Bạn có thể kỳ vọng những ích lợi nào đó từ tu thiền. Những
thứ có được vào giai đoạn ban đầu có thể là rất buồn tẻ và thực dụng; những
giai đoạn kế tiếp thì thâm sâu và siêu việt hơn. Chúng nối tiếp nhau từ dạng
đơn giản nhất cho tới vĩ đại nhất. Chúng tôi sẽ trưng bài ra đây vài điều,
nhưng rốt ráo nhất vẫn là sự kinh nghiệm của chính bạn có được.
Những thứ này chúng ta thường hay gọi là chướng ngại hay
sự ô nhiễm, nó còn tệ hại hơn những trạng thái tâm khó chịu. Chúng thường hay
biểu lộ qua sự biểu hiện của tự ngã. Thực chất của bản ngã là cảm giác phân
cách rõ nét — sự nhận thức về khoảng cách giữa cái mà chúng ta gọi là “ta” và
“không phải ta.” Tri giác này bị chặn đứng chỉ khi nào bị kiểm tra liên tục và
vì có những chướng ngại này nên sự kiểm tra kia được lập nên.
Tham muốn và khát khao là sự mưu tính để chiếm hữu những
gì đó cho “tôi”; Ghét bỏ và sự ác cảm là mưu đồ “tôi” phải tránh xa những thứ
đó. Tất cả những ô nhiễm kia tùy thuộc vào sự nhận thức của cái hàng rào giữa
bản ngã với người khác, và toàn bộ những thứ đó nuôi dưỡng cho sự nhận biết mỗi
khi chúng bị rèn luyện. Chánh niệm nhận thức ra sự vật một cách sâu xa với nét
trong sáng rõ ràng. Nó mang sự chú tâm của chúng ta tới gốc rễ của ô nhiễm và
phơi bày ra những cấu trúc cơ bản nhất. Chánh niệm cũng nhìn thấy thành quả và
ảnh hưởng của hậu quả này xảy ra cho chúng ta. Nó không bao giờ bị lường gạt.
Một khi đã thấy một cách rõ ràng những gì là lòng ham muốn, và sự tổn hại nó
mang đến cho chúng ta ra sao, rồi bạn sẽ tự nhiên không còn muốn dính mắc vào
chúng nữa. Một em bé bị bỏng tay khi chạm cái lò nóng, bạn không phải kêu nó
rút tay về, nó tự nhiên làm thế mà không cần suy nghĩ hay quyết định gì cả.
Những hành động phản xạ vốn có trong hệ thần kinh dành cho mục đích như thế, và
nó hoạt động nhanh hơn tư tưởng. Vào lúc đứa bé cảm nhận hơi nóng thì đã khóc
lên, và cánh tay thì đã rục về rồi. Chánh niệm làm việc cũng tương tự như thế: không
ngôn từ, tức khắc và hiệu quả hoàn toàn. Chánh niệm rõ ràng sẽ kìm hãm không
cho những chướng ngại phát triển; liên tục chánh niệm có khả năng dập tắt
chúng. Vì vậy, chánh niệm chân chính được gầy dựng, những bức tường bản ngã rồi
sẽ bị sụp đổ, tham vọng bị tàn phá, thế phòng thủ và sự khắc khe giảm bớt, bạn
trở nên cởi mở hơn, dễ chấp nhận hơn, và dễ thích ứng hơn. Đây cũng là cách bạn
học chia xẻ lòng từ của mình.
