Trước nhứt, xin biết cho rằng có
rất nhiều hệ thống và phương pháp về Vipassanà, Minh sát (sự quán tưởng để nhận
thức được vô thường, khổ sở và vô ngã) dưới các danh xưng khác nhau. Tuy nhiên,
trong tất cả loại đó, chúng tôi chuộng nhứt một hệ thống gọi là Giác Niệm về
Hơi thở (Ànàpànasati). Đây là một hệ thống đào luyện tinh thần (quán tưởng)
được chính Đức Phật khuyến khích thực tập. Ngày nay, có nhiều đạo sư nầy, thiền
sư nọ, về Minh sát, ở khắp mọi nơi; nào là hệ thống Miến điện, hệ thống Tích
lan, hệ thống Thái lan, đủ cả. Chúng tôi chẳng được hiểu rõ hết tất cả các hệ
thống đó, mà chỉ lưu tâm đến Giác Niệm về Hơi thở thôi. Ta có thể nói Giác Niệm
về Hơi thở là một hệ thống của Phật. Nó chẳng phải là một hệ thống riêng biệt
gì của Suan Mokkh; đúng ra, Suan Mokkh đã đem hệ thống đó ra thực tập rồi giảng
dạy và truyền lại cho các người khác.
Vậy xin ân cần giới thiệu với các
bạn hệ thống Giác Niệm về Hơi thở, đang được xử dụng tại (thiền viện) Suan
Mokkh.
Ngay cả trong phương pháp thực tập
được gọi là Giác Niệm về Hơi thở (Ànàpànasati) cũng có nhiều hình thức giản
lược khác nhau, ngắn gọn, dễ dàng và chẳng đầy đủ. Có nhiều thứ khác nhau,
nhưng chúng tôi đã chọn một hình thức đầy đủ. Vì thế, nó có thể xem như dài và
lắm chi tiết, nhưng lại thích hợp với những gì đầy đủ, như trường hợp hình thức
Mười sáu bước thực tập của Giác Niệm về Hơi thở (Ànàpànasati). Vài người lắc
đầu cho đó là quá dài, quá nhiều, hoặc quá rườm rà chi tiết, quá mức cần dùng
của họ. Điều đó cũng đúng, nó có thể có phần dư thừa đối với vài người. Nhưng
với những ai muốn nghiên cứu và tập luyện cho hoàn toàn, thì nó cũng vừa vặn đủ
thích hợp với họ. Nếu muốn có được một kỹ thuật thật trọn vẹn, ta phải học cả
mười sáu bước. Đây là một đòi hỏi của Thiên nhiên. Nếu lưu tâm đến sự toàn vẹn,
thì ta cần phải bền chí để tập luyện và thực hành Giác Niệm về Hơi thở trong
hình thức đầy đủ của nó. Và hình thức đầy đủ thì cần phải theo đủ mười sáu
bước.
Niệm xứ chính là Giác Niệm về Hơi
thở.
(Satipatthanà là Anàpànasati).
