Những chuyện đương thời Đức Phật
1. Vợ chồng ông Cấp Cô Độc
Trưởng giả Tu-đạt-đa (cũng gọi là Tu-đạt) là một nhà từ thiện lớn, luôn
vui thích làm những chuyện phước đức, bố thí. Ông thường cứu giúp những
người nghèo khó, hay đem cơm gạo, quần áo bố thí cho họ. Trong toàn khu
vực thành Xá-vệ, không phân biệt nam hay nữ, già hay trẻ, cứ hễ nghèo
khổ, không nơi nương tựa, một khi tìm đến là được ông vui vẻ giúp đỡ
ngay. Vì thế mọi người đều gọi ông là trưởng giả “Cấp Cô Độc”, nghĩa là
“người thường chu cấp cho những kẻ cô độc, không nơi nương tựa”.
Một hôm, trưởng giả Tu-đạt đến nhà trưởng giả Thủ-la ở thành Vương-xá để
bàn bạc việc hôn nhân cho người con trai út, thì ngẫu nhiên được diện
kiến đức Phật và được nghe pháp âm của Ngài. Ông quá đỗi vui mừng, liền
phát tâm xây tinh xá để thỉnh đức Phật và chư tỳ-kheo đến thành Xá-vệ
giáo hóa chúng sinh ở đấy. Đức Phật hoan hỉ nhận lời, khi nào tinh xá
xây xong thì Ngài sẽ đến.
Trưởng giả Tu-đạt trở về thành Xá-vệ lập tức đi xem khắp nơi để tìm một
địa điểm thích hợp. Ông nhận thấy trong số các nơi đã xem qua chỉ có
vườn cây của thái tử Kỳ-đà là vô cùng rộng rãi, thoáng mát, có sông có
nước, có đồi có núi, có hoa thơm cỏ lạ, cảnh đẹp như tranh, thật là một
khung cảnh vô cùng thanh tịnh, u mỹ.
Ông nghĩ, nếu được một chỗ như thế này để xây dựng tinh xá cúng dường
đức Phật, để Thế Tôn về đấy thuyết pháp và chư tỳ-kheo an trú thì thật
không có chỗ nào tốt đẹp hơn. Nhưng đây lại là khu vườn mà thái tử Kỳ-đà
yêu thích nhất, nên trưởng giả Tu-đạt không biết phải làm cách nào để
thái tử chịu nhượng lại khu vườn cây này cho ông. Ông suy nghĩ nát óc và
tuy biết là sẽ rất khó khăn nhưng không còn cách nào khác hơn đành phải
trực tiếp đến gặp thái tử Kỳ-đà để khẩn khoản xin thái tử nhượng lại khu
vườn ấy.
Nhưng dù ông có nói thế nào thái tử Kỳ-đà cũng khăng khăng một mực không
chấp thuận. Đến khi nghe trưởng giả Tu-đạt nài nỉ tới lần thứ ba, thái
tử cảm thấy thật khó mà cự tuyệt mãi một người danh tiếng lừng lẫy trong
cả nước như ông trưởng giả này, bèn nghĩ kế đòi một giá bán thật cao để
khiến cho trưởng giả phải thối chí. Nghĩ sao làm vậy, thái tử bèn nói:
– Thật sự tôi không muốn nhượng khu vườn này cho ông, nhưng thấy ông cứ
nài nỉ mãi như thế, thôi thì thế này. Tôi bằng lòng bán với điều kiện
như sau: Ông hãy lấy vàng trải đầy khắp mặt đất của khu vườn. Nếu ông
đồng ý trả đủ số vàng như thế thì tôi sẽ nhượng đất cho ông.
Không ngờ thái tử vừa nói giá như thế thì trưởng giả Tu-đạt tỏ ra vui
mừng khôn xiết, lập tức trở về huy động người nhà lấy xe chở vàng nhanh
chóng đến trải đầy khắp mặt đất chỗ khu vườn.
Khoảng xế chiều thì toàn bộ khu đất đã được phủ kín vàng, chi còn thiếu
một khoảnh nhỏ. Thái tử Kỳ-đà nhìn thấy ông trưởng giả có vẻ như đang
trầm ngâm suy nghĩ liền đến bảo:
– Bây giờ ông đổi ý vẫn còn kịp đấy. Đất vẫn là của tôi, ông có thể lấy
vàng về.
Trưởng giả Tu-đạt nhoẻn miệng cười, nói:
– Ngài lầm rồi! Tôi không hề tiếc rẻ số vàng bỏ ra, chỉ đang nghĩ xem
nên lấy số vàng còn thiếu này từ kho nào cho thuận tiện đó thôi.
Ban đầu thái tử Kỳ-đà vẫn tưởng có thể làm cho trưởng giả Tu-đạt phải
thối chí trước một giá bán quá cao như thế, không ngờ ông này chẳng tiếc
gì số vàng lớn, vẫn quyết tâm mua cho bằng được khu đất. Thái tử lấy làm
tò mò, liền gạn hỏi nguyên do mua đất. Trưởng giả Tu-đạt mới thật lòng
đem dự tính xây dựng tinh xá cúng dường đức Phật và chư tăng mà nói cho
thái tử nghe. Thái tử không khỏi lấy làm cảm động trước tín tâm chân
thành của vị trưởng giảTu-đạt liền hỏi tiếp:
– Đức Phật là người như thế nào mà ông đối với ngài nhiệt tâm và thành
tín đến thế?