Theo truyền thống, các bậc cổ đức miễn cưỡng nói về sự tồn
tại tối hậu của kiếp người. Nhưng những ai sẵn lòng thiết tha thì nói rằng sự
thực rốt ráo hay Phật tánh thì trong sáng, thánh thiện và vốn thanh tịnh. Chỉ
lý do duy nhất mà đời sống khác hẳn đi là kinh nghiệm được cái sự thật tối hậu
đang bị che giấu đó, nó bị ém chặt như nước bị nhốt phía sau cái đập. Chướng
ngại là những viên gạch dùng để xây nên cái đập. Khi nào chánh niệm làm hòa tan
những viên gạch, khoét lỗ xuyên qua cái đập, rồi thì niềm vui của lòng bi mẫn
và sự cảm thông lan tràn mênh mông. Bao giờ chánh niệm miên mật, thì đời sống
của bạn cũng đổi thay, dòng kinh nghiệm sống dậy mãnh liệt, cảm giác hòa cùng ý
thức, mọi thứ trở nên rõ ràng và tỉ mỉ, không còn mất chú tâm cho những nỗi ưu tự
Chánh niệm trở thành một chủ thể nhận biết liên tục không gián đoạn.
Mỗi phút giây đi qua biệt lập như một đơn vị; những khoảng
thời gian không còn trộn lẫn vào nhau trong một trạng thái lu mờ. Không có gì
bị che đậy hay bị ám thị, không kinh nghiệm nào được xem như là “thông thường”
nữa. Mỗi một sự thể đều tỏa sáng và đặc biệt như nhau. Bạn cố tránh để khỏi
phải phân loại kinh nghiệm của mình qua kẽ hở của tâm. Sự miêu tả và diễn dịch
bị dẹp bỏ qua một bên và mỗi phút giây thời gian thì được tự lên tiếng (nói
pháp.) Bạn lúc ấy mới thật sự nghe được những gì nó muốn nói, và nghe nó như là
lần đầu trong đời được nghe. Khi sự tu tập trở nên có ảnh hưởng mạnh thì nó
cũng trở thành cố định, bạn quan sát một cách liên tục với sự tỉnh giác đơn
thuần cả hai cùng một lúc, hơi thở và mỗi hiện tượng tâm. Bạn cảm thấy sự thăng
bằng tăng cao như có điểm tựa cố định vào kinh nghiệm đơn thuần, bình thường về
từng phút giây của đời sống.
Một khi tâm không còn bị điều khiển bởi tư tưởng, nó trở
nên trong sáng, tỉnh táo và bình an trong sự tỉnh giác đơn giản hoàn toàn. Sự
tỉnh giác này không thể diễn tả một cách thích đáng được vì ngôn từ vốn bị hạn
chế, mà chỉ có thể kinh nghiệm mà thôi. Hơi thở dừng lại mà chỉ còn là sự thở;
nó không còn bị giới hạn vào sự cố định và những khái niệm quen thuộc mà bạn đã
từng dựa vào. Bạn không còn thấy nó như là sự tiếp nối của hít vào và thở ra
nữa; nó không còn là một kinh nghiệm nhỏ bé và buồn tẻ, mà trở thành một tiến
trình sống động, luôn thay đổi, và quyến rũ. Nó không còn là những thứ chiếm
thời gian; nó chính là bản chất của phút giây hiện tại. Thời gian bấy giờ mới là
một khái niệm chứ không phải là kinh nghiệm thực tại nữa.
Sự tỉnh giác đơn giản, sơ đẳng này tước bỏ tất cả phần chi
tiết phụ trợ, trói buộc vào dòng sống của hiện tại và được đóng dấu bởi sự thật
đang phơi bày ra cho thấy. Bạn tuyệt đối biết rằng đây là sự thật, thật hơn bất
cứ gì mà bạn đã kinh nghiệm qua trước kia. Một khi có được sự nhận thức này với
sự tin chắc tuyệt đối, bạn có được một lợi điểm mới, một tiêu chuẩn mới để đo
lường tất cả kinh nghiệm của mình. Theo sau sự nhận biết này, hoặc là bạn thấy
rõ ràng những phút giây này khi thể nhập vào từng hiện tượng, hay là làm xáo
trộn nó bằng thái độ của tâm. Bạn nhận thấy mình đang vặn méo sự thật với sự
bình luận trong đầu, với những hình ảnh cũ rích, và quan điểm cá nhân. Bạn biết
mình đang làm gì, và làm nó lúc nào. Bạn trở nên nhạy bén hơn về phương cách mà
mình đã bỏ lỡ sự thật, và rồi chuyển sang những đối tượng nhận thức đơn giản mà
không bị thêm bớt gì cả. Bạn trở nên một người rất có hiểu biết. Từ lợi điểm,
tất cả trở nên tỏ tường. Bạn quan sát một cách chánh niệm hơi thở không ngừng
sinh khởi và hoại diệt; theo dõi dòng cảm giác vô cùng tận của thân và sự
chuyển động; đọc lướt qua sự tiếp nối nhanh nhẹn của tư tưởng và cảm giác, phát
hiện cái nhịp điệu vọng lại từ dòng thời gian đều đặn. Trong giữa cơn chuyển
động vô cùng này, không có người quan sát mà chỉ có sự quan sát mà thôi.