Một vấn đề thông thường khác nữa
là, có vài người cứ bám níu và bị kẹt cứng một cách quá đáng vào danh từ
Satipatthàna (Niệm xứ, bốn cơ sở (= xứ) của giác niệm, hay là bốn lãnh vực của
sự tỉnh thức). Vài kẻ lại còn đi xa hơn và cho rằng Giác Niệm về Hơi thở chẳng
dính dáng gì với bốn niệm xứ (= bốn lãnh vực của giác niêm, hay của sự tỉnh
thức). Vài người lại bác bỏ thẳng thừng Giác Niệm về Hơi thở. Tại một vài nơi,
người ta đeo dính chặt vào danh từ Satipatthàna, Niệm xứ, thật ra đó chỉ là một
bản liệt kê dài thậm thượt về các danh xưng, các pháp môn. Mặc dầu nơi đó có
rất nhiều pháp môn, nhưng chẳng hề có nổi một đường hướng nào để thực tập, đã
được giải nghĩa rõ ra cả. Chữ Satipatthàna, Niệm xứ, thường được hiểu theo ý
nghĩa như vậy đó. Thế rồi người ta tu chỉnh lại, sắp xếp lại vào các cách thực
tập như vầy, như kia, để gọi các "hệ thống mới" đó là quán tưởng về
Niệm xứ, là Satipatthàna. Những kẻ tu tập theo các kỹ thuật đó lại phủ nhận và
khinh bỉ ngay cả đường lối của Giác Niệm về Hơi thở, bảo rằng đó chẳng phải là
Niệm xứ, Satipatthàna. Thật ra, Giác Niệm về Hơi thở (Ànàpànasati) chính là
tinh túy của Niệm xứ, là trái tim của Satipatthàna, là cốt lõi của cả bốn lãnh
vực của Giác Niệm, của sự tỉnh thức. Mười sáu bước của Pháp Giác Niệm về Hơi
thở là sự thực tập rõ ràng và trực diện, chớ chẳng phải là một bản liệt kê các
danh xưng hay các pháp môn như trong bản Kinh Đại Niệm Xứ (Trường Bộ Kinh, Kinh
số 22) (Mahàsatipatthanà Sutta, Digha Nikaya, 22). Vì thế, chúng ta đừng để
mình rơi vào sự hiểu lầm rằng Giác Niệm về Hơi thở (Ánàpànasati) chẳng phải là
Niệm Xứ (Satipatthàna); bằng không chúng ta sẽ mất hết cả hứng thú khi nghĩ
rằng pháp đó sai lầm. Bất hạnh thay sự hiểu lầm vẫn còn phổ biến. Xin được phép
nhấn mạnh lần nữa, Giác Niệm về Hơi thở chính là tinh hoa của bốn lãnh vực của
giác niệm, tức là trái tim của Tứ Niệm xứ, dưới một thể dạng có thể đem ra thực
hành ngay được.
Chúng tôi đã dành khá nhiều thời giờ để cứu xét các danh từ Satipatthàna, Niệm
xứ và Ànàpànasati, Giác Niệm về Hơi thở, cũng chỉ vì muốn phá bỏ các sự hiểu
lầm có thể đưa đến các thái độ quá hẹp hòi đối với lối thực tập của người khác.
Vậy xin cứ hiểu cho rằng, dầu nói đến Niệm xứ (Satipatthàna) hay là Giác Niệm
về Hơi thở (Ànàpànasati) thì cũng chỉ có bốn lãnh vực quan trọng là: thân (kàya),
cảm thọ (vedanà), tâm (citta) và Pháp (Dhamma) mà thôi. Tuy nhiên trong Kinh
Đại Niệm Xứ (Mahàsatipatthàna Sutta) chẳng thấy có lời giải thích về cách thực
tập như thế nào bốn lãnh vực đó. Kinh nầy chỉ đưa ra các danh xưng về pháp môn
và khai triển chúng ra thôi. Thí dụ như, vấn đề thân (kàya) chỉ nói rộng đến sự
quán tưởng về niệm (sati sampajannà) về các hoạt động thường ngày, về các tư
thế (oai nghi) và các điều khác, nhiều đến mức khó nhớ cho hết được. Kinh chỉ
liệt kê các nhóm sự vật (dhamma) có liên quan đến bốn lãnh vực đang được cứu
xét.
Mặt khác, Giác Niệm về Hơi thở
(Ànàpànasati) đã chỉ thật rõ ràng làm thế nào để thực tập bốn lãnh vực đó theo
một tiến trình tiệm tiến để rồi chấm dứt vào sự giải thoát ra khỏi mọi Khổ sở
(dukkha). Mười sáu bước thực tập tác động lên bốn lãnh vực, mỗi lãnh vực làm
phát triển lãnh vực trước và yểm trợ cho lãnh vực sau. Khi thực tập đầy đủ mười
sáu bước, thì tinh hoa của Niệm Xứ (Satipatthàna) sẽ khởi lên một cách hoàn
mãn. Tóm lại, Kinh Tứ Niệm Xứ (Satipatthàna Sutta) chỉ là một bản liệt kê các
danh xưng; còn Kinh Giác Niệm về Hơi thở (Ànàpànasati Sutta) có chỉ dạy cách
thức thực tập bốn lãnh vực của Niệm xứ, chẳng có chi là dư thừa, hay thêm thắt
nào cả. Kinh nầy chẳng hề nêu lên một vấn đề mà chẳng có liên hệ đến.
