Hai đứa bé sinh đôi
Ngoài thành Xá-vệ có một ngôi làng với khoảng chừng sáu,
bảy mươi gia đình cùng chung sống. Trong số đó có một cặp vợ chồng rất
nghèo khổ, quanh năm chỉ biết làm thuê kiếm sống.
Ngày kia, người vợ có thai và sinh ra cùng lúc hai bé trai, tướng mạo
rất đoan chính xinh đẹp. Hai vợ chồng thương yêu vô cùng, đặt tên cho
một bé là Song Đức và bé kia là Song Phước.
Một hôm, người chồng đi làm chưa về, còn người vợ thì lên núi nhặt củi
khô, để hai đứa bé nằm trên giường. Khi ấy, hai đứa bé mới cùng nhau
than vắn thở dài. Một đứa nói:
– Phải chi lúc còn tu hành chúng ta đừng phát khởi những ý tưởng ngu si
cho rằng đời sống có thể kéo dài, thì giờ đây đâu phải rơi vào con đường
sinh tử luân hồi! Này anh xem, sinh vào một gia đình nghèo khó như thế
này, ngủ thì ngủ trong rơm rạ, ăn thì ăn rau cải thô thiển, chỉ có thể
miễn cưỡng giữ thân mạng, không biết sau này làm sao mà sống qua ngày
đây?
Đứa bé kia nói:
– Ngày trước chỉ vì mê lầm không chịu tinh tấn tu hành, hôm nay mới gặp
khổ nạn. Đó là tự mình làm, tự mình chịu lấy. Bây giờ chỉ còn biết cam
chịu chứ còn nói năng gì nữa?
Hai đứa bé đang cùng nhau tâm sự, nói ra những phiền não trong lòng thì
bất ngờ cha mẹ chúng về tới và nghe được hết. Hai đứa bé mới sinh chưa
đầy tháng mà đã biết nói chuyện, điều này làm cho họ vô cùng sửng sốt,
cho rằng đây là quỷ quái sinh vào nhà họ, trong lòng kinh sợ lo lắng
không yên.
Người mẹ tuy cũng rất sợ hãi, nhưng cố tìm mọi cách để khuyên can an ủi
người cha, cho rằng đây hẳn chỉ là chuyện nhất thời mà thôi. Nhưng ngày
hôm sau, khi hai vợ chồng cùng đi ra ngoài thì Song Đức và Song Phước
lại thở than với nhau như hôm trước. Lúc này thì cả hai vợ chồng đều
hoảng sợ, lo lắng không biết phải làm sao với hai đứa con kỳ quái này.
Đức Phật dùng thiên nhãn thấy biết được sự việc này, bèn hiện thân đến
ngôi làng của họ, phóng hào quang chiếu cả ngàn dặm. Núi, sông, cây
rừng, tất cả đều phủ lên ánh sáng hoàng kim.
Đức Phật hiện đến trước nhà hai đứa bé sinh đôi. Vừa thấy hào quang của
ngài, hai đứa bé liền quơ tay múa chân tỏ vẻ hết sức mừng rỡ.
Cha mẹ chúng thấy thế rất đỗi kinh ngạc, mỗi người ôm một đứa bé đến trước đức Phật thưa rằng:
– Bạch đức Thế Tôn! Hai đứa bé này sinh ra chưa đầy tháng mà đã biết nói
chuyện, thật là không sao hiểu nổi! Bạch Thế Tôn! Chúng con phải làm
sao với chúng nó đây? Xin ngài từ bi chỉ dạy cho chúng con!
Đức Phật thấy hai đứa bé tỏ lộ sự hân hoan không cùng của mình khi thấy
được kim dung của Ngài thì mỉm cười, miệng chiếu ra ánh sáng năm màu và
nói:
– Hai đứa bé này không phải là yêu quái đầu thai, mà là hai đứa bé rất có phước đức.
Rồi đức Phật kể cho họ nghe nhân duyên quá khứ như sau:
– Lúc đức Phật Ca Diếp còn tại thế thì hai đứa bé này đã là sa-môn. Từ
nhỏ chúng đã chơi thân với nhau, tâm đầu ý hợp nên cùng nhau xuất gia
học đạo.
Cả hai đều tu hành rất chuyên cần tinh tiến, nhưng ngay khi vừa sắp
chứng đạo thì tà kiến sinh khởi, vì thế mà bị đọa lạc không thể giải
thoát được. Họ trầm luân trong bể khổ sanh tử thật lâu, và đời nào kiếp
nào cũng sinh ra làm anh em sinh đôi. Sinh ra lần này, do bởi đã từng
cúng dường Như Lai và tội nghiệp cũng đã hết, nên sẽ được hóa độ. Hôm
nay ta đến đây là để hóa độ hai người này.
Hai vợ chồng nghe chuyện hai đứa bé xong, mừng rỡ vô hạn, nguyện sẽ hết lòng nuôi dạy chúng cho đến lớn khôn.
Đức Phật đến cứu hai đứa bé này là vì chúng đã từng gieo trồng nhân lành
trong quá khứ. Vì thế, người tu hành cho dù không chứng quả ngay trong
một đời, nhưng phước đức không hề bị mất, ngày sau thế nào cũng có cơ
duyên tiếp tục được tu tập cho đến khi giác ngộ.