Trong trạng thái của sự hiểu biết này, không còn gì là
tương đồng giữa hai phút giây kế tiếp nhau. Mọi thứ rõ là đang trong sự biến
đổi liên tục. Tất cả được sinh ra, phát triển, và hoại diệt đi, không có gì là
ngoại lệ cả. Bạn bừng tỉnh trước sự thay đổi không ngừng của cuộc đời mình.
Nhìn chung quanh và thấy mọi thứ đều nằm trong dòng chảy, tất cả, tất cả. Tất
cả trổi lên rồi rụng xuống, mạnh lên rồi giảm bớt, xuất hiện để rồi phai tàn.
Tất cả mọi đời sống, từng chút một, từ cực tiểu cho đến những thứ lớn hơn, vĩ
đại hơn như là Ấn độ dương, đều đang ở trong sự biến chuyển vô tận. Bạn hiểu
biết ra cả vũ trụ này như là một dòng sông kinh nghiệm khổng lồ mà thôi. Niềm vui
sướng to lớn có được từ sự chiếm hữu đã lẫn tránh mất dạng và cả cái cuộc đời
của bạn mới đây cũng thế. Nhưng sự biến đổi vô thường này không phải là cái lý
do cho nỗi sầu khổ. Bạn đứng đó lấy làm sững sờ, liếc nhìn những hoạt động liên
tiếp diễn ra và đáp lại chúng bằng niềm hân hoan kỳ lạ. Tất cả đang di chuyển,
nhảy múa, và đầy sức sống.
Trong khi tiếp tục quan sát những biến đổi này và thấy ra tất cả liên hệ với
nhau ra sao, bạn trở nên thích thú về sự quan hệ thân thiết của tất cả trạng
thái tâm, cảm giác, và niềm xúc động. Bạn ngắm xem một tư tưởng dẫn đến tư
tưởng kế tiếp, thấy sự hoại diệt để đưa đến sự phát sinh những phản ứng tình
cảm, và cảm giác, dẫn đến nguyên nhân tạo ra sự nảy sinh cho nhiều tư tưởng kế
tiếp. Hành động, tư duy, cảm giác, ham muốn — bạn thấy hết cả, liên quan chằng
chịt lại với nhau trong một tấm vải tinh vi, mịn màng của Nhân và Quả. Bạn theo
dõi những kinh nghiệm dễ chịu nổi lên và rụng xuống để thấy rằng chúng không
bao giờ bền vững; quan sát cơn đau đến mà không có lời mời gọi và thấy mình lăn
lộn một cách lo âu để tìm cách quăng liệng nó đi, mà vẫn không thành công theo
ý muốn. Tất cả xảy ra hết lần này sang lần khác, khi bạn đứng bên kia lề đường
trong êm lặng để ngắm nhìn xem tất cả diễn biến ra sao.