Thể dạng cô đọng.
Nếu vài người cảm thấy mười sáu
bước thực tập quá nhiều, thì cũng được đi. Có thể cô đọng mười sáu bước đó lại
thành hai bước thôi:
1- Bước thứ nhứt -- huấn luyện tâm
(citta) cho đến mức thuần thục tập trung được vào định lực một cách thích
nghi.
2- Bước thứ hai -- với định lực
(samàdhi) đó, liền nhẹ nhàng bước nhảy qua sự quán tưởng về vô thường
(aniccam), khổ sở (dukkham) và vô ngã (anattà) ngay.
Chỉ có hai bước đó, được thực tập
với mọi hơi thở vào và mọi hơi thở ra, nên cũng gọi là Giác Niệm về Hơi thở
nữa. Nếu bạn chẳng thích mười sáu bước thực tập hoặc nghĩ rằng chúng quá lý
thuyết, hoặc quá nhiều để học tập, hoặc có lắm chi tiết, thì bạn cứ tập thử hai
bước vừa nói đó. Hãy giữ tâm (citta) tập trung vào định lực bằng cách quán sát hơi
thở. Khi bạn cảm thấy định lực đã khá đầy đủ rồi, thì hãy quan sát đến các sự
vật mà bạn đã có kinh nghiệm và đã biết rõ, để bạn có thể nhận thức ra rằng
chúng đều là vô thường đến mức nào, bất toại nguyện đến độ nào, và vô ngã đến
cấp nào, chẳng có linh hồn như thế nào. Cũng chỉ có bấy nhiêu đó cũng là đã đủ
để đạt đến kết quả -- tức là, từ bỏ hết, buông bỏ hết, chẳng còn bám níu chút
nào nữa hết! Và sau cùng, ghi nhận sự chấm dứt của lậu hoặc (kilesa, phiền não)
và sự tận diệt của chấp thủ (= bám níu), khi vô thường, khổ sở và vô ngã
(aniccam dukkham anattà) đã được trông thấy ra thật là rõ ràng rồi. Vậy, bạn cứ
dùng đến thể dạng cô đọng trong hai bước nầy, nếu bạn có ý muốn làm như vậy.
Tuy nhiên, chúng tôi muốn bạn hiểu
rõ về hệ thống thực tập đầy đủ. Vì lẽ đó chúng tôi nói đến mười sáu bước thực
tập. Một khi bạn đã hiểu rõ tất cả mười sáu bước đó thật đầy đủ, thì các bạn có
thể tự mình rút gọn chúng lại. Cứ việc giảm bớt đi, cho đến khi nào bạn được
thoả mãn đầy đủ để thực tập Pháp đó một cách thật là tự tín. Bạn có thể thực
tập tóm lược thành hai, hay năm bước, hoặc cách nào mà bạn thấy thích hợp với
bạn. Đấy là đường lối mà chúng tôi giải thích Pháp Giác Niệm về Hơi thở
(Ànàpànasati) tại đây. Chúng tôi sẽ giải thích nó một cách trọn vẹn; rồi tùy ý
bạn muốn rút ngắn lại như thế nào mà bạn thích.
