42. Bốn đứa con
Đức Phật A-di-đà ở thế giới Tây phương Cực Lạc đã phát nguyện sẽ cứu độ
chúng sinh trong biển khổ, chúng ta chỉ cần muốn siêu sinh thì đức Phật
A Di Đà chắc chắn sẽ đến tiếp dẫn. Nguyện lực của Ngài to lớn thù thắng,
không thể nghĩ bàn được.
Cách đây chừng hơn 2.500 năm, cũng chính là lúc đức Phật Thích-ca Mâu-ni
đang thuyết pháp ở thế gian, có một vị nữ cư sĩ tại gia học Phật, rất
chí thành tin tưởng và cung kính Như Lai. Mỗi buổi sáng bà đều đến gặp
đức Phật cung kính lễ bái, chưa bao giờ quên, chưa bao giờ lười biếng
trễ nãi.
Một hôm, bà thỉnh đức Phật đến nhà thọ cúng; đức Phật biết tâm ý của bà
nên cố ý hỏi:
– Bà thiết lập đàn trai cúng dường Phật là vì muốn có được phúc báo gì?
Bà cư sĩ cung kính trả lời:
– Nếu được phúc báo, con xin sinh được 4 đứa con.
Đức Phật từ bi hỏi:
– Tại sao lại muốn có 4 đứa con?
– Bạch Thế Tôn, nếu con có 4 đứa con, thì khi chúng nó khôn lớn, đứa đầu
sẽ buôn bán làm ăn, kiếm thật nhiều tiền. Đứa thứ hai sẽ cày ruộng làm
rẫy, mỗi năm gặt hái được nhiều thóc lúa; đứa thứ ba, con sẽ dạy nó cố
gắng chăm chỉ, tương lai làm quan vinh hiển tông môn, và đứa thứ tư thì
con sẽ cho nó xuất gia học đạo, tu hành chứng thánh quả để tiếp độ cha
mẹ cùng tất cả mọi người, lúc ấy con sẽ hoàn toàn mãn nguyện.
Đức Phật nghe bà kể những nguyện ước của mình xong, chấp thuận:
– Được, bà sẽ được như ý.
Bà cư sĩ mừng rỡ cúng dường đức Phật xong, không bao lâu sau quả nhiên
thọ thai, sinh được một cậu con trai. Đứa bé từ nhỏ đã thông minh lanh
lợi, không giống với những đứa bé thường tình khác, nên được cha mẹ
thương yêu như hòn ngọc trong tay.
Đứa bé theo thời gian mà lớn lên, tuy mẹ nó cầu xin có bốn đứa con nhưng
bà lại không cho nó được đứa em nào cả. Bao nhiêu tình thương đáng lẽ
phải chia cho bốn, bà đều đổ dồn hết vào đứa con duy nhất ấy.
Có một hôm vui chuyện, người mẹ kể cho con nghe việc mình cúng Phật cùng
nguyện ước được bốn đứa con của mình, và tại sao mình lại muốn như thế.
Người con nghe mẹ kể xong thì khắc ghi lời mẹ trong lòng.
Lớn lên, cậu học làm ăn buôn bán. Nhờ thông minh lanh lợi nên không đầy
một năm sau, kiếm được vô số tiền bạc tài sản, làm cho cha mẹ rất vui
mừng.
Sau đó, cậu không buôn bán nữa mà xoay qua làm nghề canh nông. Nhờ cậu
chịu khó cần lao cày cấy tưới tẩm, mức thu hoạch vô cùng dồi dào phong
phú, hàng xóm láng giềng ai nấy đều khâm phục. Trong nhà nay đã có tài
sản lại vừa có thóc gạo, họ trở thành một nhà đại phú hộ.
Lúc ấy, cậu muốn hoàn thành nguyện vọng thứ ba của mẹ, tức là có một đứa
con làm quan để rạng rỡ tông môn. Cậu vốn là một người tài ba nên xin ra
làm quan không phải là việc khó. Chẳng bao lâu cậu đã thăng tiến thành
một vị quan lớn, nên gia đình càng giàu sang thêm.
Bây giờ có gì đáng buồn tiếc nữa đâu? Nhưng nguyện vọng lớn nhất của cậu
vẫn chưa thành tựu. Sau một năm làm quan, cậu thưa với mẹ rằng:
– Mẹ à, bốn điều mà mẹ cầu nguyện, con đã hoàn thành được ba. Bây giờ
chỉ còn lời nguyện cuối cùng, nếu hôm nay con xuất gia thì có phải là mẹ
hoàn toàn mãn nguyện không?
Người mẹ biết con mình muốn xin xuất gia, thật ra đây cũng là ý của bà
lúc đầu nên bà vui lòng ưng thuận. Người con mừng rỡ từ biệt cha mẹ, đến
chỗ đức Phật Thích-ca Mâu-ni xin xuất gia làm sa-môn.
Nương nhờ công đức của Phật, cùng với thiện duyên của mình, thêm sự gia
công tinh tấn tu hành, chẳng bao lâu cậu chứng quả, thành một vị đại
A-la-hán. Đắc đạo xong, cậu về nhà độ hóa cha mẹ cùng tất cả người nhà.
Từ đó về sau, cậu bước trên đường hoằng dương Chính pháp, làm lợi lạc và
thành tựu cho mọi chúng sinh.