27. Bán thịt tự thân mua lễ vật
Cách đây rất lâu về trước, có một người tên là Thường Đề, tu hành rất
tinh chuyên, đạo cao đức trọng nên được mọi người xưng là Bồ Tát Thường
Đề.
Lúc mới xuất gia, Bồ Tát Thường Đề muốn tìm minh sư nên không ngại lặn
lội đường xa cực khổ, không sợ nguy hiểm đường dài, tinh thần cầu pháp
của ông là “chưa đạt mục đích thì chưa ngừng nghỉ”.
Nhưng đi khắp các danh sơn trong thiên hạ rồi mà chưa tìm ra được một vị
thiện tri thức lý tưởng. Có một hôm, ông ngồi dưới bóng mát một gốc cây
để nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy một người từ trong không trung bước xuống,
nói với ông rằng:
– Hỡi vị cầu đạo kia! Tinh thần cầu pháp nhiệt tình và tâm nhẫn nại mọi
lao khổ của ông khiến cho mọi người phải khâm phục. Nay tôi đến nói cho
ông biết rằng, nhắm hướng đông mà đi thì ông sẽ gặp được pháp yếu vô
thượng, đắc được trí huệ quý giá nhất.
Nghe thế, Thường Đề hấp tấp hỏi:
– Đại đức! Xin ngài cho tôi biết, nhắm hướng đông mà đi thì phải đi tới
chỗ nào mới gặp được vị thiện tri thức cho tôi bái lạy làm thầy?
Vị hóa nhân trả lời:
– Cách đây xa thật là xa, có một chỗ tên gọi là thành Chúng Hương, ông
đến đó tìm Bồ Tát Đàm Vô Kiệt xin học chỗ tối cao trong Phật pháp. Thành
Chúng Hương là một vườn hoa tuyệt đẹp và Bồ Tát Đàm Vô Kiệt là một vị
chuyên nghiên cứu về Bát Nhã. Đó chính là người thầy lý tưởng mà ông
mong cầu.
Nghe thế rồi, Thường Đề mừng rỡ vô hạn, lập tức thu thập mấy thứ đang
mang theo mình mà nhắm hướng đông đi như bay. Nỗi mừng vui đã khiến ông
quên hết mọi cực nhọc gian khổ dặm đường.
Thường Đề đêm ngày đi không ngừng nghỉ, chỉ hận là sao mình không mọc
đôi cánh để bay một mạch tới nước Chúng Hương. Đến một thị trấn nọ, ông
chợt nghĩ đến một chuyện: khi đến gặp danh sư bái tổ thì phải mang theo
lễ vật nào đó cúng dường, nhưng đem cái gì được đây? Ngoài tấm áo thầy
tu rách rưới trên thân, ông không hề có một vật gì khác. Cuối cùng ông
nghĩ ra một cách, nghĩ rằng những bắp thịt rắn chắc của ông là một món
hàng có thể bán được, vì thế ông bèn viết một tấm bảng mang trên người
tìm người mua thịt. Nhưng có ai lại muốn mua thịt người bao giờ? Một
buổi sáng đã qua mà vẫn chưa ai tới mua thịt của ông, mọi người chỉ nhìn
ông bằng cặp mắt kỳ dị, nhưng không ai dám tiến lại gần.
Lòng cầu đạo của ông đã làm cho trời đất phải cảm động, nên thiên Đế
Thích muốn thử đạo tâm của Thường Đề, bèn biến thành một ông già đến
gần, nói:
– Ông bạn ơi! Sao ông lại muốn bán thịt người vậy? Mạng sống là một báu
vật vô giá, và thân thể là chỗ y cứ của mạng sống, sao lại đem mạng sống
quý giá ấy hủy mất đi?
Thường Đề nước mắt nhoè nhoẹt trả lời:
– Không giấu gì ngài, tôi số phận hẩm hiu, chướng dày phước mỏng, không
có tài sản. Bây giờ tôi muốn đến thành Chúng Hương cầu pháp, muốn lạy Bồ
Tát Đàm Vô Kiệt làm thầy, nhưng tôi không có tiền mua lễ vật cúng dường,
vì vậy nên đứng đây bán thịt mình, nhưng chẳng ai muốn mua giùm tôi.
Nghe Thường Đề nói thế, ông lão thương hại nói rằng:
– Thôi được! Thế thì tôi mua cho ông một cân thịt người, nhưng ông không
sợ đau hay sao?
– Cám ơn ông lão! Cám ơn ông! Ông đã giúp cho tôi mãn nguyện, đã giúp
cho tôi giải quyết mọi khốn khó, khỏi cần nói giá tiền, ông cho bao
nhiêu cũng được cả!