Do đó, chúng ta sẽ nghiên cứu và
giải thích trọn vẹn Mười sáu bướcthực tập thật đầy đủ, vì đường lối nầy sẽ phát
hiện được các bí ẩn của Thiên nhiên qua một phương pháp có đủ các đặc tánh khoa
học. Đây là một khoa học mà đối tượng là sự hiểu biết một cách tự nhiên về các
sự vật được gọi là thân (kàya), cảm thọ (vedanà), tâm (citta) và Pháp (Dhamma),
theo một đường lối tốt nhứt và đầy đủ nhứt, xuyên qua viễn tượng và phương cách
khảo sát của một khoa học thiên nhiên. Đây là một phương pháp khoa học có thể
điều chỉnh được bốn việc. Trước nhứt hễ nghiên cứu tất cả mười sáu bước rồi,
bạn có thể lược bỏ bớt lại theo ý bạn muốn. Hãy chọn bước nào mà bạn thấy cần.
Chỉ thực tập hai, hoặc ba bước, nếu bạn muốn. Và chỉ giữ kỹ lại hai, hoặc năm
bước tùy theo ý thích. Nhưng giờ dây, xin bạn cho phép tôi được giải thích đầy
đủ trọn vẹn mười sáu bước thực tập.
Quán tưỏng về Thân (Kàya
nupassanà).
Mười sáu bước thực tập được chia ra
làm bốn bộ bốn (four tetrads), tương ứng với bốn niệm xứ, tức là bốn đối tượng
căn bản của việc nghiên cứu. Giờ đây, chúng ta sẽ bàn luận đến bộ bốn về thân,
tức là sự quán tưởng về thân (kàya nupssanà). Trong bộ bốn nầy, việc đầu tiên
bạn phải nghiên cứu và hiểu rõ, là hơi thở. Hiểu biết tất cả các loại hơi thở,
các tánh chất, đặc điểm và ảnh hưởng của chúng. Hãy tìm biết mọi khía cạnh, mọi
phương diện của một hơi thở đứng đắn. Nói cho gọn lại là bạn phải có được một
pràna đứng đắn. Pràna là một iếng Phạn; tương đương với chữ Pàna trong tiếng
Pali. Thông thường, chữ ấy có nghĩa là "sự sống", hoặc là "sanh
lực", hoặc là "cái điều gì đang bảo tồn và dưỡng dục sự sống".
Chúng ta cần phải có điều đó thật đứng đắn. Chúng ta cần phải có pràna lành
mạnh và đứng đắn. Rồi thì đời ta mới được an hoà. Vì lẽ đó, cho nên ta phải
nghiên cứu kỹ lưỡng về đề mục hơi thở nầy.
Ở Ấn độ, mỗi trường phái du già
(yoga) -- và có đến cả chục trường phái du già như thế -- đều có riêng một lối
huấn luyện liên quan đến pràna, chẳng kể bất cứ trường phái nào. Các lối huấn
luyện đó được gọi là prànayàma, có nghĩa là "sự kiểm soát về pràna",
hoặc là "sự kiểm soát về hơi thở". Có khả năng kiểm soát được hơi thở
có nghĩa là có khả năng kiểm soát được đời sống. Khi pràna đi vào, nó được gọi
là àna; khi nó trở ra, thì được gọi là apàna. Hiệp hai chữ lại, ta có ànàpàna,
tức là, pràna vào (nhập tức= hơi thở vào) và pràna ra (xuất tức= hơi thở ra).
