phật cũng vậy ”. Nhưng tất cả
sắc không là tất cả chỗ không tâm vậy. Tất cả chỗ không tâm tức là tất cả sắc
tánh không. Hai nghĩa chẳng khác, cũng gọi sắc không, cũng gọi pháp sắc không.
Ông nếu lìa tất cả chỗ không tâm mà được Bồ-Đề
giải thoát, Niết Bàn tịch diệt, thiền định kiến tánh thì không thể nào có. Tất
cả chỗ không tâm tức là được Bồ-Đề giải thoát, Niết Bàn tịch diệt, cho đến lục
độ đều là kiến tánh. Vì cớ sao? Kinh Kim Cang nói “Không có một chút pháp có
thể được, ấy gọi là vô thượng chánh đẳng chánh giác”.
BÀI 27
HỎI: Nếu có tu tất cả hạnh đầy
đủ thành tựu được thọ ký chăng?
- Chẳng được
- Nếu không tu tất cả pháp thành tựu, được thọ ký
chăng?
- Chẳng được.
- Nếu thế áy phải do pháp gì được thọ ký?
- Chẳng do có hành, cũng chẳng do không hành, là được
thọ ký. Vì cớ sao? Kinh Duy Ma nói “Các hạnh tánh tướng thảy đều vô thường “.
Kinh Niết Bàn nói “Phật bảo Ca Diếp: Các hạnh là thường, không có lẽ phải”. Ông
chỉ tất cả chỗ không tâm là không có hạnh, cũng không không các hạnh, gọi là
thọ ký. Nói tất cả chỗ không tâm là không tâm yêu ghét vậy. Nói không yêu ghét
là thấy việc tốt chẳng khởi tâm yêu, thấy việc xấu chẳng sanh tâm ghét.
Không tâm yêu ghét gọi là không
tâm nhiễm, chính là sắc tánh không. Sắc tánh không là muôn duyên đều bặt. Muôn
duyên đều bặt thì tự nhiên được giải thoát.
Ông phải xét kỹ đó, nếu khi
chưa được tỉnh sáng, thấu rõ thì phải hỏi sớm. Các ông nếu y theo lời dạy đây tu mà
chẳng được giải thoát, tôi xin trọn đời thay các ông chịu tội trong đại địa
ngục. Nếu tôi lừa dối các ông, sau này tôi sanh nơi nào sẽ bị sư tử, cọp, sói
ăn thịt. Các ông nếu chẳng y theo lời dạy đây siêng năng tu hành thì không bảo
đảm thoát khỏi luân hồi. Một phen mất thân người, muôn kiếp khó được lại, phải
cố gắng! cố gắng!
(QUYỂN ĐỐN NGỘ NHẬP ĐẠO YẾU MÔN
ĐẾN ĐÂY LÀ HẾT)