Bên ngoài cái phòng thí nghiệm sống động này, là phần kết
luận nội tâm không thể bắt bẻ được. Bạn thấy cuộc đời mình đã bị đóng dấu bởi
sự thất vọng và chán nản, và cũng thấy rõ rồi nguồn gốc của nó. Những phản ứng
phát sinh vì sự thiếu khả năng (nếu không muốn nói là bất lực) của mình để hầu
mong có được những gì bạn muốn, sự lo sợ mất đi những gì bạn đang có và cái
thói quen không bao giờ thấy đủ của mình. Những thứ này không còn là lý thuyết
khái niệm nữa — bạn đã tự thấy và biết những điều đó là thật. Bạn cũng nhận
biết nỗi sợ hãi của mình, sự bất an ninh cơ bản nhất khi đối diện với vấn đề
sinh tử. Nó là sự căng thẳng hằn sâu đến tận gốc rễ của tư duy và tạo ra bao
khó khăn cho đời sống. Bạn theo dõi xem mình đang sờ soạng trong lo âu về mọi
thứ, nắm bắt nhiều thứ mà trong lòng đầy sợ hãi, giữ chặt vào tất cả trong khi
chúng đang tuông khỏi bàn tay giống như cát luồn qua kẽ các ngón tay. Bạn thấy
ra rằng không có một thứ gì có thể là điểm tựa bền vững, không có gì mà không
thay đổi.
Bạn thấy được nỗi đau gây ra do sự mất mát và buồn khổ,
quan sát mình bị đàn áp để điều chỉnh theo sự phát triển của cơn đau từng ngày
trong đời sống của mình. Bạn làm chứng nhân cho sự căng thẳng và xung đột vốn
có trong quá trình của đời sống và cái bộ mặt đạo đức giả thật sự của chính
mình khi tỏ ra ân cần trong ngày. Bạn theo dõi tiến trình của cơn đau, bệnh
tật, già yếu, và cái chết. Bạn lấy làm kinh ngạc rằng, tất cả những thứ kinh
tởm này thì không có gì là đáng sợ cả, chúng đơn giản chỉ một bộ phận của đời
sống mà thôi.
Trải qua sự nghiên cứu xuyên suốt này về những lãnh vực
tiêu cực của đời sống, bạn trở nên quen thuộc sâu xa với Khổ đau, một trạng
thái bất toại nguyện của muôn loài. Bạn bắt đầu hiểu biết Khổ đau ở mọi tầng
cấp của đời sống, từ vi mô cho tới vi tế nhất. Thấy tiến trình khổ đau không
thể tránh khỏi đi theo sự dính mắc. Ngay sau khi bạn nắm bắt một thứ gì thì đau
khổ theo lập tức không thể nào tránh. Một khi đã trở nên quen thuộc với toàn
thể động cơ của tham muốn, bạn sẽ trở nên nhạy bén với nó. Bạn thấy nơi nó khởi
sinh, thời khắc nó xuất hiện, và ảnh hưởng ra sao tới bạn. Hãy theo dõi nó hoạt
động hết lần này sang lần khác, biểu hiện qua những giác quan, điều khiển tâm
ta và biến ý thức thành nô lệ cho nó.
Giữa cơn kinh nghiệm dễ chịu, bạn theo dõi cơn khát vọng
của mình và sự luyến chấp xảy ra. Ngay khi kinh nghiệm khó chịu đang lên, hãy
quan sát sức mạnh của sự kháng cự hình thành. Đừng ngăn cản những hiện tượng
này, mà chỉ theo dõi chúng, thấy chúng như là rác rưỡi của tư tưởng loài người.
Bạn khám xét ra rằng thứ mà ta gọi là “tôi”, chỉ là một thân thể vật lý và bạn
đã lập ra một định danh cho mình, chỉ là một cái túi da bao bọc bộ xương mà
thôi. Khám xét xa hơn, bạn thấy ra cách cư xử của tất cả các hiện tượng như là
tình cảm, khuôn mẫu của tư tưởng và quan niệm, để rồi nhìn ra cái chiêu bài bản
ngã được dán dính vào từng cái một. Bạn quan sát thấy mình thật đã điên cuồng
vì luôn luôn muốn chiếm hữu, bảo vệ, và đề phòng bị mất đi những thứ rỗng tuếch
này. Bạn đã không ngừng lục lạo một cách điên cuồng những thứ này — vật chất,
cảm giác sinh lý, đam mê và tình cảm — một cách không mệt mõi. Tất cả những thứ
đó cuốn xoáy lấy bạn, khiến cho bạn chui vào những xó xỉnh, lùng kiếm không
ngừng để phụng sự cho cái “tôi.”