Có khả năng để kiểm soát pràna là có khả năng kiểm soát được sự vật đi vào để
bảo tồn sự sống. Rồi thì ta mới có được đời sống tươi mát và hân hoan, sẵn sàng
và thích ứng cho việc huấn luyện và thực tập. Sự huấn luyện pràna như thế cũng
được tìm thấy trong nền Phật học. Bạn sẽ thấy rằng sự huấn luyện pràna
(Prànayàma) đã được lấy ra làm đề mục thứ nhứt của Pháp Giác Niệm về Hơi thở
(Ànàpànasati). Điều đó chẳng có gì là chống đối chút nào với các nguyên tắc của
chúng ta. Thật ra, Pháp Giác Niệm về Hơi thở vẫn đứng vững trước bất cứ hệ
thống trường phái du già nào. Hơn thế nữa, Pháp Giác Niệm về Hơi thở còn cải
tiến cả các hệ thống trường phái đó. Với kỹ thuật quán tưởng về thân (kàya
nupassanà), chúng ta xử dụng đến sự huấn luyện pràna (Prànayàma) của tất cả các
trường phái du già của Ấn độ, cải tiến chúng, phát triển thêm cho hoàn hảo, để
trở thành một hình thức huấn luyện về pràna (Prànayàma) thích ứng nhứt, và thực
tiễn nhứt. Đó chính là sự quán tưởng về thân (Kàyanupassanà), đề mục thứ nhứt
của việc chúng ta đang nghiên cứu.
Nếu chúng ta chỉnh đốn cái thân
pràna (thân hơi, tức là hơi thở vào và ra) cho được hoàn mỹ, khiến nó trở nên
tốt đẹp, lành mạnh và yên tĩnh, thì nó sẽ làm cho tấm thân thể chất nầy cũng
trở nên tốt đẹp, lành mạnh và yên tĩnh. Cái thân hơi đó có đủ khả năng tạo nên
mối an hoà to lớn và yên tĩnh cho cuộc đời nầy. Đó là lý do tại sao ta cần phải
nên hiểu rõ cả hai thân (kàya): tấm thân bằng xương thịt và tấm thân hơi (hơi
thở). Thế rồi chúng ta sẽ khiến chúng trở nên tốt đẹp cho đến khi nào thấy có
được sự hoàn mỹ, sự an hoà và sự an tĩnh. Chữ "tốt đẹp" ở đây có
nghĩa là "thích nghi và phù hợp để được xử dụng trong việc hoàn tất các
công tác và nhiệm vụ."
Đề mục cuối cùng của bộ bốn thứ
nhứt là sự an định thân hành, tức là làm cho vật bảo mạng của thân (tức là
pràna, thân hơi) được trở nên an hoà và yên tĩnh. Làm được như thế, thì sự an
tĩnh sẽ khởi lên nơi tấm thân thể chất. Tâm (citta) cũng cảm được sự an tĩnh đó
và nó cũng trở nên an tĩnh theo. Nhờ đó mà tâm mới sẵn sàng hoàn tất được các
nhiệm vụ của nó sau nầy. Đề mục về thân, giản dị cũng chỉ có thế. Nếu bạn chẳng
muốn biết đến chừng ấy, thì cũng tùy ý bạn, nhưng sự kiện thực tế đều đúng là
như vậy; bạn đâu mất đồng xu nhỏ nào để hiểu đến chúng. Bạn càng hiểu rõ chúng
chừng nào thì sự thực tập càng mang lợi lạc nhiều đến cho bạn chừng ấy. Rồi có
thể là bạn sẽ được hưởng thọ về cuộc đời nầy đến mức tối đa. Vì lẽ đó mà ta
phải bắt đầu học tập về thân (kàya) như là bộ bốn thứ nhứt của mười sáu bước
thực tập.