Nói xong Thường Đề bèn lấy con dao bén, cắn răng chịu đau cắt bắp thịt
trên cánh tay. Ngay lúc ấy, giữa đám người đứng nhìn có một thanh niên
trẻ tuổi chạy lại hỏi Thường Đề:
– Hỡi vị tu đạo kia, ông chịu đau đớn khổ sở như thế chỉ để cúng dường
Bồ Tát Đàm Vô Kiệt, xin hỏi ông rằng, ông làm như thế có ích lợi gì?
– A! Cậu không biết chứ công đức của việc này vô lượng vô biên. Cậu nghĩ
xem, thế giới Cực Lạc là một khu vườn vi diệu, đức Phật đã kêu gọi chúng
ta một cách chân tình như thế, không lẽ cậu không tha thiết muốn về đó
hay sao?
Anh chàng thanh niên cảm động trước lời nói khẩn thiết, nhiệt tình của
Thường Đề, nên khảng khái nói:
– Ngài thật là khả kính! Tiền tài mà ngài cần dùng, tôi có thể dâng tặng
cho ngài. Nhưng tôi chỉ xin ngài một điều, là hãy cho phép tôi đi theo
để cùng cầu pháp bảo.
– Tốt lắm! Tốt lắm!
Thường Đề trả lời ngay.
Lúc ấy, hóa nhân của trời Đế Thích nói:
– Thường Đề! Không phải ta thích gì thịt của ông, ta chỉ muốn thử đạo
tâm của ông đấy thôi! Ta không phải ai xa lạ, mà chính là trời Đế Thích.
Sau này, ta quyết sẽ ủng hộ pháp của ông.
Lão già nói xong, dùng cánh tay áo phất nhẹ lên vết thương của Thường Đề
rồi biến mất, vết thương bèn lành lặn như cũ. Thường Đề lạy tạ trời Đế
Thích rồi cùng chàng thanh niên chuẩn bị một vài lễ vật cúng dường xong,
cả hai cùng nhắm hướng thành Chúng Hương mà thẳng tiến.
Tới thành Chúng Hương, nhờ Bồ Tát Đàm Vô Kiệt dìu dắt khai đạo, lại nhờ
Thường Đề tu hành rất tinh tiến, nên 7 năm sau, Thường Đề giác ngộ được
đạo pháp vi diệu, chứng được trí huệ Bát Nhã và vĩnh viễn giải thoát
sinh tử.
Từ đó người ta gọi ông là Bồ Tát Thường Đề.
“Người có chí thì làm gì cũng thành”, câu này áp dụng ở đây rất đúng.
Chỉ cần chịu nhọc, cố gắng thực hiện thì việc gì dẫu khó khăn tới đâu
cũng có ngày thành công.
Cách đây rất lâu về trước, có một người tên là Thường Đề, tu hành rất
tinh chuyên, đạo cao đức trọng nên được mọi người xưng là Bồ Tát Thường
Đề.
Lúc mới xuất gia, Bồ Tát Thường Đề muốn tìm minh sư nên không ngại lặn
lội đường xa cực khổ, không sợ nguy hiểm đường dài, tinh thần cầu pháp
của ông là “chưa đạt mục đích thì chưa ngừng nghỉ”.
Nhưng đi khắp các danh sơn trong thiên hạ rồi mà chưa tìm ra được một vị
thiện tri thức lý tưởng. Có một hôm, ông ngồi dưới bóng mát một gốc cây
để nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy một người từ trong không trung bước xuống,
nói với ông rằng:
– Hỡi vị cầu đạo kia! Tinh thần cầu pháp nhiệt tình và tâm nhẫn nại mọi
lao khổ của ông khiến cho mọi người phải khâm phục. Nay tôi đến nói cho
ông biết rằng, nhắm hướng đông mà đi thì ông sẽ gặp được pháp yếu vô
thượng, đắc được trí huệ quý giá nhất.
Nghe thế, Thường Đề hấp tấp hỏi:
– Đại đức! Xin ngài cho tôi biết, nhắm hướng đông mà đi thì phải đi tới
chỗ nào mới gặp được vị thiện tri thức cho tôi bái lạy làm thầy?
Vị hóa nhân trả lời:
– Cách đây xa thật là xa, có một chỗ tên gọi là thành Chúng Hương, ông
đến đó tìm Bồ Tát Đàm Vô Kiệt xin học chỗ tối cao trong Phật pháp. Thành
Chúng Hương là một vườn hoa tuyệt đẹp và Bồ Tát Đàm Vô Kiệt là một vị
chuyên nghiên cứu về Bát Nhã. Đó chính là người thầy lý tưởng mà ông
mong cầu.
Nghe thế rồi, Thường Đề mừng rỡ vô hạn, lập tức thu thập mấy thứ đang
mang theo mình mà nhắm hướng đông đi như bay. Nỗi mừng vui đã khiến ông
quên hết mọi cực nhọc gian khổ dặm đường.