Trưởng giả Tu-đạt liền kể lại việc mình được gặp Phật tại thành Vương-xá
và được nghe giáo pháp giải thoát của ngài như thế nào. Thái tử nghe
xong cũng sinh lòng hoan hỷ, rất mong muốn chính bản thân mình sẽ được
gặp Phật. Thái tử liền nói:
– Trưởng giả! Số vàng còn thiếu ông không cần phải chở đến nữa, xem như
tôi cúng dường số vàng ấy vào việc xây dựng tinh xá. Ngoài ra, đất đai
thì xem như bây giờ đã là của ông, nhưng cây cỏ hoa lá trong vườn thì
tôi chưa hề bán. Vậy nay tôi cũng xin tự nguyện cúng dường tất cả cây
cối trong vườn này để góp phần làm chỗ cho đức Phật và chư tăng an trú.
Trưởng giả Tu-đạt thấy thái tử Kỳ-đà phát khởi lòng tin như thế thì rất
vui. Từ đó cả hai đều hết sức hân hoan, cùng nhau đốc thúc việc xây dựng
và chờ đợi ngày đức Phật quang lâm.
Khi tinh xá vừa xây xong, trưởng giả Tu-đạt lập tức nghênh thỉnh đức
Phật và chư tăng về. Bởi vì tinh xá này là do trưởng giả Cấp Cô Độc cúng
dường khu đất và thái tử Kỳ-đà cúng dường vườn cây, nên người thời bấy
giờ gọi tên tinh xá này là “Kỳ thọ Cấp Cô Độc viên”, nghĩa là vườn của
ông Cấp Cô Độc, cây của thái tử Kỳ-đà.
Trưởng giả Tu-đạt vốn thích bố thí, ham làm việc thiện, lại thêm việc
xây tinh xá khiến ông phải tốn kém số tiền quá nhiều, khiến cho việc làm
ăn nhanh chóng suy sụp, dần dần khánh kiệt cả gia sản, không còn trong
tay bất cứ tài sản giá trị nào, thậm chí đã đến mức sắp phải chết đói.
Ngay lúc đó, ông nhặt được trong đống rác một khúc gỗ quý. Đây là một
loại gỗ chiên-đàn cực kỳ hiếm có và hết sức quý giá, nhưng vì nó chưa
được rửa sạch nên khi ông đem đi bán chẳng ai muốn mua cả. Cuối cùng có
một nhà buôn thấy ông tội nghiệp nên miễn cưỡng đổi lấy với 4 thưng gạo
trắng.
Bấy giờ, phu nhân trưởng giả Tu-đạt liền đong một thưng gạo đem đi nấu
cơm. Cơm vừa chín thì có tôn giả Xá-lợi-phất đến đứng ngay trước cửa, ôm
bình bát khất thực. Phu nhân vô cùng hoan hỉ, liền đem thưng gạo đã nấu
thành cơm ấy mà cúng dường hết cho ngài Xá-lợi-phất. Sau đó bà đong một
thưng gạo khác đem đi nấu. Cơm vừa chín thì có ngài Mục-kiền-liên đến
khất thực. Bà cũng đem cơm mới nấu ra cúng dường hết cho ngài
Mục-kiền-liên. Lần thứ ba nấu cơm, bà lại cúng dường cho ngài Ca-diếp.
Còn thưng gạo cuối cùng, cơm vừa chín tới thì thấy đức Phật từ xa đi
đến. Bà vui mừng thầm nghĩ: “Cũng may là mình vẫn còn một thưng gạo cuối
cùng mới nấu chín này để cúng dường đức Thế Tôn!” Nghĩ thế rồi, có bao
nhiêu cơm trong nồi bà dâng cúng trọn lên đức Phật.
Đức Phật thấy vợ chồng trưởng giả Tu-đạt có lòng lành và tín tâm như thế
nên từ kim khẩu ngài liền chúc nguyện rằng:
– Tội diệt phúc sinh, từ nay trở đi phúc đức vô tận, không còn khốn khó.
Ngay khi đức Phật vừa đi khỏi thì nhà buôn vừa mua khúc gỗ chiên-đàn khi
nãy tìm đến, vui vẻ nói với trưởng giả Tu-đạt:
– Ông thật may mắn, khúc gỗ ấy sau khi tôi rửa sạch mang ra chợ bán đã
có người đến trả đến hơn năm nghìn đồng tiền vàng. Tôi nghĩ đây là phước
báu của ông nên không dám một mình hưởng trọn, xin cùng với ông chia đôi
số tiền này vậy.
Thế là trưởng giả Tu-đạt nhận được một số tiền lớn, có thể mua lại nhà
cửa và bắt đầu trở lại công việc làm ăn buôn bán. Từ đó mọi việc đều
thuận lợi đến nỗi không bao lâu sau thì vàng bạc, tiền tài, châu báu
trong nhà, cơm gạo, lụa là vải vóc trong kho đã chất đầy như núi, so với
lúc trước thì bây giờ ông còn giàu có hơn gấp nhiều lần.
Trong thâm tâm, trưởng giả Tu-đạt rõ biết đây là do nhân lành bố thí và
cúng dường của mình mới có được, nên ông cho lập đàn thật lớn để cúng
dường đức Phật và chư tăng, thỉnh đức Thế Tôn thuyết pháp cho mọi người
được nhiều lợi lạc, và từ đó càng nỗ lực làm việc từ thiện, cứu giúp
người nghèo khó.
Quả thật là, đem của cải mình hiện có ra bố thí cho người khác, thấy thì
có vẻ như mất đi, nhưng thật ra chẳng khác nào mang hạt giống tốt vùi
trong lòng đất ẩm, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hái được quả ngọt.
rongmotamhon.net