Xin bạn hãy nghiên cứu kỹ lưỡng sự
thật thiên nhiên sâu xa nầy: thân hơi (pràna) là tác viên gây điều kiện ảnh
hưởng (conditioner) đến tấm thân thể chất. Bạn phải biết rõ có hai thân (kàya),
hoặc là hai giai tầng của thân (Kàya). Mọi người đều biết rõ giai tầng thứ nhứt
tức là tấm thân thể chất, và chẳng hiểu chi nhiều về giai tầng thứ hai, tức là
thân hơi (pràna). Vì thế, việc tìm hiểu rõ về thân hơi là việc rất quan trọng,
bởi vì nó đưa tới việc có được một tác viên gây ảnh hưởng tốt cho tấm thân vật
chất. Ở Ấn độ, việc huấn luyện pràna (prànayàma, sự huấn luyện hơi thở) được
xem như là một đề mục cao nhứt và cần thiết nhứt để nghiên cứu. Mặc dầu các lời
giải thích của các trường phái có khác nhau, và mỗi trường phái có lối cắt
nghĩa riêng, nhưng sau cùng, tất cả đều cô đọng lại ở điểm nầy: điều chỉnh hơi
thở (pràna) như thế nào để cho nó gây ảnh hưởng tốt đến tấm thân vật chất theo
ý ta mong muốn. Bạn nên học tập và huấn luyện hơi thở cho khéo để có thể dùng
được nó mà điều kiện hoá tấm thân thể chất. Chúng ta đâu thể nào trực tiếp điều
chỉnh tấm thân thể chất được, nhưng chúng ta vẫn có thể điều chỉnh nó một cách
gián tiếp. Ta học hỏi về thân hơi (pràna) và thực tập cách điều chỉnh nó. Có đủ
khả năng để điều chỉnh thân hơi cũng tương đồng với việc điều chỉnh tấm thân
thể chất, như ý ta cần đến, tức là, làm cho tấm thân xương thịt trở nên an hoà
và yên tịnh.
Chúng ta gắng phát triển sự hiểu
biết cho đến khi nào chúng ta có đủ khả năng để điều chỉnh được thân hơi
(pràna). Rồi chúng ta dàn xếp thế nào để có được một tấm thân thể chất tốt đẹp,
lành mạnh, sẵn sàng hỗ trợ cho tâm (citta) đi vào định lực. Như thế, cả hai
thân và tâm đều được chuẩn bị để thực hiện các nhiệm vụ riêng của chúng. Đấy là
tất cả những gì bộ bốn thứ nhứt đang bàn đến. Nó có đủ các đặc điểm, mục tiêu
và đường lối thực tập như thế đó. Xin bạn hãy cứu xét đến nó cho cẩn thận. Có
cần thiết làm như vậy không? Có đáng công sức hay thời giờ để nghiên cứu và
thực tập như thế không? Nếu bạn thấy rõ đó là điều tốt nhứt mà ta có thể làm,
rằng đó đáng cho ta bỏ công ra để cố gắng, thì bạn nên dấn thân trọn vẹn vào
việc nghiên cứu và thực tập nầy cho đến ngày thành công viên mãn. Đó là cách
làm cho có được điều tốt đẹp nhứt về sự huấn luyện hơi thở -- prànayàma của
Phật học -- xuyên qua sự thực tập về quán tưởng minh sát (Vipassanà
bhàvanà)(=sự đào luyện về tỉnh thức, hay là sự trực nhận).
Quán tưởng về các Cảm thọ (Vedanà
nupassanà)
Giờ đây, chúng ta đến với sự quán
tưởng các cảm thọ (Vedanà nupassanà). Chúng ta cần phải nên biết về qui chế các
cảm thọ là có ma lực, xấu ác. Thật khó kiếm được chữ để mô tả chúng cho đầy đủ.
Cảm thọ thì xấu ác, là bọn ma quái gây nên sự tổn hại, hết sức thấp hèn, những
tên đểu cáng đã gây ra các khủng hoảng trong đời ta. Chúng ta làm nô lệ cho các
cảm thọ. Mọi người đều làm việc cực nhọc chỉ vì để có được đồng tiền cung phụng
cho các lạc thọ (sukha vedanà, các cảm giác thích thú) Các cảm thọ đó là chủ
nhân ông của chúng ta. Chúng là bọn ma quái xấu ác luôn luôn làm cho ta lầm
lộn, tạo những khó khăn cho ta, và làm cho đời ta thêm rắc rối, vất vả. Ta cần
phải biết rõ các cảm tho (vedanà); vì thế, ta chọn các cảm thọ làm đề tài học
tập thứ hai của Giác Niệm về Hơi thở (Ànàpànasati).