Thường Đề đêm ngày đi không ngừng nghỉ, chỉ hận là sao mình không mọc
đôi cánh để bay một mạch tới nước Chúng Hương. Đến một thị trấn nọ, ông
chợt nghĩ đến một chuyện: khi đến gặp danh sư bái tổ thì phải mang theo
lễ vật nào đó cúng dường, nhưng đem cái gì được đây? Ngoài tấm áo thầy
tu rách rưới trên thân, ông không hề có một vật gì khác. Cuối cùng ông
nghĩ ra một cách, nghĩ rằng những bắp thịt rắn chắc của ông là một món
hàng có thể bán được, vì thế ông bèn viết một tấm bảng mang trên người
tìm người mua thịt. Nhưng có ai lại muốn mua thịt người bao giờ? Một
buổi sáng đã qua mà vẫn chưa ai tới mua thịt của ông, mọi người chỉ nhìn
ông bằng cặp mắt kỳ dị, nhưng không ai dám tiến lại gần.
Lòng cầu đạo của ông đã làm cho trời đất phải cảm động, nên thiên Đế
Thích muốn thử đạo tâm của Thường Đề, bèn biến thành một ông già đến
gần, nói:
– Ông bạn ơi! Sao ông lại muốn bán thịt người vậy? Mạng sống là một báu
vật vô giá, và thân thể là chỗ y cứ của mạng sống, sao lại đem mạng sống
quý giá ấy hủy mất đi?
Thường Đề nước mắt nhoè nhoẹt trả lời:
– Không giấu gì ngài, tôi số phận hẩm hiu, chướng dày phước mỏng, không
có tài sản. Bây giờ tôi muốn đến thành Chúng Hương cầu pháp, muốn lạy Bồ
Tát Đàm Vô Kiệt làm thầy, nhưng tôi không có tiền mua lễ vật cúng dường,
vì vậy nên đứng đây bán thịt mình, nhưng chẳng ai muốn mua giùm tôi.
Nghe Thường Đề nói thế, ông lão thương hại nói rằng:
– Thôi được! Thế thì tôi mua cho ông một cân thịt người, nhưng ông không
sợ đau hay sao?
– Cám ơn ông lão! Cám ơn ông! Ông đã giúp cho tôi mãn nguyện, đã giúp
cho tôi giải quyết mọi khốn khó, khỏi cần nói giá tiền, ông cho bao
nhiêu cũng được cả!
Nói xong Thường Đề bèn lấy con dao bén, cắn răng chịu đau cắt bắp thịt
trên cánh tay. Ngay lúc ấy, giữa đám người đứng nhìn có một thanh niên
trẻ tuổi chạy lại hỏi Thường Đề:
– Hỡi vị tu đạo kia, ông chịu đau đớn khổ sở như thế chỉ để cúng dường
Bồ Tát Đàm Vô Kiệt, xin hỏi ông rằng, ông làm như thế có ích lợi gì?
– A! Cậu không biết chứ công đức của việc này vô lượng vô biên. Cậu nghĩ
xem, thế giới Cực Lạc là một khu vườn vi diệu, đức Phật đã kêu gọi chúng
ta một cách chân tình như thế, không lẽ cậu không tha thiết muốn về đó
hay sao?
Anh chàng thanh niên cảm động trước lời nói khẩn thiết, nhiệt tình của
Thường Đề, nên khảng khái nói:
– Ngài thật là khả kính! Tiền tài mà ngài cần dùng, tôi có thể dâng tặng
cho ngài. Nhưng tôi chỉ xin ngài một điều, là hãy cho phép tôi đi theo
để cùng cầu pháp bảo.
– Tốt lắm! Tốt lắm!
Thường Đề trả lời ngay.
Lúc ấy, hóa nhân của trời Đế Thích nói:
– Thường Đề! Không phải ta thích gì thịt của ông, ta chỉ muốn thử đạo
tâm của ông đấy thôi! Ta không phải ai xa lạ, mà chính là trời Đế Thích.
Sau này, ta quyết sẽ ủng hộ pháp của ông.
Lão già nói xong, dùng cánh tay áo phất nhẹ lên vết thương của Thường Đề
rồi biến mất, vết thương bèn lành lặn như cũ. Thường Đề lạy tạ trời Đế
Thích rồi cùng chàng thanh niên chuẩn bị một vài lễ vật cúng dường xong,
cả hai cùng nhắm hướng thành Chúng Hương mà thẳng tiến.
Tới thành Chúng Hương, nhờ Bồ Tát Đàm Vô Kiệt dìu dắt khai đạo, lại nhờ
Thường Đề tu hành rất tinh tiến, nên 7 năm sau, Thường Đề giác ngộ được
đạo pháp vi diệu, chứng được trí huệ Bát Nhã và vĩnh viễn giải thoát
sinh tử.
Từ đó người ta gọi ông là Bồ Tát Thường Đề.
“Người có chí thì làm gì cũng thành”, câu này áp dụng ở đây rất đúng.
Chỉ cần chịu nhọc, cố gắng thực hiện thì việc gì dẫu khó khăn tới đâu
cũng có ngày thành công.