Bạn không thấy gì cả. Trong tất cả những khối sưu tầm có
được trong suốt khoảng đời vật lộn không ngừng nghĩ kia, bạn có thể thấy ra
chúng được đánh đổi bằng vô số mánh khóe, mưu đồ vô nhân tính. Nhưng lại không
thấy một cái ngã cố định; tất cả chỉ là tiến trình. Bạn có thể thấy tư tưởng
nhưng không có người suy nghĩ, có thể thấy cảm xúc, ham muốn nhưng không có
người muốn. Bản chất của cái nhà thì trống rỗng, và không có ai ở trong đó cả.
Toàn thể nhân sinh quan về tự ngã của bạn bị thay đổi hoàn
toàn ở phút giây này. Bạn bắt đầu nhìn mình như là một nhiếp ảnh gia. Khi nhìn
một tấm ảnh bằng đôi mắt trần thì bạn thấy một hình ảnh rõ ràng, nhưng khi nhìn
qua kính phóng đại thì tấm ảnh kia chỉ là một cấu hình phức tạp bởi nhiều dấu
chấm. Tương tự như thế, dưới cái nhìn xuyên thấu của chánh niệm, cái cảm giác
tự ngã, cái “Ta” hay “là” bất kỳ gì, đều bị mất cơ sở và bị phân hóa. Để rồi đi
đến một điểm là trong trí tuệ thực chứng, nơi mà ba sự thật rốt ráo — Vô
thường, Bất toại nguyện, và Vô ngã — có tác động mãnh liệt nhất để tiêu diệt
khái niệm tương đối. Bạn kinh nghiệm được rõ ràng tính vô thường của đời sống,
nỗi khổ đau của kiếp sống, và sự thật của vô ngã. Những đặt tính này trở nên
quá sinh động làm cho bạn chợt thức tỉnh đối với sự vô nghĩa của khát vọng,
luyến chấp, và phản kháng. Trong phút giây giác ngộ này, ý thức của bạn bị biến
đổi. Cái ngã bị tan rã, chỉ còn lại một hiện tượng vô ngã vĩnh hằng mà khái
niệm tương đối không thể nào xâm phạm được. Khát vọng bị dập tắt và bạn không
còn trĩu nặng nữa. Còn lại đây là một dòng sống tùy thuận, không có căng thẳng
hay phản kháng. Bình an, hạnh phúc của Niết bàn vốn không sinh không diệt là
đây.
Hết
Phân phối
Tựa đề: Chánh niệm cơ bản
Tác giả: Thiền sư H. Gunaratana
Mahathera
Nhà Xuất bản: H. Gunaratana
Mahathera Bhavana Society
Rt. 1 Box 218-3
High View, WV 26808. USA
Xuất bản ngày: December 7, 1990
Phát hành ngày: April 1994
Bản quyền: Tiger Team Buddhist
Information Network
(510) 268-0102 * BodhiNet
(72:1000/658)
Nhà xuất bản vẫn giữ mọi thẩm quyền
của tác phẩm này và nay cho phép bản điện tử và quyền phân phối cho BodhiNet
Democratic Buddhist Network. Quyển sách này có thể được phép tự do chép lại hay
phân phối tiếp với điều kiện đính kèm sự thỏa thuận này mà không được bán dưới
mọi hình thức. Nếu tác phẩm này được dùng để làm tài liệu mô phạm hay duyệt
xét, người dùng cần phải báo cho nhà xuất bản biết trước.
Nếu bạn thấy tác phẩm này có giá
trị, mọi sự biếu tặng tới tác giả hay nhà xuất bản xin chuyển tới địa chỉ sau
để công việc này được tiếp tục và hữu hiệu.
BodhiNet
1920
Francisco St., Suite 112
Berkeley, CA 94709. USA
Tel. 510-540-6565
510-268-0102 Modem (via Tiger Team)