Phải chăng các bạn đã rời Âu châu,
Mỹ châu, hay bất cứ nơi nào mà bạn cư trú, để đến đây, ở Suan Mokkh nầy, hầu
tìm ra một thứ lạc thọ (sukha vedanà)? Có đúng vậy không? Ngay cả khi còn ở Âu
Mỹ, các bạn đã làm việc cũng chỉ là để trưởng dưỡng các lạc thọ (sukha vedanà).
Nay, các bạn đến Suan Mokkh nầy là để tìm những điều kiện thuận tiện, hay những
phương tiện nào để có cho được lạc thọ. Chúng ta là nô lệ cho các cảm thọ, nhứt
là các lạc thọ, vào tất cả mọi thời. Giờ đây là lúc nên tìm cách hiểu biết cho
thật rõ ràng về các cảm thọ để có thể kiểm soát được chúng.
Trong một vài văn kinh của hệ Pali,
chữ vedanà, cảm thọ, được mô tả như là những tâm hành (citta sanhkhàra), (the
conditioners of the mind, tức là, những yếu tố tạo nên điều kiện gây ra ảnh
hưởng đến Tâm). Tâm, ở đây, là những gì khởi lên từ các tư tưởng, ham muốn và
nhu yếu. Ta đâu có thể nào chịu đựng mãi ảnh hưởng của các cảm thọ, chúng ta
cần phải suy nghĩ lại, tại sao phải hành động dưới quyền lực của cảm thọ, hay
theo ý nghĩa của các cảm thọ. Chúng ta còn chưa có được tự do bên trong chúng
ta, chúng ta còn bị rơi vào quyền lực của các cảm thọ. Cảm thọ thúc đẩy chúng
ta phải hành động. Chúng ép buộc tâm, điều kiện hoá tâm (= gây ảnh hưởng đến
tâm) phải suy nghĩ và hành động theo đúng quyền lực của chúng.
Nếu chúng ta làm chủ được cái cảm
thọ cao cả nhứt, tuyệt đỉnh nhứt, thì rồi chúng ta cũng có thể làm chủ các cảm
thọ thấp hơn, thô thiển hơn, nhỏ bé hơn. Khi đã kiểm soát được việc khó khăn
nhứt rồi, thì việc kiểm soát các cảm thọ nhỏ, giản dị, ấu trĩ, cũng dễ dàng
thôi. Vì lẽ đó, ta nên cố gắng đạt đến một giai tầng cao cấp nhứt trong các cảm
thọ, tức là, các cảm thọ khởi phát từ định lực (samadhi). Rồi các bạn hãy lấy
các cảm thọ cao đó làm thành một bài học, để có thể chinh phục được chúng. Một
khi ta đã chinh phục được các cảm thọ cao đó rồi thì chúng ta cũng chiến thắng
được luôn tất cả các cảm thọ khác. Bạn có muốn thấy cần tập thử một lần xem ra
sao chăng? Bạn sẽ phải chịu đựng những khó khăn nào sắp khởi lên? Bạn có nên
đầu tư thời giờ quí báu của bạn vào việc thực tập nầy chăng? Xin bạn hãy bình
tâm nghĩ lại cho chín chắn.
Có thể bạn thấy thật là "ngộ
nghĩnh" khi bạn phải cố gắng chinh phục cho được các cảm thọ cao quí đó,
rồi thay vì hưởng thọ, thưởng thức, thích thú nếm lấy hương vị của chúng, thì
bạn lại phải kiểm soát chúng, giết chúng, và tận diệt chúng đi. Có lẽ vài bạn
thấy như thế là buồn cười! Có người lại tưởng đó chỉ một câu chuyện khôi hài,
cố tìm cho được một cảm thọ thật cao quí rồi chỉ để kiểm soát được nó và để
giết tiêu nó luôn đi! Xin các bạn hãy thận trọng suy nghĩ lại cho kỹ và cho
chín chắn về điểm nầy. Bù lại việc giết chết một cảm thọ thật cao quí đó, chúng
ta sẽ thủ đắc được một cái gì còn cao cả hơn, hoàn mỹ hơn, hơn cả cái cảm thọ
cao quí trước đó. Chúng ta sẽ được một thứ cảm thọ đặc biệt, ở một giai tầng
cao xa hơn, cho đến nổi ta chẳng thể gọi đó là một cảm thọ nữa, mà là một chút
gì tựa như Niết-bàn (Nibbàna), hay là sự giải thoát. Vậy bạn chớ nên xem đó là
một trò đùa, hay một câu chuyện khôi hài, cái công tác mà ta đã bỏ công ra đi
tìm kiếm và để rồi lại giết chết hết đi các cảm thọ cao quí đó.
