2. Nghiệp giết hại
Có một vị vua luôn được xem là đức độ và tài giỏi nhất của Ấn Độ từ xưa
đến nay, đó là vua A-dục. Ông có một hoàng tử tên là Câu-na-la. Hoàng tử
Câu-na-la rất khôi ngô tuấn tú, tướng mạo như tranh vẽ, khuôn mặt như
trăng rằm, vì thế có rất nhiều cô gái muốn được gần gũi với chàng.
Lúc đó, trong cung điện có một nàng vương phi trẻ tuổi tên là Đê-xá-la
Hy-đa. Cô gặp hoàng tử lần đầu đã đem lòng yêu thương, thường tìm đủ mọi
cơ hội để được gặp gỡ, gần gũi.
Một hôm, nhân tìm được một cơ hội tốt, vương phi liền đi tìm gặp hoàng
tử, đem hết tâm sự tha thiết bày tỏ với chàng, hy vọng hoàng tử sẽ chấp
thuận tình cảm của mình. Nhưng hoàng tử Câu-na-la xưa nay vốn tin theo
Phật pháp, luôn giữ gìn phẩm hạnh thanh cao, đạo đức. Đối với một vương
phi của phụ hoàng, tuy còn trẻ tuổi nhưng về phương diện vai vế là ngang
với mẹ mình, chàng làm sao có thể sinh lòng tà vạy? Chàng tuyệt đối
không bao giờ có thể làm một chuyện vô luân điên đảo như thế, nên trước
những lời êm ái dịu ngọt của vương phi chàng vẫn không hề động lòng.
Khi người vương phi nhan sắc mỹ miều kia đem tình ái ra bày tỏ với chàng
mà không được chấp thuận, ngược lại còn phải nghe những lời lẽ khuyên
răn dịu dàng nhưng cương quyết của chàng thì cô ta quả thật không sao
chấp nhận được.
Người vương phi quá si tình ấy vì không đạt được ý nguyện nên vừa buồn
vừa xấu hổ, sinh tâm oán hận, liền bất chấp tất cả, sai người độc ác đến
khoét mắt hoàng tử trước khi giết chàng đi.
Khi câu chuyện này vỡ lở ra, mọi người nghe tin đều hết sức kinh hoàng.
Làm sao một người hiền lành, đáng yêu như hoàng tử lại phải chịu một số
phận bất hạnh đến như thế? Vì quá thắc mắc, mọi người bèn tìm đến một vị
tỳ-kheo đã chứng đắc thần thông để thưa hỏi. Vị tôn giả này trả lời
rằng:
– Trong một tiền kiếp rất lâu xa về trước, tại thành Ba-la-nại có một
người thợ săn, quanh năm săn thú để sinh sống. Một năm nọ, tiết trời
lạnh giá, người thợ săn lên núi săn bắn, tình cờ phát giác ra một hang
động với rất nhiều nai đang trú lạnh trong ấy. Từ đó, mỗi ngày ông ta
đều đến cửa động để bắt lấy một con nai đem về nhà, trước hết móc mắt
nai, sau mới đem ra giết thịt. Cứ như thế trong suốt hơn một năm trời,
bầy nai đáng thương kia cứ từ từ bị giết hết, không còn một con nào. Do
nhân duyên giết hại ấy, từ đời này sang đời khác người thợ săn kia phải
chịu quả báo luôn bị khoét mắt đau đớn trước khi bị giết. Hoàng tử
Câu-na-la ngày nay chính là người thợ săn độc ác thuở ấy.
Tôn giả nói xong, mọi người vẫn còn chưa hết nghi hoặc, liền gạn hỏi:
– Bạch tôn giả, đã là một người thợ săn độc ác như thế thì làm sao lại
được sinh ra làm hoàng tử trong một gia đình hoàng tộc cao quý? Xin tôn
giả từ bi thuyết giải cho chúng tôi được hiểu.
Vị tôn giả ôn tồn trả lời:
– Điều đó lại là do một nhân duyên khác. Thuở xưa, sau khi đức Phật
Ca-la-ca diệt độ rồi thì vua của nước ấy cho người điêu khắc tôn tượng
của Như Lai để tỏ lòng tôn kính Tam bảo, lại còn xây bảo tháp cúng dường
tôn tượng. Nhưng về sau có một hôn quân không tin Tam bảo, ra lệnh hủy
hoại pho tượng Như Lai. Trong nước ấy có một người thợ điêu khắc tượng,
thấy vua vô đạo như thế rất buồn khổ, nên phát nguyện đem pho tượng Phật
vỡ nát về tu sửa lại trang nghiêm như cũ. Người thợ điêu khắc thuở ấy
cũng chính là một tiền kiếp của hoàng tử Câu-na-la, nhờ công đức tu sửa
tượng Phật mà nay được sinh vào hoàng tộc, lại do kết duyên với Phật
pháp từ thuở ấy nên đến nay sinh ra cũng được nghe biết và tin tưởng,
thực hành theo Chánh pháp. Nhưng vì nghiệp giết hại ngày trước chưa hết
nên vẫn phải chịu quả báo như vậy.
Những lời giảng giải của vị tôn giả đã làm tăng thêm lòng tin vào nhân
quả của mọi người, rằng có nhân như thế thì sẽ thọ nhận quả báo như thế,
mọi việc xảy ra ở đời đều là tự làm tự chịu. Đó là một chân lý, vì không
ai có thể chịu khổ thay cho người khác cả!