Quán tưởng về Tâm (Citta nupassanà)
Bộ bốn thứ ba là sự quán tưởng về
tâm (citta nupassanà). Mục tiêu của bộ bốn nầy là tìm hiểu thật rõ các loại tâm
và biết được chúng ra như thế nào. Rồi chúng ta sẽ huấn luyện tâm sao cho nó
biết đi theo con đường đứng đắn mà đáng lẽ lúc nào nó cũng phải theo như thế.
Ta thanh lọc tâm, gom tâm ý tập trung lại và thúc đẩy tâm hoạt động. Ta khiến
tâm trở nên một loại tâm thích ứng và sẵn sàng để hoàn tất các nhiệm vụ cao cả
của nó. Tâm phải được đặt trong tình trạng luôn luôn sẵn sàng để thi hành các
bổn phận còn lại của nó, nhứt là việc tiêu trừ sự khổ sở (dukkha). Trong bộ bốn
nầy, chúng ta nghiên cứu về tâm cho đến lúc nào ta có thể đặt nó dưới quyền kiểm
soát của ta. Rồi chúng ta sẽ xử dụng tâm ấy để thi hành nhiệm vụ kế tiếp còn
cần phải hoàn tất, cho đến khi chúng ta đạt tới được một mức cao nhứt về bổn
phận.
Quán tưởng về Pháp (Dhamma nupassanà)
Bộ bốn thứ tư là sự quán tưởng về
Pháp (Dhamma nupassanà), liên quan đến sự thông hiểu thấu suốt về tất mọi sư
vật mà chúng còn đang bị lệ thuộc vào. Ý nghĩa của việc nầy rất quan trọng.
Hiện giờ, chúng ta cứ bám níu vào sự nầy, vật nọ, khiến chúng ta trở nên nô lệ
của các sự vật đó. Do đó, chúng ta cần phải tìm biết sự thật về các sự vật để
có thể chấm dứt tình trạng lệ thuộc của chúng ta vào chúng. Đó là ý nghĩa của
việc quán tưởng các Pháp (Dhamma nupassanà). Hãy tìm biết cho rõ ràng Sự thật
về các sự vật mà chúng ta còn đang bám níu vào. Phải biết rõ Sự thật đó cho đến
khi nào tâm biết buông bỏ mọi bám níu (= cố chấp, chấp thủ), cho đến khi mọi sự
bám níu còn vướng lại đều tan rả hết.
Trên đây là những điều mà ta cần
thông hiểu về sự quán tưởng về Pháp Giác Niệm về Hơi thở (Ànàpànasati
vipassanà), với mục tiêu là loại bỏ tất cả mọi vấn đề khó khăn, chỉ để cho mình
khỏi bị thành một tên nô lệ cho bất cứ sự vật gì trên cõi thế gian nầy nữa, và
để cho mình có thể sống một cuộc đời thanh lương và an hoà đến mức tuyệt đỉnh.
Ngay trong cõi đời nầy, đã có sự thanh lương, và đó là hoa quả của việc thực
tập. Pháp nầy chính là chiếc xe đưa ta đến sự thanh lương của cuộc đời, một đời
sống tươi mát; đấy chính là sự minh sát (Vipassanà) được thực tập theo đúng với
các nguyên tắc của Pháp Giác Niệm về Hơi thở (Ànàpànasati).